*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương 6: Con riêng của hào môn, mắt kính- play (6)Editor: TiêuBeta: XoàiNhiếp Gia hoàn toàn không coi Giang Triệu Lân là chuyện to tát gì, nghe cũng không thèm nghe ông ta nói, tự nhiên ngồi ăn những gì An Na gắp cho.
"Tô Tô họ Yến, không phải họ Giang, cha ruột của nó cũng không phải họ Giang, làm sao có thể ảnh hưởng đến danh dự Giang gia của các người?" An Na cảm thấy thực sự buồn nôn với cái bộ dáng này của Giang Trệu Lân, hừ lạnh nói: "Nếu ông thật sự quan tâm danh dự của Giang gia, thì cẩn thận quản thúc thằng con trai kia của ông cùng chính ông đi, danh dự của Giang gia có quan hệ gì với Tô Tô chứ?"
"Bà nói gì vậy? Yến Tô là con riêng của bà, chẳng phải cũng là người của Giang gia sao!" Giang Triệu Lân vô cùng bất ngờ với việc An Na đột nhiên thay đổi thái độ.
"Hừ, nếu ông thực sự coi Tô Tô là người Giang gia thì tại sao trước đây còn keo kiệt đến mức cả họ cũng không muốn đổi cho nó." Không còn tình cảm ràng buộc, An Na rốt cục thấy rõ một sự thật, một hào môn như Giang gia nếu quả thật sự tiếp nhận đời sau, làm sao có khả năng để đời sau mang cái họ khác, mà lúc trước đối với việc đổi họ cho Yến Tô, Giang Triệu Lân không đề cập tới một câu, không phải là từ đáy lòng không nghĩ tới phải tiếp nhận đứa con riêng này sao.
Nghĩ đến con trai của mình hồi bé chỉ vì mang họ Yến mà bị tiểu bối họ Giang xa lánh, An Na liền đau lòng, nhưng bây giờ bà lại thấy vui mừng vì không đem họ của nhi tử đổi thành Giang.
"Đó là tôi không muốn thay đổi sao? Yến Tô khi đó đã bốn tuổi, nó biết mình họ gì tên gì, sửa lại đối hài tử có ích lợi gì..."
"Được rồi được rồi, thân thể Tô Tô không thoải mái vốn là không có khẩu vị gì, ông bớt ở chỗ này nói mấy chuyện làm nó mất khẩu vị." An Na không nhịn được đánh gãy Giang Triệu Lân nguỵ biện.
Mắt Giang Triệu Lân trợn tròn, phẫn nộ lại khiếp sợ mà nhìn người vợ trước đây luôn luôn ôn nhu săn sóc mình, "Bà đây là lại uống nhầm thuốc sao!".
"Tôi là mù hơn hai mươi năm, ngày hôm nay bỗng nhiên hồi phục thị lực." An Na không nhường một câu, gay gắt nói.
"Bà..." Giang Triệu Lân tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, suýt nữa từ trên ghế nhảy lên.
"Ba, ba bớt giận đi." Mạnh Khiêm nhanh chóng để đũa xuống làm Giang Triệu Lân nguôi giận.
Nhiếp Gia lười nhác mà ngước mắt nhìn Giang Triệu Lân nói: "Đúng rồi, ông nên bớt giận đi, lịch phẫu thuật của tôi đều kín rồi, lỡ như ông tức giận đến chảy máu não tôi cũng không rảnh mà cứu ông."
Giang Triệu Lân suýt nữa thật sự bị chọc tức đến chảy máu não, ông đang muốn quát mắng đứa con riêng hỗn hào này, lại nhìn thấy người trợ lý tối hôm qua đi theo Hoắc Thanh được người hầu dẫn vào phòng ăn. Ông nhất thời cũng không lo mà răn dạy con riêng, vội vàng đứng lên tiến đến nghênh đón, nhỏ giọng hỏi: "Không biết là Hoắc tiên sinh có việc gì sao??"
Ánh mắt trợ lí của Hoắc Thanh trực tiếp bỏ qua ông, nhìn về phía Nhiếp Gia, thái độ cung kính nói: "Bác sĩ Yến, tôi tới đón ngài."
