CÙNG HẠ LẪM VÀO SÂU TRONG RỪNG
Trước kia trong truyện cổ tích, Khăn Đỏ có một gia đình ấm áp, người mẹ rất tốt bụng với cô, lúc dặn cô mang bánh ga tô và rượu cho bà ngoại, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng nhu hòa, tràn đầy tình yêu với đứa con.
Thế nhưng nơi đây không hổ là Hắc Ám Đồng Thoại Nhạc Viên, ngay cả mẹ Khăn Đỏ cũng không yêu thương cô, chỉ sai bảo cô làm việc, thậm chí còn mong cô chết dọc đường.
"Ầy, thật là tội nghiệp, mẹ của mày căn bản không yêu thương mày." Dương Vũ Tinh thở dài, tay xoa đầu con rối Khăn Đỏ.
Con rối Khăn Đỏ vẫn không nhúc nhích, dường như thứ bị mẹ nó ghét bỏ không phải nó.
Nhưng mà, nhờ ""lễ vật"" mà mẹ của Khăn Đỏ ban tặng, nhiệm vụ cũng ngày càng rõ ràng hơn.
"Lời nói của mẹ Khăn Đỏ rất rõ ràng rồi! Ý tôi là, nhiệm vụ của Khăn Đỏ nhất định phải hoàn thành." Vương Vân Chi nói: "Giỏ đạo cụ nhất định phải được đưa đến nhà của bà ngoại."
"Tôi cũng hiểu được, rõ là như vậy rồi." Dương Vũ TInh gật đầu.
"Chúng ta cùng nhau tiễn nó đi nào, càng nhiều người càng yên tâm." Từ Siêu nói.
"Tôi không muốn động vào con rối này đâu, thấy ghê quá." Lý Tử Thuần ghét bỏ cách xa con rối một chút.
"Ha ha, một con rối gỗ thôi mà, có gì mà thấy ghê." Cao Hâm không để ý một tay nắm lấy cổ con rối, dễ dàng kéo nó về phía trước.
Từ Siêu một tay cầm cái giỏ, còn thỉnh thoảng len lén liếc mắt nhìn vào bên trong, lẩm bẩm: "Không biết cái bánh ga tô này có ăn được không nữa.."
"Anh muốn thì cứ ăn đi." Dương Vũ Tinh nói.
"Xem xét lại một chút, tôi không muốn phá hỏng nhiệm vụ chút nào." Từ Siêu rụt cổ.
Mọi người dựa theo chỉ dẫn của bản đồ đi vào sâu trong rừng, dọc theo đường mòn bước thẳng đến trước.
Ánh trăng chiếu xuống trên đỉnh đầu, trong rừng yên tĩnh mà mỹ lệ, cây cối không biết đã qua bao nhiêu năm tuổi, thân to hai người ôm không xuể, trên tán lá rủ đầy rêu xanh, bên dưới thì nở đầy các loài hoa xinh đẹp.
Càng nhiều người quả nhiên càng yên tâm, tất cả một bên vẫn luôn duy trì cảnh giác, một bên thì cảm thấy đây chỉ là đang dạo chơi ngoại thành, thưởng thức mỹ cảnh - ngoại trừ có thêm một con rối bằng gỗ, và một cái giỏ bánh không thể ăn, còn lại đều như thường không có gì.
Cảnh sắc quả thật không tệ, có đôi khi còn có thể chứng kiến được vẻ đẹp của những cây nấm phát sáng, tản ra ánh sáng xanh mơn mởn, còn có đủ thứ hình dạng kì quái.
"A!" Lâm Tuyết Nhi đột nhiên khẽ hô một tiếng, cách nó ngạc nhiên không giống như người chị song sinh của mình, mức độ như vậy đã được xem là thất kinh lắm rồi.
"Sao vậy?" Dương Vũ Tinh lập tức cảnh giác hướng về nó.
"Chỗ đó... Có mặt người..." Lâm Tuyết Nhi chỉ tay vào một bụi cỏ.
Mặt người?
Mọi người nghe nó nói xong đều dựng hết cả tóc gáy, lập tức nhìn về hướng bụi cỏ, kết quả chỉ thấy đám nấm phát sáng tụ lại thành một hình dạng kì quái, nhìn lướt qua quả thật giống một khuôn mặt đang cười.
"Có cái gì đâu, làm hết cả hồn." Dương Vũ Tinh nói.
"Đừng mắng em nó, đúng là có hơi ghê mà." Từ Siêu chà chà cánh tay sởn gai ốc: "Cũng tại mấy cây nấm này, sao lại mọc thành cái dạng này?"
"Trong rừng mấy thứ như vậy có hiếm gì? Có khi hình dạng còn cổ quái hơn thế này nhiều, một khi anh đã sợ hãi rồi, thì cây cối có dạng ra sao đều trông rất đáng sợ." Lý Tử Thuần thản nhiên nói.
"Ẳng!" Sói con từ bên chân Vương Vân Chi chạy đến bụi cỏ, hết sức tò mò ngửi ngửi đám nấm.
"Đừng ăn, có độc đó." Vương Vân Chi sợ nó làm chuyện dại dột ăn đám nấm, vội vàng ôm nó trở lại.
Không biết đã mất bao lâu, mà vẫn chưa đến được nhà bà ngoại.
"
Ta một mình đi trên đường mòn vùng ngoại ô... " Lâm Đồng Nhi không nhịn được hát lên.
"Ôi, em nó hát như vậy, tâm tình khẩn trương của tôi một chút đều không có." Lý Tử Thuần bất đắc dĩ nói: "Tôi có cảm giác, lần manh mối này sẽ thuận lợi đến kì lạ, dù sao chúng ta cũng có nhiều người như vậy, cũng không có gì phải sợ."
"Nói sao thì nói, mà con đường này sao mà dài quá vậy! Cảm giác đi lâu quá rồi." Từ Siêu nhíu mày.
Tất cả lâm vào trầm mặc, quả thực quá lâu rồi, đoạn đường này vốn không nên dài như vậy.
Vương Vân Chi thấy được bụi cỏ cách đó không xa có vật gì đang phát sáng, vừa tiến đến nhìn -- chính là bụi nấm phát sáng quái dị ban nãy, nhìn qua như một khuông mặt đang cười, nụ cười vô cùng giễu cợt.
"Chư vị, chúng ta gặp quỷ chặn tường rồi." Vương Vân Chi nói.
Mọi người dừng bước, khẩn trương nhìn xung quanh.
Quả thực, cảnh vật xung quanh rất quen thuộc, bọn họ nãy giờ đúng là chỉ đảo quanh một chỗ, không hề tiến thêm chút nào, lâm vào hoàn cảnh tuần hoàn không ngừng.
"Loại thời điểm này cần phương pháp tự cứu dã ngoại rồi!" Cao Hâm nhớ lại: "Hiệp hội thương mại của chúng tôi thường tổ chức mấy hoạt động dã ngoại, tôi nhớ được trong sổ tay dã ngoại có nói, nếu gặp phải loại tình huống này, phải sử dụng hệ thống GPS, hoặc là la bàn..."
"Cái anh nói là của thế giới thật!" Lý Tử Thuần không khách khí chen ngang: "Thế giới thật có thể dùng phương pháp khoa học, thế nhưng ở đây là chỗ nào? Rõ ràng là không được."
"Vậy cũng không còn biện pháp nào, dù sao tôi cũng đâu có đọc qua < 100 cách tự giải cứu khi lạc trong Hắc Ám Đồng Thoại Nhạc Viên> " Cao Hâm nhún vai.
"Hay chúng ta thử phương pháp ma huyễn một chút?" Từ Siêu đề nghị: "Chúng ta cùng đọc chú ngữ thì sao!?"
"Niệm chú ngữ gì ở đây, niệm sai thì biết làm sao." Dương Vũ Tinh bị phương trụy lạc không đáng tin của anh làm cho tức chết.
Mọi người mãi vẫn không tìm ra manh mối, đứng tại chỗ thảo luận tùy tiện, nói được vài chục phút, vẫn là không tìm được phương pháp.
Lâm Đồng Nhi lại không nhịn được, bất tri bất giác lại cất tiếng hát: "
Ta một mình đi trên đường mòn vùng ngoại ô..."
Lâm Đồng Nhi cũng đùa giỡn nhấc lên con rối Khăn Đỏ, điều khiển nó tạo thành động tác ca hát, trong miệng cũng cất lên: "
Ta một mình đi trên đường mòn vùng ngoại ô..."
Bọn chúng cả hai đùa giỡn vui vẻ, Vương Vân Chi lại bị ca từ hấp dẫn sự chú ý.
Ta một mình đi trên đường mòn vùng ngoại ô.Một mình."Tôi có suy đoán." Vương Vân Chi nói ra ý tưởng đang ấp ủ: "Chúng ta hẳn là phải làm theo đúng với ca từ trong bài hát kia."
Những cái bóng đã từng xướng lên bài hát ấy, điều này nói rõ nội dung của bài hát rất quan trọng, không thể sơ sót.
"A?" Lý Tử Thuần nói: "Dựa vào nó?"
"Ca từ bên trong là Khăn Đỏ một mình đi." Vương Vân Chi nói: "Mà chúng ta lại có quá nhiều người rồi, nhiều người như vậy quả thực không phù hợp với miêu tả."
"Cậu là nói, phải làm cho con rối Khăn Đỏ này một mình đi trên đường nhỏ vùng ngoại ô sao?" Ngô Hiểu Thần khó tin hất hàm chỉ về phía con rối kia: "Anh bạn, chuyện này nực cười quá."
"Đúng vậy.. Con rối sao có thể bước đi được." Dương Vũ Tinh nghi hoặc.
"Tôi cảm thấy lão sư nói rất có đạo lý." Hạ Lẫm nói.
Một đám người dùng ánh mắt không thể chống đỡ nhìn y.
"E rằng trên thân con rối có cơ quan gì đó, khiến nó có thể tự bước đi chăng." Hạ Lẫm cầm lấy con rối trong tay Lâm Tuyết Nhi, tỉ mỉ kiểm tra, bẻ bẻ đốt tay, vặn vặn cái cổ, kết quả vẫn không phát hiện ra cơ quan gì, chỉ tìm thấy hai mảnh giấy trong túi áo con rối.
Là hai mảnh giấy rất nhỏ, bên trên đều viết: Ẩn thân.
"Hai mảnh giấy này từ đâu ra vậy? Lâm Đồng Nhi, có phải rơi từ trong túi áo của em không?" Dương Vũ Tinh hỏi.
"Đâu có đâu." Lâm Đồng Nhi rõ ràng cũng chưa từng thấy qua hai mảnh giấy này, trợn to hai mắt mê mang: "Lúc em mặc trang phục Khăn Đỏ, trong túi áo không hề có gì hết."
"Như vậy thì hai mảnh giấy này chính là đạo cụ rồi, mang theo trên người có thể ẩn thân." Hạ Lẫm nói, y lập tức không do dự tháo xuống miếng giấy, rồi dán lên mu bàn tay mình.
Không có chuyện gì phát sinh.
"Tôi hoàn toàn không muốn dội gáo nước lạnh cho cậu, nhưng thực ra là, hoàn toàn không có hiệu quả ẩn thân nào hết." Lý Tử Thuần thở dài.
"Có thật sự ẩn thân được hay không không quan trọng, quan trọng là.. Khăn Đỏ nghĩ như thế nào." Hạ Lẫm cười cười: "Chỉ cần Khăn Đỏ nghĩ tôi ẩn thân, thì tôi chính là đang ẩn thân."
"Ý của cậu là..." Dương Vũ Tinh tựa hồ nghĩ ra gì đó.
"Thật là một ý tưởng hão huyền, chủ nghĩa duy tâm đó." Từ Siêu cảm thán nói.
"Lão sư đúng." Hạ Lẫm nói: "Nghĩ xem, chúng ta chỉ cần phái ra hai người, dán mảnh giấy ẩn thân lên, mang theo con rối Khăn Đỏ hoàn thành chặng đường là được, mà hai người kia nghiêm chỉnh mà nói cũng không phạm vào cấm chế [một mình] của Khăn Đỏ."
Mọi người trầm mặc trong phút chốc, rồi quyết định thử một lần.
Nhưng, sẽ phải chọn ai để hoàn thành nhiệm vụ đây?
Trong rừng rậm thâm sâu hiểm ác đáng sợ, một đám người chung một chỗ còn có thể tiếp thêm can đảm, xua tan tâm tình khủng bố, nếu như chỉ có hai người, hệ số nguy hiểm tăng lên không ít, hơn nữa, hai người kia chưa chắc đã tin tưởng lẫn nhau.
"Chúng ta rút thăm thôi!" Lý Tử Thuần đề nghị: "Gặp phải nhiệm vụ không ai nguyện ý động vào thì dùng cách rút thăm, đây là lựa chọn tốt nhất rồi."
"Đúng vậy, chúng ta nên làm như thế." Từ Siêu đồng ý: "Như vậy cũng không xảy ra tranh chấp."
"Nếu tất cả mọi người cùng đồng ý thì bắt đầu làm công cụ rút thăm thôi!" Lý Tử Thuần nhặt một nhánh cây, dự định bắt đầu rút thăm.
Quả nhiên, lại là rút thăm.
Vương Vân Chi trong lòng bách vị tạp trần, không biết nên nói cái gì cho phải, quả thực chỉ muốn: "Quên đi, mọi người đừng phiền phức như vậy, trực tiếp chọn tôi là được rồi."
