Khi Diệp Bạch bước vào thư phòng của Văn Nhân Quân, người kia đang ngồi dựa vào nhuyễn tháp xem sách.
Thời gian đã không còn sớm, sau khi gặp Hạ Cẩm, Diệp Bạch đi phòng bếp tìm cho Băng Hỏa thú lượng thịt tương đương với một con nai, rồi lại về phòng mình rửa mặt chải đầu thay đổi quần áo, lúc này mới mang theo Băng Hỏa thú đã ăn no uống đủ đi vào thư phòng của Văn Nhân Quân.
Văn Nhân Quân mở miệng trước tiên: “Có việc?”
“Phải.” Diệp Bạch lên tiếng, liền trực tiếp mở miệng hỏi, “Tại sao lại đến Đan Dương?”
Đã sớm đem cá tính của Diệp Bạch cùng người trong trí nhớ đánh đồng, cho nên Văn Nhân Quân không chút nào ngạc nhiên khi nghe Diệp Bạch hỏi như vậy. Nhưng mà không ngạc nhiên cũng không có nghĩa là phải trả lời, bởi vì người trước mặt……
Chung quy cũng không phải là người trong kí ức kia.
“Đan Dương có vài chuyện cần xử lý, cũng trùng hợp gần với Vọng Nguyệt Sơn.” Văn Nhân Quân nhẹ nhàng bâng quơ, xác định nói như vậy đã đủ để ứng phó Diệp Bạch.
Diệp Bạch quả nhiên không hỏi lại, chỉ gật đầu: “Đến lúc đó ta sẽ đi qua.”
Đây là đang nói đến chuyện Văn Nhân Quân cùng Độc Cô Ly Hận luận võ tại Vọng Nguyệt Sơn. Chỉ có điều, ‘Đến lúc đó’……?
Văn Nhân Quân hơi hơi nhíu mi: “Ngươi phải rời đi?”
“Ta phải đi đưa thuốc cho Khúc Tranh Vân, sau đó đi tìm Phó gia.” Diệp Bạch thản nhiên nói.
Chuyện ngày hôm qua Phi Vân thành đã rõ ràng khiến Phó gia mất mặt, cho nên lúc này Diệp Bạch có tính toán gì đối với Phó gia Văn Nhân Quân cũng không để ý, mà chỉ nói:
“Ngươi đi Mang Quỷ Sơn hái Băng Hỏa Thảo, có nghĩ tới việc tại sao đối phương lại trùng hợp như vậy mà gặp phải ngươi…… Hơn nữa lại còn có thứ ngươi muốn tìm?”
Diệp Bạch ngẩng đầu: “Khúc Tranh Vân muốn ta tìm chỉ là Băng Hỏa Thảo.”
Văn Nhân Quân gật đầu: “Ý của ngươi là, chuyện đó không liên quan tới hắn?”
“Hắn có lẽ cũng chỉ xem như chỉ dẫn đi.” Giọng điệu Diệp Bạch thản nhiên, lại hiển nhiên cũng không cảm thấy chuyện này Khúc Tranh Vân không có dính líu tới.
Thư phòng tĩnh lặng mơ hồ vang lên một tiếng thở dài.
“Ngươi định đem thứ đó cho hắn?”
Diệp Bạch lên tiếng: “Vốn dĩ là lấy cho hắn.”
Văn Nhân Quân yên lặng một lát: “Cho dù hắn cùng người khác gài bẫy ngươi?”
“Thì có sao?” Diệp Bạch vốn chỉ định trả lời như thế, nhưng nếu người đối diện là Văn Nhân Quân, hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói thêm một câu, “Ta tìm thứ gì là chuyện của ta, mà hắn thông đồng với ai, là chuyện của hắn.”
Văn Nhân Quân lắng nghe, trên mặt dần dần có chút ý cười phức tạp: “Ta nghĩ rằng ngươi tín nhiệm hắn.”
