Ngày đầu sau cuộc đàm phán, Thẩm Thường Hi về phòng ngẫm lại.
Cô và anh ta ký hợp đồng này đều là do anh ta yêu cầu, dựa vào cái gì mà anh ta có thể ra lệnh cho cô như vậy, cô cũng là người có quyền đề ra điều khoản mà.
Sơ xuất sơ xuất rồi.
Còn là sơ xuất chết người.
Quả nhiên ở chung với một tên gian xảo như Lê Cảnh Nghi khiến cho đầu óc cô cũng quay mòng mòng theo, suy nghĩ cũng chậm đi.
Buổi tối đầu tiên tại nơi ở mới, cô ngủ không ngon giấc không biết vì lạ giường hay do tức không ngủ được.
Kết quả lúc cô mở mắt dậy trước mặt trần nhà lạ hoắc cô có chút hơi hoảng.
Cũng may là não cô phản ứng nhanh vội với tay mở điện thoại bên cạnh xem đã là gần tám giờ.
Thẩm Thường Hi vội vội vàng vàng từ trên giường bò xuống, bên ngoài cũng không thấy Lê Cảnh Nghi đâu.
Cô nhìn lên tầng hai yên tĩnh lạ thường lấy làm lạ.
Chẳng lẽ anh vẫn còn chưa dậy? Bình thường ở công ty anh đến sớm lắm mà.
Hay là…
Đột nhiên có một cô gái tới ở trong nhà, anh nhất thời kích động, lo lắng trong lòng bồn chồn không ngủ được.
Kết quả là ngủ dậy muộn.
Ha ha, Thẩm Thường Hi đứng dưới tầng vừa tự tưởng tượng vừa cười.
Nơi đỗ xe của tiểu khu này nằm ở chỗ khác.
Lúc Thẩm Thường Hi vừa chạy thục mạng ra khỏi nhà thì lại bắt gặp xe của Lê Cảnh Nhi từ khu đỗ xe đang từ từ đi qua.
Thì ra Lê Cảnh Nghi anh ta dậy rồi, làm cô mừng hụt một phen.
Nhưng mà dậy rồi cũng không thể gọi cô mấy tiếng sao?
Thẩm Thưởng Hi bĩu môi mắng thầm trong lòng: “Đồ ích kỷ, chắc chắn là muốn tôi đi muộn rồi bị trừ lương đây mà.”
Giây trước Thường Hi còn mắng chửi Lê Cảnh Nghi, giây sau giả bộ tươi cười, hớn hở gọi lớn: “Giám đốc.”
Sau đó cô ra sức vẫy tay thu hút sự chú ý của anh.
Lê Cảnh Nghi qua cửa sổ chưa kịp đóng nghe thấy tiếng gọi lớn liền nghiêng đầu nhìn qua.
Thẩm Thường Hi lúc này đang múa may quay cuồng như một con rối ở khu vui chơi của trẻ em.
Anh khẽ cong môi một chút nhưng khi thấy cô tới gần biểu cảm ngay lập tức thay đổi.
Thẩm Thường Hi vừa chạy thật nhanh qua bây giờ thở không ra hơi.
“Giám đốc, tôi vẫn chưa kịp mang xe qua, anh có thể cho tôi quá giang một đoạn được không? Dù sao chúng ta cũng làm cùng một công ty.” Cô cười cười, điệu bộ thân thiết nịnh nọt.
“Cô xác định muốn công khai bước xuống từ xe tôi vào sáng sớm như thế này?” Đáp lại đôi mắt nhờ vả đầy thiện ý kia của cô là một giọng nói thản nhiên hết sức.
“Không sao.” Thẩm Thường Hi xua xua tay: “Anh chỉ cần cho tôi xuống gần công ty là được.
Đoạn tiếp theo tôi có thể tự đi bộ.”
“Nhưng tôi không thích, cô tự bắt xe đi.” Lê Cảnh Nghi nói xong không do dự hạ cửa kính xuống, để Thẩm Thường Hi đứng một bên ngơ ngẩn còn chưa kịp phản ứng.
“Này, anh đi thật đấy à?”
Xe đi được một đoạn, Thẩm Thường Hi giận tím mặt mày không ngừng chửi bới, hai tay liên tục đám đánh lên không khí cho bõ cơn giận.
***
Một ngày không có Bối Bối, vượt bao nhiêu chông gai cuối cùng Thẩm Thường Hi cũng tới được công ty nhưng tất nhiên vẫn là bị trừ điểm vì đi muộn hai mươi phút.
Lê Cảnh Nghi đúng thật là một tên sếp bất lương ích kỷ nhất cô từng gặp.
Đã vớ phải người đàn ông quỷ dị như hắn rồi thì thôi đi, lại còn gặp phải cái nhà nằm ở chỗ khỉ gì đến một bóng xe đi qua cũng không có, làm cô phải đi bộ ra bắt xe bus cùng với một đám người tranh giành không khí, đến cả chỗ đứng cũng chẳng có.
Cô bị chèn ép tới muốn điên luôn.
Càng nghĩ càng thấy tức, Thẩm Thường Hi lại đem tất cả uất ức nạt nộ vào bàn phím máy tính, tiếng cạch cạch đánh máy vang đến tận trong phòng có người đàn ông đang ngồi hết sức thong dong kia.
Duy chỉ có Lê Cảnh Nghi ở trong văn phòng tưởng tượng được bộ dạng xù lông đầy tức giận, hận không thể báo thù của Thẩm Thường Hi mà thôi.
Càng nghĩ tới, gương mặt anh càng không kiềm chế nổi ý cười.
Chính anh cũng không biết từ bao giờ, việc làm cho Thẩm Thường Hi tức giận lại là một thú vui.
Nhìn thấy gương mặt bất mãn lúc bị anh làm khó hay bắt nạt mà không làm gì được của cô đều khiến anh cảm thấy vô cùng vui vẻ, vô cùng dễ chịu thậm chí lại càng thôi thúc anh có hứng thú trêu chọc hơn nữa.
Bị trừ lương vì một lý do hết sức ngớ ngẩn, Thẩm Thường Hi làm việc cũng chẳng năng suất, nghĩ đi nghĩ lại xót cho bản thân.
Cô cố đến chiều tối tan làm ai ngờ lại một lần nữa bị Lê Cảnh Nghi cho ăn một quả bơ to hơn cả cái đồi, hại cô không chỉ mất hết mặt mũi còn lại phải lật đật bắt xe về.
Bối Bối của cô vẫn còn đang ở trung tâm bảo dưỡng xe từ ba ngày trước, nếu không cô cũng không phải đau đầu vì vấn đề di chuyển như thế này, lại còn phải làm như van nài Lê Cảnh Nghi tiện đường chở về.
Quá một lần thì thôi, đây còn là lần thứ hai trong ngày bị từ chối.
Cô vẫn còn nhớ cái ánh mắt nửa muốn cười nửa khinh miệt của Lê Cảnh Nghi trong xe.
Cũng may trái tim cô sớm đã chai sạn nếu không chắc chắn tức đến chết ngay trước cổng công ty.
Rồi báo ngày mai sẽ là tin tức: “Trợ lý giám đốc một công ty chết tức tưởi vì bị từ chối không cho lên xe.”
Cô thật không có cái mo nào để đội lên mặt.
Thẩm Thường Hi vất cả bắt được xe về đến nhà vừa đúng tám giờ.
Trên đường có ghé vào một cửa tiệm mua đồ ăn tối.
Thực ra Thường Hi ngoài ý định muốn mua bữa tối ra, tám chín phần là muốn trả thù Lê Cảnh Nghi bằng mùi vị món ăn lề đường nổi tiếng nặng mùi này - Bún ốc.
Nôn nóng vào đến nhà, Thẩm Thường Hi bỏ túi xách lên ghế, chạy đến chỗ nhà bếp, sau đó từ trong bọc ni lông lấy ra bún ốc cả nước cả sợi đổ vào trong nồi.
