Thẩm Thường Hi tưởng anh sẽ hỏi cô: Tại sao thế?
Bởi với tư duy logic của người bình thường chắc chắn đều sẽ như vậy.
Sau đó lời thoại tiếp theo của cô sẽ là “Vì trong tim em có anh đang làm loạn…”
Vậy mà mọi sự suy tính của cô đều sai, anh thản nhiên đáp lại một câu: “Cô bị bệnh tim sao? Bị bệnh thì nên đi bệnh viện.”
“…” Thẩm Thường Hi nghệt mặt, tâm trạng trêu chọc tán tỉnh anh bốc hơi trong tích tắc.
‘Làm ơn đi, Lê cảnh Nghi, anh có thể bớt thẳng lại cho tôi một chút được không?’ Tiếng lòng của Thường Hi ra sức gào thét.
Lê Cảnh Nghi không hổ là thánh phá game của thời đại mới, kịch bản cô tốn công tốn sức tốn bao tâm tư dựng lên chưa lúc nào mà áp dụng thành công lên người anh.
Cô khóc thầm trong lòng, cô muốn cưa đổ anh sao mà khó khăn quá! Cái cây cổ thụ thẳng tắp này chắc hẳn rất khó để cưa tay đây.
Sau một lúc hàn huyên chào hỏi lẫn nhau giữa các ông chủ lớn, Thẩm Thường Hi buồn bực, quyết định đi loanh loanh tìm đồ ăn.
Để lại Lê Cảnh Nghi đang quay cuồng trong vòng giao hảo.
Mỏi mắt tìm được đồ ăn yêu thích.
Đang định thẳng tiến tới mục tiêu, Thẩm Thường Hi nghe thấy giọng nói vang vọng từ một góc nào đó.
“A Hi!”
Nghe được thanh âm vô cùng quen thuộc này, Thẩm Thường Hi không khỏi rùng mình, chỉ mấy giây sau liền nhận ra được người gọi là ai.
Cô ra sức giả điếc, nhẹ nhàng đặt đĩa đồ ăn xuống bàn, sau đó bước đi thật tự nhiên về phía trước, trong lòng cầu trời khấn phật là vị kia sẽ từ bỏ mà buông tha cho cô.
Tuy cô tỏ ra hết sức tự nhiên.
Giống như cái tên Hi gì đó với cô hoàn toàn không một chút liên quan nhưng chung quy vẫn là người kia nắm rõ cô như lòng bàn tay, nhìn cô từ nhỏ tới lớn, cho dù cô có hóa thành tro cũng nhận ra.
“Thẩm Thường Hi, em còn không đứng lại cho anh!”
Giọng nói chứa đựng sự phẫn nộ xen lẫn sốt sắng của đối phương ngay lập tức thu về vô số ánh mắt của những người đứng gần đó.
Thẩm Thường Hi mặt nhăn như khỉ ăn phải ớt, lại sợ kinh động tới nhiều người liền cắn răng che mặt, một mạch quay về phía cái người không biết điều kia.
“Anh đi theo em ra đây!” Cô túm tay người kia kéo lôi đi xềnh xệch giữa con mắt kỳ quái của đám đông.
Ra đến hành lang của sảnh chính, Thẩm Thường Hi cảm thấy an toàn rồi mới buông tay người kia ra, thở phào nhẹ nhõm.
“Quả nhiên là em.
Hóa ra em trốn ở đây.
Em lôi anh ra đây làm gì?” Thẩm Thành bị em gái không nói không rằng lôi ra ngoài, vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
Thẩm Thành ba ngày trước nhận được thư mời tới Giang Thành tham dự tiệc rượu của một người bạn, mất công đi một chuyến ai dè lại có thu hoạch bất ngờ.
Cô em gái yêu dấu bỏ nhà đi mấy tháng nay bặt vô âm tín, mấy lần ba Thẩm cử thám tử đi thăm dò thử cũng không thấy.
Trốn kỹ như vậy hóa ra lại trốn đến tận đây.
Đúng là trùng hợp đến mức anh cũng phải kinh ngạc.
“Anh to tiếng như vậy làm gì?” Thẩm Thường Hi tay chống hông thở dốc, chột dạ ra dấu.
“Hơ, em còn sợ người khác biết là em bỏ nhà ra đi cơ à.” Thẩm Thành nhìn cô em gái mấy tháng không gặp nay đã có chút thay đổi.
Dáng vẻ gầy đi, khuôn mặt hốc hác hơn duy chỉ có bộ dạng hấp tấp mà ương ngạnh này có vẻ vẫn không thay đổi.
“Còn không phải là ba mẹ quá cứng đầu ư? Bắt ép em làm chuyện mà em không muốn.”
“Là ai cứng đầu hả, không phải là em sao?” Dù anh rất thương em nhưng vẫn cố cứng đầu.
“Ba không ép em thì em…”
“Được rồi dừng ở đây đi.” Thẩm Thành giơ tay giảng hòa trước.
Cãi nhau với bà cố nội này lúc nào cũng chỉ có rước bực vào người, cuối cùng vẫn là nên lùi một bước còn đỡ tốn thời gian.
