Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 110

Nguyệt Viên Viên nhìn theo ánh mắt hắn, nói: "Kia á, kia đều là đàn bỏ đi, còn mấy thứ bên cạnh như tiêu đó sáo đó, hai ngày nữa sẽ bị đưa ra sau núi thiêu huỷ."

Đàn tiêu vẫn tốt, chỉ là bị mọt đục hỏng điêu khắc, hoặc mặt sơn bị tróc, hoặc vì có chút lâu năm nên nhiễm ẩm, âm không còn chuẩn như ban đầu, bị một mồi lửa đốt sạch cũng thật đáng tiếc. Vân Ỷ Phong nhẹ tay gẩy cây đàn trước mặt, thanh âm như bạch thước khàn khàn, thuận miệng nói: "Đây hẳn là "Thước Minh"? Năm đó giá trị ngút trời, nhất là ai muốn nghe mĩ nhân bên bờ Tần Hoài chơi đàn Thước Minh, thì đều phải bỏ ra ngàn vàng, vậy mà giờ đây chỉ hơi lỏng dây một chút, đã bị coi thành củi gỗ đem đốt. Không biết đệ nhất mĩ nhân chốn Kim Lăng coi đàn như mạng ngày nào, sẽ thấy sao nếu nghe được chuyện này."

Nguyệt Viên Viên chưa từng đến Kim Lăng, không tưởng tượng được hai bờ Tần Hoài kiều diễm phồn hoa thế nào, nhưng cũng có chút băn khoăn, đệ nhất mĩ nhân là ca cơ? Rốt cục nàng đẹp đến nhường nào? Hỏi xong còn nói ra suy nghĩ của mình, ta thấy Vân môn chủ mới đẹp! Đẹp tựa thần tiên, không dính bụi trần, mặt như tranh vẽ, áo trắng giống hoa dương.

Vân Ỷ Phong cười nói: "Ừm, ta cũng chưa gặp nàng bao giờ, nhưng khẳng định là không thú vị đáng yêu bằng Viên Viên cô nương."

Nguyệt Viên Viên được khen đến phát ngại, đỏ mặt nói lảng sang chuyện khác: "Nếu Vân môn chủ thấy tiếc mấy cây đàn này, hay là để ta xin Tam thiếu gia xuất ít bạc từ khố phòng, đem chúng đi sửa. Đây là chuyện nhỏ thôi, các thiếu gia nói một câu là được ấy mà, không phiền phức gì đâu."

Ước chừng Quý Yến Nhiên và Giang Lăng Phi sẽ còn nói chuyện thêm một lát, Vân Ỷ Phong gật đầu đồng ý: "Được, vậy chúng ta đi lựa ra mấy cây giữ lại được, đằng nào cũng giết thời gian."

Nguyệt Viên Viên lấy ghế đẩu đến cho cả hai, mang theo cả giấy bút, như chuẩn bị làm đại sự.

Ngoài cửa vụt qua một bóng đen, tốc độ cực nhanh.

Vân Ỷ Phong dừng tay, chân mày nhíu lại.

Nguyệt Viên Viên xắn tay áo lên, vừa bê đàn vừa nói: "À, bọn hắn là gia đinh trong phủ, chắc đến xem chúng ta làm gì để bẩm lại với Đại thiếu gia, không cần bận tâm đâu."

Vân Ỷ Phong kinh ngạc: "Thì ra công phu của ngươi tốt như vậy?"

"Cũng tàm tạm thôi." Nguyệt Viên Viên thuận miệng khiêm tốn một chút, sau đó liền đắc chí, "Từ nhỏ công phu ta đã khá rồi, còn được Tam thiếu gia lén dạy thêm một ít nữa, giờ đánh mười nam nhân không thành vấn đề."

Khí lực cũng rất lớn, vác một cây đàn gỗ ba thước sáu tấc năm từ trên cao xuống mà nhẹ như không. Nàng với Vân Ỷ Phong, mỗi người một cây lại một cây, phối hợp đến là ăn ý.

(*ba thước sáu tấc năm: tầm 1.2m)

Mà bóng đen bên ngoài lúc trước, quả thực là hướng đến nơi ở của Giang Lăng Húc. Trong nhà đột nhiên có khách, thân là chưởng quỹ của Giang gia, hắn dĩ nhiên phải biết đối phương đến làm gì. Nếu chỉ ở trong Yên Nguyệt Sa thì không nói, nhưng tranh thủ đêm tối đến Nhã Nhạc Cư lục lọi đống đàn cũ thì...

Giang Lăng Húc nghĩ mãi không thấu, trong lòng cũng xuất hiện hoảng loạn, hắn không có hứng thú với đàn hay tiêu, bình thường chẳng bao giờ đến Nhã Nhạc Cư, tất nhiên không đoán ra mục đích của đối phương... Lẽ nào là muốn tìm đồ vật?

Nguyệt Viên Viên vận chuyển liên tiếp mười bảy mười tám cây đàn, quệt đi mồ hôi rin trên trán, cười nói với Vân Ỷ Phong: "Đại thiếu gia mà biết chúng ta khuya khoắt thế này còn đi lục đàn, dám chắc sẽ nghi là đang đi tìm manh mối gì quan trọng lắm, kiểu gì cũng hú hồn một phen."

