“Bốn khúc”. Lam Hổ đáp.
“Được, ngươi đi đi”. Phong Bát Bách hết sức mãn ý.
Lam Hổ cúi người lui đi, lùi liền ba bước rồi quay lại đi vào thông đạo, một chốc sau đã quay lại.
“Khải bẩm Đại quán chủ, Cửu Di Nương có lời mời”.
“Cửu Di Nương?” Phong Bát Bách hỏi: “Sao bà ta lại đến đây?”
“Không phải”. Lam Hổ đáp: “Cửu Di Nương phái Liễu Khinh Yên và Tử Hà đến nghênh giá”.
“Biết rồi”. Phong Bát Bách cười ha hả.
Cửu Di Nương là nữ nhân đầy đặn lại thành thục.
Trong Đồng Tước biệt quán vô số nữ nhân, nàng ta không hẳn có dung mạo xuất sắc nhưng có mị lực khó lòng cưỡng nổi.
Một nụ cười đủ say lòng người.
Nẽ nhân loại này cũng như mỹ tử lâu năm, ngọt mà nồng, uống vào rất thơm, không chỉ uống rồi muốn uống nữa mà uống xong còn dư vị rất lâu.
Phong Bát Bách thích nữ nhân như thế.
Lão mới ngoài năm mươi, tinh lực chưa suy, rất hứng thú với nữ nhân, nhất là thấy Cửu Di Nương rồi thì khớp xương cũng mềm ra.
Giờ Cửu Di Nương mời, lẽ nào lão lại không đến?
Cửu Di Nương ở tại Túy Hồng viện, nữ nhân này thích màu đỏ, không chỉ viện tử có chữ đỏ, mà trong đó lấy màu đỏ làm chủ.
Thứ duy nhất không đỏ là làn da nàng ta.
Da nàng ta trắng nõn, mềm mại như phấn sáp, khẽ miết tay lên cơ hồ chảy nước ra.
Bất quá, nàng ta cũng sẽ tỏa ra hơi nóng.
Lúc này Phong Bát Bách nheo mắt, thoải thoải mái mái nằm trên chiếc ghế mềm lót nhung lụa.
“Lão gia tử”. Cửu Di Nương nũng nịu: “Có cần thiếp bóp chân cho ngài không?”
“Không”.
“Không?” Cửu Di Nương uốn éo, bộ ngực nhô lên ngồn ngộn: “Chê thiếp hả?”
“Vạn nhất gãy đôi tay mảnh mai của nàng thì lại lão phu tính sổ”.
“Lão gia tử”. Cửu Di Nương bĩu môi: “Thật lòng, thiếp có bao giờ hỏi xin vật gì quý giá chưa?”
“Không thể so được”. Phong Bát Bách nói: “Lão phu không tiếc gì vàng bạc châu báu”.
“Còn thứ gì nữa?”
“Lão phu sợ là,” Phong Bát Bách cười ha hả: “Lúc trên giường lại không tha cho lão phu”.
Cửu Di Nương liếc mắt, cười khanh khách: “Lão gia tử không nghiêm chỉnh gì cả, việc này cũng...”
“Đến đây”. Phong Bát Bách kéo nàng ta vào lòng, cười bảo: “Lão phu mà nghiêm chỉnh có được đâu, cái miệng nàng lại chả bĩu lên, treo được mấy bình dầu ấy chứ...”
“A”. Cửu Di Nương chợt nhớ ra gì đó, uốn người ngồi dậy: “Lão gia tử, Hàm Hương viện có một con nhóc mới đến, đúng không?”
“Nàng biết ư?”
“Lão gia tử nhắm vào thị hả?”
“Đâu có?” Phong Bát Bách cười bảo: “Là bằng hữu Linh nha đầu mới kết giao”.
“Lão gia tử, lại lừa thiếp”.
“Lừa nàng?”
“Việc bên ngoài thì thiếp không rõ, lẽ nào việc ở Đồng Tước biệt quán lại giấu được thiếp”. Cửu Di Nương nói: “Bằng hữu của Linh cô nương là nam”.
“Nam hả?” Phong Bát Bách giả hồ đồ.
“Nghe nói hắn họ Liễu, hai người nóng bỏng lắm”. Cửu Di Nương nói: “Đã sớm thành đôi rồi”.
“Thành đôi rồi?”
“Đúng, có người phát hiện y ngủ trên giường Linh cô nương”.
