Nhập Cung Vi Tặc

Chương 66

Ta yêu ngươi, những lời này tuy rằng chỉ có ba chữ nhưng có tác động vô cùng to loắn. Đặc biệt là vào những lúc như thế này, củ khô bốc lửa. Dục hỏa thiêu người, nóng hơn cả lửa trong lò luyện kim đan.

Khí huyết sôi trào, hướng thẳng tới đại não. Thân thể Sở Vấn Điệpru run, đầy mong chờ nhìn vào đôi mắt của Hạ Vũ Thiên.

“Ta muốn ngươi!” Giọng nói của hắn khàn khàn, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng người bên dưới, chưa đợi Hạ Vũ Thiên kịp thích ứng, cự vật đã tấn công thật sâu.

Đau đớn dữ dội xen lẫn với khoái cảm khiến cho toàn thân Hạ Vũ Thiên căng thẳng, sợ hãi biến thành từng tiếng rên lớn, hai tay bấu chặt vào bờ vai chắc khỏe người ở trên.

Giường kêu cót két liên tục. Gió thổi màn lay, đêm sâu nhưng dường như lòng người không lạnh.

Rất lâu sau đó Hạ Vũ Thiên mới được nằm xuống thở dốc trên ngực sở vấn điệp. Đầu của y vẫn nhức như bị ong đốt, trước mắt mơ hồ không biết là có những gì.

Sở Vấn Điệpthì thầm “Ta rất nhớ ngươi, những ngày qua ngươi không biết ta nhớ ngươi tới mức nào đâu.” Hơi nóng phun phà phà liên tục vào lỗ tai làm cho cơ thể Hạ Vũ Thiên nóng lên.

Sở Vấn Điệpnhẹ nhàng cười:“Ta biết, ngươi cũng thế?”

“Xí……” Hạ Vũ Thiên hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng “Không thế nào cả.”

“Vậy sao chỗ này lại cứng thế?” Ánh mắt Sở Vấn Điệpranh ma, tay nắm lấy thứ hơi cứng lên của Hạ Vũ Thiên.

Y đẩy mạnh bàn tay kia ra, mặt đỏ lên như gấc, tức giận “Cút ngay!”

Mặt Sở Vấn Điệpcau lại, hí mắt “Mới vừa rồi còn ôm ta nói ‘Mạnh hơn nữa, mạnh nữa…’ thế mà giờ đã đuổi ‘Cút ngay’?”

“Ta! Ta nói thế khi nào!?” Hạ Vũ Thiên nhất thời giận sôi lên, y đánh cho Sở Vấn Điệpmột quyền, vì “danh tiết” của chính mình, phải liều chết mà phản bác. Sở Vấn Điệpnói sỗ sàng như vậy thì có đánh chết Hạ Vũ Thiên cũng không chịu nhận. Thừa nhận hay không là một chuyện, có nói hay không nói lại là một chuyện khác. Dù sao lúc đó dục hỏa đốt người, có không muốn nói cũng không được.

Sở Vấn Điệpthấy Hạ Vũ Thiên hùng hùng hổ hổ, dấu vết ân ái trên người y tỏa ra một sức quyến rũ lạ kỳ. Hắn giương mi, không hề sợ hãi, ôm chặt lấy người đang bổ nhào lại phía mình.

Hạ Vũ Thiên bất ngờ nhưng vì đã dùng hết sức nên cú nhào lộn của y rất ngoạn mục không thể dừng lại được. Sở Vấn Điệpngả người ra sau, cả hai ôm nhau lăn mấy vòng trên giường rồi rơi xuống sàn nhà.

Sở Vấn Điệpép sát Hạ Vũ Thiên xuống dưới sàn làm cho y lạnh cả sống lưng, tay phải ôm chặt lên vai của hắn.

Sở Vấn Điệpnhe răng cười “Hắc hắc, ngươi thương yêu nhung nhớ ta tới như vậy, diễm phúc này, làm sao ta hưởng hết đây?”

“Hừ.” Hạ Vũ Thiên giận trợn mắt, nhấc chân muốn đá cho Sở Vấn Điệpmột phát nhưng hắn đã nhanh chóng tránh được. Hạ Vũ Thiên lấn tới đẩy Sở Vấn Điệpra “Vậy thì để ta giúp ngươi.” Dứt lời, bàn tay y trắng trợn sờ mó những điểm nhạy cảm trên người hắn.

