Hứa Phong đạt tới thất phẩm, không khỏi nhớ tới trong Đạo Huyền kinh có một huyền thuật trị liệu - Tịnh Huyền thuật. Khi xưa hắn còn chưa lĩnh ngộ về khí lực, cho nên không thể sử dụng được Tịnh Huyền thuật. Bây giờ đã đạt thất phẩm, khí lực sung túc, công lực tràn trề. Vừa đúng lúc có thể thử một phen!
Nghĩ vậy Hứa Phong liền thực hiện ngay, y theo phương pháp Tịnh Huyền thuật mà thi triển, công lực di chuyển đến đầu ngón tay. Hứa Phong dùng ngón tay ẩn chứa công lực này, trong hư không xẹt qua từng đạo vết tích, đồng thời khi vết tích ấy xuất hiện, liền từ trong không gian hội tụ một loại năng lượng kì lạ. Nháy mắt, trong hư không liền xuất hiện một màng nước trong suốt.
Hứa Phong nhìn thấy màn nước này, ngón tay liền điểm nhẹ lên. Trong nháy mắt, màn nước liền bao trùm vào bàn tay bị lôi điện bạo phá lúc nãy. Hứa Phong cảm giác được một luồng khí mát mẻ trong lành, từ bàn tay hắn trải rộng ra, cùng lúc đó da tay bắt đầu ngứa ngáy.
Hứa Phong mở mắt nhìn xem, nguyên bản bàn tay của hắn đang xuất huyết, nhưng bây giờ đã nhanh chóng ngừng lại. Trong lòng bàn tay, có vài vết thương không lớn, bằng mắt thường có thể nhìn thấy chúng đang dần dần khép lại, trong khoảnh khắc liền lành lặn như thuở nào.
Loại tình huống này làm cho Hứa Phong kinh ngạc, lập tức liền thi triển Tịnh Huyền thuật một lần nữa. Tịnh Huyền thuật lại bao phủ lấy bàn tay Hứa Phong. Nguyên bản miệng vết thương có chút ghê người, từng vệt máu khô bám vào, nhưng bây giờ không còn khó coi nữa.
Khi Hứa Phong lần thứ ba thi triển Tịnh Huyền thuật bao phủ lấy bàn tay, thì lớp da bị sét đánh tạo thành vết thương vô cùng lớn, đang bắt đầu đóng vảy. Tình cảnh này làm cho Hứa Phong tròn xoe mắt, mặc dù hắn biết Tịnh Huyền thuật không phải đơn giản, nhưng mà hiệu quả làm sinh sôi tế bào, lành lặn vết thương trong thời gian ngắn cũng làm cho hắn kinh ngạc không thôi.
Liễu Thiến Như ở bên cạnh cũng nhìn thấy cảnh này, thấy Hứa Phong liên tục đánh ra ba đạo thủy quang, rốt cuộc kìm không được hô lớn: " Thuật sĩ! "
Liễu Thiến Như biết Hứa Phong là một huyền giả, nhưng không thể nào ngờ Hứa Phong còn là một thuật sĩ. Vừa lúc nãy hắn dùng công lực thi triển ra màng nước, chỉ có thuật sĩ mới làm được như thế.
" Hắn còn là thuật sĩ sao?! " Liễu Thiến Như kinh ngạc nhìn Hứa Phong, nàng thân là thuật sĩ, đối với thuật sĩ tự nhiên hiểu rõ. Mặc dù ba đạo thủy quang khi nãy nàng không có cảm giác gần gũi, nhưng Liễu Thiến Như cảm giác đây chắc chắn là một thuật pháp cao cấp.
Đặc biệt nhìn thấy tay hắn đã kết vảy, loại thuật pháp trị thương trong nháy mắt như thế cũng khiến cho nàng rung động. Thuật pháp như thế nàng cũng chưa từng nghe nói qua, nhưng khi thấy Hứa Phong thi triển, làm cho nàng rung động tâm thần.
Hứa Phong tự nhiên không biết hắn vừa thi triển huyền thuật lại là một loại thuật pháp, Hứa Phong thấy Tịnh Huyền thuật có hiệu quả như vậy, có chút vui mừng chuẩn bị tiếp tục thi triển một lần nữa. Chẳng qua, ngay lúc đó Hứa Phong cảm giác đầu óc nặng nề, căn bản không thể nào tiếp tục thi triển huyền thuật này được.
Loại cảm giác nặng nề này làm cho hắn không khỏi ngồi than ngắn thở dài, hắn cảm giác tinh thần của mình không còn một mống.
