Chương 67: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (12)
Editor: Kem
Beta: Min
Lúc này, trong sự yên tĩnh của điện Cửu Long, Tư Không Hàn mới từ từ hồi phục tinh thần, không nghĩ tới quốc quân vậy mà lại nhắc đến chuyện này trong cung yến, gã nhìn thấy gò má kinh ngạc của tướng quân Vân Huy, nhất thời hồi hộp trong lòng.
Gã chưa kịp mở miệng, tướng quân Vân Huy đã dập đầu nói: “Trước đó vi thần không biết, mong bệ hạ thứ tội.”
“Nếu đã không biết, tại sao ngươi phải mai táng cho xương khô hoang dã?” Vẻ mặt Nhϊế͙p͙ Gia lạnh nhạt, uy thế phủ đầu, khiến cho triều thần sợ hãi không thôi.
Tư Không Hàn quỳ xuống, lúc này mới cảm nhận được đau đớn từ tay truyền đến, nhưng cũng không lo lắng nhiều như vậy, lên tiếng: “Là vi thần xin tướng quân mai táng cho gia tộc Tư Không, lúc đó vi thần sơ sẩy, chưa báo cho tướng quân tình hình cụ thể.”
Nhϊế͙p͙ Gia nhếch môi cười lạnh: “Ngươi chỉ là một tả tiên phong, lá gan lại to như Tư Không Hàn. Hôm nay ngươi an táng cho nghịch tặc, có phải sau này cũng sẽ học theo Tư Không Hàn mưu phản?”
“Vi thần không dám.” Tư Không Hàn âm thầm cắn răng, cúi đầu nói: “Vi thần chỉ là một tiểu binh bé nhỏ, không đáng kể dưới quyền của tướng quân Tư Không, bây giờ được Tống tướng quân đề bạt làm tả tiên phong mới may mắn vào được thành Trác Lộc, không dám ngỗ nghịch bệ hạ. Vi thần chỉ cảm thấy, tướng quân Tư Không đã chết, bốn mươi chín mạng người tộc Tư Không có tội gì mà phải phơi thây nơi hoang dã cùng tướng quân Tư Không?”
Gã muốn chất vấn bạo quân tại sao lại đuổi tận giết tuyệt với gia tộc Tư Không? Tư Không Hàn gã trấn thủ Tây Bắc nhiều năm, lập vô số công lao hiển hách, năm năm trước khi nước Tề suýt nữa chiếm được thành Trác Lộc, cũng là Tư Không Hàn gã dẫn quân gấp rút cứu viện mới thoát được cảnh nước mất nhà tan, mạng của y là nhờ gã cứu về! Bao nhiêu công lao như vậy, sao y có thể ban chết cho toàn bộ tộc Tư Không! Gã hận đến đau thấu tim gan, lúc này lại chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Quân Trường Duyệt cũng vội vàng nói: “Vương huynh chỉ nói không cho phép tế bái tướng quân Tư Không, trước nay chưa từng căn dặn việc không cho phép an táng tộc Tư Không. Tả tiên phong chưa từng đến Trác Lộc, lại từng nghe lệnh dưới trướng tướng quân Tư Không… Vương huynh cũng biết tướng quân Tư Không trước nay đều là chỗ dựa của quân dân Tây Bắc, tả tiên phong còn có tình nghĩa, kính nể trong lòng, có thể thông cảm được việc mai táng cho gia tộc Tư Không.”
Tướng quân Văn Huy trong lòng vốn đang không cam lòng bị Đỗ Vũ Hiền lừa dối và lợi dụng, bây giờ nghe xong lại cảm thấy quả thật có thể thông cảm, tạm thời ngấm ngầm nhẫn nhịn.
Dù sao gã cũng từng là binh lính dưới trướng Tư Không Hàn, khi tin tức tướng quân Tư Không bị giết truyền đến Tây Bắc, ông cũng giận dữ đến mức muốn đâm cho hôn quân một nhát. Bây giờ nghĩ lại, cứ coi như không bị Đỗ Vũ Hiền lừa bịp, nếu ông biết hài cốt người nhà tướng quân lại bị vứt ra sườn núi Khuất Vĩ thì cũng sẽ âm thầm chôn cất.
“Tư Không Hàn là ai?” Nhϊế͙p͙ Gia cách mười bước ném đao máu trong tay.
Thời Kham lập tức thu đao vào vỏ, giọng nói lạnh như bang: “Nghịch tặc.”
“Dựa theo luật lệ Yến quốc, kẻ mưu phản phải xử thế nào?” Nhϊế͙p͙ Gia hỏi.
Thời Kham từng bước đi xuống, đứng sau quốc quân tỏa ra sát khí lạnh lẽo, “Thưa bệ hạ, kẻ mưu phản và vây cánh đều phải tru di cửu tộc, chịu cực hình lăng trì.”
Âm thanh hai người như sấm vang chớp giật, truyền ra khắp điện Cửu Long, khuấy đảo suy nghĩ của quần thần. Dù là ở đất nước nào, vương triều nào, tội mưu phản cũng là tội chết, không thể tha thứ, Tư Không Hàn mưu phản, tội này đáng chém, trừ Tĩnh vương ra thì làm gì còn ai bị váng đầu đến mức đi cầu xin cho tội thần soán ngôi?
Nhϊế͙p͙ Gia ngồi xổm xuống trước mặt Tư Không Hàn, đột nhiên nắm hàm dưới ép buộc Tư Không Hàn ngẩng đầu lên.
Trong lúc nhất thời, thù hận trong mắt Tư Không Hàn đều lộ rõ, Nhϊế͙p͙ Gia nhẹ nhàng cười lạnh: “Nghịch tặc Tư Không phạm tội chết, đáng tru di cửu tộc, bản vương chỉ xử tội một mạch trong dòng chính của gã, ngươi vẫn cảm thấy bất mãn?”
“Vi thần không dám.” Tư Không Hàn vội vàng che giấu cảm xúc trong mắt mình, chỉ cảm thấy hàm dưới cũng sắp bị quốc quân bóp nát, rõ ràng là ngón tay tinh tế, xanh xao, trắng như bạch ngọc, vậy mà lại như đúc từ sắt thép không thể lay động được.
“Tư Không Hàn có đáng giết không?” Nhϊế͙p͙ Gia hỏi.
Tư Không Hàn run rẩy hô hấp: “Đáng giết.”
“Tộc Tư Không có đáng giết không?” Nhϊế͙p͙ Gia lại hỏi.
Hàm răng của Tư Không Hàn cũng sắp bị gã cắn nát, “Đáng giết.”
Nhϊế͙p͙ Gia lạnh lùng tiến gần mắt đối mắt với gã, lực đạo ở đầu ngón tay lại mạnh thêm một phần, thâm trầm nói: “Vậy làm khó ngươi nói cho ta biết Tư Không Hàn và tộc nhân của gã là cái gì?”
“Là… nghịch tặc.” Ngực Tư Không Hàn phập phồng kịch liệt, chỉ cảm thấy tôn nghiêm đã bị chà đạp đến thương tích đầy mình.
“Không phải ngươi rất rõ ràng sao.” Nhϊế͙p͙ Gia châm biếm hừ nhẹ.
“Vương huynh…” Quân Trường Duyệt ở bên cạnh nhìn thấy thần sắc thống khổ của Tư Không Hàn, lo lắng muốn rơi nước mắt.
Nhϊế͙p͙ Gia hờ hững liếc mắt nhìn Quân Trường Duyệt một cái, bỏ Tư Không Hàn ra, đứng dậy, vung lên trường bào đế vương, cao giọng gầm lên: “Có ai không phục!”
Âm thanh giận dữ của bậc đến vương vang vọng trong điện Cửu Long, rõ ràng là ai cũng biết y còn rất trẻ, nhưng uy nghiêm hiển hách lúc này như một lưỡi dao cắt lên mặt, khiến lòng người run sợ.
Văn võ bá quan cả triều đều có mặt, quần thần quỳ xuống đất hô to: “Bệ hạ quyết sách anh minh, chúng thần bái phục!”
“Tốt lắm, nếu như không có người nào trong các ngươi không hài lòng, sau này nếu lại có ai dám nói nghịch tặc Tư Không là công thần của Yến quốc, dâng đầu của bản thân lên.” Nhϊế͙p͙ Gia nhìn xung quanh điện Cửu Long, rất hài lòng với tình hình này.
Y biết triều thần giận mà không dám nói, ngoài miệng là bái phục, trong lòng lại lên án y độc ác.
Không quan trọng, lén lút oán thầm thoải mái, nhưng nếu có một người dám tỏ thái độ ngỗ nghịch trước mặt, y thấy một người giết một người!
Lòng dân mất hết thì sao, y căn bản không cần mấy thứ như lòng dân, chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được.
