Nhất Đẳng Gia Đinh

Chương 19

Một đường đi vào trong, bên trong thạch động này có không ít lối rẽ, nhưng nhờ có Hứa Phong dẫn đường, mọi người cơ hồ chưa đi sai đường bao giờ. Điều này làm cho mấy người Chu Dương nhìn Hứa Phong càng thêm phần kỳ lạ. Càng tiếp xúc lâu với Hứa Phong, họ càng phát hiện thiếu niên này không giống với người thường.

Bốn người Chu Dương đánh giá Hứa Phong một hồi. Hứa Phong mặc áo vải thô, vừa nhìn tựa như một thiếu niên nghèo khổ. Nhưng làm cho bọn họ không thể hiểu được, chính là Hứa Phong lại có kiến thức phong phú.

Sau khi đi được một khoảng khá xa, mọi người liền phát hiện một luồng sóng nhiệt từ phía trước truyền tới. Cỗ sóng nhiệt này làm cho mọi người vui mừng hẳn lên, vội vã bước nhanh tới phía trước. Rất nhanh đã đi ra khỏi thạch động, liền gặp một vách núi chắn ngang. Nhìn vách núi này, Vương Lộ hưng phấn nói: " Đúng rồi, lão gia đinh nhà ta cũng nói tới nơi này. Ở dưới vách núi có một hẻm vực, Lục Nham Huyền Hỏa ở ngay trong đó."

Vương Lộ hưng phấn không thôi, mặc dù lão gia đinh không có nói chi tiết lộ trình ra sao, nhưng ông lại chủ yếu nói về vị trí của bảo vật.

Hứa Phong nhìn về phía vách núi, đưa tay nhặt một tảng đá ném xuống. Sau một hồi lâu cũng không nghe âm thanh vọng lên. Cái này làm cho Hứa Phong hít sâu một hơi, từ đây mà xuống dưới đó sâu cũng vạn trượng!

" Mấy huynh muốn đi xuống sao?!" Hứa Phong nhìn vách núi thẳng đứng này nói. Mặc dù phía trên vách, dây leo chằng chịt, có thể đạp chân lên nó mà xuống từ từ. Nhưng như vậy cũng cực kỳ nguy hiểm.

Lúc trước Vương Lộ nghe lão gia đinh kể lại rằng, chính mình leo xuống phía dưới thám thính. Mặc dù ông cũng nhắc nhở hắn vài lần, vách đá này rất dốc, nhưng Vương Lộ cũng không mấy lưu tâm. Dù sao thì thực lực của lão gia đinh chỉ mới ngũ cấp mà thôi, lão có thể leo xuống phía dưới được, thì Vương Lộ hắn cũng làm được.

Nhưng mà lúc này nhìn thấy vách núi dựng đứng kia, lòng tin của hắn liền tan biến trong phút chốc. Chỉ riêng việc leo xuống dưới đó cũng đã làm cho bọn họ lạnh run.Mấy người Vương Lộ không khỏi hối hận lúc trước không chịu mang theo công cụ.

Hứa Phong nhìn sắc mặt mấy người, liền biết trong lòng bọn họ đã nảy sinh chút khiếp sợ. Hắn hít sâu một hơi, cũng không nói lời vô nghĩa, tìm một ít cây mây, kết thành một sợi thừng. Sau đó đi tới gần vách núi, tìm một nơi chắc chắn cột lại, đồng thời đem y phục trên người cởi ra.

Liễu Thiến Như thấy Hứa Phong cởϊ qυầи áo ra như vậy, sắc mặt có chút ửng đỏ, mở miệng xì một tiếng. Chu Dương thấy thế cũng nhịn không được, nhíu mày hỏi: " Hứa huynh, huynh đang làm gì vậy? "

" Trên người của ta không có vải bố, đành dùng tạm quần áo làm dù nhảy vậy. Ít nhất như thế sẽ đảm bảo một chút an toàn." Nói xong, Hứa Phong bắt đầu tìm một ít cây châm, đồng thời gỡ ra một vài sợi vải trên quần áo của mình, băt đầu may lại. Kiếp trước Hứa Phong cũng thích leo núi, đối với những biên pháp bảo hộ cũng không xa lạ gì, lúc này không có nơi nào để mua những dụng cụ cần thiết, nên hắn đành phải chế tạo một cái khác.

Đối với một người nam nhân mà nói, dùng kim châm để may vá đúng là làm khó Hứa Phong. Cho nên, hắn tốn khá nhiều thời gian, mới miễn cưỡng làm xong một cái dù nhảy thô sơ.

Hứa Phong làm xong cái dù nhảy, lại tìm một số cây mây, đem toàn bộ chúng bỏ xuống vách núi.

