Nhất Đẳng Gia Đinh

Chương 16

"Vẫn thất bại" Tâm thần Hứa Phong từ trong tu luyện Đạo Huyền kinh tỉnh lại, Hứa Phong đã quên mất là hắn đã thất bại không biết bao nhiêu lần khi đột phá vào ngũ phẩm. Lúc này hắn đã đạt tới tứ phẩm đỉnh phong, tuy rằng việc tu luyện Đạo Huyền kinh khiến thể chất của hắn giống như trước được rèn luyện, nhưng lại không thể tiếp tục tiến lên một bước nữa.

Bất quá làm cho Hứa Phong cảm thấy có chút an ủi chính là hắn tuy rằng không thể tiếp tục tiến lên một bước nữa, nhưng trên cánh tay của hắn, vết phù tấy sưng đỏ nhìn thấy ghê người kia lại giảm xuống không ít. Xem ra Đạo Huyền kinh đối với chữa thương có không ít hữu dụng.

Ba ngày tu luyện trong Tiêu phủ, trong ba ngày này Hứa Phong không có tiến một bước nào, làm cho đáy lòng của hắn cũng có chút sốt ruột. Dù sao thời gian của hắn chỉ còn có nửa tháng, lúc này đã qua ba ngày, nếu không tìm được biện pháp vận dụng khí lực, thì hắn thực sự chỉ có thể chờ chết mà thôi.

Ba ngày nay Hứa Phong cũng nghiên cứu không ít về khí lực, giải thích của hắn về phương diện này. Thì đặc biệt có một số dược vật nếu dùng vào thì có thể lĩnh ngộ khí lực. Người sử dụng loại dược vật này thì không thể đảm bảo xác suất một trăm phần trăm họ sẽ vận dụng được khí lực. Nhưng nó có thể gia tăng xác xuất thành công trong việc tìm ra cách vận dụng khí lực. Lúc ấy Hứa Phong đã nghĩ qua nên mua một phần dược vật như vậy. Thế nhưng sau khi hắn tìm hiểu giá cả của nó, hắn liền đã bỏ qua ý nghĩ này.

Chỉ một phần của loại dược vật ở cấp bậc bình thường nhất mà giá cả cũng đã lên tới trên trăm lượng bạc. Đây tuyệt đối không phải thứ mà một gia đinh như hắn có thể sử dụng được.

Hứa Phong không còn đường tắt nào có thể đi được, không khỏi chuyển dời ánh mắt lên phía hậu sơn. Trên núi có các loại mãnh thú, nếu như bình thường không có cách nào khác đột phá lên ngũ phẩm, thì chỉ có thể mượn áp lực của chúng để cưỡng chế bộc phát ra tiềm lực của bản thân mình, vừa lại có thể tím ra cách vận dụng khí lực.

Hứa Phong tuy rằng là một người lười biếng, nhưng một khi đã nghĩ tới biện pháp này, hắn liền lập tức áp dụng. Đêm khuya, Hứa Phong một mình rời khỏi Tiêu phủ, một đường một hướng hướng về phía hậu sơn lao tới.

Hứa Phong tiến vào hậu sơn, tâm thần bắt đầu trở nên cảnh giác hẳn lên. Hậu sơn vốn có rất ít người tiến vào, cho dù có tiến vào đây thì cũng là những lão thợ săn giàu kinh nghiệm. Họ cũng là huyền giả giống như Hứa Phong, thực lực không đạt tới thất phẩm, thì không có ai dám tiến vào nơi này.

Bởi vì trung tâm hậu sơn là nơi tề tụ của các loại mãnh thú, chỉ cần có chút không cẩn thận thì bản thân cũng sẽ bị mãnh thú xâu xé tới xương cốt cũng không còn. Hơn nữa có lời đồn đãi rằng bên trong hậu sơn có Linh Thú tồn tại, Linh Thú là một loại tồn tại còn khủng bố hơn Mãnh Hổ, nếu như bị Linh Thú phát hiện ra thì tuyệt đối là thập tử vô sinh.

Mặc dù Hứa Phong biết tiến vào hậu sơn sẽ rất nguy hiểm, nhưng hắn đã không còn lựa chọn nào khác rồi, chỉ có thể liều chết đánh cuộc một phen!

Đêm khuya Hứa Phong cũng không dám tiến vào hậu sơn quá sâu, Hứa Phong bèn leo lên trên một cây đại thụ chờ đợi trời sáng. Đương nhiên, hắn cũng không quên việc tu luyện Đạo Huyền kinh. Làm cho Hứa Phong phải ngạc nhiên chính là hắn phát hiện ở trong hậu sơn thì tốc độ tu luyện Đạo Huyền kinh nhanh hơn không ít.

