Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

Chương 38

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hầu gái trưởng bước chân không nhanh không chậm, vững vàng đẩy chàng trai phía trước, lo lắng rằng tốc độ quá nhanh sẽ dẫn đến xóc nảy, sẽ khiến Giang Dĩ Lâm cảm thấy không thoải mái.

_ trên tay mình, không phải ai khác, chính là người mà chủ nhân thương yêu nhất...

Hầu gái trưởng tuy đã có tuổi rồi, nhưng mắt nhìn vẫn còn đó.

Bà biết rõ địa vị của Giang Dĩ Lâm trong lòng chủ nhân, không dám có chút bất cẩn nào.

...

Sau khi trở lại biệt thự.

Hai ngón tay Giang Dĩ Lâm giao hờ nhau, bày ra một vẻ mặt như trầm tư.

_thư phòng ư? Đây thật sự là một nơi rất trọng yếu.Giang Dĩ Lâm nghĩ trong lòng.

Trước đó trong trang viên quản gia đã nói với hắn, vào bữa tiệc sinh 18 tuổi năm đó, quản gia đã nhìn thấy mình máu me bê bết được cha đỡ đầu ôm ra.

Kết hợp với câu chuyện cậu em trai trên danh nghĩa đã kể, chuyện liên quan đến con mèo ấy...

Giang Dĩ Lâm có thể đoán ra được, người đàn ông kia chỉ e vào một đêm mất khống chế kia đã làm một chuyện không thể tha thứ với mình.

_ nếu như thật sự đúng như thế...

Khóe môi Giang Dĩ Lâm hơi nhếch một cái, hắn thật sự là có hơi khó tiếp thu.

_ thế mà lại có một người đàn ông, ngoại trừ việc nảy sinh ham muốn với mình ra, thì còn có ý muốn thay đổi thực tiễn nữa...Giang Dĩ Lâm tự thấy mình là một người rất lãnh cảm.

Hắn không có hứng thú với phụ nữ, càng khỏi nói đến đàn ông.

Cho nên cũng cảm thấy mấy chuyện như này... Vô cùng nhạt nhẽo, và cực kỳ vô vị.

Mà đương nhiên, những lời quản gia đã nói, cũng phải trừ hao đi đôi chút, không thể tin tưởng hoàn toàn.

“Con đường đến thư phòng sắp tới đây... Ta thật sự rất chờ mong đấy.”

Trên đường đến, Giang Dĩ Lâm nhỏ giọng thì thào.



Hầu gái trưởng lớn tuổi đẩy Giang Dĩ Lâm đến bên ngoài thư phòng, cung kính cúi đầu với hắn một cái, sau đó quay người rời đi, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Giang Dĩ Lâm khẽ gõ cửa một cái, sau khi cha đỡ đầu đại nhân lên tiếng rồi mới lăn xe lăn, bước vào thư phòng.

Người đàn ông đang ngồi ở trước bàn đọc sách có vẻ như đang phê duyệt văn kiện gì đó.

Cha đỡ đầu đại nhân khẽ mỉm cười với đứa con đỡ đầu của mình, ra hiệu bảo hắn đợi một bên một lát, rồi lại tiếp tục công việc trên tay.

Giang Dĩ Lâm quan sát vẻ mặt của người đàn ông đó.

Khi y phê duyệt văn kiện, trên gương mặt anh tuấn ấy, rốt cuộc cũng toát lên chút nét lạnh lùng nghiêm khắc.

Người đàn ông tóc màu nâu lạnh cứ như không cảm nhận được tầm mắt của Giang Dĩ Lâm, vẻ mặt y rất chuyên chú, cây bút lông quạ đen bóng trong tay y, từng con chữ từ tốn hiện lên trên giấy.

Y không mặc bộ vest nghiêm túc kia nữa, thay vào đó là bộ áo ngủ đậm màu, phần cổ áo hơi mở rộng, lồng ngực cường tráng lộ ra.

_ từ thớ cơ bắp trên người có thể thấy được, vị cha đỡ đầu đại nhân này xưa nay chưa từng lỡ bất kỳ bài rèn luyện hằng ngày nào cả.

Giang Dĩ Lâm không có hứng thú săm soi hình thể của người đàn ông, hắn nhíu mày, lập tức dời tầm mắt, điều khiển xe lăn bắt đầu nhìn nghía xung quanh thư phòng này.

Mà vào khoảnh khắc hắn xoay lưng về phía cha đỡ đầu, tầm mắt của cha đỡ đầu, đã khóa chặt không tha trên người hắn.

