KẾT THÚC TRÒ CHƠI QUẢ TÁO
Dưới sự ràng buộc của nhánh cây, Vương Vân Chi cố sức nghiêng đầu một cái, nhìn về phía Dương Vũ Tinh, cậu chứng kiến Dương Vũ Tinh hai mắt nhắm nghiền, trước mặt đều là nước mắt, đang sắp liều mạng cắn quả táo trên tay.
Cùng lúc đó, một thứ âm u băng lãnh mang đầy mùi máu tanh đánh về phía cậu, hàm răng của Bạch Tuyết cách cậu ngày càng gần.... E rằng nửa giây sau, cậu sẽ phải chết.
Thời cơ tốt nhất, là ngay lúc này, hơn nữa cơ hội chỉ có một lần, không được có bất cứ do dự nào, mỗi một phút một giây đều phải đúng theo tính toán.
Vương Vân Chi giật giật ngón tay, chạm vào tấm thẻ bảo The Hanged Man được giấu trong ống tay áo, đồng thời nhẩm: Bắt đầu sử dụng.
Dòng điện quen thuộc chạy qua ngón tay, sau đó chính là một trận choáng váng.
....
Cách đó không xa, Cao Hâm yên lặng quan sát cho rằng mình bị hoa mắt.
Trong phút chốc, ông rõ ràng còn đang chứng kiến Bạch Tuyết sắp sửa cắn đứt cổ họng của Vương Vân Chi, Vương Vân Chi bị cây táo trói chặt không có chỗ nào để chạy, nhưng rồi, thân ảnh của Vương Vân Chi đột ngột biến mất, cành cây mất đi mục tiêu, trở nên trống rỗng.... Không đúng, không phải trống rỗng, vị trí vốn là của Vương Vân Chi nay lai được một quả táo thay thế.
Một quả táo xoay tròn..... Giống như đúc quả được đôi song sinh biến thành, không, không phải giống như đúc, mà chính là nó.
Quả táo so với thân thể của Vương Vân Chi thì nhỏ hơn nhiều, ban đầu, Cao Hâm dường như nhìn thấy thân ảnh của nó dao động không ngừng, nhưng định thần lại, có thể chứng kiến, quả táo vững vàng xuất hiện ở vị trí mà Bạch Tuyết sắp cắn xuống, cách hàm răng của Bạch Tuyết chỉ còn mấy li... Không, đã không còn khoảng cách nào nữa.
....
Nếu như cái trò chơi [Tiệc táo của Bạch Tuyết] này sử dụng quả táo không phải do đôi song sinh biến thành, mà là quả táo độc trên cây, phương pháp này của cậu, còn có thể có hiệu lực không? E rằng không thể, phải tìm phương pháp khác.
Trong một lúc, Vương Vân Chi đã suy nghĩ như vậy.
Bạch Tuyết vì muốn chơi vui, vì muốn tăng thêm thú vị, mới cố ý đem đôi song sinh biến thành quả táo, tạo nên một áp lực to lớn trong lòng người chơi, bản thân thì có được cảm giác thỏa mãn tàn nhẫn, nhưng cùng lúc đó, lại vô tình đem một cơ hội vô cùng nghịch thiên trao cho The Hanged Man.
Quy tắc của The Hanged Man:
Khi ngài thấy một người chơi bị tổn thương, hoặc là lúc sắp bị tổn thương, ngài có thể dùng tấm thẻ này, đọc thầm: "Bắt đầu sử dụng", trong nháy mắt sau sẽ được thay thế vị trí với người bị hại, thay người đó tiếp nhận toàn bộ thương tổn, sau đó chỉ cần đọc thầm: "Kết thúc sử dụng.", sẽ thay đổi lại vị trí với người bị hại.........Trong quy tắc viết rất rõ ràng, phải là "
một người chơi bị tổn thương, hoặc là lúc sắp bị tổn thương".
May mà quả táo xoay tròn kia thỏa mãn cái quy tắc này.
Quả táo không phải là quả táo, quả táo kia là người, thời điểm Dương Vũ Tinh sắp cắn quả táo, bị tổn thương là "người", một là Lâm Đồng Nhi, hai là Lâm Tuyết Nhi, bọn chúng phải chịu thương tổn chân thực, việc này là chắc chắn không nghi ngờ.
Mà thời điểm hoán đổi, vì đôi song sinh bị biến thành một vật thể, hệ thống sẽ không thể tách bọn chúng ra, chỉ có thể đem cả quả táo hoán đổi cùng Vương Vân Chi, khiến Vương Vân Chi phải chịu đựng thương tổn bị cắn từ Dương Vũ Tinh.
Còn việc sau khi người bị hại được hoán đổi sang vị trí của Vương Vân Chi sẽ phát sinh chuyện gì, đây cũng không nằm trong quản lý của tấm thẻ, bọn chúng vẫn sẽ bị cắn một cái, nhưng cũng không còn biện pháp nào.
...
Bạch Tuyết phát ra một tiếng rú the thé, cô không kịp thu lại hành động của mình, hàm răng dứt khoát cắm vào quả táo, một tiếng vang thanh thúy nhẹ nhàng vang lên, nước trái cây tươi ngọt như bọt nước văng lên.
Ngọt, rất ngọt, ngọt chết người.
Thịt quả không thể khống chế trực tiếp trượt vào họng của Bạch Tuyết, cô khó tin nhìn mọi chuyện trước mắt - quả táo bị cắn trước mắt ngừng chuyển động, vững vàng đem mặt bị khuyết hướng trước mắt cô - lớp vỏ đỏ bóng như máu tươi, thịt quả hồng nhạt căng mịn như làn da của thiếu nữ....
Xem ra, vận may của Bạch Tuyết cũng kém như vậy.
Vô luận là trong cổ tích kinh điển, hay là cổ tích hắc ám, quả táo vĩnh viễn là thiên địch của Bạch Tuyết, nhất là nửa bên độc, lúc nào cắn, cũng sẽ bị độc chết... Trừ khi vài năm sau đó, có hoàng tử đến trước quan tài thủy tinh của cô, hôn cô tỉnh.
Cây táo kia e rằng cũng liên quan đến năng lượng của kết giới, nó nhanh chóng khô héo lại, cành cây vốn tỏa ra khắp nơi, trong nháy mắt đều biến thành màu xám trắng, táo độc trên cây cũng bị héo rúc cả lại, thân hình vốn thon dài ưu nhã của Bạch Tuyết giờ đây suy sụp ngã xuống, nện lên thân cây, thân cây nháy mắt hóa thành bột mịn màu trắng, Bạch Tuyết giữa đám bụi trắng co rúc thành một khối đen nhánh, không còn nhúc nhích.
"Cái này, rốt cuộc chuyện này là sao?" Cao Hâm mặc dù nhìn thấy tất cả, nhưng không thấy rõ: "Vương Vân Chi, Vương Vân Chi sao đột nhiên biến thành quả táo độc? Cái này....."
Ông dùng lực đẩy Từ Siêu một cái, Từ Siêu thì vẫn đang ngồi xổm dưới đất, hai tay che mắt, sợ đến bất động: "Ai? Ai đẩy tôi? Tôi không dám nhìn, không dám đâu!"
"Mau đứng lên, đừng có mất mặt như vậy." Cao Hâm nói, ông lại quay sang Lý Tử Thuần: "Cô nhìn thấy có hiểu gì không?"
"Tôi cũng không hiểu lắ, sao đột nhiên lại..." Lý Tử Thuần vẫn còn đang khó tin nhìn thân thể co rúc của Bạch Tuyết: "Tôi không thể tin được là Bạch Tuyết có thể thực sự chết."
"Mặc dù không biết là làm thế nào, nhưng chết rồi không phải là chuyện tốt sao? Chúng ta cuối cùng cũng có thể qua ải rồi!" Cao Hâm cảm thán sống sót khỏi nghịch cảnh, cũng không đoái hoài gì nhiều.
Đại sảnh màu vàng kim, không biết qua bao lâu lại vang lên thông báo:
"Chúc mừng đội người chơi, chúc mừng đội người chơi, Bạch Tuyết đã ăn quả táo độc, chính thức tử vong, sau khi tử vong, phe còn lại không đánh mà thắng, đội người chơi thắng lợi, đội người chơi thắng lợi."
Độc tính của quả táo độc bắt đầu phát huy tác dụng, thân thể đen tuyền của Bạch Tuyết đầu tiên là co rúm lại, sau đó chậm ra phân rã, cuối cùng, biến thành một cơn gió xoáy màu đen, thổi bột trắng bay đầy trời, không lâu sau thì tiêu tán đi.
Đám người Cao hâm lập tức dùng ống tay che chắn mắt mũi, sợ bị sặc bởi bột trắng.
...