“Tín nhiệm?” Diệp Bạch kỳ quái nhìn Văn Nhân Quân, “Tại sao ta phải tin tưởng hắn? Ta chỉ tin tưởng……”
Diệp Bạch vốn định nói, ta chỉ tin tưởng một người. Nhưng mà nhìn Văn Nhân Quân, những lời này lăn lộn trong cổ họng cuối cùng vẫn là không nói ra. Bởi vì hắn tin tưởng, người đối diện sẽ không thích nghe câu này; Cũng bởi vì —
…… Bởi vì, có vài chuyện, hắn còn không xác định được.
Nghĩ như vậy, Diệp Bạch liền hiếm thấy nhíu mi.
Văn Nhân Quân chú ý tới: “Làm sao vậy?”
Diệp Bạch còn đang suy tư, cũng không định mở miệng, cho nên liền trầm mặc, lắc lắc đầu.
Văn Nhân Quân cũng không hỏi đến cùng, chỉ lại lật sách, để Diệp Bạch suy nghĩ.
Một lát an tĩnh.
Diệp Bạch lại lần nữa ngẩng đầu, nhìn người đang gần ngay trước mặt, ánh mắt hắn hơi loé sáng, bỗng nhiên nói: “Con Băng Hỏa thú ngày hôm qua đó, ngươi cảm thấy thế nào?”
Băng Hỏa thú vốn đang chán nản lấy móng cào sàn đột nhiên nghe thấy tên mình, nâng cái đầu to lớn lên, hai cái lỗ tai cũng theo đó dựng đứng, rung động nhè nhẹ.
Văn Nhân Quân ngừng lật sách, hắn không lập tức trả lời Diệp Bạch, mà chỉ là trầm ngâm mở miệng: “Băng Hỏa thú là yêu thú có từ thượng cổ, nếu may mắn, không chỉ sinh ra linh trí, mà gần như mỗi một con Băng Hỏa thú trưởng thành liền đều có năng lực tương đương với cảnh giới luyện thần phản hư của nhân loại……”
Băng Hỏa thú nheo lại đôi mắt đỏ, trong cổ họng bắt đầu rầm rì, trên cái mặt đen thui cũng nổi lên sắc đỏ sậm hưng phấn.
Nhưng Diệp Bạch chỉ lắng nghe, mặt không đổi sắc.
Vì thế Văn Nhân Quân hít vào một tiếng, chỉ phải nói: “Nếu ngươi khiến con Băng Hỏa Thú con này đi theo ngươi, liền giữ nó lại đi.”
“Không phải ta muốn nó đi theo ta.” Diệp Bạch mở miệng, “Là tự chính nó bị đuổi ra.”
Đôi mắt đang nheo lại của Băng Hỏa thú lập tức trừng tròn xoe!
“Bị đuổi đi?” Văn Nhân Quân hơi giật mình, nhìn thoáng qua Băng Hỏa thú đứng bên cửa, hắn nói, “Vì sao?”
“Có lẽ là vì quá vô dụng đi.” Diệp Bạch nghĩ nghĩ, rồi sau đó trả lời. Hồn nhiên không thèm để ý ánh mắt vừa thương tâm vừa phẫn nộ lại còn đặc biệt hung tợn muốn cắn người của con Băng Hỏa thú kia.
Văn Nhân Quân nói không ra lời, hắn lại nhìn thoáng qua Băng Hỏa thú đã bắt đầu phẫn nộ dùng móng tay phá hư cửa gỗ, nói: “Vậy ngươi…… Mang theo nó?”
“Ân.” Diệp Bạch trả lời, rồi lại nói, “Ta nghĩ có lẽ ngươi sẽ thích đôi mắt nó.”
Trên mặt Văn Nhân Quân chợt lóe tia giật mình!
Ta nghĩ có lẽ ngươi sẽ thích đôi mắt nó.
Một câu thật bình thường, giọng điệu cũng giống như đang nói hàng trăm ngàn những câu bình thường khác. Nhưng chính vì như thế, Văn Nhân Quân, thậm chí bất kỳ một người thông minh nào, đều có thể không chút khó khăn phân rõ ra từ trong lời nói bình thường nhất này ẩn chứa một thứ vốn rất khó thực hiện được.
— là trả giá mãi thành thói quen, hay là cảm tình cho đi không cầu hồi báo.
— thực ngốc.
Trong cuộc đời quá ít ỏi của mình, Văn Nhân Quân chỉ gặp qua hai người như vậy.
Một người tên là Xích Diễm. Giống như vướng phải ma chướng mà si mê chấp nhất vào thanh kiếm trong tay, cuối cùng lại đồng ý vì hắn, không nói một chữ buông kiếm…… Buông mệnh.
Một người khác tên gọi Diệp Bạch, có khuôn mặt giống như Xích Diễm, giống tính cách, giống yêu thích……
Tâm tư Văn Nhân Quân khẽ động. Một ý niệm xuất hiện trong đầu liền không chịu khống chế ùn ùn dâng lên.
Khôn mặt giống nhau, tính cách giống nhau, yêu thích giống nhau, chỉ khác màu mắt. Như vậy, liệu có khả năng, khả năng……
“Thành chủ?” Thanh âm bỗng nhiên vang lên đánh vỡ an tĩnh trong thư phòng, là Diệp Bạch mở miệng. Mà cùng lúc đó, hắn còn quỳ nữa người, cầm lấy tay Văn Nhân Quân.
Văn Nhân Quân lập tức bừng tỉnh, ngắn ngủi hỗn loạn phân không rõ thật hư qua đi, hắn dần dần tỉnh táo lại, mồ hôi lạnh cũng theo đó chậm rãi phủ đầy lưng.
“Sắc mặt của ngươi không tốt.” Diệp Bạch hiếm thấy nhíu mi.
Văn Nhân Quân không trả lời, hắn chỉ nhìn bàn tay bị nắm chặt một lát, sau đó thong thả lại kiên định giãy ra.
Diệp Bạch hơi tạm dừng, sau đó bình tĩnh mà trầm mặc đứng thẳng dậy.
Văn Nhân Quân hơi khép mắt, lập tức mở miệng, chuyển đề tài: “Phó gia đã cùng Phi Vân thành đối đầu, mặc kệ là vì lý do gì nhất định cũng sẽ toàn lực tiêu diệt ngươi, nếu ngươi muốn ra ngoài mà nói, cẩn thận một chút.”
Văn Nhân Quân đây là muốn chính mình rời đi, Diệp Bạch hiểu được, cũng chuẩn bị bước đi. Chỉ là trước đó, hắn trầm mặc một lát, vẫn mở miệng:
“Thành chủ, nếu ngươi thích thứ gì, nói cho ta biết, ta sẽ thay ngươi tìm đến.” Diệp Bạch hơi ngừng, rồi lại nói tiếp:
“– cái gì đều được.”
Văn Nhân Quân không trả lời.
Mà Diệp Bạch đã rời đi.
Tề Ngạo không phải người tầm thường, cũng không phải hoàn khố mới ra đời tự cho là cha lão tử thiên hạ đệ nhất lão tử thiên hạ đệ nhị. Cho nên hắn biết rõ phụ thân mình hành động nguy hiểm bao nhiêu, cũng thực nghiêm túc nghe theo ý kiến phụ thân, sớm chỉnh đốn xong chính mình, chọn một thời điểm hoàn toàn tốt, định rằng cho dù ra vẻ đáng thương, làm chân chó cũng phải ôm chặt lấy chân Diệp Bạch.
Bất quá có vài lúc, khiến người ta buồn bực nhất hiển nhiên không phải ra vẻ đáng thương làm chân chó, mà là rõ ràng mọi chuyện đều chuẩn bị tốt, kết quả lại là không cách nào giả vờ đáng thương, ngay cả chân chó cũng không làm được.
“Tầm thiếu gia đi ra ngoài?” Khuôn mặt Tề Ngạo cười có chút cứng ngắc. Cố ý đến đây lại không gặp người cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng hiển nhiên không phải là một khởi đầu tốt. Nhưng mà cho dù không phải khởi đầu tốt, có một số việc cũng phải đi làm, cho nên khi Tề Ngạo tâm bình khí hòa hỏi ra Diệp Bạch đi biệt viện trên núi của Khúc gia ở Đan Dương xong, liền không nói một lời bước ra biệt quán của Phi Vân thành ở Đan Dương, đi về phía biệt viện trên núi.