Hạ Lẫm ngồi xổm dưới đất chống tay nâng cằm nhìn lên, vừa ngắm Vương Vân Chi vừa cười trộm.
"... Cậu cười cái gì." Vương Vân Chi cả giận.
"Không có gì." Hạ Lẫm suy nghĩ một chút, đột nhiên giơ tay: "Không cần tốn sức vậy, tính thêm tôi được một người."
"Sao?" Lý Tử Thuần ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn y.
"Ngài từ lúc nào có tinh thần hy sinh như thế rồi?" Từ Siêu cũng khó tin.
"Kỳ thực em không tín nhiệm anh Hạ Lẫm đâu." Lâm Tuyết Nhi lặng lẽ nói: "Ai biết anh có bỏ lại cả nhóm hay không chứ, một mình tìm được manh mối rồi chạy luôn..."
Cao Hâm và Ngô Hiểu Thần đều nhìn về Hạ Lẫm, trong mắt đều là vẻ không tín nhiệm.
"Hơn nữa tôi còn muốn mang theo một người." Hạ Lẫm cười cười: "Tôi muốn mang Vân Chi lão sư theo cùng."
Nghe được tên Vương Vân Chi, vẻ mặt của mọi người đều cùng dịu xuống.
Bọn họ đa số đều cảm thấy không thể tin tưởng được Hạ Lẫm, thế nhưng không hiểu vì sao, tất cả đều rất tín nhiệm Vương Vân Chi, cảm thấy Vương Vân Chi toàn thân đều tỏa ra khí tức của Đức Cha, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống chạy trốn cùng với manh mối như thế.
Chỉ là không biết Vương Vân Chi có nguyện ý hay không.
"Đừng tự mình đa tình nữa, Hạ Lẫm." Lý Tử Thuần nói đùa: "Ngươi kéo người ta đi, thì người ta sẽ đi sao? Trong rừng không biết có nguy hiểm gì, người ta chưa chắc đã muốn đi đâu."
Hạ Lẫm lập tức tới kéo góc áo Vương Vân Chi: "Lão sư, anh nguyện ý chứ?"
Câu hỏi này sao lại nghe là lạ?
Vương Vân Chi mất tự nhiên gật đầu. Hạ Lẫm là một đồng đội thực lực cực mạnh, đi cùng y là lựa chọn tốt nhất.
"Cậu không phải đang uy hiếp người ta đó chứ?" Ngô Hiểu Thần híp mắt.
"Không phải!" Lâm Đồng Nhi lanh mồm lanh miệng, nói thẳng ra: "Anh Vân Chi nhất định sẽ đi, bởi vì biện pháp rút thăm không có tác dụng gì hết, nhất định anh Vân Chi cũng sẽ rút trúng thôi!"
"Thật hay giả..." Lý Tử Thuần khó tin nhìn về những đồng đội cũ của Vương Vân Chi.
"Hình như... là thật á." Bọn người Từ Siêu trầm mặc gật đầu.
"Vậy cũng chỉ có thể là vậy." Lý Tử Thuần gật đầu, sau đó nhìn sang Hạ Lẫm nói đùa: "Hạ Lẫm, cậu như thế không phải là đang khi dễ Vương Vân Chi sao!?"
"...." Vương Vân Chi nhịn không được, bật cười.
Hạ Lẫm đúng là làm người xấu quá lâu, nên trong mắt người khác đều đặc biệt giống phần tử xấu xa rồi.
"Không sao đâu, tôi tín nhiệm Hạ Lẫm." Vương Vân Chi vất vả nhịn cười rồi nói.
Sau đó mọi người đều đồng ý, liền đem mảnh giấy và con rối Khăn Đỏ giao hết cho bọn cậu.
Vương Vân Chi đem mảnh giấy còn thừa dán lên mu bàn tay mình, đồng thời hỏi Hạ Lẫm: "Sao lại làm như vậy? Cậu biết rõ dù có là rút thăm, cũng nhất định sẽ trúng tôi..."
"Bởi vì sợ lão sư không cùng rút như tôi, nếu như đi cùng người khác, tôi chẳng phải sẽ rất buồn chán sao." Hạ Lẫm ngang ngược không biết lý lẽ nói.
"Cậu đã muốn đi, tôi cũng không quan tâm lý lẽ của cậu nữa." Vương Vân Chi ôm sói con vào trong ngực, đem con rối Khăn Đỏ và giỏ đạo cụ cùng đưa cho Hạ Lẫm: "Đi thôi."
Sau khi cả hai tạm biệt những người khác thì mang theo con rối Khăn Đỏ, đi vào sâu trong khu rừng.