Nghi lễ kết hôn sớm cũng kết thúc, sau đó là thời gian dành cho khách khứa dùng bữa và chụp ảnh lưu niệm với cô dâu chú rể.
Lê Cảnh Nghi và Thẩm Thường Hi cũng tách ra, mỗi người tìm cho mình một vị trí thích hợp, Lê Cảnh Nghi thì bị đám quan chức mấy nhà phú hộ thân thích của Tống thư ký đi dự tiệc cưới kéo lại hàn huyên, dù gì cũng là người có tiếng trong giới kinh doanh, còn Thẩm Thường Hi thì đói bụng định đi tìm đồ ăn.
Đám cưới của thư ký Tống không hội tụ nhiều ông to bà lớn, cùng lắm chỉ là các tiểu thương buôn bán nhỏ, bạn bè ngày xưa của Tống Trần và vợ nên không khí của buổi lễ cũng không tới nỗi áp lực và xác suất gặp phải người quen trước đây của Thẩm Thường Hi ở Nhất Thành không lớn.
Mỏi mắt tìm kiếm, Thẩm Thường Hi thấy có rất nhiều loại bánh ngọt cô thích.
Đang ra sức lựa chọn loại hợp khẩu vị nhất chợt có một bàn tay bỏ vào khay đựng của cô một loại kẹo Gini sản xuất ở Đức.
“Kẹo này rất ngon, em có thể dùng thử.” Thẩm Thường Hi quay ra thì gương mặt xinh đẹp của người vừa đứng trên bục đọc lời tuyên thệ kia ở ngay trước mặt mình.
Cô dâu đã thay một bộ đồ khác.
Vậy là tổng cộng hôm nay ba bộ đồ.
Nhưng bộ nào nhìn cũng tinh tế nhã nhặn đẹp mắt, ngay cả váy cưới cũng vậy.
“Em là Thường Hi đúng không?”
“Dạ phải.” Thẩm Thường Hi giật mình, Không nghĩ đến vợ thư ký Tống lại trực tiếp tới bắt chuyện với cô: “Chị cũng biết em ạ?”
“Chị có nghe chồng chị nhắc tới em.
Em đang thay anh ấy làm thư ký cho cái người kia à?” Cô dâu đá mắt về phía Lê Cảnh Nghi đang quay cuồng trong vòng giao hảo.
“Haiz, vất vả cho em rồi.” Sau đó lại quay ra nhìn cô với ánh mắt đầy cảm thông.
Thẩm Thường Hi cười trừ: “Thư ký Tống làm việc rất tốt, em gần như hoàn toàn không theo kịp.”
“Không phải vậy chỉ có em đâu, chị nghe nói chồng chị cũng phải làm gần một năm mới hoàn toàn theo kịp được tiến độ của anh ta.”
“Mỗi lần tụi chị hẹn hò thì cụm từ ‘giám đốc’ lại xuất hiện.
Em không biết đấy thôi, lúc mới đầu chị thậm chí còn nghĩ là chồng chị lúc đó quen chị chỉ để che mắt người đời về giới tính thật của mình.” Vợ thư ký Tống đột nhiên nhỏ giọng, che miệng ghé sát mặt Thường Hi.
Ha ha!
Nghe được lời này Thẩm Thường Hi phải cố lắm mới nhịn được không cười thành tiếng lớn.
Suy nghĩ này đúng thật giống với lời đồn trong công ty.
Lâu lâu mới gặp được người gần như đồng bệnh tương liên, Thường Hi không nhịn nổi mà nói thêm mấy câu, vợ của thư ký Tống không những xinh đẹp, còn rất biết cách nói chuyện.
Nói chuyện được một lúc, thư ký Tống đi tiếp rượu từ trong đám khách nhìn thấy bóng dáng của vợ mình liền đi tới.
“Em yêu, sao em lại còn ở đây? Hôm nay tổ chức hôn lễ khá mệt, em nên vào trong nghỉ ngơi rồi.”
Chỉ mới chứng kiến có một lúc, Thẩm Thường Hi cũng cảm nhận được, ánh mắt của thư ký Tống mỗi khi nhìn vợ mình đều tràn ngập tình yêu thương, sự say mê hiếm có người đàn ông nào có thể so sánh được.
Thật không giống với người EQ thấp âm vô cực nào đó, chút ám muội của tình yêu cũng không biết.
Thật lo cho kế hoạch của mình không biết có thể thành công hay không.
Vợ thư ký Tống cũng mỉm cười nhìn anh ta: “Em không sao.
Em mới quen được một người bạn mới, muốn cùng cô ấy nói chuyện một chút.” Cô đưa mắt ra phía Thẩm Thường Hi.
“Cô Thẩm, dạo này tôi bận rộn chuyện trong nhà, cô làm việc cho giám đốc vẫn tốt chứ, đã quen hết mọi việc chưa?” Thư ký Tống quay sang Thẩm Thường Hi hỏi chuyện.
“Có thể tốt thế nào anh còn không biết nữa à.” Vợ thư ký Tống thay cô trả lời, huých vào vai anh ta một cái.
“Ha ha, giám đốc bình thường nghiêm túc vậy thôi nhưng thực chất vô cùng tốt, đối với cấp dưới cũng không khắt khe…” Thư ký Tống gãi đầu cười trừ.
