Khổng Tổng không quay đầu, khoác balo lên lưng, tay siết chặt điện thoại trong áo gió. Nó cắm cổ đi một nước, chỉ sợ Khang Dĩ Hinh gọi mình lại, kiểm tra xem mình thật sự xoá ảnh chưa.
Khang Dĩ Hinh hôm nay điên rồi, Khổng Tổng không hiểu nổi, mình chụp vài tấm ảnh cháu trai và học trò chồng mẹ thân thiết thôi mà, kích động như vậy làm gì, còn đòi chết đòi sống.
Chắc do tinh thần mẹ dạo này kém sẵn, cháu trai là tên đồng tính luyến ái vừa hay đốt cháy cọng rơm cuối cùng của bà, Khổng Tổng thầm nhủ, biết vậy xuống xe hẵng chụp, không để mẹ thấy.
Kể từ ngày đi Nhật Bản về, Khang Dĩ Hinh rất kì lạ, cả người mấp mé triệu chứng bệnh thần kinh. Đêm bà về đến nhà là gần 11 giờ, Khổng Tổng đang ngồi phòng khách chơi game, ngẩng đầu thấy một Khang Dĩ Hinh tiều tuỵ, khuôn mặt hốc hác chẳng thèm trang điểm, đôi mắt sưng húp ủ rũ, trông như khóc suốt hai ngày.
Liên tưởng đến hôm sinh nhật, bố nói trong điện thoại rằng mẹ bị ốm mất giọng, tâm lý Khổng Tổng xác định 99% là bố nó ngoại tình, mẹ nó đi Nhật Bản đánh ghen.
Cẩn thận suy ngẫm, chuyện bố ngoại tình để lộ khá nhiều sơ hở, bố nó được mời sang Tokyo dạy lâu lắc mới về nước vài đợt, chẳng đều đặn bằng Khang Dĩ Hinh tự mình đi thăm ông - rất rõ ràng - với bố nó, cái nhà này đã chẳng còn quan trọng, nếu không vì cớ gì con trai mình đẻ bị buộc chuyển trường mà ông không thèm đánh cái rắm nào.
Khổng Tổng không phải không quan tâm mẹ, cũng không phải không muốn cùng chiến tuyến với bà, là chính Khang Dĩ Hinh không cho nó cơ hội.
Ngày Khang Dĩ Hinh trở về, Khổng Tổng có truy hỏi bà vài lượt nhưng chỉ đổi lại sự tránh né của Khang Dĩ Hinh, hẳn bà sợ nó tổn thương, không dám nhìn vào mắt nó, đi thẳng lên tầng. Sáng hôm sau rời giường, nó thấy xe của bác sĩ gia đình đỗ dưới nhà. Trước lúc đi học băng qua phòng Khang Dĩ Hinh, nó bước vào dạo một vòng, quả nhiên trông thấy hai hộp Clomipramine* mới mở —— thứ thuốc khi xưa Khang Dĩ Hinh từng dùng để kháng lo âu.
* Clomipramine là một thuốc chống trầm cảm ba vòng, được sử dụng để điều trị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, rối loạn hoảng loạn, rối loạn trầm cảm nặng và đau mãn tính. Liên tiếp mấy ngày, áp suất trong nhà rất thấp, vốn trong lòng Khổng Tổng còn vấn vương chuyện chuyển trường, nhìn bộ dạng dở sống dở chết của Khang Dĩ Hinh đành nghẹn không tiện nói. Nó phiền muộn cực kì, thầm nhủ trạng thái của bà chắc không xử lý được chính sự, thôi thì giận dỗi dọn ra khách sạn ở tạm. Một là nhằm thả lỏng, hai là nhằm kích thích nhắc nhở Khang Dĩ Hinh, thúc bà tăng nhanh năng suất, đừng để con trai chuyển tới trường A mới là chuyện trọng điểm!
Ở khách sạn mấy ngày, ban đầu không thấy ai tìm mình, Khổng Tổng còn tưởng chuyện chuyển trường cứ thế cho qua, dù sao theo những gì nó tra trên mạng, chưa có tiền lệ nào chuyển từ trường D sang trường A, đại học trong nước không sánh bằng đại học nước ngoài, trường D và A đại không chung tỉnh, chẳng ai lại đi chuyển kiểu đó.
Đến tận sáng nay, người hướng dẫn gọi điện nhắc nó điền thông tin, Khổng Tổng mới biết vội, lòng như lửa đốt chạy về nhà. Vốn nghĩ phải đợi mẹ về, không ngờ hôm nay mẹ không đi làm, vừa lúc rỗi rãi ở nhà, đây là chuyện tốt thứ nhất trong ngày của Khổng Tổng.
