Nhập Cốt Tương Tư

Chương 4

“Thập lý phiêu hương tán?” Giang Miễn chỉ nhìn một cái đã có thể đoán ra nội tình, xoay xoay cái chén trong lòng bàn tay, hắn ung dung mở miệng, “Các hạ đã hạ độc vào rượu, lại lấy dây hương trong tay dẫn độc, thảo nào không dám uống.”

Nghe vậy, kẻ nọ ha ha cười lạnh, nói năng có phần máy móc, “Giang đại hiệp quả là tinh mắt.”

“Thập lý phiêu hương tán chính là bảo vật trấn giáo của ma giáo Tây Vực, các hạ đã sử dụng loại độc này, lại dám cả gan một mình xông vào đây, chắc hẳn phải là một vị cao nhân trong Thiên Ma giáo?”

“Giang đại hiệp liệu sự như thần, bội phục, bội phục. Đáng tiếc, hai chữ “cao nhân” ta không dám nhận.” Vừa nói, kẻ kia vừa dập tắt dây hương, “Tại hạ là Thiên Ma giáo Tống Ngọc Thanh, đã ngưỡng mộ đại danh Giang đại hiệp từ lâu.”

Nghe xong danh hào của kẻ kia, trong lòng cả kinh nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, Giang Miễn ôn hòa nói, “Tống giáo chủ đại giá quang lâm, chẳng biết là có việc gì?”

“Bổn tọa đặt chân tới Lâm An, thứ nhất là vì muốn thăm viếng các vị giang hồ hào kiệt, thứ hai là vì muốn mở mang chút kiến thức về tinh hoa võ học Trung Nguyên. Giang đại hiệp có nguyện chỉ giáo?” Y vừa nói ngón tay vừa khẽ động, cũng chẳng biết y đã làm gì, chỉ thấy hai cây châm độc bắn thẳng về phía Giang Miễn.

“Tống giáo chủ là khách từ xa tới, nếu đã nóng lòng thảo luận võ nghệ, Giang mỗ tất nhiên sẽ phụng bồi.” Hắn nói hết câu, tay phải không chút hoang mang nâng lên. “Đinh!”, “đinh!” vài tiếng giòn giã, ngân châm bắn trúng chén trà Giang Miễn đang cầm trên tay, bị nội lực của hắn ảnh hưởng liền bật ngược về hướng cũ.

Tống Ngọc Thanh đã sớm đoán được, y nhanh nhẹn rút nhuyễn kiếm bên hông ngăn cản.

Ai ngờ, hai cây châm độc chỉ bay được nửa đường đã rơi xuống đất. Chỉ bằng một chiêu này đã có thể thấy rõ nội lực Giang Miễn thâm hậu đến mức có thể tự nhiên thu phóng. Khách khứa trong phòng dù chẳng thể động đậy vẫn cao giọng ngợi khen.

Tống Ngọc Thanh tính tình cao ngạo, cậy võ công cao cường một mình xâm nhập Giang phủ, thế nhưng vừa vung kiếm đã chém vào không khí, y mất mặt, khó chịu vô cùng. Một nửa gương mặt ẩn dưới mặt nạ không thấy rõ cảm xúc, đôi môi mỏng mím chặt, tròng mắt hiển hiện sát khí. Y lạnh giọng cười, “Giang đại hiệp, mời!”

Dứt lời, y tiến lên vài bước, giương kiếm xuất thủ trước.

Giang Miễn vẫn ngồi ở cạnh bàn bây giờ mới thả người phóng lên. Hắn chỉ đẩy nhẹ một cái, chén trà đã được đặt lại nhẹ nhàng trên mặt bàn. Nước trà vốn là màu xanh biếc trong suốt giờ đã chuyển sang đỏ sậm. Hóa ra hắn đã nhân thời gian nói chuyện với Tống Ngọc Thanh để bức độc ra theo đầu ngón tay.

Tống Ngọc Thanh không hiểu được điều đó, chỉ nghĩ rằng nội công Giang Miễn thâm hậu đến mức ngay cả Thập lý phiêu hương tán cũng không thể làm gì được. Lập tức lấy lại tinh thần, y vung kiếm tấn công, chiêu thức đánh ra thực hung ác.

Mới đầu chỉ né trái tránh phải, sau khi nhường hơn mười chiêu, Giang Miễn mới khen một tiếng “Khá lắm!” rồi rút kiếm phản kích.

Hai người lao vào chiến đấu.

Trận chiến kịch liệt, chỉ thấy một người khinh công siêu việt, nhanh như ma quỷ, một người tùy ý thản nhiên, tay áo cũng vì cử động mà tung bay. Nhất thời, bóng kiếm tới tới lui lui, bóng dáng đan xen không phân cao thấp.