“Sao em lại ở đây? Em làm gì ở đây? Bây giờ em đang ở đâu? Em mau nói cho anh biết.” Thẩm Thành gấp gáp truy hỏi.
“Anh không cần biết, chỉ cần biết là bây giờ em sống rất tốt là được.” Thẩm Thường Hi khoanh tay, vẫn cứng miệng đến cùng.
Là ai cũng đừng mong cậy được miệng của cô ra.
“Anh có thể không quản à? Em là em gái của anh.”
“Vậy nên anh càng phải ủng hộ em.
Lâu như vậy rồi vẫn không thuyết phục được ba, chẳng biết anh làm cái gì nữa.”
“Em…” Thẩm Thành không nói lại em, rút điện thoại trong túi áo vest ra: “Không được, anh phải nói chuyện này cho mẹ.”
Không ngờ, Thẩm Thường Hi giống như con sóc nhỏ, nhanh như cắt đã vồ lấy điện thoại từ tay anh.
“Em đưa điện thoại cho anh.” Anh nghiêm mặt.
“Không đưa, trừ khi anh hứa với em không nói cho ba mẹ biết việc em đang ở đây.” Thẩm Thường Hi vòng tay giấu điện thoại của anh ở sau lưng, hếch mắt lên kiêu ngạo.
“Em tưởng em giấu điện thoại của anh là anh không làm gì được em à.
Bao nhiêu năm ở cùng nhau em còn không biết tính anh?”
“Vậy anh cũng không phải không hiểu tính của em.
Em đã quyết chuyện gì thì nhất định phải làm cho bằng được, chừng nào ba đồng ý với em thì hẵng mơ tới chuyện em về nhà.”
“Anh à, anh và em cùng phe với nhau còn gì.” Cô nói tiếp, lần này đổi chiến thuật làm nũng.
Sấn tới khoác lấy tay Thẩm Thành.
“Ai cùng phe với em.
Anh mới không phải.” Thẩm Thành quay mặt đi, chỉ sợ sẽ mềm lòng trước chiêu trò của em gái.
“Được rồi, muốn anh không nói cho ba mẹ biết cũng được.
Có điều em phải cho anh biết chỗ em ở hiện tại, được không?” Thẩm Thành nhẹ giọng gặng hỏi.
“Có quỷ mới tin anh.
Anh không biết bí mật thương nghiệp, cho dù có là người thân tín cũng không thể tin tưởng à?” Thẩm Thường Hi bĩu môi.
Lúc này điện thoại trên tay lại reo điên cuồng.
Thẩm Thường Hi đoán Lê Cảnh Nghi chắc chắn không nhìn thấy cô nên đã gọi điện đến giục.
“Không nói với anh nữa, bây giờ em có chuyện phải đi rồi, anh nhớ không được nói cho ba mẹ biết đâu đó.
Anh mà nói thì tình anh em chúng ta coi như chấm dứt từ đây.” Thẩm Thành nói còn chưa hết chuyện thì Thẩm Thường Hi đã hấp tấp chạy đi.
“Này em thật sự muốn đấu với cả nhà tới cùng đấy à?”
“Xem tâm trạng.” Thẩm Thường Hi đi trước vẫy tay, để Thẩm Thành đứng ở hành lang không một bóng người ra sức thở dài.
“Hừ, con nhỏ cứng đầu, không sống nổi với nó quá!” Thẩm Thành lắc đầu bất lực trước sự ương bướng của em gái.
Sau đó anh cũng nhanh chóng rời khỏi.
***
Lê Cảnh Nghi sau khi thoát khỏi vòng giao tiếp, theo thói quen đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của trợ lý nhỏ nhưng đảo qua mấy lượt lại không tìm thấy.
Anh vừa định gọi điện thoại cho cô thì lại nghe thấy cái tên quen thuộc vang lên ở cách đó không xa.
Lần đầu tiên rồi lần thứ hai.
Anh nhíu mày, đưa mắt về phía một vài người cũng đang hướng mắt vào thì thấy ở khoảng cách không xa, Thẩm Thường Hi cầm tay một người đàn ông tầm tuổi như anh kéo ra ra bên ngoài.
Bọn họ đi rất nhanh, thoáng chốc đã không thấy đâu nữa.
Mới đầu vì có chút lo lắng, Lê Cảnh Nghi đã không do dự đi theo, ai ngờ đi đến nơi thì thấy ở hành lang không có bóng người.
Bọn họ lôi lôi kéo kéo, hành động thân mật.
Ở khoảng cách xa Lê Cảnh Nghi không nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ thấy Thẩm Thường Hi nói gì đó với người kia, thi thoảng lại cau mày, giống như là đang giận dỗi.
Sau đó lại cười cười, lại khoác tay…
Nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim anh giống như bị ai đó đột ngột đâm một nhát.
Anh cũng không hiểu nổi bản thân đang bị cái gì mà vô cùng khó chịu.
Đến sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.
Rồi sau đó không hiểu tại sao anh đã vô thức rút điện thoại gọi cho cô..