Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 55

DI THƯ CỦA NGƯỜI ĐỒNG ĐỘI

"Trước đó ra sao, em cũng không rõ....." Lâm Đồng Nhi cúi đầu.

"Giữa Death với nhau, không có phương thức liên lạc nào sao?" Vương Vân Chi nói: "Như là.. có thể biết được giữa những người đã chết, có ai thật sự là Death?"

"Không thể." Lâm Đồng Nhi lần này trở nên mù tịt: "Em chỉ biết mình đột nhiên trở thành Death, còn ngoài em ra Death gồm những người nào thì không rõ."

Thông tin mà Lâm Đồng Nhi cung cấp xem ra cũng khá nhiều, mặc dù con nhóc không thể nói rõ được đối thủ còn những ai, nhưng lượng tin tức cũng đủ dùng, phải cần một lúc lâu mới tiêu hóa hết.

Vương Vân Chi cùng Hạ Lẫm rời khỏi căn hầm, bên ngoài trời đã trở tối, gió mát thổi phất phơ, xung quanh là khung cảnh an bình thanh tĩnh.

Sau đó, cả hai cùng đi đến hiện trường nơi xảy ra vụ việc của Từ Siêu và Lý Tử Thuần, thi thể đã sớm bị dời đi, trên mặt đất chỉ còn lưu lại chút vết máu cùng vài vết tích sây sát.

Vương Vân Chi ngồi xổm xuống, tỉ mỉ tìm kiếm trong bụi cỏ.

"Đang tìm gì vậy?" Hạ Lẫm hỏi.

"Tôi luôn cảm thấy, Lý Tử Thuần hoặc là Từ Siêu, có khi đã để lại chút manh mối cho chúng ta." Vương Vân Chi chau mày: "Lý Tử Thuần chắc là không đâu, nhưng Từ Siêu thì nhất định sẽ làm thế, dù anh ta có là Death đi chăng nữa thì cũng không phải loại người sẽ giấu kín bí mật xuống tận dưới mồ, anh ta vốn dĩ luôn có ý muốn giãi bày rất mãnh liệt, hơn nữa, tôi tin điều mà anh ấy biết có khi còn nhiều hơn chúng ta, mong sao sẽ có chút gợi ý nào đó được để lại."

"Nhưng lúc đó đang đánh nhau, hẳn là sẽ không có thời gian để làm chuyện như thế đâu." Hạ Lẫm lắc đầu.

Vương Vân Chi tìm trong bụi cỏ một lúc lâu, nhưng đến cuối vẫn không thu hoạch được gì.

"Kỳ lạ...." Vương Vân Chi có hơi thất vọng, rồi lại cùng Hạ Lẫm đến nơi mà Dương Vũ Tinh vùi thây, trong rừng tất cả vẫn như cũ, cây to che kín trời, bãi đất trống hình tròn.... Nhưng cả hai vẫn không tìm thấy thứ gì đặc biệt, lại phải quay về tòa biệt thự màu trắng.

Đường đi về đạp lên bãi cỏ ướt nhẹp, xa xa trong bóng đêm có thể nhìn thấy đường nét của tòa nhà hình tháp, đó là tòa kiến trúc cao nhất trong khu vui chơi này, ước chừng bằng với tòa nhà hai mươi tầng ở thế giới thật, cái tháp hẹp có đỉnh nhọn, trông đẹp vô cùng, dọc theo bậc thang bên trong có thể đi lên đến đỉnh, nơi cao nhất chính là đài vọng cảnh.

"Lão sư, tôi không hiểu lắm." Hạ Lẫm nói: "Lúc này cũng chỉ còn có năm người chơi mà thôi, nếu như anh muốn qua cửa thì có vô số phương pháp tuy thô bạo nhưng lại rất đơn giản cơ mà, sao lại phải hao phí sức lực để tìm kiếm cái gọi là... manh mối cơ chứ?"

"Đứng ở góc độ của tôi, không chỉ có chuyện qua cửa, tôi còn muốn biết rõ tất cả người chơi đã xảy ra chuyện gì." Vương Vân Chi mỉm cười áy náy: "Tất nhiên, nếu điều này có gây ra ảnh hưởng gì, tôi chắc chắn sẽ ưu tiên việc qua cửa của chúng ta hơn."