Cách đó không xa, Vương Vân Chi đang lúng túng che hai mắt mình lại, vẫn không nhúc nhích, không dám phát ra âm thanh gì, thậm chí không để ý đến chuyện ăn mừng.
Cậu suy nghĩ đến vô số khả năng, thậm chí nghĩ đến việc nếu như kế hoạch không thành công, kế tiếp cậu nên làm gì để có được cơ hội, kết quả, may là cậu đã lấp kín những chỗ có khả năng thất bại, cuối cùng thu được kết quả là thành công, lúc nghe được thông báo đó, rốt cuộc cậu cũng có thể an tâm.
Nhưng bây giờ.... Nên kết thúc thế nào đây?
Bản thân vừa sử dụng lá bài The Hanged Man, hoán đổi với quả táo...
Nói cách khác, mình bây giờ đang trong cái tư thế khá quỷ dị bị Dương Vũ Tinh ôm, hơn nữa, tám chín phần ười chắc chắn là vẻ mặt kinh ngạc của Dương Vũ Tinh, cô tuyệt đối sẽ không hiểu được, quả táo trong tay mình sao lại biến thành một người sống sờ sờ. Mà chính cậu... Cứ như vậy bị một cô bé trẻ tuổi ôm lấy, tình huống này khiến người ta thật sự rất lúng túng, thế nhưng tùy tiện đẩy cô ra, tâm tình của cô có lẽ vẫn chưa hồi phục, đẩy ra biết đâu lại kích thích đến cô, hậu quả thật không thể biết trước.
Thực ra, căn bản không cần đoán, có thể cảm giác được, Vương Vân Chi có thể nhận ra có một cánh tay đang nắm lấy eo mình, còn có một cánh tay khác đang chạm vào mặt cậu, tiếng hô hấp cách cậu tương đối gần.
Là Dương Vũ Tinh sắp cắn xuống sao? E rằng cô không thể thu kịp hành động của mình nữa, sắp sửa cắn một cái trên cổ mình rồi.
Giờ khắc này, Vương Vân Chi chỉ hy vọng vài người chơi bên kia vĩnh viễn đừng có mà xoay về phía này.
"Lão sư..." Bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói thân thuộc.
Vương Vân Chi vội mở to mắt, thì thấy được một gương mặt mang theo nụ cười gần trong gang tấc.
Căn bản không phải Dương Vũ Tinh, Dương Vũ Tinh không biết đã ở đâu, Hạ Lẫm sớm đã thay thế vị trí của Dương Vũ Tinh, đang vô cùng tích cực ôm cậu, tay trái kéo lưng cậu lại, tay phải chạm vào đầu cậu.
Hạ Lẫm cười đến đắc ý, lộ ra cái răng nanh nhỏ, không giống răng nanh của bao người bình thường, của y là một chiếc đặc biệt nhọn, giấu ở vị trí tương đối sâu, giống như sói con, lúc cười tươi nhất mới lộ ra.
"Sao lại là cậu?" Vương Vân Chi có chút kinh ngạc hé mắt, lập tức thở dài một hơi, may quá, không bị Dương Vũ Tinh hiểu lầm là được rồi, may là Hạ Lẫm.... Không đúng, như vậy mà may mắn cái gì?
"Trong nháy mắt lão sư hoán đổi, tôi cũng hoán đổi với Dương Vũ Tinh." Hạ Lẫm nhún nhún vai: "Tôi không muốn lão sư bị Dương Vũ Tinh cắn hư cái cổ đâu."
"Trước đó tôi nói cho cậu nghe kế hoạch, là sợ cậu không kiềm được bản thân, làm chuyện gì tày trời, chứ không phải là muốn cậu tới chung vui." Vương Vân Chi dở khóc dở cười.
"Sao? Tôi là đang gây thêm loạn sao? Lão sư không phải đang được tôi ôm đến thoải mái đó sao?" Hạ Lẫm cố ý bóp bóp thắt lưng Vương Vân Chi, hạ giọng: "Nói đi phải nói lại, thắt lưng của Lão Sư thật sự vô cùng mảnh mai, mềm nữa..."
"!" Vương Vân Chi bị câu nói đùa của y làm cho tỉnh táo, một giây sau thì đẩy ngực y ra.
Vẫn ổn, người chơi khác vẫn đang tiêu hóa hiện tượng kì lạ kia, không ai nhìn thấy hành động quái dị này của hai người.
