Nhặt Chàng Công Ngốc Về Làm Ruộng

Chương 50

Editor: demcodon

Hai tay Dịch ôm ngực nghiêng thân thể dựa vào cây cột nhìn chằm chằm vào Quảng đang cúi đầu thu dọn. Y bình thường nói rất ít, nhưng không có nghĩa là y không nói.

Quảng thu dọn xong một mảnh trời đất nhỏ của mình sau đó lấy giấy tờ hôm nay cầm ở trong tay, vừa ngẩng đầu chỉ thấy y đang nhìn mình nên nhíu mày khẽ cười một tiếng hỏi: “Đứng chỗ đó làm gì thế? Ngươi không phải hẳn là về thôn ngủ hả, chỗ này cũng không có chỗ cho ngươi ngủ.”

Dịch nhíu mày buông cánh tay đi về phía hắn, duỗi tay nhéo cằm hắn cằm: “Không có chỗ cho ta ngủ thì có thể chen một chút với ngươi, ta không ngại.”

Quảng buồn cười nhìn y, đẩy đẩy bờ vai của y.

Hai người cao không khác nhau lắm, nhưng Quảng rõ ràng gầy hơn y một ít, hắn cũng không dùng nhiều sức đẩy Dịch cho nên Dịch không có động.

“Sao ngươi lại không hỏi xem ta để ý ngại hay không?”

“Suy nghĩ của ngươi không quan trọng, mệt mỏi quá.” Dịch để đầu tựa ở trên vai của hắn thở dài: “Tiểu Yến thật sự rất lợi hại.”

Hôm nay y tìm thợ thủ công đến đo kích cỡ vẽ, sau đó đi phòng thu chi tìm Yến Thần Dật thì thấy hắn đang vẽ bản vẽ, cảm giác bội phục tự nhiên sinh ra.

Quảng liếc mắt nhìn y, tên này làm gì đột nhiên cảm thán một câu như vậy nhỉ? Coi trọng Tiểu Yến?!

Ý tưởng này vừa xuất hiện ở trong đầu trong chớp mắt muốn nổi khùng.

Vốn là hình tượng bình tĩnh lại sụp đổ, hắn vươn tay lên nhéo lỗ tai Dịch nhe răng nhếch miệng tức giận nói: “Tên vong ân phụ nghĩa này! Đừng nghĩ những thứ không có, tốt xấu gì Tiểu Yến và chủ thượng là lưỡng tình tương duyệt*, ngươi xen vào cái gì?”

(*Lưỡng tình tương duyệt: chỉ hai người cũng có cảm tình sâu nặng với đối phương. hai bên đều yêu nhau.)

Dịch lắc lắc đầu bị hắn nhéo lỗ tai, đau đến nhếch miệng. Bất quá nghe hắn nói lại phụt cười nhạo ra, vươn tay dùng sức giữ chặt tay hắn: “Suy nghĩ lung tung gì thế, ta chỉ bất quá là khen ngợi một câu, nhanh lên trở về ngủ, sáng sớm ngày mai ta còn phải giúp xây phòng bếp mới đó.”

Quảng trừng mắt liếc nhìn y, lại cũng không so đo. Nghĩ lại cũng đúng, Tiểu Yến có thể coi trọng tên muộn tao này sao? Không có khả năng, hơn nữa chủ thượng cũng sẽ không cho phép.

Hai người đi về phía hậu viện, vừa quẹo vào hành lang gấp khúc thì thấy Ninh đứng ở trong sân ngẩng đầu nhìn về nóc nhà. Quảng lại gần chọt chọt gã, nghi ngờ nói: “Nhìn gì vậy? Có trộm hả?”

“Ta nhìn thấy hai con mèo mập, rất mập mạp, chúng nó đã mập thành như vậy sao còn lên mái nhà nhỉ?” Ninh xoay mặt liếc mắt nhìn hắn, nâng nâng cái mâm nhỏ trong tay: “Chậc chậc chậc chậc, meo meo, mau xuống dưới cho bọn mi ăn cá.”

Quảng lúc này mới nhìn thấy trong đĩa gã để là cái gì, nhất thời không nói gì.

