Nhất Dạ Tình Hậu (Sau Tình Một Đêm)

Chương 30

Vòi hoa sen mở, nước nóng phun rào rào xuống tràn ra những tia bọt nước thật nhỏ, trong phòng tắm sương mù bốc hơi mơ mơ hồ hồ, hơi nước mịt mờ, nhiệt độ không ngừng tăng lên.

Cố Lan ngồi ở trên bồn rửa tay, hai chân tách ra khoát lên trên vai Tiết Hoàn, hai tay xen vào bên trong tóc hắn, ngửa đầu phát ra từng trận thở dốc khó nhịn. Tiết Hoàn chôn ở giữa hai chân Cố Lan, hai tay tình sắc chậm chậm xoa nắn da thịt trên đùi y, trong miệng thì không ngừng phun ra nuốt vào tính khí của y.

“Ân a, a…”

Do ảnh hưởng của rượu nên cảm giác toàn thân đặc biệt hưng phấn mẫn cảm, da thịt giữa hai chân bị hơi thở ấm áp cuồng nhiệt trêu chọc, bộ vị yếu đuối nhạy cảm lại bị khoang miệng nóng ấm chặt chẽ bao vây lấy, khẽ liếm rồi lại mút vào, khoái cảm không ngừng đột kích. Cố Lan nắm chặt tóc Tiết Hoàn, eo chân nhẹ nhàng run rẩy, thoả thích hưởng thụ môi lưỡi nam nhân linh hoạt mang cho y cực lạc vui sướng.

Khoái cảm quá mức cường liệt, Cố Lan không kiên trì được bao lâu liền bắn. Tiết Hoàn đứng thẳng người, lau miệng, đem Cố Lan ôm vào trong ngực khẽ vuốt eo chân khẽ run của y, cúi đầu ở trên vai y hôn xuống, “Thoải mái sao?”

Cố Lan từ bên trong dư vị cao trào chậm rãi hòa hoãn sức lực, đỏ mặt thở hổn hển, nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy, có muốn tiếp tục hay không?”

Cố Lan liền gật đầu.

Tiết Hoàn trầm thấp nở nụ cười, hé miệng ngậm vành tai Cố Lan, đồng thời đem hai chân y mở rộng sang  hai bên, “Muốn dùng phía trước hay vẫn là mặt sau?”

Cố Lan đem mặt chôn ở trước ngực Tiết Hoàn nên không thấy rõ biểu tình, chỉ có thể nhìn thấy hai bên tai y chậm rãi đỏ bừng.

“Bảo bối, đừng thẹn thùng, em cảm thấy nơi nào thoải mái hơn liền dùng nơi đó, hả?”

“… Phía trước.”

Tiết Hoàn cười xấu xa ở hai bên má y hôn hôn một chút, ngữ điệu khàn khàn mà gợi cảm, “Tôi cũng thích phía trước, thủy nộn nhiều nước, làm đặc biệt sảng khoái.”

Cố Lan cả khuôn mặt đều nổ bùm một cái đỏ rực lên, đẩy tay hắn đang chống ở trên bồn rửa mặt xuống, giận dữ và xấu hổ nói, “Đi tìm chết đi!”

Tiết Hoàn cười lớn đem y ôm chặt trong lồng ngực, “Bảo bối đừng tức giận, em không thích nghe thì tôi không nói nữa.”

Cố Lan xấu hổ dị thường, lần thứ hai bất chấp đem hắn đẩy ra, “Cút!”

“Tôi lăn ai hầu hạ em.” Tiết Hoàn lại đem người ôm trở về, khóa vào trong ngực, “Được được, không nổi giận bảo bối, lão công như vậy cũng là vì muốn thỏa mãn em.”

Tiết Hoàn nói được là làm được, nói thỏa mãn liền thỏa mãn.

Hai phút sau, Cố Lan liền ngồi trở lại bồn rửa tay, hai chân mở lớn vòng qua vai Tiết Hoàn, ngửa đầu thừa nhận va chạm nhanh chóng mãnh liệt của hắn.

“A a a a… Ân ha a a a a… Tiết… Hoàn, a a a a a…”

Cố Lan chặt chẽ ôm cổ Tiết Hoàn, bởi vì hắn không ngừng ra vào ma sát mà nhíu chặt lông mày ẩn ẩn phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào, theo nhịp điệu đâm rút của hắn một tiếng lại một tiếng chợt cao chợt thấp nam kham, lúc như thống khổ lúc lại vui sướng tột cùng.

Hai tay Tiết Hoàn nắm chặt chân Cố Lan ép cong lên, đem hai chân y khai mở thật rộng, hơi thở gấp gáp cúi đầu nhìn đến nơi hạ thể hai người giao hợp, chỉ thấy miệng huyệt mềm mại phấn nộn kia bị côn th*t màu đỏ tím to dài kéo căng đến tận cùng, một lần lại một lần nương theo động tác tiến lui của hắn mà khép khép mở mở. Mật huyệt nhỏ bé ngọ nguậy run rẩy chịu đựng hắn cuồng dã trừu sáp, d*m thủy hòa lẫn cùng tinh dịch màu nhũ bạch tạo thành một thứ chất lỏng hỗn độn theo động tác mạnh mẽ mà không ngừng bị móc ra, đem bộ lông màu đen bên dưới hạ thể hai người nhiễm ướt đến toả sáng. Tiết Hoàn nhìn mà miệng khô lưỡi khô, thả chân Cố Lan xuống, hai tay vòng tới phía sau đè lại eo mông y, tần suất vận động sống lưng đột nhiên tăng nhanh, vừa sâu vừa nặng giống như đóng cọc tàn nhẫn mà ép mở tầng tầng nộn thịt bên trong, đem Cố Lan thao lộng đến ngửa đầu rên khóc liên tục.

