Nhất Đao Khuynh Thành

Chương 20

Trong vương phủ Tịnh An có xây một khuôn viên mới bên cạnh hồ. Trong khuôn viên, đường đi quanh co, sâu hun hút, lầu các chen chúc, các phòng thấp thoáng nối tiếp nhau, nhìn xa xa, tương ứng với màu nước, tỏa sáng rực rỡ, khiến người ta cảm thấy như đang sống trong cảnh thần tiên. Khu lạc viên này được khởi công từ hai tháng trước, mới hoàn thành xong cách đây ba ngày. Không ai có thể nghĩ ra vị tiểu vương gia xây dựng khu lạc viên này là vì ai, càng không ngờ khi vừa mới xây xong, chàng đã đưa về một vị cô nương rất trẻ tuổi.

Vị cô nương này đã khiến cho rất nhiều người hao tổn tâm trí để suy đoán, đương nhiên chính là Đường Duyệt. Nàng là khách ở vương phủ Tịnh An, nhưng lại sống những ngày cao quý hơn chủ nhân rất nhiều.

“Ông không có gì đáng phải xin lỗi, người sai vốn là ta”. Đường Duyệt nói, nhìn thấy nét mặt bất an lộ ra trên mặt Khúc Lâm Ý. Nàng không muốn lưu lại nơi này, không muốn sống những ngày được rất nhiều người phục vụ tôn kính. Thậm chí nàng muốn thoát khỏi cung điện nguy nga, bỏ chiếc thoa cài đầu lấp lánh, hay cởi bỏ đôi hài gắn đầy trân châu. Sáng dậy rửa mặt chải đầu, nàng cảm thấy lạ lẫm với khuôn mặt in trên chậu nước. Rõ ràng biết vẫn là khuôn mặt đó, nhưng sao nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy… dường như không phải khuôn mặt của mình. Có lẽ nàng đã quen nhìn sắc mặt mình trong những ngày nghèo khổ, không quen với cuộc sống quần lượt áo là, thức ăn ngon như ở nơi đây. Có lẽ nàng chịu nhiều sự châm chọc, cạnh khóe của người khác, không dám nhìn người khác nở một nụ cười thực sự sợ hãi với nàng. Có lẽ… vì một lý do ngay cả nàng cũng không nói rõ được, Đường Duyệt nghĩ nàng phải rời xa nơi này.

Tất cả những gì có thể khiến cho trái tim nữ nhi rung động, Hách Liên Minh Ngọc đều đã làm. Cho dù nàng phản ứng chậm chạp, không để tâm, cũng có thể nhận ra chàng không chỉ muốn làm bằng hữu với nàng một cách đơn giản như vậy. Vì chàng đã khiến cho địa vị của nàng không giống bất kỳ ai trong phủ này, không giống như một người khách, trái lại, giống như một tân nương này lập tức bay lên đậu ở cành cao, trở thành tiểu vương phi… Một thứ cảm giác kỳ lạ khiến nàng không dám ở lại đây nữa. Nàng biết cho dù nàng tự mình nói, Hách Liên Minh Ngọc cũng sẽ không đồng ý để nàng ra đi. Khúc Lâm Ý mãi mãi là người cảnh giác nhất trong vương phủ này. Ông là người đầu tiên nghĩ đến việc Đường Duyệt muốn rời đi, cũng là người đầu tiên đuổi theo. Đường Duyệt vốn cho rằng lần đuổi theo này cũng giống như lần trước, nhưng không ngờ điều đợi nàng chính là lời xin lỗi trong sợ hãi của ông.

“Tiểu vương gia vì Đường cô nương, có thể nói là đã hao tâm tốn sức. Ta ở vương phủ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy thiếu gia như thế”. Khúc Lâm Ý than một câu, đợi Đường Duyệt trả lời.

Đường Duyệt im lặng một lúc mới đáp: “Chúng tôi không xứng đôi”.

Khúc Lâm Ý cười rất dịu dàng: “Xứng đôi hay không, không quan trọng. Ý của vương phi lúc còn sống là chỉ cần tiểu vương gia vừa ý, những người khác đều không được ngăn cản”.

Đường Duyệt không trả lời, thậm chí đến một chút do dự cũng không có. Nàng chỉ nghĩ nên từ chối thế nào. Tại sao ông trời không cho nàng khéo ăn khéo nói, có thể ứng phó với hoàn cảnh như thế này? Chí ít cũng không làm tổn hại đến thể diện của đối phương. Nàng không thể yêu thương người khác. Chỉ cần nghĩ tới người đó thôi là nàng đã cảm thấy như có một mũi dao đâm vào tận đáy trái tim nàng. Mặc dù như vậy, nhưng nàng vẫn không có cách nào để quên được người đó.

Khúc Lâm Ý không đợi được câu trả lời, bèn hỏi dò: “Hay là tiểu vương gia đối với cô nương…?”.

“Ta… xin lỗi, ta không thể…” Đường Duyệt vẫn chưa nói hết, Hách Liên Minh Ngọc đã đẩy cửa ra.

Sắc mặt Khúc Lâm Ý trở nên khó coi, trong lòng ông chất chứa đầy lo lắng. Tiểu vương gia trẻ tuổi, kiêu ngạo, sao có thể chịu đựng sự từ chối của người trong lòng mình chứ? Huống hồ, tiểu vương gia có thể nói đã luôn làm tất cả những gì có thể… Nhưng không có cách nào khiến cho Đường cô nương động lòng.

“Ta… rốt cuộc có chỗ nào không bằng huynh ấy?” Hách Liên Minh Ngọc nắm chặt hai tay, cố gắng kiềm chế bản thân.

Sắc mặt Đường Duyệt hiện lên rõ sự nhợt nhạt đầy mệt mỏi, nhưng đôi mắt vẫn trong sáng lạ thường, nàng nhẹ nhàng đáp: “Ta chưa từng so sánh hai người với nhau”.

Trên khuôn mặt Hách Liên Minh Ngọc dần dần hiện lên sự đau khổ. Nhưng chàng hiểu rất rõ, bản thân chàng chắc chắn phải khống chế sự đố kỵ đáng sợ trong lòng. Chàng nói: “Chí ít hãy cho ta biết, nàng… tại sao phải cự tuyệt… cự tuyệt… ta?”.

Khúc Lâm Ý đã nhẹ nhàng lui ra ngoài. Ông không biết kết cục sẽ như thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không giống như tiểu vương gia mong đợi.

Trả lời câu hỏi của chàng chỉ là một không gian im lặng. Đường Duyệt không phải không muốn trả lời, chẳng qua nàng không biết trả lời thế nào. Thời gian qua lâu rồi, đến nàng cũng không phân biệt được lần rung động đầu tiên là vì sao. Nếu như Thương Dung đối với nàng rất tốt, rất dịu dàng, lẽ nào Hách Liên Minh Ngọc đối với nàng không tốt, không dịu dàng ư?

