người dịch: idlehouse
Mễ Thịnh vừa ngất một cái, hiện trường rơi vào hỗn loạn. Bác sĩ kiểm tra, nói chỉ là do bị sốc, không có gì nghiêm trọng. Giữa đêm bệnh viện tạm thời không có phòng trống, Trần Tinh Trạch bế Mễ Thịnh qua chiếc giường bên phòng truyền dịch để nằm tạm.
Cả một đêm đều là Trần Tinh Trạch chạy tới chạy lui. Tiền phẫu thuật và tiền xe cứu thương toàn do cậu bỏ ra, mọi sắp xếp sau khi phẫu thuật xong cũng toàn do cậu an bài, thậm chí những lời dặn dò của bác sĩ về cách săn sóc cho bệnh nhân cũng toàn do cậu chăm chỉ ghi chép hết xuống không bỏ sót một câu. Làm xong hết mọi việc thì đã 4 giờ sáng, Trần Tinh Trạch ngồi phịch xuống băng ghế trong hành lang của bệnh viện, mạnh tay xoa xoa mặt mình.
Cô y tá nhỏ kia cũng cả đêm không ngủ, lúc này đây đang bải hoải ngồi sụp bên góc tường của hành lang. Không còn ai dư hơi đi oán trách cô nhỏ nữa, mọi người đều đang nghĩ lại chuyện ấy mà thấy sợ. Trần Tinh Trạch cúi đầu, tay ấn ấn hai bên thái dương.
Nếu như cậu không ở lại nói chuyện với mẹ của Mễ Thịnh, nếu như cậu không kịp thời liên tưởng đến Ngô Hàng Chi và Triệu San, thậm chí nếu như cậu chỉ đứng hơi chếch đi một chút, không bắt được ánh mắt của mẹ của Mễ Thịnh, thế thì hiện giờ có lẽ bà đã đi luôn rồi. Ra đi trong giấc ngủ, giữa những tiếng cãi vã của con trai mình với người khác, giã từ thế giới này.
Nếu như xảy ra chuyện ấy, Trần Tinh Trạch không cách nào tưởng tượng được mai đây Mễ Thịnh sẽ nhớ lại ngày hôm nay ra sao.
“May thay……..” Cô nhỏ bó gối, cuộn người sụt sịt khóc. “May thay anh đã phát hiện ra, nếu không thì đã thảm rồi…….. nhưng mà bà ấy không lên cơn bịnh, thế thì tại sao lại muốn tự sát.”
Trần Tinh Trạch lặng thinh.
Cô nhỏ: “Viện trưởng sao còn chưa tới, tôi muốn từ chức, tôi không muốn dính dáng gì tới người mắc bệnh tâm thần nữa.”
Trần Tinh Trạch thở dài, quay vào lại trong phòng truyền dịch. Dì Vương đang ngồi canh Mễ Thịnh. Dì Vương đã khá lớn tuổi, cả đêm không ngủ khiến bà trông tiều tuỵ hẳn đi. Trần Tinh Trạch nói: “Dì nghỉ ngơi một chút đi, để cháu trông anh ấy cho.” Mắt của dì Vương đã sưng húp mở không ra, bà vuốt vuốt má của Mễ Thịnh, giọng nói khàn khàn: “Hai mẹ con nhà này số khổ, rốt cuộc là chuyện gì không vượt qua nổi mà đến nông nỗi này.”
“Không có gì không vượt qua nổi cả, đều sẽ tốt lên thôi ạ.” Trần Tinh Trạch dặn dò dì Vương, “Dì về nhà trước đi, nghỉ ngơi một chút, mẹ của Mễ Thịnh phải ở lại bệnh viện một thời gian, ngày mai dì mang đồ dùng hằng ngày tới đây giùm cháu.”
Dì Vương: “Được được, dì đi lấy ngay.”
Dì Vương đi rồi, Trần Tinh Trạch ngồi xuống bên giường. Tư thế ngủ của Mễ Thịnh rất thiếu cảm giác an toàn, nằm cuộn mình lại. Trần Tinh Trạch vuốt nhẹ lên tóc của anh. Cô nhỏ kia không hiểu vì sao mẹ của Mễ Thịnh lại tự sát, cậu hiểu. Cậu biết Mễ Thịnh cũng hiểu, nhưng cậu thà rằng Mễ Thịnh không hiểu. Mang trong lòng cảm giác phức tạp, Trần Tinh Trạch rướn người, đặt một nụ hôn lên trán Mễ Thịnh thay cho mẹ của anh.
