Nhập Vọng

Chương 61

Chính đạo nhân sĩ nghỉ ngơi trong Tô phủ không lâu lắm, dù sao đại sự như vậy là không che dấu được.

Nghỉ một ngày, càng đưa tới nhiều kẻ xấu tâm hoài bất quỹ, cho nên chỉ chừng chuyển ngày, đoàn người liền lần nữa khởi hành theo Tuệ Tâm Phương Trượng cùng đi Thiếu Lâm.

Nhưng sau khi nhóm người này trùng trùng điệp điệp đi ra Tấn Dương thành thì có hai cái bóng phi thân ra khỏi Tô phủ.

Khác với con đường đám Tuệ Tâm lựa chọn, bọn họ không đi lên quan đạo mà là chọn đường tắt bí mật nhanh chóng lao về hướng đông.

Đứng ở trong rừng rậm ngoài thành, nhìn hai bóng người chạy như bay, lâu chủ lộ ra nụ cười thản nhiên, nói với ảnh vệ bên cạnh:

– Theo sau đi, lần này để bọn chúng chết không toàn thây.

Vì đợi kết quả này, hắn đã phí không ít tâm tư.

Ngắn ngủi một ngày, hắn chẳng những bảo Khai Dương tụ tập bộ chúng còn sót lại Trích Tinh lâu, còn truyền ra ngoài một ít tin tức, chỉ thẳng Cửu Long hoàn ở ngay trong đoàn người Tuệ Tâm.

Bất luận mấy giang hồ kẻ cướp có thể gây rối đối phương bao lâu, hắn đều có thể khiến đám người Tuệ Tâm rốt cuộc không rảnh bận tâm động tĩnh bên Thẩm Nhạn, chỉ là trò xiếc chia binh hai hướng, thay mận đổi đào, có thể giấu được tuệ nhãn của hắn?

Chỉ cần hai tên kia mất đại bộ phận che chở, làm sao sầu Cửu Long hoàn trong người bọn họ không rơi tại vào tay mình?

Mang theo mười phần bình tĩnh, Trích Tinh lâu giống như một bầy sói tiến vào trạng thái săn mồi, cắn chặt. Trước có vây chặn, sau có truy binh, chỉ tốn không đến một canh giờ, bọn họ liền đuổi theo chân hai người.

– Quả thực đến đây.

Dùng dư quang đảo qua bóng hắc y lờ mờ sau lưng, Thẩm Nhạn bất đắc dĩ cười cười.

– Xem ra vẫn là huynh lý giải tiểu tử này.

– Thích dùng quyền mưu, bảo thủ, loại người này không khó đối phó. Nếu vạch trần chân diện mục hắn trước công chúng, còn đơn giản hơn nhiều.

– Vẫn là chứng cớ không đủ nha, chỗ Tiết Hồng Tiêu còn không lấy ra bằng chứng, ta vu khống có thể nói cái gì, chỉ là đả thảo kinh xà mà thôi.

Thẩm Nhạn không để ý chút trào phúng trong giọng đối phương, khẽ cười nói.

– Hơn nữa nếu không phải như vậy, sao có thể một lưới bắt hết toán người kia?

– Khó trách người khác nói ngươi thích chọc phiền toái.

Nghiêm Mạc cũng hơi cong lên khóe môi, kỳ thật y không thích cách Thẩm Nhạn lấy thân làm mồi thế này, nhưng không thể không nói, thân ở trong phiền toái, mới có thể khiến người nọ càng phát ra lấp lánh rực rỡ.

– Rắc rối yêu ta, từ chối thì bất kính.

Tiếu ý trong mắt Thẩm Nhạn cùng nụ cười bên môi cùng sáng lên, trong giọng nói có vài phần tiêu sái cũng có vài phần đắc ý, Nghiêm Mạc không trả lời, chỉ là vươn tay cầm thật chặt bàn tay thon dài cốt kết đối phương, tựa hồ muốn trói người nọ ở bên cạnh mình.

Bọn họ khinh công vốn có thể chạy nhanh hơn, giờ phút này lại giống như sân vắng lững thững, như gần như xa kéo truy binh phía sau, hai tay đan chéo nhau, vạt áo theo gió bay phất phới, giao hòa vào nhau.

Hơn mười truy binh đi theo phía sau càng gần hơn, nhưng chưa xông thẳng lên, đội ngũ ngược lại triển khai thành hình cánh cung, tựa hồ muốn bức bọn họ đi hướng nào đó.

Hai người xông trái phải phá vây vài lần cũng không lao ra vòng vây, ngược lại đuổi đối phương đến trước vách núi dốc đứng, đây là một khe núi gần như hình túi, lối vào nhỏ hẹp vô cùng, không có một đường sống mà trốn, bị buộc vào tuyệt cảnh, bọn họ rốt cuộc dừng chân, xoay người nhìn những tên truy binh.

Thấy con mồi ngừng lại, thích khách truy bọn họ lại không lập tức chen chúc mà lên, mà là ào một tiếng tách hai bên, tạo ra một con đường, một nam tử trang phục màu đen, dung mạo lại bình bình vô kì chậm rãi đi đến. Cẩn thận quan sát dung mạo dáng người kẻ nọ, Thẩm Nhạn khe khẽ thở dài.

– Thật không hiểu đâu mới là gương mặt chân thật của ngươi, ta nên xưng hô ngươi thế nào mới được đây?

Thẩm Nhạn nói có chút bất đắc dĩ, cũng có chút khinh trào, hắn đích xác không hề nghĩ đến, đã đến lúc này rồi Ngụy Lăng Vân còn đổi một cái mặt giả, chẳng lẽ hắn ngay cả người nhà còn lại của mình cũng muốn đề phòng, không chịu lộ thân phận chân thật sao?

Người trẻ tuổi trước mặt kia lại chẳng hề để ý cười:

– Bỉ nhân họ Trương, Thẩm huynh cứ gọi ta ‘Trích Tinh lâu chủ’ đi.

– Họ Trương.

Nghiêm Mạc trong mắt chợt lóe một tia duệ mang.

– Ta xem hắn thật là họ Trương, nói chừng khuôn mặt này mới là diện mạo vốn có của hắn ta.

So với dung mạo đường hoàng Lăng Vân công tử, khuôn mặt lại này rất tầm thường, nhưng mà đối phương không có một chút ý trách móc, ngược lại ha ha cười:

– Không hổ là người từng trải, ta còn muốn hỏi một chút vị bằng hữu này là đến từ nơi nào, ngươi cứ vậy đột ngột xông tới, cho ta thêm không ít phiền toái. Thôi võ công tạm thời không đề cập tới, thân khinh công này của ngươi ngược lại là rất tuấn, có chút giống Lăng Ba Vi Bộ trong truyền thuyết, đừng nói là có chút sâu xa với Đại Lý Đoàn thị đi.

Lâu chủ đó nói không chính hình, đồng tử Nghiêm Mạc lại đột nhiên co rụt lại, chưa bao giờ y nghĩ Trích Tinh lâu chủ này có thể nói ra mấy chữ “Đại Lý Đoàn thị”, năm năm trước Đại Lý mới bị đại quân Mông Cổ san bằng, quốc chủ cuối cùng Đoàn thị bị Hốt Tất Liệt bắt giữ, Đại Lý quốc diệt.

Lăng Ba Vi Bộ là cái gì y không rõ ràng, thế nhưng kẻ biết Đại Lý lệ thuộc Đoàn thị, có năng lực làm ra Bảo Tân lâu, Kim Minh trì, sẽ không một chút biết Đại Tống sao?

Ngón tay hơi hơi xiết chặt, Nghiêm Mạc lạnh lùng mở miệng:

– Đại Lý đã bị Thát tử Mông Cổ san bằng, ngươi nói có ý gì?

Không nghĩ tới một câu lảm nhảm được đáp lại, Trương Tùng hơi sửng sốt, hắn chưa từng nghe nói điển cố như vậy, Thiên Long Bát Bộ khi đó không phải là Đại Liêu sao, Tiêu Phong là Nam Viện Đại vương, Hư Trúc còn mang tên tuổi Phò mã Tây Hạ, sao lại đột nhiên nhảy ra Đại Lý diệt quốc?

