Nhất Chích Linh Dương Lưỡng Chích Lang

Chương 50

“Ai nha, Đại Vương nói ta mới nhớ ra, thần y và Thái hậu vẫn chưa ăn tối.” Mấy cung nữ cười nói: “Hay là thế này, Đại Vương Vương tử và Lương công tử, Đông Phương Đường chủ dùng cơm ở Tử Vân Cung luôn đi. Càng nhiều người càng nào nhiệt hơn.”

Cái, cái gì mà náo nhiệt chứ? Có tên Độc Cô Sấu Ngọc ở đấy thì làm sao mà nuốt trôi cơm? Giang Thiên và Giang Sơn lấy lí do phải phê duyệt tấu chương mà dứt khoát cự tuyệt. Ngược lại Đông Phương Văn không có dị nghị gì cả, hắn quá rõ ràng tính cách của ái nhân mình. Nó hiện tại có lẽ là bởi vì tìm được tri kỉ mà hưng phấn đến mê muội, cho nên bây giờ nếu hắn không nhân cơ hội này liên lạc cảm tình thì mấy ngày mấy đêm tới sẽ chẳng thấy mặt nó đâu cả. Mấy ngày hôm nay sống khá là tốt, chỉ là đến tối có chút… Ông trời tha thứ cho hắn, hắn vẫn còn là thanh niên trong thời kì huyết khí phương cương, tinh lực tràn đầy a.

Cứ như vậy, mọi người mỗi người đi một ngả, Lương Dịch đương nhiên là chạy trốn theo hai con lang kia. Đừng có đùa, cậu đâu có bản lĩnh được như Đường chủ. Hơn nữa rất nhiều dấu hiệu cho thấy, hoàng cung của Thương Chi quốc trong thời gian tới sẽ nổi dậy một trận  “gió thảm mưa sầu” chưa từng có. Sấu Ngọc gặp được một người ủng hộ đáng sợ như vậy là điều ngoài dự liệu của cậu. Cho nên Lương Dịch đang cẩn thận nghĩ xem mình có nên du ngoạn khảo sát một chuyến nơi biên cương cùng hai con lang kia không. Không phải là kích động, nhưng nếu viết ra có lẽ sẽ sánh được với những câu thơ “Bắc Phong quyển địa bạch thảo chiết, hồ thiên bát nguyệt tức phi tuyết. Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai”. (*)

Đêm ấy, trong Cẩm Hoa Cung đèn đuộc sáng trưng. Tại sao ư? Đương nhiên là để sắp xếp quần áo, chuẩn bị lương khô,v.v… rồi. Tuy rằng người nhiều lực lượng lớn, nhưng lần đào vong này, không phải, là nhân số sung quân thật sự nhiều quá mức, đến nỗi những thứ cần mang theo đã xếp thành hai ngọn núi nhỏ. Lương Dịch cũng không khách khí phân công nhiệm vụ, còn nhân cơ hội này lợi dụng việc công để trả thù tư một chút, mang theo hành lý nặng nhất bắt hai tên thái giám luôn giám sát cậu vác.

Cho đến khi mọi việc đều được sắp xếp ổn thỏa, Giang Thiên và Giang Sơn mới có thể thở phào nhẹ nhõm, dự định mai sẽ vào triều tuyên chiếu tội mình, sau đó đợi đến khi mình đi thì Thái hậu sẽ buông rèm chấp chính. Vừa nghĩ đến việc Lão thái bà và Độc Cô Sấu Ngọc nhất định sẽ nhân cơ hội này khi vào triều trắng trợn tuyên dương nam nam luyến tình và văn hóa Rukawa Kenshin, bọn họ chỉ có thể cảm thấy có lỗi với đám triều thần vẫn đang mờ mịt không biết rằng tai họa sắp ập tới. Nhưng hiện tại không có thể để lương tâm có cơ hội ngẩng đầu, hơn nữa, quân muốn thần chết, thần phải chết, hiện tại bất quá cũng chỉ bắt bọn họ nghe vài câu dài dòng mà thôi. Bọn họ cố gắng quên đi việc mấy lời dài dòng này có thể khiến người ta sống không bằng chết.

Ngày hôm sau, Giang Thiên Giang Sơn với những tính toán kĩ lưỡng bước vào triều. Đợi lúc nào mình rời đi rồi thì hẵng thông báo cho Lão thái bà. Trong thời điểm phi thường như vậy, tiền trảm hậu tấu là phi thường cần thiết. Bằng không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Ân, còn đám đại thần kia, tuy rằng sẽ có chút nghi hoặc nhưng dù sao bọn họ cũng quá thoải mái nhiều ngày nên sẽ không có nhiều dị nghị lắm, dù sao đây cũng không phải chuyện gì lớn. Thái hậu cũng không phải chưa từng buông rèm chấp chính.

Giang Thiên và Giang Sơn hoàn toàn say sưa với kế hoạch hoàn mỹ của mình, chỉ tiếc rằng thiên hữu bất trắc phong vân, nhân hữu đán tịch họa phúc[1]. Vừa mới ngồi lên bảo tọa, không đợi bọn họ mở miệng, ý chỉ của Thái hậu đã tới, nội dung như sau.

“Phụng thiên thừa vận, Thái hậu chiếu viết. Thương Chi quốc ta từ trước đến nay nam nhiều nữ ít, vấn đề kết hôn luôn là việc nan giải hàng đầu của quốc gia ta. Giải pháp duy nhất chính là cho phép nam nam yêu nhau, như vậy sẽ cân đối. Vì vậy, ai gia đã dành cả đời tận sức phát triển sự nghiệp nam nam, đáng tiếc hiệu quả quá nhỏ. Gần đây theo dõi khắp cả nước, hiện tượng nam nhiều nữ ít ngày càng nghiêm trọng, mà những án kiện gian dâm không ngừng xảy ra, quả là nhục nhã thay tên tuổi đại bang ta. Hôm nay, may mà trời giáng thần y, không chỉ chữa khỏi bệnh cho hoàng nhi, lại còn cảm thấy tâm dắc với việc này. Phụng theo mệnh lệnh của ai gia, trong hoàng cung sẽ mở giảng đàn. Toàn bộ quan viên tứ phẩm trở lên nhất định phải có mặt, bằng không sẽ bị lăng trì xử tử, quyết không nhân nhược. Khâm thử.

Tái bút: địa điểm giảng đàn: đại điện Tử Vân Cung. Người chủ giảng: Độc Cô Sấu Ngọc, Thái hậu. Khách quý đặc biệt được mời đến: Đại Vương, Vương tử, Đông Phương Văn Đường chủ Tuyệt Đính cùng Hoàng hậu tương lai Lương Dịch. Vốn định mời cả Hà Ích quốc cữu cùng ái nhân của hắn tới biểu diễn, bất đắc dĩ ái nhân hắn dùng cái chết để bức, kiên quyết không chịu đi, cho nên đành phải từ bỏ. Các vị khi đến phải mang theo giấy bút để ghi chép lại tỉ mỉ, sau đó sẽ bình bầu thứ tự 1,2,3 bản ghi chép đó để phong thưởng. Một giải nhất, người đoạt giải sẽ được khen ngợi, phần thưởng là ba viên minh châu Đông Hải, một bộ mã quái[2] đỏ. Hai giải nhì, phần thưởng là một viên minh châu Đông Hả, một bộ mã quái đỏ. Ba giải ba, phần thưởng là một viên minh châu Đông Hải.”

Trầm mặc, sắc mặt của Giang Thiên và Giang Sơn đã chuyển sang trắng bệch. Lão thái bà này thái quá rồi đấy, lại lấy lí do nam nhiều nữ ít để nói, thậm chí còn bảo vấn đề kết hôn thành vấn đề nan giải hàng đâu của Thương Chi quốc. Đây là điển hình của việc nói dối trắng trợn. Hơn nữa những án kiện gian dâm, quốc gia nào mà chả có một hai vụ, ai mà cấm được, ngay cả trời cũng bị Thái hậu tá đề phát huy[3]. Thật sự là thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn[4] a. Bất quá trong thời điểm phi thường này, không nhịn được cũng phải nhẫn lại. Giang Thiên và Giang Sơn nghiến răng ken két. Bỗng một cựu thần tam triều nói: “Đại Vương, đoạn đầu trong ý chỉ của Thái hậu mặc dù có chút… Nga… Có chút khoa trương, cựu thần vẫn có thể hiểu được, chỉ là đoạn sau rốt cuộc có ý gì? Có lẽ bởi vì cựu thần tuổi đã già, thực sự nghe không hiểu. Các vị đại nhân nếu hiểu, xin hãy vui lòng chỉ giáo, giải thích tường tận một phen cho ta được không.”

Quan viên tam phẩm trẻ tuổi nói: “Lô đại nhân, ngươi là vì tuổi đã cao nên nghe không hiểu, ta có lẽ là bởi vì tuổi còn quả nhỏ nên cũng không hiểu gì cả. Hà quốc cữu là trọng thần đương triều, lại gần thiên nhan, cho nên Hà quốc cữu có thể giải thích của chúng ta được không?”

Hà Ích thấp giọng khụ một tiếng, nói: “Các vị đại nhân, nếu nói thánh chỉ ý chỉ, tại hạ không hiểu được một nghìn, chỉ gần tám trăm thôi. Chỉ là tại ha chưa bao giờ nghe qua ý chỉ như vậy, văn bất văn, bạch bất bạch.[5] Nhưng trong lòng ta dự cảm không hề tốt chút nào, có lẽ chúng ta lần này đại họa lâm đầu.”

Lại có người nói: “Hà quốc cữu có lẽ là lo lắng quá rồi. Tuy rằng ty chức cũng không hiểu hết, nhưng hai chữ phong thưởng lại nghe rất rõ, hơn nữa cũng không nhắc đến việc xử phạt, đây rõ ràng là chuyện tốt a.” Hắn vừa nói, đại bộ phận gật đầu phụ họa, sôi nổi cười nói vui vẻ.

Hoàn đệ ngũ thập chương.

(*) Trích trong “Bạch tuyết ca tống Vũ Phán quan quy kinh” của Sầm Tham

Bắc phong quyển địa bạch thảo chiết

Hồ thiên bát nguyệt tức phi tuyết

Hốt như nhất dạ xuân phong lai

Thiên thụ vạn thụ lê hoa khai

Tán nhập châu liêm thấp la mạc

Hồ cừu bất noãn cẩm khâm bạc

Tướng quân giác cung bất đắc khống

Đô hộ thiết y lãnh do trước

Tạm dịch:

Bài ca Tuyết trắng đưa Vũ phán quan về kinh đô

Gió bắc cuốn đất làm cỏ trắng tàn tạ,

Trời Hồ vào trăng tháng Tám tuyết bay đầy.

Dường như qua một đêm gió xuân thổi về,

Ngàn cây vạn cây hoa lê rộ nở.

Tan tác bay vào rèm châu làm ướt bức màn là,

Áo hồ cừu không đủ ấm, chăn gấm mỏng manh.

Tướng quân không giương nổi chiếc cung bằng sừng,

Áo sắt của đô hộ lạnh nhưng vẫn mặc..



[1]Thiên hữu bất trắc phong vân, nhân hữu đán tịch họa phúc: Trời có mưa gió khó đoán, người có hoạ phúc sớm chiều

[2]Mã quái: áo khoác ngoài (một loại áo ngắn mặc bên ngoài của nam giới trong lúc cưỡi ngựa, thường là màu đen)

[3]Tá đề phát huy: mượn đề tài khác để phát huy ý riêng.

[4]Thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn: Chuyện này mà nhịn được thì còn chuyện gì không nhịn được = nhất quyết không thể nhịn được.

[5]Văn bất văn, bạch bất bạch: Chẳng biết dịch thế nào. Nói tóm lại là lạ, khác người =))
Bình Luận (0)
Comment