Nhất Hồ Thanh Trà Đảo Giang Hồ

Chương 29

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

6

Ở đây chỉ có ba người và năm tử thi.

Đan Tung tả hữu nhìn Bạch Nhược Khê và Thẩm Trầm Hân, lặng lẽ lùi ra xa, e sợ bản thân bị vạ lây rồi lại thành trói buộc. Tuy rằng trước giờ Bạch Nhược Khê đều đối với sự tình trước kia bảo không có việc gì, nhưng trong lòng Đan Tung hiểu rõ, dù cho đổi lại là chính mình, cũng sẽ đem chôn giấu xuống tận đáy lòng, cho đến một thời điểm nào đó.

Trường kiếm trong tay Bạch Nhược Khê phát ra hàn quang, nhưng không có động, hắn nâng mắt, mặt không biểu tình đối diện Thẩm Trầm Hân, nói: “Ngươi quả nhiên ở chỗ này.”

Thẩm Trầm Hân nói: “Ta nếu không ở chỗ này, như vậy ở nơi nào?”

“Lúc này ngươi không nên ở đây.” Bạch Nhược Khê thản nhiên, “Ta xưa nay đều nghĩ ngươi rất có chừng mực.”

Chiết phiến trên tay Thẩm Trầm Hân dừng một chút, khẽ cười nói: “Nhiều ngày không gặp, ngươi so với trước đây minh bạch hơn rất nhiều.” Hắn giơ tay lên, cây quạt chỉ vào Bạch Nhược Khê, “Như thế nào.”

Này không phải là câu nghi vấn, mà là ngữ khí khẳng định, cũng chẳng phải là gì kỳ lạ với Thẩm Trầm Hân, kiếm trong tay Bạch Nhược Khê rốt cuộc có động tĩnh, trường kiếm trong tay “keng” một tiếng, trong chớp mắt binh khí của hai người tương giao, không một chút do dự.

Đan Tung ngây ngốc đứng một bên, đại não lúc này trống rỗng, cực kỳ lo lắng cho Bạch Nhược Khê, lại sợ bản thân làm trở ngại chứ không giúp gì. Nhìn một hồi, tuy rằng không hiểu nhiều võ công, nhưng này hai người không giống như là đang tử chiến, trái lại có điểm như là luận bàn, mũi kiếm chạm vào thì dời đi, căn bản không có ý tứ hạ thủ.

Hắn nhìn nhìn, có chút không hiểu, bản thân không biết đã bao lâu trôi qua, bên kia đột nhiên thu chiêu, ngừng lại. Y phục trên người Bạch Nhược Khê rách chỗ nọ chỗ kia, Thẩm Trầm Hân cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, vạt áo toàn bộ bị chém tơi tả.

Khóe miệng hai người giãn ra, đối nhau gật đầu một cái.

Thẩm Trầm Hân nói: “Bảo trọng.” Nói xong xoay người ly khai.

Bạch Nhược Khê nhìn bóng lưng của hắn, nói: “Bảo trọng.” Cước bộ của Thẩm Trầm Hân cũng không dừng lại, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, rất nhanh tựu tiêu thất.

Bạch Nhược Khê thu kiếm, đi lại chỗ của Đan Tung, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Đan Tung hỏi: “Không có việc gì chứ?” Nhìn thấy đối phương gật đầu, mới thở phào nhẹ nhõm, “Ta còn tưởng rằng hắn thực sự là tới giết ta, nghĩ không ra là được thả đi.”

Bạch Nhược Khê nói: “Chính hắn cũng có suy tính.”

“Cái này cũng đừng quản.” Đan Tung lộ tươi cười, “Đi nhanh đi, đường còn dài lắm.”

Hai người lên ngựa, quãng đường còn lại có thể nói là thuận lợi, qua sông Hoài, vào khách điếm, lại thấy khách điếm treo vải trắng. Đan Tung nghi hoặc hỏi thăm chưởng quỹ: “Tại sao lại treo vải trắng?”