Có lẽ cảm nhận được sự an ủi, Mễ Thịnh khẽ cựa mình. Trần Tinh Trạch phát hiện Mễ Thịnh cứ dùng miệng để thở, mũi dường như bị nghẹt. Cậu chạm nhẹ vào môi của anh, da khô nứt nẻ. Trần Tinh Trạch chạy đi tìm y tá xin sáp bôi môi, y tá nói hiện giờ quầy thuốc không mở cửa, đưa cho Trần Tinh Trạch một hộp vaseline nhỏ.
Trần Tinh Trạch rửa tay 3,4 lần, dùng đầu ngón tay thoa môi cho Mễ Thịnh. Một công việc tỉ mỉ như thế này vốn không thích hợp để một người đàn ông làm, nhưng lúc này đây, tâm tư của Trần Tinh Trạch còn tinh tế hơn đường thêu của một thiếu nữ, lúc cậu trình diễn với chiếc vĩ cầm trị giá hai, ba trăm vạn trong dàn nhạc của mẹ cậu, cậu cũng chưa từng bao giờ cẩn thận như hiện giờ.
Thoa thuốc xong, sắc trời đã tờ mờ sáng. Tất tả suốt một ngày một đêm, cho dù là thể trạng của Trần Tinh Trạch có cường tráng hơn đi nữa, lúc này vẫn tâm xác rã rời. Ngày mai là bắt đầu một tuần thi học kỳ, Trần Tinh Trạch bắt buộc phải quay về trường, cậu nhìn đồng hồ, hiện giờ mới 5 giờ sáng, cậu định bụng ngủ một giấc ngắn, buổi sáng sẽ quay về.
Mễ Thịnh có thói quen nằm nép vào mé giường, trên giường còn một khoảng trống, Trần Tinh Trạch cẩn thận nằm xuống. Cậu vốn chỉ định ngủ một tiếng rồi sẽ đi, nhưng đặt lưng xuống giường rồi, cậu lập tức như tiến vào cõi tiên, mắt vừa khép là vài giây sau đã bay xuyên mộng cảnh.
Sau chót, Trần Tinh Trạch bị tiếng khóc của trẻ nhỏ đánh thức, cậu nhọc nhằn lắm mới mở được mắt ra, mặt trời đã lên cao, trong phòng truyền dịch đầy bệnh nhân. Trần Tinh Trạch mắt nhắm mắt mở bò lồm cồm dậy, đeo kính lên. Một em bé đang truyền dịch được người mẹ ôm trong lòng, người mẹ trẻ đang dỗ dành con. “Bé ngoan của mẹ, nín đi nào, con coi cái quả đầu của anh kia kìa.”
Trần Tinh Trạch: “………”
Cậu sờ sờ mái tóc của mình, không ngoài dự liệu, ngủ xong đã biến dạng. Cậu nghĩ bụng dù sao cũng đã vậy rồi, dứt khoát chọc cho em nhỏ cười một phen, thế là ấn mũi mình thành mũi heo, làm mắt lé, lắc lư đầu, em bé kia cười chảy cả nước mắt, Trần Tinh Trạch tâm tình cũng vui vẻ hẳn lên. Sau đó cậu lơ đễnh quay đầu thì đụng ngay ánh mắt của Mễ Thịnh đang lẳng lặng đứng ngay cuối chân giường.
Quê quá.
Trần Tinh Trạch ho hai tiếng, buông tay, sau đó liền trông thấy khuỷu tay trái của Mễ Thịnh đang bị bó bột, sắc mặt lập tức biến.
“Sao vậy anh?”
“Chả có gì, sáng nay thức dậy khuỷu tay bị sưng, không duỗi ra được, chụp x-ray thì bác sĩ nói hơi gãy một chút, đừng có lo.”
“Hả? Gãy xương?” Đầu mày của Trần Tinh Trạch nhíu chặt, “Tối hôm qua sao anh không nói chứ?”
Mễ Thịnh cúi đầu lặng thinh, Trần Tinh Trạch hiểu ra, tối hôm qua phong ba bão táp, chút đau đớn ở cánh tay này Mễ Thịnh nào còn hơi sức để đi lo.
“Đau không anh?”
“Không sao.”
“Dì ra sao rồi?”
“Tôi vừa đi thăm, phẫu thuật rất thành công, cảm ơn em.”
“Cảm ơn gì chứ……..”
Trần Tinh Trạch nhìn thấy tâm trạng của Mễ Thịnh cũng tạm được, mới dần dần yên lòng. Sau đó sự chú ý bắt đầu hơi nhích qua một điểm khác, cậu lấy làm lạ, tại sao cả hai đều ngủ, mà đầu tóc sau khi thức dậy lại chênh nhau một trời một vực. Tóc mình thì dựng đứng lên, còn tóc của Mễ Thịnh vẫn mềm mại phủ xuống, dưới ánh nắng còn hơi hoe hoe một màu đỏ ấm áp.
“Cái này dành cho em.” Mễ Thịnh đến bên Trần Tinh Trạch, đưa cho cậu một chiếc khăn ướt. Trần Tinh Trạch nói cám ơn xong lấy lau mặt.
Mễ Thịnh đứng bên cạnh nhìn cậu chăm chú, “Nhóc Con……..” Anh vừa định nói gì đó, di động của Trần Tinh Trạch đổ chuông, là Di Khải gọi tới. Vừa bắt lên đã bị mắng xối xả không kịp vuốt mặt.
“Cậu có về hay không đây hả! Thi kiểm tra cũng cần bọn này đi thi giùm cậu hay sao hả?!”
“Về về về, về ngay bây giờ! Cậu giúp tớ cầm cự thêm một chút!”
“Cầm cái ông cố nội nhà cậu!”
Cúp máy xong, Trần Tinh Trạch quay qua Mễ Thịnh, “Sao, vừa rồi anh định nói gì?”
Mễ Thịnh hơi cúi đầu, cổ là một đường con rất đẹp mắt, giọng nói nhỏ nhẹ: “……. Không có gì, em phải đi rồi?”
“Ừ, bắt đầu từ ngày mai là thi nguyên tuần.”
Trần Tinh Trạch xuống khỏi giường, duỗi người và hoạt động gân cốt một chút.
“Phải thi hết nguyên tuần?”
“Cũng đâu đó.”
“Thi xong là về nhà ngay?”
“Không nhanh đến vậy.”
Mễ Thịnh muốn nói lại thôi, Trần Tinh Trạch đeo cặp lên lưng, Mễ Thịnh đi theo, nói: “Để tôi tiễn em.”
Hai người lặng lẽ đi ra đến cửa chính của bệnh viện, Trần Tinh Trạch nói: “Em đi đây nhé.”
Mễ Thịnh lại gọi giật cậu một lần nữa, “Nhóc Con.”
Trần Tinh Trạch ngoái đầu.
Mễ Thịnh ngập ngừng nói: “Em thi xong rồi quay lại tìm tôi thêm một lần nữa nhé, hay là tôi tìm em cũng được. Tôi trả tiền lại cho em, tôi không quen dùng thẻ, trả bằng tiền mặt được không?”
Trần Tinh Trạch phát hiện trong lúc Mễ Thịnh nói những lời ấy, có một khắc ánh mắt của anh hình như hơi lảng đi. Bình thường cậu không giỏi đoán ý người khác, nhưng giờ phút này, cậu bỗng chợt hiểu tâm tư thật sự của anh.
Cậu quay lại bên anh, nói với anh: “Nếu như anh nhớ em, thì cứ gọi điện thoại cho em, chỉ cần anh gọi, cho dù đang trong phòng thi em cũng sẽ đến.”
Mễ Thịnh hơi hé miệng, tựa như không ngờ được Trần Tinh Trạch sẽ nói như vậy.
Trần Tinh Trạch mỉm cười với anh, “Anh biết mà, phải không, chỉ cần anh gọi em, em nhất định sẽ đến.” Cậu giúp anh gạt đi tóc mái loà xoà trước trán, “Chú ý nghỉ ngơi, chăm sóc dì cho tốt, em đi đây.”
Cổ tay bị nắm chặt, Mễ Thịnh níu cậu lại theo phản xạ. Anh chỉ còn lại tay phải là có thể dùng, nên càng gắng dùng hết sức mình, xương và gân mạch đều lộ rõ trên mu bàn tay. Anh không nói một câu, chỉ ra sức níu chặt lấy Trần Tinh Trạch, không để cho cậu rời đi. Đôi mắt kia đang đỏ hoe lên nhìn cậu.
Trần Tinh Trạch bất chợt nhớ đến lời mẹ Mễ Thịnh đã nói với cậu đêm qua —-
đừng lầm tưởng nó bình thường nhìn lợi hại, thật ra nó rất nhát gan, lại còn mau nước mắt. Nhưng mà trước đây nó không mau nước mắt như vậy, đều là do lớn lên bị ức hiếp.Trái tim của Trần Tinh Trạch như bị nhúng trong một ly nước chanh. Cậu bước tới nửa bước, ôm chặt lấy Mễ Thịnh. Cậu nghe thấy tiếng thở run rẩy bên tai, càng nghe càng đau lòng. “Anh đừng như vậy, anh mà tiếp tục như vầy nữa sẽ làm em muốn khóc đấy.” Mễ Thịnh cũng ôm chặt lấy Trần Tinh Trạch, “Nhóc Con……..” Chỉ mỗi hai chữ ấy, còn bị lạc cả giọng, Mễ Thịnh vùi đầu vào vai của Trần Tinh Trạch, chỉ một chốc sau, Trần Tinh Trạch cảm thấy vai mình đã ướt.
