Nhánh Hồng Thứ Ba

Chương 41

người dịch: idlehouse

Sau đó, bọn họ dọn ra khỏi căn nhà của Tống Bách Dương, Mễ Thịnh và Trần Tinh Trạch thuê một căn studio gần trường, Trần Tinh Trạch muốn trả tiền thuê, Mễ Thịnh không đồng ý.

“Em vẫn còn là sinh viên, đừng xài tiền lung tung.”

“Không được, hoặc là em trả, hoặc là chia đôi, tự anh chọn đi.”

Mễ Thịnh nghe cậu cường điệu như vậy, bật cười, Trần Tinh Trạch bị nụ cười của anh quyến rũ, ôm lấy anh. Cậu để Mễ Thịnh nằm trong lòng, Mễ Thịnh vươn ngón tay rờ rờ mặt cậu.

“Em muốn nuôi anh đến vậy sao?”

“Dĩ nhiên, em nuôi được mà, em có tiền tự mình làm ra.”

Bắt đầu từ năm 2 đại học, Trần Tinh Trạch đã nhận một số công việc soạn nhạc, trước đây chỉ làm cho vui, nhưng sau khi ở bên Mễ Thịnh rồi, cậu bắt đầu nghiêm túc lên kế hoạch cho công việc và cuộc sống của mình.

Trần Tinh Trạch còn tranh thủ thu xếp thời giờ ghé nhà một chuyến nói chuyện thẳng thắn với bố mẹ mình về Mễ Thịnh. Cậu lược bớt đi những chuyện nói cũng được không nói cũng được, chỉ nói với họ những chuyện không cách nào che giấu.

“Cái gì?” Ngô Hàng Chi trợn mắt há mồm, “Lớn hơn con 10 tuổi?!”

“Dạ.”

“Vậy hiện giờ cậu ta đã 30 rồi?”

“Dạ phải, vẫn còn trẻ mà.”

“Trần Tinh Trạch!”

Trần Tinh Trạch đằng hắng một tiếng, “Tuổi tác ấy mà, cũng đâu phải chuyện lớn lao gì, mẹ biết không, ở Thượng Hải con biết có một bạn học năm 3 đã kết hôn, bạn gái hơn cậu ấy 7 tuổi, người phương Nam đều chẳng quan tâm gì đến vấn đề tuổi tác, chỗ chúng ta đã quá lạc hậu rồi.”

Ngô Hàng Chi nổi giận: “Anh đừng có hòng giở trò đó với tôi, đâu phải là tôi không có bạn bè người Thượng Hải!”

Trần Hà vẫn ngồi yên trên ghế sô pha hút thuốc, trầm giọng nói: “Khoan vội ầm ĩ, trước tiên con nói cho bố nghe cụ thể về tình hình của cậu ta xem thế nào, gia đình, học vấn, công việc, những thứ đó thì ra sao?”

Những thứ đó…….. hình như chả ra sao cả.

Trần Hà đăm chiêu, “Không phải là con bị người ta gạt đấy chứ.”

Trần Tinh Trạch: “Không thể nào, bọn con đã quen nhau rất lâu rồi.”

Trần Hà: “Thế sao chưa bao giờ nghe con nhắc đến cậu ta.”

Trần Tinh Trạch ngồi ở ghế sô pha, cúi đầu.

“Con…….. lúc mới bắt đầu, không nghĩ đến anh ấy theo hướng đó.”

Giờ đây nghĩ lại, cậu quen Mễ Thịnh năm 16 tuổi, gặp anh năm 17 tuổi, rời xa anh năm 18 tuổi. Trong những năm tháng vừa rực rỡ và vừa đau buồn ấy, toàn tâm toàn ý của cậu đều dồn hết vào Vưu Tiểu Lâm và Lục Hạo, Mễ Thịnh dường như chỉ ở đâu đâu, nhưng lại dường như nơi nào cũng đều có mặt.

“Bố, mẹ, con rất nghiêm túc, bố mẹ cứ để cho chúng con quen nhau xem sao đi mà.”

Ngô Hàng Chi thấp giọng: “Điều kiện của con rõ ràng là có thể tìm được người tốt hơn.”

“Sẽ không có ai tốt hơn nữa.”

Càng lớn, Trần Tinh Trạch càng cảm thấy tinh lực của một đời người có hạn. Cậu trưởng thành quá sớm, từ thuở còn rất nhỏ trong lòng đã bùng lên ngọn lửa yêu đương. Nhưng cậu lại trưởng thành quá chậm, mỗi một mối tình đều dây dưa bao năm. Trước năm 18 tuổi là một khoảng thời gian quan trọng nhất đối với cuộc đời của cậu, ngày nay mỗi một bài hát cậu viết, mỗi một khúc nhạc cậu soạn, đều có ngọn nguồn từ quãng thời gian ấy.

Bây giờ cậu khó lòng mà vực dậy được tinh thần để đi làm những chuyện như năm xưa, đi tìm hiểu một lần nữa, đi yêu đương một lần nữa, dấn thân một lần nữa. Cho dù là cậu có làm được, chỉ cần nghĩ đến chuyện người kia không quen biết cậu lúc cậu còn ấu trĩ và nặng tình, cậu liền mang cảm giác thiêu thiếu.

Hoặc có lẽ câu mà người già hay nói, “Áo quý do mới, người quý do cũ,” đấy chính là cảm giác của cậu.

Người luôn luôn tồn tại trong thế giới  tình cảm của cậu, từ đầu đến cuối, chỉ có Mễ Thịnh.

Trong lúc mọi người đều im lặng, Trần Hà nói: “Nếu như thật sự thích thì cứ quen với nhau xem sao, con đã lớn rồi, có rất nhiều chuyện sẽ tự có cách nhìn riêng, nhưng phải nhớ giữ lòng tự trọng và tự ái, con mãi mãi là một người đàn ông, phải hiểu thế nào là trách nhiệm và gánh vác.”

Trần Tinh Trạch cảm thấy,  đại khái chắc kiếp trước mình là một cao nhân đắc đạo, phổ độ chúng sinh, cho nên kiếp này mới may mắn đầu thai vào được trong gia đình này.

Trần Tinh Trạch dọn ra khỏi ký túc xá, sống chung với Mễ Thịnh. Lúc đang thu dọn hành lý, Di Khải ngồi bên hỏi: “Còn sớm vậy mà cậu đã quyết định rồi sao?”

“Sớm hả, tớ lớn hơn bọn cậu 1 tuổi đấy.”

Di Khải bĩu môi, “Một tuổi thì nhằm nhò gì, 10 tuổi mới dữ kìa.”

Trần Tinh Trạch nghe ra ý của cậu ta, quay qua bẹo mặt cậu ta rõ mạnh.

“Không cho nói đến anh ấy.”

Trước đây Trần Tinh Trạch luôn cảm thấy Mễ Thịnh thuộc loại người thích ra ngoài chơi, nhưng đến khi sống với nhau rồi, cậu bất ngờ phát hiện Mễ Thịnh thích đóng đô trong nhà hơn cậu tưởng rất nhiều, lúc nào không đi làm thì cơ bản sẽ không ra khỏi cửa.

Từ sau khi quyết định sống chung với Mễ Thịnh, Trần Tinh Trạch không xin tiền của bố mẹ nữa, đấy là yêu cầu của Mễ Thịnh.   Bản thân anh có mối quan hệ rất căng thẳng với người thân, cho nên anh không ít thì nhiều cũng liên hệ hết thảy đến gia đình của Trần Tinh Trạch. Theo cách nhìn của anh, được bố mẹ của Trần Tinh Trạch đồng ý cho hai người sống chung thì đã là một ân điển to như núi rồi, nếu như còn để họ phải hao tiền nữa, thì giống như được voi đòi tiên, thế nào cũng có ngày làm mọi người trở mặt.

“Đừng lấy tiền từ gia đình nữa, anh có thể nuôi em học.”

Trần Tinh Trạch nhìn Mễ Thịnh đang nói câu này một cách rất nghiêm túc mà xót xa lòng, cậu ôm anh, lấy mặt giụi mạnh vào anh. Mễ Thịnh bị cậu giụi làm cho cười, giữ lấy mặt cậu mà hôn.

Nhưng Ngô Hàng Chi vẫn sợ bọn họ phải chịu khổ cực, thường lén gửi tiền vào tài khoản cho Trần Tinh Trạch, Trần Tinh Trạch mà rủng rỉnh tiền thì sẽ đưa Mễ Thịnh đi ra ngoài ăn những chỗ có đồ ăn ngon, một năm sau, bao nhiêu hàng quán ở Thượng Hải đều bị bọn họ nếm qua hết. Trần Tinh Trạch thích nhất là tới một quán lẩu Bắc Kinh cậu vô tình phát hiện ra, nằm trên Trung Lộ Urumqi, mặt tiền không lớn. Cậu thích ăn món thịt dê ở đó, gần như mỗi tuần đều kéo Mễ Thịnh tới đó một lần. Cuối cùng chủ quán quen luôn mặt bọn họ, đến mùa thu còn tặng cho họ bốn con cua nấu rượu, nghe nói là do một đầu bếp trứ danh được mời đến chế biến, bên ngoài muốn mua thì phải 200 đồng một con.

Mễ Thịnh lúc nào cũng nhớ gia đình, Trần Tinh Trạch liền chủ động liên lạc với Mễ Tiệp. Tuy Mễ Tiệp đối xử với Mễ Thịnh không được hoà nhã, nhưng điều bất ngờ là, cô ấy có ấn tượng khá đối với Trần Tinh Trạch. Trần Tinh Trạch cứ lợi dụng ưu thế nhỏ tuổi, dày mặt quấn lấy cô, có mấy lần còn thật sự mời được cô và chồng cô tới Thượng Hải, hai nhà cùng ăn với nhau bữa cơm. Tình hình của mẹ Mễ Thịnh đã khá lên nhiều, bịnh tình của cha anh cũng có thể khống chế được. Mễ Thịnh tự cảm thấy bản thân mình nợ gia đình, nên anh và Mễ Thịnh luôn sống tiết kiệm, dư được bao nhiêu đều gửi hết cho Mễ Tiệp để cha mẹ dưỡng già.

Cuộc sống tiến vào khuôn nếp của củi gạo dầu muối, ổn định và bình lặng.

Đôi khi nếu quá bình lặng, Mễ Thịnh sẽ đem đến một chút bất ngờ. Ví dụ có một hôm đi dạo trong siêu thị, Mễ Thịnh tiện tay lấy một bao thạch trái cây Cici, Trần Tinh Trạch ngạc nhiên một người lớn đầu như anh rồi mà còn đi ăn quà vặt của bọn trẻ, Mễ Thịnh chỉ cười không nói. Tối tới ăn cơm xong, Mễ Thịnh đi tắm, lúc bước ra thì phong tình vạn chủng. Trần Tinh Trạch lập tức vứt tai nghe qua một bên, bổ nhào đến ghim Mễ Thịnh xuống giường như chó dữ gặp miếng mồi. Mễ Thịnh để cho cậu nằm ngay ngắn xong, ngồi trên người cậu, một tay kéo khoá quần của cậu, một tay lấy viên thạch trái cây ra, ngậm trong miệng.

Hôm ấy Trần Tinh Trạch được trải nghiệm một cảm giác hoàn toàn mới mẻ khiến cho cậu suýt nữa cướp cò, sau cùng Mễ Thịnh nằm trên một Trần Tinh Trạch đầm đìa mồ hôi, thì thầm hỏi cậu: “Em có thích quà vặt của trẻ con không?”

Trần Tinh Trạch đang còn đầy hưng phấn, lật mình đè lên người Mễ Thịnh, dùng chăn che kín hết 2 người, bắt đầu cù khắp người anh. Giữa đêm khuya yên vắng, ở một góc nhỏ không ai nhìn thấy được, tiếng cười của tình nhân như châu ngọc rơi trên đĩa sứ.

Cuộc sống cũng không phải luôn luôn thuận buồm xuôi gió.

Quãng đời sinh viên kết thúc, Trần Tinh Trạch từ từ tiến vào xã hội, phát triển sự nghiệp. Cậu gặt hái được thành công, cũng gặp những thất bại, cậy sức trẻ trâu làm được một số chuyện lớn, nhưng cũng vì những nông nổi của tuổi trẻ mà phải chịu đả kích. Nhưng bất kể gặp phải khó khăn lớn lao cách mấy, chỉ cần nghĩ đến Mễ Thịnh vẫn đang đợi cậu trong căn nhà nhỏ kia, lòng của Trần Tinh Trạch liền bình tĩnh lại.

Công việc càng lúc càng bận rộn, thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi cùng bạn bè ít dần đi, hết thảy mọi người đều bắt đầu tinh lọc đám bạn bè xã giao. Trần Tinh Trạch không cố ý, nhưng khi cậu có thời gian nhìn lại, phát hiện đám bạn nòng cốt nhất của mình đã thành một đám đồng chí, do Di Khải làm đại biểu.

Cậu càng hiểu rõ hơn cái bản năng gọi là “vật họp theo loài.”

Trần Tinh Trạch không che giấu thiên hướng tình dục của mình, chuyện cậu sống chung với Mễ Thịnh, có một số đồng nghiệp đã biết được. Không phải ai cũng được như Vưu Tiểu Lâm, có rất nhiều người sau khi nói “ghê tởm” với cậu xong, vĩnh viễn sẽ không nói lời xin lỗi.

Có đôi lúc Trần Tinh Trạch sẽ bị tổn thương bởi những ác ý ập đến bất ngờ, nhưng may sao……. May sao vẫn còn Mễ Thịnh, may sao vẫn còn những ký ức thuần khiết và chân thật nhất. Cậu luôn luôn tự an ủi mình, không sao, mảnh đất sạch sẽ thơm lành trong tim cậu vẫn rất quang minh. Xã hội càng phức tạp dơ bẩn, cậu càng cảm tạ ông trời đã không bạc đãi cậu. Những gì cậu đã bỏ ra, những gì cậu đã nhận được, những tình cảm không chút tạp chất kia, đều trở thành phù sa trong mưa xuân, bao bọc che chắn cho cậu.

Cuộc sống tiến vào quá trình tôi luyện.

Trong quá trình Trần Tinh Trạch và Mễ Thịnh đến với nhau, có một mâu thuẫn lớn nhất xảy ra vào năm thứ hai sau khi cậu tốt nghiệp.

Năm ấy, Lục Hạo về nước.

Trần Tinh Trạch bắt đầu nghe ngóng được tin về Lục Hạo từ năm thứ 3 trên đại học, trong khối của bọn họ từ trường cấp 3 có vài người cũng đi qua Mỹ, từ một trong những người này, Trần Tinh Trạch biết được tài khoản trên mạng xã hội của Lục Hạo. Trong nước không lên được mạng của nước ngoài, cậu đặc biệt đi mua một cái hộp VPN để vượt tường lửa theo dõi anh.

Lục Hạo đã lấy được thẻ xanh ở Mỹ, cách anh lấy thẻ xanh khá đặc biệt: trực tiếp nhập ngũ. Trần Tinh Trạch trông thấy một số hình ảnh anh mặc quân phục trên tài khoản của anh, vui vẻ hoà mình nói cười với một đám người ngoại quốc, mũ đội lệch, cổ suý tà khí tự do của xã hội tư bản.

Không thấy bất cứ dấu vết đau thương gì từ nụ cười vô tư trên mặt anh, nhưng có lần mẹ của người bạn cùng phòng với anh mất vì bệnh, anh đã đăng một status, “Ông trời hình như đặc biệt thích đem những người đồng cảnh ngộ đến với nhau.”

Trong câu nói ấy, có thể nhìn thấy ít nhiều vết thẹo trong lòng từ trước đây.

Trần Tinh Trạch cũng thấy Lục Hạo có bạn gái, anh kết bạn mau chóng, mà chia tay cũng mau chóng, đám bạn gái có tây có ta. Người bạn gái cuối cùng của anh là một cô sinh viên du học, lần này có vẻ như bắt đầu nghiêm túc, hai người đi du lịch qua rất nhiều nơi cùng với nhau.

Trần Tinh Trạch hễ rảnh rỗi không có gì làm thì sẽ lên tài khoản nhìn xem bọn họ đã đi tới đâu, đã gửi những tấm hình như thế nào. Cậu thấy Lục Hạo yêu thích bạn gái của mình như thế, trong lòng ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút mất mát, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại được tâm trạng.

Lục Hạo quen với bạn gái 3 năm, sau đó có một ngày cãi nhau, hai người đòi chia tay. Lục Hạo đăng một status, “Có lẽ mình là một tên khốn.” Đàng gái chia sẻ status đó, với hai chữ bình luận, “không sai.”

Hai người giận dỗi, bạn bè hai bên đều khuyên bọn họ nên làm lành. Trần Tinh Trạch cũng rất quan tâm, có một ngày cuối tuần nọ, giữa buổi trưa cậu leo lên mạng nhìn, vừa khéo gặp lúc Lục Hạo đăng một status mới. Trần Tinh Trạch tính toán khoảng cách giờ giấc, nghiệm ra rằng Lục Hạo đang thức khuya.

Status Lục Hạo đăng là một bức hình la liệt vỏ chai, cùng với một câu ——

“Có lẽ mình sẽ không cách nào tốt với một người giống như thế được nữa.”

Anh đăng status này xong, 5 phút sau đã xoá mất.

Trần Tinh Trạch ngồi rất lâu ở bàn, sau đó đóng máy vi tính, vào trong buồng tắm khóc một trận ra trò.

Chia tay đã 7 năm trời, vì nhiều lý do khác nhau, Trần Tinh Trạch hiếm có khi nào ngồi nhớ lại những chuyện liên quan đến Lục Hạo. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên Lục Hạo đề cập đến đoạn quá khứ ấy trên mạng xã hội. Câu ấy của anh đã mở khoá cho cánh cửa ký ức của Trần Tinh Trạch, Trần Tinh Trạch nhớ đến lần đầu tiên họ gặp nhau ở sân cầu lông, nhớ đến những lần họ chơi bóng rổ ở trường, nhớ đến đêm Giáng Sinh bọn họ cùng nhau đi trượt tuyết.

Cậu nhớ đến rất nhiều rất nhiều, cuối cùng khóc đến nỗi mắt mở không ra.

Cậu sợ Mễ Thịnh phát hiện, nên cố ý mở nước giả bộ như đang tắm. Trong lúc cậu ở trong buồng tắm, Mễ Thịnh đến gõ cửa, Trần Tinh Trạch giật bắn mình, Mễ Thịnh nói ở ngoài cửa: “Anh đi mua một ít thức ăn, tí nữa sẽ về.” Trần Tinh Trạch cảm thấy thật may mắn, nuốt cho thông cổ họng rồi đáp: “Được.”

Cậu không biết, thật ra Mễ Thịnh vẫn luôn ngồi dưới lầu hút thuốc.

Trần Tinh Trạch tưởng rằng Mễ Thịnh không biết cậu theo dõi tin tức của Lục Hạo, nhưng sao lại có thể cơ chứ. Đối với Mễ Thịnh mà nói, Trần Tinh Trạch gần như là toàn bộ những gì anh có, tất cả những tâm sự của cậu, niềm vui, nỗi buồn, Mễ Thịnh đều biết cả.

Chỉ là anh đang nhịn.

Không lâu sau đó, Lục Hạo về nước để thăm gia đình, nhân tiện tham dự lễ cưới của Vưu Tiểu Lâm.

Vưu Tiểu Lâm lập gia đình rất sớm, vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh là đã kết hôn, bạn gái là bạn học từ thời đại học. Hôn lễ của bọn họ được tổ chức ở Bắc Kinh, mời rất nhiều bạn học. Lúc ấy cũng là lúc Trần Tinh Trạch liên lạc được với Lục Hạo, Lục Hạo gọi điện cho cậu, hỏi cậu có đi đám cưới của Vưu Tiểu Lâm hay không, Trần Tinh Trạch nói đương nhiên sẽ đi, Lục Hạo cười bảo: “Vậy thì tớ cũng đi, đã lâu không gặp mặt rồi, vừa khéo tụ tập một phen.”

Hôn lễ vào mùa đông, Trần Tinh Trạch chuẩn bị xong xuôi cho cuộc họp mặt, sau đó tìm Mễ Thịnh nói chuyện.

Nhưng Mễ không đồng ý.

Trước đây xem tin tức này nọ trên mạng cũng thôi đi, hiện giờ Trần Tinh Trạch còn đòi đi gặp mặt Lục Hạo, bất kể như thế nào Mễ Thịnh cũng không thể cho phép.

Mễ Thịnh sợ cái người tên Lục Hạo này lắm rồi, đấy là một nỗi sợ khắc sâu vào trong xương tuỷ.

Trần Tinh Trạch càng kỳ kèo, Mễ Thịnh càng nổi giận, cuối cùng trực tiếp trở mặt.