Vân Ỷ Phong duỗi duỗi người, nhìn chồng đàn cổ xếp ngay ngắn, chưa gì đã có cảm giác phục hồi đồ cổ, chạm đến dĩ vãng xa xôi. Hắn cầm khăn lau lên, ngón tay gõ nhẹ lên đầu đàn: "Ồ, cây đàn này hình dạng đặc biệt thật, chưa từng thấy qua bao giờ."

Nguyệt Viên Viên nghe vậy nhảy xuống từ trên cao, giúp phủi đi tro bụi, xác thực là không giống bất kì kiểu dáng phổ biến nào. Tựa hồ có nét của đàn gỗ thời cổ, nhưng lại kèm thêm cả chút cách tân... ừm, cách tân hơi kì quặc, tuyệt không phải phong cách của Đại Lương. Vân Ỷ Phong kéo căng lại dây đàn, thử một chút, dư âm vang vọng kéo dài.

Nguyệt Viên Viên vui vẻ nói: "Dễ nghe hơn, nhưng cũng có chút nặng nề hơn, giống như, giống như người chơi đang tưởng niệm ai đó vậy."

Vân Ỷ Phong tán thưởng: "Cô nương không chỉ có nhĩ lực tốt, mà suy nghĩ cũng rất sâu sắc."

Cả hai đều rất thích cây đàn cách tân này, cùng khiêng nó tới chỗ sáng hơn để kiểm tra lại một lượt, song vừa nhìn kĩ, Vân Ỷ Phong liền trở nên sửng sốt.

Trên một mặt đàn, có khắc mấy dòng chữ nho nhỏ-cũng không hẳn là chữ, mà là ám ngữ do Lư Quảng Nguyên tự mình sáng tạo ra, từng được dùng cho bức thư giấu trong tã lót ngày nhỏ của mình. Nét khắc tinh xảo, thuần thục mềm mại, viết "nhìn tháng ngày qua, nghĩ đến nơi xa, đường dài như vậy, biết ngày nào về?".

Nguyệt Viên Viên đẩy đẩy hắn: "Vân môn chủ, Vân môn chủ? Sao ngươi im lặng vậy?"

Vân Ỷ Phong chợt hoàn hồn, lòng bàn tay hơi toát mồ hôi. Hắn chưa từng nghĩ sẽ tìm được đồ vật liên quan đến Lư Quảng Nguyên ở Giang gia: "Có thể tra xem, cây đàn này từ đâu ra không?"

"Chắc là không đâu." Nguyệt Viên Viên xem xét qua, "Đàn trong nhà đều do Ngũ gia mua về, đáng giá một chút mới được khắc tiêu kí của Giang gia lên, có tiêu kí thì mới được ghi lại vào sổ sách. Nhưng cây đàn này không có gì hết, chắc là bữa nào đó được tuỳ tiện mang về, hoặc là quà tặng nhưng không được thích nên bị để đóng bụi như vậy. Đàn ở Giang gia quá nhiều, cây này trông cũng lâu năm rồi, cố hỏi xem sao vậy."

Hai người đang nói chuyện, Quý Yến Nhiên và Giang Lăng Phi cũng đi tới, nói bên ngoài mưa rồi, sợ hắn cảm lạnh.

"Hơ, sao bừa bộn thế này, Nhã Nhạc Cư thành tiệm tạp hoá từ khi nào vậy?" Giang Lăng Phi nhìn Nguyệt Viên Viên mặt mũi dầy tro: "Nha đầu này, đừng nố ngươi lôi bằng hữu của ta đi quét tước dọn dẹp cùng đấy nhé?"

"Bọn ta đang lựa ra một ít đàn cũ mà, Vân môn chủ nói đốt đi thì đáng tiếc quá, Tam thiếu gia phát ít bạc cho Nhã Nhạc Cư đi!" Nguyệt Viên Viên vỗ vỗ cây đàn cách tân, "Đây, như cây này âm thanh rất được, bao giờ sửa xong, ta đàn cho thiếu gia nghe mỗi ngày."

Quý Yến Nhiên nhẹ giọng hỏi Vân Ỷ Phong: "Sao vậy? Mặt mũi tái mét cả ra thế này?"

"Có chút vấn đề... với cây đàn này." Vân Ỷ Phong chỉ vào nét khắc, Giang Lăng Phi cũng tiến lại gần, hắn có học qua về văn tự này, bình thường còn hay dùng để trao đổi với Quý Yến Nhiên về tình hình trong quân, cho nên vừa nhìn là đã nhận ra ngay, không khỏi sửng sốt: "Không phải đấy chứ?"

Nhã Nhạc Cư tứ phía thông thống, không phải nơi thích hợp để bàn chuyện bí mật, vì vậy đàn được chuyển tạm đến Yên Nguyệt Sa. Nguyệt Viên Viên thấy cả ba rất để ý đến hàng chữ cổ quái kia, hẳn là có chuyện trọng đại, tinh ý cáo lui trước.