“Chính là mùi vị cay này cách hai mét cũng ngửi được còn hấp dẫn mèo được à, ngay cả ngươi cũng không thích cay.” Trong đĩa rõ ràng để hai cái cổ vịt cay đã nấu.

“Vậy làm sao bây giờ? Không có cá, hai con mèo kia còn khá xinh đẹp, bắt về nuôi thật tốt, còn có thể bắt chuột.” Ninh bĩu môi liếc mắt nhìn Dịch đến cùng Quảng, gã chớp mắt sau đó há to miệng kinh ngạc nhìn Quảng, kêu lên một tiếng biểu tình rất là kích động: “Ta đã biết hai ngươi không thích hợp, lúc ấy chủ thượng kêu Thanh và Dịch hợp tác thì ngươi buồn bảy tám ngày không nói chuyện, bình thường còn nhìn ta không vừa mắt. Quảng, ngươi thật quá đáng!”

Quảng nhíu mày, giơ tay vỗ một cái lên trán gã bốp một tiếng giòn vang: “Khốn kiếp nói cái gì thế, nhỏ giọng một chút đừng lại dọa mèo chạy!”

Giọng điệu này là rất bình thường, bất quá thừa dịp ánh trăng ngược lại là có thể nhìn ra hai má hắn có chút hồng.

Dịch ở phía sau khẽ cười một tiếng, tiến lên một bước vỗ bờ vai của hắn, đặc biệt đứng đắn nói với Ninh: “Hai năm nay vất vả cho ngươi rồi!”

Ninh há há miệng, cảm giác lời này nghe không được tự nhiên.

“Làm gì thế? Đứng hóng mát hả?” Ba người đang nói chuyện thì Tư Bác kéo cửa phòng ra nhìn thấy bọn họ còn rất vui vẻ: “Không phải bắt mèo hử, các ngươi lên mái nhà bắt, Thần Thần đã sớm nhớ thương nuôi mèo.”

Ba người liếc nhau lên mái nhà bắt mèo. Cũng may thân thủ bọn họ lưu loát động tác linh mẫn như vậy, vây đuổi chặn đường mất sức một hồi mới tóm được một con.

Ninh túm da sau gáy con mèo lớn mập lên đến gần mặt đối mặt nhìn nhìn, mặt con mèo kia đặc biệt tròn, thân thể mập mạp phì mang theo trọng lượng cũng không nhẹ.

“Thật mập nha, có thể hầm một nồi thịt lớn.”

Con mèo kia nhe răng vươn măm móng vuốt kêu ngao ngao với gã, Ninh thuận tay ném con mèo mập vào trong sân, sau đó nhảy xuống đứng ở bên cạnh nó, còn dùng chân nhẹ nhàng chạm vào cái đuôi mèo.

Tư Bác đi tới khom lưng sờ sờ lông mèo bóng loáng, ngẩng đầu nhìn gã nói: “Đi tắm rửa cho nó, đừng để cho có bọ chét.”

“Thuộc hạ đi hả?” Ninh không tình nguyện chỉ chỉ chóp mũi của mình ôm lấy con mèo đến miệng giếng nước, nghĩ thầm: "nếu như ta muốn ném nó vào thì chủ thượng có thể cũng ném ta vào hay không?"

Gã thở dài, chịu mệt nhọc múc nước tắm rửa cho mèo. Nhưng con mèo này đừng nói mặt khác chính là nước giếng này vừa tưới lên trên người mèo một cái đều lập tức làm cho nó nổi điên.

Bỏ đi sức chín trâu hai hổ mới tắm xong con mèo này, trên cánh tay trên mu bàn tay của Ninh cũng không ít vết cào, vết máu ra bên ngoài thừa dịp tuôn nhè nhẹ.

“Hít hà, đau quá, cào chết ta!” Ninh thổi thổi mu bàn tay nước mắt lưng tròng nhìn Tư Bác nhỏ giọng nói: “Chủ thượng, cho chút bạc an ủi bạc đi!”

“Cút đi!” Tư Bác cười mắng một câu nhấc con mèo ướt sũng xoay người trở về phòng.