Mặt già Giang Triệu Lân đỏ ửng, chỉ cảm thấy bị người đánh một bạt tai lên mặt.
"Mẹ, con đi ra ngoài một chuyến."
Nhiếp Gia cũng không muốn nhìn hai khuôn mặt làm y phát ngán, đặt chiếc bánh bí đỏ mới ăn được một miếng xuống đĩa, dừng việc ăn sáng. An Na quan tâm nói:
"Con lại không ăn? Mới ăn vài miếng mà, tốt xấu gì cũng ăn xong bữa sáng rồi hẵng đi, nếu không đến bữa trưa dạ dày của con lại đau tiếp."
Nhiếp Gia liền cầm chiếc bánh bí đỏ kia lên lại.
"Xin ngài yên tâm phu nhân,ông chủ đã chuẩn bị bữa sáng cho bác sĩ Yến." Trợ lý nói.
An Na lúc này mới gật gật đầu, liền đi lấy cho Nhiếp Gia kiện áo khoác, dặn dò: "Sáng sớm trời lạnh, con cả ngày không rèn luyện dễ cảm mạo, mặc nhiều chút."
Nhiếp Gia trong lòng ấm áp mềm mại, tùy ý An Na đem áo khoác khoác lên trên vai y. Mạnh Khiêm cũng không nhận ra trợ lý, càng không biết anh là người bên cạnh Hoắc Thanh cậu ta thấy Nhiếp Gia sắp đi nhất thời lo lắng nói: "Anh không thể đi!"
Nghe tiếng cậu ta gọi, tầm mắt của Nhiếp Gia cùng trợ lý đều hướng lên trên người cậu ta. Trợ lý hé mắt, thần sắc không kiên nhẫn.
"Trước khi ông của tôi tỉnh thì anh không thể đi đâu!" Lần trước Yến Tô không nói gì mà đi Vân Nam, tâm lí Mạnh Khiêm đến giờ vẫn luôn thấp thỏm bất an, dù sao ông cậu ta vẫn còn trong tình trạng hôn mê, kết quả phẫu thuật vẫn chưa biết ra sao, cậu ta chỉ lo Yến Tô cứ như vậy biến mất, người này vẫn là sống dưới mí mắt của cậu ta thì cậu ta mới cảm thấy an tâm.
"Cậu muốn hạn chế quyền tự do của tôi?"
Nhiếp Gia lẳng lặng mà nhìn Mạnh Khiêm nói khoác mà không biết ngượng, mặt không đổi sắc mà vỗ đôi đũa lên bàn ăn, rầm một tiếng. Mạnh Khiêm kinh sợ mà chớp hai mắt, bỗng nhớ tới tối hôm qua y chặt tay của Yến Du như thế nào, khí thế trước đó mất tăm, khó khăn mở miệng nói: "Chỉ cần ông của tôi tỉnh, tôi sẽ không quản anh đi đâu!"
"Tô Tô làm giải phẫu so với việc cậu vì không có cảm hứng mà vẽ không được là hoàn toàn khác nhau, nó không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy. Cậu bắt nó phải ở nhà, ý là muốn nó đẩy lùi lịch trình những bệnh nhân cần được giải phẫu đã hẹn trước đó? Mạng của ông cậu là mạng còn mạng của người khác thì không phải sao?" An Na bình tĩnh mà chất vấn.
"Con không phải có ý này!" Mạnh Khiêm thẹn quá hóa giận, mặt mày đỏ bừng.
"Tại sao lại lâu vậy?" Một đạo thanh âm trầm thấp từ bên ngoài truyền đến, Nhiếp Gia quay đầu liền thấy thân ảnh thon dài của Hoắc Thanh đang ngược sáng đi vào.
"Hoắc tiên sinh, ngài làm sao đến?"
