Nhập Thụy Chỉ Nam

Chương 36

Vì minh chứng Ninh Diệc Duy tối hôm qua đúng là lắp lego, Lương Sùng cố ý đến gian phòng trống kia, đứng cạnh chiến hạm hoàng gia chụp đặc tả gửi Khổng Thâm Phong.

Khổng Thâm Phong lâu không phản hồi, Lương Sùng thuận tay gọi cho cấp dưới, sắp xếp một chút công việc.

Hắn vốn dĩ nghĩ hôm nay là sinh nhật Ninh Diệc Duy, sớm lên kế hoạch bỏ trống cả ngày bên cậu, nào ngờ hai người sẽ dành cả ngày ấy ở nhà. Buổi tối đặt bàn ở nhà hàng, không biết Ninh Diệc Duy có muốn đi ăn hay không.

Lương Sùng nói chuyện với cấp dưới hơi lâu, lúc cúp điện thoại đã thấy Khổng Thâm Phong nhắn lại một dòng ngắn, “Lắp không tồi” cùng một icon ngón tay cái, Ngoài ra, ông còn gửi hắn một bức ảnh gia đình phục chế, khoanh vòng tròn trên đầu một cô bé.

Bức này khiến Lương Sùng nhớ tới mấy bức ảnh trên hành lang nhà bà ngoại, hắn đi ngang hành lang gấp khúc chẳng bao giờ để ý, nhưng trông giấy dán tường và khung ảnh khá là quen thuộc.

Chưa kịp trả lời, Khổng Thâm Phong đã nhắn thêm một cái tin chú thích, giải đáp nghi vấn Lương Sùng, “Dì nhỏ của con trước khi chỉnh dung.”

Lương Sùng phóng to lên nhìn, đúng là có nhiều phần giống Ninh Diệc Duy kì lạ. Mặt mày, cằm, tư thái, thậm chí thói quen chụp ảnh hơi nghiêng đầu cũng giống nhau như đúc. Nếu đặt cô bé này cạnh Ninh Diệc Duy, khó có ai không nghĩ họ là người thân.

“Giống lắm ạ.” Lương Sùng nhắn lại.

Chốc sau, Khổng Thâm Phong đột nhiên thu hồi cái tin “Dì nhỏ của con trước khi chỉnh dung”, qua vài giây, nhắn sang một tin khác, “Dáng vẻ mĩ lệ của Dĩ Hinh mười bảy tuổi”.

Hẳn là lại bị Khang Dĩ Hinh mắng đây mà. Lương Sùng thấu hiểu cất điện thoại, liếc chiến hạm bảo bối của Diệc Duy một cái, trở về phòng.

Ninh Diệc Duy nhàn nhã lắm, lại ngủ rồi.

Rèm cửa được kéo kín, trong phòng rất tối, Lương Sùng bật một ngọn đèn tường, ngắm Ninh Diệc Duy rủ hàng mi dài trên mí dưới, tĩnh lặng ngủ say.

Dáng vẻ này khác xa dáng vẻ Ninh Diệc Duy ngốc nghếch giả vờ ngủ, yên ổn ngoan ngoãn, như đang mơ một giấc mơ tươi đẹp.

Tay phải cậu đáp trên tay trái, thiếp đi với tư thế quen thuộc, một tư thế rất có cảm giác an toàn.

Ninh Diệc Duy chưa từng thiếu tình thương, hoàn cảnh gia đình viên mãn lành mạnh, trưởng thành trong sự quan tâm săn sóc, chịu một chút gian khó, nhưng cậu chẳng nhớ đâu, nhu cầu vật chất thì ít, có khi là một nhà bảo vệ môi trường không đáng tin cậy, có khi không bảo vệ môi trường tí nào, phụ thuộc vào việc cậu có đang đấu võ mồm với Lương Sùng hay không.

Khi Lương Sùng vừa tốt nghiệp không lâu, có bảo thư kí làm một tấm thẻ tín dụng, để ngày nào đó Ninh Diệc Duy đến nhà hắn, hắn thuận tay đưa cho cậu, nói cậu biết số tiền trong thẻ.

Ninh Diệc Duy như trong dự kiến của hắn mà hết cả hồn, nói sao nhiều quá vậy, rồi uy hiếp hắn rằng, “Anh còn gọi em là nhóc nô lệ, em sẽ ra trung tâm thương mại quẹt cháy nó”.

Nhưng sau đó, không có sau đó nữa.

Thời gian đầu, Lương Sùng mỗi ngày hy vọng nhận được tin nhắn quẹt thẻ của Ninh Diệc Duy, vậy thì hắn có thể biết cậu đang làm gì, hoặc gọi điện thoại ghẹo cậu phung phí. Về sau, Lương Sùng dần dần minh bạch, Ninh Diệc Duy sẽ không nghĩ đến chuyện dùng nó, cũng không cần dùng.

Hằng năm, khoản chi lớn nhất của Ninh Diệc Duy đặt vào việc mua tạp chí cùng Chu Tử Duệ và bắt taxi. Cho cậu thẻ cậu nhớ mang theo, Lương Sùng đã nên cảm ơn đất trời rồi, “quẹt cháy” gì đó thôi thôi dẹp đi.

Giá cả là điểm mù nhận thức của Ninh Diệc Duy, cậu đối với giá cả có một loại tâm thái dửng dưng tuyệt đối.

Chu Tử Duệ góp ý tặng quà không nên tặng đồ rẻ, Ninh Diệc Duy mới đi mua đồ đắt, khi bé có phải chưa từng tặng Lương Sùng thiệp chúc mừng ba đồng ở cửa hàng văn phòng phẩm đâu.

Ăn gì cũng được, nhanh là được, mặc gì cũng được, nghe theo mẹ là được, lúc đấu võ mồm với Lương Sùng thì nào là “Anh và Khổng Tổng giống nhau”, “Giống nhau thích trưng diện”.

Những lúc Ninh Diệc Duy nói mấy câu này, vẻ mặt đương nhiên đến tức cười.

Lương Sùng vừa đụng gì đến cậu, Ninh Diệc Duy liền nhau nhảu “Anh thật sự có thể hiểu không”, “Sao anh ngu quá vậy”, lại dưới sự đàn áp của hắn mà nhịn nhục rưng rưng sửa lời “Thật xin lỗi! Em biết sai rồi!”, “Chỉ số thông minh của Lương Sùng cao hơn tôi” linh tinh trái lương tâm các thể loại.

Chạy thật xa ra chỗ khác thì lén lút chêm thêm, “Mới là lạ”.

Cậu chắc chắn không phải không biết mình khác mọi người, nhưng Ninh Diệc Duy chính là như vậy, chưa từng nghĩ bản thân có điểm nào không tốt cần sửa, bướng bỉnh mà mạnh miệng, mang loại thơ ngây và thẳng thắn chỉ người được yêu chiều và chưa từng chịu tổn thương sâu sắc mới có.

Bất kể quyết định Khổng Thâm Phong và Khang Dĩ Hinh đưa ra là gì, mong họ có thể nghĩ được một cách hạ cánh nhẹ nhàng, chỉ để Ninh Diệc Duy kinh ngạc, thổn thức, cảm hoài, tốt nhất là chậm rãi tiếp thu, đừng để cậu sinh sầu lo thống khổ.

Lương Sùng tiến gần Ninh Diệc Duy, rũ mắt nhìn.

Môi Ninh Diệc Duy hồng hơn mọi ngày, chăn che đến bả vai, trên cổ có dấu hôn mới mẻ.

Tối hôm qua bọn họ lên giường.

Ninh Diệc Duy dựa dẫm ôm vai Lương Sùng, nhắm mắt chủ động hôn hắn, dang chân tiếp nhận hắn.

Trong mộng cũng chẳng đẹp đến thế.

Lương Sùng dùng ngón tay đè lên môi dưới của cậu.

Ninh Diệc Duy nửa mơ nửa tỉnh, chỉ cảm thấy có thứ chạm vào môi mình, duỗi tay đập không rớt, cậu nghĩ có thể nào là đồ ăn ngon, đầu lưỡi vươn ra liếm một chút, liếm một chút, không nếm được vị gì.

Chưa kịp nghĩ nhiều, đồ ăn tự chen vào miệng cậu, khuấy đảo đè ép từng góc một, như muốn in hương lên khắp khoang miệng.

Ninh Diệc Duy bị bắt ngậm vào, ngậm nửa ngày không thấy có gì đặc sắc, cắn cũng không tan, tức khắc cảm giác mình bị lừa, rất bực bội đưa lưỡi cản món đồ ấy lại, muốn đẩy nó ra.

Dưới sự nỗ lực của Ninh Diệc Duy, đồ ăn giả mạo rốt cuộc rời khỏi, nhưng rất nhanh có thứ khác dán lên, như đã nhịn từ lâu, quấn riết đầu lưỡi cậu.

Ninh Diệc Duy mơ màng hồ đồ chốc lát thì tỉnh táo, ăn với uống cái gì, là tên Lương Sùng phá cậu thôi.

Cậu vất vả lắm mới ngủ được, lại bị hắn đánh thức, rất là tức giận. nhắm mắt nâng gối định đạp Lương Sùng văng đi, nhưng bị hắn kịp thời chặn đường, dùng lực kéo bung chân.

Tiếp đó có một thứ chống lên người, nương theo lớp mỡ trơn đêm qua mà chậm rãi chen vào, ngang ngược xâm nhập.

Ninh Diệc Duy vẫn còn lơ mơ, tinh thần phản kháng chưa mạnh mẽ, Lương Sùng thuận lợi lôi cả người cậu xuống.

Chăn che kín đầu cả hai, bao bọc một không gian chật hẹp bức bối, lẫn trong mùi thuốc mỡ mát lạnh là một thứ mùi tanh nồng quái dị khó lơ là..

Ninh Diệc Duy bất lực đấm vai Lương Sùng, thân dưới tê tê, chẳng mấy chốc đã bị Lương Sùng chọc ra khoái cảm, cậu thôi không kháng cự, nhấc chân tiện cho hắn hành động.

Sáng sớm nam giới dễ có phản ứng sinh lý, Ninh Diệc Duy trong chăn ngột ngạt, Lương Sùng lắc lư một lát thì cậu chịu không nổi, trực giác cảm thấy sắp mất mặt nữa rồi, muốn đẩy Lương Sùng ra, Lương Sùng dùng sức thúc lên trên, Ninh Diệc Duy liền kẹp chặt hắn, bắp đùi theo phản xạ run rẩy.

Lương Sùng dừng việc, xốc chăn lên, nắm hông Ninh Diệc Duy, thấp giọng nói: “Anh đã làm gì đâu nhỉ.”

Ninh Diệc Duy tức đến váng đầu.

Cậu thẹn quá thành giận dùng bàn tay bịt miệng Lương Sùng, lại bị gỡ xuống.

Lương Sùng xuyên tạc ý cậu, nói bằng cái giọng dỗ trẻ con: “Biết rồi, không dừng.”

Vừa nói hắn vừa thúc Ninh Diệc Duy, chợt nghe cậu rên đau một tiếng, hắn tạm dừng lần nữa, đè nơi đang căng đầy hắn, miệt mài suốt đêm của cậu, hỏi: “Đau sao.”

Ninh Diệc Duy không nói, hắn hỏi lại: “Duy Duy?”

Ninh Diệc Duy thừa nhận: “Hơi đau.”

Tuy Lương Sùng chuẩn bị kĩ càng tỉ mẩn, nhưng thật sự đã sử dụng quá độ, sáng dậy còn làm, đau xót là khó tránh.

Lương Sùng chỉ mất nửa giây do dự để lui ra. Hắn cúi đầu lấp kín miệng Ninh Diệc Duy, trao một chiếc hôn ngàn phần tình sắc, một bàn tay hắn chống cho thân thể không đè vào cậu, một cái tay khác không biết đang làm gì. Ninh Diệc Duy choáng váng, đầu óc không minh mẫn, một lát sau mới nhận ra Lương Sùng đang tự an ủi trong lúc hôn mình.

Ninh Diệc Duy muốn bảo hắn rằng, không cần như vậy, một lần nữa không sao mà, nhưng suy nghĩ kĩ thì chẳng nói nên lời.

Cậu cứ cảm thấy tối qua đến giờ Lương Sùng như bị điên, như một kẻ lớn xác lần đầu được ăn đường, nhất định phải nếm bằng hết những món đường mình thấy mới an tâm vị ngọt chân chính là gì.

Hơn nữa phải trầm mình trong đường từng giây từng phút, tự an ủi cũng cần hôn môi.

HẾT CHƯƠNG 36.
Bình Luận (0)
Comment