Làm xong tất cả chuyện này, Hứa Phong nhìn đám người còn đang sững sờ nhìn mình, không khỏi cười nói: " Còn thất thần ra làm gì, cứ làm theo ta. Ít nhất có thể giúp cho mấy huynh phần nào an toàn. "

Tuy rằng Chu Dương không biết cái bọc quần áo sau lưng Hứa Phong có tác dụng gì, nhưng đã thấy qua ván trượt thần kỳ của Hứa Phong, cuối cùng bọn họ vẫn y theo lời hắn mà làm.

Liễu Thiến Như nhìn một đám nam nhân, trên người không mặc chút gì. Mặc dù không có cởi bỏ hoàn toàn, nhưng cũng làm cho nàng ngượng ngùng không thôi. Hơn nữa, quan trong nhất là, mọi người đều không hiểu vì sao lại làm như vậy. Nàng là một nữ tử, chẳng lẽ lại đi cởϊ áσ của mình ra sao?!

Hứa Phong nhìn thấy bộ dạng của Liễu Thiến Như như vậy, liền tự nhiên biết nàng đang nghĩ gì. Tuy rằng Hứa Phong rất muốn nhìn Liễu Thiến Như cởϊ qυầи áo ra, nhưng hắn biết điều này không thể xảy ra. Thấy Liễu Thiến Như ở một bên đang tỏ vẻ bồn chồn bất an, Hứa Phong liền cười nói: " Nếu nàng nguyện ý, có thể cùng với ta đi xuống phía dưới. "

Liễu Thiến Như quay đầu nhìn Hứa Phong, sau đó nhìn nhìn vách núi kia, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Đối với thái độ của Liễu Thiến Như, Hứa Phong chỉ cười khẽ, sau đó không để ý tới nàng nữa, mà tiếp tục thu thập cây mây lại, kết thành một sợi dây thừng dài bỏ xuống khoảng không bên dưới. Sau khi làm xong bốn sợi dây thừng, lúc này Hứa Phong mới dừng lại, mà đám người Chu Dương cũng đã làm xong cái dù nhảy thô sơ của riêng mình.

" Đi thôi! Tất cả mọi người nên cẩn thận một chút! " Ánh mắt Hứa Phong nhìn về phía Liễu Thiến Như. Liễu Thiến Như đi đến bên người Hứa Phong, hắn dùng một sợi dây mây buộc lên người Liễu Thiến Như, đồng thời dùng một sợi khác đem bản thân mình buộc lại, sau đó chậm rãi hạ xuống phía dưới.

Đám người Chu Dương hít sâu một hơi, khống chế nỗi sợ hãi trong lòng, cũng chậm rãi leo xuống.

" Ôm eo ta, cẩn thận đạp chân lên vách núi, đừng hoảng sợ! " Hứa Phong nhìn thấy Liễu Thiến Như có chút run rẩy, bèn nói. Liễu Thiến Như nghe Hứa Phong nói vậy, liếc mắt nhìn về bên hông hắn, nhìn thấy vách núi này sâu không thấy đáy, liền đưa tay ôm chặt hông hắn.

Hai tay mềm mại của Liễu Thiến Như ôm eo lưng của Hứa Phong, hắn cảm giác thân thể tựa hồ có luồng điện chạy qua, cảm giác ôn nhu này làm cho người ta phải si mê, trong lòng không kìm nén được tà hỏa bốc lên. Điều này làm cho Hứa Phong cười khổ không thôi, thầm nghĩ thân thể mười sáu tuổi này thực là nhạy cảm quá đi.

Mặc dù Hứa Phong có chút nghĩ lung tung, nhưng hắn biết nơi này không được phép phân tâm, nên nỗ lực áp chế cảm xúc của mình, tay cầm dây mây, từ từ đi xuống.

So với đám người Chu Dương, thì Hứa Phong khó khăn hơn rất nhiều, dù sao hắn cũng thừa nhận hai người quá nặng.

Kiếp trước là một cao thủ leo núi, không thể nghi ngờ là Hứa Phong đã trải qua nhiều khó khăn. Kiếp này là một huyền giả, có huyền công hộ thể, quả thực còn tốt hơn xưa rất nhiều. Bất quá cũng nguy hiểm hơn, do dụng cụ trên thế giới này quá mức sơ sài.

Đám người Chu Dương cũng ngừng thở, cẩn thận di chuyển. Tốc độ ba người đi xuống cực chậm, đã qua một hồi lâu mà chỉ đi được một phần ba lộ trình mà thôi.

" Cô chú ý đến những tảng đá trên vách núi một chút." Hứa Phong nhìn vách núi càng lúc càng dốc, quay đầu về sau, nói với Liễu Thiến Như.