Cũng tại lúc đó, kẻ đang bị Tề Ngạo toàn tâm toàn ý tìm kiếm kia lại đang ngồi bên cạnh Khúc Tranh Vân.
Khúc Tranh Vân nằm trên giường. Thảm màu đỏ hồng thêu chữ vạn phúc không giấu được vẻ nhợt nhạt trên mặt hắn; Nhưng dù có tái nhợt, lại không giấu được dung sắc thượng tuyệt thế gian hiếm gặp ngày đó, cùng với khí khái đã thâm nhập vào tận xương cốt, giơ tay nhấc chân đều có thể hiển lộ ra ngoài.
Khúc Tranh Vân rất đẹp. Diệp Bạch ngay từ đầu liền biết, bởi vì Khúc Tranh Vân xinh đẹp đến có thể khiến hắn nhớ kỹ.
Khúc Tranh Vân không đơn giản. Diệp Bạch cũng biết, bởi vì đối phương tại lúc xinh đẹp như vậy lại có thể nghênh ngang biểu hiện tư thái thích Văn Nhân Tầm.
Nhưng mà mặc kệ Khúc Tranh Vân là rất đẹp hay là không đơn giản, đối với Diệp Bạch mà nói đều không có quan hệ gì, cho tới bây giờ hắn cũng lười để ý nhiều tới Khúc Tranh Vân, có mấy lần tiếp xúc chẳng qua là vì đối phương tìm cho hắn một thanh kiếm vừa vặn dễ dùng mà thôi. Cho nên ngay lúc này, cứ việc Diệp Bạch có thể đi vào Khúc gia biệt viện cũng gặp mặt Khúc Tranh Vân, nhưng với cái nơi gần như đã cùng Phi Vân thành trở mặt này, hắn cũng không định nhiều lời, đem vật buông xuống liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng là Khúc Tranh Vân dùng một câu khiến Diệp Bạch ngừng lại bước chân.
Khúc Tranh Vân nói:
“Có người cùng ta bày mưu, dụ ngươi đi Mang Quỷ Sơn.”
Ánh mắt vẫn bình tĩnh của Diệp Bạch có chút lay động. Khúc Tranh Vân giúp người khác hãm hại hắn, hoặc là Khúc Tranh Vân tự mình hãm hại hắn, cũng không thể khiến Diệp Bạch kinh ngạc. Nhưng Khúc Tranh Vân tự mình chủ động nói ra việc hãm hại hắn, lại khiến Diệp Bạch có chút kinh ngạc.
Nhưng mà sự kinh ngạc khó được này cũng chỉ là giây lát lướt qua, tuy rằng việc Khúc Tranh Vân làm, cho dù là Tần Lâu Nguyệt trước kia đều chưa từng làm qua.
Khúc Tranh Vân biết tính cách của Diệp Bạch, cho nên hắn không định chấn động Diệp Bạch ra sao, thấy Diệp Bạch ngừng bước liền mỉm cười đứng lên: “Ngồi một chút?”
Đem một câu vừa rồi đặt lên cán cân trong lòng, Diệp Bạch cân nhắc một hồi, trầm mặc không lên tiếng tiếp tục nhìn Khúc Tranh Vân, cũng không có ý định ngồi xuống.
Khúc Tranh Vân cũng không để ý, chỉ mỉm cười như trước, tiếp tục mở miệng, nhẹ giọng nói: “Là ai cùng ta mưu đồ bí mật, ta không định nói. Một sự kiện bán đứng một người là đủ rồi, làm hơn, tránh không được liên lụy.”
Diệp Bạch không quan tâm lời Khúc Tranh Vân nói có kinh thế hãi tục hay không, hắn trực tiếp hỏi: “Vì sao muốn nói với ta?”
“Bởi vì cho dù ta không nói, ngươi cũng biết; Bởi vì cho dù ta làm, ngươi cũng không để ý.” Khúc Tranh Vân cũng thản nhiên trả lời.
Ánh mắt Diệp Bạch lại hơi rung động một chút, sau đó liền khôi phục bình tĩnh như thường, cũng là bởi vì đã tiếp nhận đáp án của Khúc Tranh Vân.
Tâm tư Diệp Bạch không khó đoán, nhìn thấy ánh mắt đối phương bình tĩnh xuống, Khúc Tranh Vân biết đáp án của mình đã được Diệp Bạch nhận, cũng lại một lần nữa xác định chuyện lần này liền cứ thế trôi qua.
Trong lòng Khúc Tranh Vân chợt có chút cảm khái. Lẳng lặng dựa mép giường một hồi, hắn chủ động mở miệng: “Ta cuối cùng nên vì a Tầm làm chuyện gì đó.”
Diệp Bạch không lên tiếng, hơn nữa cũng không rời đi.
Khúc Tranh Vân hơi cúi mặt, hắn trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói: “Ta thích a Tầm.”
“Thích?” Diệp Bạch hiếm thấy mở miệng. Hắn nhìn Khúc Tranh Vân, trong mắt không có lạnh lùng cũng không có trào phúng, thậm chí ngữ khí cũng rất bình tĩnh. Nhưng lời nói dùng ngữ khí bình tĩnh này nói ra, so với lạnh lùng càng thêm lạnh lùng, so với trào phúng càng thêm trào phúng, “Ngươi không thích hắn.”
Khúc Tranh Vân vẫn hơi hơi nghiêng mặt. Hắn liền lẳng lặng ngây người như thế, sau đó tùy ý kéo một chút tiếu ý phức tạp hiện lên khóe môi đáy mắt: “Diệp đại nhân, ngươi vẫn là thích nói thật, hơn nữa lại luôn có thể nói ra lời thật…… Cho nên, nhiều người không thích ngươi như vậy, dù là Thiên Hạ cung cung chủ cũng không nguyện bảo hộ ngươi đến cùng.”
Diệp Bạch cũng không để ý.
Bởi vì hắn chưa bao giờ để ý Khúc Tranh Vân, cũng chưa bao giờ để ý Tần Lâu Nguyệt. Cho nên mặc kệ Tần Lâu Nguyệt làm gì, mặc kệ Khúc Tranh Vân nói gì, cũng không thể khiến Diệp Bạch thay đổi sắc mặt, đau lòng thương tâm.
Khúc Tranh Vân đương nhiên sẽ không giống nữ nhân cùng Diệp Bạch múa mép khua môi. Hắn nhắm mắt, mặc kệ chung quanh yên tĩnh giống như khí lạnh thấu xương khi vào đông tràn lên thật lâu sau, mới chậm rãi mở miệng: “Ta vẫn quyết định muốn thích a Tầm.”
Khúc Tranh Vân mỉm cười: “A Tầm có gì không tốt? Thật lương thiện, thật nhiệt tình, rất mỹ hảo, rất đơn giản…… Rất đơn giản.” Hắn tựa như đang nhẹ nhàng thở dài, “A Tầm không thích tính kế người khác, không thích chi phối người khác, thậm chí còn không thích phòng bị người khác, có thể đem vương công hậu duệ quý tộc nhìn như tên giữ ngựa. Ta không phải hắn, nhưng ta nói cho chính mình, muốn thích hắn.”
Muốn thích hắn, sẽ không phải lúc nào cũng nghĩ phòng bị.
Muốn thích hắn, sẽ không phải lúc nào cũng nghĩ tính kế.
Muốn thích hắn, sẽ không phải lúc nào cũng nghĩ chi phối sẽ không phải lúc nào cũng nghĩ hướng lên trên đi sẽ không phải lúc nào cũng dày vò bởi hứa hẹn cùng dục vọng!–
Khúc Tranh Vân muốn thích Văn Nhân Tầm, muốn suốt ba năm.
Bởi vì hắn muốn giữ một lời hứa vẫn chưa hứa hẹn — làm một người thường, làm một người tốt, cả đời.
Hắn thật sự cố gắng. Khúc Tranh Vân nghĩ, hắn thật sự tìm một người rất mỹ hảo thật nhiệt tình thật lương thiện rất đơn giản, sẽ thích, sẽ cùng hắn trãi qua sinh hoạt bình thường.
Nhưng là, cho dù khất cái nghèo hèn nhất được một thỏi bạc, chẳng sợ không có năng lực cũng muốn có thỏi thứ hai; Hắn chọn lựa cái người đơn giản nhất lương thiện nhất kia, biết được mình chỉ là thế thân cho người khác, học đều là những thứ người kia sở trường, cũng sẽ phẫn uất phẫn hận, trằn trọc nan miên.
Khúc Tranh Vân mệt mỏi.
Thật ra hắn không sợ bản thân có một ngày không chết tử tế được, nhưng hắn lại từ đầu tới cuối cũng không nguyện ý bị một đám người không bằng hắn dẫm nát dưới chân. Cho nên cuối cùng hắn không thể hứa hẹn với người hắn rất muốn hứa hẹn kia, cũng đồng thời, đánh vỡ cái lời hứa hắn đã tự nhủ với lòng vô số lần.
“Nếu ngươi luyện võ, không sai.” Diệp Bạch nhìn Khúc Tranh Vân, đột nhiên hiếm thấy mở miệng.
Khúc Tranh Vân mỉm cười. Kẻ có được dung mạo kinh thế như hắn mà được thừa nhận kể ra cũng không tính nhiều. Bởi vì tại cái thế giới lấy vũ lực tối thượng này, phần lớn người sẽ không chân chính tập trung ánh mắt vào một thiếu gia thế gia không biết võ; Chỉ có vài người cùng tâm sự như Tề Diêm cùng Hà Thải Y, mới có thể nhìn thấu cái lạnh lùng cùng tâm kế dưới lớp da ôn hòa mỉm cười kia — nhưng mà Khúc Tranh Vân cảm tình lạnh lùng cùng tinh thông tính toán kia cũng không phải Khúc Tranh Vân chân chính!
Không có người biết.
Cho nên hôm nay, Khúc Tranh Vân trước mặt Diệp Bạch, tự tay kéo xuống tấm mặt nạ cuối cùng của chính mình.
Không phải vì hắn, chỉ là tịch mịch.
“Cơ thể của ta không được.” Khúc Tranh Vân nhẹ giọng cười, chất chứa trong đó là sắc bén khắc cốt triền miên.
Diệp Bạch gật gật đầu: “Cho dù không luyện võ, Tần Lâu Nguyệt cũng thích ngươi.”
Khúc Tranh Vân cười, chút sắc bén hiếm có toát ra liền thu liễm trở lại: “Nếu đổi lại là Thiên Hạ cung cung chủ cùng ta nói chuyện…… Có lẽ ngày mai ngươi có thể nghe được tin trưởng tử Khúc gia ly kỳ bỏ mình.”
“Có thích hay không cùng giết hay không, là hai việc khác nhau.” Diệp Bạch bình tĩnh nói.
Khúc Tranh Vân nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Cũng giống như hắn đối xử với ngươi?”
Diệp Bạch không vì vấn đề này có chút biến hóa, trả lời cũng là tự nhiên bình tĩnh như lúc ban đầu: “Phải.”
Khúc Tranh Vân nhìn Diệp Bạch một hồi, trong mắt hắn đột nhiên có chút bỡn cợt: “Vậy Văn Nhân thành chủ thì sao? Hắn có thích ta không?”
Diệp Bạch liếc nhìn Khúc Tranh Vân một cái.
Khúc Tranh Vân thật dễ dàng từ trong đôi mắt đen kia tìm được sát ý rõ ràng — rõ ràng chói mắt giống như hồng mai trong tuyết.
“Ta không thích hắn thích thứ nào đó.” Diệp Bạch trả lời.
Khúc Tranh Vân không chút ngoài ý muốn. Nhưng kế tiếp, Diệp Bạch lại hỏi một câu ngoài ý liệu:
“Đoạn thời gian cuối cùng đó, ngươi thích Văn Nhân Tầm bao nhiêu?”
Khúc Tranh Vân ngẩn ra. Giương mắt nhìn gương mặt tựa như chiếc giếng cổ phẳng lặng kia một hồi lâu, hắn chậm rãi mỉm cười, thu liễm sở hữu mũi nhọn:
“Ta thích đến muốn giết hắn.”