Phòng 108.
Trạch Đông chau hàng mày thanh tú ngắm nghía cây viết:“Hiểu Linh, cây viết này có phải do một cô gái mang đến không?”
“Dạ đúng thưa sếp.”-Hiểu Linh cúi đầu.
Hắn khẽ “Uk” rồi ngoác ngoác tay bảo cô ra ngoài.
Chẳng hiểu vì sao hắn cảm nhận được ở cô có gì đó khác thường, nhưng lại rất gần gũi quen thuộc. Nhất là giọng nói ấy, giọng nói ấm áp, ngọt ngào khiến ai nghe cũng có cảm giác dễ chịu.
Hắn nhếch mép nở ra một tia cười, một nụ cười lạnh lùng, gian tà.
Cùng lúc đó Bạch Lan đang mày mò với đống tài liệu từ lúc công ty mới khai sơ lập nghiệp đến lúc thành đạt như hôm nay. Cô chán nản lật qua loa vài trang, bất giác đôi mắt dừng lại tại cái tên “Trạch Đông”.
Lại là cái tên này, xem xem hắn là gì mà dám tỏ ra ta đây thế này.
“Trạch Đông”-CEO tập đoàn Trạch Vu.
Aaaa vậy có nghĩa hắn…hắn ta là boss của công ty cô.
Cô thất thần nắm lấy mảnh giấy:”Thảo nào lại có cái giọng điệu ngang tàn như thế.”
Thanh Nhi đang đầu tấp mặt tối trong bếp, nói vọng ra:”Này, ăn cơm không đấy? Còn không mau đi dọn cơm.”
“Xong đây, xong đây.”-Cô gấp đống tài liệu, nhanh nhẩu đến bên Thanh Nhi.
Thấy vậy, Thanh Nhi mỉm cười nhìn cô em gái:”Sao rồi, hôm nay đi làm thế nào?”
Cô cười giã lã:”Cũng tạm ổn.”
Bất chợt Thanh Nhi nhìn sâu vào đôi mắt cô, giọng lo lắng:” Thật không đấy, hay lại gây rắc rối nữa rồi.”
Bạch Lan giữ nụ cười trên môi, xua xua tay, nũng nịu dụi dụi vào chị bảo:”Không mà, em ngoan thế kia.”
“Ừ, thế thì tốt.”
Tối hôm đó, cô mệt rã nằm lăn trên giường, không biết vì sao hôm nay cô lại muốn nằm mơ lại giấc mơ ấy, muốn nhìn thấy dáng người và giọng nói đó. Dường như điều đó đã ngấm dần vào cô, đã trở thành một thói quen khó có thể bỏ ra.
Bạch Lan gác tay ngao ngán nhìn về phía trần nhà, đôi mắt khô khô rồi mờ dần.
Giấc mơ ấy lại hiện về như mọi khi nhưng lần này có vẻ khác lạ hơn hẳn.
Anh khẽ xoa nhẹ đầu cô:“Tiểu Bạch.”
Cô gái buông thúng gạo trên tay, nhẹ nhàng xoa người, giọng ngọt ngào:”Sao huynh không nghỉ ngơi? Chuyện nhà cửa cứ để muội lo.”
Anh kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng cười bảo:”Vất vả cho muội rồi. Muội ngồi đây, để huynh làm.”
Cô lắc đầu:”Đây là bổn phận của người làm nương tử mà. Bây giờ muội đã là người thì muội cũng phải sống một cuộc sống như con người chứ.”
Bàn tay ấm áp khẽ vòng ôm lấy cô:”Hảo nương tử, hảo nương tử.”-Anh trầm tư đôi phút, giọng bỗng thều thào:”Dù bất kể chuyện gì xảy ra, muội cũng đừng xa huynh, có được không?”
Cô áp đầu vào vai anh, mỉm cười mãn nguyện:” Được.”
Bỗng chốc cánh cửa gỗ bật tung, từ đợt gió dữ dội tới tấp ùa vào như muốn hất tung tất cả. Bóng đen mờ ảo dần xuất hiện kéo cô tách khỏi vòng tay ấm áp của anh.
“Tiểu Bạch. Muội sao thế?”
Cô nắm chặt lấy tay anh nhưng dường như tất cả đều vô ích, màn khói đen như nuốt chửng cả người cô. Màn khói cuốn cô ngày càng mãnh liệt hơn, cánh tay ai đó bất lực buông ra, lòng đau như cắt.
Từng giọt nước tinh khiết khẽ rơi trên đôi mắt trắng đục, khắp người phát ra luồng khí trắng toát đắm chìm trong màn khói.
Cô mệt mỏi gục xuống, giọng đau đớn khôn nguôi:“Trạch Hiên…Trạch Hiên...”
Trong không gian đen nghịt chỉ còn lại âm thanh rè rè của anh cứ văng vẳng đâu đây.
“Tiểu Bạch….Tiểu Bạch…Nương tử….Hảo nương tử.”-Từng lời từng lời xoáy sâu vào tâm trí cô khiến cô như ngộp thở.
Bạch Lan giật bắn mình dậy, tấm lưng ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển.
Thật kinh khủng!!! Giấc mơ ấy thật đáng sợ!!!
Cô nhìn quanh bốn góc tường, nhìn lại bản thân, sau đó mới dám thở phào nhẹ nhổm:”Cũng may chỉ là mơ thôi.”
Một lúc sau, cô lại thiếp đi nhưng không tài nào yên giấc, hễ mỗi lần nhắm mắt lại thấy cảnh đen nghịt ấy cùng với giọng nói rè rè pha tạp âm khiến mọi thứ trở nên đáng sợ và hỗn loạn.