Liễu Thiến Như thấy Hứa Phong như thế, liền nhìn hắn nói: " Thuật sĩ khi thi triển thuật pháp, cần phải tiêu hao tinh thần lực lượng nhất định. Ngươi nên ngồi nghỉ một chút."
" Thuật pháp? " Hứa Phong kinh ngạc, nhớ lúc này mình thi triển Tịnh Huyền thuật, liền cảm giấy giống giống như thi triển thuật pháp.
" Ta trở thành một thuật sĩ sao? " Hứa Phong có chút không kịp thích ứng, cảm nhận Đạo Huyền kinh cực kỳ thần diệu. Lại có thể khiến cho Hứa Phong vừa là huyền giả, vừa là thuật sĩ. Nhưng Hứa Phong cũng không có xác định bản thân hắn là một thuật sĩ chân chính, dù sao thì những chuyện này cũng do Đạo Huyền kinh mang lại, cùng thế giới này có chút bất đồng. Bất quá, dựa vào hiệu quả vừa rồi mà nói, Tịnh Huyền thuật là một công pháp khá tốt, ít nhất còn tốt hơn thuật pháp trị liệu của thế giới này.
Đầu óc cực kỳ nặng nề khiến cho Hứa Phong không khỏi tu luyện Đạo Huyền kinh. Giống như hắn tưởng tượng, sau khi tu luyện thì cảm giác nặng nề này dần dần biến mất. Mỗi lần tu luyện Đạo Huyền kinh, Hứa Phong cảm giác tâm thần sảng khoái.
.......
Sau khi giảm nhẹ cảm giác nặng nề đó, Hứa Phong lại thử thi triển Tịnh Huyền thuật, nhưng vẫn không được. Bởi hắn vừa động tâm niệm, là cảm giác nặng nề lại xuất hiện trong đầu. Hứa Phong liền hiểu được, muốn khôi phục lại lượng tinh thần đã tiêu hao, cũng cần một khoảng thời gian.
Không thể sử dụng Tịnh Huyền thuật, Hứa Phong liền bắt đầu lo lắng. Hiện tại hắn và Liễu Thiến Như đang bị vây khốn trong thạch động này. Không có dây mây trợ giúp, thì muốn đi xuống vách núi là chuyện không thể được. Sơn động khác với quật động, trong quật động có nhiều khe vực nho nhỏ, có các loại dây mây sinh trưởng, còn trong sơn động thì không có ánh sáng, thực vật cực kỳ thưa thớt. Nếu muốn nói tìm ra dây mây, đúng là chuyện viễn vông.
Hứa Phong nhìn không gian lúc trước tồn tại Lục nham huyền lôi, bởi vì khi đó có lôi điện chiếu sáng, nên hắn nhìn thấy có một động khẩu liên thông với sơn động này. Hứa Phong hít sâu một hơi, nhìn Liễu Thiến Như nói: " Chúng ta đi dọc theo động khẩu đó, nhìn xem có thể đi ra ngoài hay không! "
Liễu Thiến Như gật gật đầu, trong lòng thầm hy vọng sơn động này có đường đi xuyên qua vách núi.
Hứa Phong thấy Liễu Thiến Như đồng ý, bèn đi tới bên người nàng, nhìn thân hình trước lồi sau lõm đầy dụ hoặc, đưa tay bế nàng lên.
Liễu Thiến Như tựa hồ đã thành thói quen, tuy rằng có đôi chút ngượng ngùng, nhưng cũng không nói gì thêm, hai tay ôm lấy cổ Hứa Phong, thấp giọng nói: " Chớ có lộn xộn, nếu tay của ngươi còn tiếp tục sờ mó lung tung, thì cũng đừng trách ta. "
Nghe thấy Liễu Thiến Như nói như vậy, Hứa Phong cảm thấy dở khóc dở cười, có trời đất chứng giám, lúc nãy hắn ôm Liễu Thiến Như căn bản là không có nghĩ tới những chuyện khác. Đôi lúc vô tình chạm phải đồn bộ của nàng, chẳng qua là nàng nghĩ ngợi lung tung mà thôi.
" Nàng sao lại nghi oan cho người tốt vậy chứ! " Hứa Phong cực kỳ ủy khuất nói, hắn rõ ràng không muốn chạm mà.
.......
Hứa Phong ôm Liễu Thiến Như một đường trong sơn động mà đi, đường đi cực kỳ phức tạp, làm cho hắn cũng không dám đi quá nhanh, mỗi lần đi vào một động khẩu nào cũng làm một cái ký hiệu.
Trải qua một ngày đêm, hai người đã mệt mỏi rã rời, cuối cùng cũng đi ra khỏi sơn động.
Nhìn thấy cánh rừng xanh um trước mắt, Liễu Thiến Như giống như một tiểu cô nương hưng phấn kêu to: "Hứa Phong, chúng ta đã ra rồi, chúng ta đã ra rồi. "
Hứa Phong nhìn Liễu Thiến Như reo hò hưng phấn, hắn quay đầu nhìn lại huyệt động nhỏ phía sau. Đúng là không ai nghĩ ra, bên dưới huyệt động này là một sơn động khổng lồ như thế nào.
Trong rừng núi, muốn làm một người chết đói quả thực rất khó. Rất nhanh Hứa Phong liền tìm được một ít quả rừng, đưa cho Liễu Thiến Như dùng tạm cho đỡ đói.
Trong lúc đó, Hứa Phong cũng không quên thi triển Tịnh Huyền thuật trị thương cho Liễu Thiến Như. Sau thời gian một ngày, Hứa Phong cũng hiểu được, mỗi lần hắn chỉ có thể thi triển ba lần Tịnh Huyền thuật. Sau mỗi lần thi triển, thì cần nửa ngày sau mới có thể thi triển lại lần nữa.
Tuy rằng miệng vết thương của Liễu Thiến Như không lớn, nhưng cũng khiến cho Hứa Phong phải vài lần thi triển Tịnh Huyền thuật mới liền da lại.
Đồng thời, Liễu Thiến Như cảm thụ cảm giác được Tịnh Huyền thuật chữa trị, đúng là một môn thuật pháp kỳ diệu. Nó có thể làm cho miệng vết thương lành lặn lại. Mỗi lần nàng được Tịnh Huyền thuật chữa trị, có cảm giác tâm hồn được thanh lọc, cực kì khoan khoái, tinh thần cũng tốt dần lên.
Sau khi giải quyết vấn đề ăn uống, Hứa Phong vừa định ôm lấy Liễu Thiến Như chuẩn bị rời đi, nhưng bị nàng ngăn lại, nhìn Hứa Phong hừ một tiếng nói: " Tự ta đi! Tay của ngươi không bao giờ yên phận, lúc nào cũng chạm vào ta! "
Hứa Phong nghe nàng nói thế, cảm thấy xấu hổ nói, phản đối lại ngay: " Nàng vu khống, ta hoàn toàn không có. Từ lúc bắt đầu tới giờ không có chạm vào nàng, chính là nàng chạm vào ta thì có! "
" Ngươi... khốn kiếp! " Liễu Thiến Như hận không thể gϊếŧ chết tên khốn kiếp này. Nàng tức giận quay đầu sang chỗ khác, không thèm quản tới hắn nữa. Trong lòng hạ quyết tâm, chỉ cần thoát ra khỏi nơi này, nàng sẽ tiếp tục coi thường Hứa Phong.
Hứa Phong đương nhiên không biết Liễu Thiến Như nghĩ cái gì, hắn nhìn bốn phía xem xét, phát hiện nơi này cực kỳ xa lạ, không biết đang ở vị trí nào. Điều này làm cho Hứa Phong cười khổ không thôi, muốn đi ra khỏi vùng rừng núi này, lại không biết tốn bao nhiêu thời gian.
......
Thời gian nửa tháng chớp mắt liền đi qua, ở trên lôi đài trong Tiêu gia đại viện, Lưu Khắc đang đứng trên đó, anh mắt mang theo khí thế khoa trương cùng ngạo mạn. Nhìn bốn phía thấy không có ít người đứng xem.
" Ài, tiểu tử Hứa Phong kia không biết đã biến đi đâu nửa tháng nay rồi, chắc hắn đã trốn đi rồi cũng nên."
" Đúng đó! Tên kia thân là gia đinh, mà mười ngày không làm việc, hừ, ta muốn nhìn xem thiếu gia cùng tiểu thư đánh chết hắn ra sao. "
" Tiểu tử này nhất định là sợ tam quản gia, cho nên mới đào tẩu đi rồi. Đúng là người nhu nhược! "
" Đó là cái chắc rồi, tam quản gia là ngũ phẩm huyền giả, muốn gϊếŧ chết hắn không phải dễ dàng sao. Hắn không chạy trốn, chẳng lẽ ngồi chờ chết.?"
" Ta còn tưởng tiểu tử đó đã thay đổi, ai dè vẫn như cũ, là người yếu đuối như vậy! "
"...."