Liễu Thiến Như chung quy vẫn là một nữ nhân, tuy rằng lớn gan, nhưng khi ở giữa vách núi, thân thể vẫn không ngừng run rẩy. Hai tay ôm chặt eo Hứa Phong. Hứa Phong cảm giác được thân hình mềm mại dán chặt vào hắn, làm cho hắn cực kỳ thoải mái.

Thân thể hai người dính chặt vào nhau, không biết có phải hơi thở ấm áp ảnh hưởng tới Liễu Thiến Như hay không? Bỗng nhiên nàng bước chân hụt vào khoảng không, thân mình phút chốc trượt xuống phía dưới. Tiếp theo đó Hứa Phong cũng trược xuống theo.

" A.... " Liễu Thiến Như hét lên một tiếng, hai tay tựa hồ hình thành một phản xạ, ôm chặt lấy Hứa Phong, cặp mắt gắt gao nhắm chặt.

" Liễu Thiến Như! " Mấy người Chu Dương nhìn thấy, đồng thanh hô to. Ở một nơi cao như thế, nếu mà ngã xuống thì còn có thể sống sao?!

Trong lòng mấy người Chu Dương cực kỳ kinh hãi, lại phát hiện phía sau lưng hai người đó, có một cái bao bố phồng to lên, làm cho tốc độ rơi xuống giảm đi rất nhiều. Hứa Phong nhân cơ hội này, nắm chặt sợi dây mây, nương theo lực căng dây, thân hình mãnh liệt đạp một cái, ôm theo Liễu Thiến Như đáp xuống một chỗ gồ lên bên vách núi.

Tay Hứa Phong ôm chặt eo nhỏ của Liễu Thiến Như, nhìn nàng nói: " Nàng không sao chứ?! "

Liễu Thiến Như còn chưa kịp hoàn hồn, sau khi cảm giác thân thể chạm đất, lúc này mới dám mở mắt ra. Nhìn thấy Hứa Phong đang ôm chặt mình, trên mặt liền ửng hồng lên, đưa tay vỗ vỗ bộ ngực, lắc lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì.

Mấy người Chu Dương lúc này cũng làm theo Hứa Phong, đáp xuống cạnh hai người, nhìn hai người họ nói: " Định dọa chết chúng ta sao! "

Trên mặt Liễu Thiến Như ửng đỏ, lắc đầu nói: " Muội không sao! "

Sau khi Chu Dương tin tưởng Liễu Thiến Như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt liền nhìn về phía bao bố phía sau Hứa Phong, cất lời tán thán: " Không nghĩ tới thứ này còn có hiệu quả như thế. Thật không biết Hứa huynh làm sao lại nghĩ ra được."

Hứa Phong cười cười, nhìn ba người nói: " Nếu không có việc gì, mọi người tiếp tục đi xuống nào! "

Nói xong, Hứa Phong ôm lấy Liễu Thiến Như, thân mình lại tiếp tục đi xuống phía dưới. Lúc nãy Liễu Thiến Như không cảm nhân được gì, nhưng sau khi tâm thần hồi phục lại, thấy Hứa Phong ôm lấy mình, thân thể liền cứng đờ lại. Ánh mắt nhìn về Hứa Phong, nhưng thấy hắn hình như không có để ý tới điểm ấy, lúc này mới âm thầm thở dài một hơi, thầm nghĩ bản thân mình lo lắng thừa.

Nhưng mà Liễu Thiến Như cũng không biết, tuy rằng Hứa Phong nhìn có vẻ không chớp mắt, nhưng trong lòng lại nhịn không được khen ngợi, thân thể tiểu nữ mỹ này co dãn thực là tốt. Đương nhiên, với một người phong hoa tuyết nguyệt sành sỏi như Hứa Phong, thì việc háo sắc không lộ ra ngoài mặt là chuyện bình thường.

Mọi người không ngừng đi xuống, vừa gặp một màn kinh hãi khi nãy, nên tất cả mọi người đều cực kỳ cẩn thận. Liễu Thiến Như cũng không dám phân tâm, năm người đi khoảng gần hết nữa ngày trời, rốt cuộc cũng tới hẻm vực mà Vương Lộ nói.

Đám người Hứa Phong hạ xuống hẻm vực, tất cả đều cảm giác được một luồng sóng nhiệt khủng bố. Sóng nhiệt này làm cho Hứa Phong khó chịu đến cực điểm. Ánh mắt hắn nhìn sang phía sau khe núi, có ngọn lửa giống như viên cầu, màu xanh biếc. Ngọn lửa xanh biếc hừng hực cháy, tỏa ra xung quanh từng luồng sóng nhiệt.

Hứa Phong chăm chú nhìn, liền có thể cảm nhận được trong đó, lực lượng cuộn trào, đầy mạnh mẽ. Khiến cho Hứa Phong không khỏi cảm thán: không hổ là thiên địa huyền vật, lực lượng quả nhiên không phải nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment