Tiểu hầu gia nhướng mày: “Là ý gì?”
“Bỉ nhân xưa nay không thích lắm lời”.
“Không thích lắm lời?” Ánh mắt Tiểu hầu gia phảng phất như hai lưỡi dao: “Ngươi nói là...”
“Liễu công tử chỉ thích dùng kiếm”. Thẩm Tiểu Điệp chêm vào một câu.
“Đấu thì đấu, lẽ nào bổn tước...” Tiểu hầu gia chợt đảo mắt, ra hiệu cho Hắc Bạch song kỳ.
Vì gã đột nhiên phát giác Liễu Nhị Ngốc ở trước mắt, Thẩm Tiểu Điệp ở phía trên, tình huống cực kỳ bất lợi.
Giờ gã không dám coi nhẹ, nên phòng ngừa thì hơn.
Ánh mắt ra hiệu được hiểu rất nhanh, Hắc Bạch song kỳ đồng thời xoay người lại nhìn Thẩm Tiểu Điệp.
“Choang,” tiểu hầu gia tuốt kiếm.
Kiếm phong dài mảnh đen nhánh như mực, loáng thoáng ánh lên hình rồng dưới ánh đèn trong góc.
Kiếm xuất xứ từ hầu phủ, chắc phải là bảo kiếm.
Tiểu hầu gia nói rằng gã mười năm luyện kiếm, đương nhiên không phí công, ít nhất cũng vận kiếm thuần thục, nhưng kiếm quang vừa dấy lên, hàn mang vút tới Liễu Nhị Ngốc.
Kiếm xuất như gió, đạt tới chữ “nhanh”.
Khoái kiếm chế địch, hiển nhiên là thế công cực kỳ có uy lực, loang thoáng có tiếng phong lôi, nhưng đâm thẳng kiếm tới là sai lầm có phần kiêu cuồng.
Kiếm cũng như người, bản tính tiểu hầu gia là thế, từ bé đã kiêu cuồng, không thể sửa được.
Liễu Nhị Ngốc vốn không dễ dàng xuất kiếm, giờ thấy kiếm của tiểu hầu gia vút tới, biết là chiêu kiếm thật sự, không thể biến chiêu nửa chừng được nữa.
Chân y khẽ trượt, kiếm quang tỏa sáng.
Choang một tiếng khe khẽ, hai thanh kiếm giao nhau, y dùng một chữ “niêm” (dính).
Y sử dụng chiêu này, rõ ràng muốn so công lực.
Tiểu hầu gia đâm hụt, hơi ngẩn người, cổ tay trầm xuống, định triệt chiêu thu kiếm.
Nào ngờ lưỡi kiếm nặng cả ngàn cân, hai thanh kiếm giao nhau, cơ hồ không thể lay động, gã không khỏi cả kinh.
Bất luận tiểu hầu gia kiêu ngạo thế nào cũng biết rằng Liễu Nhị Ngốc tuyệt không phải hạng gà mờ.
Nhưng giờ mới biết, không phải đã muộn rồi ư?
Cũng may võ học của gã bác tạp, qua sự rèn luyện của ba mươi bảy danh sư, mỗi người mỗi cách, các loại kỳ chiêu quái thức đủ cả, cơ hồ bao la vạn tượng.
Chợt gã quát to, cổ tay trái lật lại, vỗ mạnh một chưởng tới.
Lúc dùng kiếm lại không dùng mà đột nhiên dùng chưởng, hiển nhiên là cách đánh không theo thường lý.
Nhưng xuất quyền trong lúc cấp bách, lại gần trong gang tấc, kình lực khó thổ ra, đương nhiên không phát huy nổi uy lực.
Bất quá mục đích của gã không phải đả thương địch, chỉ cầu thoát thân.
Quả nhiên, Liễu Nhị Ngốc vì bất ngờ, thân hình hơi lệch đi, nhưng chợt thổ khí vận lực chấn mạnh.
Lực dồn vào thân kiếm, lần chấn động này bất phàm.
Hai thanh kiếm dạt ra, tiểu hầu gia cảm giác hổ khẩu cứng đơ, cảm giác lan lên tận vai, cộp cộp cộp, gã lui liền bảy bước.
Gã kinh hãi, trường kiếm cơ hồ vuột khỏi tay.
“Hay, hay”. Thẩm Tiểu Điệp ở nóc thuyền chợt cười khanh khách: “Quả nhiên danh sư xuất cao đồ, trong kiếm có chưởng, cao minh tuyệt đỉnh, kỳ Hoa Sơn luận kiếm tới chắc sẽ nổi danh”.
Nàng đứng trên cao, nhìn được xa, cơ hồ mỗi chiêu mỗi thức đều quan sát rõ.
Tiểu hầu gia hừ mũi.
Gã đương nhiên minh bạch Thẩm Tiểu Điệp cười cợt mình nhưng giờ không thể phân tâm, ánh mắt sáng rực nhìn Liễu Nhị Ngốc trừng trừng.
Gã cho rằng y sẽ thừa cơ tấn công.
Nào ngờ gã nhầm, Liễu Nhị Ngốc vẫn đứng im giữa sàn thuyền, dựng đứng cây kiếm, tựa hồ không định làm gì, kỳ quái hơn là y không thèm nhìn gã.
Y đang nhìn vào tấm rèm chầu treo trên cửa.
Vốn khoang thuyền đèn đuốc huy hoàng giờ đã tối om.
Trong khoang còn ẩn tàng bao nhiêu cao thủ? Như vị tiểu hầu gia Hoa Tam Biến này lẽ ra phải là nhân vật chính, gã đã ra mặt, theo lý sẽ không còn cao thủ nào lợi hại hơn.
Bất quá, chí ít còn có Vân Thường công chúa.
Vân Thường công chúa hiển nhiên lai lịch rất lớn, Đông Môn Sửu tuy gọi danh hiệu của nàng ta nhưng nàng ta không hề xuất trường.
Tính cách tự cao tự đại này tất lai lịch khác thường.
Liễu Nhị Ngốc đứng im, hiển nhiên đang đợi, đợi Vân Thường công chúa xuất hiện.
Đương nhiên, y không có ý niệm gì xiên xẹo kiểu muốn xem dung nhan xinh đẹp, dáng vẻ tha thướt, mà chỉ muốn biết là nữ nhân thế nào.
Hầu gia là hàng thật, lẽ nào công chúa cũng vậy?
Y đã xác định khi Vân Thường công chúa hiện thân sẽ dò nông sâu của nàng ta, còn việc khống chế toàn cục, y gần như nắm chắc.
Ở trên sông, trên một chiếc thuyền lớn, việc đầu tiên là cần bình tĩnh vững vàng.
Nên y không hề giành quyền chủ động.
Nhưng vị tiểu hầu gia qua lần giao thủ vừa rồi đã biết Liễu Nhị Ngốc không chỉ công lực thâm hậu, hơn nữa kiếm pháp tinh thâm, còn đấu tiếp sẽ phải nếm mùi thương đau.
Gã muốn thoái lui nhưng không thể vứt bỏ sĩ diện.
Hà huống đây là trên thuyền ở giữa sông, dù bỏ mặc tất cả thì không thể nói đi là đi.
Gã đứng ở cửa khoang, hai mắt nóng lên, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, vô cùng ngượng nghịu.
Cũng may có người nhận ra thần sắc khó coi của gã.
Trong khoang chợt vang lên tiếng cười yêu kiều, tuyệt đối là giọng nữ nhân, nhưng âm điệu rất nặng.
“Hắc Bạch song kỳ rốt cuộc ở đâu?” nữ nhân đó nói, “lẽ nào chỉ biết trợn bốn con mắt lên?”
Lời này không sai, từ lúc Hắc Bạch song kỳ hiện thân không hề biểu hiện gì, chỉ trừng mắt nhìn.
Nhìn Thẩm Tiểu Điệp.
Đấy là nhiệm vụ ban nãy hầu gia đưa mắt ra hiệu, muốn cả hai giám thị Thẩm Tiểu Điệp trên nóc thuyền, đề phòng lúc gã toàn lực đối phó Liễu Nhị Ngốc, nàng đột nhiên xuất thủ từ phía sau.
Gã tính toán tinh tế, Thẩm Tiểu Điệp đích xác tạo thành mối lo sau lưng.
Kỳ thật cả hai vị tất ngăn nổi nàng.
Bất quá họ rất nghe lời, lại tận trách nhiệm, đến giờ vẫn chưa nháy mắt.
Đủ thấy thân phận và địa vị của tiểu hầu gia trên giang hồ rất cả, cũng vì thế mà gã luôn say mê.
Nữ nhân trong khoang vừa nhắc, Hắc Bạch song kỳ mới ngẩn người, đồng thời định thần lại.
Đương nhiên, họ biết phải làm gì.
Cả hai coi trọng tiểu hầu gia, ngoái lại nhìn gã.
Muốn xuống nước thì chính là lúc này.
Muốn phá tan cục diện khó xử này, vì sao không đổi phương thức?
Tiểu hầu gia đương nhiên linh hoạt, biết nữ nhân trong khoang nhắc Hắc Bạch song kỳ, kỳ thật nhắc nhở gã.
Nên gã lại đánh mắt ra hiệu.
Choang choang, Hắc Bạch song kỳ tuốt binh khí ra.
Tay phải người áo đen cầm quyển liêm đao, tay trái người áo trắng cầm tuyên hoa phủ, đều là loại binh khí tầm thường, có gì đáng để xưng là song kì?
Lẽ nào đao và phủ phối hợp lại sẽ có biến hóa đặc thù?
Đó không phải liêm đao cắt cỏ hay búa chẻ củi tầm thường, đao cong như vầng trăng lấp lánh ánh sáng lạnh, cự phủ đen xì, bề mặt rộng rãi, là lợi khí giết người.
Một nhát búa chém xuống là rụng đầu, không cần nhát thứ hai.
“Hoa Tam Biến”. Liễu Nhị Ngốc không để ý đến Hắc Bạch song kỳ, mục quang nhìn tiểu hầu gia chằm chằm: “Bỉ nhân có lời muốn nói trước”.
“Ngươi nói xem là chuyện gì”. Tiểu hầu gia chợt lấy lại oai phong.
“Ngươi chắc cũng biết vừa nãy bỉ nhân chưa dốc toàn lực, để ngươi biết khó mà lui”. Liễu Nhị Ngốc lạnh lùng nói: “Thế nào, chả lẽ ngươi định sai hai quả dưa ngốc này đến tìm chết?”
“Ngươi nói gì?” Tiểu hầu gia hỏi: “Dám bảo Hắc Bạch song kỳ là hai quả dưa ngốc?”
“Hắc Bạch song xọa.”
“Vậy tốt, để hai quả dưa ngốc đối phó một tên ngốc”. Tiểu hầu gia cảm thấy hoạt kê, nhún vau nói: “Chỉ sợ người ngốc nhưng đao và phủ không ngốc, có tên ngốc chứng kiến rồi”.
