Đường Duyệt càng hoài nghi, không rõ họ đang giấu bí mật gì. Tại sao Khuynh Thành không ở bên cạnh nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Nữ thí chủ, Khuynh Thành vốn là một vũ khí chất chứa đầy oan nghiệt, vốn không nên tồn tại trên thế gian này. Lão nạp hy vọng, thí chủ đồng ý cho lão nạp hủy nó đi”.
Cửu Niệm nói: “Nữ thí chủ, Khuynh Thành đã nhuốm máu quá nhiều! Tà khí oan nghiệt quá nặng, oan khí nhiều vô kể. Chỉ sợ có một ngày nó sẽ xâm lấn linh hồn, khống chế thần trí thí chủ. Cuối cùng sẽ làm hại cả tính mạng thí chủ. Thí chủ còn muốn có nó chăng?”.
Đường Duyệt ngây người, Khuynh Thành là vật sở hữu duy nhất của nàng nhiều năm nay. Nàng không bao giờ nghĩ sẽ có một ngày Khuynh Thành rời xa nàng, càng chưa từng nghĩ tới việc nàng phải chủ động từ bỏ thanh đao này. Không! Không phải là thanh đao này, không phải là người bạn duy nhất không rời bỏ nàng, nên nàng kiên quyết nói: “Đúng, bất luận có xảy ra chuyện gì, ta vẫn cần có nó”.
Cửu Niệm bước đến gần bên giường, Đường Duyệt nhìn thẳng vào mắt ông. Trong mắt nàng ánh lên ngọn lửa kỳ lạ. Đó là một sự cố chấp đáng sợ, dù chết cũng không chịu quay đầu lại, quyết không vì bất cứ lý do gì mà thay đổi.
Khuôn mặt nàng trắng bệch, nhưng lại có vẻ đẹp khiến người khác kinh ngạc. Nét mặt của Cửu Niệm đại sư chợt thay đổi. Dường như ông nhận ra một việc khó tin nào đó, thất thanh kêu lên: “Thí chủ!”.
“Đại sư, ngài làm sao thế?” Nàng giơ tay ra, muốn đỡ vị hòa thượng dường như sắp ngã xuống đất.
Cửu Niệm lùi về sau mấy bước, khuôn mặt dường như đã bình tĩnh lại. Nhưng tay ông vẫn run run, ông bình tĩnh nói: “Không, nữ thí chủ quyết không thể giống người đó được!”.
Đường Duyệt hoài nghi nhìn ông. Cửu Niệm lẩm bẩm: “Nhưng đôi lông mày đó, cặp mắt đó, nét mặt đó… sao giống nhau đến vậy…” Ông lắc đầu không ngừng, dường như muốn đẩy một suy nghĩ đáng sợ ra khỏi đầu mình.
“Đại sư?” Đường Duyệt vốn đang dựa người vào giường liền lập tức xuống giường.
“A di đà phật”. Cửu Niệm niệm một câu phật hiệu, dường như đã bình tĩnh trở lại: “Nữ thí chủ, lão nạp vọng ngôn, xin thí chủ thứ lỗi”. Tay của ông đã đỡ lấy Đường Duyệt, đợi nàng nằm xuống rồi mới nói: “Lão nạp không sao, đa tạ nữ thí chủ đã quan tâm”.
Đường Duyệt bán tín bán nghi nhìn ông, nhưng không hỏi nửa lời. Vì nàng biết, trong lòng mỗi người chắc chắn đều có một bí mật không muốn cho người khác biết. Nếu như đối phương muốn nói, tự nhiên sẽ nói, nếu không, thì có miễn cưỡng cũng vô ích.
Cửu Niệm đứng chôn chân tại chỗ, trầm lặng hồi lâu, rồi thở dài một tiếng. Ông rút từ trong tay áo cà sa rộng ra một vật, nhẹ nhàng đặt xuống bên chiếc gối của Đường Duyệt: “Nữ thí chủ, vật trở về nguyên chủ, hy vọng thí chủ biết tự chăm sóc mình”.
Đường Duyệt sờ vào Khuynh Thành. Nàng cảm nhận được sự sắc nhọn lạnh lùng của thanh đao. Tất cả mọi người đều nói Khuynh Thành là một vật không tốt lành. Nhưng như vậy thì đã sao, nàng không phải cũng là người không được người khác đón nhận đó sao? Không có ai bên cạnh quan tâm nàng, nàng chỉ muốn có Khuynh Thành là đủ. Nàng ngẩng đầu, nhìn vị hòa thượng bước ra khỏi phòng.
“Sư phụ!” Giọng nói của một nam nhân từ bên ngoài vang lên.
Đường Duyệt sờ vào thanh đao Khuynh Thành, nhẹ nhàng ôm lấy nó vào lòng, cất nó vào trong ngực. Đột nhiên nàng cảm thấy một sự lạnh lẽo lan tỏa toàn thân.
Thương Dung đẩy cửa bước vào. Không hiểu sao Đường Duyệt cảm thấy mắt mình cay cay. Nhưng tất cả những gì nàng có thể làm là kéo tấm chăn lên, nhằm che đi những giọt nước mắt đang trào ra. Nàng làm ra vẻ không có chuyện gì, nói: “Thương đại ca”.
Thương Dung bước tới bên cạnh nàng, theo thói quen, chàng giơ tay muốn vuốt mái tóc nàng. Đôi bàn tay đã giơ lên nửa chừng nhưng không hiểu sao lại hạ xuống. Chàng cười miễn cưỡng: “Muội khỏe lại rồi…”, sau đó không nói được lời nào nữa.
Đường Duyệt nhìn cánh cửa đang chắn những tia nắng mặt trời, nói: “Vâng, muội đã khỏe lên nhiều rồi”. Dường như khó có thể chịu đựng không khí miễn cưỡng này hơn nữa, nàng nói: “Thương đại ca, huynh đến không đúng lúc rồi, Cửu Niệm đại sư vừa rời khỏi đây”.
“Huynh biết…” Thương Dung cười, nụ cười đầy gượng gạo.
Thấy vậy, tim Đường Duyệt đau nhói, nhưng nàng vẫn lấy hết dũng khí nói: “Thương đại ca, thực ra huynh không cần phải làm như thế này. Muội sớm đã biết, huynh chưa từng… giống như đại ca muội. Từ nay về sau, muội sẽ không bao giờ làm những việc như vậy nữa, huynh không cần phải lo lắng”.
Nàng cúi thấp đầu, sợ bị Thương Dung phát hiện ra mắt nàng đã ướt đẫm, nước mắt chực trào ra. Nàng không muốn khóc trước mặt chàng, càng không muốn làm chàng khó xử. Cho nên nàng vẫn cố gắng kìm nén.
Thương Dung không nói gì, đứng chôn chân tại chỗ, lặng lẽ nhìn nàng. Hai người không nói một lời nào. Thời gian dường như trôi qua rất lâu, rất lâu. Mãi sau Đường Duyệt mới cất tiếng: “Thương đại ca, muội vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp huynh, muội ngồi trên một cái cây cao, nhìn xe ngựa chạy qua, trong lòng thầm nghĩ tại sao mọi người đều đến chúc mừng Tiểu Bảo, nhưng không có ai quan tâm đến muội. Trong lòng muội thậm chí đã nghĩ, nếu như không có Tiểu Bảo, nếu như không có Đường Gia Bảo, nếu như phụ thân muội không chết, thì thật là tốt biết bao…” Đường Duyệt tiếp tục nói: “Nhưng, sau đó xe ngựa đã dừng lại, huynh bước tới nói chuyện với muội. Hỏi muội có thể hái cho huynh một bông hoa anh đào không. Muội liền nghĩ, người này thật tuấn tú, nhưng cũng rất kỳ lạ… Sau đó, huynh đã tặng muội rất nhiều thứ mà nữ nhi thích, muội liền cho rằng, trên thế gian này coi như đã có một người xem muội là một nữ nhi. Huynh không biết lúc đó trong lòng muội cảm kích huynh như thế nào đâu…”
“Muội đừng nói nữa!” Thương Dung đột nhiên cương quyết nói, ngăn những lời của Đường Duyệt lại. Chàng không dám nghe tiếp, nhưng giọng điệu cương quyết, lạnh lùng của chàng khiến Đường Duyệt hiểu nhầm là chàng ghét những câu nói đó.
Nước mắt Đường Duyệt đã tràn đầy khóe mắt: “Xin lỗi, muội… muội không nên nói những lời vô nghĩa như vậy”.
Thương Dung thở dài, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói: “Tiểu Duyệt, muội không sao thì tốt rồi! Lần này may mà muội đã kịp thời báo tin. Nếu không sẽ có rất nhiều người chết”.
Đường Duyệt khẽ cười, nói: “Muội không tốt như huynh nói đâu. Lúc đó muội chỉ hy vọng, không phụ sự ủy thác của bằng hữu, không muốn đại ca phải chết. Muội thực sự… không hề nghĩ đến những người khác”.
Thương Dung không dám đối diện trực tiếp với những cảm xúc của nàng. Chàng ép buộc mình nói: “Muội biết không? Trong võ lâm có rất nhiều người nhắc đến đại nghĩa của muội, đến Đường phu nhân lần này cũng thấy rất vui”.
Trên mặt Đường Duyệt không hề biểu lộ sự vui mừng. Dường như nàng không hề để ý đến những lời Thương Dung nói, nàng hờ hững nói: “Vậy sao?”.
Thương Dung nói: “Đúng vậy, mẫu thân muội còn đến thăm muội, chỉ là lúc đó muội không biết thôi”.
Khóe môi Đường Duyệt lại nở một nụ cười kỳ lạ: “Đó có lẽ… là do bà ấy bây giờ còn cần đến muội thôi”.
Thương Dung nói: “Ta nghe nói, người của hai gia tộc Nam Cung, Thượng Quan và một số môn phái khác đã tìm đến để kết thân. Chỉ đợi muội tỉnh lại, có thể đi xem xem, tất… có người muội thích”.
Giọng Đường Duyệt lạnh lùng: “Thương đại ca, nếu như huynh đã nói xong, có thể đi ra ngoài được không? Muội muốn nghỉ một lát”.
Thương Dung chưa từng nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của Đường Duyệt như vậy, chàng nhất thời không kịp định thần lại được. Lời nói lạnh lùng, vô tình, giống như một gáo nước lạnh giội từ đầu xuống đến chân chàng.
Lần đầu tiên chàng được trải nghiệm cảm giác bị Đường Duyệt lạnh nhạt là như thế nào. Xưa nay chàng vẫn biết, đối với Tô Mộng Chẩm, đối với những người Đường Duyệt không hề để ý tới, nàng đều đối xử lạnh lùng như vậy, không bao giờ nở một nụ cười thân thiện. nhưng chàng chưa từng nghĩ, có một ngày, Đường Duyệt cũng sẽ nói với chàng những câu nói đó.
Thương Dung phát hiện ra, chàng hoàn toàn không thể chịu đựng thái độ đó của nàng. Đường Duyệt có thể đối xử với những người khác như vậy, nhưng sao có thể đối xử với chàng như thế? Cho nên, chàng lập tức nói tiếp, thậm chí chưa kịp suy nghĩ và có phần vội vàng: “Xin lỗi, Tiểu Duyệt, là huynh sai rồi, huynh không nên nói với muội những lời đó…”
Đường Duyệt dịu dàng trở lại, nàng than một tiếng: “Không, người nói xin lỗi phải là muội mới đúng. Muội đã làm khó cho Thương đại ca”.
Thương Dung nhận ra mình đã quá tùy tiện. Rõ ràng là không thể chấp nhận, nhưng vẫn trăm phương nghìn kế muốn có được sự quan tâm, chú ý của nàng.
“Thương đại ca, muội…” Đường Duyệt chưa nói hết câu, nhưng bị một người chặn lại.
“Đường cô nương, nàng dường như quên mất phải đa tạ một người”. Bên ngoài cửa, một nam nhân đột nhiên bước vào. Đôi mắt chứa đầy tình cảm, trên môi nở một nụ cười. Tô Mộng Chẩm… Đường Duyệt nhìn hắn, chau mày. Từ lúc bắt đầu tỉnh lại, nàng đã nhất thời bỏ qua tình tiết đó, chỉ vì nàng biết, lúc đó, người bất chấp tất cả ôm lấy nàng chính là Tô Mộng Chẩm, không sai.
Tô Mộng Chẩm cười cười nhìn hai người họ, trong lòng hỗn loạn. vừa rồi đứng ngoài cửa, hắn đã nhìn thấy cảnh hai người họ gặp nhau. Đường Duyệt thích Thương Dung, hắn đã sớm biết được điều này. Chỉ là khi tận mắt nhìn thấy không khí ấm áp giữa họ, dường như không cho phép bất cứ người nào chen chân phá vỡ, Tô Mộng Chẩm bỗng cảm thấy khó chịu khôn tả. Hai người ấy dường như có một thế giới riêng, bất luận hắn có làm gì cũng không thể chen chân vào được.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy ghét Thương Dung đến vậy. Hắn lờ mờ nhận ra, trong lòng Đường Duyệt, Thương Dung là một bóng hình in vào tim nàng rất sâu, rất nặng. Sâu nặng tới mức chỉ cần Thương Dung nói một câu thôi cũng có thể làm cho nàng khóc hoặc cười.
Hắn có thể làm cho Thương Dung biến mất trên thế gian này. Nhưng có thể làm chàng ấy biến mất trong lòng Đường Duyệt được không? Dù cho Thương Dung chết nghìn lần, vạn lần thì cũng chỉ khiến cho nàng thêm nhớ thêm thương chàng mà thôi.
“Lẽ nào nàng đã quên người ôm lấy nàng chính là ta sao?” Khuôn mặt Tô Mộng Chẩm khi cười càng hiền từ bao nhiêu thì lại thể hiện ác ý bấy nhiêu. Hắn bước đến bên giường, đặt tay lên trán Đường Duyệt: “Cuối cùng cũng đã hết nóng rồi. Hơn nửa tháng nay, nàng sốt liên miên, đã mấy lần suýt mất mạng, làm ta lo quá”.
Hắn dường như không biết xấu hổ, nói nửa giả nửa thật. Nàng sốt là việc có thật, nhưng hắn mượn cơ hội công kích cũng là có thật. Hắn biết rõ Thương Dung vì đi tìm hòa thượng Cửu Niệm nên không thể ở bên cạnh Đường Duyệt. Thực chất, lấy cớ Đường Duyệt bị thương, Tô Mộng Chẩm có thể chữa trị, nhưng không có cách nào đoán được rốt cuộc tới lúc nào nàng mới có thể hồi phục lại. So với chân khí chính thống của Cửu Niệm hòa thượng, võ công của Tô Mộng Chẩm thuộc phái âm nhu, không thích hợp để xua đuổi hàn khí trong cơ thể nàng, cho nên hắn mới không dám ra tay chữa trị cho nàng.
Thương Dung ra khỏi phòng của Đường Duyệt, bèn đi đến phòng của Cửu Niệm đại sư. Để thuận tiện cho việc chữa trị, Cửu Niệm đại sư đã được sắp xếp ở Khiên Cơ Viên, nơi gần phòng của Đường Duyệt nhất. Thương Dung đi một mạch đến cửa phòng đại sư, giơ tay gõ cửa. Nhưng đột nhiên chàng dừng lại một lúc, rồi buông tay, quay người định bước đi.
“Đã đến đây rồi thì hãy vào đi!” Một giọng già nua từ trong phòng vọng ra.
Thương Dung do dự một lát, rồi đẩy cửa bước vào. Nơi đây vốn là một phòng khách được bài trí rất trang trọng. sau khi Cửu Niệm đại sư đến, Đường Gia Bảo muốn bố trí một thiền thất cho ông, nhưng Cửu Niệm ngăn lại. Ông nói, ông là hòa thượng, ở bất cứ nơi đâu cũng đều là hòa thượng, hà tất phải lãng phí tiền bạc bố trí lại?
Trong phòng có một chiếc giường, một chiếc bàn và một chiếc ghế. Nhưng Cửu Niệm đại sư lại ngồi trên một mảnh bồ hương đặt trên mặt đất. Thương Dung bước vào, ngồi xuống mảnh bồ hương đối diện với Cửu Niệm đại sư.
“Sư phụ, con đến rồi!” Chàng khẽ nói.
“Lão nạp thấy rồi”. Cửu Niệm đại sư mở to mắt, trên khuôn mặt phúc hậu nở một nụ cười. Trong mắt đại sư, Thương Dung vẫn là một đứa trẻ mới lên tám tuổi đang theo ông học võ công.
Cửu Niệm chăm chú quan sát Thương Dung, nói: “Con có tâm sự phải không?”
Trong lòng Thương Dung, Cửu Niệm đại sư tuy chỉ là sư phụ, nhưng thực ra cũng quan trọng giống như phụ thân của chàng, cho nên chàng nói: “Sư phụ, gần đây có một việc luôn làm con phiền lòng”.
“Không thể giải quyết được?” Cửu Niệm đại sư hỏi.
Thương Dung đáp: “Không thể”.
Cửu Niệm hỏi: “Không thể buông xuôi?”.
Trong giọng nói của Thương Dung có một sự cô độc không nói thành lời, chàng đáp: “Không thể”.
Cửu Niệm im lặng một lát rồi hỏi: “Cũng không thể quên được?”.
Thương Dung im lặng một lát: “Đệ tử không thể”.
“Không thể, hay không muốn?”
“Là không thể, cũng là không muốn”.
“Vậy thì lão nạp cũng bất lực”.
Thương Dung vội đáp: “Nhưng người là sư phụ của con”.
Cửu Niệm nói: “Lão nạp chỉ là tăng nhân, không phải là Phật Tổ”.
Thương Dung đáp: “Sư phụ, đệ tử muốn hỏi người một điều. Làm sao mới có thể thực lòng đối đãi tốt với một người? Để cho người đó sau hạnh phúc ngắn ngủi là một đời đau khổ, hay là để người đó đau khổ nhất thời nhưng có thể tránh được những oán hận trong tương lai?”.
Cửu Niệm nhắm mắt nói: “Con nghĩ thế nào?”.
Thương Dung than một tiếng thật dài, trả lời rằng: “Con luôn cho rằng, muốn đối tốt với một người thì chỉ cần luôn đứng sau nghĩ cho người đó. Mặc dù khiến cho người đó nhất thời đau khổ, nhưng có thể tránh khỏi mọi phiền muộn trong tương lai”.
Cửu Niệm đáp: “Nếu đã như vậy, hà tất phải hỏi lão nạp?”.
Thương Dung nhắm mắt lại một lát, rồi nói: “Nhưng con phát hiện ra, sự đau khổ nhất thời đó người bình thường cũng khó có thể chịu đựng được”.
Cửu Niệm nói: “Là đau khổ của người đó, hay là đau khổ của con?”.
“Con… con không biết”.
“Đúng như lời nói đó, con đã bắt đầu hoài nghi quyết định của bản thân mình rồi. Làm thế nào có thể thực hiện triệt để được?”.
“Vâng, hiện giờ con đang hoài nghi về quyết định của mình. Nhưng… sư phụ, nếu như con thay đổi cách làm của mình, thì trong tương lai sẽ có một ngày người đó cảm thấy hối hận, lúc đó làm cách nào mới có thể cứu vãn?”.
“Người đó có hối hận hay không là việc của người đó, có liên quan gì tới con?”
Thương Dung ngây người: “Nhưng con hy vọng cả cuộc đời người đó sẽ hạnh phúc, không muốn sau này người đó phải hối hận”.
Cửu Niệm cười rằng: “Sau này như thế nào cũng chưa thể biết trước được. nhưng đến hôm nay thì con đã thấy hối hận rồi”.
“Mặc dù con hối hận, nhưng cũng không thể để cho người đó sau này gặp bất hạnh”.
“Sư phụ tu hành bao năm nay vẫn còn chưa hiểu được, lẽ nào con đã có thể biết được thiên cơ?”.
Thương Dung đỏ mặt nói: “Đệ tử vọng ngôn, mong sư phụ thứ lỗi!”.
Cửu Niệm cười: “Tất cả mọi việc đều có số cả. câu này đích thực lão nạp đã dạy con. Nhưng còn một câu, con cũng không bao giờ được quên”.
Thương Dung hỏi: “Câu gì vậy ạ?”.
Cửu Niệm đáp: “So với việc hối hận về quá khứ, ưu phiền vì ngày mai, chi bằng sống tốt ngày hôm nay”.
Thương Dung than rằng: “Sư phụ dạy bảo, đệ tử không dám quên. Chẳng qua, biết rõ số mệnh không thể thay đổi, còn phải đi theo vết xe đổ sao?”.
Cửu Niệm đáp: “Việc này con không có cách nào giải quyết, chẳng qua do trái tim con đã đóng lại không có cách nào mở ra. Lão nạp không giúp gì được cho con”.
Thương Dung chán nản nói: “Chính là do đệ tử không có cách giải quyết, mới đến thỉnh giáo sư phụ”.
Cửu Niệm nói: “Người có thể nắm chắc vận mệnh chính là bản thân con. Con không có cách nào giải quyết. Lão nạp chỉ là người ở bên cạnh con, sao có thể giải quyết giúp con”.
Thương Dung nói: “Đệ tử biết tất cả mọi việc không thể dựa vào người bên cạnh. Nhưng đệ tử sợ sẽ làm sai”.
Cửu Niệm than một tiếng: “Con thật là ngốc, một chữ tình, làm sao có thể hỏi một người xuất gia như lão nạp”.
Thương Dung vốn cho rằng Cửu Niệm sẽ không biết. Nhưng chàng chưa từng nghĩ điều này có thể dễ dàng nhìn thấu như vậy. Khuôn mặt chàng bỗng nhiên đỏ bừng rồi trắng bệch ra, dường như rất lúng túng.
Cửu Niệm nói: “Vị tiểu thư Đường gia thực sự là một cô nương tốt”.
Thương Dung ngây người nói: “Sư phụ, con…”
Cửu Niệm tiếp tục nói: “Có thể con cũng biết, sư đệ của con cũng từng đến cầu xin lão nạp cứu tính mạng cho vị Đường cô nương đó”.
Thương Dung ngây người, hỏi: “Mộ Dung cũng đến tìm sư phụ ư?”.
Cửu Niệm đáp: “Đúng, nó cũng đến. Mặc dù lão nạp không biết hai người họ có duyên phận gì, nhưng thiết nghĩ sẽ có một sự liên quan mật thiết đến nhau. Bằng không với tính cách của nó, sẽ không bao giờ vì một người không hề quen biết mà đi cầu cứu lão nạp”.
Thương Dung cho rằng Mộ Dung Tiểu Vũ cảm kích Đường Duyệt vì đã đánh bại Mộ Dung Mai Kiếm trong đại hội kiếm pháp. Chàng hỏi: “Sư phụ, vết thương của Tiểu Duyệt, đúng là có thể hồi phục như lúc ban đầu sao?”
Cửu Niệm đáp: “Ít nhất cũng phải ba tháng, nhiều thì nửa năm, cô nương ấy mới hoàn toàn hồi phục”.
Thương Dung liền an tâm, nhưng thấy thần sắc trên mặt của Cửu Niệm có chút lặng lẽ, không kìm được chàng lại hỏi: “Sư phụ, người có việc gì muốn nói?”.
Cửu Niệm đáp: “Lão nạp luôn muốn hỏi con, vị đường cô nương đó năm nay bao nhiêu tuổi?”.
Thương Dung đáp: “Năm nay nàng ấy tròn mười bảy”.
Cửu Niệm nhắc đi nhắc lại mấy lần từ “mười bảy”, dường như đang suy nghĩ một điều gì đó.
Thương Dung hỏi: “Sư phụ, sao thế ạ?”.
Cửu Niệm đáp: “Lão nạp thấy dung mạo của đường cô nương đó rất quen”.
Thương Dung cười đáp: “Sư phụ, có phải giống với người ở trong bức tranh treo trong thiền phòng của người không?”.
Cửu Niệm hỏi: “Xem ra con đã sớm biết?”.
Thương Dung đáp: “Vâng, đệ tử đã sớm nhận ra. Thực sự đệ tử có một điều không hiểu, nhưng không dám hỏi”.
Trên mặt Cửu Niệm khẽ nở một nụ cười: “Có phải con muốn biết, người trong bức tranh đó rốt cuộc là ai?”.
Thương Dung gật đầu. Cửu Niệm than một tiếng, quay ra hỏi: “Thương Dung, con thấy võ công của lão nạp như thế nào?”.
Thương Dung đáp: “Võ công của sư phụ rất cao cường, rất hiếm thấy”.
Cửu Niệm lắc đầu: “Lão nạp cũng đã từng cho rằng như vậy, nhưng sự thực lại không phải vậy. Lão nạp mặc dù là người xuất gia, nhưng luôn luôn bị ám ảnh bởi võ công. Cũng từng cho rằng võ công của mình có thể độc bộ thiên hạ. Nhưng nhiều năm trước, lão nạp không những bị đánh bại bởi một người, mà còn bị mất đi một nửa võ công, suýt nữa bị chết dưới tay đối phương”.
Thương Dung thấy được sự mất mát hiện trên khuôn mặt Cửu Niệm, bèn chăm chú lắng nghe, không dám ngắt lời, càng không dám lên tiếng thúc giục.
Sau một hồi lâu, Cửu Niệm mới nói tiếp: “Người này không những là đối thủ lớn nhất thuở bình sinh của ta mà còn là người duy nhất khiến cho lão nạp kính phục”.
Thương Dung hỏi: “Sư phụ kính phục ông ấy ư?”.
Cửu Niệm cười đáp: “Đúng, lão nạp rất kính trọng ông ấy. Vì một người có thể luyện võ công đến trình độ đó, nhất định phải có nghị lực và lòng kiên trì phi thường”.
“Lẽ nào đó chính là người trong bức tranh đó?”.
“Đúng”.
“Ông ấy là người như thế nào?”.
“Ông ấy… chính là giáo chủ Bái Nguyệt Giáo, Hiên Viên Lãng Nhật”.
Thương Dung rất đỗi kinh ngạc: “Hiên Viên Lãng Nhật?”
Cửu Niệm đáp: “Đúng, lão nạp treo bức tranh vị thí chủ đó trong thiền phòng, chính là để ngày ngày, giờ giờ nhắc nhở bản thân mình rằng, trên đời còn có nhiều người hơn mình, ngoài vùng trời mình thấy còn có vùng trời rộng lớn hơn nữa, việc tu hành vĩnh viễn không có điểm tận cùng”.
“Vậy sau này sư phụ còn gặp lại ông ấy không?”
“Lão nạp vốn nghĩ sẽ phải quyết đấu với ông ấy một lần nữa. Nhưng đáng tiếc, bao nhiêu năm như vậy, lão nạp vẫn chưa gặp lại ông ấy”.
“Đệ tử nghe qua, mấy năm gần đây vị giáo chủ bùi nguyệt giáo này không quan tâm đến tình hình thế sự nữa, mà chuyên tâm tu luyện”.
“Những việc làm của ông ấy, lão nạp cũng đã nghe thấy tất cả. Nhưng không ngờ, vị Đường cô nương đó lại có dung mạo giống ông ấy đến vậy. Thực sự không phải là một việc bình thường”.
Thương Dung im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Sư phụ, Đường Duyệt không phải nhi nữ thân sinh của Đường Bảo Chủ”.
Cửu Niệm nói: “Không được ăn nói hồ đồ”.
Rồi ông than rằng: “Thực sự cô nương ấy có giống người đó hay không cũng không quan trọng”.
Thương Dung đáp: “Quan trọng hay không, nàng ấy phải tự mình phán đoán”.
Cửu Niệm cười, nụ cười mang một hàm ý sâu sắc: “Đúng, tất cả đều do cô nương ấy phán đoán”.
Thương Dung ngây người. Cuối cùng, hiểu rõ Cửu Niệm đại sư đang nói điều gì. Nhưng chàng vẫn hoài nghi, cuối cùng đành nói: “Nàng ấy tuổi còn trẻ, đệ tử sợ suy nghĩ không được chín chắn”.
Cửu Niệm nói: “Tất cả những gì con vừa nói vốn mâu thuẫn với nhau. Tại sao tất cả chủ ý đều là của con. Con chưa từng hỏi qua ý kiến của cô nương ấy”.
Đúng vậy, chàng biết để Đường Duyệt tự quyết định là tốt nhất. Nhưng tại sao không dám giao quyền quyết định vào tay nàng? Trong phòng trở nên tĩnh lặng, hai người dường như đang suy nghĩ, không ai lên tiếng phá vỡ sự im lặng này.
Còn bên phòng của Đường Duyệt, sau khi Thương Dung đi, lại có một bầu không khí khác.
Đường Duyệt nhìn Tô Mộng Chẩm đang dương dương tự đắc trước mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi đến đây làm gì?”.
Tô Mộng Chẩm ngạc nhiên hỏi: “Ai dạy nàng nói với ân nhân cứu mạng mình những lời này thế?”
Đường Duyệt nhớ lại khung cảnh vụ nổ, bèn mím chặt môi, không nói một lời nào. Tô Mộng Chẩm ngồi xuống bên cạnh, rất hài lòng: “Như vậy mới đúng là một đứa trẻ ngoan”.
Đường Duyệt không thèm nhìn hắn, dứt khoát quay đầu vào trong. Tô Mộng Chẩm cười vang, không thèm để ý, nói: “Dường như bất luận ta có làm điều gì, đều rất khó khiến cho nàng động lòng”.
Đường Duyệt vẫn không nói gì. Tô Mộng Chẩm cười: “Nàng có thể không nhìn ta, không nghe ta nói, không nhớ ta. Nhưng nàng không thể ngăn cản được ta nhìn nàng, nghe nàng nói, cũng không thể ngăn được ta nhớ nàng”.
Đường Duyệt quay đầu lại, chằm chằm nhìn hắn rồi chầm chậm nói: “Ta tin rằng ngươi cũng nói với Tống tỷ tỷ như vậy”.
Tô Mộng Chẩm lộ ra một vẻ đau buồn, nói: “Nàng có thể đừng nhắc tới nàng ấy được không?”
“Tại sao ta không được nhắc tới tỷ ấy? Ngươi không cảm thấy, giữa ta và ngươi, ngoài tỷ ấy ra không có gì để nói sao?”
“Vì nàng ấy nên nàng mới oán hận ta?”
“Ta không hận ngươi”.
Tô Mộng Chẩm nghiến răng nói: “Nàng không hận ta, sao lại thờ ơ với ta?”. Thấy Đường Duyệt không có phản ứng gì, hắn nói tiếp: “Từ trước tới giờ chưa có người con gái nào đối với ta như thế. Huống hồ, nàng vẫn là một tiểu nha đầu chưa hiểu chuyện”.
Đường Duyệt lạnh lùng đáp: “Ta đúng là không hiểu chuyện, ta mãi mãi không hiểu chuyện gì. Sao lại có người yêu được một kẻ lòng dạ sói như ngươi chứ!”
Trong lòng Tô Mộng Chẩm dâng lên một sư phẫn nộ mơ hồ: “Thì ra nàng luôn xem ta là con người như vậy”.
Đường Duyệt nói: “Đúng, ta luôn xem ngươi là người như vậy”.
Tô Mộng Chẩm chậm rãi nói: “Bất luận ta làm việc gì, cách nhìn của nàng cũng không hề thay đổi? Cũng giống như nàng yêu Thương Dung, vĩnh viễn không bao giờ thay lòng?”.
Sắc mặt Đường Duyệt bỗng thay đổi, nàng nói: “Không liên quan đến ngươi”.
Tô Mộng Chẩm bình tĩnh nói: “Nàng tin vào con mắt nhìn người của mình?”
Đường Duyệt đáp: “Có lẽ ngươi coi thường ta, nhưng ít nhất ta cũng nhận thức được ai thật lòng, ai giả tình giả nghĩa. Cho dù nam nhân trên thiên hạ này có chết hết, ta cũng không bao giờ thích ngươi”.
Con mắt của Tô Mộng Chẩm trở nên lạnh lùng: “Ồ, nàng chắc chắn chứ?”.
Đường Duyệt nói như đinh đóng cột: “Cho dù thế gian có chuyển dời, ta cũng quyết không thay đổi”.
“Đường Duyệt, nàng không yêu ta, chẳng qua do nàng chưa nhìn nhận ta đúng đắn”.
Đường Duyệt chằm chằm nhìn Tô Mộng Chẩm đang ở trước mặt. Nàng không nghi ngờ vẻ đẹp và thủ đoạn của hắn. Càng không phủ nhận sự mê hoặc kỳ lạ nơi hắn. Hắn có một dung mạo tuấn tú, giao tiếp khéo léo, cái miệng có thể làm cho nữ nhi hồn xiêu phách lạc. Chỉ đáng tiếc, điều này không thể che giấu tâm địa lang sói của hắn. Hắn hành sự theo ý thích, mong muốn của hắn, không suy nghĩ đến cảm nhận của người khác. Hắn tàn nhẫn hiếu chiến, đối với nữ nhi không có giá trị lợi dụng, hắn có thể đá ngay lập tức. Đường Duyệt cười thầm, ngoại trừ nàng bị điên, hoặc quá ngốc, nếu không thì làm sao nàng có thể yêu một người như vậy?
“Bây giờ ta đang nhìn ngươi, nhưng ta không yêu ngươi. Tô Mộng Chẩm, ta không biết rốt cuộc ngươi có mục đích gì. Nhưng ta quyết không tin vì ngươi thích ta nên mới đến gần ta. Người như ngươi cũng có thể thật lòng hay sao?”
Tô Mộng Chẩm ngây người một lúc rồi cười nói: “Cái nàng cần là tấm lòng chân thành của Thương Dung, không phải tấm chân tình của ta”.
“Không, tấm chân tình của bất kỳ ai ta cũng không dám mong muốn có được. ta không có phúc phận như vậy. Nhưng Tô Mộng Chẩm, từ nay về sau, xin ngươi hãy rời xa ta một chút, ta không có giá trị cho mưu đồ của ngươi đâu”.
“Ồ, không có sao, sao nàng biết mình không có?” Tô Mộng Chẩm cười lạnh lùng. “Giá trị lợi dụng của nàng còn cao gấp mấy lần so với vị Tống tỷ tỷ kia”.
“Ngươi đã thừa nhận, ngươi quả nhiên muốn lợi dụng ta để đạt mục đích gì đó”.
Tô Mộng Chẩm từ từ đến gần nàng, nhẹ nhàng gỡ bỏ kẹp tóc nàng xuống, khẽ nói: “Nếu như vậy thì sao? Nàng luôn cho rằng ta không thực lòng yêu nàng, cho nên phải quấn lấy nàng”.
Đường Duyệt quay đầu né tránh: “Ta không dám nghĩ như vậy, nếu như đúng là bị một người như ngươi yêu phải, có lẽ là sống không bằng chết”.
Tô Mộng Chẩm cười vang buông mái tóc của nàng rồi đúng dậy, nhìn Đường Duyệt đang nằm. hắn nói từng câu từng chữ: “Cứ chờ xem!”.
Sau khi Tô Mộng Chẩm rời đi, Đường Duyệt không nằm nghỉ nữa. Nàng khoác thêm áo, nhẹ nhàng bước ra ngoài. Gió lạnh đang rít lên từng hồi, nàng không kìm nổi, toàn thân run lên. Nàng phát hiện ra, sức khỏe của mình vẫn chưa hồi phục đến độ có thể tự ra ngoài đi dạo. Nhưng nàng không thể đợi được nữa. Việc Tô Mộng Chẩm ở Đường Gia Bảo, nàng hy vọng Tống Uyển Từ cũng có thể biết, đồng thời có thể phòng bị trước. Nàng vốn có thể nhờ Đường Mạc làm việc này, nhưng mặc dù đại ca không nói thì nàng cũng có thể nhận ra, tình hình của Đường Mạc cũng không mấy khả quan. Còn Thương Dung, nàng không muốn làm phiền chàng. Những người khác trong Đường Gia Bảo, nàng không tin tưởng.
Bình thường, chỉ nửa canh giờ nàng đã có thể đến ngôi nhà nhỏ đó. Nhưng Đường Duyệt đã đi hơn hai canh giờ. Tới lúc trèo lên được đỉnh núi, nàng đã toát hết mồ hôi. Nhưng nàng cảm thấy rất vui, vì chỉ một lát nữa nàng có thể gặp Tống tỷ tỷ. Trên thế gian này, ngoài Đường Mạc và Thương Dung còn có một người đối xử thật lòng với nàng. Tuy còn chưa đi đến cửa gian nhà nhỏ đó, nhưng nàng đã nghe thấy tiếng cãi nhau vọng tới. Đường Duyệt không muốn nghe trộm nên định quay đầu bước đi. Nhưng trong nháy mắt, nàng dừng lại, vì nàng nghe thấy giọng của một nam nhân nhắc tới tên mình.
“Rõ ràng nàng biết Đường Duyệt coi nàng là tỷ tỷ, vậy mà lại lợi dụng nàng ấy? Nàng nhẫn tâm vậy sao?”
“Muội không lợi dụng nàng ấy, chí ít muội không có ý định muốn hại nàng ấy”.