Chuyện tốt thứ hai là chụp được ảnh của Lương Sùng và Ninh Diệc Duy.
Khổng Tổng đứng cạnh cầu thang thư viện, chột dạ nhìn trước nhìn sau rồi lấy điện thoại ra, cẩn thận khôi phục tất cả ảnh đã xoá. Nó soát lại một lượt, chọn vài tấm Lương Sùng khuất mặt, chỉnh sửa vài chỗ, xoá thông tin ảnh chụp. Khang Dĩ Hinh kích động bắt nó xoá ảnh như vậy chắc bởi vì thằng cháu mình, lấy mấy tấm không có mặt Lương Sùng là được nhỉ.
Chuẩn bị xong ảnh, Khổng Tổng tắt tiếng, bật đoạn video 5 giây lên xem. Người anh họ nó ngưỡng mộ bấy lâu thế mà lại chơi gay cùng Ninh Diệc Duy, nó quả thực ghê tởm đến phát ói, nhưng cũng hưng phấn cực kì. Nó nghĩ, ông trời hẳn cũng thấy Khổng Thâm Phong và Lương Sùng đối xử với Ninh Diệc Duy quá thiên vị, nên mới ban cho nó món quà này.
Nhìn ảnh chụp, nó thấp đầu nhoẻn cười —— khó trách, khó trách ngày đó Lương Sùng nói với nó mấy lời “Cậu thử đụng vào Ninh Diệc Duy nữa đi” “Không có Khổng Thâm Phong, cậu tính là thứ gì”, ra là loại quan hệ mật thiết ấy.
Buồn cười thật, bảo nó “Tính là thứ gì”, vậy Ninh Diệc Duy thì sao? Không có Lương Sùng, Ninh Diệc tính là thứ gì? Chỉ là con chó thấp hèn nghèo khổ, thích khoe mẽ, suốt ngày ta đây rất giỏi nghịch biến Fourier mà thôi.
Khổng tổng mở mail, nhìn danh sách giảng viên sinh viên của tổ nghiên cứu trước đây Thôi Hà gửi mình, khóe môi nhếch càng cao, rất chi mong đợi biểu cảm khi nhận email của mọi người trong tổ. Ninh Diệc Duy không phải muốn theo bố nó lên cao học ư, không phải hại nó chuyển trường ư, vậy cứ ngoan ngoãn đợi ở tổ nghiên cứu đi nhé.
Nó dựa vào ven tường thư viện, đổi địa chỉ IP, lên mạng mua email mới, sao chép danh sách liên lạc của mọi người dán vào phần người nhận, suy nghĩ trong chốc lát, nó xoá bỏ Ninh Diệc Duy và Khổng Thâm Phong, đặt một cái tít thật kêu.
Đang định viết nội dung, trước mắt Khổng Tổng đột nhiên hiện lên khuôn mặt điên loạn ban nãy của Khang Dĩ Hinh.
Nó dừng tay, nhìn màn hình chần chừ chốc lát, mở app nhắn tin, nhắn Khang Dĩ Hinh rằng: “Mẹ ơi, con xin lỗi, vì chuyện chuyển trường khiến con rất căng thẳng, cho nên xúc động quá mức”. Sau đó nó trở lại gmail, tiếp tục biên tập phần tin nóng về Ninh Diệc Duy.
Khang Dĩ Hinh ở trong xe nghỉ ngơi hồi lâu, màn hình di động sáng, bà cầm lên xem, thấy tin nhắn Khổng Tổng gửi bà.
Tên danh bạ của Khổng Tổng trong máy bà vẫn là “Bảo bảo”. Bà đọc tin nhắn mấy lần, có lẽ do tinh thần quá phân tán, rõ ràng câu chữ đơn giản như vậy, từng chữ đều hiểu, nhưng cả câu thì chẳng thể hiểu được. Khang Dĩ Hinh nhìn chằm chằm màn hình một lúc mới phản ứng lại, Khổng Tổng đang xin lỗi bà.
Khang Dĩ Hinh không biết nên trả lời thế nào, bà suy tư rồi nhắn Khổng Tổng: “Từ sau phải biết lễ phép, đúng mực, không được ăn nói thô thiển, làm chuyện bất chính nữa.”
Hẳn Khổng Tổng bận trả sách, không để ý điện thoại, qua hồi lâu mới phản hồi.
Khổng Tổng nói: “Vâng mẹ, đêm nay con không về nhà nhé.”
Chu Tử Duệ và Ninh Diệc Duy lên tầng, ngoài sảnh phòng thư viện 601 đã trưng bảng tên của buổi toạ đàm bằng tiếng Trung và tiếng Anh. Hiện tại chưa đến hai giờ, nơi này có sức chứa 1000 người, mấy dãy đầu đã đầy ăm ắp.
Hai người đi vào, đàn chị cùng tổ nghiên cứu tinh mắt trông thấy, vẫy tay về phía họ: “Tử Duệ! Diệc Duy! Bên này còn chỗ!” Ninh Diệc Duy cùng Chu Tử Duệ vội chạy sang.
Tổ chức toạ đàm có trợ giảng và học trưởng tổ bên, người chủ trì là giáo sư Chu. Giáo sư Chu buổi chiều không có việc nên tới sớm, đang ngồi dãy đầu tán gẫu với sinh viên, kể chuyện cũ ở trường D của giáo sư Lâm Chính Nguyên – nhân vật chính trong toạ đàm lần này.
“Ngày đó Chính Nguyên và Tiểu Khổng một người ở phòng thí nghiệm, một người ở phòng học,” Ông nhìn thấy Chu Tử Duệ và Ninh Diệc Duy, tủm tỉm hoãn chuyện, vẫy tay với hai người, “Tử Duệ và Tiểu Ninh tới rồi, ngồi đi”, rồi ông tiếp tục, “Khoảng cách tuyến tính của Tiểu Khổng cách nhà ăn số hai gần hơn, khoảng cách thực tế của Chính Nguyên cách nhà ăn số hai gần hơn, bọn họ cá cược ai có thể chạy đến nhà ăn trước, không ngờ giữa đường cùng nhau dẫm trúng phân chó vấp té, hôm sau mặt mũi bầm dập đến lớp của tôi. Lần trước Tiểu Ninh bị chó đuổi ngã, trên mặt dán băng gạc, tôi liền nghĩ ngay đến hai người họ.”
Đột nhiên bị điểm danh, Ninh Diệc Duy uất ức mở miệng, lại bi thương khép vào, buông xuôi chấp niệm bác bỏ tin đồn. Chu Tử Duệ thở dài, vỗ vỗ bả vai Ninh Diệc Duy, trượng nghĩa tỏ vẻ cảm thông.
Người mở toạ đàm - Lâm Chính Nguyên vừa đoạt giải thưởng Dirac*, toạ đàm có phân nửa tính chất là phổ cập khoa học, giảng về thành quả nghiên cứu vật lý năng lượng cao mấy năm gần đây của ông. Ông cũng xuất thân từ ban nhảy lớp của đại học D, sau tốt nghiệp vẫn nán lại nước ngoài, ít khi về nước, gần đây mới dành thời gian mở toạ đàm ở các trường quốc nội trọng điểm.
* Giải thưởng danh giá Dirac là giải thưởng vật lý được đặt theo tên một trong những nhà vật lý học vĩ đại nhất thế kỉ 20 - Paul Dirac (1902). Từ lúcThôi Hà thả tiếng gió về buổi toạ đàm vào tổ, Ninh Diệc Duy và Chu Tử Duệ đã bắt đầu đếm ngày đợi mong.
Có giảng viên tới cửa, không biết vì chuyện gì, gọi giáo sư Chu đi mất, sinh viên quen biết nhau châu đầu lại tám chuyện trên trời dưới đất.
“Đúng rồi,” Ninh Diệc Duy bỗng nhiên sực nhớ, nhìn quanh quất khắp nơi, hỏi đàn chị kế bên, “Trợ giảng Thôi đâu.”
“Đừng, đừng nhắc nữa,” Chu Tử Duệ phẫn nộ, “Ổng với anh tao sang, sang tầng hai, hai khoa công nghệ thông tin, cùng, cùng ông Thời, Thời Kiệt thương lượng chuyện, chuyện đi giao lưu* buổi, buổi tối rồi!”
* mấy buổi gặp mặt kiếm người yêu ó “Lại giao lưu hả,” Ninh Diệc Duy nói. Cậu cứ cảm thấy anh họ Chu Tử Duệ không phải đang giao lưu thì là đang trên đường đi giao lưu.
“Phải nha, trợ giảng Thôi gần đây đi giao lưu hoài à,” đàn chị ghé sang chung vui, “Mỗi ngày trưng diện loè loẹt lộng lẫy, quần ôm thời thượng, giày da bóng lưỡng, thành ra loại style nửa mùa, chị thấy tình hình này khó mà tìm đối tượng lắm.”