“Thẩm Thường Hi.” Lúc này Thẩm Thường Hi nghe thấy tiếng của diêm vương mặt lạnh, anh ta cuối cùng cũng thoát khỏi sự chế áp của vòng ngoại giao, đảo mắt tìm kiếm sự hiện diện của cô thư ký nhỏ đang mải cũng người khác nói xấu mình.
Nghe thấy tiếng của anh ta, Thẩm Thường Hi biết anh ta đang muốn giục cô về, liền có chút luyến tiếc chào tạm biệt với người chị thú vị mới quen không lâu.
“Vậy em và giám đốc xin phép về trước, chúc chị và anh Tống tân hôn hạnh phúc.”
Trước khi đi cô còn nhìn thấy vợ thư ký Tống cười rất tươi nháy mắt với cô.
***
“Giám đốc, anh có biết thư ký Tống và vợ anh ấy quen nhau như thế nào không?” Thẩm Thường Hi trên xe hỏi Lê Cảnh Nghi ngồi đằng sau.
“Sao cô lại tò mò chuyện này?”
“Chỉ là cảm thấy hai người vô cùng ân ái.
Là một cặp đôi tràn ngập hạnh phúc.
Bản thân tôi vô cùng ngưỡng mộ.”
Thực ra, Thẩm Thường Hi có nghe phong thanh được, vợ của thư ký Tống cũng thuộc dạng thiên chi ngọc diệp, xuất thân trong gia đình kinh doanh danh giá.
Cho nên cách đi đứng nói chuyện và biểu cảm đều đoan trang và khí chất.
Còn về chuyện hai người làm sao mà quen được nhau thì chỉ có người trong cuộc mới rõ nhất.
Nếu sự thật đúng như vậy, đây đúng là mối tình đẹp như cổ tích.
“Mỗi người đều có câu chuyện riêng của mình, cô cũng không cần phải ngưỡng mộ.” Lê Cảnh Nghi lơ đãng trả lời.
“Ừm.” Thường Hi mờ mịt lái xe.
Cô tưởng Lê Cảnh Nghi nghiêm túc nói chuyện với cô, là an ủi hoặc hoặc là tâm sự ai ngờ chỉ vài giây sau anh ta liền nói tiếp lời còn đang dang dở của mình.
“… chỉ cần cô quản tốt chuyện của mình, bớt nói vài câu sẽ tốt hơn đấy.”
“Giám đốc vậy anh thích kiểu người như thế nào, anh có mong muốn điều gì ở nửa kia của mình không?” Đi được một đoạn, Thẩm Thường Hi nén cơn tức, lại tiếp tục gợi chuyện.
Thẩm Thường Hi hỏi điều này đương nhiên để kiếm thêm tư liệu về nghiên cứu chiến lược tán tỉnh cho phù hợp nhất.
Cô hỏi xong kín đáo nhìn khuôn mặt của Lê Cảnh Nghi qua gương chiếu hậu.
Anh ta vẫn ngồi lãnh đạm bình chân như vại nước.
“Không phải kiểu như cô.”
“...” Cũng may làm việc cho anh ta quen rồi, trái tim Thường Hi cũng chai sạn đi nhiều, dù bị đả kích nhưng vậy vẫn vững tay lái.
“Giám đốc, anh có thể bớt đả kích tôi một chút được không? Tôi dù sao cũng là con gái.”
“Áp lực tạo kim cương, cô không biết điều ấy à.”
“Tôi không thích kim cương, tôi thích tiền thật.”
Hừ!
“Tập trung lái xe.” Điểm trước mặt là đèn đỏ, Thầm Thường Hi suýt chút nữa là vượt qua vạch.
Lê Cảnh Nghi nhíu mày nhắc nhở.
“Ồ.”
“Giám đốc tôi vẫn còn một thỉnh cầu nho nhỏ.
Lát nữa tôi có thể ghé tiệm bánh yêu thích của mình để mua một chiếc bánh ngọt được không?”
Thẩm Thường Hi nhẩm tính, đường đi tới chung cư nhà diêm vương mặt lạnh cũng đi qua tiệm đó.
Chạy ù một cái vào mua rồi ra chắc không mất quá nhiều thời gian.
Lát nữa về nhà đỡ gọi phải gọi đồ ăn bên ngoài.
Cái đồ heo lười Tô Mộng Nhiên chắc chắn không nấu cơm tối.
“Sao vậy? Nãy cô ăn còn chưa đủ no à?”
“Không phải, đám cưới mà, ăn uống chỉ là hình thức.” Thường Hi líu lưỡi biện minh.
Thực chất lúc nãy mải trò chuyện với vợ của thư ký Tống nên còn chưa ăn được gì nhiều.
Bây giờ không thể để Lê Cảnh Nghi suy đoán lung tung, ngay từ phút đầu đã nghĩ bụng cô là cái thùng không đáy, có chết cũng không thể mất hình tượng.
“Tùy cô.” Lê Cảnh Nghi tùy tiện nói một câu.
Chờ đèn đỏ xong, Thẩm Thường Hi hí hửng tập trung lái xe, lát cô còn phải đi qua quán bánh ngọt cô thường ghé mua loại bánh mà cô thích ăn.
Không để ý tới khóe miệng của Lê Cảnh Nghi phản chiếu qua cửa kính xe đèn điện rập rờn khẽ cong nhẹ..