Nhất Đao Xuân Sắc

Chương 22

Edit: Phúc Vũ

Tạ Thiên Bích an tâm đánh một giấc dài, khi tỉnh lại đã là chính ngọ, chỉ cảm thấy nội thương bình phục rất nhiều, quay đầu liền phát hiện Tô Tiểu Khuyết đang nghiêng người nằm bên cạnh, vẫn còn ngủ say, đôi môi có chút nhợt nhạt, không còn vẻ phấn hồng mềm mại như trước.

Tạ Thiên Bích biết là vì trị thương cho mình, chân khí hao tổn quá mức, bất chợt lóe lên một ý nghĩ, chậm rãi nhích lại gần, định nhân lúc hắn chưa tỉnh hôn trộm một cái, tự đưa ra một lý do rất ư quang minh chính đại, chính là muốn hôn giúp hắn lấy lại vài phần huyết sắc trên đôi môi như ngày nào. (lý do hay đấy =)))

Ai ngờ Tô Tiểu Khuyết vừa vặn tỉnh ngủ, mở mắt ra liền thấy, khoảng cách giữa hai người chỉ còn không quá một tấc, Tạ Thiên Bích đông cứng tại chỗ, Tô Tiểu Khuyết chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

Tạ Thiên Bích chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, vội nói tránh đi: “Sao lúc nãy ngươi đột nhiên bỏ ra ngoài?”

Tô Tiểu Khuyết lập tức phụng phịu nhảy khỏi giường, cầm lấy một vật gì đó ở trên bàn đưa đến trước mắt Tạ Thiên Bích, chính là một đôi khuyên tai minh châu nạm vàng: “Vừa rồi ngươi nhắc tới lỗ tai, ta mới sực nhớ nữ nhân nào cũng đều đeo thứ này, liền chạy xuống hầm rượu tháo đôi hoa tai của Giản Thanh Thanh… Đúng là xúi quẩy, lão tử còn phải xỏ thêm hai lỗ trên tai!”

Nói xong ngồi xuống trước gương, nhìn đôi khuyên tai, có chút lưỡng lự.

Tạ Thiên Bích biết hắn xưa nay sợ nhất là đau, mỉm cười: “Bỏ đi, Thẩm Mặc Câu chưa chắc đã nhìn thấu.”

Tô Tiểu Khuyết nói: “Không được, dịch dung phải đến nơi đến chốn, ngươi cho là tùy tiện vẽ vài nét liền có thể biến thành một người khác sao? Chưa kể, Thẩm Mặc Câu là loại nhân vật nào? Chính là một lão tặc đáng sợ, một lão hồ ly tu luyện ngàn năm, ở trước mặt hắn, nửa phần sơ hở thôi cũng đủ khiến chúng ta chết mười bảy mười tám lần.”

Lập tức lấy ra một cây ngân châm, than ngắn thở dài, sờ đến lỗ tai đỏ hoạch, nhưng sống chết vẫn không chịu hạ thủ, Tạ Thiên Bích nói: “Lại đây, ta xỏ giúp ngươi.”

Tô Tiểu Khuyết cầm ngân châm đưa tới tay hắn, vừa ngồi lên giường, liền nhắm mắt lại, hiên ngang lẫm liệt: “Ngươi ra tay đi!” (cute vật vã aaa)

Tạ Thiên Bích ôn nhu ôm lấy hắn, nhẹ nhàng ấn đầu hắn tựa vào ngực mình, tay phải chậm rãi vuốt tóc hắn, cười nói: “Chờ ta về Xích Tôn Phong, liền phái người giết La Như Sơn, chịu không?”

Tô Tiểu Khuyết kinh hoảng, tai bên trái chợt nhói lên, đã bị ngân châm xuyên thủng, nhịn không được khẽ rên rỉ đau đớn, nhưng vẫn ngẩng đầu lên hỏi: “Tại sao phải giết hắn?”

Tạ Thiên Bích lấy một mảnh khăn vải mềm mại lau đi huyết châu, đeo khuyên tai vào cho hắn, đạm đạm hỏi: “Giết một kẻ như thế cũng cần có lý do sao? Quay qua bên kia nào…”

Tô Tiểu Khuyết chỉ cảm thấy vô cùng bất an, nép vào ngực hắn, nói: “Tốt nhất là đừng giết.”

Tạ Thiên Bích hỏi: “Tại sao không giết? Hắn thân mật với Lệ Tứ Hải như vậy, ngươi không đau lòng sao?”