Chỉ một cái chớp mắt, trong đầu hắn đột nhiên chợt lóe một linh cảm, nửa là hiếu kì nửa là hưng phấn hỏi:

– Ta thật không nghĩ tới, vậy ngươi biết Quách Tĩnh Quách đại hiệp sao? Hay là có nghe nói đại hiệp Dương Quá cụt một tay không, ví dụ như thủ thành năm năm, Tương Dương ngoài thành kích sát Mông Ca vv…

Tiểu thuyết của Kim đại đại là theo mạch lịch sử, Thiên Long Bát Bộ là Tống Liêu, Anh Hùng Xạ Điêu là Mông Tống Liêu ba bên giao chiến, đến Thần Điêu Hiệp Lữ liền biến thành cuối triều Nam Tống, càng không có bóng dáng phái Tiêu Dao, Tây Hạ Đại Lý bị Mông Cổ diệt cũng không phải không thể !

Khó trách mình lấy Kim Dung thử y, lại trong tối ngoài sáng bày ra một chồng nào là Duyệt Lai khách sạn, thẻ Vip linh tinh, y chẳng phản ứng gì, ngược lại đối với Kim Minh trì, Đại Lý Đoàn thị chú ý như thế, chẳng lẽ người này là đến từ tiểu thuyết Kim Dung?

Bản tiếp theo là hắn sẽ xuyên đến Thần Điêu Hiệp Lữ sao?

Đối mặt gương mặt nóng lòng của Trương Tùng, sắc mặt Nghiêm Mạc lại chợt lạnh xuống, đôi ưng mâu khóa chặt nam tử trước mặt:

– Mông Kha chết dưới Điếu Ngư thành, chính là ta tận mắt nhìn thấy, kẻ giết không họ Quách cũng không họ Dương.

Trương Tùng bỗng sửng sốt, chợt trong mắt chợt lóe sắc thái kỳ dị:

– Điếu Ngư thành? Đúng rồi, hắn vốn chết ở Điếu Ngư thành… 

Trong chính sử.

Quan sát Nghiêm Mạc từ trên xuống dưới một lần, trong mắt Trương Tùng chỉ là nghiền ngẫm, làm một fan của Kim Dung, đương nhiên hắn xem qua không ít thảo luận trận chiến về Tương Dương chi chiến, màn Di hoa tiếp mộc từ lịch sử của Dương Quá, đem Điếu Ngư thành đổi thành Tương Dương hắn cũng biết đến, thế nhưng chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ chính tai nghe được từ miệng một người trong sách.

Cái này rất thú vị, như vậy người này đến từ chính sử hay là một quyển tiểu thuyết yy bóp méo lịch sử?

Nếu xuyên vào Thần Điêu thì tốt, nếu tiếp theo là một bộ tiểu thuyết mình chưa xem, vậy thì có chút khó làm, đáng tiếc mình không thể giữ tai họa này lại thám thính hư thực…

Bên môi hiện cười khẽ, Trương Tùng cười nói:

– Hóa ra là cuối năm Nam Tống, ha ha, đa tạ Nghiêm huynh chỉ giáo. Kỳ thật ngươi có thể chết ở đây cũng không tệ, ít nhất không cần đi xem Nhai Sơn rồi.

Trong giọng người nọ mang theo giễu cợt đầy ác ý, Nhai Sơn là cái gì, Nghiêm Mạc không rõ, thế nhưng y có thể nghe hiểu “cuối năm Nam Tống” là có ý gì.

Chỉ nghe keng một tiếng, trường kiếm trong tay y đã ra khỏi vỏ, cả người lệ khí như bản chất.

Nhưng còn chưa chờ y ra tay, một bàn tay phủ lên cổ tay y. Bàn tay ấy không dùng sức lắm, cũng không cưỡng ép ngăn cản, chỉ là nhẹ nhàng cầm lấy tay y, lòng bàn tay khô ráo ấm áp, mang theo một phần bình tĩnh khiến người ta tâm an.

– Ta còn cho rằng Lăng Vân công tử là tới giao chiến với chúng ta, không nghĩ tới là tìm người tán gẫu.

Giọng Thẩm Nhạn cũng bình tĩnh, nhìn thẳng về phía nam tử vô cùng điên cuồng trước mặt này, hắn không rõ ràng lai lịch người này nhưng lại biết lời hắn ta nói đang khiến Nghiêm Mạc tâm thần đại loạn.

– Tán gẫu?

Trương Tùng cười nhẹ, phảng phất khuôn mặt đáng ghét vừa rồi đều là mây khói thoảng qua.