Quảng ở một bên buồn bực cười lên tiếng, giơ tay vỗ vỗ bả vai Ninh: “Đi theo ta, ta bôi chút thuốc cho ngươi, đừng lại bị bệnh gì đó.”

“Vẫn là ngươi tốt nhất, ta biết ngươi chỉ là nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, kỳ thật ngươi đặc biệt thương ta.” Ninh còn thiếu chút nhào qua ôm Quảng cọ cọ biểu thị lòng biết ơn. Bất quá sắc mặt Dịch rét căm căm gã vẫn là không dám nhào qua.

* * *

Bên này Ninh và Quảng, Dịch trở về bôi thuốc thì bên kia Tư Bác xách theo con mèo mập ướt sũng vào phòng, tiếp đó y duỗi tay lấy khăn vải trên giá lau lau lông cho con mèo, sau đó buông tay để cho nó tự mình chạy đến một bên liếm lông.

Yến Thần Dật ở phòng thu chi vẽ bản vẽ xong về phòng thì thấy Tư Bác đang ngồi xổm trên mặt đất cầm khăn vải trong tay đang lau lau vài lần. Hắn lại gần nhìn thấy thì kinh hỉ nói: “Bắt mèo lúc nào vậy, rất xinh đẹp nha.”

Con mèo đen này sọc vàng, mắt to đen bóng, đang nhìn Tư Bác với vẻ tội nghiệp.

Không phải nó không muốn phản kháng mà là lực cánh tay của Tư Bác quá lớn, nó nhúc nhích một chút thì bị ngăn chặn. Kẻ thức thời mới là tuấn mèo, nó không muốn so với loại có sức lực hơn trâu còn là đại nhân chấp nhặt!

“Ninh bắt ở trên mái nhà, Thần Thần chúng ta nuôi đi, nó có thể bắt chuột.” Tư Bác ôm mèo đã lau nửa khô đứng lên nhảy đến trước mặt Yến Thần Dật lắc lắc cười tủm tỉm nói: “Thật mập.”

“Là rất béo nha!” Yến Thần Dật lại gần sờ sờ móng vuốt mèo, nhẹ nhàng nhéo nhéo: “Nuôi đi, miễn cho huynh mỗi ngày gào thét nhàm chán, bất quá huynh phải phụ trách cho nó ăn.”

“Ừh, kêu bọn người Ninh cho ăn là được, Thần Thần, đệ vẽ xong chưa?”

“Vẽ xong rồi, thật mệt, huynh nói xe chở nước nhỏ kia có thể tìm người làm ra hay không? Gần đây mưa không nhiều, nếu vẫn như vậy hoa màu sẽ chết khô.” Yến Thần Dật ngồi ở trên giường khe khẽ thở dài, thấy nam nhân ngửa đầu nhìn mình thì duỗi tay qua sờ sờ hai má y cười nói: “Nhìn ta như vậy làm gì?”

“Thần Thần đặc biệt xinh đẹp.” Tư Bác ngốc nghếch nói ra một câu sau đó đến gần vươn tay bắt lấy cái chân cởi giày giúp hắn: “Chờ đến lúc Thần Thần hai mươi tuổi khẳng định càng xinh đẹp.”

Yến Thần Dật cười đôi mắt đều nheo lại nhấc chân đạp y: “Đừng nói mình giống như đồ háo sắc vậy, ta nhớ rõ huynh từng nói A Hoa trong nhà cũng đẹp, đến lúc đó huynh lại mang ta đánh đồng với con gà mái kia.”

Tư Bác chớp mắt mấy cái nghiêng đầu nhìn hắn: “Thần Thần đẹp hơn A Hoa nhiều.”

“Vô nghĩa, hai ta cũng không phải là một loài, không phải, hai ta căn bản không thể đánh đồng.” Hắn giơ tay kéo y đứng lên kết quả nam nhân đứng lên lại nhào về phía hắn, trực tiếp đè ở trên người hắn cười tủm tỉm nói: “Lúc Thần Thần cười là đẹp nhất.”

“Được được được, hôm nay huynh ăn mật ong à, miệng ngọt như vậy.” Hai tay Yến Thần Dật kẹt ở trên eo nam nhân nhéo y một cái: “Mau đứng lên, huynh thật nặng.”

“Không muốn đứng lên, cho ta ôm một cái, đã lâu rồi không được ôm Thần Thần.” Nam nhân chơi xấu cọ tới cọ lui ở trên người hắn.

Lau súng cướp cò gì đó đặc biệt dễ dàng, đặc biệt vẫn là loại người huyết khí phương cương* như Tư Bác này cọ cọ thì xuất hiện bản chất. Yến Thần Dật cũng cảm giác được, vốn dĩ dù sao hai người bọn họ nên làm cũng đều không khác lắm đã làm, bằng không thì thuận theo ý y được, kết quả......

(*Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.)

“Meo eo ~~” một tiếng mèo kêu mềm mại vang lên ở dưới khuôn mặt Yến Thần Dật, “meo eo~” lại một tiếng.

Yến Thần Dật nhanh chóng dùng sức đẩy nam nhân cuộn trong ngực hắn ra, sau đó xoay người một cái ngồi dậy.

“Khụ, chuyện đó, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút đi, chờ ngày nào đó lại nói.”

Tư Bác ảo não ghé vào trên chăn oán hận trừng mắt nhìn mèo mập lui ở cuối giường liếm lông. Y đây có tính là tự tìm phiền toái hay không? Thế mà lại ôm con mèo về quấy rầy mình và Thần Thần!

Bất quá thấy dáng vẻ Yến Thần Dật mỏi mệt y khẽ cắn môi nhịn. Tính lại chờ một hai ngày cũng không có gì gọi là lâu, nếu Thần Thần đều bỏ qua cũng không ít một lần như vậy, chờ về sau bổ sung là được.

Hai người tắm rửa tính đi ngủ, bất quá sau khi nằm xuống thân thể Yến Thần Dật mệt không muốn động nhưng tinh thần lại rất tốt, hắn nghiêng người chọt chọt ngực Tư Bác hỏi: “Ngày mai muốn ăn cái gì? Bánh bí đỏ huynh không thích, chúng ta làm món khác ăn nha.”

Tư Bác lắc đầu, bắt lấy ngón tay hắn đưa đến bên miệng nhẹ nhàng cắn cắn, lầm bầm nói: “Cái bánh bí đỏ kia hương vị thật quái, Thần Thần, đệ muốn làm cổ vịt bán hả? Sẽ có người ăn không?”

“Sẽ, trước kia ta đã đặc biệt thích ăn.” Lời này trôi chảy nói ra Yến Thần Dật chớp mắt mấy cái cười gượng nhìn về phía nam nhân: “Trước kia làm qua ở trong nhà.”

Tư Bác hơi hơi nheo mắt lại ngáp một cái: “Thần Thần thật nhiều bí mật nha, làm những điểm tâm đó ta cũng đều không có nghe nói qua, thật là lợi hại.”

“À...... huynh không hỏi?” Yến Thần Dật liếm liếm môi, giương mắt đối diện với nam nhân.

Màu con ngươi của nam nhân đen hơn hắn rất nhiều, trong lúc nhất thời hắn hơi bị đôi mắt kia hấp dẫn, hắn thở sâu ho nhẹ một tiếng rũ mắt xuống không hề nhìn chỉ nhỏ giọng hỏi: “Huynh cũng không có nghĩ tới ta vì sao biết nhiều như vậy hả?”

Đầu tiên là nấu cơm lại là tính sổ, sau đó vẽ một ít bản vẽ kỳ kỳ quái quái. Đừng nói Tư Bác, ngay cả chính hắn cũng hiểu rõ mấy thứ này sẽ không là thiếu niên vẫn luôn ở trong nhà chỉ thông qua học đường là sẽ biết. Nhưng hắn vẫn nhịn không được muốn thử xem, bất luận kết quả như thế nào hắn cũng đều muốn chứng minh mình có chỗ hữu dụng.

“Vậy......” Tư Bác từ phía trước nhích lại gần dán vào lỗ tai hắn nhỏ giọng mở miệng: “Thần Thần là từ đâu đến?”

Một câu này đã làm cho Yến Thần Dật sửng sốt.
Bình Luận (0)
Comment