"Không phải, tôi ủng hộ anh." Hạ Lẫm nói: "Chỉ là, manh mối cuối cùng ở đâu chứ..."

Vương Vân Chi đột nhiên dừng bước, nhìn vào một khung cửa sổ của tòa biệt thự.

Bọn họ lúc này cách tòa biệt thự cũng không bao xa, đã có thể nhìn thấy rõ rất nhiều thứ. Hạ Lẫm nương theo ánh mắt của Vương Vân Chi – thấy trên cánh cửa sổ, có dùng nước màu để viết gì đó.

Nước màu chắc là được lấy từ quả trái ở phòng ăn, màu sắc không mấy rõ ràng, nhưng nhờ vào ánh đèn màu chiếu sang, đứng ở góc độ đặc biệt là có thể nhìn được.

"Đó là phòng của Từ Siêu!" Tinh thần của Vương Vân Chi cũng nhờ đó mà phất lên: "Tôi đoán không sai, anh ta quả nhiên có để lại manh mối, không ngờ lại dùng cách thức lạ lùng thế này...."

Khu vui chơi cũng không có dịch vụ như trong khách sạn ở thế giới thật. Sau khi Từ Siêu chết, phòng của anh cũng không có ai đến quét dọn, chữ trên thủy tinh cứ thế mà được giữ lại.

"Nhưng ở đây cũng chỉ có ba chữ mà thôi." Hạ Lẫm nheo mắt quan sát tỉ mỉ chữ trên mặt kính: "Lượng tin tức e rằng không đủ rồi!"

Vương Vân Chi đến gần mới miễn cưỡng đọc được ba chữ:

Đồ, Lan, Đóa

"Đồ Lan Đóa?" Hạ Lẫm cảm thấy ba chữ này có chút quen quen: "Là tên một tác phẩm sao?"

"Tôi đoán." Vương Vân Chi nói: "Ba chữ này chắc là được để lại cho tôi."

"?"

"Trong thế giới thật, công việc của tôi và Từ Siêu không hẳn là không hề dính dáng với nhau." Vương Vân Chi nói: "Anh ta thì tham gia biên soạn cho bản phim truyền hình <Đồ Lan Đóa>, mà tôi lại là diễn viên của bản kịch sân khấu <Đồ Lan Đóa>. Tuy hai người bọn tôi chưa hề gặp mặt, giữa hai mảng khác nhau nhưng cùng một tác phẩm này, hẳn là có tồn tại một mối liên hệ nào đó."

"Mặc dù đúng là có chút liên quan, nhưng tôi vẫn không nghĩ ra anh ta rốt cuộc để lại cho anh manh mối gì." Hạ Lẫm nói: "Nội dung bên trong của mấy phim truyền hình với kịch sân khấu nhiều như vậy, nếu như không nói rõ với anh mà chỉ dựa vào mỗi cái tên, thì cũng không ích lợi gì."

Vương Vân Chi quay đầu, nhìn về phía đài phun nước trong vườn hoa cách đó không xa....

Không để cho bãi cỏ trước tòa biệt thự trắng trông quá mức nhàm chán, nhà thiết kế cho khu vui chơi này đã thêm thắt vài công trình nhỏ để trang trí thêm, một trong số đó chính là đài phun nước hình bán nguyệt, được dùng xi măng để xây nên, lâu năm không được tu sửa thế nên bên trong cũng đầy bùn đất lẫn nước mưa.

Vương Vân Chi nhìn đài phun nước, dường như có suy nghĩ gì đó.

"Cho dù là phim truyền hình hay là kịch sân khấu của Đồ Lan Đóa, ở giữa đều có một đoạn vũ đạo rất giống nhau. Chính là có một người múa xoay tròn quanh hồ nước hình bán nguyệt, điểm giống nhau giữa kịch và phim chính là cùng một đạo cụ hồ nước hình bán nguyệt, cả vũ đạo nữa." Vương Vân Chi nói: "Khúc cuối cùng, người múa sẽ đi đến một mũi nhọn của hồ bán nguyệt, từ đó nâng lên một viên đá rất đẹp."

"Vậy thì..."

"Từ Siêu mỗi khi đứng từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài đều sẽ nhìn thấy đài phun nước hình bán nguyệt này, khiến cho anh ta không khỏi liên tưởng đến Đồ Lan Đóa, sau đó nhớ đến tôi cũng có liên quan đến tác phẩm ấy, vậy nên nếu như có tin tức nào muốn để lại cho tôi, nhất định sẽ thông qua cách như thế này."

