Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 30

Chương 30: Thế giới 2- Solo mới biết ai là cha (4)

Editor: Xoài

Beta: Min

Sư Diên, cũng chính là vai chính công của thế giới này, thái tử gia của tập đoàn Vạn Khải, là em trai người cầm quyền hiện tại của Vạn Khải. Chẳng qua bối cảnh của gã tạm thời trừ bỏ cao tầng công ty thì chưa có người nào biết, bao gồm Tạ Nhất Hàng.

Tính cách Sư Diên phản nghịch. Bởi vì có bối cảnh lớn, sinh ra đã đứng ngay vạch đích nên từ nhỏ không có một người bạn thật lòng nào, vì thế mà bản thân rất ghét thân phận của mình, tốt nghiệp đại học xong liền ký kết với công ty, hy vọng có thể thoát khỏi quan hệ với Sư gia, tìm cuộc sống của chính mình. Sau khi D đoàn được thành lập thì gặp được Tạ Nhất Hàng, chậm rãi bị sự ấm áp thiện lương của Tạ Nhất Hàng hấp dẫn, bị ảnh hưởng bởi sự cố gắng, luôn nỗ lực để đạt được ước mơ của cậu ta, âm thầm giúp cậu ta vượt qua mọi chông gai.

Còn ở giai đoạn này, Sư Diên đang trong trạng thái yêu thầm.

Em trai Sư Tư, Nhiếp Gia hơi nheo lại đôi mắt, ánh mắt lộ ra một tia không tốt. Chiếm đầy đầu óc của y lúc trước đều là người yêu của y, hoàn toàn đã quên chuyện này, bây giờ mới chú ý tới.

Tạ Nhất Hàng vừa thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm của hai người, nhanh chóng tắt nhạc, chạy chậm đến lấy một chai nước của nhà tài trợ định đưa cho Nhiếp Gia, mới đi được nửa đường lại bị Sư Diên đoạt đi. Sư Diên trực tiếp vặn nắp chai rồi uống một ngụm lớn, chẳng cho người khác sắc mặt tốt mà đi đến chỗ khác nghỉ ngơi.

“Sư Diên không có ý gì đâu, cậu có thể tới thì chúng tôi đã rất vui rồi. Thời gian thật sự quá vội, mọi người đều có chút sốt ruột, cậu đừng có để bụng nha.” Tạ Nhất Hàng lại đi lấy chai nước vị đào đưa cho Nhiếp Gia để hóa giải xấu hổ.

Cậu ta xưa nay đã như vậy, đảm đương người điều hòa không khí cho cả nhóm, miễn cho mỗi ngày trong nhóm đạn văng tung tóe, các fan liền thích một Tạ Nhất Hàng như vậy, giống một mặt trời nhỏ ấm áp. Lúc trước Nhiếp Gia chỉ lý giải Tạ Nhất Hàng qua tư liệu, bây giờ thấy người rồi, trong lòng cuối cùng cũng hiểu vì sao Nghê Phi ghét Tạ Nhất Hàng còn hơn Sư Diên nữa.

Đối chọi gay gắt còn đỡ hơn cái loại ba phải như Tạ Nhất Hàng.

Tạ Nhất Hàng đưa chai nước cả nửa ngày Nhiếp Gia cũng chẳng thèm nhận lấy, tùy ý cởi áo khoác cùng khẩu trang đi qua một bên xem công tác chuẩn bị của ba người. Tạ Nhất Hàng xấu hổ nhún vai trước ống kính, cũng trở lại ngồi xuống bàn tròn.

“Diên ca, điện thoại của anh.” Trợ lý Sư Diên ở bên ngoài thò đầu vào hô một tiếng.

Sư Diên lập tức buông chai nước đi ra ngoài, tiếp nhận điện thoại trong tay trợ lý đi qua một bên thấp giọng nói: “Anh……”

“Chúng ta chuẩn bị sử dụng âm nhạc tiết đích của bài hát kia cho vòng bán kết.” Tạ Nhất Hàng nắm chai nước đào nói, sắc mặt cậu ta ửng hồng, trên cổ nhiễm một tầng mồ hôi, cả người đều lộ ra bộ dáng mềm mại đáng yêu như bông, “Mọi người còn đang lo lắng thời gian vội quá không biết có kịp không, may mắn là cậu đã tới, chúng ta không cần tập luyện vị trí nữa, đợi lát nữa tập thêm một lần nữa thì chắc là được rồi.”

Một thành viên khác Thần Thiên ngồi trên mặt đất, chiếc miệng chúm chím đang uống nước, không vui nói: “Nếu cậu đến sớm một chút, bọn tôi cũng không phải nếm trải cái hương vị này ở vòng bán kết.”

“Cậu lần đầu biết tôi không tham gia gameshow à?” Nhiếp Gia ngay cả mắt cũng chẳng thèm nâng lên nói. Thần Thiên đứng dậy, tức giận mà trừng mắt, Nhiếp Gia nhàn nhàn tựa lưng vào ghế ngồi xem kịch bản, “Lúc mấy người thông báo tham gia cái chương trình này cũng nên biết là tôi không tham gia rồi chứ, nếu đã tới thì phải làm tốt công tác chuẩn bị đoạt giải quán quân chỉ với ba người đi. Kết quả vừa mới nửa đường đã bị loại, ngược lại liên lụy đến tôi, đều thuộc về ba thứ thích làm vẻ như mấy người đấy.”

“Cậu!” Mặt Thần Thiên đỏ như trái cà chua mà nhìn Nhiếp Gia, nhất thời cũng không biết phản bác thế nào.