Giang Triệu Lân vội vã bước tới đón, Hoắc Thanh lại giơ hai ngón tay ra hiệu ông ta không cần tới gần, rõ ràng thái độ rằng không muốn phản ứng ông ta.Sắc mặt Giang Triệu Lân xám trắng, dừng lại bước chân. Mạnh Khiêm hô hấp dồn dập, cậu ta trước kia chưa từng nghe nói Hoắc Thanh, mãi đến tận khi ở cùng với Giang Dương mới biết còn có hào môn so với địa vị Giang càng cao, đây mới là người chân chính đứng trên đỉnh kim tự tháp. Cậu ta biết đến Giang Dương hiện tại rất nhiều chỗ đều phải dựa vào Hoắc Thanh, lén lút gặp được không khỏi lòng sinh căng thẳng, theo bản năng đứng lên, lại không biết nên nói cái gì. Trong mắt Hoắc Thanh căn bản không có người khác, lững thững đi tới chỉ nhìn Nhiếp Gia, sau đó ngồi xuống một bên chờ y.
"Nguyên lai là đã ảnh hưởng tới cậu ăn sáng, không cần để ý tôi, tôi chờ cậu, dạ dày của cậu không tốt, vẫn là nên ăn chậm một chút."
Một màn này vừa qua, ngoại trừ Nhiếp Gia thì căn bản không còn ai tiếp tục ăn. Mặt Mạnh Khiêm trắng bệch, không còn chút huyết sắc, Hoắc tiên sinh là tới tìm Yến Tô ? !Nhiếp Gia ăn xong bánh bí đỏ, đối Hoắc Thanh nói:
"Anh ăn sáng chưa? Có muốn ngồi ăn cùng một chút?"
Nói cho hắn múc một chén cháo, đây là An Na đặc biệt vì bệnh dạ dày của y mà nấu. Hoắc Thanh vui vẻ tiếp nhận Nhiếp Gia lời mời cùng y dùng bữa sáng, lúc này Nhiếp Gia có chút vui mừng Thời Kham không có đầy đủ kí ức, đối mặt Hoắc Thanh y ngược lại là không cảm giác làm sao nhưng khi đối mặt Thời Kham y liền không biết tay nên đặt như thế nào.
"Hoắc tiên sinh tìm đến Tô Tô?" An Na nhẹ giọng dò hỏi.
Hoắc Thanh cười nói: "Đúng thế."
An Na không nói, Hoắc Thanh không phải vẫn luôn làm chỗ dựa cho Giang Dương, làm sao sẽ tìm đến con trai của mình? Bà có chút lo lắng, đã thấy con trai một hơi ăn hết nửa chén cháo, không chút nào bị ảnh hưởng khẩu vị, liền cũng không nghĩ nhiều. Rõ ràng là nhà mình, Giang Triệu Lân cùng Mạnh Khiêm ở một bên lại cảm thấy rằng đứng cũng không được ngồi cũng không xong, lúng túng nhìn Hoắc Thanh cùng Yến Tô thấp giọng đàm luận, phảng phất là hai người hầu. Mạnh Khiêm không biết đang suy nghĩ gì, tâm lý Giang Triệu Lân nhưng là đã sớm vỡ tổ rồi, Hoắc Thanh làm sao sẽ tới đây tìm con riêng của mình? Chuyện này Giang Dương có biết không? !Hoắc Thanh bỏ ra hai mươi phút cùng Nhiếp Gia dùng bữa sáng, sau khi ăn xong hai người cùng đứng dậy rời đi, vào lúc này Mạnh Khiêm có thể không dám nói cái gì mà yêu cầu Yến Tô phải ở nhà không cho phép đi ra ngoài, chỉ là sắc mặt tái nhợt mà nhìn hai người sóng vai rời đi. Trước khi lên xe, Nhiếp Gia nhớ tới cái gì quay người cùng An Na nói:
"Mẹ, buổi tối con không trở lại, hai ngày nay có việc, sẽ ở tạm bên ngoài."
Động tác Hoắc Thanh mở cửa xe dừng một chút, con ngươi quang mang thập phần lộng lẫy, hắn thấp giọng hỏi:
"Bác sĩ Yến muốn ở bên nhà tôi?"
"Không tiện?" Nhiếp Gia nhíu mày hỏi.
Hoắc Thanh lập tức thay hắn mở cửa xe, quay đầu hướng An Na nói:
"Tôi sẽ phái người đến lấy quần áo và vật dụng của bác sĩ Yến, phiền ngài chuẩn bị một chút."