Để nàng có thể giải nhiệt sau những giờ luyện công, chàng đã ra lệnh cho nô tài lấy hoa làm nguyên liệu, ủ chế thành một hơn mười loại mật hoa khác nhau có tác dụng giải nhiệt. Nghe nàng nhắc qua một lần về bánh hình con bướm, chàng bèn mời một đầu bếp nổi tiếng ở Quy Vân Lâu đến đặc biệt làm cho nàng một tủ bánh hình bươm bướm. Biết nàng không quen được hầu hạ, chàng đuổi hết tất cả những thị nữ ở trong viên này, ngay cả chàng khi đến đây ngồi một lát, cũng phải tự tay đun nước rót trà… Những việc này nếu như truyền ra ngoài, e rằng tất cả người trong Dương Thành đều sẽ rất ngạc nhiên. Có ai ngờ đến, một vị tiểu vương gia địa vị cao quý khi đối đãi với Đường Duyệt lại hạ thấp mình như vậy.

Nhưng lúc này, Hách Liên Minh Ngọc đã kìm nén tất cả sự tức giận của mình. Chàng nói với giọng bình tĩnh nhất: “Người nàng muốn gặp, ta biết huynh ấy ở đâu”.

Trái tim Đường Duyệt đột nhiên đập rất nhanh, nàng nhẹ nhàng, từ từ đứng dậy: “Chàng biết?”.

Hách Liên Minh Ngọc khẽ nhắm mắt rồi chầm chậm nói: “Đúng, ta biết”.

Ba ngày sau, lần đầu tiên Đường Duyệt ra khỏi Tịnh An vương phủ.

Hách Liên Minh Ngọc đứng trước xe ngựa, lặng lẽ đợi nàng.

Lúc nhìn thấy Đường Duyệt bước ra ngoài, tay trái của chàng tự nhiên khẽ nắm chặt lại. Lúc bước vào vương phủ, bộ dạng nàng như thế nào thì lúc bước ra cũng y như thế. Không cần nói đến những châu ngọc chàng tặng, thậm chí ngay cả đến ngọn cỏ trong Tịnh An vương phủ, nàng chắc chắn cũng sẽ không mang theo. Trên ngón tay cái ở bàn tay trái của Hách Liên Minh Ngọc luôn luôn đeo một chiếc nhẫn đá cẩm thạch trắng sáng bóng, nhưng bây giờ chiếc nhẫn đó đã in trong lòng bàn tay chàng một vết hằn.

Đường Duyệt bước lại gần, nói: “Chàng thực sự biết huynh ấy ở đâu?”.

Hách Liên Minh Ngọc gật đầu, trên nét mặt vẫn chưa lộ ra sự tức giận.

Đường Duyệt nhìn chàng, nở một nụ cười đầy cảm kích.

Bình tâm lại, có thể nói rằng, vị tiểu vương gia của Tịnh An vương phủ này có thân hình cao lớn, tướng mạo tuấn tú, tính cách ôn hòa, nói chuyện nho nhã. Nhiều lúc chàng còn khiến Đường Duyệt thấy ảo giác, chàng và người trong lòng nàng có đến ba phần giống nhau. Nhưng nhìn kỹ lại, lại có thể phân biệt được rõ ràng sự khác nhau giữa hai người bọn họ.

Hách Liên Minh Ngọc thực sự rất giống Thương Dung, một mỹ nam hiếm có. Nhưng bất luận thái độ đối xử với mọi người của chàng dịu dàng đến thế nào, trong đôi mắt ấy vẫn có một sự ưu việt và kiêu ngạo không hề nói thành lời. Chàng thực sự kiên trì theo đuổi Đường Duyệt nhưng đối với những người khác, chàng không bao giờ kiên nhẫn, tỉ mỉ như vậy. Chàng vốn ở địa vị rất cao, còn Đường Duyệt, thực sự không thích hợp để làm quen với những người như chàng. Mặc dù để theo đuổi nàng, chàng dường như đã hạ thấp địa vị, tiếng nói của mình xuống.

Một tên nô tài bước lên trước, nhưng bị Hách Liên Minh Ngọc xua tay cho lui. Chàng tự mình cúi xuống, thay Đường Duyệt vén rèm cửa.

Trên đường đi, xe chạy rất êm.

Giữa hai người bọn họ có một sự im lặng đáng sợ. Đường Duyệt không biết nên nói với Hách Liên Minh Ngọc điều gì, mất một thời gian khá lâu để nghĩ không biết biết nên đối mặt với Thương Dung thế nào. Vốn dĩ, nàng cho rằng chàng đã rời khỏi đây, vừa nghe tin chàng ở lại Dương Thành, trong lòng nàng lại dâng lên một tia hy vọng. Lúc Đường Duyệt chuẩn bị bước xuống xe, Hách Liên Minh Ngọc đột nhiên kéo chặt tay nàng. Đường Duyệt quay đầu lặng lẽ nhìn chàng.

Hách Liên Minh Ngọc trầm giọng nói: “Có lẽ những gì nàng sắp nhìn thấy, không giống như nàng hy vọng. Nếu đúng là như thế, nàng vẫn còn muốn đi chứ?”.

Những ngón tay dường như mất hết cảm giác của Đường Duyệt nắm chặt rèm xe, cuối cùng run run nói: “Ta phải đi gặp huynh ấy”.

Trong đáy mắt Hách Liên Minh Ngọc hiện lên một sự trầm lặng. Khuôn mặt bình tĩnh ấy khẽ nở một nụ cười, đáp: “Mặc dù như vậy, ta vẫn ở đây đợi nàng”. Dường như chàng đã dự liệu, Đường Duyệt nhất định sẽ trở lại. Trong giọng điệu của chàng có một sự chắc chắn về tương lai không thể đoán trước.

Đường Duyệt gỡ tay chàng, bước xuống. Trước mắt nàng, chính là quán trọ nơi Thương Dung và nàng đã từng sống trong một thời gian. Trong lòng Đường Duyệt dâng lên một niềm vui, chàng vẫn ở nơi này. Nàng không nói rõ được, chỉ cảm thấy, trái tim lạnh giá của nàng đã dần dần đập trở lại.

Hách Liên Minh Ngọc ngồi trên xe, lặng lẽ nhìn Đường Duyệt đứng bên ngoài. Nàng đã không còn cúi đầu nữa. Dường như chàng có thể tưởng tượng thấy, Đường Duyệt nhất định sẽ nở một nụ cười rất hiền dịu, nụ cười ấy giống như ánh nắng ấm áp mùa hạ đang tỏa ra trên khuôn mặt nàng.

