Nhân Viên Phục Vụ Của Tôi Tại Sao Lại Manh Như Vậy

Chương 32

Bàn tay Nghiêu Phong đau âm ỉ, không khống chế được mà run lên. Y nhìn đôi mắt Hoàng Phủ Kha, ánh mắt ấy giống như nói mình đánh hắn là sai.

Hắn im lặng nhìn y, bỗng hôn y một cái. Nghiêu Phong ngạc nhiên đến sững người, không kịp tránh né. Hắn vươn tay chạm vào môi y, dáng vẻ cẩn thận nâng niu từng li từng tí.

“Người nghỉ ngơi đi.”

Hắn buông tay, đầu không quay lại cứ thế bước ra khỏi phòng. Mãi đến khi cánh cửa vang lên tiếng lạch cạch đóng lại, Nghiêu Phong mới sực tỉnh.

Liên tiếp mấy ngày liền, Nghiêu Phong nhìn Hoàng Phủ Kha cầm bát cháo nóng hổi trước mặt mình, suýt chút nữa cho rằng hắn là do kẻ khác đóng giả. Mấy ngày nay, Hoàng Phủ Kha ngày đêm chăm sóc y. Mỗi sáng vừa mở mắt đã thấy hắn bưng bát cháo nóng hôi hổi, chờ bên giường y với vẻ mặt đầy chờ mong.

Nghiêu Phong nhìn bát cháo trong tay Hoàng Phủ Kha, hình như vừa mới múc nên vẫn còn bốc hơi nóng. Trong không khí phảng phất mùi khê nhè nhẹ. Bỗng y giơ tay, hất đổ bát cháo. Chiếc bát sứ ụp lên tay Hoàng Phủ Kha rồi rơi xuống đất, phát ra âm thanh loảng xoảng. Tay hắn bị cháo nóng đổ vào lập tức đỏ lên. Nghiêu Phong xoay người, quay lưng về phía hắn.

Phải, y nhẫn tâm nhưng vẫn không dám nhìn Hoàng Phủ Kha. Hắn sẽ tức giận, nổi nóng hay sẽ bực bội rời đi?

Căn phòng chìm trong im lặng, mảnh vỡ trên đất được nhặt lên, bỏ vào khay gỗ. “Con đi lấy bát khác.”Nghiêu Phong không hề xoay người lại.

Hoàng Phủ Kha xối nước vào vết bỏng, hơi đỏ nhưng không đau lắm, vậy mà lại làm hắn cảm thấy rất khó chịu. Múc một chén cháo đầy, hắn đặt nóng lại rồi mới bưng đi.

Hoàng Phủ Kha đã khác rồi. Không biết đó là ảo giác của Nghiêu Phong hay thực sự do hắn đã thay đổi quá nhiều.

Không phải Hoàng Phủ Kha hận y tận xương, dùng mọi cách để nhục nhã y hay sao? Tại sao bây giờ lại như vậy?

Nghiêu Phong hối hận tại sao mình không chết luôn đi. Nếu chết rồi, ít nhất y sẽ thấy thoải mái hơn, không phải suy đoán ý nghĩ của Hoàng Phủ Kha nữa.

Hoàng Phủ Kha dịu dàng nắm lấy vai Nghiêu Phong, “Thân thể người còn yếu lắm, mau ăn chút cháo đi.”

Nghiêu Phong chống tay muốn ngồi dậy nhưng thân thể ốm yếu vừa qua cơn bệnh không thể làm được, vất vả chống thân lên lại mềm oặt ngã xuống. Hoàng Phủ Kha nhanh tay đỡ lấy y, lấy đệm lót đằng sau. Hắn để Nghiêu Phong ngồi thoải mái rồi mới bưng bát, cầm thìa đút cháo cho y.

Nghiêu Phong rũ mắt nhìn cháo trong bát, không khác gì cháo trắng bình thường, chỉ là hơi thoang thoảng mùi khê. Bỗng y bật cười, cầm lấy bát cháo trong tay Hoàng Phủ Kha, uống một hớp lớn.

“Lần này ngươi hạ thuốc gì?”

Hoàng Phủ Kha nhìn nụ cười của Nghiêu Phong ngây ra.

“Sao? Đám trẻ con kia không đủ cho ngươi chơi thỏa thích à?”

Lúc này Hoàng Phủ Kha mới hiểu Nghiêu Phong nhắc đến chuyện gì, hắn vừa đau lòng vừa hối hận. Hắn ôm lấy Nghiêu Phong, nhưng không còn là đứa bé ngày xưa từng cúi đầu trước y.

“Xin lỗi…”

Hắn phải làm sao đây? Nói hắn không bỏ thuốc? Từ lúc nào mối quan hệ giữa hai người đã trở thành như vậy? Hắn chỉ muốn nấu cháo cho y ăn, còn y thì bưng cháo hắn tự tay nấu không hề do dự nuốt vào, mặc kệ hắn có bỏ thuốc hay không. Từ lúc nào quan hệ giữa hai người đã biến thành thế này? Nghiêu Phong vì tin hắn nên mới ăn cháo hay y vốn không quan tâm nó có thuốc hay không, một lòng muốn chết?

Tim đau vô cùng nhưng Hoàng Phủ Kha chỉ lặng lẽ ôm y, không hề giải thích.

Hắn yêu Nghiêu Phong, dù là nằm mơ cũng muốn có được y. Nhưng Nghiêu Phong chưa từng coi tình cảm của hắn là chân thành, chỉ coi hắn là đứa trẻ y vẫn thương yêu. Hoàng Phủ Kha không biết đây là hạnh phúc hay bất hạnh.

Cho nên từ lúc hắn đi đến bước này, từ lúc hắn hôn y, hắn đã biết bọn họ không thể quay trở về như cũ được nữa. Mà khi hắn đem viên thuốc kia nhét vào hậu huyệt của Nghiêu Phong, khiến y chảy giọt nước mắt nhục nhã, hắn đã biết Nghiêu Phong sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Nhưng hắn có thể làm gì đây? Hắn không muốn Nghiêu Phong coi hắn là đứa trẻ nữa. Hắn muốn giữ lấy y, muốn chẳng cần phải lo nghĩ gì mà hôn y, muốn khiến y điên loạn dưới thân mình…

Hắn yêu Nghiêu Phong. Nhưng cũng bởi vì quá yêu nên mới sai lầm, làm y tổn thương như thế.
Bình Luận (0)
Comment