“A a a ách a a a… Tiết Hoàn, không muốn… A a a a a… Quá sâu a a a… Đau quá, anh… Nha a a a a… Chậm một chút… A a ân ha a a a a a…”

Tốc độ của Tiết Hoàn vẫn không chậm lại, trái lại càng làm càng mạnh bạo ác liệt, quả thực là trình độ mạnh mẽ đến khủng bố. Hắn không nói mấy câu dâm ngôn không cần mặt mũi như mấy lần trước, chỉ thở hổn hển trầm mặc thao lộng, nhanh chóng cuồng dã ở trong cơ thể Cố Lan tận tình rong ruổi.

Cố Lan trực tiếp bị làm đến mất tiếng, cao cao ngước đầu, nước mắt thuận theo khóe mắt lướt xuống, cùng mồ hôi trộn lẫn với nhau, rất nhanh bởi vì Cố Lan không khống chế được cơ thể hung hăng lay động trước sau mà bị quật bay ra ngoài.

Cố Lan thật cảm thấy chính mình một ngày nào đó thật sự bị Tiết Hoàn làm chết.

Cầm thú!

Không biết qua bao lâu, rốt cục, Tiết Hoàn bắn. Cố Lan uể oải nằm nhoài trên vai hắn, bị từng dòng ấm nóng dội lên nơi sâu xa kia bên trong cơ thể mà nhăn lông mày lại, khàn khàn hừ một tiếng.

Tiết Hoàn sảng khoái, Cố Lan lại không quá sảng khoái.

Tắm xong mặc áo tắm bị Tiết Hoàn ôm lên trên giường, phần lưng vừa mới dính giường liền không nhịn được nghiêng người cuộn tròn lại, Tiết Hoàn lên giường đem Cố Lan thân thể lật lại, “Sao vậy, không thoải mái sao?”

Cố Lan khẽ nhăn lông mày, lắc lắc đầu, “Uống nhiều rượu có chút khó chịu, không có chuyện gì.”

“Sau này ít uống rượu một chút, tôi đi rót cho em ly nước.” Tiết Hoàn xuống giường đi ra ngoài phòng ngủ, rất nhanh rót ly nước tiến vào, ngồi ở mép giường dìu Cố Lan ngồi dậy.

Cố Lan ôm luôn tay Tiết Hoàn uống hơn nửa ly nước, sau đó hơi dịch dịch người, Tiết Hoàn ngửa đầu uống cạn nước còn dư lại, để ly không lên tủ đầu giường rồi dìu Cố Lan nằm xuống, sau đó cũng lên giường nghiêng người ôm Cố Lan vào trong ngực, ôn nhu khẽ vuốt lưng y, “Ngủ đi.”

Cố Lan ừ một tiếng, đem mặt chôn ở trước ngực Tiết Hoàn, nhắm chặt mắt lại, lông mày nhíu lại thật lâu sau vẫn chưa từng thả lỏng.

Trầm trầm ngủ một giấc, ngày tiếp theo tỉnh lại chỉ cảm thấy eo lưng bủn rủn, bụng dưới lâm râm đau đớn, Cố Lan đè bụng, cau mày trầm thấp rên rỉ một tiếng.

Tiết Hoàn rửa mặt xong xuôi từ phòng tắm đi ra liền thấy Cố Lan cuộn tròn thân thể, hai tay ôm chặt bụng dưới, sắc mặt trắng bệch, biểu tình rất thống khổ. Tiết Hoàn sợ hết hồn nhanh chân đi tới ngồi ở mép giường, đem Cố Lan ôm vào trong ngực, “A Lan em sao vậy? Nơi nào không thoải mái?”

Cố Lan nhíu chặt lông mày, cả mặt cả môi đều tái nhợt, âm thanh hơi run rẩy, “Em… đau quá…”

“Nơi nào đau?” Tiết Hoàn vội vàng nói, “Là đau bụng?”

“Tiết Hoàn, em đau quá…” Cố Lan nức nở ôm chặt bụng, trên mu bàn tay đều nổi gân xanh, không khó nhìn ra y dùng sức lớn đến đâu.

Tiết Hoàn nhìn thấy mà phát hoảng, duỗi tay ra lại dừng lại giữa đường, thay đổi thành vén vạt áo tắm Cố Lan lên, sau một khắc, Tiết Hoàn đột nhiên đổi sắc mặt. Áo tắm màu trắng đã bị nhiễm đỏ một mảng nhỏ, lúc này, vẫn có máu đỏ tươi tươi chảy thành một dòng nhỏ thuận theo bắp đùi trắng như tuyết của Cố Lan đi xuống…

Một loại dự cảm khủng bố nào đó tập kích trong lòng, trong nháy mắt sắc mặt Tiết Hoàn trở nên trắng bệch.
Bình Luận (0)
Comment