Ngón tay trỏ của Hách Liên Minh Ngọc nhẹ nhàng vân vê chiếc nhẫn đá cẩm thạch trắng, cảm nhận chút lạnh lẽo. Mỗi lần cảm thấy phiền não, chàng đều có những hành động vô thức như vậy.

Bóng Đường Duyệt đã khuất sau cánh cửa lớn, Hách Liên Minh Ngọc vẫn chằm chằm nhìn theo khoảng trống đó.

Trong lòng Đường Duyệt rất hỗn loạn, mỗi bước đi đều chất chứa sự kích động. Nhưng cuối cùng nàng vẫn đến được căn phòng Thương Dung đang ở. Chỉ cần xuyên qua hành lang ngoằn ngoèo này, nàng có thể gặp được chàng. Tim Đường Duyệt bỗng đập rất nhanh. Nàng hít một hơi thật sâu, cuối cùng trái tim nàng cũng tự thừa nhận, nàng yêu chàng, bất luận chàng lạnh lùng, thờ ơ thế nào, cự tuyệt thế nào, nàng vẫn kiên quyết yêu chàng. Cho nên, chí ít phải gặp được chàng, có lẽ chỉ cần nói một câu thôi cũng được.

Lúc này, một cô nương mặc bộ quần áo rất đơn giản nhưng dung mạo xinh đẹp đang bưng một chậu nước từ một hướng khác bước đến.

Đường Duyệt nhìn cô nương ấy bước vào bên trong cánh cửa dường như đã thân thuộc từ lâu, bước chân nàng lập tức dừng lại.

Cánh cửa khép hờ, Đường Duyệt nhẹ nhàng bước lại gần. Có lẽ, chàng không ở nơi này, có lẽ, vị cô nương kia chẳng qua chỉ là khách mới tới. Nhưng sau khi đặt chậu nước lên bàn, vị cô nương đó đã xắn tay áo lên, nhấc lên một chiếc khăn từ trong chậu nước, vắt sạch nước, rồi bước đến bên cạnh giường, nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên trán chàng trai đang nằm trên giường. Không biết có một sức mạnh nào ngăn cản không cho Đường Duyệt bước thêm một bước để vào trong phòng. Nàng chỉ có thể dừng lại ở trước cửa, đứng ngây người như một khúc gỗ, chằm chằm nhìn, không chút động đậy. Vị cô nương nhìn chàng trai đang nằm trên giường, dường như rất đắm đuối, rất lâu sau vẫn chưa thu tay lại.

Đường Duyệt nhìn chăm chú những ngón tay đang vuốt trên khuôn mặt ấy. Nàng cảm thấy đau đớn, khó có thể chịu đựng sự âu yếm này. Mặc dù chỉ nhìn nghiêng, nhưng Đường Duyệt chắc chắn trăm phần trăm, người nằm trên giường kia đúng là Thương Dung, không sai được.

Thương Dung nằm bất động trên giường, sắc mặt vị cô nương trẻ tuổi ấy nhìn chàng rất lo lắng. Miệng Thương Dung bất ngờ lẩm bẩm câu gì đó, thậm chí đến thở cũng trở nên gấp gáp hơn.

Bàn tay Đường Duyệt nắm chặt cánh cửa, cố gắng kiềm chế hết sức để không bị kích động bước vào bên trong.

Sắc mặt của vị cô nương đó có phần nhợt nhạt, nhưng vẫn kịp thời đưa tay nắm chặt tay Thương Dung, giọng nói có phần run run: “Công tử, công tử, chàng hãy tỉnh lại đi”.

Bàn tay Thương Dung cũng nắm chặt bàn tay cô nương ấy, khóe miệng còn khẽ nở một nụ cười, dường như trong mộng đẹp vô tình gặp được người mình mong gặp nhất.

Trong lòng Đường Duyệt như bị dao đâm, hai bàn tay đan vào nhau, dường như đang chế giễu bản thần không còn chút sức lực. Thì ra, nàng ngốc nghếch cho rằng chàng ở lại vì nàng, nhưng không ngờ, đã có người bên cạnh chàng từ trước. Tình yêu trong trái tim Đường Duyệt bị chính nàng từng chút, từng chút chôn chặt xuống, từng giọt máu nhỏ xuống.

Nàng đột nhiên nghĩ đến chuyện nhiều năm trước đây, nàng đã từng vì để Ôn Nhã Như vui lòng mà làm một việc ngu ngốc. Lúc đó, nàng không biết đau khổ có mùi vị thế nào, chỉ vì nàng cảm thấy tương lai có rất nhiều hy vọng. Cho đến bây giờ, nàng cảm thấy toàn thân đau đớn, đau đến nỗi toàn thân run lên cầm cập, nỗi đau vô hình này đã lan tỏa khắp trái tim nàng, khống chế khả năng suy nghĩ, tư duy của nàng, khiến nàng không còn nhìn rõ hai người trước mắt.

Đó là sự đố kỵ, hay là sự hận thù, nàng cũng không biết. Ai có thể nói cho nàng biết, lẽ nào Thương Dung gấp gáp từ chối nàng, chính là vì trong lòng chàng đã có vị cô nương này? Đã như vậy, tại sao chàng lại đối xử với nàng dịu dàng đến thế? Tại sao vẫn có thể luôn luôn đi theo nàng như vậy?

Những năm gần đây, nàng không ngừng theo đuổi, tìm kiếm, chịu đựng tất cả nỗi đau. Nhưng bây giờ, nàng đã không còn mục đích nào nữa. Những thứ nàng muốn đạt được, rốt cuộc vẫn không thuộc về nàng…

Thương Dung lại lẩm bẩm điều gì đó, dường như toàn thân run lên cầm cập. Vị cô nương ấy đỏ mặt, đặt bàn tay lạnh toát của chàng lên đôi má đang nóng bừng của mình.

Nếu như Đường Duyệt có đủ lý trí, nàng sẽ biết sắc mặt của Thương Dung không được tốt. Tình hình sức khỏe của chàng so với mấy ngày trước đây không giống nhau. Thần trí của chàng hoàn toàn không tỉnh táo, thậm chí có nhiều lúc rơi vào trạng thái hoảng loạn, kêu thầm tên của một người một cách điên loạn. Nhưng do giọng của chàng bị khàn nên không phân biệt được rốt cuộc chàng đang gọi tên ai.

Thương Dung dường như đã tỉnh lại, chàng mở mắt nhìn. Nhưng chàng vẫn chưa buông tay người con gái đó ra. Ngược lại, chàng lại nắm rất chặt, như thể dùng hết sức lực còn lại của mình. Vị cô nương đỏ bừng mặt, dùng chút sức lực nhỏ bé của mình để thoát khỏi bàn tay chàng. Nhưng chút sức lực của nàng dường như vô hiệu trước một nam tử như Thương Dung, cả người nàng đã bị chàng ôm trọn vào lòng.