Dương Vũ Tinh đứng yên tại vị trí trước đó của Hạ Lẫm, khó tin xòe hai tay mình ra, xem đi xem lại, nước mắt trên mặt còn chưa khô hết, trong miệng còn đang khó tin lẩm bẩm: "Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tôi nhớ rõ ràng quả táo vẫn đang nằm trong tay tôi.... Hơn nữa không phải tôi đứng phía bên kia sao..."
"Chắc là... cô bị gió thổi bay qua đây?" Từ Siêu thật sự không biết phải giải thích thế nào, bắt đầu nói bậy nói bạ.
"Đừng có nói nhảm, gió xoáy không phải là do Bạch Tuyết sau khi chết biến thành à?" Đầu óc Dương Vũ Tinh vẫn còn nhanh nhạy tỉnh táo: "Trước khi cô ta chết tôi đã đứng ở đây rồi..."
"Cô đó, đừng suy nghĩ nhiều như vậy có được hay không? Bạch Tuyết chết rồi, trước tiên phải vui mừng chứ?" Từ Siêu khuyên nhủ.
Dương Vũ Tinh lúc này mới thở dài một hơi: "Ừ, vừa rồi tôi còn nghĩ đã không còn hi vọng gì...."
"Mọi người mau xem cái này!" Lý Tử Thuần đột nhiên hô một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, cô chỉ vào quả táo phía bên kia: "Mau nhìn!"
Sau khi quả táo bị Bạch Tuyết cắn một cái thì rơi xuống lăn trên đất, chỗ bị khuyết nhanh chóng đầy lại, khôi phục trạng thái xoay tròn, hiện tại, Bạch Tuyết đã chết, pháp lực cũng dần dần tiêu tán, trong lúc mọi người đang quan sát, quả táo biến lớn, cuối cùng một tiếng "đùng" nhỏ vang lên, tách thành hai nửa.
Hai nửa quả táo lung lay trên mặt đất, lần nữa biến trở về dáng dấp của hai cô bé, tóc của chúng bị kéo rối bù, trên mặt cũng dính không ít bụi trắng, y phục khoác trên người vẫn tàm tạm, nhưng dơ bẩn nhăn nhúm hơn trước kia.
Sau khi khôi phục lại, đôi song sinh ngây ngốc ôm lấy đầu gối của mình, ngồi dưới đất, ánh mắt hơi dại ra, ngồi bất động.
Cậu chưa hỏi thì không có gì, vừa hỏi một câu, chỉ nghe oa oa hai tiếng, đôi song sinh đều há mồm khóc rống lên.
"A A A A A ĐAU QUÁ, EM BỊ CẮN, ĐAU QUÁ....." Lâm Tuyết Nhi vừa khóc vừa than.
"A A A A A SỢ QUÁ, EM ĐÃ CHO RẰNG MÌNH KHÔNG QUAY VỀ ĐƯỢC NỮA, A A A..." Lâm Đồng Nhi rống to hơn một chút.
Đại sảnh màu vàng kim vang vọng tiếng khóc, những người chơi còn lại đều đã xác nhận đôi song sinh không còn nguy hiểm gì thì lập tức tiến lên trước, vây quanh bọn chúng hỏi han vài câu, đáng tiếc đôi song sinh căn bản không có tâm tư để trả lời, dồn hết sức lực để khóc.
.....
Không ai tới quấy rầy, Hạ Lẫm mừng rỡ kéo Vương Vân Chi không buông.
"Lão sư, đừng chạy." Hạ Lẫm dây dưa đến cùng không cho cậu đi: "Tôi có một vấn đề, trả lời tôi."
"Cậu muốn hỏi cái gì?" Vương Vân Chi bất đắc dĩ.
"Có một chi tiết khiến tôi từ đầu đến cuối nơm nớp lo sợ, khả năng rất lớn sẽ dẫn đến thất bại, nhưng cuối cùng vậy mà lại có thể thành công." Hạ Lẫm híp mắt một cái: "Điều này khiến tôi không khỏi bắt đầu hoài nghi vận khí của lão sư..."
"Nói bậy." Vương Vân Chi bị y chọc nở nụ cười: "Cái nào có khả năng đem lại thất bại được."
"Thời điểm anh và quả táo hoán đổi." Hạ Lẫm cào cào tóc mình, biểu thị có chút không hiểu: "Vì sao quả táo lại đúng lúc xuất hiện ở nơi Bạch Tuyết sẽ cắn xuống?"