Sở Vấn Điệpnhíu mi, Tiểu Trư Trư này muốn tạo phản sao?

“Xem ra vừa nãy ta chưa khiến cho ngươi hài lòng rồi?” Sở Vấn Điệpxoay người.

Hai người nam nhân ôm nhau lăn lộn qua lại dưới sàn nhà, tóc đen quấn lấy nhau xõa ra rũ rượi, cơ thể của cả hai lại tiếp tục nóng lên lần thứ hai.

Hạ Vũ Thiên không cam lòng yếu thế, lại tấn công nổi dậy, cố tình đẩy cả hai lăn vào trong gầm giường.

Gầm giường tối thui, Sở Vấn Điệpnhe răng “Chúng ta vừa mới làm ở tên giường….bây giờ thử ở dưới nhé?”

Hạ Vũ Thiên hừ lạnh: “Làm cái đầu ngươi.” Y ngẩng đầu định bò ra ngoài nhưng đột nhiên nghe thấy “Oành” một tiếng, Hạ Vũ Thiên quên mất ván giường rất thấp, đầu y bị u một cục.

“Ai u!”

Sở Vấn Điệpđịnh xoa đầu Hạ Vũ Thiên vài cái nhưng không kịp. Sàn nhà phía dưới tách ra làm đôi, cả hắn và Hạ Vũ Thiên đều rơi xuống dưới.

Sở Vấn Điệpvẫn chưa thể tin đây là sự thật, Hạ Vũ Thiên cũng hoảng sợ hét lên thật lớn. Nhất định là vừa rồi y đã vô tình kích hoạt công tắc của cơ quan bên dưới.

Cũng may chỗ này được thiết kế theo hình một cái máng trượt dài, chứ nếu rơi tự do thẳng đứng xuống dưới thì chỉ có nước tan xác. Hạ Vũ Thiên vội vã ôm chặt lấy sở vấn điệp, không dám cựa quạy tí nào.

Trong lòng Sở Vấn Điệphồi hộp. Nguy rồi, cả hai người đều chưa mặc y phục.

Thân thể trần truồng trượt dài trên máng trượt lạnh lẽo, càng xuống sâu bên dưới, không khí càng hắc ám. Hạ Vũ Thiên run lên “Này, đây là đâu. Cái này là … cơ quan hay hầm mộ?”

Trong đầu Hạ Vũ Thiên nhớ lại những cuốn tiểu thuyết võ hiệp mình hay đọc, các vị đại hiệp trong đó đều bị rơi vào những mật thất như thế này, cũng nhờ đó mà họ tìm được bí kíp võ công rồi luyện tập để trở thành võ lâm minh chủ. Lúc đọc truyện, y cũng muốn mình được như thế một lần.

Nhưng hiện giờ thì Hạ Vũ Thiên không hề cảm thấy vui mừng hay sung sướng mà thật sự y vô cùng sợ hãi. Không phải ai cũng đủ can đảm, dũng khí để làm đại hiệp.

“Xem ra sẽ…… Có phát hiện mới .” Sở Vấn Điệpcố gắng giữ bình tĩnh mặc dù rất khó có thể dự đoán được tình thế phía trước. Hắn khẽ cắn môi, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng phải đối mặt với nó, không còn cách nào khác… Hắn phải bảo vệ thật tốt cho người bên cạnh nên phải tỉnh táo để suy nghĩ tìm ra đối sách. Sở Vấn Điệpâm thầm cầu mong đây chỉ là một con đường tắt dẫn ra bên ngoài chứ không phải là một tử lộ. Nếu không, cho dù không có nguy hiểm gì thì hai người họ cũng toi đời vì đói khát.

“Phù phù” Sau một lúc lâu bọn họ mới xuyên qua cầu trượt rất dài đó, khỏi phải nói cũng biết cơ quan này nằm sâu dưới lòng đất tới mức nào.

Ở phía dưới cầu trượt là một hồ nước lạnh. Sở Vấn Điệpvà Hạ Vũ Thiên rơi vào trong cái hồ không thấy đáy đó.

Dòng nước lạnh như băng xộc thẳng vào mũi Hạ Vũ Thiên, cái rét buốt lên tận não, lạnh tới nỗi dường như đây là một dòng sông băng, có khả năng đông cứng tất cả mọi thứ chìm vào trong nó. Hạ Vũ Thiên thấy như cơ thể không còn là của mình nữa, cố gắng trồi lên nhưng không được, cả người như một tảng đá nặng từ từ chìm xuống dưới.

