Nhật Kí Thần Linh

Chương 46

Một buổi tối hiếm có bình lặng!

Không rắc rối! Không người làm phiền!

Không chơi game! Không người yêu nhắn tin gọi điện!

Một buổi tối có chút nhàm chán! Có chút cô đơn! Có chút buồn! Có chút không thói quen!

Mà thôi quên đi! Đi ngủ sớm cho rảnh nợ!!!

Một buổi tối liền cứ như vậy trôi qua~



Sáng ngày hôm sau…

Ngày hôm nay Lăng cũng không có ý định trốn học ở nhà như hôm qua nữa. Có lẽ bởi vì hai ngày nay đã ngủ quá nhiều, mới sáng sớm tinh mơ cậu liền đã không thể nào ngủ nướng thêm được nữa. Vùng người tỉnh dậy đi đánh răng rửa mặt. Chân đeo giày, mặc lên người một bộ quần áo chơi thể thao, tay mang theo một quả bóng rổ phi lên chiếc xe đạp của cậu bạn cùng phòng, Lăng bắt đầu hành trình đến trường của mình.

Tối hôm qua trời đổ một cơn mưa ngòn ngọt. Trời Hà Nội buổi sớm mai hôm nay vì vậy tuyệt hơn mọi ngày!

Không có nhiều âm thanh tiếng nói ồn ào. Đường phố trống trải thoáng đãng. Ít xe ít khí thải. Không khí dễ chịu, trong lành tươi mát hơn. Âm nhạc từ nơi nào đó phát tán ra vang rộng khắp phố phường. Có phải em là mùa thu Hà Nội của Hồng Nhung, Lụt từ ngã tư đường phố của Tự Long… v v. Ừ! Nhạc phát ra từ loa phát thanh sáng sớm đây mà. Nghe nghe cũng thấy người sục sôi hăng hái hẳn. Tâm thần vốn không quá tốt cũng đi theo lời nhạc nhẹ nhõm vui sướng hơn nhiều.

Há! Lúc này mới 6h 30 thôi! Còn một tiếng đồng hồ nữa mới vào giờ học. Sáng hôm nay là buổi học thể dục. Học kì này khóa mới như thường lệ học tập chơi bóng rổ. Lăng cũng không biết bản thân mình ngày hôm nay ra làm sao nữa. Có lẽ là không muốn tiếp tục trầm muộn ở trong phòng kín đi. Cậu chàng hiếm thấy thật sớm đi tới trường học một lần. Có lẽ… lúc này sân bóng rổ ở trường còn chưa bị chiếm mất đâu.

Đạp đạp xe! Đạp đạp xe! Chẳng mấy chốc liền đến nơi.

Cổng trường đã hiện ra trước mắt rồi.

Phi xe qua cổng tiến vào nơi gửi xe. Xong xuôi đâu đó nhanh chân đi tới sân bóng rổ duy nhất của trường. Từ xa nhìn qua sân bóng rổ vậy mà đã có người chiếm cứ mất rồi. Có điều cũng còn may mới chỉ chiếm một nửa sân mà thôi. Một bên sân còn lại còn chưa có người sử dụng.

Bước vào sân, ánh mắt Lăng không khỏi quét qua phía đối diện. Nơi đó lúc này đang có mấy cậu con trai chia đội thi đấu. Nhìn qua kĩ thuật phần cứng phần mềm đều đầy đủ cả. Có điều Lăng cũng không có ý định tiến tới đòi tham gia. Trình độ của cậu cũng chẳng phải cao siêu gì. Nếu vào thi đấu cùng đám người kia chắc chỉ biết chạy lăng xăng chơi quá. Lắc lắc đầu, đơn giản cầm lên bóng rổ của mình, Lăng bắt đầu ở nửa bên sân trống một mình đứng xa tập ném rổ.

- Rụp!

- Rụp!

- Rụp!

- Rụp!

- Rụp!

- Rụp!

- ….

- Há! Gặp quỷ rồi! Làm sao ném quả nào liền trúng quả đó vậy!!!

Liên tiếp ném lần nào trúng lần ấy. Mỗi lần bóng đều là rỗng ruột chui qua rổ. Đã vậy vị trí còn đều từ vạch ba điểm xa nhất ném ra… Lăng hiện tại cả người không khỏi có chút ngẩn ngơ. Chẳng lẽ sau khi trở thành Diệt thần sư tài năng thể thao của cậu cũng đã bắt đầu kích hoạt rồi. Kiếp trước tuy rằng trình độ của cậu cũng không kém nhưng muốn đạt được thành tích như lúc này hiển nhiên là điều không thể.

Hơi làm suy nghĩ, Lăng bắt đầu nheo nheo mắt.

Vung tay! Bóng đi theo một đường cao vun vút lao tới bảng rổ.

- Rầmmm! Roạt!

Bóng theo đúng như ý nghĩ đập bảng rổ rồi nhẹ nhàng chui tọt vào giỏ bên dưới. Có vẻ như… tài năng thể thao của cậu đã thực sự được kích hoạt rồi. Thời điểm vừa rồi cậu cố ý chậm lại động tác để kiểm tra. Kết quả có vẻ như bởi vì thân thể cũng như các loại giác quan của cậu được cải tạo tăng cao quá nhiều, cậu hiện tại có thể nói là muốn ném rổ thế nào thì ném thế ấy. Nếu không có gì ngoài ý muốn vậy bóng trăm phần trăm sẽ theo như ý nghĩ của cậu tiến vào giỏ. Dù đứng xa đứng gần đều giống y hệt nhau vậy.

Tất nhiên nếu gặp phải trường hợp bên phòng thủ biết nhảy lên che rổ hoặc nhảy lên chặn ngang đường bóng vậy khác tính. Khả năng nếu thêm vào tới chiều cao trung bình của thanh niên Việt Nam mà nói…

Khà khà khà…~

Cậu chàng vẻ mặt không khỏi bỉ ổi nheo nheo mắt lại nhìn về phía đám đang thi đấu phía bên nửa sân kia.

Người ta vẫn thường có câu nói rất hay rất chí lý.

Vui sướng của chúng ta là được hình thành trên đau khổ của kẻ khác. Đặc biệt trong thi đấu thể thao lại càng là như vậy. Hiện tại phát hiện tài năng thể thao kinh thiên địa khiếp quỷ thần của mình như vậy… Lăng không thể không nghĩ tới việc hành hạ một chút đám gà kia để giải tỏa tâm lý buồn bực của mình mấy hôm nay.

Một kế hoạch không tồi thôi~

Một bên tay xoa xoa cằm, Lăng bắt đầu suy nghĩ làm sao để có thể được tham gia chơi cùng đám người kia.

Đang nhâm nhi suy nghĩ, ánh mắt của Lăng đột nhiên sáng rực.

Khóe miệng hiện lên nụ cười mỉa, cậu chàng bước chân không khỏi tăng nhanh tốc độ tiến về phía đối phương.

Các con gà! Siêu sao NBA chính thức đến đây!!! Khặc khặc khặc…~

Tiếng cười quỷ dị của ai đó làm cho chim chóc trên cây cũng rùng mình bay toán loạn…

Thế giới này quả nhiên thật là đáng sợ a!!!!



Kết thúc chương 46.
Bình Luận (0)
Comment