Nhập Vọng

Chương 38

Câu hỏi có vẻ vượt ngoài dự liệu của người đến. Chỉ thấy hắn hơi nhíu mày:

– Sao Tống huynh lại hỏi thế, đã xảy ra chuyện gì?

– Ta muốn hỏi một chút, Lăng Vân công tử vì sao lại đến muộn vậy.

Người khác sẽ sửng sốt hoặc nghi hoặc, nhưng Tiền Thiên Thiên cô nương nhanh mồm nhanh miệng này sẽ không khách khí, mở miệng chất vấn.

Lúc này mới phát giác mọi người trước mặt thần sắc bất thường, Ngụy Lăng Vân này thoạt nhìn dù có chút sửng sốt nhưng vẫn duy trì phong độ tuyệt hảo như trước, chậm rãi đáp:

– Trên đường gặp phải ám sát, vừa vặn Trì cô nương cũng bị tập kích, đánh lui địch nhân chậm trễ chút thời gian.

Âm thanh hắn vững vàng, giọng nói thản nhiên, nghe không ra một chút khác thường.

Lúc này những người phía sau cũng đi tới. Đi trước nhất là một người mặc trang phục màu đen, eo mang trường kiếm bảy thước, nữ tử trẻ tuổi có vẻ anh khí, chính là Trì Phượng Kiều – Trì cô nương tiếng tăm phỉ nhiên* trong chốn giang hồ.

*tốt, nổi.

Theo lý thuyết vị Trì cô nương này xuất từ danh môn, võ công cao cường, vốn nên là nữ hiệp võ lâm được người theo đuổi tán tụng, nhưng lại bị Trì gia dưỡng ra vài phần si khí, đối với tập võ quá mức để bụng.

Cho nên bình thường sẽ không trang điểm lại không chú tâm đi học phong thái nữ nhi gia, ngược lại có mấy phần cố chấp lại không hiểu việc đời của võ si. Tính tình như thế đặt ở thiếu hiệp có thể không là gì, thế nhưng là một vị hiệp nữ thì không khỏi có chút khó nhìn.

Nhưng nay Trì cô nương tướng mạo cũng có chút chật vật, vạt áo, cổ tay áo đều có xây xát, trên mặt lại hiện tầng đỏ ửng nhàn nhạt, nghe được lời Ngụy Lăng Vân, có chút không được tự nhiên tiếp lời nói:

– Đi đến nửa đường thì gặp phải bảy, tám kẻ xấu áo đen. Nếu không phải Lăng Vân công tử giúp đỡ, sợ là có chút phiền phức.

Không phải gặp được nguy hiểm – mà là có chút “Phiền phức”. Dù đến là mười mấy sát thủ, Phượng Kiều cô nương tuyệt sẽ không để trong lòng, nhưng lại gặp phải Lăng Vân công tử nàng tâm nghi, vì bày ra dáng vẻ “Được cứu”, nàng liền vụng trộm kéo dài thời gian, ai nghĩ Bạch Loan phong sẽ xảy ra tai họa như vậy, có thể nào không làm nàng mặt mang vẻ xấu hổ.

Nhưng mà chút tâm tư nữ nhi nho nhỏ ấy, đám giang hồ mãng hán tuyệt đối sẽ không biết được. Tuệ Trần Đại Sư nhíu nhíu mày, mở miệng trước:

– Nói vậy, Trì cô nương thủy chung đều ở cùng Lăng Vân công tử?

– Khụ, chỉ là trên đường gặp được… 

Trì cô nương trên mặt xấu hổ càng lựng, sắp thành thẹn.

Tiền Thiên Thiên thật sự có chút nhìn không được, giữ chặt ống tay áo Trì Phượng Kiều, kéo nàng sang một bên:

– Còn cái gì cùng nhau đi, Ngụy công tử không phải sắp cưới thiên kim Tô phủ – Tô Ỷ Lâu Tô cô nương danh khắp thiên hạ, ngươi còn đi với hắn ta làm gì!

– Thiên Thiên!