“Nghê Phi đừng giận, A Thiên không có ý đó đâu…”

Tạ Nhất Hàng lại muốn sử dụng kỹ năng hòa giải lần nữa lại bị Nhiếp Gia hờ hững đánh gãy.

Đầu ngón tay lật qua một tờ, lười biếng mà liếc mắt nhìn Tạ Nhất Hàng một cái, trong miệng nhàn nhạt nói: “Cậu ta có ý gì không cần cậu giải thích, tôi có lỗ tai.”

Tạ Nhất Hàng mím môi, bộ dáng ủy khuất mà im lặng không nói gì. Hai đầu gối khép lại vào nhau, lưng thẳng đứng ngồi trên ghế, tư thế ngồi trông thực ngoan ngoãn, giống như một cậu bé biết nghe lời. Nhiếp Gia ngồi ở bên cạnh lại ngược lại, lười biếng, thả lỏng cơ thể tựa lưng vào ghế, hai chân thon dài bắt chéo vào nhau, một bộ dáng không có xương nhưng cố tình khí thế lại như đang bắt nạt người khác, biên đạo chương trình cùng người chế tác vừa đẩy cửa đi vào thấy vậy còn tưởng Nghê Phi đang bắt nặt Tạ Nhất Hàng đấy chứ.

Mọi người đều biết nội bộ của D đoàn rất không hòa hợp, nhưng dưới tình huống đứng trước ống kính mà còn trắng trợn táo bạo như vậy, biên đạo cùng người chế tác không khỏi lắp bắp kinh sợ, trong lòng lại mừng thầm, có lẽ là lần đầu tiên tham gia gameshow nên Nghê Phi không chú ý tới mấy cái chi tiết, tập này mà được phát sóng, đề tài chương trình cùng nhiệt độ chắc chắn sẽ cao đến chưa từng có.

Tuy rằng chỉ cần là chương trình đầu tiên Nghê Phi tham gia thì cũng đủ mang đến đề tài cùng nhiệt độ rồi.

Biên đạo cùng chế tác đơn giản nói với Nhiếp Gia tình huống hiện tại của chương trình, Nhiếp Gia bỗng nhiên tùy ý ném kịch bản lên bàn, thanh sắc đạm mạc nói: “Đổi bài đi, bài này không được.”

Tạ Nhất Hàng ngơ ngác nói: “Đổi cái gì?”

“Đổi《Chiến Ca》, đã bị loại bỏ một lần, vòng bán kết còn không làm cho tốt?” Nhiếp Gia nói.

Y vừa dứt lời, biên đạo cùng người chế tác hai mắt đều sáng lên như đèn pin.

Bởi vì bài hát này, giống như là một truyền thuyết.

《Chiến Ca》là bài hát chủ đề Nghê Phi viết cho album vào năm thứ hai gia nhập D đoàn, phong cách mang đậm hơi thở xa hoa cũng nỗi buồn mơ hồ, miêu tả một chiến thắng bi thương trước khung cảnh thi thể chất đầy đất qua góc nhìn của một vị quân y, giai điệu hùng tráng cùng tiết tấu bùng nổ như thế chẻ tre đẩy D đoàn lên thần đàn, cũng vì thế mà Nghê Phi nhận được danh hiệu người sáng tác thần khúc.

Bài hát sau khi ngang trời xuất thế đã quét ngang tất cả các bảng xếp hạng âm nhạc trên toàn thế giới, không có ca khúc nào có thể đánh bại, mở ra thời đại huy hoàng của D đoàn, fans cũng xưng《Chiến Ca》thành chiến khúc của D đoàn.

Nhưng không biết vì lí do gì, bài hát này rất ít khi được D đoàn mang ra biểu diễn, thậm chí ở các concert, bài hát này cũng chỉ xuất hiện được 2-3 lần. Rõ ràng là một ca khúc hay đến rung động, video live lại ít đến đáng thương, trong hai năm này fans chỉ có thể không ngừng phát lại các video cũ hoặc xem MV.

Tạ Nhất Hàng nghe vậy không nói gì, chỉ là bỗng chốc nắm chặt chai nước trong tay.

Thần Thiên tức giận mà cau mày: “Ngày mai là ghi hình rồi, bây giờ cậu lại muốn đổi bài hát?!”

“Làm sao vậy?” Sư Diên nghe điện thoại xong quay lại, cảm nhận được bầu không khí ngưng trọng không khỏi nhíu mày hỏi.

Tạ Nhất Hàng lắp bắp nói: “Nghê Phi muốn đổi ca khúc biểu diễn vòng bán kết, đổi thành《Chiến Ca》…”

Đồng tử Sư Diên căng thẳng, mời biên đạo cùng người chế tác ra ngoài, trở về liền trừng mắt với Nhiếp Gia, “Tiểu Hàng bị cảm, giọng hát còn chưa tốt lên thì tất nhiên là không thể hát được, lấy《Chiến Ca》 ra thì cũng chẳng có hiệu quả, quá lãng phí cơ hội.”

Nhiếp Gia "Ồ" một tiếng, nhàn nhạt nói: “Vậy tôi làm Center, lời của cậu ta tôi hát hộ cho.”

“Cậu muốn tìm thêm việc à?” Sư Diên cắn răng hung ác mà nhìn chằm chằm Nhiếp Gia.

Hết chương 30.

─────────

Editor: “…hung ác nhìn chằm chằm Nhiếp Gia.” như cách tui nhìn truyenfull!!!!
Bình Luận (0)
Comment