“Có việc này?” Phong Bát Bách tuy không quản thúc cô con gái phóng đãng, nhưng giờ cũng thầm kinh ngạc.
“Thôi, thiếp không nhắc đến chuyện này nữa”. Cửu Di Nương nói: “Thiếp chỉ hỏi đến vị tiểu thư kia”.
“Thị họ Thẩm”.
“Thiếp mặc kệ nàng ta họ gì,” Cửu Di Nương mè nheo, “lão gia tử, thật ra định thế nào?”
“Lão phu muốn giết thị”.
“Giết thị?” Cửu Di Nương ngẩn ra rồi tấm tức: “Lão gia tử, lại lừa thiếp”.
“Sao lại lừa nàng, lão phu...”
“Thiếp không tin”. Cửu Di Nương nói: “Lão gia lại bỏ qua một tiểu thư xinh đẹp sao?”
“Thị xinh đẹp?”
“Có người nhìn thấy, nói thị...” Cửu Di Nương đảo mắt: “Lẽ nào lão gia tử chưa gặp thị?”
“Lão phu gặp lúc nào, lão phu...” Phong Bát Bách chợt bảo: “Đừng nghĩ linh tinh, lão phu muốn hỏi nàng”.
“Hỏi thiếp?” Cửu Di Nương hỏi: “Hỏi thiếp vấn đề gì?”
“Lão phu muốn hỏi là...” Phong Bát Bách hiển nhiên khó mở miệng, ngập ngừng: “Liễu tiểu tử đó quả nhiên...”
“Liễu tiểu tử?”
“Là ban nãy... nàng nói... Linh nhi...”
“Lão gia tử, hóa ra hỏi chuyện này”. Cửu Di Nương nói: “Đúng đấy, họ Liễu ấy và Linh cô nương...”
“Ai nhìn thấy?”
“Là Tưởng tiên sinh”.
“Tưởng Sơn Thanh?” Phong Bát Bách biến sắc, đẩy Cửu Di Nương ra, giận dữ: “Hắn dám...”
“Lão gia tử”. Cửu Di Nương giật mình, như từ trên mây rơi xuống: “Lão... lão gia giận....”
“Vì sao hắn không trực tiếp gặp lão phu?”
“Lão gia tử, là thế này”. Cửu Di Nương hoa dung thất sắc: “Tiên sinh đến gặp nhưng gặp lúc lão gia tử đại phát lôi đình, còn giết cả người, tiên sinh sợ...”
“Giết người?”
“Việc này...”
“Việc của Đồng Tước biệt quán, nàng biết không ít nhỉ?”
“Không không, thiếp...” Cửu Di Nương biết mình phạm đại kị, liền run rẩy, sắc mặt xám ngoét: “lão gia, thiếp chỉ là phụ nữ yếu ớt...”
“Phụ nữ yếu ớt?”
“Lão gia tử, sau này... thiếp...”
“Hừ, họa thủy”. Lão phất mạnh một chưởng vào ngực nàng ta.
Cửu Di Nương vốn yếu đối, sao chịu nổi một chưởng trong cơn giận này, bùng một tiếng, thân thể nàng ta bay lên, đập vào bức tường đối diện.
Máu tóe lên tường, cái đầu mỹ lệ lập tức rủ xuống.
Có lẽ nàng ta nằm mơ cũng không ngờ lão gia tử vừa nói sợ bị tính sổ xong lại lấy mạng nàng ta trong nháy mắt.
Phong Bát Bách không thèm nhìn đến, rảo bước ra khỏi Túy Hồng viện.
* * * * *
Đêm đã sâu, Đồng Tước biệt quán gióng trống canh ba.
Bờ hồ dày đặc bóng liễu, soi bóng xuống lòng hồ, gió khẽ mơn qua, dưới ánh sao mờ càng trở nên thần bí quỷ dị.
Đêm không trăng, cây cối âm u, càng thêm thần bí, sâu thẳm.
Chợt từ trong bóng cây bay ra một viên đá, tủm một tiếng, vòng sóng gờn gợn tản ra tứ phía.
Trong bụi cây cạnh hồ lập tức có bóng người vươn lên, lướt vào rừng liễu.
Người này là Liễu Nhị Ngốc.
Xem ra y đã tỉnh rượu, không hề say khướt.
Nhưng không hiểu dùng cách gì mà y thoát được Phong nhị tiểu thư, đến gặp người khác.
