Chương 71: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (16)
Editor: Kem
Beta: Min
Bính lính trong trại tập trung có hơn trăm người, mà Quân Trường Duyệt mới chỉ xem cho ba người đã bị dọa chạy ra khỏi trại tập trung, không chịu xem cho từng người, chỉ bảo nhanh nhanh xử lý mấy binh lính bị ôn dịch đó đi, sau đó vội vã che mặt trốn về phủ Tây Bắc sai người chuẩn bị một lượng nước tắm lớn, tắm rửa sạch sẽ toàn thân.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện vừa ở cùng với hơn một trăm người nhiễm ôn dịch, trong lòng Quân Trường Duyệt liền hồi hộp không ngừng, da đầu đều tê rần.
Ở thời đại này, nhiễm ôn dịch chắc chắn phải chết, rất ít thầy thuốc có thể kịp thời nghiên cứu ra biện pháp giải quyết, tạm thời kể cả là Quân Trường Duyệt cũng không thể làm gì được. Đã vậy thì nhân lúc ôn dịch mới bắt đầu, người nhiễm chưa nhiều, chỉ có thể giết người để khống chế.
Dưới tình huống này, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Vân Huy tướng quân và mấy tướng lĩnh ở đây nghe xong mặt đều trắng bệch, ôn dịch…? Vậy mà lại là ôn dịch!
Mấy tướng lĩnh vốn đang thầm oán hận hành vi vừa đến đã giết người lung tung của bệ hạ, nghe Quân Trường Duyệt nói xong nhất thời ý thức được tính nghiêm trọng, buổi sang bệ hạ đã dặn dò, bọn họ kéo dài đến tận lúc mặt trời lặn ở núi tây còn chưa giết người nào, ai mà biết được sự chậm trễ cả ngày nay có khiến cho ôn dịch lây nhiễm nhiều hơn không!
Qua sự sát phạt quyết đoán của vị quân vương trẻ tuổi, mấy vị tướng lĩnh cũng mơ hồ nhận thức được một roi Tây Bắc Vương phải nhận hoàn toàn không oan, hoặc có thể nói là tất cả bọn họ đều nên bị đánh cho một roi. Nếu không có bệ hạ nhìn ra mấu chốt của sự việc, không biết mấy tháng nữa thành Khải Hoàn sẽ có bao nhiêu người phải chết!
“Chuyện này đừng tiết lộ ra ngoài làm nhiễu loạn lòng quân.” Tư Không Hàn lạnh lùng đứng bên cạnh nói. Lúc trước gã cảm thấy quốc quân vừa vào thành liền giết người sẽ khiến cho Tây Bắc quân thấy rõ y là một tên hôn quân tàn bạo, không ngờ y lại biết đến chuyện ôn dịch ở thành Khải Hoàn… Làm sao có thể đúng lúc như vậy được!
Việc này là việc lớn, áp chế ôn dịch lan tràn đúng lúc, chẳng khác gì là cứu toàn bộ thành Khải Hoàn, nếu như quân sĩ biết được, bạo quân trong lòng họ vẫn sẽ là bạo quân sao?
Các tướng sĩ cũng gật đầu đồng ý câu nói của tả tiên phong, không nghĩ nhiều, dù sao nếu toàn quân biết trong thành Khải Hoàn có ôn dịch, lúc đó lòng quân đại loạn, làm sao chống đỡ nổi sự xâm phạm của nước Tề?
Vì vậy trước khi mặt trời xuống núi, 107 binh lính nhiễm bệnh bị đánh chết tại chỗ, thi thể liên tục được vận chuyển khỏi thành, trực tiếp đốt cháy. Các tướng lĩnh biết trước mắt đây là biện pháp duy nhất nhưng quân sĩ thì không. Tuy rằng một trăm người này được xử lý âm thầm, nhưng chuyện xảy ra gấp như vậy cuối cùng vẫn truyền ra ngoài, toàn bộ thành Khải Hoàn đều tràn đầy căm hận với bạo quân!
Y vừa đến đã giết hơn một trăm người… Đối với y, mạng người là gì? Y đến thành Khải Hoàn làm gì? Vì muốn gả quận chúa Giai Dung đi hay sao? Y là chủ của đất nước, là vương của Yến quốc, tại sao lại đối xử với con dân của chính mình như vậy!