Chuyện này sao Trì Phượng Kiều không biết chứ, chẳng qua khó kìm lòng nổi mà thôi, cảm giác bị người bóc trần ngay mặt chẳng dễ chịu chút nào.

Tiền Thiên Thiên chẳng để ý tới nàng oán trách, trừng Ngụy Lăng Vân:

– Nếu gặp địch nhân, sao các ngươi không bắt mấy tên?

– Sát thủ ngậm độc trong miệng, tất cả đều tự sát. Chính là phát hiện không đúng, chúng ta mới tìm thêm mấy người, nghĩ lên núi báo cho mọi người biết.

Ngụy Lăng Vân lúc này cũng nhìn về phía Thiên Môn đạo nhân đứng ở bên cạnh.

– Không biết trên núi xảy ra chuyện gì, sao ồn ào hỗn loạn như thế?

Vẫn quan sát Ngụy Lăng Vân “mới” này, mãi đến giờ phút này Thiên Môn đạo trưởng mới không thể không thừa nhận, người này quần áo tư thái đều giống như trước kia, hơn nữa quần áo trên người sạch sẽ chỉnh tề, trên mặt cũng không có bất cứ dấu vết ngụy trang. Hoàn toàn không thể là tặc tử vừa mới đứng ở trên đài.

Khẽ thở dài một cái, lão cũng không giấu diếm nữa, mở miệng đáp:

– Vừa rồi có một tặc nhân giả thành công tử, ném mấy viên Chấn Thiên Lôi ở trên đài, may mắn có Tuệ Trần Đại Sư và Nghiêm công tử ở đây, chúng ta mới không tổn thất quá nhiều.

– Giả thành ta? Dùng Chấn Thiên Lôi!

Dù là nhân vật như Lăng Vân công tử, cũng không khỏi biến sắc, lập tức truy hỏi.

– Bắt được hung thủ chứ? Thương vong thế nào?

Tuệ Trần Đại Sư lắc lắc đầu:

– Hung thủ quả thực là độc ác, ném một loạt sáu viên Chấn Thiên Lôi. Bọn ta không làm phòng hộ, bị tổn hại vài người. Tặc nhân đó liền thừa loạn trốn mất.

Lăng Vân công tử khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lát liền mở miệng:

– Nghe nói Chấn Thiên Lôi chính là độc môn ám khí của Trích Tinh lâu, dù nhà hắn ta có bán cũng sợ không thể một hơi bán nhiều như thế. Chẳng lẽ lần này đánh lén, có chút liên quan với Trích Tinh lâu? Hơn nữa, tặc nhân kia vì sao phải giả làm ta? Ngăn được ta nhất thời, cũng không thể ngăn được một đời. Nếu ta đúng lúc chạy tới, chẳng phải là liền vạch trần hắn ta là giả…

Thiên Môn và Tuệ Trần liếc nhau, đồng thời ở trong lòng gật gật đầu.

Kỳ thật chuyện “Giả thành Ngụy Lăng Vân” lần này rất kỳ lạ.

Nếu chỉ là mưu đồ gây rối, ý đồ mưu hại mọi người trên Nghênh Tiên đài thì ra vẻ một giang hồ khách phổ thông e còn dễ hơn bội phần. Nhưng tặc tử đó giả vờ như Ngụy Lăng Vân, còn giả đến làm đại đa số người đều không nhìn ra sơ hở, cái này khó tránh khỏi có cảm giác vẽ rắn thêm chân, cũng khiến người hoài nghi Ngụy Lăng Vân thật liệu có tham dự vào chăng.

Nhưng Lăng Vân công tử đi lên liền chỉ ra hai điểm này, có thể nói đâu ra đó. Có thể nói ra lời như vậy, khả năng hắn là kẻ tình nghi trong âm mưu này cũng liền ít hơn nhiều. Chỉ là… Tên đó vì sao lại phải giả thành Ngụy Lăng Vân?

Lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng cười khẽ, mọi người chuyển tầm mắt, liền nhìn thấy Thẩm Nhạn đang lắc đầu cười. Ngụy Lăng Vân khẽ nhíu mày, mở miệng hỏi:

– Thẩm công tử có cao kiến gì chăng?

– Cao kiến thì không nói, nhưng cảm giác tại hạ và Ngụy công tử có chút đồng bệnh tương liên.

Thẩm Nhạn cười ngẩng đầu lên, một đôi mắt sáng sủa nhìn thẳng về phía bạch y công tử đứng trước mặt.

– Khổ Viên Đại Sư cùng thế vô tranh, vì sao có người muốn giả thành ta đi giết đại sư? Cừu nhân Cam Tam tìm mấy năm, vì sao có người muốn bày cục dẫn hắn lên núi Bạch Loan? Chỉ sợ làm loạn là giả, hãm hại là thật đi.

Nhìn ánh mắt như có suy nghĩ của Thẩm Nhạn, Ngụy Lăng Vân lại nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Tuệ Trần Đại Sư:

– Vụ án Khổ Viên Đại Sư đã có kết quả? Còn Bạch Loan phong… 

– A Di Đà Phật. Khổ Viên và sư điệt Trí Tín ta đều là bị kẻ xấu làm hại, bần tăng đã chính mắt thấy được huyết thư Trí Tín lưu lại. Về phần Bạch Loan phong…

Tuệ Trần Đại Sư nhìn về phía Thiên Môn đạo nhân đứng bên cạnh.

Lão đạo sắc mặt khẽ biến, thở dài:

– Nghiệt đồ Khê Tùng Tử đáng giết. Về phần ở đại điện phóng hỏa, đánh cắp bí kíp, đều không phải là Cam Tam Lang làm.

Này một tăng một đạo thân phận thực không nhỏ, có hai người bảo đảm, nơi nào còn có chỗ đáng giá hoài nghi, Ngụy Lăng Vân cũng khe khẽ thở dài:

– Hóa ra là vậy, vậy xem ra kẻ xấu tâm tư khó lường, chẳng những muốn làm hại chư vị trên Nghênh Tiên đài, còn muốn đem tội đẩy lên đầu ta, may mắn các vị đúng lúc phát hiện… 

Thiên Môn đạo nhân mặt ửng hồng, lắc lắc đầu:

– Không phải chúng ta, là hai vị Thẩm công tử và Nghiêm công tử. Nếu không phải Nghiêm công tử ngăn tặc tử kia mấy chiêu, sợ là đã sinh đại họa.

– Ồ?

Ngụy Lăng Vân kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía Nghiêm Mạc.

– Không ngờ lúc trước Bảo Tân lâu chỉ gặp mặt một lần, Nghiêm huynh liền có thể nhìn ra sơ hở tặc tử, không biết là dùng cách nào… 

Vị Lăng Vân công tử này biểu tình có ba phần kinh ngạc ba phần hiếu kì, dường như rất muốn biết đáp án, nhưng Nghiêm Mạc chỉ hơi cong khóe môi:

– Đúng dịp mà thôi.

Dáng vẻ cự tuyệt người ngàn dặm này, người nào sáng suốt ở đây chẳng lẽ không nhìn ra?

Nhưng dù sao Nghiêm Mạc đã có công lớn với mọi người nên chẳng ai ép hỏi y nguyên nhân. Sau khi Thiên Môn đạo trưởng lại hàn huyên vài câu với Ngụy Lăng Vân, mọi người liền không trì hoãn nữa, cùng nhau đi xuống núi.

Bởi vì đại điện Bạch Loan phong bị cháy, gần như thiêu sạch mấy toà miếu thờ sườn núi. Hiện nay nơi môn tông dừng chân là Đại Huyện ở dưới núi. Bạch Loan phong mấy đời kinh doanh, ở dưới chân núi cũng có địa bàn không nhỏ. Đợi cho hạ sơn xử lý thương hoạn lớn nhỏ, mấy vị chủ sự mới ngồi cùng nhau thương thảo đối sách.

Thiên Môn đạo trưởng có thể nói là người tích cực nhất, bất luận là bí kíp bị trộm, hay là đại điện bị đốt, đối với Bạch Loan phong mà nói đều là đại án tất yếu mau chóng xử lý. Tuệ Trần đối với cái chết của Trí Tín cũng rất là lo âu, một lòng muốn trở lại Thiếu Lâm báo tin cho Phương Trượng sư huynh.

Bị người thế thân, Ngụy Lăng Vân biểu hiện đương nhiên cũng rất để bụng, còn đưa ra không ít đề nghị nhằm vào Trích Tinh lâu.

Chỉ có Thẩm Nhạn và Nghiêm Mạc, chỉ đáp không hỏi, gần như im lặng không lên tiếng.

Nói đến sau này, Thiên Môn đạo nhân tựa hồ cũng có chút buồn bực:

– Thẩm công tử, nếu công tử đã đi dò xét Chúc phủ cựu trạch, chẳng lẽ trừ những viên đá có thể cháy ra, không tìm thấy thứ hữu dụng gì khác sao? Trích Tinh lâu quật khởi cũng chỉ chừng hai ba năm, bọn họ vì sao lại xuống tay Uy Viễn tiêu cục?

– Có ai nói, xuống tay Uy Viễn tiêu cục chính là Trích Tinh lâu?

Thẩm Nhạn mỉm cười, hỏi ngược lại.

Câu hỏi này lại khiến Thiên Môn đạo nhân có chút chẳng hiểu ra sao. Vừa rồi nói không phải đều là Trích Tinh lâu làm. Nếu Chúc phủ huyết án không liên quan tới bọn họ, vậy phóng hỏa ở Bạch Loan phong là kẻ nào?

Trích Tinh lâu vì sao phái tới nhân mã, muốn chờ ở Nghênh Tiên đài giết bọn họ.

Đối mặt mọi ngườ hoang mang ở đây, Thẩm Nhạn chậm rãi thu cười, trầm giọng nói:

– Khi phát hiện những hòn đá ở Chúc phủ này, thì nó chỉ xuất hiện ở xung quanh mật thất tàng ám tiêu Uy Viễn tiêu cục. Nếu người phóng hỏa biết mật thất ở đâu thì cần gì phải chỉ tưới dầu ở đó?

– Dấu vết tích?

Tuệ Trần nhíu nhíu mày, nghĩ không ra ý Thẩm Nhạn.

Thẩm Nhạn dứt khoát lắc đầu:

– Ta xem không phải. Có khả năng là, kẻ đồ diệt Chúc phủ và kẻ đổ dầu xung quanh mật thất – không phải cùng một người.

Vừa nói ra, cả phòng cả kinh. Nhưng Thẩm Nhạn không nói nữa, ngược lại nhìn thẳng về phía Lăng Vân công tử ngồi đối diện. Đối phương mâu quang hơi chợt lóe, liền nói tiếp:

– Thẩm công tử nói cũng có lý. Nếu kẻ hành hung biết chỗ mật thất, chỉ cần giết người liền có thể lấy được bảo vật, nhiều nhất phóng một trận hỏa, cần gì phải lửa cháy đổ thêm dầu? Thế nhưng nếu có người biết chỗ mật thất trước, sao không trộm đoạt đi, còn muốn rắc dầu chứ… 

– Đoán không ra.

Thẩm Nhạn cười khẽ một chút.

– Nay giang hồ quỷ quyệt, có người thích vẽ rắn thêm chân, nói không chừng người chết còn có thể sống lại, có ai mà đoán được nguyên nhân bí ẩn này.

Câu “Người chết còn có thể sống lại” này, nói rất ẩn ý. Ngụy Lăng Vân không khỏi mỉm cười, chống lại ánh mắt Thẩm Nhạn.

Hai người đều mặc một bạch y, cũng dáng người cao ngất, khuôn mặt anh tuấn, chỉ là Lăng Vân công tử thân bạch y có thể nói không nhiễm một hạt bụi, từ đầu tới đuôi đều lộ ra một sự xuất trần. Mà Thẩm Nhạn thì một thân bụi trần, vạt áo đều bẩn, gần như nhìn không ra mặc trên người là bạch. Chỉ có cặp mắt linh động rạng rỡ sinh huy, lộ ra thần thái hơn xa người khác.

Ánh mắt vừa chạm, hai người liền tách ra.

Lại tiếp tục tham thảo đề tài một chốc, vẫn không có ai đưa ra được chủ kiến tin cậy. Cuối cùng vẫn là Ngụy Lăng Vân mở miệng:

– Tô phủ gần đây chuẩn bị chúc thọ cho Tô lão gia tử, sao không nhân cơ hội này. Triệu tập các lộ võ lâm đồng đạo mở một đại hội, cùng chung thảo phạt Trích Tinh lâu?

Tô lão gia tử là chân chính võ lâm danh túc, bối phận tuyệt không thấp hơn Thiếu Lâm Phương Trượng. Lão gia tử tổ chức đại thọ, danh môn đại phái đi đến ăn mừng liền nhiều không đếm xuể. Nếu nhân dịp này mở một đại hội võ lâm cũng là đúng mực, hẳn là khả thi.

Thiên Môn đạo nhân lúc này gật đầu:

– Như thế rất tốt, không bằng Đại Sư cũng báo cho Tuệ Tâm Phương Trượng một tiếng, mời phương trượng cùng tới.

– A Di Đà Phật, bần tăng đương nhiên sẽ bẩm báo chưởng môn sư huynh.

Tuệ Trần cũng không chối từ, chấp nhận.

Nhìn thấy mấy vị cao nhân đã ra quyết định, Thẩm Nhạn mỉm cười, đứng lên:

– Nếu mọi người đều có an bài, vậy bỉ nhân trước hết cáo lui. Đợi Tô phủ đại thọ, tất nhiên tới cửa chúc thọ nhạc phụ Lăng Vân công tử.

Thẩm Nhạn không nói thương lượng “Đại sự”, mà là nói “Chúc thọ”, Ngụy Lăng Vân không khỏi khẽ nhíu mày, thế nhưng rất nhanh lại cười lên:

– Ngô tất nhiên đón chào.

Nhẹ nhàng liếc vị Lăng Vân công tử độc nhất vô nhị, Thẩm Nhạn không hề lưu lại, kéo Nghiêm Mạc liền ra ngoài. Nhìn bóng dáng hai người, Ngụy Lăng Vân cười khẽ một tiếng, chắp tay với Thiên Môn đạo nhân, Tuệ Trần Đại Sư:

– Vậy tại hạ cũng không làm phiền, đợi Tô lão gia tử thọ đản, lại gặp ở Tô phủ.

Nói xong lời này, Lăng Vân công tử ung dung ra khỏi phòng, đi về phía khách điếm mình trọ.

Hắn và giang hồ nhân sĩ khác không ở cùng chỗ, mà là chọn một nhà Duyệt Lai khách điếm duy nhất Đại Huyện, Duyệt Lai khách điếm nơi này tuy nhỏ, nhưng cũng có Thiên Tử hào phòng. Bận cả ngày, Lăng Vân công tử dường như chẳng muốn nán lại ở bên ngoài, về thẳng gian tiểu viện.

Lúc này sắc trời đã dần tối, trong phòng không thắp đèn đóm, giấy song dày che lại tất cả ngọn đèn ngoài phòng. Ngụy Lăng Vân cũng không để ý, đóng lại cửa phòng liền đi tới bàn.

Nhưng còn chưa chờ hắn châm ngọn đèn đặt ở trên bàn, bóng tối trong phòng góc đột nhiên truyền đến giọng nói, giọng nói ấy trầm thấp không gợn sóng, như không hề có tình cảm, chỉ có mùi máu nhàn nhạt quẩn quanh trong phòng.

–  Chủ nhân, thứ thuộc hạ vô năng, không thể diệt trừ hai phiền toái kia.
Bình Luận (0)
Comment