“Khách quan trên đường sợ là không biết.” Chưởng quỹ nói, “Hôm qua hoàng thượng băng hà, tân hoàng ra lệnh cả nước quốc tang, tuy nhiên, nếu khách điếm làm việc thì phải treo vải trắng.”

Đan Tung run rẩy nói: “Phiền ngài lập lại một lần nữa…hoàng thương băng hà?”

Chưởng quỹ mạc danh kỳ diệu nhìn hắn: “Đúng vậy, khách quan ngươi muốn ở lại trọ phải không?”

Đan Tung chỉ cảm đấy cả đầu ong ong, nỗ lực há mồm hỏi: “Như vậy tân hoàng thượng là ai?”

“Cái này thế nhưng người người đều biết.” Chưởng quỹ cười nói, “Là Lạc Thanh vương, đúng là phúc phần của bách tính chúng ta.”

Bạch Nhược Khê tiến lên đỡ lấy Đan Tung, nhượng chưởng quỹ an bài một gian phòng hảo hạn ở phía nam, dìu Đan Tung vào phòng. Đan Tung miễn cưỡng cười nói: “Ta thật sự cũng hiểu, chỉ là từ trong miệng người khác nghe được, có chút không chấp nhận được.”

“Chuyện này cũng đã qua rồi.” Bạch Nhược Khê nói.

Đan Tung chớp mắt: “Ta muốn ngủ một lát.” Bạch Nhược Khê gật đầu, dịch hảo góc chăn cho hắn, ngồi ở một bên nhìn bàn trà xuất thần.

Trong kinh thành khắp nơi đều là lụa trắng, tân hoàng đăng cơ sau tang sự của lão hoàng đế, bên này chuyện tình của thái phi còn chưa xong, bên kia Phó Nghi quận vương đang quyển cấm tự vẫn, Ân Dật dứt khoát phong lại thân vương hàm cho vị đại ca này, cũng an táng theo cấp bậc thân vương, đối với bên ngoài thì bảo lý do Phó Nghi vương tự vẫn là “phụ tử tình thâm” vân vân các loại. Lại tăng thêm bổng lộc thân vương cho nhị ca Ân Tử, thăng mẫu phi của Ân Tử thành hoàng thái quý phi, đảo cũng thu được nhân tâm.

Nhiều ngày mệt nhọc Ân Dật cảm thấy đầu đau nhức, nhấp một miếng trà, phất tay nhượng cung nữ thái giám đều lui xuống, nhất thời trong cung điện to lớn có chút vắng vẻ, có loại tịch mịch không nói nên lời. Hắn hơi nghiêng đầu, nói: “Ngươi ở đây?”

“Kỳ thực ta không nên ở.” Thẩm Trầm Hân đi tới, nhìn hắn, chậm rãi nói.

Ân Dật nhìn hắn, cúi đầu cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, một lúc lâu ngẩng đầu lên, bản thân nghiêng qua lấy áo choàng, nói: “Theo trẫm đi ra ngoài một chút.”

Nghe chữ “trẫm” này, lông mày của Thẩm Trầm Hân nhíu lại, nhưng Ân Dật lại không phát giát, hắn cười tự giễu, vẫn như trước không nhanh không chậm đi ra ngoài.

Hai người một trước một sau, đi một lát, Ân Dật dừng ở trên đài cao, ngẩng đầu nhìn đài cao làm bằng cẩm thạch, nói: “Đây là chỗ ngồi cũ của tiền tiều vong quốc chi đế, đài này gần với phố phường nhất, có người nói nếu ở đây tấu nhạc khởi vũ, người trên đường sẽ có cảm giác nghe được tiên nhạc.”

Thẩm Trầm Hân nói: “Lẽ nào hắn không nghĩ tới thích khách có thể từ đây đột nhập hoàng cung?”

Ân Dật nói: “Căn bản không có khả năng, bởi vì từ nơi này nhìn ra phố phường ở xa thì dễ, nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì cao nhiên đứng vững, xa không thể thành.”