“Còn về các ngươi,” Nhϊế͙p͙ Gia chuyển đề tài, nhìn về tướng quân Vân Huy và Tư Không Hàn quỳ gối cách đó không xa, trong lòng đầy ác ý nhếch miệng: “Tống Ngọc Uy tự ý chôn cất hài cốt nghịch tặc, đáng tội chết, nhưng xét đến việc ngươi không hiểu tình hình, chỉ xử nhận năm mươi roi, tự mình đi nhận.”
“Vi thần khấu tạ bệ hạ thưởng phạt.” Trán Vân Huy tướng quân đã toát mồ hôi lạnh, nghe thấy chỉ phạt năm mươi roi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Mà ngươi.” Ánh mắt Nhϊế͙p͙ Gia hướng về phía Tư Không Hàn.
Lời vừa rồi của quốc quân rõ rành rành, đáng tội chết, ý là muốn giết gã?! Tả tiên phong vừa lập công từ Tây Bắc về, lúc này văn võ bá quan không còn người nào dám xin tha cho gã, chỉ quỳ trêи mặt đất mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, một bộ dáng cái gì cũng không nghe thấy.
Đây là uy quyền của bệ hạ, ai dám ngỗ nghịch.
Cũng chỉ còn Tĩnh vương điện hạ luôn không biết thức thời, Quân Trường Duyệt đang chuẩn bị cầu xin cho Tư Không Hàn, lại nghe thấy quốc quân từ từ chậm rãi nói: “Đỗ Vũ Hiền bất chấp vương pháp, đáng chết, nhưng Tĩnh vương nói cũng không phải không có lý, tả tiên phong chỉ là binh linh nhỏ hầu hạ cho vua quan, không hiểu biết nhiều, lại là lần đầu tiên phạm tội, tha cho tội chết, nhận phạt cùng tướng quân Vân Huy đi.”
Thần kinh Quân Trường Duyệt nhẹ nhõm, cả người mệt lả đi.
Tư Không Hàn cũng nhắm mắt lại, âm thầm thở phào một hơi. Gã hoàn toàn không nghĩ đến sau khi trọng sinh chưa kịp làm gì đã suýt chết trong tay quốc quân lần thứ hai.
“Ngươi vừa nói gì với bản vương, còn nhớ không? Gia tộc Tư Không là cái gì?” Nhϊế͙p͙ Gia đi tới trước mặt Tư Không Hàn, từ trêи cao lạnh lẽo nhìn hắn.
Lòng Tư Không Hàn căng thẳng, “Thưa bệ hạ, là nghịch tặc.”
“Vậy thì, nếu ngươi đã mai táng nghịch tặc, nhận phạt xong tự mình đi đào hài cốt nghịch tặc ra!”
Lời nói của quốc quân vừa dứt, quần thần hít vào một hơi khí lạnh, việc quấy rầy người chết yên nghỉ điên rồ như vậy sao có thể làm được?! Thế nhưng cũng không ai dám nói gì, đều ngoan ngoãn quỳ.
Ngược lại, trong phút chốc, mắt Tư Không Hàn như sắp nứt ra, Nhϊế͙p͙ Gia thưởng thức nỗi đau khổ, giày vò của gã, bình tĩnh đối diện.
Không bao lâu sau, Tư Không Hàn thở hổn hển dập đầu lui xuống, “Vi thần lĩnh mệnh…”
“Yến quốc là của bản vương, quyết định của bản vương không đến lượt các ngươi lá mặt lá trái. Các ngươi muốn được thưởng gì, nói với bản vương, bản vương cho các ngươi mới là của các ngươi, bản vương không cho mà các ngươi dám cướp, giành được cũng là của các ngươi, nhưng nếu không cướp được, bản vương sẽ lấy mạng các ngươi!” Quốc quân vung cánh tay lên: “Lui đi.”
Quan lại lui ra khỏi điện Cửu Long như thủy triều, Quân Trường Duyệt cũng vội vàng đỡ Tư Không Hàn cả người đang run rẩy lui ra, cung yến vừa bắt đầu chưa bao lâu đã vội vã kết thúc.
Ấn đường của Nhϊế͙p͙ Gia tràn ra một luồng lệ khí tàn bạo, y bước lên ngai vàng, bưng lên một chén rượu ngửa mạnh đầu uống vào. Cung nhân và thị vệ quỳ dưới đất không dám đứng lên, lông mày Thời Kham cau lại, tiến lên nắm lấy tay áo Nhϊế͙p͙ Gia, nhẹ giọng nói: “Đừng uống say, chúng ta về Xích Vâncung.”