“Tiểu Điệp...” Y gọi khẽ.
“Thế nào?” Thẩm Tiểu Điệp như u linh, từ trong bóng cây lướt ra: “Phong nhị nha đầu...”
“Ngủ rồi”. Y cười ngượng ngùng.
Nhớ lại tình cảnh buổi đêm, má y nóng bừng, chắc đỏ ửng lên.
May mà đêm tối che giấu cho y phần nào.
“Nàng ta ngủ rất say”. Thẩm Tiểu Điệp cố ý ngênh mặt, đồng tử sáng rực đượm nét cười.
Đáng ghét, rõ ràng là tác phẩm của nàng mà lại lấy ra trò cười người khác.
“Nàng ta ngủ rất say”. Liễu Nhị Ngốc nói: “Tại hạ dám chắc ngủ liền ba ngày ba đêm”.
“Không có lương tâm”. Thẩm Tiểu Điệp phì cười: “Nàng ta ôn nhu chiều chuộng như vậy mà công tử lại điểm vào thụy huyệt của nàng ta”.
“Không phải do cô nương dạy ư?”
“Tiểu nữ dạy?” Thẩm Tiểu Điệp che miệng cười, hỏi: “Tiểu nữ dạy công tử chiêu đó?”
“Cô nương nói là bất chấp mọi cách...”
“Được rồi”. Thẩm Tiểu Điệp đảo mắt: “Đừng nói chuyện này nữa, công tử có biết chúng ta đang ở hổ huyệt?”
“Ai là hổ?”
“Đương nhiên là Phong Bát Bách của Đồng Tước biệt quán”.
“Tiểu Điệp”. Liễu Nhị Ngốc nhíu mày: “Tại hạ lấy làm lạ, lần đi Kỳ Liên sơn này lộ trình rất xa, vì sao cô nương lại lòng vòng đến đây làm gì?”
“Lòng vòng?” Thẩm Tiểu Điệp hỏi: “Công tử cho rằng đó là lòng vòng?”
“Lẽ nào việc đó rất quan trọng?”
Thẩm Tiểu Điệp trầm ngâm một lúc, ánh mắt trong veo đảo đi đảo lên trên mặt y, chợt thở dài.
“Thế nào? Tiểu Điệp”. Y ngẩn ra, tỏ vẻ bất an: “Chỉ cần việc cô nương thích, tại hạ nhất định phụng bồi”.
Thần tình của nàng cho thấy câu nói này xuất phát từ phế phủ, hiển nhiên hết sức chân thành.
“Đa tạ cô nương”.
“Đa tạ tại hạ?” Liễu Nhị Ngốc ngẩn người: “Không phải khách sáo quá ư?”
“Tiểu nữ không thích những việc này”. Thẩm Tiểu Điệp bảo: “Tiểu nữ biết đây là hổ huyệt, nên đồng ý lấy mạng mình ra đùa...”
“Cô nương...”
“Tiểu nữ và Phong Bát Bách vô oán vô cừu,” Thẩm Tiểu Điệp nói: “Chỉ là vì Tứ Không sư bá...”
“À”.
“Có lẽ cách xưng hô đó không thỏa đáng”. Thẩm Tiểu Điệp nói: “Gia sư muốn tiểu nữ như vậy”.
“Được rồi, cô nương nói đi”.
“Tểu nữ hỏi công tử trước”.
“Hỏi tại hạ?”
“Đúng, tiểu nữ hỏi trước”. Thẩm Tiểu Điệp bảo: “Nếu công tử phủ nhận việc này, mọi việc coi như xong, chúng ta chia tay từ đây”.
“Nghiêm trọng thế ư?” Liễu Nhị Ngốc hỏi: “Cô nương hỏi đi”.
“Công tử có thể không đáp nhưng không được nói dối”.
“Quyết không bao giờ”.
“Công tử có phải đệ tử đích truyền của Tứ Không sư bá?”
“Đúng”. Liễu Nhị Ngốc chỉ dùng đúng một chữ, đáp rất gọn, thần tình nghiêm túc.
“Sao công tử không nói sớm?”
“Cô nương không hỏi”. Y mỉm cười: “Tại hạ không thích lắm lời, chỉ cần thấy người là yên lòng rồi”.
“Mồm miệng công tử không ngốc tí nào”. Thẩm Tiểu Điệp cười.