_ đó là một cảm giác nóng cháy nồng nhiệt đến cực độ.

Chàng trai mặc áo choàng đen hơi nhếch môi, trực giác của hắn nhạy cảm thế đấy, đương nhiên là biết hành động của người đàn ông ấy, hắn cũng không thấy có gì phiền toái, cho nên cũng không vạch trần, chẳng qua để xem thử một chút, mục đích người đàn ông này gọi mình đến làm gì.

Ánh mắt Giang Dĩ Lâm lướt dọc quanh giá sách, đột nhiên, hắn bị một nơi nào đó thu hút chú ý.

Tấm kính thủy tinh phân cách ở kệ thứ ba dưới khúc xạ của ánh đèn, màu sắc phản chiếu ra hơi khác so với những nơi khác.

Giang Dĩ Lâm như có điều suy nghĩ vươn tay, hơi rướn người lên cao.

Hắn quay đầu lại ngó sang cha đỡ đầu, lại phát hiện người đàn ông đó chỉ mỉm cười nhìn hắn, cũng không ngăn cản.

Giang Dĩ Lâm mở hộc tủ ra.

Hắn hơi nheo mắt lại.

Nhìn bao quát từ bên ngoài tủ sách, cái kệ thứ ba trông như không khác gì mấy kệ khác, cũng đặt rất nhiều sách ở đấy.

Song sau khi hắn mở ra, thì mới phát hiện trên kệ thứ ba của giá sách, lại chỉ có đúng một quyển sách bìa trắng ở đó thôi.

_ đây cũng chính là lợi dụng góc khúc xạ ánh sáng tạo nên lỗi giác.

Bìa quyển sách này so với của những quyển sách khác, trông không giống nhau lắm.

“Đặt trên kệ thứ ba...”

Giang Dĩ Lâm thì thào nói.

_ kệ này nằm ở vị trí cực kỳ tiện cho chủ nhân có thể lấy ra, lật xem mỗi ngày.

“Con đang xem cái gì đó?”

Một giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên từ phía sau hắn.

Người đàn ông tóc màu nâu lạnh chậm rãi đi đến sau lưng chàng trai tóc đen, ngón tay duỗi ra nhè nhè vuốt ve bả vai hắn, y cúi đầu, lúc mở miệng nói chuyện thì cũng đối diện với vùng gáy trắng nõn của Giang Dĩ Lâm.

“Bé ngoan à, nói ta nghe, con đang xem cái gì?”

Sợi tóc của cha đỡ đầu đại nhân cọ khiến Giang Dĩ Lâm ngưa ngứa, hắn nghiêng nghiêng đầu nói.

“... Thưa ngài, con đang xem quyển sách kia.”

“Quyển sách ấy được để riêng ra trong toàn bộ giá sách, nhất định là tài liệu gì đó rất đáng đọc, song cũng không quá quý giá nhỉ.”


Dẫu sao, món đồ quý giá chân chính thì nên đem đi cất giữ, không đi đặt ở cái nơi tận cùng trên giá sách thế này.

“Không phải món đồ rất quý giá ư? Xem ra con thật sự đã quên rồi...”

Người đàn ông tóc nâu lạnh nhíu nhíu mày, trong giọng nói của y như xen lẫn ý lạnh lùng, y đưa tay sờ sờ tóc Giang Dĩ Lâm, nói, “Nếu như con cho là nó có giá trị gì quý giá, vậy nó đúng thật là không có giá trị gì cả.”

_ nhưng mà ở trong lòng ta... Có lẽ trên thế giới này không có thứ gì khác, có thể quý giá bằng.

Đôi mắt thâm thúy của cha đỡ đầu, ghim vào xoáy tóc sau gáy chàng trai.

“Vậy rốt cuộc là gì?”

“Đó là thư con đã viết cho ta khi còn bé, có cả hồi âm ta viết cho con nữa.”

Quý ngài cha đỡ đầu cười cười.

“Từ khi con bắt đầu có thể học hỏi, ta đã bảo con viết thư cho ta – cứ đến mỗi sinh nhật hàng năm của con.”

“Chỉ có điều trong này bị thiếu mất một cột mốc, đó chính là bức thư con viết cho ta vào năm con 18 tuổi... Ta lúc đó thật sự giận vô cùng, cho nên đã xé toang bức thư đó đi rồi.”


_ 18 tuổi... Lại là 18 tuổi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vào năm đó vậy chứ?

Giang Dĩ Lâm không lên tiếng, người đàn ông đã tự động nói tiếp.