“Em mà dám đi thì đừng về nữa.”

Trần Tinh Trạch bị Mễ Thịnh làm dữ đến ngớ mặt ra.

“Anh sao thế hả?”

“Em còn không biết ngượng đi hỏi anh tại sao?”

“Em đi tham gia hôn lễ của bạn học của em cũng không được sao?”

“Em chỉ đi tham gia hôn lễ của bạn học?”

Mễ Thịnh nhìn cậu chằm chằm, như muốn nhìn thấu con người của cậu, “Sao lại không nói gì? Chột dạ rồi?”

“Em không có chột dạ gì hết,” Trần Tinh Trạch nhíu mày, “Anh đừng có cứ nghi thần nghi quỷ được không hả, em chỉ đi dự hôn lễ, hôn lễ thôi, anh có hiểu không?”

Thấy cậu vẫn cứ tiếp tục xảo biện, Mễ Thiện tức đến đỏ bừng mặt.

“Em đi gặp người kết hôn? Người em muốn gặp là người chưa kết hôn mà, phải không!”

Trần Tinh Trạch sửng sốt, cuối cùng có phản ứng.

“Làm sao mà anh biết được Lục Hạo cũng tham dự?”

“Anh không thể biết?”

Trần Tinh Trạch chợt nhớ ra, gần đây Mễ Thịnh thường xuyên đụng vào di động và máy tính của cậu, lúc cậu hỏi anh thì anh nói đang chơi game, Trần Tinh Trạch còn lấy làm lạ một người xưa nay không đụng đến games như Mễ Thịnh sao bỗng dưng thích chơi, bây giờ cậu mới hiểu ra.

Trần Tinh Trạch nổi giận với Mễ Thịnh lần đầu tiên trong đời, trước đây Mễ Thịnh luôn là người chìu theo ý cậu, nhưng lần này nói sao cũng nhất định không nhượng bộ.

“Em có gì không để anh coi được?”

“Nhưng mà anh cũng không thể cứ thế mà lục chứ.”

“Em có bí mật nên sợ anh nhìn thấy à?”

“Là em sợ anh nghĩ nhiều cho nên mới không nói với anh.”

Sắc mặt của Mễ Thịnh lạnh như băng, hoàn toàn nghe không vô lời giải thích của Trần Tinh Trạch, anh dựa vào bàn, lạnh lùng nói: “Trần Tinh Trạch, để anh nói như vầy với em đi, em muốn gặp ai đều được, thậm chí em đi lệch đường anh cũng có thể tha thứ cho em, chỉ cần đối tượng không phải là Lục Hạo.”

Trần Tinh Trạch sững sờ.

“Anh nói lại lần nữa đi?”

Môi Mễ Thịnh mím chặt như lưỡi dao, anh cũng biết mình đã lỡ lời, nhưng bát nước hất đi khó lấy lại, anh không muốn chịu thua.

“Anh thật vô lý.” Trần Tinh Trạch để lại câu đó, rồi cầm túi xách đi mất.

Thật ra đám cưới ấy cũng chỉ là một đám cưới rất bình thường, tụ họp cũng chỉ là một cuộc tụ họp bình thường, mọi người đã cách xa nhau bao năm, vội vã gặp mặt một phen.

Vưu Tiểu Lâm vui vẻ hơn trước đây rất nhiều, trông anh càng đẹp trai, đứng bên cạnh cô dâu thành một cặp trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.

Trần Tinh Trạch đụng đầu Lục Hạo trước cửa nhà hàng, Lục Hạo vừa trông thấy Trần Tinh Trạch đã hào hứng xông lên, “Ôi chao Trần Tinh Trạch!” Anh bá vai cậu, bày thế như sắp sửa vất cậu qua vai, Trần Tinh Trạch đạp anh một cú, “Trong quân đội ở Mỹ bọn cậu vẫn còn đánh tay đôi?”

Trần Tinh Trạch kinh ngạc, “Cậu làm thế nào biết được tớ nhập ngũ?”

“Chút chuyện đó của cậu ai chả biết.”

Trần Tinh Trạch bất cẩn lỡ lời, may sao Lục Hạo sảng khoái nên chẳng để ý gì, rất nhanh chóng bắt đầu nói chuyện phải đưa bao lì xì cho Vưu Tiểu Lâm.

“Hôm qua tớ mới quay về, đáp xuống Bắc Kinh là chạy thẳng tới đây, trong tay không có tiền mặt, cậu giúp tớ đưa bao lì xì đi.”

“Tớ mới không giúp cậu, tự cậu đi lấy tiền mau.”

“Giúp đi mà, tớ đưa cậu đô la Mỹ”

“Không muốn, không xài được ở Trung Quốc.”

“Trần Tinh Trạch! Lâu lắm rồi không gặp, cậu ra vẻ nghĩa khí một chút được không!”

“Không được.”

Hai người vừa cãi nhau vừa tiến vào trong nhà hàng, Vưu Tiểu Lâm đang còn chào đón khách, trông thấy họ thì cười bảo: “Sao bọn cậu vẫn giống như trước đây vậy, vừa gặp mặt là đã sến súa với nhau.”

Lục Hạo trông thấy Vưu Tiểu Lâm là lập tức ôm cứng lấy Trần Tinh Trạch, nói một cách khiêu khích: “Không sai, hồi trước cậu ấy thân với tớ hơn là với cậu, bây giờ cũng vậy!”

Vưu Tiểu Lâm nhìn bàn tay của anh đang đặt trên vai của Trần Tinh Trạch, cười khẩy một tiếng,

“Cậu đi Mỹ một chuyến, về còn ngu hơn trước nữa.”

“Hả?” Lục Hạo như hiểu như không, Trần Tinh Trạch ngẩng đầu cười bảo: “Đi thôi đi thôi, vào trong thôi.”

Hôm ấy họ tham dự xong hôm lễ, vài người bạn chơi đang vui kéo nhau ra ngoài tụ họp vòng 2, thuê bao một phòng KTV, Lục Hạo ngũ âm không hoàn chỉnh gào thét một bài xong ngồi xuống uống bia. Trần Tinh Trạch hỏi anh chuyện với bạn gái đến đâu rồi, Lục Hạo liếc cậu một cái, lẩm bẩm: “Cậu biết tớ có bạn gái rồi? Sao cậu cái gì cũng biết hết.”

Trần Tinh Trạch không uống rượu, tư duy tỉnh táo hơn Lục Hạo rất nhiều.

“Đừng giở trò trẻ con nữa, con gái thì phải dỗ dành.”

“Xì.” Lục Hạo lè nhè, “Cậu không biết cô ấy mà còn nói giúp cho người ta.”

Trần Tinh Trạch cười.

Lục Hạo tiếp tục uống bia, một lúc sau hỏi cậu: “Cậu sống tốt không?”

“Rất tốt.”

“Cậu chả liên lạc tớ gì hết…….. Hơ, trước đây cậu đã không thích liên lạc tớ, toàn là tớ phải chủ động liên lạc với cậu.”

Trần Tinh Trạch không dám nhìn anh, cố làm ra vẻ thoải mái nói: “Đó không phải là do tớ sợ làm cậu ngượng hay sao.”

Lục Hạo im lặng một hồi, nhấc chai bia lên nốc cạn.

“Không đâu………” Anh khẽ cười một tiếng, lẩm bẩm một mình, “Làm sao có thể chứ.”

Trần Tinh Trạch cảm thấy bọn họ không nên thảo luận đề tài này, cậu nhìn về phía đám bạn học đang còn ca hát, lòng dạ vẫn đặt trên người Lục Hạo đang uống bia. Lục Hạo uống hết hai chai, thì thầm gọi, “Vợ ơi………”

Tiếng nhạc trong phòng KTV ầm ĩ chấn động, Trần Tinh Trạch cảm thấy hình như tiếng gọi ấy chắc là ảo giác của mình, cậu quay qua, trông thấy Lục Hạo đang đỏ hoe mắt, biết được đấy đúng là tiếng anh gọi.

Ôi bãi bể nương dâu.

Lục Hạo nói: “Có ai ở bên cậu không?”

Trần Tinh Trạch gật đầu: “Có.”

Lục Hạo cười bảo: “Tớ cũng đoán là vậy, cậu tốt như thế, khẳng định là có một đám người tranh nhau để yêu cậu.”

Trần Tinh Trạch bất lực, “Nào có khoa trương đến vậy.”

“Không khoa trương, cậu vốn luôn tốt, không khốn nạn như tớ.”

“Ai nói cậu khốn nạn?”

“Abby……..”

“Bạn gái của cậu?”

“Ừ.”

“Tại sao cô ấy nói cậu khốn nạn.”

“Không biết…….. có rất nhiều lý do khác nhau.” Lục Hạo ngửa đầu dựa vào lưng ghế sô pha, bàn tay to lớn chà chà trán, “Có lúc tớ cũng cảm thấy mình là một tên khốn, giống như cái gì cũng có thể rất dễ dàng buông xuôi.”

“Đừng nghĩ vậy, cậu không phải là loại người đó.”

Lục Hạo như nhớ ra gì đó, khẽ cười, lẩm bẩm: “Nhưng tớ lại nhớ đến bản thân mình đã từng yêu cậu mà không cần biết đến ngày mai, nên tớ biết ít ra thì tớ không phải là một tên khốn bẩm sinh.”

Đầu ngón tay của Trần Tinh Trạch khẽ run lên, cuối cùng cậu không nhịn được nữa, khẽ hỏi: “Cậu đã bao giờ hối hận chưa?”

Lục Hạo ngây người, tựa như đang lục lại quá khứ săm soi một phen, sau cùng khẳng định: “Chưa.” Ánh mắt đã ngà ngà say của anh nhìn Trần Tinh Trạch, “Nếu như tớ thật sự cứ một thân một mình cho đến chết, thế thì cho đến già chắc cũng chỉ dựa vào những ký ức đó mà sống thôi.”

Lúc ấy, Trần Tinh Trạch coi như hiểu được lời Triệu San đã từng nói với cậu năm xưa.

Cậu nắm lấy cánh tay của Lục Hạo, nói: “Cái gì gọi là một thân một mình cho đến chết, cậu đừng nghĩ bậy. Tớ hỏi cậu, cậu có thích Abby không?”

Lục Hạo đăm chiêu, Trần Tinh Trạch: “Cậu dám nói là cậu không thích cô ấy, cậu đã quên hai người bọn cậu đã từng đi qua những nơi nào sao? Cậu đã quên lúc bọn cậu đi Ai Cập, đã ước hẹn điều gì dưới chân Kim Tự Tháp sao?”