Hai người trầm mặc một hồi, Ân Dật theo cầu thang đi lên đài cao, Thẩm Trầm Hân cũng theo sát. Từ trên cao nhìn về nơi xa, nhai đạo chồng chéo lên nhau tạo thành một bàn cờ lớn, nếu là người có khinh công cao từ nơi này nhảy xuống, ẩn vào dòng người đi đường, cũng là vô cùng dễ dàng.

Trong nháy mắt Thẩm Trầm Hân minh bạch ý tứ của Ân Dật, ngực đột nhiên trống rỗng, gắt gao địa nhìn về phía Ân Dật.

“Đôi khi muốn hạ thủ lại không có phương pháp hạ thủ.” Ân Dật thản nhiên nói, “Trẫm kỳ thực điều không phải người tốt, cũng không phải một đế vương xứng chức, ngươi ta đều rõ ràng.” Hắn dừng một chút, lại nói, “Bảo trọng.”

Trên đài cao gió thổi áo choàng hắc cẩm kim long văn bay phất phới, tạo trên không khí một vòng lại một vòng. Ân Dật chỉ cảm thấy trên mặt lạnh giá, ngay cả viền mắt cũng cảm thấy toan sáp, ngay cả chớp mắt cũng mất nhiều khí lực.

Hắn nỗ lực giơ tay lên, buộc chặt cổ áo, xoay người bình tĩnh đi xuống từng bậc thang.

“Ân Dật!” Trong gió, vang lên tiếng gọi của người kia.

Thân thở hắn có chút run rẩy, sau đó kiên định dứt khoát cất bước, chỉ là so với bình thường lại nhanh hơn.

Thẩm Trầm Hân, tái kiến.

Thẩm Trầm Hân cười lớn, gió phần phật thổi khiến miệng hắn tê cứng đau nhức, mũi rất toan, con mắt bị gió thổi trúng không mở ra được.

Hắn chung quy chỉ là đứng ở nơi đó, không có động tác nào khác.

Gió nhỏ rồi dừng lại, quý này cũng đã qua.

Đan Tung cảm thấy thân thể có chút nhẹ nhàng, trước mắt dần xuất hiện một bóng người mơ hồ, thanh sam y phục, đến gần, thì ra là lão đa, hắn mừng rỡ gọi lớn: “Đa!”

Lão đa hướng hắn mỉm cười, nhưng không nói gì, phía sau lại có một người đi tới, Đan Tung ban đầu tưởng rằng là nương, tái nhìn kỹ, là một nam nhân, trông rất quen thuộc, lại nhìn ngọc bội bên hông, đầu mới đột nhiên nhớ tới, đây không phải là nhị bá lúc còn trẻ sao! Hắn mở miệng nhưng lại không phát ra thanh âm gì, tâm trạng có chút sốt ruột, lão đa cùng nhị bá hai người đối nhau gật đầu, sau đó nắm tay đi mất.

Đan Tung vội vàng la lên nói: “Đa!” Dưới chân hẫng một cái, trước mắt tối sầm, lại mở ra thì thấy gương mặt của Bạch Nhược Khê, sờ sờ trán, tay lạnh ngắt, nguyên lai là giấc mộng.

“Làm sao vậy?” Bạch Nhược Khê hỏi, “Ngươi ngủ không được an ổn.”

“Mơ tới cha ta.” Đan Tung nhẹ cười, nói, “Giờ nào rồi, bụng ta có chút đói.”

Bạch Nhược Khê nói: “Tối rồi, ta nhượng tiểu nhị lưu lại cơm.”

“Na vô cùng tốt, như vậy có đồ ăn nóng để ăn.” Đan Tung đứng dậy nói.

“Ân.” Bạch Nhược Khê nhẹ nhàng gật đầu, hai người nhìn nhau cười, trong lòng ấm áp như vừa uống qua một ly trà nóng.
Bình Luận (0)
Comment