“Ta cất giữ những bức thư này rất kỹ, tất nhiên là những bức con được thấy hiện tai là bản sao thôi, bản gốc đã được ta cất ở một nơi không ai biết rồi.”

Y đặt cằm lên vai Giang Dĩ Lâm, nói, “Cứ mỗi lần con viết thư cho ta, không phải lúc nào ta cũng hài lòng về nội dung hết. Có lúc quá mông lung mơ hồ, như sổ ghi chép vậy, đồng thời lặp câu quá nhiều, cũng có lúc, lại quá mức chân thực.”

“Tuy rằng ta rất không thích những thứ giả dối, nhưng khi con thẳng thắn bộc lộ nội tâm mình với ta...”


Người đàn ông tóc nâu lạnh nhẹ nhàng vươn ngón tay, nâng cằm chàng trai tóc đen, khiến hắn không khỏi hơi nghiêng đầu đi.

Giọng y nghe như tiếng rít, hệt như đang muốn kiềm chế cái gì đó.

“Ta vừa nhận ra... Nhóc con, con hình như không ỷ lại vào ta như bình thường nữa.”

“Ta đã luôn nghĩ... Khi nào thì không nên mềm lòng với con nữa?”


Giang Dĩ Lâm cúi đầu, tránh đi tầm mắt y, nói, “Con thật sự không nhớ mà.”

Trong cái chớp mắt ấy... Thần sắc trên mặt người đàn ông ấy rất đáng sợ, hệt như trong mắt có mây đen ùn ùn kéo đến vậy, cuối cùng không thể giữ như trước được nữa.

Qua một hồi, y chợt nở nụ cười.

“Con quên mất là rất bình thường... Dẫu sao thân thể con còn chưa phục hồi hoàn toàn, bác sĩ cũng đã nói phải kiên nhẫn.” Cha đỡ đầu vừa nói, vừa duỗi tay ra, bế thốc cả người Giang Dĩ Lâm lên.

Người đàn ông tóc nâu lạnh ôm con đỡ đầu đặt xuống ngồi trên ghế trước bàn đọc sách, để chàng trai không còn là thiếu niên nữa, thân hình cũng xấp xỉ với y, ngồi trên đùi của y.

“Ngài đây là muốn làm gì?”

Ngón tay Giang Dĩ Lâm đặt trên bả vai rộng lớn của cái vị cha đỡ đầu kia, ánh mắt mang theo ý lạnh.

“Không có gì cả, nhóc ạ.”

Quý ngài cha đỡ đầu hôn lên khóe mắt Giang Dĩ Lâm một cái, chỉ chỉ mấy xấp văn kiện mới được duyệt qua đặt trên bàn kia, nói, “Trước đó con bướng bỉnh không chịu tiếp nhận chuyện gia tộc, khi đó ta cũng chiều con, tùy con tự do tự tại, nhưng bây giờ nhìn lại…”

Những ngón tay của người đàn ông luồn qua sợi tóc Giang Dĩ Lâm, mà xoa xoa tóc hắn, nói, “Hiện ta cảm thấy làm thế càng hại con hơn.”

“Nếu như con có thể nắm trong tay nhiều thứ hơn, thì đã không đi đến kết quả nằm liệt trên giường thế kia, khiến ta...”

Lời chưa nói hết của người đàn ông dừng lại ở cổ họng, không nói ra.

_ khiến ta vì con mà... Lo lắng khôn cùng.

Giang Dĩ Lâm không nói gì.

Hắn từ tận đáy lòng mình có một loại cảm giác, tuy rằng người đàn ông đang ôm hắn đây, đúng là có ham muốn độc chiếm mình mạnh liệt đấy, nhưng mà, y cũng không có khát khao hủy hoại tương đồng.

_ người đã hạ độc mình, hẳn không phải cha đỡ đầu.

_ nếu vậy... Y liệu có phải là con quái đã che mưa giúp mình trong đêm mưa ấy, tặng mình hoa hồng, và không muốn mình quá đau buồn không?

_ y là Slender Man ư?Giang Dĩ Lâm vừa trầm ngâm, vừa cúi đầu nhìn xấp văn kiện.

Không khó nhìn ra, người đàn ông đang ôm lấy hắn đằng sau, nắm giữ trong tay một đế quốc thương mại khổng lồ.

Nội dung văn kiện thật sự có hơi phức tạp, hắn lướt một lượt qua loa, thế mà cũng bắt được vài câu chữ thủ đoạn đẫm máu.

Phải công nhận, người đàn ông này rất nguy hiểm, nhưng mà...

_ y đối xử với mình, xem ra thật sự rất tốt.
Bình Luận (0)
Comment