“So với cô nương, có khác gì trẻ con với người lớn”.
“Tiểu nữ lợi hại vậy ư?”
“Theo tại hạ, cô nương sớm biết thân phận của tại hạ rồi,” Liễu Nhị Ngốc nói: “Nhưng cố ý...”
“Cố ý gì, tiểu nữ chỉ...”
“Được rồi, tại hạ không nói nữa”.
“Công tử là môn hạ của Tứ Không sư bá”. Thẩm Tiểu Điệp đi vào chính đề: “Lẽ nào không biết sư bá và Phong Bát Bách có xích mích?”
“Tại hạ không biết”. Liễu Nhị Ngốc đáp: “Gia sư trừ dạy võ, giải đáp nghi vấn ra tì không nhắc đến việc giang hồ”.
“À”.
“Cô nương không tin?”
“Tiểu nữ tin chứ”. Thẩm Tiểu Điệp nói: “Tứ Không sư bá luôn một mình một cõi cười nhạo sơn hà, đích xác hiếm qua lại với những nhân vật giang hồ tầm thường”.
“Tất nhiên là thế”.
“Nhưng thỉnh thoảng cũng có tiếp xúc”.
“Tại hạ cho rằng việc đó khó tránh”.
“Chủ nhân Đồng Tước biệt quán Phong Bát Bách này năm xưa từng ước định với Tứ Không sư bá”.
“Ước định gì?”
“Kỳ thật nói ước định là trát vàng lên mặt Phong Bát Bách”. Thẩm Tiểu Điệp trầm ngâm: “Chỉ bằng nói là lão vi phạm lời thề”.
“À”.
“Năm đó lão phạm nhiều tội tày trời ở Giang Hoài, Tứ Không sư bá nổi giận cắt hai tai lão, định trừ gian diệt ác”. Thẩm Tiểu Điệp tiếp lời: “Nào ngờ Phong Bát Bách nhận ra, vội quỳ xuống, giả bộ đáng thương, còn thề với trời là ngày nào sư bá còn, lão sẽ vĩnh viễn không đặt chân vào giang hồ...”
“Vậy ư?” Liễu Nhị Ngốc không khỏi động dung.
“Chỉ trách Tứ Không sư bá vì lòng nhân mà tha cho lão”. Thẩm Tiểu Điệp bảo: “Giờ sư bá nằm xuống chưa lạnh thi thể, lão lại dám ngang nhiên tác quái...”
“Hắn dám tác quái?” Liễu Nhị Ngốc nhướng mày?
“Sao? Công tử không biết?” Thẩm Tiểu Điệp nói: “Việc Bạch Phượng Tử tung hoành ở Tê Hà sơn, giam cầm nhiều nhân vật giang hồ, đều do Phong Bát Bách sai khiến, năm xưa lão đổi tên thành Vũ Văn Thiên Đô, tại diệu võ dương uy Biệt Giá sơn trang...”
“Xem ra hắn muốn hành động rồi?”
“Thế nào là muốn hành động?” Thẩm Tiểu Điệp ngửa mặt: “Hắn đã phất cờ gióng trống rồi”.
“Được”. Liễu Nhị Ngốc nói: “Chúng ta sẽ bẻ cờ, đục trống của hắn”.
“Không”.
“Không? Vì sao?”
“Cờ trống thì được gì”. Thẩm Tiểu Điệp nói: “Chúng ta nhổ răng hổ trước rồi bẻ hổ trảo sau”.
“Còn có nha trảo?”
“Ban nãy không phải tiểu nữ nói rồi sao? Chúng ta đang ở hổ huyệt”. Nàng bảo: “Đã là hổ, đương nhiên phải có móng vuốt”.
“Thật ra là nha trảo nào?”
“Trừ Bạch Phượng Tử, Hoa tiểu hầu gia, cùng một vài thân tín của lão, trước mắt ở Đồng Tước biệt quán còn có Thiên tự cửu kiêu, Địa tự thập tam sát...”
“Nhiều vậy ư?” Liễu Nhị Ngốc hơi ngẩn ra: “Đều là nhân vật cổ quái?”
“Tiểu nữ chưa gặp”. Thẩm Tiểu Điệp bảo: “Nghe nói toàn là hảo thủ kiệt xuất của giang hồ”.
“À”.
“Đêm nay có khả năng gặp vài tên”.
“Cũng được, dù sao cũng no sau rồi, cần phải tiêu hóa bớt”. Liễu Nhị Ngốc lắc lắc Thanh Hồng kiếm, cười bảo: “Kiếm này mà không thường xuyên luyện cũng sẽ hỏng mất”.
“Đừng nói vậy”. Thẩm Tiểu Điệp tỏ ra ngưng trọng: “Ngàn vạn lần đừng khinh địch”.
“Nói gì thì nói,” Liễu Nhị Ngốc nghiêm mặt: “Tại hạ giống kẻ bộp chộp lắm ư?”
“Hình như không giống...”
“Tất nhiên là thế”. Liễu Nhị Ngốc nói: “Năm xưa tiên sư từng dạy tại hạ mấy câu...”
“Yếu quyết nào?”
“Phải nói là tâm pháp”. Liễu Nhị Ngốc bảo: “Tien sư dặn khi gặp địch, việc đầu tiên là giữ được tâm tình vui vẻ như đi dự tiệc, thứ hai phải tự tin, tự tin như nắm chắc phần thắng”.
“Ồ, rất có lý”.
“Lời tiên sư câu nào cũng là đá vàng”. Liễu Nhị Ngốc thở dài, tỏ vẻ thương tiếc: “E là đêm nay...”
“Được rồi”. Thẩm Tiểu Điệp nói: “Giờ đừng nghĩ đến việc đó nữa...”
“Vì sao?”
“Công tử bảo lời sư bá câu nào cũng là đá vàng”. Thẩm Tiểu Điệp liếc y: “Giờ sắp gặp địch, sao lại thở dài?”
Liễu Nhị Ngốc bật cười.
Nh ng cười nửa chừng, y chợt đưa tay che miệng, nhìn Thẩm Tiểu Điệp.
Nàng không hề có ý trách móc.
“Muốn cười cứ thống khoái, lẽ nào còn sợ bị lộ?” Nàng nhìn quanh: “Sớm đã cón gười theo dõi rồi”.
“Có người?” Y nhướng mày: “Ở đâu?”
Đồng Tước biệt quán vốn canh phòng nghiêm ngặt, đêm buông xuống là những nơi ra vào toàn là người canh gác, đêm nay đương nhiên còn sâm nghiêm hơn.
Nhưng ở nơi bóng liễu dày đặc lại là góc chết.
Liễu Nhị Ngốc đảo mắt, ngưng thần lắng nghe, chợt thò tay bẻ một cành liễu, vung cổ tay ném ra.
Vù một tiếng, cành cây như mũi tên lao vút vào một gốc cây cách đó ba trượng.
Gió đêm ràn rạt, cành cây lay động, lẽ nào y nhìn lầm, coi cành cây là người?
Thính lực của y sắc bén, sao lại nhầm lẫn như vậy?
Chắc y phát hiện gì đó.
Quả nhiên, nhánh cây cách gốc cây không đầy một thước thì chợt lệch đi, vòng quanh gốc một vòng rồi lướt sang mé tả.
Kỳ quái là dư lực rất mạnh, vù một tiếng, xuyên qua một dải bóng cây.
Một cành liễu mà vận dụng thần diệu như thế.
Lẽ nào người đó ở trong bóng cây?
“Ha ha, hồi toàn thủ pháp cao minh lắm”. Cành lá rẽ ra, một người phi thân tới.
Người này vân nhã, mặc tà áo lam, là Tưởng Sơn Thanh.
Tay phải hắn cầm một thanh trường kiếm, tay trái kẹp cành cây, có ý đùa cợt.
“Là các hạ”. Liễu Nhị Ngốc hơi ngẩn ra.
“Các hạ nhận ra tại hạ?”
“Không nhận ra”.
“Không phải chứ?” Tưởng Sơn Thanh cười lạnh: “Nghe khẩu khí các hạ, rõ ràng nhận ra, ít nhất cũng gặp một lần, đúng không?”
Người này tâm cơ linh mẫn, lập tức chụp lấy sơ hở.
Liễu Nhị Ngốc đích xác đã gặp, hơn nữa vừa mới đây, lúc hắn đối đáp với Phong nhị tiểu thư thì y ẩn mình trong nhà nghe lén.
“Gặp rồi thì sao?”
“Không sao”. Tưởng Sơn Thanh lạnh lùng: “Chỉ là muốn chứng thực một việc”.
“Chứng thực việc gì?”