An Na đến bây giờ cũng chưa lấy lại tinh thần, lăng lặng gật đầu đáp một tiếng. Chờ hai người đi rồi Giang Triệu Lân vội vàng đem An Na kéo qua nghiêm nghị dò hỏi:
"Hoắc tiên sinh tới đón Yến Tô làm gì?"
An Na không nhịn được hất tay Giang Triệu Lân ra, tức giận nói: "Ông đi mà hỏi Hoắc Thanh, hỏi tôi làm gì?"
Dứt lời, bà cũng lười xem cái người trước mắt thêm một lần, lên lầu thu thập quần áo cho con trai. Giang Triệu Lân tức giận đến mức thở dốc, nếu ông ta dám đi hỏi Hoắc Thanh, còn đi hỏi bà à! Mạnh Khiêm sắc mặt cũng không tốt, nhưng cũng không muốn đi khuyên ông ta, lấy điện thoại di động vội vã nói:
"Ba, con đi ra ngoài tìm Giang Dương."
Giang Triệu Lân gật gật đầu cũng tâm hoảng ý loạn căn dặn: "Hỏi Giang Dương xem chuyện gì xảy ra, có phải là gần nhất có điểm nào khiến Hoắc tiên sinh mất hứng?"
Yến Tô từ trước đến giờ cùng Giang Dương không hợp nhau, vốn là không hề có giao tình gì cùng với Yến Tô , Hoắc Thanh vốn đang đứng bên phía Giang Dương nhưng hôm nay lại đến đón Yến Tô đi, tâm lý Giang Triệu Lân thấp thỏm không thôi.Loại người như Hoắc Thanh có bối cảnh và gia thế như vậy người ngoài khó có thể mà nghe ngóng được gì, Giang Triệu Lân cũng không dám chắc chắn liệu Hoắc Thanh có người thân hay bằng hữu có bệnh về phương diện này đang chờ Yến Tô cứu mạng hay không. Nếu như đúng là như vậy, Yến Tô có ân với Hoắc Thanh, Hoắc Thanh còn có thể tiếp tục giúp con trai mình sao? Lỡ như Hoắc Thanh muốn giúp đỡ Yến Tô đối phó con trai mình, Giang gia còn có thể giữ được không!
"Nghe nói anh kêu người đem Yến Du đi bệnh viện?"- Nhiếp Gia thần sắc ung dung hỏi.
Hoắc Thanh ừ một tiếng, nhẹ nhàng hừ ra một tiếng. Ánh nắng chiếu lên gò má của hắn, hơi câu môi nở nụ cười, từng chút nhìn đều kiêu căng cực kỳ. Nhiếp Gia nhìn ra những tòa nhà đang lui dần về sau ngoài cửa sổ, lông mi dài cau lại nói:
"Đem gã ném cho chủ nợ đi, gã đối anh cũng vô dụng đi?"
"Nếu là ý tứ của bác sĩ Yến, tôi đương nhiên không ý kiến." Hoắc Thanh nói.
Nhiếp Gia nói: "Anh có thể gọi tên của tôi."
"Tô Tô?" Một tiếng cười khẽ.
Nhiếp Gia nhất thời tức giận quay đầu trừng Hoắc Thanh, lại thấy người này một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn y, khóe mắt đuôi lông mày đều hiện rõ sự vui vẻ.
"Cậu rốt cuộc chịu nhìn thẳng vào tôi?"
Nhiếp Gia lập tức liền đem đầu xoay trở lại tiếp tục xem ngoài cửa sổ, lỗ tai có chút không có thể khống chế mà nóng lên, sau đó y lấy tay che kín, lại cách không dứt được tiếng cười khẽ của Hoắc Thanh. Trợ lý lái xe rất nhanh liền đến nhà Hoắc Thanh, đây là một tòa biệt thự theo lối kiến trúc có hồ và hoa viên, xung quanh cũng không có bất kì một ngôi nhà nào khác, cực kỳ yên tĩnh, hai năm trước Hoắc Vân liền đưa con trai cùng Diệp Thư Minh tới đây định cư.
Hết chương 6.