"Nếu như không phải liên tưởng, mà chỉ là thuận tay viết lên mặt kính thôi thì sao?" Hạ Lẫm hỏi.

"..." Vương Vân Chi bị y hỏi như thế, chần chừ mấy giây rồi lắc đầu: "Nếu như chỉ là thuận tay, sẽ không đặc biệt dùng nước màu như vậy..... Nước màu của trái cây hẳn là đem từ phòng ăn ra, nếu như không phải dùng để lưu lại manh mối thì không phải làm hành động đó. Hơn nữa, ba chữ này được cố ý viết để người bên ngoài mặt kính nhìn vào là có thể đọc được, bên ngoài nhìn thuận, nghĩa là bên trong viết ngược, thuận tay sẽ không khổ sở như thế để làm gì."

"Tôi bị anh thuyết phục rồi." Hạ Lẫm cười: "Đi thôi."

Bọn họ đến cạnh đài phun nước bán nguyệt cũ kỹ để tìm kiếm.

"Trong hai bản Đồ Lan Đóa, đều là người múa tìm thấy viên đá ở đầu nhọn của cái hồ." Vương Vân Chi nói: "Từ Siêu hẳn là để manh mối ở phía này..."

Cậu ngồi xổm xuống tại một đầu của đài phun tìm kiếm, nhưng lại không phát hiện được gì.

"Ở đây." Hạ Lẫm đứng ở đầu nhọn phía đối diện, từ trong một khe nứt rút ra được một mảnh giấy: "Chắc đúng là nó rồi."

"Sao lại là cậu tìm thấy cơ chứ?" Vương Vân Chi dở khóc dở cười.

"Anh nói sao?" Hạ Lẫm nhướng mày.

Cả hai đứng chung một chỗ mở mảnh giấy ra, bên trên quả nhiên là nét chữ rồng bay phượng múa của Từ Siêu, nét chữ khá loạn, nhưng chữ viết ra có thể gọi là tiêu sái phiêu lượng, thậm chí có thể nói là phóng túng tự do.

Đây là một phong thư được viết cho Vương Vân Chi.

Gửi Vương Vân Chi.

Lúc cậu nhận được lá thư này thì có lẽ tôi cũng đã ra đi rồi, cái thế giới xinh đẹp nhưng tàn khốc này từ nay về sau cũng không còn quan hệ gì với tôi nữa. Tôi không sợ cái chết, dù là ở thế giới thật hay là ở nơi này, tôi cũng không có bất kỳ tiếc nuối nào nữa, tôi đã báo thù xong, trong lòng tôi giờ đã thanh thản rồi.

Nhưng, tôi vẫn còn vài việc muốn để lại cho cậu.

Đến lúc này, có lẽ cậu cũng đã biết được quy tắc của Death, đúng vậy, tôi là Death, trên người tôi đích thực có lá bài Death đó, nhưng ban đầu tôi không hề rút ra tấm thẻ ấy, mà lúc sau mới xuất hiện.

Mặc dù sau khi biến thành Death nhưng trong mắt tôi vẫn luôn hiện lên hình bóng của Dương Vũ Tinh, cái chết của cô ấy luôn khiến tôi phải dằn vặt. Giữa tôi và cô ấy tuy không tồn tại thứ tình cảm nam nữ, nhưng tôi vẫn yêu cô ấy, từ đầu đến cuối, tôi đều xem cô ấy như một tia sáng ấm áp trong cái thế giới tàn khốc này, là một nơi để tôi có thể dựa vào. Tôi không cách nào tưởng tượng được nếu không có Dương Vũ Tinh, con đường của tôi có còn tiếp tục được hay không.

Lúc cô ấy đi vào trong khu rừng, trong đầu tôi cũng hiện ra vô số suy đoán, tôi cũng từng nghĩ đến việc có người đằng sau thao túng tinh thần, có phải là do năng lực của Death hay một lực lượng huyền bí nào đó làm ra hay không..... Nhưng sau khi trở thành Death tôi mới nhận ra, kỹ năng của Death không có thứ năng lực đó, cho dù là điều khiển thân thể hay tinh thần, đều hoàn toàn không có.