“Chứng thức các hạ lắm trò với nữ nhân, hơn nữa rất hạ lưu”. Tưởng Sơn Thanh tỏ vẻ coi thường: “Là loại lăng nhăng vô hạnh”.
“Vậy ư?”
“Các hạ còn định biện bạch?”
“Không cần”. Liễu Nhị Ngốc nói: “Mỗ chỉ hỏi các hạ lén lén lút lút trốn ở đây làm gì?”
“Ha ha, các hạ hỏi sai chỗ rồi”.
“Sai chỗ nào?”
“Tưởng mỗ là người Đồng Tước biệt quán, trong vòng mười dặm quanh Ngọc Lộ hồ thì đi đâu cũng được, sao lại lén lút?” Tưởng Sơn Thanh cười lạnh: “Lén lút thật phải là hai ngươi...”
“Bọn mỗ?”
“Đúng, các vị”. Tưởng Sơn Thanh trầm giọng: “Rõ ràng hai người có ý đồ khi đến đây”.
“Các hạ nói không sai, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai”. Liễu Nhị Ngốc nhướng mày: “Các hạ định thế nào?”
Đến nước này chỉ còn cách nói toạc ra.
“Hai ngươi đã ở trong lao lung”. Tưởng Sơn Thanh nói: “Chỉ e mọc cánh khó thoát”.
“Chưa chắc đâu”.
“Chưa chắc?”
“Đồng Tước biệt quán trong mắt Liễu mỗ lại rất bình thường, không phải lao lung gì cả”. Liễu Nhị Ngốc nói: “Mỗ thích là đi được ngay, thoải mái bay lượn”.
“Hừ, khẩu khí lớn lắm”. Tưởng Sơn Thanh nói: “Ngươi dựa vào đâu?”
“Vào cây kiếm này?” Liễu Nhị Ngốc hào tình vạn trượng: “Bỉ nhân đến được cũng đi được”.
“Đi?”
“Đúng”. Liễu Nhị Ngốc đáp: “Chỉ là bỉ nhân có hứng với Đồng Tước biệt quán, chưa đành đi”.
“Ha ha, nói nghe dễ lắm”.
“Bỉ nhân không phải chỉ biết nói suông”. Liễu Nhị Ngốc trầm giọng: “Các hạ muốn thử không?”
“Ta?”
“Đã gặp rồi, không thử không được”. Liễu Nhị Ngốc nói: “Các hạ là tâm phúc của Phong Bát Bách, học cả văn lẫn võ, tự xưng trung thành với lão, nên chắc có mấy ngón hay”.
“Ngươi muốn động thủ?”
“Động kiếm”.
“Ngươi đánh giá mình cao quá đấy”. Tưởng Sơn Thanh cười lạnh: “Chỉ bằng cây kiếm mà định xông vào Đồng Tước biệt quán ư?”
“Đừng lải nhải”. Liễu Nhị Ngốc nói: “Bỉ nhân tuyên bố rồi, không thử cũng không được”.
“Tốt lắm”. Tưởng Sơn Thanh đưa tay phải cầm trường kiếm, tay trái bắt quyết: “Tưởng mỗ phải thử cân lạng hai ngươi”.
Kỳ thật hắn chỉ phát tín hiệu cảnh giác là người tuần tra cạnh đó sẽ đến, không cần một mình ứng chiến.
Nhưng hắn có cách nghĩ riêng.
Thứ nhất hắn vốn tự mệnh bất phàm, luôn mắt để trên trán, cho rằng võ công tu vi đã liệt vào hàng cao thủ, kiếm pháp càng tinh tuyệt.
Thứ hai, ban nãy bị Phong nhị tiểu thư coi rẻ, toàn vì Liễu Nhị Ngốc, giờ gặp cừu nhân để phát tác cục tức, không phải càng hay sao?
Thứ ba, đây là cơ hội tốt, chỉ cần thanh kiếm của hắn giết được Liễu Nhị Ngốc, không chỉ lập tức dương danh, thậm chí khả dĩ được Phong Bát Bách thưởng thức.
Hơn nữa, chưa biết chừng sẽ được Phong nhị tiểu thư nhìn bằng con mắt khác.
Hắn biết rõ Phong nhị tiểu thư tính ưa hoa hòe hoa sói, không thật sự thích Liễu ngốc tử.
Có lẽ lần này đáng cho hắn mạo hiểm.
Giờ mà gọi đồng bạn tới tất nhiên càng dễ giết được Liễu Nhị Ngốc nhưng sau trận hỗn chiến, công lão sẽ phải chia sẻ.
Hắn vốn thiện nghệ tính toán, một khi tính rồi sẽ càng thực hiện dễ dàng.
Còn về Thẩm Tiểu Điệp, hắn không buồn để ý.
Thẩm Tiểu Điệp chỉ là kẻ vô danh trên giang hồ.
“Muốn thử cân lượng của bỉ nhân không dễ, chi sợ phải trả giá đắt”. Liễu Nhị Ngốc tuốt kiếm, bước tới ba bước: “Cẩn thận đấy”.
“Đừng khoa trương”. Tưởng Sơn Thanh nói: “Mỗ gặp không ít thiếu niên nóng nảy như ngươi rồi”.
Trên đời có không ít thiếu niên nóng nảy, tiếc rằng không phải Liễu Nhị Ngốc.
“À”.
“Theo mỗ đoán, Tề Thiên Bằng coi ngươi là con mọt sách trói gà không chặt nên sơ ý, bị ngươi hạ gục ở Bạch Ngọc lâu, nhất kiếm thành danh”.
“À,” Liễu Nhị Ngốc nói: “Ngươi đoán không sai”.
“Tưởng mỗ không giống Tề Thiên Bằng, chí ít cây kiếm này hơn cây đao của hắn nhiều”. Tưởng Sơn Thanh sầm mặt: “Ngươi đừng mơ có cơ hội giở trò”.
“Mỗ biết”.
“Ngươi biết gì?” Tưởng Sơn Thanh lạnh lùng: “Nếu ngươi biết thật, sẽ không thoải mái như thế”.
“Vì sao?”
“Lúc tử thần đến, ai cũng khó tránh đau buồn”. Tưởng Sơn Thanh đảo mắt: “Ngươi lại không hề để tâm”.
Hiển nhiên hắn nhận ra thần sắc Liễu Nhị Ngốc bình tĩnh như thường, không hề kích động.
Có tài mới không sợ, điều này khiến hắn lạnh cả cõi lòng.
Nhất là Thẩm Tiểu Điệp, không chỉ thản nhiên trước những lời đó, mà còn có vẻ khinh thị.
Một cô gái có được đảm lượng đó, càng khiến hắn ngạc nhiên.
May mà Thẩm Tiểu Điệp không xen lời.
Nàng nói năng sắc bén khắc bạc, nói ra toàn những lời mười phần châm chọc.
“Đúng, mỗ không thèm để ý”. Liễu Nhị Ngốc nói: “Vì mỗ biết tử thần cách mình rất xa”.
“À”.
“Nhưng gần ngươi lắm rồi”.
“Hừ, khẩu thuyết vô bằng”. Tưởng Sơn Thanh cười khanh khách: “Hai ngươi cùng lên đi, hay muốn Tưởng mỗ nương tay, để lại một tên...”
“Dưới kiếm của ngươi?”
“Đúng, kiếm của Tưởng mỗ...”
“Câm mồm”. Liễu Nhị Ngốc chợt quát: “Ngươi nói lắm quá, toàn lời vô vị, sao không hỏi kiếm của bỉ nhân trước?”
“Hỏi ngươi?”
“Phí thời gian làm gì?” Liễu Nhị Ngốc quát lên: “Nếu ngươi không xuất thủ, bỉ nhân sẽ ra tay trước”. Y vung trường kiếm, tiến vào trung cung, thủ thế Triều Thiên.
“Thế nào?” Tưởng Sơn Thanh ngẩn người: “Không đợi được nữa sao?”
“Chính thị”. Liễu Nhị Ngốc nhướng mày giận dữ, mũi kiếm chếch xuống, thủ thế phát chiêu.
“Tốt lắm”. Tưởng Sơn Thanh nói: “Xem kiếm”.
Chiêu kiếm xé không khí như xé lụa, như lửa bừng bừng.
Xem ra hắn không chỉ nói suông, tạo nghệ kiếm thuật quả nhiên khá sâu, hơn hẳn kẻ tầm thường.
Nhát kiếm chính diện lao tới, hàn quang lóe lên, lập tức dệt thành kiếm võng.
Thế nào là kiếm võng?