Tô Tiểu Khuyết rầu rĩ nói: “Đêm đó ngươi nói không sai, Tứ Hải đích thực chỉ xem ta như bạn chơi chung, chưa từng thật sự thích ta, người nàng yêu chính là La Như Sơn, tuy ta không muốn thành toàn cho nàng, nhưng không thể vì vậy mà giết La Như Sơn, khiến nàng thương tâm cả đời.”

Tạ Thiên Bích hỏi: “Nếu ngươi không oán trách nàng, tại sao hôm qua lại vũ nhục La Như Sơn? Phải biết rằng nam nhi thà chết chứ không chịu nhục, chỉ với nỗi nhục lõa thể trước mặt mọi người, sau này hắn còn có thể đứng vững trên giang hồ sao? E rằng phải nỗ lực gấp trăm lần so với người thường.”

Tô Tiểu Khuyết buồn bả: “Ta hối hận rồi…”

Đang nói, Tạ Thiên Bích lại xỏ lỗ tai bên phải, mỉm cười: “Xong, có đau lắm không?”

Tô Tiểu Khuyết không hề nhúc nhích, nói: “Không đau. Ngươi đừng giết hắn.”

Tạ Thiên Bích đem mảnh khăn thấm một ít huyết tích kia nhét vào trong ngực, nói: “Nếu không đau, vậy không giết.”

Tô Tiểu Khuyết yên lòng, thuận thế xoay người, lăn đến mạn giường, nhắm mắt lại.

Tạ Thiên Bích tựa vào thành giường lặng lẽ ngắm hắn, chỉ cảm thấy hiện tại, so với những lúc nghỉ ngơi sau ngọ ở Bạch Lộc Sơn, tựa hồ giống nhau, lại tựa hồ khác nhau hoàn toàn.

Bảy năm qua hắn đã hình thành một thói quen, hễ nhìn đến nơi nào, sẽ luôn có một thiếu niên xuất hiện ở nơi ấy, vô luận là xa hay gần, rõ ràng hay mơ hồ, Tô Tiểu Khuyết nhất định sẽ ở bên hắn, nhưng khi đó tâm tình chỉ có thân thiết cùng trân trọng, không như lúc này, vừa mừng vừa sợ, vừa ngọt ngào vừa khổ sở, lại thêm có loại suy tư không nói nên lời, triền miên lo được lo mất.

Tạ Thiên Bích ho nhẹ một tiếng, đang định chân thành bày tỏ, đã nghe Tô Tiểu Khuyết mừng rỡ reo lên: “Hồng thiêu nhục (thịt kho tàu)! Thanh đôn kê (gà luộc)! Còn có mùi dược… Nhất định là có người mang cơm trưa cho chúng ta!”

Nói xong nhảy phốc xuống giường chạy đi mở cửa, quả nhiên là Tra Kim Hoa đích thân đem bốn phần đồ ăn hai chay hai mặn, một bát cơm, một bát cháo, còn có một chén thuốc ích khí dưỡng thân.

Tô Tiểu Khuyết đối với Tạ Thiên Bích, tâm tư đặc biệt tỉ mỉ thận trọng, đón lấy chén thuốc, uống trước một ngụm nhỏ, cười nói: “Sâm, nhung, long cốt (xương ức gà), lộc giác giao (nhựa trong sừng hươu)… quả là có thành ý, vừa bỏ tiền vừa bỏ sức, bất quá, uống vào cũng chẳng có công dụng gì nhiều, nhưng có còn hơn không. Chưa hết a, phải sắc lần đầu tiên, rồi lần thứ hai, qua lần thứ ba mới thấm, long cốt phải tán nhuyễn trước rồi hầm trong nửa canh giờ, lộc giác giao vẫn chưa khuấy đều, còn có chút dinh dính…”

Đưa chén thuốc đến tận tay Tạ Thiên Bích, lại cười hì hì nhìn Tra Kim Hoa: “Mùi dược khó ngửi quá, trái lại hồng thiêu nhục nghe thật câu dẫn, ta nếm thử trước a.”

Lúc Tạ Thiên Bích uống thuốc xong, Tô Tiểu Khuyết đã miễn cưỡng ăn hết đĩa hồng thiêu nhục, không chừa miếng nào cho đối phương, còn nhân từ độ lượng nói: “Ngươi bị nội thương, ăn thanh đạm một chút mới tốt, ta đây là cứu ngươi thôi.”

Nói xong còn tống thêm một tiếng ợ hạnh phúc. (ôi tiểu hồ ly thật là =))))))))

Đến ngày thứ ba, trên viên đài chỉ còn lại Đường Nhất Dã và Tư Mã Thiếu Xung quyết phân thắng bại.