Đường Duyệt lạnh lùng nhìn hai người bọn họ đến nỗi thấy khóe mắt cay cay. Người nàng yêu thương, giờ phút này đang sống chết ôm người con gái khác. Chàng ôm một người con gái không biết từ nơi nào tới như thể đó chính là bảo bối quý giá của mình. Đường Duyệt cảm thấy mình rất nực cười khi đứng ngoài cửa, đến nỗi nàng thực sự sắp bật cười thành tiếng.

Nàng quay người bước đi. Nơi đây đã từng có người nàng yêu thương nhất, nhưng người ấy bây giờ đã không còn tồn tại.

Nếu như chàng sớm nói rõ với nàng, nguyên nhân cự tuyệt chính là chàng có tình yêu khác, nàng chắc chắn không oán hận chàng. Nhưng chàng không hề nói, nhất nhất tiếp cận nàng, cho nàng hy vọng, cuối cùng, chính lúc trái tim nàng tràn trề hy vọng nhất, chàng lại cầm dao đâm từng nhát, từng nhát sắc nhọn vào tim nàng. Nàng thấy mình thật nực cười.

Thương Dung sốt rất cao, sau trận mưa lớn ngày hôm đó, chàng bị bệnh rất nặng, không thể dậy được. Sau ba ngày, dường như không có giờ phút nào chàng tỉnh. Nhưng đến tối ngày thứ ba, cơn sốt đã bị đẩy lùi, sức khỏe, sắc mặt chàng đã dần dần hồi phục. Lúc nhìn thấy người đang chăm sóc mình không phải là người chàng đã ôm chặt trong giấc mơ, chàng thấy rất thất vọng.

Người này, Thương Dung vẫn còn nhớ, tối hôm đó chàng đã có duyên gặp mặt ở quán trà. Nhưng tại sao vị cô nương ấy lại ở đây? Tại sao lại chăm sóc chàng? Thương Dung đặt tay lên trán, không biết nên mừng khi không chết sau khi phát bệnh trong cái đêm mưa to gió lớn ấy hay nên đau khổ vì đã mất đi người thực sự luôn muốn gặp.

Lúc thấy Thương Dung tỉnh lại, khuôn mặt thanh tú của vị cô nương trẻ tuổi hiện rõ một nụ cười ngại ngùng, trong đôi mắt chất chứa sự say đắm.

Thương Dung nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, rất khách khí, xa lạ.

“Trong cơn mưa ngày hôm đó, chúng tôi đã nhìn thấy công tử ngã bên vệ đường, nhưng không biết nhà công tử ở đâu. Có người nói công tử trọ ở quán trọ này, chúng tôi bèn đưa công tử tới đây”. Thái Vân dường như không nhận thấy sự lạnh lùng trong lời chàng, dịu dàng giải thích.

Khuôn mặt nhợt nhạt của Thương Dung miễn cưỡng nở một nụ cười. Bất cứ người nào đối đãi với người đã từng giúp mình đều không thể có thái độ quá đáng như vậy, huống hồ Thương Dung không phải là một người lạnh lùng.

Chàng chỉ cảm thấy thất vọng, cho đến giờ phút này, chàng chỉ mong rằng Thái Vân chưa từng tồn tại ở nơi này.

Ánh mắt Thái Vân khẽ quay sang nhìn Thương Dung, cuối cùng không chịu nổi, đành nói: “Ông nội gọi muội là Tiểu Vân, công tử cũng có thể…”.

“Vậy thì, nàng hãy thay ta cảm ơn ông nội của nàng”, Thương Dung nói.

Căn phòng của hai ông cháu họ đối diện với phòng của Thương Dung. Vốn dĩ ngân lượng của họ không nhiều, cũng không dự định ở đây lâu, nhưng Thái Vân còn trẻ, xinh đẹp như một bông hoa, thực sự không thích hợp ở cùng ông lão tại một nơi tuềnh toàng, cho nên hai người không tiếc tiền bạc thuê phòng ở quán trọ này.

Để đền đáp hai người, Thương Dung đã tặng họ rất nhiều lễ vật. Nhưng hai người họ kiên quyết trả lại. Thương Dung không biết làm thế nào, bèn trả tiền thuê phòng trong một tháng cho hai người họ. Như vậy, ban ngày họ có thể đi làm kiếm tiền, tối đến có thể trở về quán trọ nghỉ ngơi.

Bệnh tình của Thương Dung đỡ rồi lại tái phát, không thể khỏi hoàn toàn, trong lòng Thái Vân lo lắng, cho nên hàng ngày sau khi trở về đều đến thăm chàng, ngồi trong phòng chàng một lúc. Nếu là tiểu thư của một đại gia tộc, quyết sẽ không lưu lại trong căn phòng của một người không quen, nhưng Thái Vân từ nhỏ đã theo ông đi khắp từ Nam chí Bắc, mặc dù nhìn nàng rất nữ tính, nhưng thực ra nàng là một cô nương có chủ kiến, có lòng dũng cảm. Từ lần đầu tiên gặp mặt Thương Dung, nàng đã không quên được chàng, sau khi vô tình cứu được chàng, tình cảm trong lòng nàng dần dần lớn lên rất nhanh.

Thương Dung đương nhiên nhận thấy tâm ý của cô nương Thái Vân. Vì có sự giúp đỡ của nàng, đến hôm nay chàng mới có thể bình an vô sự, cho nên không thể cự tuyệt quá lạnh lùng. Đến bản thân chàng cũng kỳ lạ, tại sao đối với Đường Duyệt, chàng cự tuyệt một cách mạnh mẽ, quyết liệt như thế, nhưng đối với người khác, chàng vẫn có thể khoan dung rộng lượng như vậy?

Thái Vân rót cho chàng một cốc trà, vốn nở một nụ cười trên khuôn mặt nhưng dần dần có chút do dự, khẽ nói: “Thương công tử, mấy ngày trước muội có nghe thấy trong lúc hôn mê, huynh nhắc tới tên một người”.

Thương Dung chau mày, ngẩng đầu nhìn nàng.

Đôi má Thái Vân đỏ ửng lên, nhưng vẫn nói: “Không biết người huynh nhắc tới, có phải là… thê tử của huynh hay không?”.

Thương Dung lạnh lùng đáp: “Ta vẫn chưa có thê tử”.

Thái Vân lấy hết can đảm, tiếp tục nói: “Vậy đó là người trong lòng của Thương công tử?”.

Thương Dung ngây người, có chút suy tư, đáp: “Cũng không phải”.

Trong ánh mắt Thái Vân lộ ra một vẻ vui mừng, hỏi: “Vậy… không biết…”.

Thương Dung cười sầu não đáp: “Thái Vân cô nương, nàng không cần hỏi. Cho dù nàng có hỏi, ta cũng không thể trả lời”.