– Đương nhiên không phải, chẳng qua sau hôm nay, sợ là không có cơ hội lại trò chuyện. Không bằng Thẩm công tử sớm chút giao ra Cửu Long hoàn trong tay, ta còn có thể cho các ngươi một cái thống khoái.

– Thống khoái hay không không nhọc Lăng Vân công tử phí tâm.

Thẩm Nhạn cũng cười cười.

– Nhưng mà Cửu Long hoàn không ở trong tay chúng ta, ngày đó không phải ngươi cũng nghe được, thứ đó còn ở trong tay Đinh trang chủ, muốn cùng Tuệ Tâm Phương Trượng đi Thiếu Lâm sao?

– Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?

Trên mặt Trương Tùng lộ chút khinh miệt.

– Đinh Lịch Đan phỏng chừng sớm đã hoài nghi ta, nói thế chỉ là trò xiếc gạt người. Nhưng không quan trọng, còn phải đa tạ chính ngươi đưa lên cửa, đỡ ta phải một việc còn phải đi qua đi lại hai lần.

– Ta phỏng chừng ngươi sẽ không tin, song…

Thẩm Nhạn lại kéo Nghiêm Mạc lui một bước, nụ cười bên môi càng tươi.

– … Không tin mới tốt.

Theo câu nói khẽ này, trong gió núi đột nhiên truyền đến mùi lưu hoàng thoang thoảng, Trương Tùng trong lòng căng thẳng, lắc mình liền thối lui hướng khe núi, nhưng vào lúc này, tiếng xì xì rất nhỏ đã ở dưới.

Chỉ nghe một tiếng nổ vang kinh thiên nổ tan dưới chân người Trích Tinh lâu, mặt đất dường như đều bị dòng khí này phát động, đá tảng, hố đất đầy trời bay xuống, gần như muốn lấp lại cửa vào khe núi chật hẹp này.

Lảo đảo lui về phía sau vài bước, Trương Tùng không thể tin nhìn cảnh tượng trước mặt.

Sao có thể!

Nắm giữ kỹ thuật hắc hỏa dược rõ ràng chỉ có Thiên Tuyền bộ Trích Tinh lâu, cho dù bọn chúng đánh chiếm Thiên Tuyền bộ, sao có thể lấy được nhiều lượng thuốc như vậy, đây gần như là tất cả tồn kho của hắn!

Nhưng hắn còn có dư lực nghĩ cái này, nhóm người Trích Tinh lâu đã bị tạc người chết ngựa đổ, vừa rồi hắn chỉ lo bản thân lui thân rời đi lại không nhắc nhở thủ hạ mình nửa câu, dù võ công có cao mấy, có thể đúng lúc né tránh cũng không tới một nửa.

Khai Dương cũng là một trong những người chạy thoát, nhìn cảnh tượng giống như Địa Ngục trước mắt này, trong con ngươi không một gợn sợ hãi dường như dấy lên cảm xúc khác.

Lúc này, trên vách núi lại có người cười lên, tiếng cười trong trẻo dễ nghe, mang theo vui sướng vô hạn:

– Cam Tam ngươi chôn tốt lắm, đáng tiếc A Nhạn cứ quấy rối ngươi. A Nhạn, ngươi còn sống chứ ?

Bên trong khe núi truyền đến mấy tiếng ho khan, giọng Thẩm Nhạn cũng vang lên:

– Chẳng lẽ không thể bỏ thuốc nổ ít chút sao? Phỉ Phỉ ngươi không phải là cố ý đi… 

– Buồn cười, Diệp Phỉ Phỉ ta bị người dày vò thành như vậy, sao có thể không trả hết được chứ.

Giọng nói của hoa khôi Thúy Yên các không hề có nửa phần kiều mỵ, ngược lại rất bốc đồng, cuồng ngạo, mang theo tiêu sái khoái ý vô cùng.

Một giọng nam nhân khác cũng chen vào:

– Ngồi yên xem đi, chúng ta báo thù cho ngươi.

Giọng ba người có vẻ như không có việc gì, lại rất thoải mái ăn ý, cứ như núi thây biển máu trước mắt hoàn toàn không liên quan tới bọn họ.

Trương Tùng mặt xanh mét, nắm chặt trường kiếm trong tay, chuyện tới nay sao hắn còn không rõ, đây là trúng quỷ kế của Thẩm Nhạn!
Bình Luận (0)
Comment