Nhật Kí Thần Linh

Chương 253

Dorgali là một thị trấn nhỏ nằm bên cạnh bờ biển cùng núi.

Nó có những thung lũng dài, cũng như bao quanh bởi những con sông chảy qua các sườn núi dốc. Erica từng đã nói rằng, Dorgali được bao phủ bởi những nguồn tài nguyên thiên nhiên phong phú, và được chỉ định làm đặc biệt công viên quốc gia.

Đi dọc trên con đường núi lúc nhấp nhô lúc gập ghềnh, chiếc xe buýt đang nhanh chóng tăng tốc.

- ….Hmm? Trời đang tối dần?

Nhìn ra phía ngoài từ cửa sổ, Lăng đột nhiên cảm thấy khung cảnh xung quanh dường như đang tối dần đi. Quả nhiên sau đó không lâu, bên trên bầu trời liền xuất hiện những đám mây màu xám xịt che phủ như một tấm màn dày.

- Trời mưa à? Không, dường như không phải là mưa.

Nghe thấy Lăng đang tự mình lẩm bẩm với chính mình, Erica quay đầu lại đối diện nhìn anh. Mà nhân đây còn cần phải nói thêm, mặc dù chỗ ngồi ở bên cạnh Lăng vẫn còn đang trống, cô ấy như cũ mặc kệ và ngồi ở hàng ghế đối diện, giống như không muốn có bất kì liên hệ gì với anh chàng.

- Vào thời gian này trong năm ở Sardinia, trời gần như không bao giờ đổ mưa, anh thậm chí còn không biết cả điều đó sao?

Khí hậu ở vùng Địa Trung Hải. Ấm, khô, và rất ít mưa. Nói chung rất thích hợp cho đi du lịch cùng mua sắm. Ai đó nhớ mang máng cuốn sách giới thiệu du lịch đã từng viết lên như thế. Cho tới về phần hòn đảo này, giống như vùng đất đối diện Napales, đều là nằm ở giữa Địa Trung Hải, rõ ràng đều thuộc về cùng một khu vực khí hậu rồi. Ừm? Chắc hẳn là như vậy đi!

- Điều đó có nghĩa là...

- Y như những gì anh đang tưởng tượng. Có lẽ một chuyện kỳ quặc nào đó sắp xảy ra, cũng nhiều khả năng đây là điềm báo về sự hiện diện của một vị dị thần.

Vài phút sau lời tiên đoán của Erica, chuyến xe buýt ngắn ngủi cuối cùng kết thúc.

Dorgali là thị trấn rất nhỏ nằm dưới chân một ngọn núi.

Chỉ có vài cửa hàng và một đồn cảnh sát nằm dọc bên con đường chính, nơi trạm xe buýt được đánh dấu bằng một tấm biển báo đơn giản. Sau khi xuống xe, điều đầu tiên Lăng và Erica trông thấy là những đám mây đen ở trên bầu trời. So với những gì mà họ đã thấy lúc trên xe, số lượng rõ ràng giờ đã nhiều và âm u hơn.

Bầu trời trong xanh một giờ trước dường như chưa bao giờ từng tồn tại, bầu trời u ám anh chàng tận mắt nhìn thấy lần đầu tiên ở Sardinia đang tạo cho Lăng một dự cảm xấu, giống như là sắp có chuyện gì đó tồi tệ muốn xảy ra.

- ... Nó tới rồi!

Erica vẻ mặt ngưng trọng, đột nhiên nói chuyện.

Kết quả là những giọt nước mưa bất chợt bắt đầu rơi lả tả như vả vào mặt Lăng. Khó chịu-ing…!

Cơn mưa xối xả cuối cùng cũng đã đến. Cơn mưa nặng trĩu đang bắn xuống từng giọt từng giọt, nhưng có lẽ đây không phải là thứ mà Erica đang ám chỉ. Ngay lúc bản thân Lăng suy nghĩ tới điều gì đó, bất thình lình một tia ánh sáng vàng chợt lóe sáng qua.

Đâm sầm xuống!

Tiếng sấm sét thét gào, nổ ầm ầm vang, và rồi gió cũng bắt đầu nhanh chóng nổi lên cùng một lúc.

… Một cơn gió bão! Một cơn gió bão thật lớn!

Không có lấy một dấu hiệu cảnh báo nào, cơn bão cứ như thế đổ ập đến một cách thô bạo. Và rồi Lăng bỗng thấy một con quái vật khổng lồ gì đó bỗng dưng xuất hiện ở bên trong.

Vô tư bay giữa lòng cơn bão bên trong bây giờ là một con thú bốn chân khổng lồ, có sừng và… Đậu má! Đây là một con Dê đang bay!

Tựa như một con quái vật khổng lồ đang lơ lửng trong không trung, con Dê khổng lồ không cánh, không lông vũ, mang tới gió, mây và mưa, cùng nhảy múa với tia sấm, ánh chớp trên cao bầu trời.

Vì khoảng cách còn rất xa, thế nên không thể xác định được kích thước chính xác của nó.

Tuy rằng như vậy, con vật này không thể nào nhỏ hơn con Heo Rừng ở Cagliari được. Bộ da và lông tóc của nó có màu trắng. Còn có nổi bật một cặp sừng dài ra từ phía đầu.

- G ràooooo!!!!

Gầm lên một tiếng!

Con Dê gầm lên rất to và vang xa, cùng lúc đó miệng nó thình lình thổi ra một cơn gió mạnh.

- “Gầm gào”

- Đuỳnh đoàng! Đuỳnh đoàng! Đuỳnh đoàng…!

Kêu thêm một tiếng nữa, xuất hiện giờ là những tia sấm sét nổ vang đang giáng xuống mặt đất.

Thị trấn này hầu như tất cả đều được làm bằng gỗ, nhưng vì trời mưa, nên may mắn là không cần phải lo lắng chuyện bởi vì sét đánh sẽ có hỏa hoạn diễn ra.

Mặc dù ngay cả khi như vậy, tai họa vẫn là một thực tế không thể nào thay đổi. Với ánh mắt chăm chú ngắm nhìn, Lăng giờ đang quan sát hình dáng khổng lồ của con Dê.

- Đây cũng là một hóa thân sinh ra từ vị thần hoàng kim kiếm kia ư?

Không ai có thể chính xác trả lời vấn đề của anh.

Tuy nhiên anh ấy vẫn nhận thấy được bên cạnh cô nàng Erica đột nhiên giống như có gì đó đang thay đổi, chuyện này khiến anh rất đỗi kinh ngạc.

Một cảm giác lộng lẫy như vàng và lửa, có thể thấy được một ý chí vô cùng dũng cảm và một tấm lòng tràn đầy nhiệt huyết đang toát ra từ vẻ đẹp và đôi mắt của cô.

Đó là dáng đứng oai nghiêm khó sánh được, như của một người chiến binh kì cựu trước giờ ra trận.

- Hãy đến đây đi, thanh kiếm của ta, Cuore di Leone. Thanh kiếm canh giữ ngai vàng của vị vua sư tử! Ta khẩn cầu đến từ tổ tiên sắc đồng đen. Xin hãy bảo hộ cho thân thể và tấm lòng hào hiệp này!

Niệm lên những câu chú ngữ bằng giọng vịnh than như một lời thần chú.

Ngay kế tiếp theo sau, thanh kiếm thon dài có phần quen mắt và một chiếc áo chiến đấu phục màu sọc đen đỏ bất chợt xuất hiện trên thân người cô. (Trời mới biết được cô nàng làm sao thay đổi xong nhanh như vậy quần áo). Dù sao đi nữa thì, cầm thanh gươm bên tay phải, chiến đấu đồng phục được thiết kế với những sọc đen rõ nét trên nền đỏ, đặc biệt hợp với vẻ đẹp và mái tóc vàng của Erica. Trong giây lát, Lăng cảm thấy mình dường như bị đã hút hết cả hồn.