Thái Vân thấy tướng mạo tuấn tú của chàng tiều tụy đi nhiều, trong lòng không khỏi chua xót, bèn khuyên chàng: “Thương công tử, mặc dù muội không biết trong lòng huynh có chuyện gì. Nhưng bất luận là điều gì, huynh cũng hãy cố gắng chăm sóc sức khỏe của mình”.

Thương Dung hững hờ đặt cốc trà trong tay xuống, lẩm bẩm: “Ta không biết bản thân mình có thể cầm cự bao lâu, nhưng chắc chắn sẽ không sao”.

Ánh mắt Thái Vân đầy dịu dàng, nàng nói: “Thương công tử không nên nói như vậy. Ông nội nói, con người huynh là long là phượng. Tuổi còn trẻ như vậy, tại sao lại từ bỏ chính bản thân mình, từ bỏ hy vọng?”.

Thương Dung khẽ nở một nụ cười đầy sầu não, đáp: “Ta… nếu như còn có hy vọng, cũng sẽ không như thế này”.

Thái Vân đáp: “Huynh còn có người thân, bằng hữu. Vì họ, huynh nên giữ gìn sức khỏe của mình mới đúng”.

Thương Dung khẽ lắc đầu đáp: “Trên đời này, người thân của ta cũng không còn nhiều. Tổ mẫu không hiểu tình trạng của ta, cho dù biết, thiết nghĩ cũng sẽ không giận ta. Còn về người khác, nàng ấy… đã sớm không cần ta nữa”.

Nói xong, trên khuôn mặt chàng bất giác lộ ra vẻ đau khổ, khiến trong lòng Thái Vân thấy xao động, nàng nói: “Không phải huynh nói… huynh chưa có ý trung nhân hay sao?”.

Thương Dung ngây ra một lúc, giọng trầm lại: “Ta không xứng”.

Thái Vân ngây người ra, rồi nàng bật cười: “Không biết vị cô nương ấy hình dáng như thế nào mà có thể khiến Thương công tử bận tâm như vậy?’.

Thương Dung khẽ nở một nụ cười, đáp: “Nàng ấy không thích nói chuyện, cũng không thích gặp người lạ, không có bằng hữu, tình hình cũng không cởi mở bằng cô nương Thái Vân. Ta luôn luôn lo lắng, nếu như có một ngày ta không còn trên đời này, nàng ấy sẽ không biết cách chăm sóc cho bản thân mình, nên làm thế nào…”.

Thái Vân nghe xong lại ngây người hỏi: “Vậy, bây giờ cô nương ấy ở đâu?”.

Thương Dung lắc đầu: “Ta không biết”. Nói tới đây, dường như nghĩ đến một cảnh tượng nào đó, tinh thần của chàng bỗng thay đổi, dường như có một sự đau khổ kỳ lạ hiện lên trên khuôn mặt chàng.

Thái Vân nhìn chàng, trong ánh mắt cuối cùng cũng lộ ra sự đau khổ. Cuối cùng nàng cũng hiểu, người mà chàng luôn miệng gọi tên trong lúc hôn mê có ý nghĩa như thế nào đối với chàng.

“Nàng ấy… bên cạnh nàng ấy đã có người khác, không còn cần ta nữa”. Một lúc lâu sau, Thương Dung dường như bình tĩnh trở lại, chầm chậm nói.

Thái Vân đáp: “Thương công tử, nếu như huynh thực sự yêu thương cô nương ấy, thì không nên để cô nương ấy ra đi”.

Thương Dung nghe xong, nghĩ đến Đường Duyệt vừa ngang ngạnh vừa kiên cường, trong lòng có chút gì đó nhói lên đau đớn. Chàng miễn cưỡng nở một nụ cười đáp lại: “Cám ơn nàng đã nhắc nhở. Ta biết điều gì tốt nhất cho nàng ấy”.

Trong lòng Thái Vân có chút chua xót, nhưng vẫn nở một nụ cười đáp: “Vậy Thương công tử, sau này huynh có dự định gì?”.

Thương Dung nhẹ nhàng đáp: “Ta có thể làm cho nàng ấy điều gì, đều sẽ cố gắng làm. Chỉ cần nhìn thấy người đó đối với nàng ấy, ta cũng có thể không vương vấn nữa”.

Thái Vân chăm chú nhìn Thương Dung, chỉ cảm thấy ánh mắt chàng mặc dù rất dịu dàng, nhưng lộ ra sự kiên định, trong lòng lo lắng: “Thương công tử, muội hiểu rồi”.

Ánh mắt Thương Dung tập trung trên khuôn mặt nàng, Thái Vân than một tiếng: “Những lời này của huynh, nếu như cô nương ấy biết được, nhất định sẽ rất cảm động…”.

Thương Dung hạ giọng nói: “Ta không cần nàng ấy biết”.

Chàng không cần nàng biết. Điều quan trọng nhất chính là, nhất định chàng phải khiến cho nàng hạnh phúc, cho dù cả đời này giấu nàng. Sẽ có một ngày nàng hiểu được tấm chân tình của chàng.

Biết rõ rằng hai bên không thể thành đôi, sớm muộn cũng phải buông tay, để nàng đi một mình, nhưng chàng vẫn không đành lòng. Luôn kéo dài thời gian ở Dương Thành, luôn tìm kiếm người nào vì nàng sẵn sàng làm tất cả. Chàng bắt đầu vô duyên vô cớ lạnh nhạt với nàng, vì chàng sợ mất nàng. Chỉ cần nghĩ đến việc nàng có thể thuộc về một nam nhân khác, trái tim chàng lại cảm thấy rất đau đớn. Ai có thể xứng với nàng? Ai có thể tốt với nàng cả cuộc đời này? Sẽ có một ngày, nàng nên biết tất cả những tâm ý của chàng. Biết được có một người đã từng yêu thương nàng rất nhiều, hiểu được tất cả những gì chàng làm đều vì không để nàng phải chịu tổn thương. Mặc dù nàng đã rời đi, một câu cũng không nói, rồi lên xe của người khác. Chàng đột nhiên cảm thấy người thực sự bất chấp tất cả chính là nàng…

Bỗng chốc, trong lòng chàng dường như trống rỗng. Chàng thậm chí hoài nghi mình rốt cuộc có phải đã làm sai, có lẽ chàng nên thừa nhận tình cảm của chính mình. Như vậy, có lẽ chàng sẽ không đau khổ như vậy, Tiểu Duyệt cũng sẽ không bỏ đi không ngoảnh đầu lại.

Thương Dung nhắm mắt, nhưng bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Người ông từ bên ngoài bước vào, đặt chiếc đàn hồ cầm lên bàn, than một tiếng thật dài rồi nói: “Gây ra tội ác rồi…”.

Thái Vân kinh ngạc, chằm chằm nhìn ông nội mình, hỏi: “Sao vậy ông?”.