Màn đêm, khi Quân Trường Duyệt cuối cùng cũng đã tắm rửa xong, lòng không còn hoảng loạn nữa mới nhớ đến việc gọi người đến làm vài biện pháp dự phòng.
“Đi đến những địa phương hoạt động khi còn sống của mấy binh sĩ kia đặt rượu sôi và ngải cứu xông khói, nhớ nói với tả tiên phong, những người tiếp xúc với binh sĩ khi còn sống cũng phải chú ý chặt chẽ, nếu khi ra ngoài nắng mà xuất hiện bệnh trạng giống vậy thì không thể nào sơ xuất.” Quân Trường Duyệt nói với một đốc quân.
Đốc quân sắc mặt lúng túng, “Điện hạ, mấy thứ này bệ hạ đã phân phó từ lâu, ngay cả những dụng cụ ăn uống của binh lĩnh nhiễm bệnh sử dụng khi còn sống cũng phải đốt cháy, những người có quan hệ tốt với bọn họ cũng phái người quan sát, nửa canh giờ bẩm báo một lần, người yên tâm, thành Khải Hoàn xem như là thoát được một kiếp, nếu bệ hạ không phát hiện ra thì hậu quả khó mà lường được.”
Đốc quân còn đang cảm khái, Quân Trường Duyệt lại sững sờ, chỉ cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, nhận lấy một chén thuốc phòng ôn dịch từ hạ nhân uống vào, không vui hỏi: “Vương huynh trở về từ quận Đan Dương rồi sao?”
“Vâng, bệ hạ vừa về không lâu, đang ở đại sảnh thương nghị chuyện dịch bệnh ở quận Đan Dương với các tướng quân.” Đốc quân trả lời.
Tóc Quân Trường Duyệt còn đang nhỏ nước, nghe xong lập tức đứng dậy đến đại sảnh.
Dù là thành trì ở biên quan nhưng thành Khải Hoàn náo nhiệt, phồn vinh không thua vương thành của thiên tử ở Trác Lộc, phủ Tây Bắc Vương cũng là nhà thủy tạ*, đình đài nguy nga tráng lệ, mặc dù là một nước nhỏ đang trong chiến loạn, nhưng vương phủ vẫn là vương phủ, dù nghèo hơn nước Tề một chút nhưng cũng là tượng trưng cho sự dồi dào của Yến quốc.
(*) nhà thủy tạ: nhà xây trêи mặt nước, để làm nơi giải trí.
Trong đại sảnh đốt hương tử đàn nhàn nhạt, hương vị yên lành, ngửi vào, trong lòng có thể thoải mái hơn không ít.
Nhϊế͙p͙ Gia nằm nghiêng trêи ghế dài, một tay chống lên màn che chợp mắt, hơn mười vị tướng lĩnh có địa vị cao ngồi trước mặt y báo cáo tiến độ phong tỏa quận Đan Dương. Lúc này, sau khi trải qua sự việc binh lính bị ôn dịch trong thànhKhải Hoàn, sự bất mãn với quân vương trong lòng các tướng lĩnh đã tiêu tan, dù vẫn chưa đến mức phục sát đất nhưng thái độ đã kính trọng hơn ít nhiều.
Sau khi các tướng lĩnh bẩm báo xong, quốc quân nhắm hai mắt trầm mặc, không nói một lời, hô hấp kéo dài, giữa hai lông mày ẩn chứa sự hờ hững nhàn nhạt, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ y không hề ngủ.
Lúc này, Vân Huy tướng quân lên tiếng: “Ôn dịch là từ quận Đan Dương truyền vào thành Khải Hoàn, xem ra trước đó, chúng ta đã bị trúng kế của nước Tề.”
Nói xong, Vân Huy tướng quân mặt già đỏ ửng, hiện giờ việc quận Đan Dương là cái bẫy của thái tử nước Tề đã rõ rành rành, vẫn mà ông và tả tiên phong còn mang cờ đại thắng về Trác Lộc bẩm báo chuyện này, thật sự là… quá mất mặt.
“Tình hình bệnh dịch ở quận Đan Dương đã không thể không chế, binh lực ở quận Đan Dương rút về hai vạn, bây giờ vẫn còn lại hơn một ngàn binh lính nghi ngờ nhiễm phải ôn dịch, bách tính càng nhiều vô số. Hiện tại dù đã phong tỏa quận Đan Dương, nhưng nếu ôn dịch nặng hơn, khó tránh khỏi liên lụy đến thành Khải Hoàn, có đồ thành* hay không bệ hạ phải sớm ngày định đoạt.” Một phó tướng mượn cớ khuyên nhủ.
(*)đồ thành: giết hết tất cả người trong thành.
Tiếp đến, một âm thanh thô lỗ vang lên, tàn nhẫn xì một tiếng, nổi giận mắng: “Tên tiểu tử nham hiểm Tề Cẩm Vũ kia quá ác độc, con dân của mình cũng không để ý, còn truyền tin tức nói rằng muốn kết thông gia với Yến quốc, cưới Giai Dung quận chúa xong sẽ đình chiến, vô liêm sỉ đến cực điểm!”
Một tiếng rống này của gã ngược lại là đã nhắc nhở Vân Huy tướng quân và Tư Không Hàn, hai người hỏi: “Thông gia gì cơ?”
Chuyện này thì Nhϊế͙p͙ Gia biết rõ, quận chúa Giai Dung là trưởng nữ của Cơ Chính Vũ, từ nhỏ lớn lên ở biên quan nên hiểu biết chút võ công, thỉnh thoảng sẽ ra chiến trường đánh trận. Dung mạo này cũng tuyệt sắc như tên, khiến cho thái tử nước địch Tề Cẩm Vũ gặp một lần đã không thể quên, sau khi Vân Huy tướng quân và Tư Không Hàn trở về Trác Lộc không lâu, Tề Cẩm Vũ đưa tin muốn hòa thân đình chiến đến thành Khải Hoàn.
Mà người phải hòa thân, tất nhiên là Cơ Giai Dung.
Trong thế giới nguyên tác, ôn dịch lan tràn khiến thành Khải Hoàn thương tổn nặng nề, Khải Hoàn không thể phản kháng được thỉnh cầu của nước địch, đành phải đưa Cơ Giai Dung đến lều của Tề Cẩm Vũ, hy vọng có thể giành được một một chút thời gian thở dốc. Tề Cẩm Vũ ra tiền tuyến vốn là vì muốn dốc hết sức thể hiện cho quân vương Tề quốc xem, làm sao có thể thật sự bỏ miếng thịt mỡ sắp đến miệng vì một người phụ nữ?
Tính cách Cơ Giai Dung rõ ràng tương phản với ngoại hình của nàng, không ai ngờ chỉ một buổi tối ở trong lều của Tề Cẩm Vũ, ngày hôm sau, nàng đã trộm một con dao nhỏ trực tiếp đâm chết Tề Cẩm Vũ luôn, trong quá trình chạy trốn thì bị quân Tề loạn tiễn bắn chết, hương tiêu ngọc vẫn.
Tề Cẩm Vũ chết khiến cho quân Tề đại loạn, là cơ hội mấu chốt nhất của thành Khải Hoàn. Đúng lúc Quân Trường Duyệt nghiên cứu ra phương thuốc trị liệu ôn dịch, Quân Trường Sinh chuẩn tấu cho đội kỵ binh Nam Di đến, thành Khải Hoàn phục sinh từ trong máu. Sau này dũng tướng đứng đầu nước Tề - Triệu Vô Thương chạy tới Lộc Đài, cưỡi ngựa, cầm đao khiêu chiến thành Khải Hoàn, đại chiến hai trăm hiệp với Tư Không Hàn, cuối cùng bị đánh ngã xuống ngựa, Tư Không Hàn một trận thành danh, dẫn quân tàn sát Lộc Đài, báo thù cho quận chúa Giai Dung, nhận được lòng tin của quân dân.
Đương nhiên sau đó, bách tính thành Khải Hoàn cũng không quên ca tụng sự hy sinh của quận chúa Giai Dung, Tây Bắc chiếm được Lộc Đài, gọi Lộc Đài là mộ Giai Dung, dùng để tế bái cho vị quận chúa đã hy sinh vì nghiệp lớn trong trận chiến.
