Nhập Vọng

Chương 42

Cái gọi là dưới đèn xem mỹ nhân, Tần Khanh vốn người đã như hoa sen chớm nở, kiều diễm thướt tha, dễ khiến nam nhân sinh lòng thương tiếc rồi, nay dưới ánh trăng xán xán, ánh nến đung đưa, càng làm nàng lệ sắc chiếu nhân. Song câu kính, nụ cười này lại không có một chút lỗ mãng của nữ tử kĩ gia, ngược lại đoan trang tú lệ, có sự khoan thai rộng lượng trong đấy.

Một mỹ nhân như thế, dù là nữ tử sợ cũng phải liếc nhìn hai lần, nhưng Nghiêm Mạc không hề đặt tầm mắt lên người Tần Khanh, ngược lại nhìn Thẩm Nhạn ngồi ở bên cạnh.

Lúc này lãng tử đang thảnh thơi tựa vào bàn con, đôi mâu mỉm cười như lơ đãng đối lại mắt y, lộ ra tiếu ý nhàn nhạt.

Nhìn thấy nụ cười này, Nghiêm Mạc chau mày thu hồi tầm mắt, vươn tay nhận chén rượu, đem rượu sền sệt sắc vàng kim uống vào trong bụng.

Tùng Dao này không giống những loại rượu khác, chính là do nhựa thông và hạt thông ủ thành, còn bỏ thêm không ít dược liệu, hòa vào rượu gạo cùng rượu thuốc.

Rượu phân ngũ vị, thuần chất, hương tỏa, mật ngọt, cay xé, ngọt đắng. Nếu ủ tốt, ngũ vị sẽ phân theo thứ tự như trên, ở trong miệng quanh quẩn không dứt.

Tùng Dao của Tần lâu này đúng là loại tốt nhất, một chén vào bụng, như phẩm trọn nhân sinh, ngay cả người không hảo rượu như Nghiêm Mạc cũng nhịn không được hơi giãn chân mày.

Thấy Nghiêm Mạc lộ ra thần sắc khen ngợi, nụ cười trên mặt Tần Khanh không khỏi tươi hơn, lại tựa trở về bên cạnh Thẩm Nhạn.

Mỹ nhân đầu hoài*, lãng tử đương nhiên sẽ không chống đẩy, vươn tay ôm chặt vòng eo thon như liễu tơ của nàng, hai mắt lại nhìn về phía hắc y nam tử cười nói:

– Đáng tiếc tiểu tử Cam Tam kia không ở đây, bằng không bảo hắn múa kiếm, thế mới là sướng khoái… Không biết Nghiêm huynh có thích kiếm vũ mua vui chăng?

– Giết người có thể, múa kiếm thì không.

Giọng Nghiêm Mạc không có gì thay đổi, như là nói chuyện thiên kinh địa nghĩa nhất.

Thẩm Nhạn ngược lại không chút sửng sốt, cười nâng bầu rượu lại châm cho y một ly:

– Vậy chỉ sợ là phải uống thêm mấy chén thôi. Khi trước một vị bằng hữu của ta cũng không thích mua vui, mỗi lần đều uống đến quá chén, nhưng lại chưa bao giờ say… 

Câu hơi mang huyết tinh Nghiêm Mạc mới nói không hề làm Tần Khanh chú ý, lúc này đại mi lại hơi nhíu. Nàng biết Thẩm Nhạn không tính ngắn, đương nhiên biết vị “Bằng hữu” đó chính là Lý gia trang Đại thiếu gia Lý Túc Minh. Nhưng người này đã mất mấy năm nay, giờ nhắc tới lại chỉ khiến người thương tâm. Chỉ vừa nghĩ thôi, nàng liền cười nói với Thẩm Nhạn:

– Nếu không ai, không bằng để thiếp múa một khúc ‘Thiên Y’, cũng tốt trợ hứng cho hai người.

Thẩm Nhạn lại mỉm cười:

– Làm gì phiền toái như vậy, lần này chúng ta đến, còn có chút chuyện muốn thỉnh giáo Tần đại gia đây… 

Tuy là đoán được lần này Thẩm Nhạn vội vàng đến có thể sẽ có chuyện, Tần Khanh vẫn ở trong lòng khẽ thở dài, nâng tay nhẹ nhàng vỗ tay hai cái. Theo tiếng vỗ tay, tiếng nhạc múa nhẹ nhàng lại vang lên, ngăn lại động tĩnh trong phòng ngoài các.

