Nhất Diệp Chướng Mục

Chương 23

Edit: Tieumanulk

Trích:

Dằng dặc một hồi Tề Điềm mới mở mắt, hai mắt tựa như hai loan thanh tuyền lẳng lặng chảy xuôi nhường đường cho người đi qua, khiến người ta không nhịn được nghỉ chân lưu luyến, khom lưng vốc một ngụm nước làm mát cổ họng.

Đêm xuân ngắn ngủn, nến đỏ chập chờn.

Đợi Lục vương rời đi, hoàng đế liền đi vào trong.Bên trong phòng có hai cung nữ quỳ xuống hành lễ, nội thị giải thích: “Buổi sáng hôm nay hoàng hậu có phái người đưa tới, nói dù sao nô tài cuối cùng vẫn không tỉ mỉ bằng cung nữ nên đưa tới mấy người để Tề công tử chọn, công tử cũng chọn lấy hai người.”

Hoàng đế hơi gật đầu vẫn hoàng hậu thận trọng, nghĩ tới đây, sáng mai hắn phải rút chút thời gian rãnh rỗi qua đó thăm nàng ta một chút.

Tề Điềm đang ngồi trước bàn đọc sách, đôi mắt yên lặng hạ thấp chăm chú nhìn hết sức biết điều bất quá lúc này hoàng đế bệ hạ hiểu Tề Điềm chỉ dừng ở biết điều mà thôi.

Hoàng đế đến gần, khom lưng ôm người nọ vào lòng, hít hà bên tai Tề Điềm: “Tề Điềm, ngươi vì sao sợ nước?”

Vấn đề này hoàng đế không phải lần đầu tiên hỏi, mỗi lần Tề Điềm luôn trầm mặc chống đở dần dà hoàng đế quen thuộc, chỉ đem thân thể Tề Điềm dán gần hơn, trong ngực cảm nhận được nhiệt độ nóng thêm mấy phần.

Lại sốt nhẹ rồi, hoàng đế nhíu mày đang muốn gọi người, lại nghe được thanh âm trong trẻo mang theo lạnh lùng thấu xương đột ngột thốt lên: “Hoàng Hoàng là cẩu nhi, ta vừa ra đời nó đã theo ta, nó luôn thích bảo vệ ta, có người lớn giọng với ta nó sẽ phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh cáo. Năm ấy ta bốn tuổi vào phủ kiên trì muốn dẫn nó cùng nhau vào, khi đó trong phủ thường có người khi dễ ta, Hoàng Hoàng lập tức gầm gừ đuổi bọn chúng, có một lần còn cắn người. Sau khi sự việc xảy ra, ta cầu xin bọn họ để nó đi, ta không nuôi nó nửa nhưng bọn họ nói cẩu nhi đặc biệt nhạy cảm chấp nhất chủ nhân, dù có thả nó vẫn quay trở lại, vì thế bọn họ đem nó nhốt vào trong ***g tre dìm chết nó trong hồ sen.” Tề Điềm rất bình tĩnh mang theo chập chờn nói tiếp:”Ta còn từng có một muội muội, nàng nhỏ nhắn phấn đô đô xinh đẹp cực kỳ, khi cười hai má lộ ra lúm đồng tiền, ta cả ngày chỉ thích ôm nàng vào trong ngực tha hồ trêu chọc, năm ấy hoa sen nở rộ, ta ôm nàng đến xem, kết quả hai ta rơi vào trong ao. Sau ta được Ngọc Bích từ ao hoa sen cứu lên, muội muội lại không cứu được, sau khi mẫu thân biết chỉ hỏi ta một câu,c on không sao chứ. Ngọc Bích nói ta lúc đó khóc đến cách mấy hậu viện đều có thể nghe thấy.”

Trong ngực khóe miệng người nọ nhếch lên, nửa cười nửa không mang theo nồng đậm chán ghét cùng vứt bỏ, giễu cợt nói: “Bệ hạ hỏi ta vì sao sợ nước, chỉ vì ta vừa vào nước sẽ nhìn thấy Hoàng Hoàng cùng muội muội, một hỏi ta tại sao lại mang nó vào phủ, một hỏi ta tại sao mang nàng đến hồ hoa sen.”

Hoàng đế siết chặt người trong ngực, trầm mặc một hồi mới cất giọng: “Ngươi nếu thích nuôi cẩu, trẫm sau này sẽ tìm một con xinh đẹp lanh lợi đến đây.”

Tề Điềm lắc đầu: “Đã chết chính là đã chết, huống chi bệ hạ có thể cho ta một người muội muội mới sao?”

Những ngày kế tiếp, hoàng đế lại càng tỉ mỉ quan tâm Tề Điềm. Không hiểu chuyện nội thị ở sau lưng trêu ghẹo: “Bây giờ Tề công tử nói hoa là lá, lá là phấn hẳn bệ hạ cũng không phản bác ha.”

Những lời này vừa vặn Phụng An đi qua nghe được, chỉ một tên nô tài nho nhỏ mà dám láo toét, lập tức bị kéo xuống đánh năm mươi trượng, một tháng cũng không xuống giường được.

Mặt này nội thị nhìn ra dụng tâm của hoàng đế, mặc khác lại mừng vì Tề Điềm thay đổi thái độ với hoàng đế. Còn hoàng đế cảm thấy kể từ ngày Tề Điềm thổ lộ cõi lòng, biểu tình cũng tựa như khí trời bên ngoài ấm áp lạ thường.

Ngày xuân tình yêu đặc biệt nở rộ, hoàng đế ngồi trong bóng tối lôi kéo Tề Điềm mấy lần cá nước thân mật, tư vị trong đó không cần phải nói nhưng hoàng đế muốn duy trì hình tượng quân tử không dám mỗi ngày hành lạc chỉ có thời điểm vô cùng thèm ăn mới vui mừng thượng.

Mỗi lần làm việc Tề Điềm luôn không lớn lên tiếng, hoàng đế biết tính tình y hay xấu hổ lại quật cường, trước hết để cho Tề Điềm thoải mái rồi mình mới đi vào.

“Thái Phó nói ngươi học xong《 Ngũ Quan thông giám 》 rồi?”

Tề Điềm mới vừa dùng xong thiện, đang súc miệng, nghe được hoàng đế hỏi liền ừ. Thật ra Tề Điềm trí nhớ vô cùng tốt có thể nói xem qua đã thuộc, một chút cũng không quên, ngay cả Mạnh Thái Phó cũng cảm thấy không bằng.

Ăn cơm xong Tề Điềm đọc sách còn hoàng đế tiếp tục xử lý chánh sự. Những ngày qua, hoàng đế đã dưỡng thành thói quen đem tấu sớ chưa nhìn xong mang đến Đông Noãn Các. Hôm nay dùng xong cơm nước lại thấy Tề Điềm thế nhưng chủ động đưa tay cỡi vạt áo hoàng đế.Cảnh tượng trước mắt thật sự quỷ dị.

Hoàng đế như bị thứ gì đó đập trúng, sững sờ để mặc Tề Điềm cởi vạt áo của mình, ngây ngốc hỏi: “Tề Điềm, ngươi hôm nay xảy ra chuyện gì rồi?”

Tề Điềm ngước mắt nhìn một chút, nũng nịu: “Bệ hạ không thích?”

Không thích? Thật sự là rất thích mới đúng!

Một cảm giác vui sướng cơ hồ bao phủ hoàng đế, sinh ra mấy phần cảm giác mây mờ trăng tỏ, luống cuống tay chân đem Tề Điềm ôm lấy, dùng sức lớn đến cả hai ngã vào trên giường.

Dưới bàn tay thân thể mềm dẻo buông lỏng vặn vẹo, tinh mâu khép hờ, đôi môi khẽ nhếch tràn ra rên rỉ. Quân vương hôn một đường dọc xuống, ở trên người Tề Điềm từ từ nở rộ từng đóa từng đóa hoa anh đào, làn da mật lưới ánh nến phát ra sáng bóng như hổ phách, hoàng đế không nhịn được cúi đầu hết hôn lại hôn, mang theo mê luyến triền miên.Một tay cầm lối vào,một tay đưa về phía sau Tề Điềm.

Tề Điềm vòng eo khẽ đong đưa tựa như đón ý nói hùa lại như đang trốn tránh, khuôn mặt đã ửng đỏ dọc theo thân thể lan sang chung quanh. Lông mi như hắc hồ điệp giương cánh muốn bay, dừng trên mí mắt lại là sự tĩnh lặng ưu mỹ.

Hoàng đế khàn giọng nỉ non: “Tề Điềm, nhìn trẫm!”

Dằng dặc một hồi Tề Điềm mới mở mắt, hai mắt tựa như hai loan thanh tuyền lẳng lặng chảy xuôi nhường đường cho người đi qua, khiến người ta không nhịn được nghỉ chân lưu luyến, khom lưng vốc một ngụm nước làm mát cổ họng.

Đêm xuân ngắn ngủn, nến đỏ chập chờn.

Hoàng đế khó có thể tự kiềm chế hừ nhẹ một tiếng, nhắm mắt hưởng thụ Tề Điềm nhiệt tình phóng túng mà trong mắt Tề Điềm chỉ có u lãnh cùng hờ hững.

Ngày kế tỉnh lại, hoàng đế đầu choáng váng nhức nhối không cùng, nhớ lại Tề Điềm tối hôm qua hết sức nhiệt tình, trong lòng bất giác ngọt nị như lúc còn bé được ăn bánh hoa quế, ngon không sao tả xiết.

Xoay người đổi tư thế, ánh mắt theo thói quen nhìn về phía bên phải.Trên gấm vóc thêu hoa văn hoa đào lại trống không, Tề Điềm tỉnh rồi sao.

Dù trong lúc ngủ hoàng đế vẫn rất cảnh giác, Tề Điềm rời giường lúc nào tại sao hắn không phát giác, cau mày gầm lên: “Người đâu?”

Nội thị nghe được tiếng động trên giường liền cung đi vào, nghe được hoàng đế đặt câu hỏi, vội vàng bẩm: “Tề công tử đã xuất cung ạ.”

“Người nào cho y xuất cung?” Hoàng đế giật mình ngồi thẳng lại, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.

Nội thị nghe giọng nói hoàng đế cũng biết có cái gì không đúng, lắp bắp giải thích: “Tề..... Tề công tử cầm ngọc bội nói bệ hạ cho y xuất cung......”

Không khí trong nháy mắt ngưng trệ, đầu tiên xông lên đầu chính là kinh hoảng, sau đó hoàng đế lấy lại bình tĩnh trầm giọng quát: “Bàn Thạch, Triệu Hổ, bắt Tề Điềm về đây!”

Vừa dứt lời cao thủ ẩn vệ bên cạnh hoàng đế lập tức hướng cửa cung đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment