Nhất Hồ Thanh Trà Đảo Giang Hồ

Chương 5

Sáng sớm tiếng gà gáy vang trong tai Đan Tung đặc biệt vang dội, thường ngày gà trống kêu tam hồi hắn mới miễn miễn cường cường mở mắt, hôm nay lại thấy tinh thần đặc biệt sảng khoái.

Hắn mặc y phục, để ý giường chiếu, rồi ra ngoài rửa mặt, múc nước, nấu chúc. Hôm nay đã vào cuối thu, nước trà không được lạnh, hắn đem chuyển đến bếp lò, trà hang cũng giảm đi, chỉ dùng bình đồng cỡ lớn đặt trên bếp lò ấm áp. Lại xuất ra gói mứt táo, phối với đường phèn, quả nhãn hòa với lá trà, rót ra chung được một chén Bát Bảo trà.

Mọi người trong trấn như trước ở chỗ này tán gẫu, Vương gia tiểu mập mạp mọc răng có thể cắn được bánh quả hồng, Vương thẩm thương yêu tôn tử, sợ bị mẻ răng, đoạt bánh quả hồng thay bằng khối mứt táo cao, tiểu mập mạp thấy vậy gào khóc.

Vương bá yêu thương dỗ dành, nhìn tôn tử nhà mình, miệng cười tươi như hoa, lại quay đầu đối Đan Tung nói: “Đan tiểu tử, ngươi cần phải chú ý, dạo gần đây có tin các quán trà, khách sạn bình dân gần đây đều gặp kẻ trộm. Huyện thái gia mang theo người tra xét hồi lâu vẫn không có chút manh mối.”

Đan Tung trong lòng căng thẳng, trong lòng không khỏi lo cho tráp gia sản, vội gật đầu nói: “Vương bá nói đúng, ta tuy là tiểu bản sinh ý dù sao cũng nên lo sợ.”

Vương bá gật đầu, lại hút điếu thuốc, nói: “Dạo gần đây thế đạo không yên ổn, hoàng đế ngự tại ngôi cao cũng áp chế không được, ta dù gì cũng là một nông dân không biết chữ nghĩa, vạn sự chỉ cầu chút bình an.”

“Hoàng đế?” Đan Tung sửng sốt: “Hoàng đế không phải rất tốt ư, sao lại có chuyện này?”

Vương bá im lặng, im lặng, ghé sát vào hạ giọng: “Đây là lần trước Lý Tam nói cho ta, Hoàng đế tuổi cũng đã cao, nhi tử thì tranh nhau long ỷ. Huyện thái gia hiện tại cũng vì tiền đồ mình mà lo lắng, chúng ta là dân thường lỡ có biến cố gì thì một nhà đều phải chịu khổ!”

“Thực sự…hội đánh?” Đan Tung mở to hai mắt nhìn, trong lòng lo âu, sinh ý trong thời loạn trắc trở, cũng ngàn vạn lần không có khả năng chống lại, bạc ít là chuyện nhỏ, tệ nhất là vô duyên vô cớ mất mạng…

Vương bá gõ đầu hắn, nói: “Nghĩ vớ vẩn cái gì, chỉ là ngươi một người lo liệu không dễ dàng, nói cho ngươi đề phòng mà thôi. Lý tam hay lui tới thị trấn, tin tức linh thông, hỏi một chút hắn thì tốt.”

Đan Tung sờ sờ đầu, gật gật bảo vâng, dự định lát nữa Lý Tam đến phải hảo hảo hỏi chuyện.

Thái dương thượng ba sào, các lão nhân lão thái đều về nhà nghỉ trưa, sau giờ ngọ quán trà đặc biệt thanh nhàn. Đan Tung đợi lâu không thấy Lý Tam tới, đoán rằng y đã đi cùng Huyện thái gia, liền đóng cửa, ra ngọn núi sau nhà hái trái cây.

Cuối mùa thu nên hái trái cây sớm nếu không sương giá cùng chim chóc sẽ làm hỏng. Đan Tung thừa nhận nên đánh cái miệng tham ăn của mình, bây giờ vẫn còn thích ăn xuyến khoai từ bọc đường còn có hạt dẻ, quả hồng, quả lê, không ăn thật đúng là có lỗi với bản thân mình.

Bám dây leo theo nham thạch mật địa leo tới, trên thạch bích hiện một mảnh tiên diễm xuyến trái cây, rất là mê người. Đan Tung bỏ vào sọt không ít trái cây, lại ngồi chồm hổm dưới tàng cây hái rau dại, cây tể thái trộn với nấm cô có thể làm nhân hoành thánh, cây bồ công anh có thể làm thức ăn cho gà, rau sam trộn phải nói là mỹ vị, nếu có mưa, còn có thể thấy không ít loại nấm khác nhau.

Bất tri bất giác, rau dại cùng dã quả đã đầy sọt, Đan Tung đập đập thắt lưng mỏi nhừ, đứng dậy nhìn chân trời toàn mây hồng, cực kỳ xinh đẹp. Hắn hướng phía chân trời nhìn lại, thu toàn bộ trấn nhỏ vào trong mắt, căn nhà cũ kỹ của Thẩm gia, xuyên qua toàn bộ trấn chính là dòng sông nhỏ, quán trà của mình ở đầu thôn trấn…

Quán trà?!