Thế nhưng, Nhϊế͙p͙ Gia cũng cảm thấy rằng, Cơ Giai Dung cũng không hề tự nguyện hy sinh, vào ngày nàng đâm chết Tề Cẩm Vũ, rõ ràng không hề suy xét đến an nguy của thành Khải Hoàn, đủ để thấy rõ, thật ra nàng muốn kéo toàn bộ thành Khải Hoàn chôn cùng mình!
Phó tướng kia cằn nhằn liên miên kể lại mong muốn hòa thân của Tề Cẩm Vũ một lượt.
Vân Huy tướng quân nghe xong đương nhiên là vô cùng tức giận, thành Khải Hoàn binh lực không đủ, hơn nữa Tư Không Hàn đã chết, đã không còn vững như thành đồng vách sắt nữa, Tề Cẩm Vũ đánh chiếm thành Khải Hoàn là chuyện sớm muộn, một thái tử như gã sẽ bỏ một miếng thịt mỡ mà đột nhiên đưa ra cái trò hòa thân gì đấy à, đúng là nói láo!
Tư Không Hàn lại trầm ngâm một hồi, nghiêm trọng nói: “Vi thần cảm thấy đây là cơ hội tốt. Nếu Tề Cẩm Vũ thật sự muốn hòa thân, thì đây là một cơ hội vừa vặn cho chúng ta giấu tài. Nếu gã chỉ muốn quận chúa, mà chúng ta có thể đặt một người bên cạnh gã là cơ hội hiếm thấy. Màn đêm thăm thẳm, nếu quận chúa có thể đâm một đao, quân Tề nhất định sẽ đại loạn!”
Không người nào nói chuyện, cũng như tả tiên phong nói, Tề Cẩm Vũ bị sắc đẹp làm lu mờ lý trí sẽ cho bọn họ một cơ hội vô cùng tốt, nếu có thể lợi dụng hợp lý, đánh bại Lộc Đài không phải hy vọng xa vời! Dù sao hiện giờ Triệu Vô Thương không có mặt, nếu thái tử chết, quân Tề tất loạn.
Vì vậy có hai người lên tiếng phụ họa, cảm thấy tả tiên phong nói có lý, đây đúng là cơ hội trời cho.
Vân Huy tướng quân không vui lắm, miệng giật giật, nhưng thấy quốc quân vẫn đang trầm mặc nhắm mắt, nên không lên tiếng.
Trong chính sảnh, các tướng lĩnh đều tán thành lời nói của Tư Không Hàn, một lúc lâu sau mới nghe quốc quân hời hợt lên tiếng như nói mê: “Tề Cẩm Vũ chết xong thì Giai Dung quận chúa thoát thân thế nào?”
Mọi người nghe xong ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau, họ chưa từng nghĩ đến vấn đề này, bởi vì từ đầu, ý của họ là muốn hy sinh quận chúa Giai Dung ở trận doanh quân địch. Trong lòng Tư Không Hàn cười lạnh, trẻ con đúng là trẻ con, đánh trận mà tưởng là đi chơi sao? Nếu cần hy sinh thì phải hy sinh, để giảm bớt càng nhiều thương vong.
“Cơ Chính Vũ, Tề Cẩm Vũ muốn con gái ngươi, ý ngươi thế nào?” Nhϊế͙p͙ Gia chống màn từ từ mở mắt, ánh mắt hờ hững lạnh lẽo.
“Nếu như có thể giải quyết được hoàn cảnh khó khăn của thành Khải Hoàn, đánh thắng quân Tề, thần nguyện nhịn đau đưa Giai Dung đi hòa thân.” Cơ Chính Vũ vội vàng nói.
Nhϊế͙p͙ Vũ nhìn một đám đàn ông trước mặt, môi mỏng khẽ mở, cười một tiếng lạnh lẽo: “Bản vương chưa từng nghĩ tới, nam nhân của Yến quốc này đã yếu ớt vô dụng đến mức muốn đưa phụ nữ lên đầu sóng ngọn gió, Yến quốc như vậy còn không bằng diệt vong, cần mấy kẻ nam nhân như các ngươi làm gì?”
Các tướng lĩnh tức khắc mặt đỏ tới mang tai, đặc biệt là người đưa ra đề nghị kia – Tư Không Hàn, trong mắt rừng rực lửa, thở hổn hển nói: “Vậy bệ hạ muốn làm thế nào?”
“Phải nghênh chiến, đánh cho bọn họ phục!”
Hết chương 71.