Hai người đánh nhau trọn một ngày, thoắt nhanh thoắt chậm, khi thì truy đuổi khắp đài, khi thì sáp lại cận chiến, càng đấu càng bội phục kính trọng lẫn nhau.

Đường Nhất Dã đột nhiên thoái lui ba bước, mũi đao khuấy động, tà tà hướng lên, nhưng là một chiêu Dao Tham Bắc Đẩu.

Tư Mã Thiếu Xung cũng thu kiếm, một chiêu Đan Phượng Triều Dương.

Đều là lễ tiết cung kính nhất trong giang hồ.

Một trận này, hai người thủy chung không nói với nhau một lời, kết cuộc là ngang tài ngang sức.

Đại hội võ lâm kết thúc, cả Tư Mã Thiếu Xung lẫn Đường Nhất Dã đều từ chối bảo tọa Minh chủ, chỉ nói hậu sinh tiểu bối, kinh nghiệm cơ trí đều chưa đủ chín muồi, cho dù là võ công, cũng thua xa các bậc danh gia tiền bối. Uy danh của Thất Tình đại sư khiến quần hùng nể phục, chỉ e vẫn phải vất vả đảm đương chức minh chủ, tiếp tục vì võ lâm hóa giải phân tranh chủ trì công đạo.

Lại nói, nếu giang hồ có việc, nhất định sẽ tận hết sức lực, phò trợ chính nghĩa.

Một phen thoái thác, mọi người không ngớt gật đầu.

Dưới bóng râm mát rượi của một gốc đại thụ ven thạch đài, vị nhị công tử hay đau yếu bệnh tật của Diệu bút thiên cơ Hà gia đang cuộn một quyển sách trong tay cười mỉa mai, nhẹ giọng nói: “Ngươi xem ánh mắt của Tư Mã Thiếu Xung đi.”

Tân hôn phu nhân Giản Thanh Thanh ngước nhìn, nhãn thần cực ưu cực mỹ, lại toát ra vẻ linh hoạt sắc bén, tư thái đoan trang xinh đẹp, càng tôn thêm vài phần rực rỡ cho dung mạo bất phàm hoạt sắc sinh hương của nàng.

Giản Thanh Thanh nheo mắt đánh giá nửa ngày, nói: “Không thấy nhãn thỉ (ghèn =)))))))).”

Hà Quân Mộng vốn suy nhược, vừa nghe phu nhân mình nói xong, chỉ tức đến chết đi sống lại, một trận ho khan kịch liệt, nửa ngày vẫn hít thở không thông.

Giản Thanh Thanh vội rót một chén thuốc từ bình dược tùy thân, chu đáo đưa cho Hà Quân Mộng uống.

Một nam đệ tử Thương Lãng kiếm phái đứng cách đó không xa trông thấy thế không khỏi cực kỳ ngưỡng mộ, thầm khen: “Hà phu nhân quả nhiên vừa mỹ lệ vừa hiền thục.”

Lại có một nam đệ tử bất bình nói: “Hà nhị công tử kia xem ra cũng không qua khỏi mấy ngày nữa, đúng là hại đời một đại mỹ nhân, ai, ông trời thật không có mắt a.”

Thanh âm bất bình của hắn có phần hơi lớn, Hà nhị công tử yếu đến chỉ còn chút hơi thở mong manh kia quay đầu lại, mục quang thâm trầm quét tới, nam đệ tử nọ tim đánh thịch một hồi, cả người phát lãnh, định thần nhìn lại, tên bệnh quỷ kia nhãn thần tựa như đống tàn tro sau một trận liệt hỏa, tử khí dày đặc, không có điểm nào không khiến người sợ hãi. Một lần lỡ miệng, liền không dám tiếp tục khiêu khích nữa, chỉ cùng các sư huynh đệ ngông nghênh luận bình kiếm pháp của Tư Mã Thiếu Xung.

Giản Thanh Thanh thấy Hà Quân Mộng đã bình tĩnh trở lại, vội hỏi: “Tư Mã Thiếu Xung thế nào?”

Hà Quân Mộng thấp giọng nói: “Nhãn thần Tư Mã Thiếu Xung mang theo vẻ phẫn uất, hắn không như Đường Nhất Dã, vị ca ca này của ngươi chỉ e là quá quân tử quá thật thà, tâm địa nhân hậu. Còn họ Tư Mã kia vì mang thân phận đệ tử danh gia, mới bất đắc dĩ tỏ vẻ điềm đạm nhún nhường.”