Ông lão lắc đầu đáp: “Chúng ta mau mau thu dọn hành lý trở về quê hương ngay. Vừa rồi trước cửa quán trọ nghe thấy mọi người nói, bây giờ miền Bắc đang rất loạn. Người của Bái Nguyệt Giáo đã hủy diệt một số giáo phái, dường như ngay cả đến cái gì… cái gì Bảo… cũng không còn”.

“Đường Gia Bảo, ông ơi, là Đường Gia Bảo”, Thái Vân đáp, đồng thời bất giác quay đầu lại, muốn tiếp tục nói chuyện với Thương Dung.

Ai ngờ Thương Dung đang ngồi bên cạnh bàn, đứng bật dậy, sắc mặt tái nhợt, hỏi: “Ông… ông vừa nói gì?”.

“Ta nói điều gì?” Ông lão hoài nghi đáp: “Bái Nguyệt Giáo ư?”.

Thái Vân nhìn Thương Dung không hiểu, đáp: “Những gì ông muội nói là Đường Gia Bảo không còn nữa”.

Ở bên hồ vương phủ Tịnh An, có hơn một nửa số hành lang và lầu các được xây dựng trên mặt nước, nhìn từ xa, giống như cánh chim đại bàng rộng lớn đang sải cánh. Lúc này là lúc nóng nhất trong ngày. Những tầng lá màu bạc xếp từ trên xuống dưới trong hành lang, giống như một bức thảm màu xanh, khiến cho bên trong và bên ngoài hành lang ngầm cách biệt. Người ngồi trong hành lang cảm thấy rất thoải mái, không chịu ảnh hưởng chút nào của ánh nắng mùa hạ. Trên hành lang, có một chiếc bàn đá, trên bàn bày năm bát tô đựng các loại hoa quả tươi ngon, nổi tiếng, năm tấm sứ màu xanh để các loại mứt nhiều màu sắc, ngoài ra có hai chiếc cốc bạch ngọc, một bình nước hoa phù dung. Gần đó có hai nhạc sư ngồi trên một chiếc ghế thấp, một người vỗ đàn, một người thổi sáo, nhẹ nhàng diễn tấu khúc nhạc thịnh hành nhất.

Bàn tay đeo nhẫn cẩm thạch trắng đưa ra, rót cho Đường Duyệt một cốc nước hoa phù dung.

Đường Duyệt dường như đang cười, uống cạn.

Nước hoa phù dung tuy không phải là một loại rượu mạnh nhưng uống nhiều cũng có thể say. Đường Duyệt uống rượu càng nhiều, đôi mắt càng sáng. Hách Liên Minh Ngọc cũng biết mình phải ngăn nàng lại, nhưng cuối cùng cũng không mở lời.

Chàng đành chầm chậm rót rượu, hi vọng nàng sẽ không say quá nhanh.

“Sao… chàng lại nhìn ta như vậy?” Đường Duyệt hỏi.

Trái tim Hách Liên Minh Ngọc bỗng run lên, khuôn mặt ửng đỏ, một lúc sau mới trả lời: “Lẽ nào nàng không thích nhìn nàng như thế nào?”.

Đường Duyệt cười đáp: “Ta chỉ sợ, sau này chàng sẽ hối hận vì đã đối tốt với ta”.

Hách Liên Minh Ngọc đột nhiên nói lớn: “Không, ta sẽ không hối hận!”.

Chàng đứng dậy, bước đến trước mặt nàng, cúi xuống nhìn nàng nói: “Nàng hãy tin ta!”.

Đường Duyệt hờ hững đặt cốc rượu xuống, ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn chàng, đáp: “Ta tin hay không thì có gì quan trọng?”. Nàng nhìn chàng, trên khuôn mặt nở một nụ cười, không chút tuyệt vọng đau thương của ngày hôm qua, xem ra tuổi trẻ và sắc đẹp cũng chỉ giống như bông hoa phù dung thôi.

Hách Liên Minh Ngọc đặt tay lên vai Đường Duyệt, không kiềm chế được tình cảm, từ từ cúi xuống.

Đường Duyệt đột nhiên đẩy chàng ra, đứng dậy bỏ đi.

Hách Liên Minh Ngọc che đậy sự thất bại, thở dài nói: “Nàng phải về sao?”.

Đường Duyệt bước mấy bước, dừng lại ở bên hành lang Bách Bộ Cửu Chiết, nhìn hai nhạc sư, đáp: “Nhạc hay như vậy, chàng có muốn xem ta múa không?”.

Một cô gái giang hồ như Đường Duyệt mà cũng biết múa sao? Hách Liên Minh Ngọc nhìn nàng rất đỗi ngạc nhiên.

Đường Duyệt cười nói: “Ngày xưa đại ca nói ta là một cô nương thì cần học những thứ để làm cho người ta vui. Nhưng đến hôm nay, khi thực sự đã học được thì cũng không có người xem”.

Trên cánh tay nhỏ nhắn của Đường Duyệt xuất hiện một lưỡi đao rất đẹp. Lưỡi đao mỏng như cánh ve sầu, chuôi đao đỏ thẫm, lúc vung lên không trung, lướt nhẹ như vệt sáng màu hồng. Thân đao nhỏ hơn, tuyệt mỹ và khác biệt so với những thanh đao bình thường khác. Bất cứ ai luyện võ công nhìn thấy thanh đao này đều rất kinh ngạc mà thốt lên sao lại có một thanh đao đẹp như vậy.

Người con gái mặc áo đỏ đi qua, khiến cho những nhạc sư dừng ngay diễn tấu lại, khiến cho sắc nước bên hồ mất đi màu sắc vốn có, khiến cho tất cả những sự vật xung quanh đều trở nên tĩnh lặng. Trên thế gian này sẽ không có ai tưởng tượng được, có một Đường Duyệt khác như vậy, một cô nương xinh đẹp song toàn. Thanh đao của nàng dường như vô tình, lạnh lùng, mỗi động tác trong giờ khắc này đều rất uyển chuyển, linh hoạt như thể tâm tư đang vây quanh người con gái này, một tình cảm vô hạn đang chảy khắp người nàng. Dường như, đó là màn vũ đạo sinh động nhất trong cuộc đời này, nhưng lại thể hiện sự ưu phiền, sầu não không thể miêu tả được. Mệnh lý vô thời, cưỡng cầu bất đắc[1]. Dường như tất cả vẻ đẹp trên thế gian này đều đọng lại trong điệu múa của nàng. Một vẻ đẹp khiến lòng người lay động, dường như in sâu vào trong mắt Hách Liên Minh Ngọc, khắc sâu vào trong trái tim chàng, Hách Liên Minh Ngọc đột nhiên muốn biết, lúc này Đường Duyệt thực sự đang có tâm trạng ra sao mà lại muốn múa cho người khác xem. Chàng bước tới, giơ tay muốn đỡ nàng.

[1] Số mệnh đã đặt sẵn, có cố gắng theo đuổi cũng không được.

Đường Duyệt ngẩng mặt lên, khẽ nở một nụ cười, đôi mắt trong sáng ấy đã nói lên một sự bi thương, đau buồn khó tả. Hách Liên Minh Ngọc ngây người, nàng đã đứng dậy, thu Khuynh Thành lại.

“Muội có thể tự đứng dậy được”, nàng nói.

Hách Liên Minh Ngọc dùng hết sức mình mới có thể ngăn sự nuối tiếc của trái tim, kiềm chế ham muốn ôm trọn nàng. Chàng đành nói: “Được, nàng tự đứng dậy nhé!”.

“Tiểu vương gia!” Đột nhiên có một giọng nói vọng tới, phá vỡ sự im lặng giữa họ.

Hách Liên Minh Ngọc khẽ chau mày, nhìn người quản gia đang hành lễ: “Tiểu vương gia…”.

Khúc Lâm Ý ngập ngừng, hai nhạc sư kia biết ý khom người, xin cáo lui.

Đường Duyệt khẽ cười nói: “Ta về phòng đây”.

Sau đó nàng quay người, đi về phía phòng mình.

Hách Liên Minh Ngọc nhìn nàng cười, cảm thấy tim đập rất nhanh, nhưng bất chợt cảm thấy đau nhói. Điều chàng sợ nhất chính là đối mặt với mặt với hình bóng nàng. Một dáng hình rất bình tĩnh, cô độc.

Hách Liên Minh Ngọc đột nhiên cất giọng ngăn lại: “Nàng không cần đi, ta không có gì giấu nàng”.

Hách Liên Minh Ngọc nhìn Khúc quản gia với ánh mắt nghiêm khắc, trong lòng Khúc Lâm Ý thầm than một tiếng rồi nói: “Đường cô nương, xin cô chớ hiểu lầm, ta không có ý đuổi cô nương đi”. Sắc mặt ông rất nghiêm trọng nói: “Đêm hôm qua, đột nhiên có người mang chín cái hòm lớn. Tiểu nhân vốn không dám nhận, nhưng người mang đồ đến nói, một vị hảo bằng hữu của tiểu vương gia đặc biệt gửi tặng, chúc tiểu vương gia thêm phúc thêm thọ”.

Vừa nói, ông vừa quan sát sắc mặt của tiểu vương gia, cuối cùng nói tiếp: “Đêm đã khuya, tiểu nhân không dám phiền vương gia, kiên quyết nói rằng nếu họ không nói rõ mình là ai thì không thể nhận. Ai ngờ bọn họ xếp những cái hòm đó trước cửa rồi bỏ đi. Tiểu nhân lo rằng sau khi trời sáng, mọi người nhìn vào sẽ thấy kỳ lạ, đành tự ý quyết định chuyển vào”. Nói xong, ông vẫy vẫy tay, mấy tên nô tài đã đứng ngoài hành lang từ lâu liền vác đồ lên.

Đường Duyệt hững hờ ở lại đó, không cảm thấy có gì thú vị.

Chín cái hòm này được mười tám tên nô tài khỏe mạnh vác lên. Bọn họ có khuôn mặt đen sáng bóng, đôi bàn tay thô ráp, lực lưỡng. Nhưng lúc này bọn họ đều thở hồng hộc, mồ hôi ra ướt hết áo, như thể vác nặng muốn đứt hơi. Xong việc, bọn họ bèn lui ra.

Hách Liên Minh Ngọc không thường xuyên nhận lễ vật. Không phải là do người ta không muốn tặng lễ vật cho chàng, mà là trước khi tặng lễ vật cho tiểu vương gia ở Tịnh An phủ, thông thường đều phải xem xét thân phận của người tặng và giá trị của lễ vật.

Chàng cũng chau mày, rất lâu sau mới hỏi: “Bên trong là cái gì?”.

Khúc Lâm Ý đáp: “Không có ý chí của chủ nhân, tiểu nhân nào dám mở”.

Hách Liên Minh Ngọc bước đến cái hòm, mở ra.

Đường Duyệt bước tới, nhất thời ngây người. Cả cái hòm đều là vàng sáng bóng. Cái thứ hai mở ra, đều là bạc trắng lóa. Chiếc hòm thứ ba là các loại ngọc thạch đủ màu: trắng, xanh lam, xanh lục. Chiếc hòm thứ tư có một bức tượng Phật màu xanh được điêu khắc rất tinh vi. Chiếc hòm thứ năm chứa đầy những viên dạ minh châu kích cỡ to nhỏ khác nhau. Chiếc hòm thứ sáu đựng chín chiếc áo da chồn đen và da rái cá. Chiếc hòm thứ bảy đựng một đôi ngà voi từ nước khác chuyển tới. Chiếc hòm thứ tám to nhất, đựng một con san hô đỏ dài ba thước, cao hai thước.

Hách Liên Minh Ngọc lặng lẽ không nói gì, người đến tặng liền một lúc những lễ vật có giá trị như vậy, rốt cuộc có ý đồ gì?

Chiếc hòm cuối cùng không khóa nhưng được niêm phong cẩn thận.

Đường Duyệt không kìm nổi sự hiếu kỳ, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra tới giờ nàng cảm thấy tò mò như vậy. Tám chiếc hòm trước nàng đã tận mắt nhìn thấy, chiếc hòm cuối cùng là cái gì đây?

“Nàng muốn xem ư?” Hách Liên Minh Ngọc chú ý đến nét mặt nàng.

Đường Duyệt đáp: “Ai cũng có sự hiếu kỳ”.

Hách Liên Minh Ngọc cười đáp: “Vậy hãy mở ra xem”.

Đường Duyệt mở chiếc hòm đó.

Trong khoảnh khắc cúi đầu nhìn, khuôn mặt nàng trở nên trắng bệch.

Hách Liên Minh Ngọc cảm thấy không ổn, bước lên phía trước một bước, không giấu khỏi sự ngạc nhiên.

Chiếc hòm thứ chín không phải là vàng bạc châu báu, mà là ba chiếc đầu người. Chàng vốn không biết ba người này, nhưng nhìn sắc mặt Đường Duyệt thì nàng không chỉ quen biết họ đơn giản mà thôi. Vì toàn thân nàng bắt đầu run lên không ngừng, thậm chí nghe thấy tiếng răng nàng va vào nhau.

“Nàng quen bọn họ?” Hách Liên Minh Ngọc đóng ngay chiếc hòm lại, quan tâm hỏi.

Ba chiếc đầu đựng trong hòm đó là của một nam nhân trung tuổi, một đứa trẻ và một tấm lụa màu trắng bao đầu của một mỹ nhân, trên tóc có cài một chiếc trâm màu vàng.

Hách Liên Minh Ngọc đột nhiên nhớ ra, chiếc trâm phượng này đã bị Đường Duyệt lấy đi, nhưng không hiểu sao lại xuất hiện trên tóc của người phụ nữ này.

Đường Duyệt đứng ngây người, màu sắc trên mặt đã phai sạch, biến thành một trang giấy trắng.

“Mẫu thân của ta…” Nàng lẩm bẩm. Sau đó, Đường Duyệt không nói được một câu nào nữa.

Người bên trong chiếc hòm đó, một là Đường Mẫn, một là đệ đệ cùng mẹ khác cha – Đường Tiểu Bảo. Còn một người, chính là Ôn Nhã Như, người mẫu thân mà nàng đã thề sẽ phải quên đi. Là Ôn Nhã Như! Sao có thể là Ôn Nhã Như?

“Ta phải trở về!” Hách Liên Minh Ngọc nghe thấy nàng nói.

Lúc nàng nói thế, sắc mặt nàng rất kỳ lạ, khiến cho Hách Liên Minh Ngọc không dám nhìn lên.

Vẫn còn một người, huynh ấy vẫn còn sống! Đường Duyệt cố gắng nói với bản thân mình như vậy, nhưng trong lòng nàng, một giọng nói khác đang nói với nàng rằng, bọn họ đến cả một đứa trẻ không tha, sao có thể tha cho thiếu bảo chủ của Đường Gia Bảo? Đại ca, đại ca, huynh còn sống hay không, có thể để muội gặp mặt huynh một lần nữa hay không? Rốt cuộc là ai, ai đã gây ra việc đáng sợ thế này? Là ai đã đưa những chiếc hòm này đến Tịnh An vường phủ? Hắn vốn không phải đưa đến cho Hách Liên Minh Ngọc, mà là đưa đến cho nàng… Tại sao, đương nhiên vì muốn nàng tức giận, muốn hủy hoại nàng.

Mặc dù trong đôi mắt Đường Duyệt tràn đầy sự phẫn nộ và đau khổ, nhưng nàng vẫn cố gắng kiềm chế. Tất cả những tâm tư, cảm xúc, nàng đều phải nén xuống tận đáy lòng. Những sự phẫn nộ, đau thương, tuyệt vọng này, nàng đều có thể chịu đựng, nhẫn nại, cho dù, có lẽ nàng chỉ cần chớp mắt, những giot nước mắt sẽ thi nhau lăn xuống, nhưng lúc này không được. Đường Mạc có lẽ vẫn còn sống, nàng có thể vẫn tìm thấy huynh ấy, sao có thể khóc vào lúc này?

Hách Liên Minh Ngọc luôn ở cạnh nàng, cùng nàng trở về Đường Gia Bảo. Nhưng trên đường đi, đến một câu chàng cũng không biết nên giải thích thế nào, mình và mấy chiếc hòm đó có quan hệ gì, càng không biết, Đường Duyệt sẽ có phản ứng thế nào.

Chuyến đi từ Dương Thành đến địa phận Đường Gia Bảo vốn mất đến một tháng. Nhưng họ chỉ đi mất hơn mười ngày.

Trên đường đi, Đường Duyệt không ngủ, không nghỉ, chỉ trừng trừng mở to mắt, trong lòng trống rỗng, không biết đang nghĩ gì. Cho tới lúc tới dốc Lạc Nhật nàng cuối cùng không nén nổi, mệt quá ngủ thiếp đi.

Trong mơ, nàng nhìn thấy một cậu bé mập mạp, đôi mắt tròn xoe đen láy mở to, kéo áo nàng, vội vàng gọi nàng, tỷ tỷ, tỷ tỷ. Nàng đột nhiên muốn khóc, lần đầu tiên muốn ôm lấy đứa bé đó.

Sau đó, nàng thấy Đường Mẫn đứng dưới mái hiên, nụ cười đó rất giống phụ thân. Khuôn mặt Đường Mẫn giống khuôn mặt người phụ thân đánh xe ngựa của nàng một cách lạ lùng.

Nàng muốn bước đến đó, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy Đường Mạc. Người Đường Mạc đầy máu, ánh mắt chàng sao nhìn bi thương đến thế, đau khổ đến thế. Chàng giơ tay về phía nàng, Đường Duyệt muốn nắm chặt lấy, nhưng đột nhiên bị người khác lay dậy…

“Đường cô nương, chúng ta đến nơi rồi”. Hách Liên Minh Ngọc khẽ nói, lần đầu tiên giơ tay ra, đỡ Đường Duyệt xuống xe. Đám bảo vệ vội vã theo sau nàng, Hách Liên Minh Ngọc xua tay cho bọn họ lui xuống.

Gió mùa hạ vốn rất nóng, nhưng thổi vào người Đường Duyệt, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh giá. Nàng không dám tin vào cảnh tượng trước mắt, dường như tất cả chỉ như một giấc mơ. Đường Gia Bảo vốn xa hoa, tráng lệ, nhưng giờ đây, trước cửa không còn đám vệ sĩ cao lớn, những chiếc cột trụ màu đỏ ở cửa lớn đã bị lửa thiêu rụi. Đi đến đâu cũng là sự chết chóc, những bức tường đổ nát, những viên gạch cháy đỏ, không còn bất cứ thứ gì!

Tất cả đều không còn.

Đường Duyệt không thích nơi này. Từ lần đầu tiên đến đây, nàng đã cảm thấy nó là một lô cốt rất lớn, ngày ngày đè nặng trong lòng nàng, khiến lòng tự tôn của nàng bị đè bẹp. Nhưng một lô cốt cổ kính, rộng lớn và xinh đẹp trong nháy mắt đã biến mất. Nàng cảm thấy muốn khóc, nhưng một giọt nước mắt cũng không thể rơi xuống được. Một Đường Gia Bảo uy trấn phương Bắc, chỉ trong một đêm đã thành đống đổ nát. Một Đường bảo chủ oai phong lẫm liệt, chỉ trong một đêm đã bị giết hại, ngay đến đứa con nhỏ của ông mà sát thủ cũng không buông tha.

Kẻ giết người và người bị giết là hai chuyện không thể tránh khỏi trong giang hồ này. Nhưng đường đường là chủ nhân của một bảo mà lại rơi đầu một cách thần bí. Tất cả mọi người đều biết, việc này do ai làm. Còn ai vào đây? Ngoài Bái Nguyệt Giáo, còn ai có sức mạnh đáng sợ trong một đêm giết hết người trong Đường Gia Bảo? Sao Bái Nguyệt Giáo dễ dàng tấn công Đường Gia Bảo đến vậy? Sao Đường Gia Bảo dễ dàng bi thất bại như thế này?

Giang hồ một đêm đã bị lật đổ, sóng gió bắt đầu nổi lên.
Bình Luận (0)
Comment