“Chẳng phải sắp, sắp 30 rồi sao, trước, trước đây không lo tìm bạn, bạn gái đi,” Chu Tử Duệ bi phẫn nói, “Cả nhà đều gấp! Mẹ em còn, còn bắt em đêm nay đi làm, làm nền cho mấy ổng! Ông Thời, Thời Kiệt viết cho em danh sách cần, cần nhớ, bắt em tối nay làm, làm theo!”
Cậu ta lấy điện thoại ra, đưa Ninh Diệc Duy và đàn chị xem.
Chỉ thấy danh sách ấy ghi:
1. Ăn mặc quê mùa một chút, cần tạo được hiệu ứng đối lập với ba anh lớn;
2. Chủ động yêu cầu chia tiền, bị ba anh lớn dùng lí lẽ bác bỏ, sau đó thể hiện bộ dạng kẹt sỉ;
3. Kể xen kẽ chuyện cười ở phụ lục 1, trong nửa tiếng phải kể được ít nhất 5 cái;
……
Đại loại vậy á.
Đàn chị và Ninh Diệc Duy kéo xuống xem chuyện cười phụ lục 1, toàn là “Em biết anh thuộc về gì không, anh thuộc về em”, “Bây giờ là mấy giờ? ( chờ câu trả lời) Là khởi điểm hạnh phúc của chúng mình đấy”, “Trên mặt em có gì kìa? ( chờ câu trả lời) Có xinh đẹp” linh ta linh tinh.
Hai người siêu cạn lời, trả điện thoại cho Chu Tử Duệ, học trưởng ngồi cạnh Chu Tử Duệ cũng ghé sang xem ké, xem xong lắc đầu: “Đây mà là chuyện cười á? Tử Duệ, đây là huỷ hoại nhân cách của em!”
Chu Tử Duệ uất ức lắm: “Em, em không muốn đi, mẹ em sáng, sáng sớm gọi điện bảo, hạnh phúc, phúc một đời của anh, anh em dựa hết vào, vào em đó.”
“Chị thấy do mấy ổng tà ma ngoại đạo quá nên mới hông tìm được bạn gái thì có.” Học tỷ đồng tình nhìn Chu Tử Duệ.
Tám chuyện thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc là đến ba giờ, chỗ ngồi đã đầy phân nửa, màn hình bắt đầu chiếu video điểm lại các giải thưởng từng đạt và những buổi toạ đàm trước đó của Lâm Chính Nguyên. Lũ sinh viên hào hứng xem, xem được một lát thì Lâm Chính Nguyên tới. Ông mặc trên người bộ vest giản đơn, có vẻ tuỳ tiện nhưng cũng có ý trau chuốt, trong tay còn cầm bình giữ ấm, ngồi cùng ban tổ chức trò chuyện vài câu, tự châm trà cho mình.
Giáo sư Chu quay trở lại. Sau khi giới thiệu với mọi người lí lịch và thành quả mới nhất của Lâm Chính Nguyên, ông nhường bục giảng cho giáo sư Lâm toả sáng.
Lâm Chính Nguyên rất có năng khiếu diễn giải, tư duy nhanh nhẹn, ngôn ngữ sinh động, toạ đàm dài hơn một tiếng không có phút giây nào tối nghĩa, lôi cuốn đến ngoạn mục, đại đa số người nghe còn chưa thoả mãn, bài nói đã đến hồi kết thúc.
Vì vấn đề thời gian, ông chỉ cho sinh viên trường D đặt sáu câu hỏi, Ninh Diệc Duy và Chu Tử Duệ mỗi người viết mấy cái liền, đưa đối phương thẩm định để lựa ra cái tốt nhất, hai người cùng nhau giơ tay, nâng cao tỷ lệ được gọi.
Bởi Ninh Diệc Duy giơ tay vô cùng nỗ lực, cũng có lẽ bởi giáo sư Chu vì tình riêng, đến câu hỏi thứ ba, micro truyền đến tay cậu.
Mà rất kì lạ là, ngay khi Ninh Diệc Duy đón lấy micro, muốn lên tiếng hỏi, dưới khán đài điện thoại của không ít sinh viên chung tổ đồng thời rung, vị học trưởng ngồi sau quên tắt chuông, điện thoại “Đinh” lên một tiếng, nhắc nhở có email mới.
Ninh Diệc Duy sửng sốt một giây mới bắt đầu đặt câu hỏi của mình.
HẾT CHƯƠNG 41.