Nhϊế͙p͙ Gia nhìn hắn, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó được Thời Kham ôm ra khỏi điện Cửu Long.
“Lòng ngươi không vui.” Xích Vân cung không đốt đèn, Thời Kham ôm lấy Nhϊế͙p͙ Gia trong ánh sáng âm u, chốc chốc lại vuốt ve lưng y.
Nhϊế͙p͙ Gia vừa uống không ít rượu, đuôi mắt đỏ lên, y nằm nhoài trong lồng ngực Thời Kham mê mang, không còn quân uy bức người như trong điện Cửu Long nữa, hô hấp mang theo hương rượu nhàn nhạt, mềm mại như động vật nhỏ, không hề phòng bị.
Y không lên tiếng, chỉ lăn lăn trêи người Thời Kham, trở mình tiếp tục nằm úp sấp.
“Người mất cũng đã mất rồi, chôn cất cũng coi như là xong, cuối cùng đều là vong hồn bị Tư Không Hàn gì gì đó liên lụy, ngươi tính toán với người chết làm gì.” Thời Kham dịu dàng nói.
Nhϊế͙p͙ Gia mở mắt ra, từ trêи người hắn quỳ ngồi trêи giường, khẩn trương đáp: “Có phải là ta quá đáng lắm không? Ta lập tức sai người thu lại mệnh lệnh.”
Thời Kham nắm tay y cười nói: “Như ngươi đã nói, Yến quốc là của ngươi, ngươi là quân vương, ngươi làm gì đều đúng. Ta chỉ là cảm thấy trong lòng ngươi không vui, ngươi không thật sự muốn quấy rối vong hồn yên nghỉ.”
“Người đã chết thì cái gì cũng mất, không còn cái gọi là yên nghỉ. Chết rồi thì cũng chỉ còn là một khối thịt, một nắm đất.” Nhϊế͙p͙ Gia cúi đầu không nhìn đôi mắt của Thời Kham.
Nhϊế͙p͙ Gia hiểu rõ mình đã mất đi sự kính nể với sinh mạng, đã biến thành bộ dáng mà bản thân từng ghét nhất.
Y rút lại bàn tay Thời Kham đang nắm, thở hổn hển hai tiếng, hoang mang nói: “Ngươi ra ngoài đi, ta muốn ở một mình.”
Đương nhiên Thời Kham không làm theo lời y, mạnh mẽ kéo tay Nhϊế͙p͙ Gia lại, kề sát lên môi, nhẹ nhàng nói: “Cả đời này ta đã giết vô số người, không quan tâm người sống hay vong hồn, nhưng ngươi thì có, trong lòng ngươi khó chịu, đừng tự làm khổ bản thân, cứ như trước đây là tốt rồi.”
Hắn nhận ra được… con ngươi Nhϊế͙p͙ Gia lóng lánh nhìn chân mày dịu dàng của Thời Kham. Vừa nãy ở điện Cửu Long, cảm xúc của Nhϊế͙p͙ Gia lại bị mất không chế, y đã cố gắng cật lực kiềm chế bản thân, y cảm thấy lớp ngụy trang của mình hoàn mỹ không tỳ vết, nhưng không ngờ Thời Kham vẫn có thể nhận ra.
Nhϊế͙p͙ Gia gắt gao cắn chặt hàm răng, bổ nhào về phía trước, ôm cổ Thời Kham, miệng thở hổn hển.
“Ta biết rồi.” Y nhẹ nhàng nói.
Nhϊế͙p͙ Gia không dính dáng gì đến những chuyện này, lúc y đến thế giới này, gia tộc Tư Không đã sớm bị xử tử rồi, nếu như đến sớm một bước y vẫn sẽ giết Tư Không Hàn, còn người nhà của gã ở thời đại này tuy nói là chung tội, nhưng ở trong mắt Nhϊế͙p͙ Gia là vô tội, nhưng nếu đã chết rồi thì cũng không là gì cả.
Y không khách khí chút nào dằn vặt Tư Không Hàn bằng hài cốt của gia tộc Tư Không, thế nhưng tâm lý cũng đang tự phỉ nhổ bản thân vô nhân tính.
Nhϊế͙p͙ Gia nằm nhoài trong lồng ngực Thời Kham, nhắm mắt lại, đôi lông mi dài đen như lông quạ khẽ run rẩy, y sẽ tìm lại bản thân của quá khứ, vì Thời Kham.
Hết chương 67.