Thở dài: “Danh môn chính phái chỉ lo chú trọng tôn sư thiên về lề lối, mà quên rằng hành tẩu giang hồ cần phải có một cỗ dũng khí cùng bá khí.”

Giản Thanh Thanh thuận miệng nói: “Người trong giang hồ, đao kiếm vô tình, có thể giữ mạng đã là khá lắm rồi.”

Hà Quân Mộng không để ý tới nàng, thanh âm như thương băng tiễn tuyết, từ tốn nhưng lạnh lùng: “Không có dũng khí, khó thành đại sự, cho dù võ công cái thế, cũng chỉ có thể làm một cao nhân ẩn sĩ không màn thế tục mà thôi (sao giống đang nói xéo Niếp 13 thế nhỉ ~.^), không có bá khí, cho dù thành danh, cũng chỉ là hữu danh vô thực, cho dù có thành tựu, cũng không phải là bá nghiệp một đời nam nhi đại trượng phu.”

Quan sát Tư Mã Thiếu Xung, khóe miệng lộ ra một tia tiếu ý: “Tư Mã Thiếu Xung thừa dũng khí, không thiếu bá khí, càng có khí thế, nhưng lại bị những tiền bối cao nhân kia áp trụ, thật sự là minh châu ám đầu (*) phí phạm tài năng.”

Giản Thanh Thanh nghe hắn nói thản nhiên như vậy, còn mạnh miệng chỉ điểm quần hào, bất giác rùng mình, trong lòng lóe lên một tia do dự bất an, hạ giọng hỏi: “Thiên Bích, chuyện của Toa Hà Thủy Minh, ngươi tàn sát rất nhiều người… có thật không?”

Hà Quân Mộng trầm mặc một lát, nói: “Đương nhiên là thật.”

Lại nhìn sắc trời: “Tỷ thí kết thúc, Lý Thương Vũ sẽ ở dưới chân núi chờ thời, chúng ta nên chuẩn bị, sáng sớm mai liền xuất phát.”

Trở về khách điếm, Tô Tiểu Khuyết tuyệt nhiên không nói lời nào.

Sáng sớm hôm sau, Tô Tiểu Khuyết dùng Thiên hương giao làm một tầng mỏng những vết chai nơi ngón giữa và ngón áp út trên bàn tay phải của Tạ Thiên Bích, lại che đi vết chai do cầm đao nơi hổ khẩu (kẻ tay giữa ngón cái và ngón trỏ) trên tay trái hắn, đồng thời cũng ngụy trang những vết chai do lục đao gây ra trên cả hai tay mình, cẩn thận xem xét, mãi cho đến khi xác định đã không có nửa phần sơ hở, mới dìu Tạ Thiên Bích lên xe ngựa, vung roi, đi về phía chân núi.

Thẩm Mặc Câu ngồi trong gian lều tranh xa nhất, thả lỏng vai lưng, gương mặt trông cực kỳ bình thường, im lặng uống nước, thỉnh thoảng lại dùng chút lương khô, trong mắt quang quang chợt hiện lên. Lý Thương Vũ đứng gác ngoài lều, trên trán quấn vải trắng, một thân tang phục, đôi mắt đẹp đỏ ngầu, các môn phái lúc hạ sơn thấy thế đều không khỏi khổ sở thay hắn, ngay cả khi bị Lý Thương Vũ ngẫu nhiên ngăn lại hỏi thăm vài câu, mọi người cũng không hề nghi ngờ, trái lại còn kính trọng thương hại hắn, đều rất ăn ý, cực kỳ phối hợp.

Một cỗ xe ngựa có xa sương (nôm na là thùng xe ^^) bọc bằng vải trơn màu lục phóng tới, màn xe làm từ gấm thêu hoa màu chàm, che kín bên trong đến không còn kẽ hở, đánh xe lại là một nữ tử mỹ mạo, ngồi hơi nghiêng người nhưng vẫn mang nét đoan trang, thúy y lục quần (áo xanh quần lục), đai lưng cẩm tú bó ngang eo, khiến thắt lưng nàng trông thật mảnh mai nhỏ nhắn, trên tai là hai khuyên minh châu nạm vàng, phục sức xa hoa.

Lúc đi tới chỗ Lý Thương Vũ, nữ tử kia ghì cương dừng lại, ôn nhu thi lễ: “Hà môn Giản Thanh Thanh, vấn an Lý thiếu hiệp.” Thanh âm vô cùng trong trẻo êm tai, không hề có chút yểu điệu e thẹn.