Một đêm thời gian trong nháy mắt liền trôi qua, nhưng mà Hứa Phong đã dành cả đêm để tu luyện Đạo Huyền kinh. Mặc dù một đêm hắn không ngủ nhưng lại không hề cảm giác được sự mệt mỏi nào cả. Khi những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào trong hậu sơn, Hứa Phong từ trên trên cây to xoay người nhảy xuống. Sáng sớm chính là khoảng thời gian mãnh thú tìm đồ ăn, lúc này chính là lúc dễ dàng gặp phải chúng nó nhất, lại vừa đúng lúc dùng chúng nó luyện tập.

Giống như Hứa Phong đã dự đoán trước sự việc, hắn rời đi không xa liền lại gặp phải một con Dã Trư. Hứa Phong đối với Dã Trư cũng không xa lạ gì, kiếp trước hắn còn cùng với đám bằng hữu mang theo súng săn chạy vào trong khu rừng ở nông thôn để săn bắn. Hứa Phong nhớ rõ bọn hắn chí ít cũng hơn mười người, vậy mà bị một con Dã Trư làm cho chật vật không thôi, lại còn có hai người bởi vì sơ xuất nên bị Dã Trư làm cho bị thương. Đến cuối cùng vẫn là nhờ có bác thợ săn có kinh nghiệm phong phú dùng súng săn gϊếŧ chết.

Một ít người tuy rằng thỏa mãn ăn thịt Dã Trư, nhưng trong lòng mọi người vẫn còn sợ hãi, sau đó không còn người nào tiếp tục đề nghị tiến lến phía trước, vào trong núi săn bắt những chim rừng muôn thú nữa. Chuyện này cũng có thể thấy được lực sát thương của Dã Trư!.

Lúc này tuy rằng thực lực của Hứa Phong so với kiếp trước đã không cùng một đẳng cấp. Nhưng khi đối mặt thân thể kềnh càng phía trước, hắn vẫn phải thật cẩn thận, chủy thủ đã được chuẩn bị sẵn xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dã Trư.

Dã thú đối với ngoại tộc thì cực kỳ linh mẫn, có người hướng tới chúng lộ ra địch ý thì chúng cũng có thể cảm giác được. Ánh mắt Dã Trư này liền chuyển hướng về Hứa Phong, tựa hồ nhìn thấy thân hình Hứa Phong cao gầy yếu ớt, liền không chút nghĩ ngợi đã hướng về Hứa Phong mà vọt tới. Răng nanh phát ra hàn quang, làm cho Hứa Phong cũng không dám thử đối đầu.

Hứa Phong nhìn Dã Trư sắp xông tới hắn, thân mình hơi hơi nghiêng một chút, liền tránh đi răng nanh. Cùng lúc đó chủy thủ trong tay theo cơ hội này, hung hăng hướng về cổ của nó mà đâm thẳng xuống.

"Ngao..."

Một tiếng kêu gào dữ dội vang lên trong không gian, cổ của Dã Trư bắn ra từng luồng máu, nhuộm đỏ đám lá rụng trên núi.

Dã Trư bị đau lại càng điên cuồng hướng về Hứa Phong mà xông tới, bất quá nhãn lực cùng tốc độ của Hứa Phong đã không như ngày xưa, mỗi lần đều có thể tránh thoát khỏi Dã Trư. Mà mỗi lần tránh đi đều có thể nương theo phương hướng, đâm vài nhát trủy thủ lên trên thân thể Dã Trư. Dã Trư bị Hứa Phong dùng chủy thủ đâm vài lần, rốt cụôc một lát sau cũng nằm bất động trên mặt đất.

Hứa Phong nhìn Dã Trư nằm dài trên mặt đất, đáy lòng kinh ngạc không thôi. Thật không ngờ ở kiếp trước thiếu chút nữa bọn họ bị Dã Trư đánh chết, nhưng lần này lại có thể dễ dàng bị hắn xử lý như thế.

Lúc này Hứa Phong mới đại khái hiểu được thực lực tứ phẩm mạnh như thế nào. Hứa Phong nghĩ thầm, hắn lúc này nếu như bị đám tiến lên vây công, cũng tuyệt đối có thể đem bọn hắn đánh ngã ra đất không thể ngồi dậy.

Hứa Phong nhìn Dã Trư nằm trên mặt đất kia, suy nghĩ một chút liền thu hồi chủy thủ. Hiển nhiên rằng nếu dùng chủy thủ để đối phó mãnh thú thì quá mức đơn giản, đối với hắn công lực mà hắn cần nắm vững cũng không có chút giúp ít nào.

" Xem ra! Nên ngạnh kháng chống chọi với dã thú, chỉ có như vậy mới có thể đem tiềm lực của mình bộc phát ra " Hứa Phong thì thào tự nói, không có tiếp tục để ý tới Dã Trư này, tiếp tục hướng về phía trước mà đi đến.

Trên đường thẳng tiến, trái lại Hứa Phong đụng phải không ít dã thú. Bất quá mãnh thú đã từng tồn tại trong mắt hắn, thì lúc này hắn đã không để vào mắt. Trong khi đang tùy ý xử lý mấy con dã thú, thì ánh mắt của Hứa Phong rốt cục cũng đặt trên người một con gấu.

Nhìn con gấu này, trong mắt Hứa Phong mang theo một tia hưng phấn, lấy ra một ít mảnh vải, đem quyền của hắn quấn lại chặt chẽ. Dù sao, móng vuốt của con gấu tuyệt đối không thể xem thường, Hứa Phong cũng không dám trực tiếp dùng quyền để đối phó với móng vuốt của nó. Chỉ có thể dùng mảnh vải để bảo hộ lấy nắm tay, móng vuốt của nó nếu đâm vào thì cũng có một chút khó khăn.

Con gấu là loại động vật rất là hung tàn, sau khi nhìn thấy Hứa Phong, ánh mắt liền lộ ra hung quang, liền hướng về Hứa Phong đánh tới.

Lúc này đây Hứa Phong không có sử dụng chủy thủ, thấy con gấu đánh tới, bèn tránh thoát móng vuốt của nó, một quyền đánh thẳng vào người con gấu. Thân thể con gấu cùng với quyền của Hứa Phong chạm nhau cùng một chỗ, Hứa Phong bị lực lượng cường đại của nó gây ra chấn động cực lớn bay ngược ra ngoài. Đồng thời một tiếng kêu gào vang lên, hiển nhiên nó đã bị một quyền này của Hứa Phong đánh cho đau đớn.

Hứa Phong xoa nhẹ cánh tay, nghĩ thầm một quyền kia vừa mới rồi thật sự thống khoái, điều này làm cho Hứa Phong càng thêm hưng phấn, tiếp tục hướng về phía con gấu đánh tiếp.

Con gấu bị Hứa Phong đánh đau, lộ ra hung tính,móng vuốt hướng về Hứa Phong hung tàn vỗ tới. Móng vuốt giống như thần binh lợi kiếm cực kỳ sắc bén, Hứa Phong tự nhiên sẽ không dám chống đỡ móng vuốt của nó, nhanh chóng né tránh ra xa, đồng thời một quyền đánh lên thân hình con gấu, con gấu lại kêu gào một tiếng, bị chấn động lùi lại mất bước.

Con gấu liên tục bị Hứa Phong đánh trúng hai quyền, có chút đau đớn, nhìn chằm chằm Hứa Phong một cách cảnh giác. Bước chân lại bắt đầu chậm rãi di động, lui dần về phía sau.

Hứa Phong nhìn thấy thế, biết con gấu này đã sinh lòng chạy trốn. Điều này khiến cho Hứa Phong nhanh chóng đuổi tới, một quyền đánh thẳng nhằm đem cản trở con gấu lại.

"Ngao..."

Con gấu lại bị một quyền của Hứa Phong đánh trúng, biết rằng bản thân trốn không thoát, bắt đầu điên cuồng đánh tới Hứa Phong.

Hứa Phong thấy thế liền mừng rỡ, song quyền không ngừng huy vũ, cùng con gấu giao đấu cùng một chỗ.

Từng quyền đánh trên người con gấu làm cho Hứa Phong có một loại cảm giác vui sướng, cảm giác càng lúc càng nhiều hơn.

Trong lúc Hứa Hứa Phong đang từng quyền đối kháng, thình lình xuất hiện một đạo hàn quang sắc bén từ nơi nào không rõ, bổ xuống thân hình con gấu, đem cái đầu của nó chém xuống đất, một cột máu bắn vọt lên cao.

Mà trong lúc Hứa Phong còn đang kinh ngạc, một thanh âm của sang sảng vang lên bên trong tai hắn: " Vị huynh đài này, tiến vào trong núi sâu, nhất định phải nhớ mang theo vũ khí. Bằng không gặp phải mãnh thú, chỉ riêng bằng nắm tay mà đối phó với bọn chúng quả thực khó khăn "

Hứa Phong quay đầu nhìn lại, ở trước mặt hắn có ba người, trong đó có một thiếu niên khí vũ hiên ngang, so với hắn lớn hơn khoảng hai tuổi. Toàn thân mặc quần áo hoa lệ, nhìn Hứa Phong mang theo một nụ đầy thiện ý.

Hứa Phong nhìn con gấu mà hắn đang luyện tập cứ như vậy bị đối phương đánh chết, hắn có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng không thể trách cứ người ta được, dù sao đối phương cũng muốn tốt cho hắn.
Bình Luận (0)
Comment