Hắn mở to hai mắt nhìn, hắn rõ ràng thấy mấy thân ảnh màu đen lúc ẩn lúc hiện ở trong viện, xông vào phòng ở.

Cường đạo đánh cướp?!

Hắn chạy hết tốc lực, vội vàng chạy về nhà, đến cửa sau hắn mới tỉnh táo lại, trong lòng suy nghĩ hắc y nhân này rất lợi hại, nếu mình lỗ mãng nhất định khó giữ được cái mạng nhỏ này nhưng là gia sản…đang ở dưới sàn. Nghĩ đến gia sản, trong đầu liền chấn động, làm hoặc không làm, tương sọt các hạ (ý là chịu khó để bản thân được an toàn), liền lùi vài bước, trốn sau một khối đá lớn ở trong viện quan sát động tĩnh.

Mấy người kia…thân thủ có chút nhanh nhẹn, trong viện gà bay chó sủa, ấm trà, hồ lô đều bị tùy ý ném ra, hơn nữa còn tạo thành hình vòng cung rất duyên dáng khiến ngực hắn lại càng đau. Khỏi phải nói một băng ghế dài cùng bàn nhỏ đều bị ném ra cạnh giếng, dính không ít bùn hôi.

Đan Tung bên này chứng kiến, trong lòng run lên như có người chém vào tay mình. Sau lại có người đi ra từ khách phòng, trong tay cầm một cái gì đó, những người khác liền vây xung quanh.

Tim của hắn giống như bị thắt lại, đột nhiên nhớ tới gian phòng đó Bạch Nhược Khê từng ở qua, chính mình từng vào trong dọn dẹp…Chẳng lẽ trong phòng có cái gì đó bị phát hiện?

Bạch Nhược Khê…Hắc y nhân…Huyền giáo

Đan Tung tựa hồ muốn đánh chính mình, cái này hắn chưa từng phát hiện, thực sự là tự đào mồ chôn mình! Hắn chắp tay trước ngực, hướng lên trời khấn Phật tổ, Ngọc đế các loại còn khấn cả thần tương du (nếu mình không lầm là thần nước tương á) cầu xin, dù sao cũng họa lần này tránh không khỏi chỉ mong đừng tổn hại tới gia sản cùng tính mạng. Đồng thời phát thệ lần sau không làm người tốt đi nhặt người nửa sống nửa chết nằm trên đường.

Cái đồ vô lương tâm Bạch Nhược Khê! Người của Ma giáo đúng là vô lương tâm!

Đan Tung trong lòng thầm mắng, lại rút sau tảng đá, sợ bị bọn họ phát hiện, chóp mũi ngửi được mùi khét. Lúc đầu còn tưởng là do mũi mình nghe nhầm, kết quả mùi khét ngày càng đậm kèm thêm cả khói bốc lên.

Hắn ló đầu ra thăm dò, thiếu chút nữa là đứng lên hét lớn.

Đồ cường đạo, cuối cùng lại châm lửa đốt nhà.

Đan Tung sững sờ, ngẩn người lăng lăng nhìn ngọn lửa lan rộng tới nóc nhà, trái tim như bị ai đó dùng đao cứa vào, bên ta là tiếng của các hương thân phụ lão la to: “Đi lấy nước”, thủ phạm liền biến mất không thấy, hắn lại không thể động đậy.

Khi còn bé, nhìn lão cha cẩn thận dựng gian quán trà, chính mình khờ dại hỏi tại sao phải dựng gian nhà.

Khi còn bé, bị tên đầy tớ nhà kia khi dễ, lão cha một bên quở trách mình tại sao không đánh trả lại, một bên thở dài vì mình xoa thuốc, chính mình lại ngây ngô nhìn cha hỏi vì sao không có mẫu thân. Hắn như trước nhớ kĩ gương mặt của lão cha đầy chua xót, còn có xen một tia tang thương.

Sau lại, lão cha dạy hắn một ít công phu phòng thân, hắn cũng không khách khí hoàn lại vài quyền.

Rồi chính mình biết chữ nhớ sổ sách, sử dụng bàn tính thành thạo như quản sự ở hiệu cầm đồ.

Ít lâu sau, lão cha mất, chính mình cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với mẫu thân, một mình ở lại đây vì nơi đây lão cha đã dựng nên, từng ngồi pha trà, uống trà.

Mà hiện tại…Đan Tung nắm chặt tay, sóng mũi cay cay, hắn từng bước một đi tới gian nhà trước mặt, nghe tiếng nước dội vào lửa nghe cách cách, nghe Vương bá cùng Lý Tam hô lớn còn có tiếng bi bô của Vương gia tiểu mập mạp.

Lão cha không cho làm linh bài, bảo rằng quán trà giao cho mình.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn những tấm ván gỗ đen bị cháy rụi, quỳ xuống.

Bên cạnh Lý Tam kêu to: “Đan tiểu tử, ngươi làm sao vậy?”, còn có tiếng của các hương thân lấy nước dập lửa.

Hài nhi bất hiếu, hủy cả cơ nghiệp của người.

Đan Tung hung hăng dập đầu ba cái, phục trên mặt đất, không đứng dậy.
Bình Luận (0)
Comment