Đến chiêu thứ hai trăm, Giang Miễn vung kiếm đâm thẳng về phía mi tâm Tống Ngọc Thanh. Tống Ngọc Thanh hơi hơi nghiêng người tránh thoát trong gang tấc. Y bỗng chuyển kiếm sang tay trái, tung một chưởng đánh trúng vai Giang Miễn.

“Hàn băng độc chưởng?” Giang Miễn rùng mình, chân khí trong cơ thể chạy tán loạn không cách nào hợp lại.

Tống Ngọc Thanh không đáp lời, chỉ nhếch miệng hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục xuất kiếm.

Giang Miễn vừa lùi vừa tránh, nhanh chóng rơi vào thế hạ phong. Nếu tranh đấu một cách quang minh chính đại, một kẻ võ nghệ cao cường như hắn chắc chắn sẽ không trúng độc chưởng Hàn băng. Chỉ tiếc hắn đã trúng Thập lý phiêu hương tán từ trước, dù phần lớn độc tố đã bức ra ngoài nhưng vẫn còn chút ảnh hưởng. Lúc này, hắn không chỉ không cách nào vận hành chân khí, ngay cả chân tay cũng dần dần tê liệt.

Hóa ra, Thập lý phiêu hương tán được tôn là chí bảo của Thiên Ma giáo không chỉ bởi vô sắc vô vị mà còn do độc tính rất mạnh, người nội lực càng thâm sâu càng bị độc ảnh hưởng, dù có ép độc ra cũng rất dễ bị phản phệ. Ngược lại, người không có nội lực sẽ không trúng độc.

Bởi vậy, trong phòng này ngoại trừ Tống Ngọc Thanh, còn có một người khác không hề bị ảnh hưởng bởi Thập lý phiêu hương tán— chính là Hà Ứng Hoan hoàn toàn không có nội lực.

Y tuy không rõ vì sao mình không trúng độc nhưng vẫn giả bộ không thể cử động, chỉ ngả vào bàn nhìn trộm một màn luận võ kia. Nhìn đến lúc Giang Miễn trúng một chưởng của Tống Ngọc Thanh, trái tim bỗng nhảy lên thình thịch, y sợ hãi đến mức suýt kêu lên thành tiếng. Sau lại thấy Giang Miễn liên tiếp lui bước, y càng hoảng loạn, chẳng biết là vì lo lắng cho an nguy của người kia hay chỉ là vì sợ chẳng may người kia chết đi, thù này y sẽ chẳng biết tìm ai để báo.

Do dự hồi lâu, Hà Ứng Hoan bỗng nhiên hắng giọng, cười hì hì, “Đại sư huynh, chúng ta thật may mắn. Khó khăn lắm chúng ta mới được hạ sơn một lần, thế mà lập tức đã được nhìn thấy cảnh hai vị cao thủ luận bàn võ nghệ. Nếu lúc này mở một ván cược chắc chắn sẽ rất thú vị, hay là giờ chúng ta cược thử đi, xem rốt cục là ai thắng ai thua?”

Lời này vang vọng thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, ngay cả Tống Ngọc Thanh đang múa kiếm cũng phải liếc mắt nhìn.

Lục Thiết Âm càng kinh ngạc không thôi. Hắn không rõ vì sao sư đệ đột nhiên nói vớ nói vẩn, chỉ có thể ngơ ngác không thể thốt ra lời.

Hà Ứng Hoan vốn cũng không mong Lục Thiết Âm có thể tiếp lời. Y lập tức cất tiếng cười to, giọng điệu lộ rõ vẻ hào hứng, “Theo ta thấy, dù võ công Tống giáo chủ kém Giang đại hiệp một bậc, thế nhưng xét về bản lĩnh vô liêm sỉ lại đứng đầu thiên hạ. Ừm, ta cược Tống giáo chủ thắng!”

Tống Ngọc Thanh dù có chuyên tâm chiến đấu đến mức nào cũng vẫn nghe thấy những lời này. Cước bộ đình trệ, y trừng trừng nhìn về hướng Hà Ứng Hoan.

Hà Ứng Hoan vừa bị ánh mắt lạnh băng lướt qua đã giật cả mình, mồ hôi lạnh rịn ra khắp trán. Y nắm chặt nắm tay, thầm nghĩ trong lòng, cược thử một ván xem thắng thua thế nào.

Hơi ngừng lại một chút, y nghiến răng nghiến lợi bổ sung, hôm nay ta ra tay cứu giúp chẳng qua là vì tương lai có thể tự mình báo thù Giang Miễn, không phải vì bất cứ lý do nào khác!

Suy nghĩ xoay chuyển như chong chóng, y giương tay phải phóng ra một vật, lớn tiếng hô lên, “Cẩn thận ám khí!”
Bình Luận (0)
Comment