Lý Thương Vũ thấy xe ngựa, vốn định đứng bên đường ngăn lại, không ngờ Giản Thanh Thanh chủ động dừng xe. Mục quang dò xét, thấy trên màn dùng kim tuyến thêu một chữ “Hà” nhỏ chừng hai tấc vuông, vội cúi người nói: “Nguyên lai là Diệu bút thiên cơ Hà gia, tại hạ thất lễ.”

Giản Thanh Thanh nói: “Lý thiếu hiệp không cần đa lễ, Phạm chưởng môn mất mạng dưới độc thủ ma giáo, ta và ngươi đều là người của võ lâm chính đạo, tất chung kẻ thù.”

Dứt lời không đợi Lý Thương Vũ mở miệng, đã vén màn xe lên, nói: “Lý thiếu hiệp đừng ngại cứ xem qua, chỉ là phu quân nhà ta thân mang trọng bệnh, thỉnh Lý thiếu hiệp nhỏ tiếng một chút.”

Nam tử Hà gia thân thể suy nhược vốn là chuyện không ai không biết, Lý Thương Vũ nói: “Đã quấy rầy Hà công tử nghỉ ngơi, hôm khác tại hạ nhất định sẽ đến quý phủ bồi tội.”

Nói xong cũng không khách sáo, một bước phóng lên xe, chỉ thấy bên trong là một tháp (giường dài mà hẹp) hai bàn, một bàn bày trí thư quyển bút mực, bàn còn lại đặt những tạp vật như chén thuốc chung trà, đều được chạm trổ điêu khắc, chỉ cần nhìn một lượt liền có thể thu trọn vào tầm mắt.

Dựa người trên tháp là nam tử mặc y phục văn sĩ, thần sắc nhợt nhạt, hơi thở nặng nề đứt đoạn, dưới tháp có hai cái hòm tre, đang do dự, Giản Thanh Thanh đã mỉm cười mở cả hai hòm ra, bên trong toàn y phục cùng chăn gối.

Lý Thương Vũ vội ra khỏi xa sương, nói: “Tại hạ đắc tội, phu nhân đi thong thả.”

Giản Thanh Thanh tươi cười: “Lý thiếu hiệp cũng bảo trọng.” Vung roi, “hây da” một tiếng, ngay lúc tuấn mã sải chân định chạy tiếp, một thân ảnh chợt vụt đến cản đường, một tay chế trụ dây cương, tuấn mã lập tức không thể động đậy: “Giản cô nương, ba năm không gặp, vẫn khỏe chứ?”

Thanh âm thuần hậu ôn hòa, như nhung tơ mỹ tửu, lọt vào tai Tô Tiểu Khuyết, lại như ngũ lôi oanh đính phích lịch tạc thân (cứ hiểu gọn là sét đánh ngang mày ^^), người đang đứng trước mắt tuy một thân khôi y sắc mặt vàng vọt, nhưng nhãn thần kia, thanh âm kia, không phải Thẩm Mặc Câu thì là ai?

Thẩm Mặc Câu mỉm cười nói:

“Nhất điểm tương tư kỷ thời tuyệt,

Bằng lan tụ phất tuyết dương hoa.

Giản cô nương, nàng thật sự không nhớ ta là ai sao?”

Tô Tiểu Khuyết tâm niệm chợt động, đã ngộ ra: nguyên lai Giản Thanh Thanh là một ả dâm phụ! Ba năm trước từng qua lại với lão hồ ly kia! Không khỏi cả giận, dâm phụ này đúng là hại chết lão tử mà, quả nhiên vạn ác dâm vi thủ! (trong vạn điều ác dâm là đứng đầu ^^)

———————-

(*) Minh châu ám đầu: câu thành ngữ này thường dùng để ví báu vật quý hiếm nằm trên tay người không hiểu được giá trị của nó.

———————-

Đệ nhị thập nhị chương:

… Hai người một động một tĩnh, thoải mái chuyện trò, tuy biết Thẩm Mặc Câu rất có khả năng sẽ xuất hiện, nhưng tuyệt không sợ hãi. Tô Tiểu Khuyết không hề có cảm giác mình đang chạy nạn, Tạ Thiên Bích cũng không. Chỉ hy vọng Thẩm Mặc Câu đến chậm một chút, để đêm xuân ấm áp này, khoảnh khắc hai người ngồi đối diện nhau, vứt đi mọi gánh nặng, có thể kéo dài thêm khắc nào thì hay khắc đó…
Bình Luận (0)
Comment