Tống Trần chạy đi lấy đồ ăn mà Thẩm Thường Hi đặt rồi cho người giao đến phòng bảo vệ.
Sau khi đưa cơm hộp lên bàn, liền không khỏi kỳ quái nhìn Lê Cảnh Nghi trên mặt từ đầu tới cuối đều là tình ý.
Càng dấy lên nghi ngờ đây chính là biểu hiện của những con người đang yêu.
Người mà giám đốc nói rốt cuộc là ai.
Quả thật mờ ám nha.
Hôm qua gặp được Thẩm Thường Hi dưới thân phận là giám đốc chiến lược của Cơ Hàng.
Hôm nay sếp anh liền biến thành bộ dạng dọa người này, còn liên tục nhìn điện thoại, lúc thì cười lúc lại nhăn mặt, cái người nổi tiếng tâm bất biến kia tâm lý lại có thể biến hóa như thời tiết.
Đây không phải là…
“Giám đốc, cơm hộp này không phải là của Thẩm tiểu thư đặt đó chứ? Không lẽ anh với cô Thẩm…”
“…” Lê Cảnh Nghi không nói gì nhưng biểu hiện đã trả lời tất cả.
Còn hơn cả việc thừa nhận trực tiếp.
Tống Trần không khỏi bất ngờ, suýt chút nữa réo lên.
Cũng may kiềm chế được mà không nhảy cẫng lên.
Giám đốc cuối cùng cũng được tốt nghiệp lớp đào tạo theo đuổi con gái.
Tuy quá trình không được hoàn hảo nhưng kết quả lại thành công mỹ mãn.
Anh thân là quân sư quạt mo cũng cảm thấy ấm lòng thay.
“Giám đốc!” Trong phút giây cảm động dâng trào muốn rớt nước mắt, Tống trần trào phúng giơ tay tâm đắc: “Chúc mừng anh cuối cùng đã thoát được kiếp độc thân từ trong trứng.”
Cô Thẩm mà không đến đây, không biết đám mây đen trên đầu Lê Cảnh Nghi bao giờ mới có thể tan hết.
“Ừm, cậu có muốn ăn không? Hình như cô ấy đặt hơi nhiều rồi.” Lê Cảnh Nghi mở hộp đồ ăn ra thấy có hai phần.
Thẩm Thường Hi có lẽ đã đặt cho cả thư ký Tống nữa.
“Ài, giám đốc quên rồi sao, tôi đương nhiên là có cơm bà xã nấu rồi?”
Thấy bộ dạng như không tin được vào tai mình của Lê Cảnh Nghi, Tống Trần không nhịn được cười nhưng cố nhịn lại để không thất thố.
“Chứ không giám đốc nghĩ có vợ để làm gì.
Tôi đợi tin tức tốt thứ hai đến sớm từ anh đấy giám đốc.
Ba mươi chưa phải là tết, anh không tranh thủ thì bạn gái mình trở thành vợ người khác cũng không có gì kỳ lạ đâu à.”
“…” Thấy Lê Cảnh Nghi bắt đầu âm trầm, Tống Trần không dám nhiều lời nữa.
“Cậu mới thay kính à?” Lê Cảnh Nghi ho nhẹ một tiếng.
Hai người đàn ông ở đây khoe khoang tâng bốc người phụ nữ của mình nghĩ thế nào cũng thấy không hợp phong thái.
“Vâng thưa giám đốc.” Tống Trần cười tủm tỉm nói: “Đẹp không giám đốc?”
“Ừm.
Rất hợp với cậu.”
“Cảm ơn giám đốc.
Vậy… anh dùng bữa bạn gái đặt vui vẻ nha.” Trước khi đi Tống Trần còn không quên trêu chọc người đàn ông vừa thoát kiếp độc thân đang hết sức tán thưởng hộp cơm còn hơn là ký được hợp đồng lớn.
Một tuần yêu đương ngọt ngào, dự án Garlic mà Cơ Hàng và Việt Trí đang giành nhau cũng kết thúc trong ‘êm đẹp’.
Sau khi nhận được thông báo bị vụt mất hợp đồng lớn trong tay, vài nhân viên cốt cán trong phòng thi nhau đến an ủi Thẩm Thường Hi.
Còn có cả Vân Hòa hết sức lo lắng Thẩm Thường Hi trước giờ luôn độc tài quyết đoán, làm gì cũng thuận lợi, dự án nào cũng thông qua, lần đầu để thua một hợp đồng lớn sẽ bị đả kích quá nặng.
“Giám đốc, chị đừng buồn nữa.
Việt Trí là công ty lớn, sức cạnh tranh với chúng ta đương nhiên cũng lớn, thua trong tay Việt Trí cũng không có gì là xấu.
Hơn nữa chúng ta cũng chỉ kém có một chút nữa…”
“Cô không biết an ủi cái gì thì đừng có nói.
Cái gì mà chỉ kém một chút nữa chứ.
Nghe nó có tức hơn không?” Một nhân viên không nghe nổi kiểu an ủi không suy nghĩ này, ra sức huých vào vai người kia.
“Biết rồi biết rồi mà.”
Thẩm Thường Hi thấy những nhân viên mới hết sức nhiệt tình, hết lòng an ủi một giám đốc chiến lược mới đến đã làm hỏng một dự án lớn giống như cô liền không khỏi cảm động.
“Lần này mọi người đã vất vả rồi.
Sau này Thẩm Thường Hi tôi nhất định sẽ không để xảy ra sai lầm như vậy một lần nào nữa đâu.”
“Giám đốc, chị đừng nói vậy.
Bọn em tin tưởng ở chị mà.”
“Đúng đó, đúng đó.
Nghe danh tiếng của chị ở Nhất Thành cũng đủ để cho chúng em thắp nhang bảy bay bốn mươi chín lần rồi.”
Cơ Hàng chỉ là một nhánh nhỏ của Thẩm Thị ở Nhất Thành, tuy doanh thu hàng năm giữ ở mức ổn định nhưng so với các chi nhánh của thẩm Thị, công ty lớn trong cả nước vẫn là công ty có hiệu suất kém hơn.
Việc con gái cưng trong tin đồn kiêm giám đốc chiến lược của công ty lớn lại tới đây điều hành chi nhánh cũng giống như là mời được phật tổ về vậy.
Vậy nên sau khi nghe được tin tức này ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Thường Hi tâm trạng muộn phiền, dù thua trong tay Lê Cảnh Nghi tâm phục khẩu phục nhưng cũng có chút thất vọng.
Sau khi ném túi xách lên bàn liền chui vào lòng bạn trai để giải tỏa.
“Chuyện hôm nay em vẫn còn giận à?” Anh vuốt mái tóc cô, nhẹ giọng nói.
“Người thua thì làm gì có quyền nổi giận chứ.” Thường Hi không nhìn anh, đem tóc phủ kín chân anh, nghe ngữ khí có vẻ như rất giận.
“Sao em lại nói như vậy, em đã làm rất tốt rồi.
Em không biết đứng trước một đối thủ như em khiến anh sợ tới nỗi hô hấp không thông không?”
“…” Thẩm Thường Hi nghiêm mặt nhìn anh.
Không vui một chút nào.
“Bây giờ em đang không có tâm trạng đâu, anh đừng có chọc em.” Cô ngồi thẳng dậy, mái tóc rời khỏi bàn tay ấm áp của anh còn lưu lại sự dịu dàng sau đó rót nước vào cốc rồi ngửa cổ lên uống một hơi.
“Em có nghe ông chủ Garlic nói, nếu xét về sáng tạo, Việt Trí không so được với Cơ Hàng.
Còn nói…”
“Lê Cảnh Nghi anh không biết an ủi thì có thể im lặng lại.
Anh có biết khoảng cách xa nhất trên đời này là gì không? Không phải là không có được mà là chỉ thiếu chút nữa.”
Cô biết đây không phải là lỗi của anh, nhưng lúc nhìn khuôn mặt vô tội của anh liền không nhịn được mà ủy khuất.
Càng không nhịn được mà phát tiết trước mặt anh.
Kiếm Hiệp Hay
“Nếu em đã không thể nguôi giận, anh có một tin tốt.
Em có muốn nghe không?” Anh đột nhiên nói với cô.
Cô thở dài trong lòng không ngừng cảm thán.
Hôm nay tâm trạng không được tốt, còn có thể có tin tức nào an ủi được cô nữa, nhưng anh nói là tin tốt nên có thể miễn cưỡng nghe tạm.
Lê Cảnh Nghi ngồi nghiêm chỉnh, bộ dạng lãnh đạm kể lại: “Hôm nay nói chuyện với ông chủ Garlic, ông ấy nói công ty hiện tại vẫn còn dự án bổ sung, mặc dù không lớn bằng dự án cũ nhưng cũng là một dự án quan trọng.
Anh nghĩ đi nghĩ lại, nước phù sa không chảy ruộng ngoài quyết định đề cử Cơ Hàng.
Nếu như em đồng ý thì…”
“Đồng ý đồng ý, dĩ nhiên đồng ý.
Mấy dự án bên Garlic có công ty nào không muốn lấy được chứ.” Lê Cảnh Nghi còn chưa kịp nói hết câu, không cần suy nghĩ lấy nửa giây Thẩm Thường Hi đã ngay lập tức reo lên.
Ánh mắt cô sáng rực nhìn anh, suýt quên luôn cảm giác buồn bực ban nãy.
“Anh biết em sẽ không bỏ lỡ cơ hội nên cũng đã thay em thuyết phục ông chủ Garlic Garlic bây giờ có lẽ đã gọi xác nhận cho bộ phận chiến lược công ty em rồi.” Anh nói khẽ xoa xoa đầu cô.
“Thật… thật á?” Thẩm Thường Hi ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Lê Cảnh Nghi nhún vai, vừa nói dứt lời, điện thoại trong túi của cô liền reo lên điên cuồng.
Thẩm Thường Hi nhanh như cắt vồ lấy điện thoại.
Nói chuyện mấy câu với người đầu giây bên kia, gương mặt đang từ thất vọng bỗng nhiên bừng sáng.
“Cảnh Nghi!” Thẩm Thường Hi cúp điện thoại đột nhiên reo lên.
Sau giây phút cảm khái dâng trào, liền nhào vào ôm lấy cổ anh: “Cảm ơn anh.
Cảm ơn anh rất nhiều.”
“Bây giờ em còn tức giận nữa không?”
Đừng nói là tức giận, bây giờ cô yêu anh chết đi được.
Tin tức này đối với cô không phải là tin tức tốt mà là tin vô cùng tốt..