Lý Tử Thuần đang nói dối.

Lý Tử Thuần từ đầu đến cuối đều đang nói dối, căn bản làm gì có chuyện thao túng.

Nguyên nhân cái chết của Dương Vũ Tinh, so với tưởng tượng của tôi e rằng đơn giản hơn nhiều. Cũng bởi vì quá mức đơn giản, thế nên bọn cậu cũng sẽ không đoán được.

Khi cô ấy đi vào khu rừng, sau khi trên bãi đất hình tròn nhảy múa vài cái, tôi chỉ cảm thấy hình ảnh ấy vô cùng quen thuộc, phảng phất trong những động tác ấy, là cảnh tượng mà trước đó tôi đã từng thấy.

Về sau khi tôi nhớ lại, đó chính là vũ đạo của Dương Vũ Tinh, cô ấy là một nghệ sĩ, thành viên của một nhóm nhạc nữ, luôn phải luyện tập, trình diễn trên sân khấu..... Những động tác này, chính là những động tác khi cô ấy trình diễn trên sân khấu.

Đúng vậy, căn bản không có ai đứng sau thao túng cả.

........

"Tôi hiểu rồi." Đọc xong bức thư, Vương Vân Chi nặng nề nói: "Tôi thật không ngờ, còn có trường hợp như vậy..."

"Sao cơ?"

"Mộng du." Vương Vân Chi nói: "Không có thao túng, không có cản thi... Dương Vũ Tinh chỉ đơn giản là bị mộng du mà thôi."

"......" Hạ Lẫm bị sốc trước đáp án quá mức đơn giản này.

"Từ lúc còn bé, Dương Vũ Tinh vì báo thù nên đã chịu quá nhiều áp lực, tôi không biết cô ấy làm sao để có thể chống đỡ được, làm việc, đi học, rồi vào giới giải trí..." Vương Vân Chi nhắm mắt: "Công việc nặng nhọc cùng với việc phải chịu áp lực cực lớn, không ai có thể luôn giữ được cơ thể mạnh khỏe, tinh thần cũng trở nên suy nhược, ảo giác, mộng du... Những thứ này đều là mầm mống tạo nên hiện trạng này, nên Dương Vũ Tinh, chính là một người bị mộng du.

"Mộng du là chuyện của một cá nhân, nếu như Dương Vũ Tinh bị mộng du, Lý Tử Thuần sao mà làm được như đúc những động tác đó?"

Đêm đó, do Hạ Lẫm có khúc mắc ở phương diện tình cảm thế nên cả hai mới không ngủ trong phòng của chính mình mà ngồi thật lâu trong đại sảnh, trùng hợp thì gặp Dương Vũ Tinh và Lý Tử Thuần ra ngoài.

"Mà trước đó, suy nghĩ, hành động của Lý Tử Thuần đương nhiên đã hơn chúng ta rất nhiều." Vương Vân Chi nói: "Cô ta rất có thể luôn duy trì cảnh giác mỗi đêm, vào một buổi tối, vừa hay nhìn thấy Dương Vũ Tinh bị mộng du, cô ta theo đuôi Dương Vũ Tinh một đường vào khu rừng, nắm giữ quy luật của mộng du, cô ta khiếp sợ phát hiện – cơn mộng du của Dương Vũ Tinh có lộ tuyến cố định, động tác cố định, nhất thành bất biến.

*Nhất thành bất biến: đã hình thành thì không thay đổi

"Nhất thành bất biến như thế, tạo cho cô ta cơ hội làm ra một vụ giết người." Hạ Lẫm nheo mắt.

"Đúng vậy, Dương Vũ Tinh ban ngày thì cực kỳ cảnh giác, giá trị vũ lực cũng không tầm thường, muốn giết cô ấy vào buổi sáng thì không dễ dàng chút nào." Vương Vân Chi nói: "Nhưng ai mà ngờ, Dương Vũ Tinh lại có một nhược điểm trí mạng như thế."

"Vậy lúc trước tôi nghi ngờ Lý Tử Thuần quả không sai, người giết Dương Vũ Tinh đúng là cô ấy." Hạ Lẫm nói: " Vài cái bẫy đối với cô ta mà nói không hề khó chút nào, nhất là sau khi cô ấy đã nắm được quy luật mộng du của Dương Vũ Tinh nữa, lộ tuyến chắc chắn sẽ đến bãi đất tròn trong rừng, vậy chỉ cần bố trí bẫy rập ở những gốc cây... Dương Vũ Tinh chắc chắn sẽ rơi vào bẫy.