Lục Hạo bị Trần Tinh Trạch làm dữ, mắt đỏ hoe lên.

“……..Sao đến cả chuyện này cậu cũng biết chứ.”

Trần Tinh Trạch thấy anh sắp khóc, liền biết bất kể ngoài mặt trông anh ra sao, bên trong vẫn là tính cách như xưa, chưa thay đổi một chút nào.

“Nếu như tớ nhớ không lầm, trên cổ tay của Abby còn xâm tên của cậu nữa phải không.”

“Ừ.”

“Đấy là vị trí nếu người ta mà muốn cắt cổ tay thì sẽ cắt ở đó. Cái đó chứng tỏ điều gì, chứng tỏ rằng cô ấy đã xem cậu quan trọng tương đương với tính mạng.”

Lục Hạo hơi đần mặt ra, “Vậy sao?”

Thật ra đó toàn là nói bừa, nhưng Trần Tinh Trạch lại gần đầu thề thốt, “Dĩ nhiên rồi.”

Lục Hạo lại mang vẻ mặt giống như rưng rưng muốn khóc, Trần Tinh Trạch khuyên anh, “Sau khi về thì lập tức xin lỗi cô ấy rồi làm lành, cậu nghe chưa?”

Lục Hạo không lên tiếng, Trần Tinh Trạch: “Những lời tớ nói cậu không nghe nữa rồi?”

Lục Hạo rầu rầu ừ một tiếng.

“Nghe mà………”

Tụ họp đến giữa chừng, Vưu Tiểu Lâm cũng ghé, lúc ấy Lục Hạo đã nửa say nửa tỉnh, anh vừa trông thấy Vưu Tiểu Lâm, khẽ hỏi: “…….. Cây bút máy cậu ấy tặng cho cậu, cậu còn giữ không?”

Trần Tinh Trạch mắc cỡ vã mồ hôi, Vưu Tiểu Lâm đẩy Lục Hạo xuống sô pha, “Cậu mau ngủ đi là vừa.”

Bạn bè la ó kêu chú rể sao không ở bên cô dâu mà chạy tới đây, Vưu Tiểu Lâm nói: “Tớ đến thăm các cậu, chút nữa sẽ đi liền.” Anh đến bên Trần Tinh Trạch, “Ban nãy quá bận, không kịp nói chuyện với cậu, cậu sao rồi?”

Trần Tinh Trạch: “Tốt lắm.”

Hai người nói chuyện một chút về tình hình gần đây, Vưu Tiểu Lâm: “Mai tớ rảnh, để tớ làm chủ mời bọn cậu đi ăn nhé.”

“Không cần, chút nữa tớ sẽ phải về.”

Vưu Tiểu Lâm ngạc nhiên, “Đi liền à? Cậu mới tới trưa nay thôi mà.”

Trần Tinh Trạch: “Ngày mai là lễ Giáng sinh, tớ phải mau mau quay về.”

“Tại sao?”

Trần Tinh Trạch cười cười, Vưu Tiểu Lâm nói: “Được rồi, hiểu rồi.”

Trần Tinh Trạch bật ngón tay cái, “Nói chuyện với người thông minh thật thoải mái.”

Họ lại chuyện trò một lúc nữa, rồi Trần Tinh Trạch đứng lên cáo từ.

Lúc ra khỏi phòng bao, Vưu Tiểu Lâm gọi giật cậu lại ở trước cửa.

“Cây bút máy tớ vẫn còn giữ.” Anh nhìn Trần Tinh Trạch, mỉm cười, “Cậu phải sống thật tốt nhé, nếu có cần giúp đỡ gì nhất định phải tìm tớ.”

Trần Tinh Trạch lấy làm thú vị: “Ái chà, được nhận vào ban nghiên cứu của Viện Khoa Học Quốc Gia cái là bắt đầu ngầu ha.”

Vưu Tiểu Lâm cười hừ, “Thôi cậu mau cút đi cho lành.”

Trần Tinh Trạch ra khỏi KTV, hít sâu một hơi giữa đêm đông.

Thật sự đã là bãi bể nương dâu.

Trần Tinh Trạch gọi một chiếc xe taxi ra phi trường, dọc đường kêu dừng lại một lần, ghé một cửa hàng bên đường mua một hộp quà.

Quay về với lộ trình một lần nữa, cậu chăm chú nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ, cảm thấy hết thảy tựa như một giấc mơ.

Ánh đèn neon vụt lướt qua song, Trần Tinh Trạch không ngừng cầu nguyện ở trong lòng, hy vọng ước nguyện của mọi người đều thành sự thật, hy vọng tất cả những người đang yêu đều có một kết cục tốt đẹp.

Lúc về đến nhà ở Thượng Hải thì đã rất khuya, cậu vừa bước qua cửa, mở đèn lên, liền thấy Mễ Thịnh đang ngồi bất động dưới sàn, ngay chỗ lần cuối cậu thấy anh trước khi rời nhà.

Trần Tinh Trạch đến gần, ngồi xổm xuống bên anh.

“Mễ Thịnh.”

Cậu gọi anh, Mễ Thịnh không ngẩng đầu, người hơi run lên, vòng tay quanh đầu gối càng siết chặt hơn.

“Anh đã lỡ lời,” Giọng của Mễ Thịnh khản đi, “Anh thừa nhận là anh đã lỡ lời rồi còn không được sao, rõ ràng em biết là anh chỉ nói trong cơn tức giận, mà còn cứ thế bỏ đi……..”

Trần Tinh Trạch ôm anh vào lòng, “Xin lỗi anh, em sai rồi, anh tha thứ cho em lần này, sau này di động máy tính của em anh coi tuỳ ý.”

Lời xin lỗi của cậu khiến cho Mễ Thịnh càng khóc dữ hơn.

“Anh còn tưởng em sẽ không về nữa.”

“Em không về thì còn có thể đi đâu chứ.”

Khó khăn lắm mới dỗ yên được Mễ Thịnh, lúc đỡ anh dậy, cả người Mễ Thịnh run lẩy bẩy. “Nguyên một ngày anh không ăn gì phải không?” Mễ Thịnh ngượng nghịu gật đầu, Trần Tinh Trạch thở dài, “Anh bị đường huyết thấp mà tự anh cũng không biết sao, em đi nấu bát mì, anh đợi em ở đây.”

Trần Tinh Trạch vừa đun nước trong bếp vừa đánh trứng gà, Mễ Thịnh vào theo, lẳng lặng đứng bên cạnh cậu rửa rau.

“Bọn họ vẫn tốt chứ…….”

“Rất tốt, vợ của Vưu Tiểu Lâm còn tiết kiệm hơn cả cậu ấy, thức ăn ở tiệc cưới đều đóng hộp mang về, thuốc lá cũng không còn lại một điếu.”

“Lục Hạo thì sao.”

“Cậu ấy cũng không khác trước đây bao nhiêu, lần này trước khi về nước cãi nhau với bạn gái, nhưng mà chắc em đã khuyên được rồi.”

Mễ Thịnh nhìn cậu.

“Cậu ta có bạn gái rồi?”

“Chắc chắn phải có chứ, đã lâu như thế rồi còn gì.”

Mễ Thịnh lại tiếp tục cúi đầu rửa rau.

“Đúng rồi,” Trần Tinh Trạch chợt nhớ ra, lau tay, móc từ trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ. “Suýt nữa em quên, qua mười hai giờ đêm rồi, Giáng Sinh vui vẻ.”

Mễ Thịnh sửng sốt nhìn Trần Tinh Trạch lấy ra một sợi dây chuyền có đính một ngôi sao nho nhỏ.

Trần Tinh Trạch đeo dây chuyền lên cho Mễ Thịnh, “Anh đeo sợi này trước, sau này em sẽ tặng anh sợi đẹp hơn.”

Ngón tay thon dài của Mễ Thịnh mân mê ngôi sao, ngắm nó hồi lâu.

Trần Tinh Trạch cảm thấy bộ dạng của anh rất đáng yêu, cúi người bảo: “Hôn em cái.”

Mễ Thịnh chạm môi mình lên môi cậu, Trần Tinh Trạch hài lòng mãn ý, quay về với công việc đánh trứng của mình.

“Mễ Thịnh.

“Ừm.”

“Em yêu anh.”

“Ừm.”

“Em sẽ mãi mãi yêu anh.”

“Ừm…….”

Trước đây rất lâu, Trần Tinh Trạch đã từng nghĩ, mình sẽ nói ra câu ấy trong cảnh nào. Những tình cảnh cậu đã từng tưởng tượng ra đều rất nóng bỏng hoặc rung động, chứ cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vừa đánh trứng vừa thốt lên một lời thề ước nặng ký như vậy.

Mễ Thịnh vẫn nhìn sợi dây chuyền, có lẽ anh không biết câu nói này có ý nghĩa gì đối với Trần Tinh Trạch, nhưng cũng không sao cả, Trần Tinh Trạch đã quen với những lời ước hẹn đơn phương rồi.

Trong ngày sinh nhật của Chúa Cứu Thế giữa mùa Giáng Sinh, Trần Tinh Trạch quyết định vác lên lưng cây thập tự giá mang tên “vĩnh hằng.”

Hôm nay, ngày mai, khi tỉnh thức, khi trong mơ, và nếu như thật sự có kiếp sau, cũng đều tính hết thảy. Trình Điệp Y hay Naoe Nobutsuna, bất kể là dựa vào tiêu chuẩn của bất kỳ ai, cậu đều tự tin rằng mình có thể làm được.

Trần Tinh Trạch nấu mì xong, bưng ra bàn ăn.

Cậu nhìn Mễ Thịnh ăn, cười bảo: “Anh ăn nhiều lên một chút, nhất định phải sống lâu trăm tuổi, em sống đến 90 là được.”

Con đường mai này còn rất dài, chông gai giăng lối, những chuyện trong quá khứ hãy cứ cất giữ ở trong tim, ủ thành một hũ rượu thơm, khi thấm mệt nhâm nhi một chén, say thì nghỉ ngơi, tỉnh dậy rũ bụi trên mình, rồi ai nấy đều tiếp tục tiến bước.

Mễ Thịnh cúi đầu, dường như có giọt lệ rơi vào trong bát.

Ngoài cửa sổ đèn đuốc muôn nhà đã tắt, cơm nước xong xuôi, Trần Tinh Trạch rửa bát đũa, ôm Mễ Thịnh ngủ.

Trong mơ, có tuyết đang bay.

———- ———- ———- toàn văn hoàn ———-  ——— ———-
Bình Luận (0)
Comment