Ý thức của y dần mơ hồ, có cảm giác như cái chết đang cận kề bên cạnh, diêm vương lại tới gõ cửa tìm mình một lần nữa. Hạ Vũ Thiên muốn kêu cứu, muốn một kỳ tích lại xảy ra…có cái gì đó kéo y lên, giúp y thoát khỏi cảm giác đáng sợ này…

Trải qua gần một canh giờ, khi Hạ Vũ Thiên mở mắt thì thấy Sở Vấn Điệpvô cùng lo lắng nhìn mình.

“Mau tỉnh lại!” Sở Vấn Điệplấy tay vỗ vỗ hai má Hạ Vũ Thiên.

“Khụ khụ…… Khụ khụ……” Hạ Vũ Thiên  hộc ra một ngụm nước lạnh, đau nhức và khó chịu toàn thân theo đó ộc ra bên ngoài.

Khó chịu là khó chịu, nhưng dù sao cũng giữ lại được cái mạng nhỏ. Khuôn mặt Hạ Vũ Thiên trắng bệch, khuôn mặt hơi gầy co lại, lông mi chớp liên tục. Y rất cảm kích sở vấn điệp, nhiều lần rồi, giữ được cái mạng này đều là nhờ hắn cả.

Sở Vấn Điệpthở dài, ôm chặt Hạ Vũ Thiên “Lạnh lắm phải không?”

“Ừ……” Hạ Vũ Thiên run run , môi xám lại.

Sở Vấn Điệpđau lòng, xiết chặt vòng tay để cho Hạ Vũ Thiên dính sát vào ngực mình:“Ôm chặt ta, ôm chặt ta.”

“Ư……” Hạ Vũ Thiên kề sát vào cơ thể ấm áp bên cạnh, cảm nhận nhịp tim đập của hắn.

“Này…… Chúng ta làm sao bây giờ ?” Hạ Vũ Thiên nhìn khoảng không tối đen xung quanh.

Sở Vấn Điệplắc đầu “Không biết, nhưng ở đây có gió, như vậy nhất định sẽ có đường ra bên ngoài. Ta sẽ ở cạnh ngươi, đừng lo, nhất định sẽ đưa ngươi trở về an toàn.”

Trong lòng Hạ Vũ Thiên cảm thấy rất ấm áp “……Chúng ta đi ra đi……” Y đứng dậy một cách khó khăn.

“Đi nổi không?” Sở Vấn Điệplo lắng đỡ lấy y.

Hạ Vũ Thiên từ từ thẳng người “Không, không thành vấn đề.” Quay đầu đi thấy Sở Vấn Điệpchau mày nhìn mình, thì ra cả hai người vẫn trần như nhộng.

“Này, nhìn cái gì vậy?” Hạ Vũ Thiên mất tự nhiên một chút, né tránh ánh mắt của sở vấn điệp.

Sở Vấn Điệpcười nói:“Tối như vậy còn sợ cái gì, mà có chỗ nào ta chưa thấy đâu? Ngươi la lớn như vậy, chắc là không sao rồi.”

“Hừ.” Hạ Vũ Thiên tức giận, hừ lạnh một tiếng. Có một cánh tay đặt lên bả vai của y “Nếu có chết ở đây ta cũng mãn nguyện, được làm một con ma phong lưu với ngươi.”

“Thúi lắm, vô liêm sỉ.” Hạ Vũ Thiên cả giận.“Cái miệng ăn mắm ăn muối nói lời gàn dở. Ta còn chưa muốn chết với ngươi đâu?”

“Không muốn ta chẳng lẽ ngươi muốn chết cùng kẻ khác?” Sở Vấn Điệpôm chặt lấy Hạ Vũ Thiên “Vậy chúng ta không đi nữa, mất công sẽ khiến những tên kia được lợi.”

Hạ Vũ Thiên rất muốn cắn cho tên này một phát. Tức muốn nổ tung lại nghe thấy tiếng cười dài của Sở Vấn Điệp“Đùa ngươi một chút thôi, ta còn muốn đi ra ngoài để ngươi sinh cho ta mười tám đứa con a.”

“Ngươi cút đi! Chết luôn đi!” Hạ Vũ Thiên giận. Nhưng lại cảm thấy thú vị, ở nơi như thế này mà có thể đùa bỡn được, e rằng trên thế giới này chỉ có hai người bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment