Nhân Viên Phục Vụ Của Tôi Tại Sao Lại Manh Như Vậy

Chương 20

Diêu Phong vừa tỉnh làm Hoàng Khả Khả sợ hết hồn, không ngờ lại khép mắt tiếp tục ngủ.

Hoàng Khả Khả đứng cạnh ghế sô pha. Hắn không biết Diêu Phong mơ thấy chuyện gì, nhưng hắn biết nó khẳng định có liên quan đến hắn. Mà dường như y rất khó chịu, dù ở trong mơ cũng nhíu chặt lông mày.

Hoàng Khả Khả không nhịn được đưa tay ra, giống như an ủi mà vỗ về gò má Diêu Phong.

“Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến anh thích tôi. Dù không thể tôi cũng muốn đem nợ nần kiếp trước trả lại hết cho anh.”

Kiếp trước, rốt cuộc Nghiêu Phong thiếu nợ Hoàng Phủ Kha cái gì? Thực ra y chẳng làm gì sai cả, y chỉ sai vì đã mềm lòng.

Có trách thì trách y mềm lòng, gây ra sai lầm lớn.

Hoàng Khả Khả trở về phòng cầm chăn đắp lên người Diêu Phong.

Nếu như dùng một loại động vật để miêu tả Diêu Phong, con vật đầu tiên Hoàng Khả Khả nghĩ đến nhất định là con cua. Bề ngoài nhìn như dữ dằn, còn quơ hai cái càng thật lớn lên hoành hành ngang ngược, xuyên thủng tất cả mọi thứ. Nhưng thực ra y đem mình ẩn giấu thật sâu, đem vẻ mặt kiên cường không dễ chọc đến hiển lộ trước mặt mọi người, lại đem vẻ yếu đuối của bản thân che giấu dưới vẻ lạnh lùng nghiêm nghị ấy.

Thực ra y rất nhát gan. Nhưng càng nhát gan, càng dễ bị thương. Y liền giấu thật sâu, vờ như mình rất hung hăng. Nhưng như vậy rất mệt, vô cùng mệt.

Tất cả mọi người đều nhìn vẻ ngoài của y, cho rằng y rất mạnh mẽ. Cho rằng bất cứ chuyện gì cũng có thể dựa vào y giải quyết. Nhưng lại không biết rằng bởi vì bọn họ nghĩ như vậy mới khiến Diêu Phong cảm thấy không có nơi để dựa dẫm, chỉ có thể nhờ vào chính mình.

Hoàng Khả Khả rất muốn tạo cho Diêu Phong một nơi tránh gió, một lồng ngực kiên cố đáng tin cậy. Có thể Diêu Phong từ đầu đến cuối đều sẽ không lui về phía sau, không chịu tiếp nhận cái ôm của hắn. Bởi Diêu Phong vốn đã quen một mình, không dựa dẫm vào bất kỳ ai. Cũng chỉ biết tiến về phía trước, chưa bao giờ lùi về sau.

“Nhưng anh có biết không, tôi rất muốn đánh gãy chân anh, khiến anh không thể đi đâu được, chỉ có thể ở bên cạnh tôi…”

Hoàng Khả Khả ở trong không trung vẽ ra khuôn mặt của Diêu Phong. Hành động đó không còn là kẻ ngốc như mọi ngày. Hắn muốn giữ lấy Diêu Phong rồi lại không muốn khiến y mất đi tự do. Hắn muốn cho Diêu Phong một nơi dựa dẫm, rồi lại không muốn thay đổi cách sống của y.

Thực ra Diêu Phong như bây giờ cũng rất tốt. Bực bội liền trút ra, khó chịu thì đánh hắn…

“Tôi đồng ý để anh đánh cả đời, chỉ cần anh đồng ý để tôi ở lại bên cạnh anh.”

Hoàng Khả Khả muốn đem tất cả suy nghĩ của hắn về Diêu Phong nói cho y nghe. Nhưng bây giờ như vậy khiến hắn cảm thấy mình thật đáng thương. Chuyện gì cũng chỉ có thể nói cho chính mình nghe. Rõ ràng người kia đang ở trước mắt mà không dám nói với y.

“Anh một mình nói những lời này có tác dụng gì sao? Anh ấy đâu nghe thấy.”

Thanh âm của Thẩm Gia Minh đột nhiên vang lên. Hoàng Khả Khả đứng bật dậy, thấy cô dựa vào cánh cửa, vẻ mặt xem thường.

“Tôi thích vậy đấy, cô quản được sao?”

Hoàng Khả Khả sợ đánh thức Diêu Phong, cố gắng đè thấp giọng. Thẩm Gia Minh cảm thấy rất buồn cười, muốn cười ra tiếng lại bị Hoàng Khả Khả trừng mắt. Dáng vẻ kia chẳng khác nào gà mẹ bảo vệ con.

“Anh không cần cẩn thận từng li từng tí như vậy. Diêu Phong ngủ say như chết, sét đánh cũng không tỉnh đâu.”

Thẩm Gia Minh chỉ đơn giản là cười Diêu Phong ngủ như chết, vào tai Hoàng Khả Khả lại biến thành cô cố tình khoe khoang mình hiểu Diêu Phong đến mức nào.

Trong lòng thầm mắng một câu nữ nhân chết dẫm. “Ha ha, tôi cứ thích thế. Cô con mẹ nó bớt nói nhảm.”

Mắng xong quay người trở về phòng mình. Muốn đẩy cửa nhưng sợ làm Diêu Phong tỉnh lại nên cố hết sức nhẹ chân nhẹ tay.

“Cô đừng hòng cướp người của tôi.”

Trước lúc đóng cửa còn nói một câu, gằn giọng dọa nạt Thẩm Gia Minh. Chỉ ánh mắt cũng có thể bắn thủng ra vô số lỗ trên người cô.

Thẩm Gia Minh cố nén cười. Nói thật cô không tin lời nói đùa của tên ngốc này. Nếu đúng là đùa giỡn thì lúc bình thường nhất định là hắn giả ngu. Ban nãy hắn khôn ranh chẳng khác nào sói già, nào còn vẻ thành thật đáng yêu?

Nhưng lúc này Thẩm Gia Minh đang cùng hắn tranh giành…
Bình Luận (0)
Comment