Thay vì bỏ vào lò vi sóng cô lại trực tiếp đun trên bếp như cố tình chọc tức ai đó.
Bún ốc mới mua vẫn còn nóng, vốn dĩ không cần đun lại nhưng cơ hội tốt để hành hạ khứu giác nhạy bén của Lê Cảnh Nghi như vậy, làm sao cô có thể bỏ lỡ được.
Chỉ mất hai phút cho đến khi nước nấu sôi lên quả nhiên không ngoài dự đoán.
Mùi vị vốn đã nặng nay còn được cô tác động vật lý bằng quạt đã lan tỏa khắp nhà và nhanh chóng cũng thu hút được sự chú ý của con ong Lê Cảnh Nghi.
“Thẩm Thường Hi, cô làm cái gì vậy? Có phải đi vệ sinh bị tắc cống không?” Lê Cảnh Nghi bị mùi bún ốc mà Thẩm Thường Hi cố tình mua về lùa ra từ trong phòng làm việc, một bên bịt mũi, một bên nhăn mặt nhanh chóng chạy xuống xem thử.
“…”
Nói cái gì mà bún ốc của cô biến thành mùi bồn cầu bị tắc.
Có chút xúc phạm rồi nha.
Nhưng hiệu quả không tồi.
“Ai da, giám đốc anh về rồi à.
Vừa hay đúng lúc tôi mua đồ ăn tối về, anh mau lại đây ăn đi.” Thẩm Thường Hi cố nhịn cười giả vờ nói.
Lê Cảnh Nghi đi đến gần mới phát hiện cái mùi nước cống vừa rồi anh ngửi được thoát ra từ chiếc nồi trên tay Thẩm Thường Hi.
“Đây là gì?” Anh nói, ánh mắt chán ghét nhìn vào trong nồi.
“Bún ốc Liễu Châu đó giám đốc.” Thẩm Thường Hi dương dương tự đắc nói vô cùng dõng dạc.
“Ai cho phép cô tự ý mang mấy thứ nặng mùi này vào trong nhà, cô quên hết điều khoản mình vừa ký hôm qua rồi à?” Lê Cảnh Nghi vẫn bịt mũi, nín thở nói.
“Ồ vậy à, tôi lại chỉ nhớ có điều khoản giữ gìn vệ sinh chung thôi, không có nói đến không cho ăn tối.”
“Không nói cô không được ăn tối, nhưng những thứ như thế này từ sau không được mang vào nhà.” Lê Cảnh Nghi nhíu mày nhắc nhở.
“Vậy không được à, đây là món ăn yêu thích của tôi.
Ngay cả món ăn yêu thích cũng không được ăn vậy thì tôi còn ở đây làm gì? Mà nhắc mới nhớ, giám đốc anh chưa từng ăn bún ốc sao?” Thẩm Thường Hi vẫn còn đang trong dư âm của chiến thắng, không thể nào không khịa anh được vài câu.
Thế nào hả, có phải thấy khó chịu lắm không, cho anh khinh thường tôi.
“Cho cô hai sự lựa chọn.
Một là ngay lập tức đem thứ này này đi, hai là cô rời đi.
Tôi rất sẵn lòng nhận tiền vi phạm hợp đồng của cô đấy.” Anh không trả lời câu hỏi của cô mà ngược lại bắt đầu không kiên nhẫn cảnh cáo.
“Anh… Dựa vào cái gì mà bắt tôi bồi thường vi phạm hợp đồng chứ?”
“Tôi… Vậy tối nay tôi ăn cái gì?” Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Lê Cảnh Nghi, Thẩm Thường Hi không khỏi xót thương thân phận mình.
Bây giờ cô là nhân viên, anh là ông chủ, một lời nói của anh, cho dù không có tội cũng thành có tội.
Cô lại còn bày đặt ở đây trả thù.
Đúng là tự rước bực vào người.
Hôm nào cũng phải làm việc quần quật, cứ như vậy cô chưa chết vì mệt cũng chết vì đói mất..