Hóa ra cây kiếm của hắn chợt biến thành mấy trăm thanh, kiếm ảnh đan nhau dày đặc như tấm lưới.
Nếu không đạt được kiếm thuật cao siêu, vận dụng tùy tâm, khó lòng vươn tới cảnh giới này.
Liễu Nhị Ngốc không hề đánh giá thấp đối phương, nhưng cũng hơi bất ngờ trước nhát kiếm khí thế bàng bạc này.
Y bất động, mặc cho kiếm võng dày đặc, vẫn đứng sừng sững.
Y đương nhiên biết kiếm võng này chỉ để dọa người, mục đích là mê hoặc ánh mắt y, rồi lay động tâm thần.
Giờ mà y động, đối phương sẽ thừa thế biến chiêu, đủ khoảng trống quay lại.
Nên y phải đợi, đợi khi đối phương không thể thu chiêu mới xuất kiếm.
Kiếm thuật tạo nghệ tuy phân coa thấp nhưng linh xảo là điều kiện thủ thắng.
“Liễu ngốc tử”. Tưởng Sơn Thanh chợt hét: “Sao ngươi vẫn chưa chết, biến thành cương thi rồi?”
Liễu Nhị Ngốc im lặng, thầm nạp khí vào đan điền.
“Hừ, bình tĩnh cũng vô dụng”. Tưởng Sơn Thanh trầm giọng: “Bảo kiếm chém xuống, lập tức ngươi đứt đôi ngay”.
Liễu Nhị Ngốc vẫn im lặng, chân khí tràn khắp tứ chi, lực dồn lên thân kiếm, mũi kiếm khẽ rung lên.
Y sẵn sàng, đợi đến giờ khắc sau cùng.
Phương pháp của y là lấy tĩnh chế động, tĩnh có thể duy trì lâu, động lại không thể bất biển, muốn biến đổi tất phí nhiều tinh lực.
Tưởng Sơn Thanh khó lòng giở trò.
Chợt kiếm quang hợp lại, bổ tới như lôi đình vạn quân.
Đó là khoảnh khắc Liễu Nhị Ngốc chờ đợi, y quát to đâm thanh kiếm ra.
“Choang”, tiếng kim loại va nhau, hoa lửa tung tóe.
Tưởng Sơn Thanh hự một tiếng, bị chấn lui hơn trượng, không đứng vãng nổi, ngồi phệt xuống.
Liễu Nhị Ngốc lướt tới, mũi kiếm chỉ vào yết hầu hắn, rít lên: “Muốn sống hay chết?”
Tưởng Sơn Thanh xám ngoét mặt mày, trợn trừng đôi mắt vô thần.
“Nói đi”. Liễu Nhị Ngốc rung mũi kiếm.
“Muốn... muốn sống”. Giọng Tưởng Sơn Thanh nhỏ như muỗi kêu.
Đương nhiên hắn không muốn chết, làm tay sai cho Phong Bát Bách không phải việc gì quang minh lỗi lạc, loại người như hắn lấy đâu ra ngạo khí.
“Được, nói mau”. Liễu Nhị Ngốc trầm giọng: “Cửu Kiêu thập tam sát là nhân vật thế nào?”
“Chuyện này...”
“Thế nào?” Liễu Nhị Ngốc hỏi: “Muốn chết chăng?”
“Không... không phải...” Tưởng Sơn Thanh run lên: “Cửu Kiêu thập tam sát là...”
“Hay lắm, Tưởng Sơn Thanh”. Chợt vang lên giọng nói lạnh tanh: “Ngươi dám phun ra?”
Tưởng Sơn Thanh chợt ngậm miệng, run lên bần bật.
Kẻ nào đang tới, lẽ nào là Phong Bát Bách.
Đương nhiên không phải, Phong Bát Bách cho rằng Tứ Không tiên sinh chết rồi, lão là Thái Sơn Bắc Đẩu trong võ lâm, dù sao cũng không thể tùy tiện ra tay.
Có mấy hoàng đế tùy tiện ngự giá thân chinh?
Tuy lão đau đầu với đôi nam nữ này nhưng chỉ thế mà thôi, chưa coi họ là mối họa trong lòng.
Thẩm Tiểu Điệp cầm kiếm trên tay.
Nàng biết dù ai tới cũng khó lòng tránh khỏi đại chiến.
Vù một tiếng, một bóng người từ ngọn cây đáp xuống, tà áo bay phần phật.