Thẩm Thường Hi ngồi trong phòng đợi anh không có việc gì làm đành đọc hết thành phần trong các loại thuốc màu sắc sặc sỡ có trong tầm mắt của cô.
Anh phải nghĩ cô yếu ớt tới mức nào mà mang theo nhiều thuốc như vậy chứ!
Thẩm Thường Hi chậc lưỡi vừa cầm lên xem vừa cảm thán.
Sau đó nửa tiếng trôi qua mà Lê Cảnh Nghi vẫn chưa về, cô ngủ cả buổi chiều nên cả người đầy mồ hôi đành quyết định đi tắm trước trong lúc đợi anh về.
Quyết định xong, Thẩm Thường Hi tiến đến mở cửa tủ quần áo, ngay cả cái tủ cũng làm một cách trịnh trọng nhất có thể, tủ lớn màu sơn vàng lấp lánh nhìn giống như dát vàng.
Quần áo bên trong đã được xếp gọn gàng duy nhất chỉ có đống đồ lót là không được xếp cẩn thận, thậm chí có phần hơi lộn xộn cho thấy chúng hoàn toàn chỉ được bỏ qua loa vào bên trong.
Nhìn đống hỗn độn này trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ mơ hồ, vừa xấu hổ vừa buồn cười.
Người nghiêm túc như anh thấy đống đồ này bỏ ra không được cất vào không xong.
Kết quả là…
Thẩm Thường Hi nghĩ nghĩ rồi ngồi cười một mình sau đó chọn lấy một bộ đồ bình thường rồi đi vào phòng tắm.
Cũng may phòng tắm ở đây không quá bắt mắt, không giống với tưởng tượng là một phòng tắm bốn bề trong suốt làm bằng thủy tinh có như không có.
Người bên ngoài nhìn thấy hết không sót tý nào bên trong.
….
Ay da!
Nửa tiếng sau, Lê Cảnh Nghi về khách sạn, dùng thẻ từ cà cửa vừa mở được ra thì nghe âm thanh của Thẩm Thường Hi cùng tiếng nước chảy phát ra từ trong phòng tắm.
Trong đầu lúc này là cảnh tượng kinh hoàng, anh đặt đồ ăn xuống bàn liền tức tốc phi ngay vào trong.
“Lê Cảnh Nghi anh…anh ra ngoài cho em.”
Vừa mở cửa ra bên trong là tiếng thét chói tai.
Cảnh tượng quả thật ‘kinh hoàng’
Lê Cảnh Nghi hồi hồn trong mấy giây liền bị đuổi ra ngoài không thương tiếc.
Sau cánh cửa, Thẩm Thường Hi ngây người đứng trân trối nhìn bờ tường trắng phẳng lì không một vết gợn, hai má nóng bừng.
Cô nhìn xuống dưới, khắp người không một miếng vải che thân.
Trong đầu nổ đùng một tiếng.
Cảm thấy trong một khắc toàn bộ danh tiết của mình gìn giữ hơn hai mươi ba năm cuộc đời đều bị mất sạch.
Bên ngoài vẫn còn ong ong giọng nói âm trầm nhẹ lướt qua cõi lòng hoảng loạn tột độ của cô: “Xin lỗi em, anh tưởng bên trong xảy ra chuyện.”
Có thể có chuyện long trời lở đất gì chứ, cho dù trời có sập, đất có rung, cô có bị trượt chân ngã trong bồn tắm cũng không muốn chuyện xấu hổ này xảy ra.
Tại sao? Tại sao cô lại không khóa cửa trong, tại sao lúc nãy phấn khích chỉ vì mấy bom tắm màu sắc lạ lùng.
Có gì hay ho chứ? Bây giờ cô làm sao dám đối mặt với anh đây… Thẩm Thường Hi ôm lấy hai má nóng bừng liên tục tự trách móc bản thân.
Thấy bên trong không có tiếng động, Lê Cảnh Nghi ở bên ngoài không khỏi lo lắng.
“Em không sao chứ? Anh không nhìn thấy gì hết.”
“Anh nói dối, báo cáo chỉ sai sót có một lỗi nhỏ anh cũng nhìn ra được.
Sao anh có thể không thấy gì chứ.” Cô lớn giọng nói với ra.
Sự xấu hổ cách nhau thông qua một cánh cửa.
“…” Không có tiếng trả lời, anh phủ nhận thêm một câu nữa là cô có thể miễn cưỡng tự ép mình tin tưởng rồi.
“Em… em vừa ốm dậy đừng đứng trong phòng tắm quá lâu.” Qua một lúc anh mới lên tiếng tiếp.
Thẩm Thường Hi khóc không ra nước mắt.
Bây giờ cô thà ốm liệt giường còn hơn là ở trong diện không dám gặp người như bây giờ.
***
Ba mươi phút thất thần tự trách.
Ba mươi phút lấy lại tinh thần, ba mươi phút chuẩn bị tâm lý, mười phút lấy can đảm mở cửa.
Thẩm Thường Hi muối mặt, dè dặt mở cửa phòng tắm xa xỉ, cho dù có thích tới cỡ nào cũng không thể ở bên trong cả đời.
“Thực ra ban nãy anh thật sự không nhìn thấy gì, phòng tắm hơi nước mờ mịt, anh còn không nhìn rõ mặt của em.
Em...!không cần phải để ý.” Lê Cảnh Nghi ngồi đợi cô ở ghế, trên mặt thoáng hiện khó xử.
Trời ơi, bây giờ không phải là anh nên càng ít nói càng tốt hay sao? Thẩm Thường Hi cùi mặt, hai má vẫn chưa hết đỏ.
“Xin lỗi em, lần sau có chuyện gì anh cũng sẽ đánh tiếng với em trước… Sẽ không tùy tiện vào phòng của em nữa.” Anh áy náy giơ ba ngón tay bảo đảm.
“Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây.
Từ bây giờ anh quên hết chuyện hôm nay cho em.” Thẩm Thường Hi lúc này hận không có cái lỗ nào chui xuống.
“Ừm.” Anh nghiêm chỉnh gật đầu.
Gác lại chuyện xấu hổ, Thẩm Thường Hi quyết định sẽ coi nó giống như thức ăn mà tiêu hóa hết trong bữa cơm tối nay.
“Đây là… đồ Trung sao?” Cô mở túi bóng đựng đồ ăn liền phát hiện bên trong toàn là những món ăn quen thuộc.
“Phải.
Trong khách sạn không có bán đồ Trung, anh sợ em mới ốm dậy nên ăn không quen đồ ăn ở đây.”
Xung quanh đây không có bán anh thậm chí đã phải đi taxi để đến được một cửa hàng gần nhất nhưng cũng cách khách sạn mười kilomet.
Thấy vẻ mặt đầy thành ý của anh như vậy, cơn giận của cô bỗng nhiên tan biến hết.
Cô múc một thìa canh đậu, mùi vị không tồi, tuy không bằng trong nước nhưng đến tận đây mà cũng có thể ăn đồ ăn được món này đã là không dễ.
Hôm đó cùng với tâm trạng phấn chấn và cái bụng trống rỗng suốt cả một ngày, cô đã ăn hết sạch những thứ mà anh mang về.
Sau khi ăn xong, buổi tối là thời gian đi ngủ.
Lê Cảnh Nghi điều chỉnh nhiệt độ về mức cao hơn.
Để ban đêm nhiệt độ xuống thấp cũng không bị lạnh sau đó anh nằm ở ghế sô pha, còn cô nằm ở giường, hai người cách nhau một lối đi.
Được một lúc sau khi đã trở đi trở lại nhiều lần cũng không ngủ được.
Có lẽ vì hôm nay nằm ngủ cả một ngày nên bây giờ không còn buồn ngủ nữa.
Cô quay người nhìn sang phía đối diện thấy anh đang nhắm mắt nằm yên tĩnh trên ghế.
“Cảnh Nghi.
Anh có lạnh không?” Cô nhỏ giọng lên tiếng.
Nghe thấy tiếng của cô, anh quả nhiên còn thức, mi mắt khép hờ mở ra, quay sang cô, ánh mắt dưới màn đêm mờ đục âm trầm: “Sao vậy? Em cảm thấy lạnh à?”
“Em là đang hỏi anh, em đương nhiên không lạnh.” Cô chỉ vào chăn trên người.
“Anh không lạnh.
Có điều sô pha hơi ngắn.”
Không phải là do sô pha hơi ngắn mà là chân của anh quá dài.
Sô pha là làm theo tiêu chuẩn chiều cao của mọi người.
Cô nhìn dáng vẻ co ro của anh trên chiếc sô pha lén đau lòng.
“Em mau ngủ đi, ngày mai dậy sớm cùng tôi tới mấy nơi.”
“Vâng.”
Được yên một lúc, Thẩm Thường Hi lại trở người qua lại mấy lần, cuối cùng không nhịn được mà đề nghị.
“Cảnh Nghi! Hay là… anh lên đây nằm đi, giường này đủ rộng cho hai người.”
Thấy anh nằm trên sô pha không thoải mái, lòng cô cũng khó chịu.
“Anh có thể không?”
“Có thể.”
Thẩm Thường Hi phản ứng theo bản năng nhưng lúc trả lời xong lại cảm thấy lời thoại có chút kỳ lạ, dù trong sáng đến mấy cũng khiến cho người ta không thể không suy nghĩ xa xôi nhưng cô còn chưa kịp rút lại lời thì anh đã đứng lên tiến về phía cô.
Bước đi của anh rất nhẹ, tiếng bước chân cũng rất êm, sau đó lại khẽ khàng ngồi lên giường.
Mỗi một cử động của anh đều khiến toàn thân cô căng cứng, tay đặt hai bên hông nắm chặt, bộ dạng vô cùng mất tự nhiên.
Cô không hình dung nổi sao lúc nãy đề nghị anh cùng nằm chung một giường với mình đã dứt khoát và mạnh bạo như thế nào.
Chuyện này nếu như để Tô Mộng Nhiên biết được không biết sẽ có phản ứng lớn như thế nào nữa..