"Ừm." Vương Vân Chi gật đầu, tiếp tục đọc thư.

.......

Sau khi Dương Vũ Tinh chết, tôi không biết nên dùng ngôn từ như thế nào để miêu tả được nội tâm đau đớn này, đúng vậy, trong khoảnh khắc ấy, tôi gần như mong mình cũng là người thứ hai nằm trong cái bẫy rập ấy, tôi đã mất đi dũng khi để đi tiếp.

Nhưng, tôi không thể cứ như vậy sa sút tinh thần được, tôi muốn tìm ra hung thủ, muốn thay cô ấy báo thù.

Cũng ngay lúc đó, tôi phát hiện thẻ của mình biến thành Death.

Biến hóa quỷ dị đó làm cho tâm tình của tôi càng thêm khó có thể hình dung, trong nháy mắt đó, nội tâm tàn nhẫn khát máu của tôi cũng đột nhiên bị đánh tan, tôi không kiềm nén được suy nghĩ – giết hết những người khác, chỉ còn mình đơn độc qua cửa, cái này chẳng phải là một kết thúc quá tuyệt sao?

Dưới tác động của hai luồng suy nghĩ, khiến tôi làm ra hành động bảo vệ Lý Tử Thuần, đứng về phía cô ta.

Cách làm như vậy e rằng có hơi đơn giản lộ liễu, nhưng tôi chỉ muốn Lý Tử Thuần biết một việc – tôi và cô ấy, là chung một phe.

Tôi tin Lý Tử Thuần là Death, là người giết chết Dương Vũ Tinh, tôi chỉ cần đứng ở phía cô ta là có thể nói rõ được ý tứ: Chào, tôi cũng là Death.

Lý Tử Thuần là một kẻ rất khôn khéo, nhưng cô ta làm sao cự tuyệt được khi gặp chung đồng loại, chúng ta rất nhanh đã tạo ra một loại ăn ý nào đó, nháy mắt từ người xa lạ mà trở thành đồng đội chân thành với nhau.

Tôi nghĩ, khi đó, cậu nhất định sẽ cảm thấy hoang mang, kỳ lạ đúng chứ?

Xin lỗi, tôi không muốn tùy tiện ra tay, cách hành sự của tôi từ trước đến giờ đều là quanh co, thế nên, tôi mới chọn cách đường vòng như thế.

Sau đó, tôi cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện riêng với Lý Tử Thuần, chúng ta cùng nhau nói ra thân phận, bàn về nước đi tiếp theo, cuộc trao đổi trở nên rất thuận lợi, cho đến lúc tôi hỏi về vụ việc ấy.

E rằng cô ta đã triệt để xem tôi là người một nhà nên đã buông lỏng cảnh giác, nói rằng chính mình là người đã giết Dương Vũ Tinh.

Lúc đó, tôi cảm thấy mình không còn cách nào hoàn thành sự nghiệp của Death nữa, tâm lý của tôi, trong đầu tôi..... đều chỉ có một suy nghĩ – giết chết cô ta.

Vì vậy, tôi đã chuẩn bị con dao đã được mài bén.

Sự tình sau đó, mọi người đã rõ rồi.

Tạm biệt.

......

Bức thư đến đây là hết.

Vương Vân Chi và Hạ Lẫm trầm mặc thật lâu,không nói được gì.

"Vũ lực của Lý Tử Thuần hơn hẳn Từ Siêu, cho nên Từ Siêu mới thông minh chọn cách đánh lén." Hạ Lẫm nói: "Sau khi lấy được sự tín nhiệm của Lý Tử Thuần, rồi thừa lúc cô ta không phòng bị mới ra tay."

"Tôi không biết nên nói gì nữa." Vương Vân Chi nhìn suối phun hình bán nguyệt: "Từ Siêu và Dương Vũ Tinh khiến tôi cảm thấy thật khâm phục, trong thế giới đầu tiên ấy, chúng ta thật sự đã tìm được những đồng đội tốt."