Sau khi bố trí ổn thỏa, Tần Khanh mới mềm mại cười, mở miệng hỏi:

– Là có chuyện gì có thể làm khó lãng tử chàng ?

– Kỳ thật không phải chuyện quan trọng gì. Chỉ là trước đây không lâu ta mới nhớ tới, nàng có thể biết chút nội tình.

Thẩm Nhạn thoáng ngồi ngay ngắn, không lại thừa nước đục thả câu nữa, tung thẳng vấn đề:

– Vào tiền triều, Tiêu thành hình như từng xuất hiện không ít thế gia gia tộc quyền thế, khi đó Tần lâu phồn hoa hơn giờ rất nhiều. Không biết trong lâu liệu có còn lưu lại một ít dật sự thú sự trong thời Khải Đế chăng?

Vấn đề này thật sự hỏi có chút không đầu không đuôi, thế nhưng đối với Tần Khanh mà nói, lại thật không phải việc khó gì. Tiêu thành vốn là đất thi thư nổi tiếng tiền triều, lịch đại không biết sản sinh bao nhiêu các thần hào môn.

Chỗ trăng hoa vốn là nơi mua bán của kẻ có tiền, nay thay triều đổi đại, Tiêu thành tuy đã xuống dốc, nhưng Tần lâu nhà nàng vẫn còn một phần thể diện, đương nhiên sẽ biết không ít dật sự.

Cho nên Tần đại gia chỉ cong mày, cười hỏi:

– Sao lại đột nhiên quan tâm chuyện này ? Chuyện thời Khải đế cũng không ít, chàng muốn hỏi cái gì đây?

– Lúc Khải Đế mất nước, có từng truyền ra tin gì liên quan tới phục quốc không?

Mắt thấy Tần Khanh không có ý khước từ, mắt Thẩm Nhạn không khỏi sáng lên.

Trước kia quả thật hắn không nghĩ hỏi thăm cái gì ở Tần lâu, tới nơi này chỉ là biết Tiêu thành không có Duyệt Lai khách điếm, Tần lâu chủ nhân cũng tuyệt không thể có quan hệ gì với Trích Tinh lâu nên mới nghĩ đem nơi này trở thành chỗ dừng chân, che giấu hành động tiếp theo của bọn họ.

Nhưng sau khi Nghiêm Mạc nói muốn dò la Cửu Long hoàn, hắn đột nhiên liền nghĩ tới một chuyện.

Bất luận Cửu Long hoàn dấy lên bao phong ba trong võ lâm, xét đến cùng vẫn là bảo bối xuất từ cung đình rơi vào nhà quan lại. Đã có nghe đồn nói nó có liên quan tới bảo tàng dư đồ, như vậy trong triều đình hẳn sẽ có ít tin tức đồn đãi, nếu có thể tìm được người biết rõ chuyện về tiền triều, nói không chừng có thể từ đó tìm ra chút manh mối.

Mà Tần Khanh – chính là người này.

Tần Lâu ba trăm năm không suy, cứ thế nở mày nở mặt truyền thừa xuống, gốc gác hiển nhiên không cạn. Làm hành thủ Tần lâu, Tần Khanh biết hẳn sẽ không ít.

Quả không cô phụ Thẩm Nhạn chờ mong, Tần đại gia chỉ hơi suy tư một lát liền cười mở miệng:

– Chuyện thời Khải đế có không ít, thế nhưng về mất nước, nổi nhất chắc là chuyện Quân Hoa công chúa. Tương truyền năm đó Đông Phương thị giết sạch cả nhà Khải đế, chỉ có vị Quân Hoa công chúa vừa tròn mười sáu tuổi đi ra ngoài du săn, dưới sự hộ tống của trung bộc tránh được kiếp nạn này. Vì báo thù, vị công chúa này đã mai danh ẩn tích, khổ luyện võ công cao thâm, chỉ mong ngày nào đó có thể chính tay đâm Đông Phương thị, báo thù cho cả nhà.

– Chỉ tiếc đấy là chuyện đã trăm năm trước, người bên ngoài sợ là không còn nghe được truyền thuyết như vậy nữa. Tần lâu ghi lại chuyện này, cũng chỉ vì tin đồn vị công chúa nọ và trung bộc kết thành liền cành, một đời không bỏ không rời. Thời loạn có được nhân duyên như vậy, mới có thể khiến trong lòng nữ tử sinh ra chút chờ đợi đi.

Tần Khanh nói thản nhiên, trong dung sắc lại có một tia buồn bã. Tần lâu cũng không giống nơi trăng hoa bình thường, chỗ đặc thù nhất là do hành thủ* nắm lâu này.

*người đứng đầu, thủ lĩnh.

Nếu là sản nghiệp của mình, đương nhiên sẽ không giống thương nhân khác bóc lột thậm tệ như vậy, cho nên Tần lâu mới có thể trải qua hai triều cũng không suy vong ngược lại càng phát triển phong cách của chính mình.

Nhưng thân là hành thủ Tần lâu, Tần Khanh đã vì tòa lâu này hao phí không biết bao nhiêu tâm huyết, đương nhiên nàng biết một ngày kia mình cũng sẽ sinh tử tự* kế thừa Tần lâu này, tìm một vị phu quân, cùng qua cuộc đời này.

*Tử tự: con nối dõi, con trai nối dõi.

Chỉ tiếc, ngay cả vị lãng tử trước mặt này, cũng không phải người có thể dựa vào.

Không hề nhận ra biến hóa nhỏ bé trên mặt Tần Khanh, Thẩm Nhạn lúc này đang nhíu mày, hắn muốn nghe kỳ thật là chuyện về Cửu Long hoàn, không ngờ lại lôi ra một vị công chúa tiền triều, chuyện này dù là hắn cũng chưa bao giờ nghe qua. Nhưng mà chuyện này lại khiến hắn nhớ tới vài thứ.

Thẩm Nhạn không lập tức đáp lời thì Nghiêm Mạc đã mở miệng:

– Trong hơn trăm năm đó, có cao thủ nào đột nhiên xuất hiện trong võ lâm? Hay có ai có liên quan tới Huyết Y môn hay là Tô gia.

– Hoa phu nhân.

Thẩm Nhạn lộ ra nụ cười khổ, nhìn về phía Nghiêm Mạc. Giống như đối phương, hắn nghĩ đến cũng là chuyện này.

Chuyện kể sáu mươi năm trước, trong chốn võ lâm từng có một đôi vợ chồng ngang trời xuất thế, trong đó trượng phu võ công cao tuyệt, phu nhân người đẹp tựa tiên, hai người dắt tay dấy lên một trận sóng gió ở võ lâm, không mấy năm liền mai danh ẩn tích, ẩn lui giang hồ.

Kỳ nhân võ lâm như vậy vốn không là gì, nhưng hai vợ chồng – trượng phu thì không báo danh húy, thê tử lại đối ngoài tự xưng Hoa phu nhân, trong hai người luôn chỉ theo nàng ta.

Dị nhân như vậy đoạn truyền thừa cũng không hiếm, nhưng mười năm sau, lại có một vị nữ tử họ Hoa xuất thế.

Khác xa với những môn tông khác, nhất hệ võ công này tựa hồ truyền nữ bất truyền nam, mỗi vị Hoa phu nhân ở trong giang hồ trà trộn một thời gian liền sẽ ẩn tung tích. Mấy đời sau đều là như thế, chưa bao giờ thấy nhà nàng xuất hiện nam đinh.

Cho đến hai mươi năm trước, tân nhậm Hoa phu nhân gả vào Tô phủ, câu chuyện này mới cáo chấm dứt.

Đây coi như là một đoạn dật văn võ lâm khá nổi tiếng, không ít người từng khen Tô gia thế đại, có thể đem nữ tử độc lập độc hành như Hoa phu nhân thu vào phủ. Nhưng nay nghĩ đến, việc này lại đầy kỳ quái.

Tài ăn nói của Thẩm Nhạn không tệ, nay nói tới, hai người bên cạnh đều tập trung tinh thần lắng nghe. Về chuyện Hoa phu nhân vừa nói xong, Tần Khanh liền mở miệng hỏi:

– Hoa phu nhân, tên này thật là lấy một chữ trong ‘Quân Hoa’, nhưng nếu nàng ta thật sự có huyết thống đế vương tiền triều, cần gì phải gả vào Tô phủ trở thành Tô gia phụ chứ?

Nếu truyền thuyết đó là thật, vị Hoa phu nhân này phải nên nghĩ cách lật đổ Đại Sở, ám sát quân vương, cần gì phải ở trong giang hồ đi tới đi lui, cuối cùng còn trở thành tục thất của người khác, rơi vào thân phận nội trạch phụ?

Nhưng Nghiêm Mạc và Thẩm Nhạn lại liếc mắt nhìn nhau, nếu là thật, cũng không hẳn khó giải thích.

Vị Hoa phu nhân đó hành tẩu giang hồ, sợ là vì tìm kiếm tung tích Cửu Long hoàn, mà cuối cùng gả vào Tô phủ, chỉ sợ cũng có chút liên quan bảo tàng tiền triều. Mà mục tiêu của Ngụy Lăng Vân chính là Tô phủ, còn muốn cưới ấu nương Tô gia, cũng chính là con gái của vị Hoa phu nhân kia, mưu đồ là gì sợ không cần nói cũng biết.

Vậy xem ra, Cửu Long hoàn sợ là phần lớn đều về hai bên Tô gia và Ngụy Lăng Vân. Không biết đã ngầm thi triển bao nhiêu tinh phong huyết vũ mới đổi được kết quả như thế.

Hiện tại Lăng Vân công tử muốn đi mừng thọ Tô lão gia tử, còn muốn ở đó giơ cao nghĩa kỳ diệt Trích Tinh lâu, có thể nghĩ trong đó ẩn giấu một ván hung hiểm thế nào.

Bọn họ từng nghĩ điều tra tung tích Cửu Long hoàn, lại không ngờ, thoáng cái đã lộ đáp án.

Thẩm Nhạn trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi:

– Chuyện này, chỉ có Tần lâu biết được sao?

Tuy không rõ ràng vì sao hai người đều biến sắc, Tần Khanh vẫn thật thà đáp:

– Thiếp nghĩ không hẳn, chốn trăng hoa có nhiều truyền thuyết kiều diễm như vậy, dù thiếp không biết, Phỉ Phỉ bên chàng chắc cũng biết được.

Diệp Phỉ Phỉ có thể biết!

Thẩm Nhạn lòng không khỏi hồi hộp một chút, khó trách mỗi lần mình đi Thúy Yên lâu, đều sẽ bị người truy tung. Bên cạnh Phỉ Phỉ cũng có gian tế.

Nếu có kẻ cố ý muốn làm hắn để lỡ tin tức này thì đó là cách đơn giản nhất. Nếu không phải bản thân Tần Khanh không muốn để ai biết nàng và mình có quen biết, lại không phải người trong võ lâm, nay Tần lâu chỉ sợ cũng là cảnh tượng khác rồi.

Nghiêm Mạc hừ lạnh một tiếng:

– Không nghĩ tới sẽ có người sẽ điên cuồng đến vậy. Dù có được bảo tàng, còn có thể bằng sức bản thân lật đổ triều đình sao?

Sức mạnh đấu tranh cuối cùng của một quốc triều ngoan cường thế nào, không ai có thể biết rõ hơn Nghiêm Mạc đến từ Tống mạt. Thứ vọng tưởng bằng sức bản thân lật đổ một triều đại này, quả thực chính là kẻ gàn nằm mơ.

Thẩm Nhạn cũng rũ mi mắt, nếu đúng là thế, hắn chỉ sợ phải đi gặp một chút Phỉ Phỉ, giúp nàng thoát khỏi khốn cảnh. Đang thầm suy tư, nam nhân bên cạnh đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài sảnh.

– Nghiêm huynh?

Thẩm Nhạn không khỏi cả kinh.

– Câu một con cá nhỏ, ta đi chút liền về.

Nghiêm Mạc không hề dừng lại bước chân, vài cái nhấp nhô liền biến mất trong màn đêm.

Nhìn bóng người nọ đi xa, bên môi Tần Khanh hiện cười nhẹ, quay đầu qua:

– Thẩm Nhạn, chàng quen vị Nghiêm công tử này bao lâu rồi?
Bình Luận (0)
Comment