Người trong lòng đã gầy gần như chỉ còn da bọc xương, Trần Tinh Trạch còn trông thấy vài sợi tóc bạc lẫn trong mái tóc của anh. Cậu nhớ đến lần đầu tiên trông thấy Mễ Thịnh năm cậu 17 tuổi, phong thái rạng ngời, vừa phóng khoáng vừa tự do…… cho dù sự phóng khoáng ấy có vài phần do diễn.
Nay mới chưa tới 5 năm, Mễ Thịnh trông như đã già đi 10 tuổi.
Vòng tay của Trần Tinh Trạch càng ôm lấy anh dịu dàng hơn, thì thầm hỏi: “Có phải là đã bị sợ rồi không? Không sao đâu, đừng sợ, đều sẽ tốt lên thôi.”
Mễ Thịnh nói một cách yếu ớt: “Sẽ không tốt lên đâu…….”
“Sẽ tốt, nhất định sẽ tốt.” Trần Tinh Trạch hỏi ngược lại anh, “Không phải là trước đây anh đã từng nói với em sao, chúng ta đều sẽ có được hạnh phúc.”
“Đấy là gạt em thôi.”
“Hê hê, chỉ cần em tin thì sẽ thành sự thật.”
Mễ Thịnh vùi đầu càng sâu hơn, anh càng ra sức siết chặt lấy Trần Tinh Trạch, hận không thể khảm mình vào thân thể của cậu. Trần Tinh Trạch vuốt vuốt dọc theo sống lưng anh, “Không ngờ sức của anh vẫn còn mạnh như vậy.”
Về đến trường đã là buổi chiều, Di Khải lại mắng cậu té tát.
“Tớ thấy cậu vui quên đường về mất rồi!”
Lư Tiểu Phi nói: “Ối, cậu dùng từ như vậy không chính xác, nom tạo hình của cậu ấy thì phải nói là ‘lấy khổ làm vui’ mới đúng.”
“Bọn cậu đừng ồn ào nữa.”
Trần Tinh Trạch vứt cặp, trút bỏ quần áo vội vàng đi tắm, tranh thủ từng phút từng giây một để chạy nước rút.
Ngày hôm sau, kỳ thi bắt đầu, Trần Tinh Trạch cảm tạ bản thân mình đã chăm chỉ học hành từ trước tới giờ, lúc thi dựa vào kiến thức có sẵn thì vẫn qua nổi.
Trong khi thi cậu vẫn thấy nhớ Mễ Thịnh. Cậu vốn tưởng rằng sau cái năm phải ở lại ôn thi lần nữa, cậu đã đạt được tới cảnh giới ngồi giữa chợ trời vẫn có thể học bài, nhưng sự thật cho thấy, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chó thì sửa cách nào cũng không tránh được thói ăn cứt. Kỳ thi mới chỉ qua được phân nửa, lòng dạ của Trần Tinh Trạch đã bay đến bên Mễ Thịnh.
Nhưng phía Mễ Thịnh lại yên tĩnh đến không sao chịu nổi, nguyên một tuần thi của Trần Tinh Trạch, không có lấy một cú điện thoại, nhiều lắm cũng chỉ là một tin nhắn gửi đến vào lúc trước khi đi ngủ, chúc ngủ ngon. Đã có lúc Trần Tinh Trạch mang cảm giác như sự quyến luyến bịn rịn của Mễ Thịnh trước cửa bệnh viện hoàn toàn chỉ là ảo tưởng của riêng cậu.
Khó khăn lắm mới nhịn được tới phút kỳ thi kết thúc, Trần Tinh Trạch cuối cùng có thể tung hê tất cả. Cậu ra khỏi phòng thi là bay luôn thẳng đến bệnh viện. Trước cửa phòng bệnh của mẹ Mễ Thịnh, Trần Tinh Trạch trông thấy Mễ Thịnh đang còn nói chuyện với một người phụ nữ. Người phụ nữ ấy khoanh tay, có một dung mạo hao hao giống Mễ Thịnh, chỉ là nét mặt rất lạnh lùng, trong ánh mắt là sự hà khắc. Mễ Thịnh cứ cúi gằm đầu, sắc mặt rất tái, giống như đang nhận sai.
Trong đầu Trần Tinh Trạch loé sáng, đoán ra được người phụ nữ này chính là em gái của Mễ Thịnh.
Cậu lo Mễ Thịnh đang bị ức hiếp, rảo bước tiến nhanh về phía trước.