- Tôi sẽ lại gần con Dê đó để thám thính. Anh nên chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu đi. Mặc dù chưa bao giờ được chứng kiến sức mạnh của một vị Diệt thần sư, thế nhưng mong rằng anh sẽ không để cho tôi phải thất vọng.

- Không phải đâu? Cô định tự mình đánh nhau với con thánh thú đó ư?

- Dĩ nhiên là không! Tôi chỉ muốn trước tiên thám thính sức mạnh của nó giúp anh mà thôi. Tất cả không phải đều trông cậy hết cả vào anh còn gì. Nếu như tôi đã chết, đó cũng sẽ chỉ bởi vì anh là kẻ vô dụng.

Để lại những lời kể trên, Erica phóng lên phía trước.

Lao đi như một mũi tên qua những con phố dưới cơn mưa như thể cô đang bay, tốc độ này hoàn toàn vượt xa giới hạn của người bình thường.

Chính ngay tại lúc Lăng đang tỏ ra ngạc nhiên bởi vì những lời nói chuyện vừa rồi, khoảng cách giữa cả hai bên đã ngày càng nới rộng.

- Thật là một cô gái cứng đầu! Có điều giờ cũng không phải là lúc mà mình có thể nhàn nhã đứng xem, nên nhanh tay xử lý con quái thú kia thôi.

Cơn bão và trận sấm sét đột ngột, thêm với con quái vật khổng lồ đang bay trên không kia.

Có quá nhiều thứ kinh khủng bất thường như vậy đang hiển hiện ra, Dorgali hiển nhiên không thể nào tránh thoát khỏi rối loạn.

Thật giống như đang xuất hiện những người mở cửa sổ nhà mình quan sát tình hình cơn bão, rồi chỉ để bị hình ảnh trên bầu trời làm cho sợ hãi té ngã ngửa.

Hay những tiếng thét chói tai vì khiếp sợ, những tiếng la vì kinh ngạc cùng cảm thán vì mọi chuyện tai nạn đang diễn ra. Người dân đang rơi vào cảnh loạn lạc lầm than, than khóc như thể đang rơi vào trong bể địa ngục vậy.

Cơn bão thổi bay những khúc gỗ và các vật nhẹ như vải lên không trung. Những tia sét loé lên làm sáng rực cả màn mây u ám, bao phủ bầu trời như mạng nhện trải rộng một cách tuần hoàn. Trong khi đó, những tia chớp đánh xuống từ bầu trời đang đánh nổ mặt đất và phá hủy các tòa nhà hay cột thu lôi.

Không ai có thể nghĩ rằng sẽ có tình trạng rối loạn lớn như vậy xảy ra ở một thị trấn nhỏ chỉ vài ngàn dân cư như thế này.

Nhìn bao quát tất cả tình hình trên phố, Lăng lập tức quyết định nhanh chóng ra tay. Không chỉ là vì an nguy của Erica, mà còn có cả sinh mạng của vô số người dân vô tội đang sinh hoạt tại nơi này.

Khả năng cũng chính ở vào thời điểm ấy, trong khi anh đang định thôi đưa mắt mình nhìn quanh quan sát về phía dòng người đang hoang mang, Lăng bất chợt chợt nhận ra.

Giống như chính anh, còn có một người thanh niên khác cũng đang bình tĩnh quan sát đám đông đang hoảng loạn.

Một chàng thanh niên điển trai đến nỗi, chỉ cần nhìn thoáng qua một lần thì sẽ không có cách nào lãng quên được khuôn mặt ấy.

Hai người bọn họ giờ nhìn nhau.

Một người mỉm cười lịch sự thanh nhã, còn người kia thì lộ ra nét mặt giật nảy mình kinh ngạc đến ngây người.

- Sao lại là anh…?

- Xin chào chàng trai, thật vui vì chúng ta lại gặp mặt!

Đối phương là như thế mở đầu bắt chuyện. Một cuộc hội ngộ đến không ngờ.

…….

Kết thúc chương 253.
Bình Luận (0)
Comment