Nhật Kí Thần Linh

Chương 117

Muốn làm liền làm ngay! Lăng hai hàm răng cắn thật chặt thật chặt lấy. Cánh tay phải cũng đi theo biến hóa, trở nên thật to lớn.

Cánh tay ấy một vung lên! Xúc thẳng thật mạnh vào nơi mảnh đất ven bờ~ Cả người bật hết sức lực nhấc tay!!!

- Rắc… rắc rắc rắc…~

- Ầm ầm ầmmm…!

- Rầm!!! Rầm…!

Đất đá ven bờ bị lật tung lên kêu răng rắc như rên rỉ. Phía nơi thật xa nhà cửa ven hồ cũng bởi vì thế mà rung rung lắc lắc như muốn sụp đổ đến nơi~ À không! Đã có không ít tòa nhà bị sụp đổ rồi~ Có điều Lăng hiện tại đã hoàn toàn không quan tâm hành động phá hoại của công của mình.

Vận hết toàn lực giơ lên! Cả một khối đất thật to giờ bị cậu chàng nâng bổng lên giữa không trung!!!

Há! Cậu ta đây là muốn nâng đất đá ném chết Voban đấy mà~

Thân hình hơi xoay người. Mảnh đất đá to lớn kia được cậu chàng hơi hạ xuống làm tư thế ném~

Chỉ cần Lăng giờ vung tay lên ném đi…! Khối đất to như núi này ngay tức thì sẽ biến thành Thái Sơn áp đỉnh đánh thẳng về phía đối thủ!!!

Voban ở phía nơi xa xa, nhìn thấy vậy cũng không tránh khỏi nhăn mặt nhíu mày.

Đối thủ thật quá ư hổ báo cáo chồn??? Giới trẻ ngày nay thật móa nó Táo Bạo!!! Hầu tước Đông Âu trong lòng buồn bực nghĩ.

Hành động của Lăng hiển nhiên không thể tránh thoát khỏi ánh mắt của ông ta. Có điều cho dù biết cũng vô dụng! Hơn nữa nếu bị như núi đất đá kia ném tới… Cũng thật là một phiền phức không nhỏ~ Hơn nữa sau đó liền không tránh khỏi những sự việc tương tự như thế không ngừng tái diễn. Có ném đá lần một tất nhiên sẽ có ném đá lần thứ hai~ Ưu thế mà ông xây dựng được vào lúc này cũng bởi vậy liền hủy bỏ. Voban tất nhiên sẽ không chấp nhận để điều đó xảy ra!

Có lẽ đã đến lúc kết thúc cuộc nháo kịch này rồi~

Cuộc đi săn kéo dài cho đến hiện tại cũng đã không còn mấy thú vị! Hầu tước Đông Âu nghĩ vậy, lập tức muốn sử dụng ra một loại quyền năng khác cực kì bá đạo của mình để kết thúc trận chiến.

Đôi mắt của Solom! Biến mọi thứ trong tầm mắt ông thành muối hết~

Phía bên kia, đang nâng khối đất lớn chuẩn bị ném đi, Lăng bỗng nhiên cả người rung mạnh!!! Hành động bởi thế đột nhiên khựng hẳn lại.

Chính đang trong lúc ngàn cân treo sợi tóc Voban sắp ra tay ấy! Một thứ vòng xoáy nước ầm ầm xuất hiện trên mặt hồ~ Lửa địa ngục của Voban cũng bởi vì nó xuất hiện mà bị kiềm chế chặt. Mặt hồ băng trải qua thiêu đốt giờ đây cũng đã biến trở về mặt nước như khi trước. Ngựa Giáp Sắt giống như được cứu sau tai nạn, nhanh chân thu nhỏ lùi vội về phía sau!

- Ừ?

Voban hầu tước ánh mắt nghi hoặc nhìn sang. Đôi mắt màu xanh lục đang chuẩn bị dùng ra quyền năng cũng đi theo đó thu hồi lại.

- Đây là???

Lăng tương tự vẻ mặt ngưng trọng nhìn trở về. Cái cảm giác rùng mình sợ run vừa rồi kia cũng bị cậu mạnh mẽ gán ghép lên cho nơi vòng xoáy vừa mới xuất hiện.

Đây hiển nhiên là một thứ gì đó vô cùng nguy hiểm. Cậu chàng là như thế thầm nghĩ~

- Vút!!!

- A!... Cái này???

Một thứ gì đó đột nhiên từ trên người cậu chàng bay vút đi ra, lao thẳng xuống vòng xoáy dưới nước. Thoáng cái không thấy tăm hơi~

Không đúng! Hẳn phải nói là một thứ gì đó đột nhiên từ trong không gian Tuyệt Mật Bảo Tàng của cậu đột nhiên bay vút ra. Tốc độ nhanh tới nỗi Lăng không cả kịp phản ứng.

Tâm thần lập tức chìm vào trong Tuyệt Mật Bảo Tàng không gian kiểm tra. Lúc này tuy rằng biểu hiện bề ngoài của quyền năng đã trở thành một tấm màn sáng bao bọc hình trứng gà. Có điều không gian ẩn chứa bên trong dường như cũng không có gì thay đổi cả~ Nguyễn Trọng Lăng vì vậy rất nhanh liền kiểm kê ra thứ vừa bay ra khỏi người mình là cái gì.

- Tiên Thư Sách Ước???

Vậy mà lại là Tiên thư sách ước cậu bỏ quên trong không gian Tuyệt Mật Bảo Tàng??? Lăng đột nhiên cảm thấy lo lo. Tâm thần hãi hùng khiếp vía không hiểu.

Tình thế trước mặt cũng không có để cho cậu có thêm càng nhiều thời gian ứng đối. Ngay khi Tiên Thư Sách Ước vừa biến mất vào trong dòng nước xoáy. Thế gian cũng dường như tất cả khựng hẳn lại.

Ừ! Tất nhiên chỉ là xoáy nước khổng lồ dừng hẳn lại gây cho người xem ảo giác mà thôi~

Tiếp sau đó… Ầmmm ầmmm vang một tiếng! Một cái đầu rồng bằng đá thật lớn đột nhiên từ trong dòng xoáy nước lao ra. Đầu rồng thật nhanh nhô lên. Tiếp theo sau đó là thân rồng dài thườn thượt. Mãi cho tới đuôi rồng hiện ra, thân thể đối phương ước chừng đã dài tới cả trăm mét rồi~

- G ràoooooo!!!!!!!!!!!

Một tiếng gầm lớn kinh thiên địa! Thân hình vùng vẫy giữa không trung~ Một con rồng đất, cơ thể phủ đầy rong rêu chính hiện ra trước mắt mọi người.

“Làm sao luôn cảm giác hình ảnh trước mắt quen quen nhỉ?” Lăng thầm than. Cơ thể thế nhưng theo bản năng âm thầm lùi lại.

- Ha ha ha…~ Sơn tinh, để xem lần này ngươi còn làm sao cùng ta đấu!!! Ha ha ha ha ha….!

Đầu rồng ầm ĩ cười to nói chuyện. Âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng bốn phía.

“Móa! Hóa ra là tên Thủy Tinh đây mà!

Hic! Lần này có vẻ nguy rồi~” Lăng vẻ mặt chợt tỉnh. Thoáng cái liền hiểu ra thân phận của con rồng đất trước mặt này. Mà nói đúng hơn hẳn chính là giọng nói của đối phương giúp cậu sực nhớ lại. Dù sao cả hai vừa mới gặp nhau còn chưa cách nổi ba ngày. Dù cho thân thể đối phương đã không còn giống nh lúc trước. Giọng nói thô bạo kia trong trí nhớ thế nhưng vẫn còn khắc ghi sâu sắc lắm~

Tất nhiên, dáng vẻ của Nguyễn Trọng Lăng trong con mắt của Thủy Tinh cũng là không có kém!

Kết quả, đầu rồng vừa mới cúi đầu nhìn lướt xuống dưới.

- Khốn kiếp! Lại là ngươi???

Mắt rồng đỏ rực. Miệng rồng há to, gào thét tức giận! Phương hướng nhằm thẳng về phía Nguyễn Trọng Lăng không di chuyển mảy may. Từ đó có thể thấy được vị thế của Lăng trong lòng Thủy Tinh hiện thời đã cao lớn tới chừng nào.

- A a a…~ Nhận lầm! Nhận lầm rồi~

- Không phải ta!!! Không phải ta! Chúng ta không quen biết nhau~ Ha ha… ha ha ha…~

Lăng cười mỉa đáp lời. Hai chân thế nhưng không có quên lùi vội trở về sau.

- Hừ! Ta quản người loại gì giun dế~

- Đi chết ngay đi cho ta!!!

Thủy Tinh cũng không có tâm tình nhàn nhã nghe Nguyễn Trọng Lăng ôn chuyện giãi bày. Cậu chàng lời nói còn chưa dứt, đối phương liền một cái Long Trảo Thủ, to lớn vuốt rồng tức thì đổ ập tới.

Khí thế hung ác! Ra tay vừa nhanh lại vừa chuẩn!!! Trọng Lăng ca mà dính phải đòn này sợ rằng không chết cũng phải lột một tầng da~

- Móa! Đã bảo không quen biết nhau rồi mà~

- Ngựa Sắt Sắt mau cứu anh!!!

- Hí luật luật! Hí luật luật!!!

Chân đạp Phong Hỏa Luân xoay người vọt thẳng. Lăng tất nhiên cũng không có quên gọi tên tiểu đệ kiêm bảo vệ của mình- Ngựa Giáp Sắt ra tay hộ giá.

Đối phương hành động cũng không có làm cho cậu thất vọng. Thủy Tinh vuốt rồng một lao tới. Ngựa Giáp Sắt cơ thể cũng tức thì biến hóa to lớn gấp cả trăm lần. Tốc độ nhanh như gió! Một cái huých đầu đâm thẳng về phía Long Trảo Thủ của đối phương.

- Rầm!!!... Ầm ầm ầm…~

Vuốt rồng bị đánh phá nát tan thành vô số tảng đá rơi xuống mặt nước. Ngựa Giáp Sắt tất nhiên cũng cả người bị dính đòn đau. Thân thể bật ngược bay đi chìm vào tận đáy hồ luôn! Cũng không biết sẽ sứt mẻ bao nhiêu miếng sau pha va chạm vừa rồi~

Cũng còn tốt! Tiếng nổ to lớn ấy kịp thời đánh thức một vị cấp bậc đại ca đang đứng ở nơi này tỉnh hồn lại.

- Ha ha ha ha ha…! Hay! Hay lắm!!! Cuộc đi săn ngày hôm nay thật là quá tuyệt rồi! Dòng máu của ta hiện giờ cũng đã sục sôi lên khó tả.

- Ngươi! Người là dị thần ở đất nước này đúng không?

- Ta tuyên bố! Ngày hôm nay người liền trở thành con mồi tốt nhất của ta rồi!!!

- Ngươi! Sẵn sàng chuẩn bị chết chưa, dị thần đất Việt?

Voban vẻ mặt cuồng ngạo lớn tiếng quát.

- Làm càn! Ngu xuẩn phàm nhân ngươi đây là muốn chết sao?

Vốn đang bực tức vì đòn đánh của mình bị một con ngựa sắt đen cản lại. Lời nói của Voban vào lúc này vang lên thật chẳng khác nào đang thêm dầu vào lửa. Thủy Tinh không chút chần chừ. Thân thể rồng đất hơi xoay người. Một cú quất đuôi ầm ầm ầm lao thẳng về phía Voban đang bay lơ lửng ở một bên.

Rõ ràng quất đuôi phải mạnh hơn nhiều so với chỉ dùng một chân vung tới rồi~ Thủy tinh một chiêu này tung ra hiển nhiên là muốn một đòn nghiền ép Voban thành thịt vụn cho hả giận!

Ngược lại, hầu tước Đông Âu của chúng ta tuy rằng lời lẽ hống hách điểm, thế nhưng cũng không phải là hạng dễ trêu gì.

Chỉ thấy đuôi rồng quất mạnh sắp tới…

- Ô U UUUUUUUU!!!!!!!

Một tiếng sói tru lên thật lớn. Thân thể của Voban hầu tước chỉ trong nháy mắt liền không ngừng biến hóa lớn lên lại lớn lên. Da tróc thịt bong! Một mảnh lại một mảnh lông sói màu bạc xuất hiện trên cơ thể lão ta! Trong khoảnh khắc Đông Âu hầu tước đã từ hình thái con người biến trở thành khổng lồ Ma sói.

Hai tay đi theo ngay sau đó vung lên trực diện chống đỡ với đuôi rồng quất tới!

Ai dám nói Voban hầu tước không biết đánh cận chiến nào???

- RẦMMMM!!!!

Âm thanh nổ mạnh kinh thiên động địa!

Trận chiến giữa hai vị vua từ đó trở nên biến hóa khó lường~



Kết thúc chương 117.
Bình Luận (0)
Comment