“À, bỉ nhân không thấy thế”.
Trong lúc hai người đối đáp, Hắc Bạch song kỳ vẫn trừng mắt, bất quá càng nhìn càng mở to mắt, càng hung hãn.
Xem ra họ sắp xuất thủ.
Liễu Nhị Ngốc máy động, Thẩm Tiểu Điệp trên nóc thuyền chợt bật cười: “Theo tiểu nữ thì là Hắc Bạch song á...” nàng quan sát rất tinh tế.
Không sai, câm rồi, hóa ra là hai người câm.
Đột nhiên đao quang nổi lên, phủ ảnh ngập trời, thân hình Hắc Bạch song kỳ lấp loáng, từ hai cánh công lại.
Quyển liêm đao rít lên quét xuống hạ bàn, cự phủ khua mạnh chém thẳng xuống đầu, hai món binh khí quả nhiên phối hợp chặt chẽ.
Nhanh, độc. Đao và phủ của Hắc Bạch song kỳ uy lực kinh nhân nhưng muốn đánh trúng Liễu Nhị Ngốc thì còn lâu lắm.
Bóng người loáng lên, Liễu Nhị Ngốc từ trong đao quang phủ ảnh lướt ra, rồi kiếm quang lóe liên tục, xé không trung vút tới.
Nhát kiếm này đối phó ai?
Vốn y đợi Hắc Bạch song kỳ phát động sẽ cho kiếm uống máu, nhưng nghe nói họ là người câm thì lại nảy lòng trắc ẩn.
Vì thế y bỏ qua cho hai quả dưa ngốc, thân hình lăng không, trường kiếm nhanh như chớp nhắm vào Hoa Tam Biến.
Kiếm thế bàng bạc, đâm xéo xuống.
Tiểu hầu gia quyết định dùng Hắc Bạch song kỳ cầm chân Liễu Nhị Ngốc, chứ không quan tâm họ sống hay chết.
Vì gã không hề mất mạng.
Rồi nhân lúc sơ hở mà gã xông vào tập kích.
Con người khi chí đắc ý mãn thường cho rằng tài trí hơn người rồi khí thế cao vời, thậm chí coi thường bốn biển, duy ngã độc tôn, khi tình huống xấu đi, đến cảnh đường cùng thì việc ti bỉ vô lại thế nào cũng dám thực hiện.
Tiểu hầu gia lại định giở trò này.
Nào ngờ tính toán của gã vừa bắt đầu thì nhát kiếm bất ngờ đó từ thiên ngoại bay về.
Nhất thời gã không kịp trở tay, lòng run lên, mặt xám ngoét.
Nhát kiếm đó là nhát kiếm đoạt mệnh.
Lăng không tấn công, uy thế tuyệt luân, thoáng cái đã ập tới, đừng nói gã vạn lần không ngờ được tình huống, dù toàn lực thi thố cũng vị tất chặn nổi đòn đánh lôi đình vạn quân này. Sát na đó, chính là giây khắc sinh tử.
Gã nhặt lại được tính mạng hay không còn phải xem Liễu Nhị Ngốc có chịu nảy lòng từ bi, hạ thủ lưu tình chăng?
Liễu Nhị Ngốc không định giết gã, nhưng tuyệt không bỏ qua dễ dàng, chí ít cũng phải để lại ký hiệu trên da thịt.
Dù thế thôi, đối với vị Hoa tiểu hầu này cũng đã khó coi lắm rồi.
Bất quá việc gì cũng không thể tự mãn quá, trăm phần chắc chín chín vẫn xuất hiện một phần bất ngờ như thường.
Rèm châu rung lên leng keng, một dải hàn quang xạ ra, vừa nhanh vừa chuẩn, mục tiêu là ngực Liễu Nhị Ngốc.
Có lẽ không phải ám khí gì lợi hại nhưng đến rất kịp lúc, tấn công vào toàn bộ vị buộc phải cứu viện, thân hình Liễu Nhị Ngốc lơ lửng trên không, ứng biến rất chật vật.
Phản ứng đầu tiên của y là giữ mình trước đã.
Bất kể thứ bắn tới là gì, ám khí vẫn là ám khí, nếu trúng tất không nhẹ nhàng như muỗi đốt.
Liễu Nhị Ngốc đương nhiên không dám coi thường.
Y bèn lăng không xoay người, đáp xuống ngoài cửa khoang, đang lúc giận giữ, phản lại một kiếm.
Kiếm quang lóe lên, tấm rèm châu rơi xuống lốc cốc.
Một bóng trắng từ bên trong ré lên, thân hình lắc lư, lui liền năm bước.
Tuy đèn đuốc trong khoang đã tắt nhưng dựa vào ánh đèn treo trong góc vẫn nhận ra được cảnh tượng.
Ánh mắt Liễu Nhị Ngốc vừa chạm tới liền sững sờ.
Hiển nhiên là nữ nhân, dáng vẻ xinh đẹp, mặt che một tấm sa, lúc nàng ta uốn người, động thân hình cực kỳ quen thuộc.
Nữ nhân này chắc là Vân Thường công chúa, theo lời Đông Môn Sửu.
Trong trí nhớ của Liễu Nhị Ngốc, chưa từng gặp Vân Thường công chúa, thậm chí chưa từng nghe đến danh hiệu này, vì sao lại có cảm giác từng gặp rồi nhỉ?
Linh quang lóe lên trong óc, y đột nhiên nhớ đến một người.
“Đúng rồi, là cô ta, Bạch Phượng Tử”. Y ngẫm nghĩ một lúc liền tỉnh ngộ.
Chả trách nàng ta không chịu lộ diện, hơn nữa lúc nói lại cố ý cải biến thanh điệu thành nặng trịch.
Hay cho nữ nhân giảo hoạt.
Y gần như xác định được kẻ bày ra cái bẫy này hiển nhiên không phải Đông Môn Sửu hay tiểu hầu gia Hoa Tam Biến, người thực sự đứng sau chính là Bạch Phượng Tử.
Chưa biết chừng cả Phi Long bang chủ Lý Thiết Đầu cũng nghe lời nàng ta.
Bằng không sao họ lại biết đến bức thảo đồ của Tứ Không tiên sinh nằm trong tay Thẩm Tiểu Điệp.
Ai lại biết được một đôi nam nừ từ Tê Hà sơn đi ra?
“Ha ha, hay cho Vân Thường công chúa, hóa ra là cô”. Liễu Nhị Ngốc nắm chặt trường kiếm, tiến vào trong khoang.
Y tin vào mắt mình, nữ nhân đó đích đích xác xác là Bạch Phượng Tử.
Từ ngoài nhìn vào trong khoang tối om, nhưng vào rồi, ánh mắt thích ứng được, trần thiết tứ phía liền trở nên rõ ràng.
Trong khoang rất rộng, bày biện rất hoa lệ.
Một cái bàn chạm hình hoa cùng tám cái ghế mềm bọc lụa, dưới mỗi khung cửa sổ mở rộng bày một cái đôn gấm.
Nhìn thẳng tới là mấy tấm màn màu tím.
“Liễu Nhị Ngốc”. Từ trong màn vang lên tiếng Bạch Phượng Tử nhưng thanh âm hình như ở rất xa, không còn nặng trịch như trước, đích đích xác xác là nàng ta: “Không biết tốt xấu, cứ quay về Thiên Hương cốc, ta sẽ không bạc đãi ngươi”.
“Tốt nhất đừng nhắc đến việc trước đây”. Liễu Nhị Ngốc đáp.
“Vì sao?”
“Liễu mỗ chỉ muốn tính sổ món nợ hôm nay”.
“Hôm nay?”
“Đừng mong trốn được, cô nên ra là hơn”.
“Ra thì sao?” Bạch Phượng Tử cười khanh khách: “Lẽ nào ngươi định nuốt sống ta?”
“Ta chỉ muốn hỏi cô”.
“Hỏi ta?”
“Đúng, hỏi cho rõ ràng”. Liễu Nhị Ngốc trầm giọng: “Chủ nhân con thuyền là Đông Môn Sửu, có phải cũng nghe lời ngươi sai sử?”
“Ngươi hỏi làm gì?”
“Oan có đầu, nợ có chủ”. Liễu Nhị Ngốc lạnh lùng: “Xưa nay Liễu mỗ không giết người bừa bãi”.
“À, hóa ra là thế”.
“Đúng là thế”.
“Vậy càng tốt”. Bạch Phượng Tử khẽ cười: “Hình như không giống lời Liễu Nhị Ngốc nói”.
“Vì sao?”
“Vì ta được biết Liễu Nhị Ngốc là quân tử đúng nghĩa,” Bạch Phượng Tử nói: “Theo lý sẽ không nói ra nhưng lời đó”.
“Lẽ nào quân tử thì đáng chết?”
“Ta không có ý đó”. Bạch Phượng Tử nói: “Quân tử nhất ngôn tứ mã, nói năng cũng phải có cân nhắc, lời lẽ không chắc chắn này tốt nhất không nên tùy tiện nói ra”. Nàng ta nói đông nói tây, hóa ra là trào phúng Liễu Nhị Ngốc.
Thật sự Liễu Nhị Ngốc lớn lối chăng?
Ít nhất trên con thuyền này, y đã gặp qua mọi nhân vật có phân lượng, dù không nắm chắc mười phần nhưng tự tin không khó đối phó được Bạch Phượng Tử, Hoa tiểu hầu gia.
Những y không thích tranh cường đấu thắng bằng mồm miệng, bèn hơi nhíu mày, ngữ âm trở nên rin rít.
“Như thế là cô thừa nhận?”
“Thừa nhận cái gì?”
“Tất cả đều do cô chủ sử, đúng không?”
“Dù là ta”. Bạch Phượng Tử không phủ nhận, cũng không thừa nhận: “Nhưng không định đối phó ngươi”.
“Không phải ta?”
“Ta chưa từng coi ngươi là đối đầu”. Bạch Phượng Tử đáp: “Có diều ngươi tự vơ vào đấy chứ”.
Liễu Nhị Ngốc không phải đối đầu, thì là ai?
Đương nhiên, y lờ mờ hiểu.
“Không cần nói, đối đầu trong lòng ngươi là ta”. Bóng người loáng lên, Thẩm Tiểu Điệp xuất hiện: “Đúng không?”
“Đúng, là ngươi”. Bạch Phượng Tử hừ lạnh: “Liễu Nhị Ngốc, ngươi tránh ra”.
“Ta tránh ra?” Liễu Nhị Ngốc hỏi: “Ta phải nghe lời ngươi?”
“Được, ngươi nghe lời thị đi”. Giọng Bạch Phượng Tử đột nhiên sắc như dao, cười lạnh làng.
Tấm màn dạt sang bên, mười mấy hắc y tráng hán xông ra.
Đấy là một đội đao phủ chia thành hai cánh xông tới, tám tên cầm trường đao, tám tên cầm cự phủ.
Đao quang lấp lánh, cự phủ lạnh lùng, lao nhanh lướt mạnh, xoạt một tiếng, dải đao quang cuốn tới.
Việc này đã nằm trong ý liệu, trên thuyền tất có mai phục.
Nhưng điểm hơi bất ngờ ở chỗ người phát lệnh lại là Bạch Phượng Tử.
Sa vào hạ phong ở Tê Hà sơn, nàng ta quyết đòi nợ tại Trường Giang.
Khoang thuyền tuy rộng nhưng không phải chốn hoang dã, lúc động thủ tiến thoái đều bị hạn chế lớn.
Muốn lăng không tránh đòn hiển nhiên khó phát huy sở trường.
Đương nhiên là một trận xáp lá cà, biện pháp duy nhất là ngạnh tiếp, không cần kỹ xảo cao cấp.
Nếu không muốn giết người tất sẽ mất mạng dưới lưỡi đao kẻ khác.
Hơn nữa chết rất thảm.
Tám thanh trường đao, tám cây cự phủ cùng chém xuống, nháy mát là nát vụn.
Liễu Nhị Ngốc đương nhiên không muốn đợi chết.
Chợt vang lên tiếng quát, một nhát kiếm quét tới.
Choang choang choang, kiếm quang vút tới cắt đứt ba thanh trường đao, huyết quang tứ tán, đầu người bay ra.
Đến nước này, y chỉ đành phóng tay.
Chợt sau gáy y có tiếng xé gió, ba cây cự phủ lóe ô quang chém mạnh xuống, kình lực mạnh mẽ ập tới.
Kỳ thật cự phủ thế này chỉ cần một cây là đủ, chém trúng thì e khớp xương cũng nát vụn.
Ba ngọn cùng bổ xuống, không chỉ tăng thêm uy lực mà càng thêm chắc chắn.
Nhưng Liễu Nhị Ngốc không phải khúc gỗ, thân hình y khẽ lắc, kiếm quang xoay thành một vòng tròn lớn.
Ánh máu văng ra, tiếng kêu thê thảm vang vang, hai cao thủ ngã xuống, choang choang, cự phủ rớt theo.
Thẩm Tiểu Điệp linh hoạt như thỏ, cổ tay khẽ phất, một làn chỉ phong xet ra, hự một tiếng, lại thêm một người gục ngã.
Tiếp đó, thân hình nàng loáng lên, xông vào bức màn.
Có lúc nàng rất cẩn thận, có lúc lại cực kỳ gan dạ, biết rõ trong đó có hung hiểm nhưng vẫn xông vào.
Chỉ nghe một tiếng quát vang lên, binh khí va nhau rồi tiếng đinh đinh đang đang loạn xạ, kim khí loảng xoảng.
Mấy tấm màn tím không gió mà tự lay động.
Liễu Nhị Ngốc không dám phân tâm, toàn lực ứng phó với toán đao phủ.
Thanh kiếm của y nhanh nhẹn như du long, thoáng sau mười sáu địch nhân vừa chết vừa bị thương, gục ngã mất mười ba người.
Trên con thuyền khí phái vô hạn, hào hoa cực độ này nhất thời thi thể chất đống, máu tanh đầy khoang.
Chỉ còn lại ba hắc y đại hán, một người cầm đao, hai cầm phủ, sáu con mắt đỏ ngầu, liều mạng xông lên.
Thế gian lại có hạng người không sợ chết thế này.
Liễu Nhị Ngốc thoáng kinh ngạc, chợt trong lòng máy động, nhớ ra trên giang hồ có loại sát thủ bị dược vật khống chế, thần kinh chai cứng, lúc xung trận sẽ cực kỳ liều chết.
Y thầm nhủ: “Lẽ nào những người này...” bất giác nảy lòng trắc ẩn.
Cũng may chỉ còn lại ba địch nhân, đối phó cũng dễ, y bèn thu trường kiếm lại, phát chỉ như gió.
Chỉ một vòng, cả ba hắc y đại hán gục xuống.
Liễu Nhị Ngốc thở hắt một hơi, đột nhiên phát hiện phía sau tấm màn phát ra tiếng binh khí va nhau rồi liền im lặng.
Y ngẩn người, vươn trường kiếm gạt một góc màn ra, lắc người tiến vào.
Hóa ra khoang thuyền rất rộng, chiếm mất quá nửa thân thuyền, mấy tấm màn tím ngăn cách khoang thành hai nửa trước và sau.
Ánh sao mờ mờ chiếu qua song cửa, đồ đạc ngổn ngang song không thấy nửa bóng người.
Thẩm Tiểu Điệp đâu rồi?
Không thấy Thẩm Tiểu Điệp, cũng không thấy cả Bạch Phượng Tử, Liễu Nhị Ngốc đang kinh nghi, chợt vang lên tiếng động khẽ, trong góc tối lóe hàn quang, một bóng người nhảy phóc tới.
Người này thủ thế đã lâu, hiển nhiên định tập kích bất ngờ.
Bóng người gầy gò, thân pháp nhanh nhẹn, chủy thủ trong tay xé không gian như phi long vút tới, độc địa vô cùng.
Liễu Nhị Ngốc di chân lách ngang ha bước, quát to rồi lật cổ tay phát ra một chưởng.
Chưởng phong như lửa đốt, bùng bùng hai tiếng vang lên.
Thân hình người đó hơi nghiêng, bị chấn bay đi, bộp một tiếng đập vào xà gỗ.
Liễu Nhị Ngốc thản nhiên, hóa ra là Lăng tam nương tử.
Chuyện này mới quái lại, y không thể đoán nổi vì sao thị liều mạng như thế.
“Là ngươi?”
“Không sai, là ta”. Lăng tam nương tử hiển nhiên thụ thương không nhẹ, đưa tay cầm vào xà gỗ, từ từ đứng dậy.
“Hà cớ ngươi lại động đến Liễu mỗ lần nữa?”
“Vì ta hận ngươi”.
“Hận ta?” Liễu Nhị Ngốc bất ngờ: “Có việc này sao? Vì sao ngươi hận ta?” Y chưa từng có gì qua lại với thị.
“Ta phải báo cừu”.
“Báo cừu? Cừu ở đâu ra?”
“Ta phải báo cừu cho Tề Thiên Bằng”. Tóc tai Lăng tam nương tử rối bù, hai mắt bốc lửa.
“À, hóa ra là thế”. Liễu Nhị Ngốc không muốn hỏi nhiều, y biết thị không phải vợ lẽ thì cũng là tình nhân của Tề Thiên Bằng, thầm nhủ: “Dù sao ngươi cũng không báo được thù”.
Nào ngờ chủy thủ trong tay Lăng tam nương tử rung lên, con dao bảy tấc chợt rải ra như rẻ quạt.
Hóa ra lưỡi dao cong như vành trăng, mỏng như tờ giấy này là do nhiều mảnh ghép thành, giờ xòe ra như chim công xòe đuôi.
Nói thì chậm còn diễn tiến rất nhanh, chợt thị giơ cổ tay, xoạt xoạt xoạt, hàn tinh điểm điểm đâm vào bảy nơi yếu hại của Liễu Nhị Ngốc.
Hiển nhiên là thị đã liều mình, dốc hết bản lĩnh.
Liễu Nhị Ngốc không sao ngờ được lưỡi dao trong tay thị lại có thể biến thành bảy, cự ly lại chỉ chừng bảy, tám thước nên thị vừa giơ tay thì đao phong đã áp sát, bất giác y hoảng hồn.
Y chỉ có một thanh kiếm, muốn ứng phó bảy lưỡi dao một cách vạn vô nhất thất, tất không dám nắm chắc.
Muốn tránh né cũng đã muộn.
Y chỉ còn cách mạo hiểm, thử sử dụng “Sư Tử Hống” xưa nay không dám khinh suất thi triển.
Chợt y quát lớn, quả nhiên giống hệt tiếng vạn thú chi vương trong rừng gầm vang, tà áo lam căng phồng lên.
Khoang thuyền vang lên tiếng lách cách lách cách, mấy cái chén trà bằng sứ rơi xuống vỡ tan.
Vận khí phát ra, uy lực lại kinh nhân đến thế.
Kình khí lượn vòng, bảy lưỡi dao đều đổi hướng lướt chéo đi, có thanh cắm vào xà nhà, có thành xuyê nqua sàn thuyền, có thanh cạn hết dư kình, rớt thẳng xuống lớp ván dưới chân.
Từ ngoài bức màn thò vào một cái đầu, tựa như tiểu hầu gia Hoa Tam Biến, thấy cảnh tượng liền giật bắn người rồi lập tức co lại.
Lăng tam nương tử tựa vào xà gỗ, sắc mặt xám ngắt.
Một đòn sau cùng không thành, binh khí đã mất, thị biết khó lòng sống sót.
“Ta không giết ngươi”. Liễu Nhị Ngốc lạnh lùng nói: “Chỉ cần ngươi cho ta biết vị Thẩm cô nương ban nãy...”
“Chết rồi”. Lăng tam nương tử nghiến răng.
“Ngươi dám nói láo?”
“Dì hiện giờ chưa chết”. Lăng tam nương tử phẫn hận: “Sớm mượn gì thị cũng chết”.
Theo khẩu khí này, Thẩm Tiểu Điệp đương nhiên chưa chết.
Liễu Nhị Ngốc chăm chú quan sát, phía trước loáng thoáng có một thông đạo, chắc thông đến đuôi thuyền, nên y bỏ qua Lăng tam nương tử, thân hình khẽ động lao về phía thông đạo.
Quả nhiên, ra khỏi khoang là thấy sao mọc khắp trời.
Nhưng không thấy bóng Thẩm Tiểu Điệp, chỉ có tiếng binh khí va nhau từ phía dưới ván thuyền vọng lên.
Liễu Nhị Ngốc nhìn một lúc, phát giác ở bên phải có động khẩu hình vuông.
Động khẩu có cầu thang nổi thông xuống đáy, y nắm chặt trường kiếm, đang định đi xuống thì có bóng người nhảy ra.
“Cô nương...” Y đại hỉ, hóa ra là Thẩm Tiểu Điệp.
“Xem con thuyền này ra sao đã”. Thẩm Tiểu Điệp bảo: “Tiểu nữ đã chém gãy tám mái chèo, cắt đứt bánh lái chính”.
Hóa ra nàng xuống phía dưới khoang, thực hiện được nhiều đại sự như vậy.
Thuyền mất mái chèo tất không thể đi được, mất bánh lái sẽ không giữ được phương hướng, bởi đó là hai khí cụ quan trọng để điều khiển thuyền.
Liễu Nhị Ngốc nhìn mặt sông mênh mang, rồi lại nhìn sao trên trời, phát hiện con thuyền đang quay ngang giữa lòng sông.
Lúc đó gió thổi lồng lộng, sao Bắc Đẩu chiếu sáng, nước và trời nối liền nhau, lờ mờ xuất hiện một dải đen ngòm.
Hiển nhiên, con thuyền đã vào gần bờ bắc.
Thuyền mất đi sự điều khiển, chỉ cần hướng gió không đổi thì không lâu nữa, nó sẽ áp sát bờ.
Liễu Nhị Ngốc mừng thầm, chợt phát hiện trên váy Thẩm Tiểu Điệp có mấy vết rách, liền cả kinh.
“Cô nương...”
“Đừng kinh ngạc, tiểu nữ không hề bị thương”. Nàng bảo: “Gặp phải đối thủ như thế, khó lòng tránh khỏi hung hiểm”.
“Cô nương nói đến Bạch Phượng Tử?”
“Đúng vậy, vừa giảo hoạt, vừa độc ác”. Nàng đáp: “Cũng may vận khí của tiểu nữ tốt”.
Vận khí tốt chưa chắc ăn thua, kỹ nghệ cao mới là sự thật.
“Còn cô ta?”
“Nếm chút thiệt thòi, đã trốn mất rồi”.
“Trốn? Trốn được ư?” Liễu Nhị Ngốc chợt nhướng mày: “Cứ tìm Đông Môn Sửu đã...”
Chưa dứt lời, trên đỉnh thuyền vang lên tiếng kèn hiệu.
Loại kèn này phần lớn do sừng thú vật hoặc vỏ ốc biển tạo thành, tiếng u u nghe không vang lắm nhưng truyền đi rất xa trên mặt sông rộng rãi.
Thoáng sau có mấy chiếc khoái thuyền hình thoi xuất hiện trong làn sương mờ mờ, vượt sóng rẽ gió tiến tới.
Đầu thuyền tách đôi làn nước, nháy mắt đã đến nơi.
Thẩm Tiểu Điệp quan sát kỹ càng một nước, chợt kéo Liễu Nhị Ngốc, song song nhảy lên nóc khoang.
Cả hai đều không đoán ra có phải viện thủ đến hay không.
Tổng cộng có ba chiếc khoái thuyền, từ xa nhìn lại, mỗi thuyền chỉ có năm người, một tên điều khiển bánh lái, bốn tên chèo, vì thân thuyền hẹp và dài tựa con thoi, điều khiển mười phần linh hoạt.
Ba chiếc khoái thuyền chèo quanh con thuyền lớn, rồi dừng ở đuôi thuyền nhô cao.
Trên khoái thuyền chỉ có người chèo thuyền, không thấy có gì lợi hại, tuyệt không giống viện thủ.
Hơn nữa, Bạch Phượng Tử, Hoa tiểu hầu gia ở trên thuyền, dù là võ công hay cơ trí đều thượng thừa, còn lấy đâu ra hảo thủ mạnh hơn?
“Lẽ nào chúng...” Liễu Nhị Ngốc ngẩn người.
“Đúng, chúng định bỏ thuyền”. Thẩm Tiểu Điệp chợt lóe linh cơ, gọi to: “Mau, đi mau”. Dứt lời, thân hình nàng phi thân đi ngay.
Liễu Nhị Ngốc càng nhanh hơn, nhô lên hụp xuống đã tới đuôi thuyền.
Nhưng vẫn chậm một bước, tiếng khua nước bì bõm vang lên, ba chiếc khoái thuyền đã ở ngoài năm, sáu trượng.
Trên khoái thuyền lố nhố bóng người, từ một chiếc khoái thuyền vang lên tiếng cười lạnh của Đông Môn Sửu.
“Liễu Nhị Ngốc”. Hắn cười to: “Xem rốt cuộc ngươi độc hay lão tử ác, bổn tọa phải để ngươi táng thân trong biển lửa...”
Không nói táng thân trong bụng cá mà là biển lửa, hắn có ý gì?
Lẽ nào...
Chợt vù một tiếng, hỏa tiễn bay tới, ánh lửa xẹt qua màn đêm, mùi dầu và lưu huỳnh bốc lên nồng nặc.
Tiếp đó là tiếng vù vù vang lên không ngớt, hỏa tiễn vút tới như châu chấu.
Đã là canh hai, gió đêm càng thổi mạnh, cả con thuyền có nhiều chỗ bắt cháy, có gió trợ giúp, thế lửa càng bắt nhanh, ánh lửa rừng rực chiếu sáng cả mặt sông.
Liễu Nhị Ngốc tuy xưa nay bình tĩnh nhưng hiện giờ cũng phải biến sắc.
Thẩm Tiểu Điệp lại lặng thinh, chui xuống đáy khoảng mang lên hai tấm chăn bông.
Nàng tìm dây thừng buộc chặt tấm chăn, nhúng xuống sông khuấy khuấy mấy lần cho ướt rồi kéo lên.
“Cô nương định làm gì?” Liễu Nhị Ngốc hỏi.
“Vạn nhất thế lửa đến gần, ít nhất có thể dùng để nhảy qua”. Nàng đáp: “Công tử xem, bờ bắc gần dần rồi”.
Hóa ra thế gió nàng càng mạnh, con thuyển trôi nhanh hơn, nhìn qua màn sương, lờ mờ thấy được ánh đèn thưa thớt trên bờ.
Tiếc rằng con thuyền đã bắt lửa, đà cháy mười phần mạnh mẽ, chỉ e chưa đến bờ bắc đã cháy rụi.
Hai người ở đuôi thuyền, rồi nhảy lên nóc khoang.
Thoáng sau, khói dày đặc lan tràn, càng lúc càng cháy mạnh, lưỡi lửa thập thò khỏi cửa sổ, cả khoang thuyền chao đảo chực đổ.
Thẩm Tiểu Điệp chăm chú nhìn quang, chỉ có phía đầu thuyền, thế lửa hơi yếu hơn.
Mỗi người cầm một tấm chăn sũng nước, nhảy qua lưỡi lửa, đáp xuống đầu thuyền.
Liễu Nhị Ngốc chụp góc chăn quay mạnh, dập tắt mấy chỗ mới bén lửa, nhưng ở đuôi thuyền thế lửa quá mạnh, lốp bốp lốp bốp, ván thuyền bốc cháy và xà gỗ tản ra mặt sông, tiếng nổ tanh tách không ngừng.
Đồng thời nước tràn vào khoang, đuôi thuyền từ từ chìm xuống.
Đuôi thuyền chìm trước, đầu thuyền tự nhiên nhô bổng lên, ván nghiêng hẳn xuống, cũng may Liễu Nhị Ngốc và Thẩm Tiểu Điệp lâm nguy bất loạn, bốn bàn chân dính chặt như đóng đinh xuống sàn.
Hy vọng duy nhất của họ là mau mau trôi đến bờ bắc.
Tiếc là thân thuyền chìm xuống, tốc độ trôi ngày càng chậm, cách bờ bắc ít nhất cũng phải nửa dặm.
Khoảng cách này tuyệt đối không thể lăng hư phi độ.
Liễu Nhị Ngốc chăm chú nhìn, trên mặt sông mờ mịt khói còn ẩn ước thấy được ba chiếc khoái thuyền vẫn quanh quẩn gần đó, cự ly phải đến ngoài mười trượng.
Đủ thấy bọn Bạch Phượng Tử và Đông Môn Sửu độc ác thế nào, không chỉ đốt sạch con thuyền, dìm xuống đáy sông mà không vội bỏ đi.
Vạn nhất Liễu Nhị Ngốc và Thẩm Tiểu Điệp thoát được, ba chiếc thuyền sẽ nhanh chóng áp tới.
Một người không hiểu thủy tính rơi xuống lòng sông, chỉ còn nước bó tay chịu trói.
Chúng đang đợi thời khắc đó.
Đuôi thuyền cháy hết chìm xuống, thế lửa hùng hậu dần áp sát đầu thuyền, khói đen như mực khiến người ta khó lòng mở mắt.
Chỉ dựa vào hai tấm chăn ướt tuyệt không chặn nổi thế lửa hừng hực này.
Liễu Nhị Ngốc và Thẩm Tiểu Điệp đồng thời cảm thấy nóng rãy.
“Tiểu Điệp, mau lên, nhìn chuẩn một mảnh gỗ nổi dưới sông rồi nhảy xuống”. Liễu Nhị Ngốc run giọng: “Đành liều một phen”.
“Liều?”
“Phải liều thôi”. Liễu Nhị Ngốc nói: “Thử vận khí”.
“Là cá cược, đánh cược số mạng”. Thẩm Tiểu Điệp cười buồn: “Chúng ta dùng chung một mảnh gỗ, đừng tách ra”.
Ánh lửa chiếu lên mặt nàng, gương mặt đỏ rực.
“Được, mau nhảy đi, mau nhảy đi”. Liễu Nhị Ngốc nhìn xuống mặt sông, phát hiện một mảnh gỗ cực lớn, nhìn như là bánh lái chính của con thuyền, nên kéo tay Thẩm Tiểu Điệp, song song nhảy xuống.
Khối gỗ mất cân băng, nghiêng hẳn đi, cả hai trượt xuống nước.
May mà họ kịp đưa tay đặt lên khối gỗ, tuy biến thành gà ướt, thân thể nửa nổi nửa chìm.
Nếu cứ thế này cũng có thể trôi đến bờ bắc.
Tiếc là người chờ sẵn tuyệt không bỏ mất cơ hội. Sóng nổi ràn rạt, một chiếc khoái thuyền nhanh chóng chèo tới.
Đứng trên đầu thuyền là Đông Môn Sửu.
Ban nãy trên thuyền, hắn không biểu hiện gì, ra vẻ tầm thường, giờ như biến thành người khác, tay trái cầm mâu, tay phải cầm đao, mâu dài chín thước, cương đao sáng rực, trở thành sát khí đằng đằng.
“Liễu ngốc tử, ngươi còn dám coi thường bổn tọa không?” Hắn cười lạnh: “Còn gì để nói?”
Liễu Nhị Ngốc im lặng.
Đến nước này còn gì để nói.
“Ha ha, dù ngươi có lời để nói, lão tử cũng coi như ngươi đánh rắm”. Khoái thuyền còn cách cả trượng, Đông Môn Sửu giơ trường mâu lên, quát to: “Lão tử cho ngươi một nhát đã”.
Giờ khắc này, hắn chiếm hết ưu thế, mâu đâm xuống tất sẽ có một lỗ lớn đầy máu.
Máu phun ra, thi thể sẽ chìm, không cần đến nhát thứ hai.
Khoái thuyền lao tới đương nhiên rất nhanh, mũi mâu cũng nhắm cực chuẩn, Liễu Nhị Ngốc hiển nhiên tuyệt hết sinh cơ.