"Chờ đã, lão sư." Hạ Lẫm lật qua lật lại hai tờ giấy, ở mặt sau của một trong số đó có thêm một câu: "Ở đây còn có chữ."

Cẩn thận Cao Hâm, ông ta cũng là Death

"Lão sư, anh tin những lời này chứ?" Hạ Lẫm hỏi.

"Tin, nhưng muốn giết chết Cao Hâm mà nói, tôi cần nhiều chứng cứ hơn, tôi không muốn khi xét xử, chỉ dựa vào một lời chứng, liền phán người đó có tội." Vương Vân Chi nói.

Câu nói đó được viết ra, trong nháy mắt, những chuyện phát sinh trong khu vui chơi này, trở nên rõ ràng không sánh được.

Cao Hâm là người đầu tiên rút được Death, lúc ấy chỉ có mỗi ông ta, ngoài Vương Vân Chi và Hạ Lẫm, những người còn lại đều là thẻ trắng.

Lúc bị cúp điện, Cao Hâm rất bình tĩnh hạ thủ giết chết viện trưởng La Hoài, thu được sức mạnh không ngờ, còn đổi thẻ của mình lấy tấm thẻ trắng kia.

Lúc ông ta sát hại, thân phận của Lý Tử Thuần cũng vì thế mà biến thành Death.

Sau đó, nhờ một cơ hội nào đó, Lý Tử Thuần và Cao Hâm cùng nhận rõ thân phận với nhau, rồi bắt đầu hợp tác.

Lý Tử Thuần đối với chuyển biến này mà nói thì thấy rất hài lòng, cô ta nguyện ý cùng hợp tác với Cao Hâm, tín nhiệm sức mạnh lẫn đầu óc của Cao Hâm, Cao Hâm cũng như cô ta mà kỳ vọng, để tỏ lòng thành cùng nhau hợp tác, Cao Hâm tặng đi tấm thẻ trắng của mình, lúc cô ta bị ai nghi ngờ có thể đưa ra làm bằng chứng ngoại phạm.

Sau đó, Lý Tử Thuần bố trí bẩy rập, giết chết Dương Vũ Tinh. Hành động này khiến Từ Siêu biến thành Death.

Từ Siêu vì báo thù mà giết chết Lý Tử Thuần, khiến cho Lâm Đồng Nhi biến thành Death.

Lý Tử Thuần sau đó cũng có giết Từ Siêu, nhưng đây là lần thứ hai ra tay, cho nên, không ai tiếp tục biến thành Death.

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, kết cục của chị em Lâm Đồng Nhi và Lâm Tuyết Nhi đã định trước là phải tách rời.

Từng người từng người một, ngã xuống lần lượt như một dãy domino, phức tạp nhưng rõ ràng, đan thành một cái lưới lớn, tạo nên thực tại như lúc này, đây chính là cách mà mọi chuyện đã diễn ra.

Tối hôm nay thật sự có quá nhiều chuyện để suy nghĩ, Vương Vân Chi mơ hồ cảm thấy huyệt thái dương có hơi ẩn đau, trước mắt tối sầm.

"Lão sư, anh mệt rồi." Hạ Lẫm lo lắng.

"Bây giờ chúng ta không thể nghỉ ngơi được...." Vương Vân Chi cắn răng: "Nếu như lúc này Cao Hâm thừa cơ ra tay, chúng ta chưa chắc có thể đối phó được."

"Chuyện này có đáng gì." Hạ Lẫm nghịch ngợm cười: "Chỉ cần lão sư ra lệnh, tôi có thể trong giây kế tiếp giết Cao Hâm ngay."

"Thật à?"

"Thật." Hạ Lẫm nói: "Chỉ là, sẽ có chút nguy hiểm, tôi lại phải khiến anh gặp chút khó khăn rồi."

"Chỉ cần còn có năng lực của lá bài, chút nguy hiểm cũng không đáng gì." Vương Vân Chi nói.

"Không được cậy mạnh đâu đấy, lão sư." Hạ Lẫm cười cười áp sát, nâng khuôn mặt của Vương Vân Chi lên: "Rõ ràng mắt mở còn không muốn nổi."

"Lại bảo tôi đi ngủ nữa sao?" Vương Vân Chi nghiêng người tránh né, thoát khỏi tay y: "Tôi cũng muốn, chỉ có điều ngủ không được."

Còn một tên Death vẫn đang trơ mắt nhìn mà không thể giải quyết, thêm cả về cái chết của Từ Siêu và Dương Vũ Tinh khiến tâm tư cậu thêm nặng trĩu, trên người có nhiều áp lực như vậy thì làm sao có thể an giấc.

"Vậy tôi hát cho anh một bài nhé?" Hạ Lẫm kéo vai Vương Vân Chi cẩn thận đi về tòa biệt thự trắng, dự định mang Vương Vân Chi về phòng trước.

Cả hai đều biết rõ rằng, một khi Cao Hâm vẫn còn ở đây, dù còn tỉnh hay là đang ngủ đều là một sự uy hiếp to lớn, tuyệt đối không thể phớt lờ.

Lúc gần bước lên bậc thềm, sói con không biết từ nơi nào nhảy ra.

"Ẳng! Ẳng!" Sói con nhảy dựng lên cắn lấy ống quần Vương Vân Chi, kéo lại không để cậu nhích về trước thêm một bước nào.

"Có chuyện gì sao?" Vương Vân Chi thấy hành động lạ thường của sói con thì trong lòng tăng thêm một tầng cảnh giác, lập tức dừng bước.

"Ẳng ẳng......" Sói con chạy vòng quanh bậc thềm phía trước, ý muốn bảo ở đây có nguy hiểm.

Hai người lui về sau vài bước, Hạ Lẫm nhặt dưới đất một cục đá ném tới chỗ sói con cảnh báo.

Cỏ trên đất rơi xuống, lộ ra một cái bẫy.

Bẫy rập, lại là bẫy rập, không chừng cả đoạn đường này đều có bẫy nằm bên dưới, nếu lỡ như giẫm phải thì hậu quả khó mà lường được.

"Quả nhiên, Death cũng đã biết, đến bước cuối cùng này, còn dư lại không còn bao nhiêu người chơi, không bằng đặt bẫy tiêu diệt toàn bộ." Vương Vân Chi nói.

Cậu cũng đã nghĩ tới khả năng như vậy, thế nên khi quay trở về tòa biệt thự không dùng con đường thường đi, lại còn từng bước luôn dè dặt cẩn thận, nhưng mà, vẫn phải cảm ơn sói con.

"Tôi có thể cảm nhận được, Death cách chúng ta không bao xa." Hạ Lẫm cảnh giác nhìn xung quanh: "Death nhận ra bẫy không có tác dụng, có lẽ tiếp theo sẽ tự mình ra tay."

Vương Vân Chi nhìn tòa biệt thự màu trắng, lại nhìn cảnh vật sau lưng, chỉ thấy xung quanh hoàn toàn vắng vẻ, không có bất kỳ âm thanh hay hình bóng của ai khác.

"Lão sư." Hạ Lẫm đột nhiên nghiêm túc nắm lấy vai cậu: "Còn chịu đựng được chứ?"

Vương Vân Chi gật đầu.

Mệt mỏi thì cũng có đôi chút, vừa rồi quả thực có hơi buồn ngủ, nhưng lúc này cậu đã thanh tỉnh trở lại.

"Vậy là được rồi." Hạ Lẫm vẫn còn hơi lo lắng: "Hiện tại, tôi phải đi chỗ này một lát."

"Đi đâu?"

"Chờ tôi quay lại sẽ nói cho anh biết." Hạ Lẫm nghiêm mắt nhìn.

"....."

"Tôi hứa với lão sư, giây tiếp theo tôi sẽ giết được Death." Hạ Lẫm nói: "Kế tiếp, những việc lão sư cần phải làm chính là bảo vệ bản thân, nắm chặt thẻ bài, cùng mở phạm vi nhìn chung... Còn những chuyện sau đó, tất cả giao cho tôi là được."

"Nhưng...." Không biết vì sao, trong lòng Vương Vân Chi xuất hiện một dự cảm không hay, trực giác nói với cậu, Hạ Lẫm lại tự mình làm ra chuyện nguy hiểm.

"Tôi sẽ nhanh trở về thôi." Hạ Lẫm đột nhiên nắm lấy tay cậu, đưa lên môi hôn một cái, sau đó xoay người chạy đi mất, hình bóng của y hòa vào trong bóng tối, thoát cái đã biến mất.
Bình Luận (0)
Comment