Quý Yến Nhiên hỏi: "Sao trong nhà ngươi lại xuất hiện vật này?"

Giang Lăng Phi cũng không hiểu sao: "Trong nhà chỉ có mình Ngũ thúc yêu đàn, chẳng lẽ hắn có quan hệ với Lư tướng quân?"

Giang gia lẫy lừng giang hồ suốt trăm năm, Giang Nam Chấn khi còn trẻ cũng là công tử thế gia quý quý đầy mình, có lui tới với Đại tướng quân uy vũ trong triều đình, tặng nhau ít lễ vật cũng không phải chuyện gì hiếm lạ. Thế nhưng hàng chữ khắc trên cây đàn này... không hề đơn giản, mà còn bao hàm sự tưởng niệm cùng nỗi oán hận khôn nguôi, nếu được Lư tướng quân gửi một cây đàn như thế đến làm lễ vật, dám chắc Giang ngũ gia hồi trẻ sẽ kinh hãi đến rớt tròng mắt không chừng.

Huống hồ, sự sụp đổ của Lư gia còn gắn liền với thất bại tại thành Hắc Sa. Trước đó vài năm, người người ở Đại Lương đều xem việc kết bạn cùng Lư Quảng Nguyên là một vinh dự, nếu hai người quả thực có quan hệ, với cái tính sĩ diện của mình, Giang Nam Chấn không khua chiêng gióng chống cho cả thiên hạ cùng biết đã là thu liễm lắm rồi, làm gì có chuyện sẽ giấu diếm như vậy.

Vân Ỷ Phong nói: "Nhìn ngày tháng qua, nghĩ đến nơi xa. Hình như cây đàn này thuộc về thiên kim nhà Thừa tướng năm đó, tiểu thư Tạ gia Tạ Hàm Yên."

Gia tộc sụp đổ, phụ mẫu ra đi, tình nhân lại đang chinh chiến ở nơi xa tận chân trời, trong lòng sao có thể không nuôi hận cho được.

"Kiểu dáng của đàn đã bị thay đổi." Giang Lăng Phi vuốt ve mặt đàn, "Như chúng ta từng phỏng đoán, sau khi được Chu Cửu Tiêu cứu ra, có lẽ Tạ tiểu thư đã đi đến bộ tộc Dã Mã ở Tây Nam, cho nên Bồ tiên phong mới căn dặn mẹ con La thị xuôi Nam tìm người thân trước lúc lâm chung. Ta không biết nhiều về nhạc khí, nét cách tân của cây đàn cổ này, có mang đặc trưng của Tây Nam không?"

Vân Ỷ Phong hiểu ý của hắn. Nếu cây đàn này dính líu đến Tây Nam, thì có thể nhận định, Tạ Hàm Yên đến bộ tộc Dã Mã rồi vẫn giữ liên lạc với Giang gia, có lẽ còn từng qua đây làm khách, mới để quên đàn của mình lại sơn trang, sau đó nó được đưa đến Nhã Nhạc Cư.

"Thật là..." Giang Lăng Phi vỗ vỗ trán, "Biết thế này thì đã sớm dẻo miệng lôi kéo mấy thẩm thẩm trong nhà, giờ muốn thăm dò ít chuyện năm đó cũng không biết hỏi ai."

Hiển nhiên không một ai ngờ tới, môn phái giang hồ lại đột nhiên có liên quan đến triều đình, liên quan đến thân thế của Vân Ỷ Phong,

Giang Lăng Phi kịp thời cảnh cáo: "Nói trước, bất luận Tạ gia có phải phản tặc hay Tạ tiểu thư tới đây làm gì, một khi còn chưa tra ra chân tướng, ngươi không được nói lại với Hoàng thượng vội."

"Hoàng huynh không có ý định tra lại chuyện năm xưa, thậm chí còn muốn lấy chiến phổ của Lư tướng quân ra đóng thành sách, cấp cho các võ tướng nghiên cứu nữa kìa." Quý Yến Nhiên nói, "Nếu không phải Vân nhi muốn điều tra tiếp, ta kì thực cũng chẳng hứng thú gì. Nếu Giang gia của ngươi năm đó muốn làm phản thật-"

Giang Lăng Phi nói: "Phỉ phui cái mồm ngươi!"

Quý Yến Nhiên cười: "Muốn bảo trụ Giang gia, xem ra chỉ còn một cách duy nhất thôi, bất luận Giang Nam Đấu tiền bối có chuyển biến tích cực lên hay không, ngươi nhất định phải nắm được chức Chưởng môn trong tay, có như vậy ta mới an tâm được."

Giang Lăng Phi đập tay với hắn: "Thành giao."

Trời đã khuya, quá mệt để quay về nhà trọ, hai người liền nghỉ lại Yên Nguyệt Sa.

Cây đàn cách tân để trên bàn, đã được lau chùi sạch sẽ, những vết sơn tróc trên thân, tựa như đang lặng lẽ thuật lại đoạn năm tháng xa xôi.

Nhìn tháng ngày qua, nghĩ đến nơi xa.

Đường dài như vậy, biết ngày nào về?

Vân Ỷ Phong xoã mãi tóc dài, thừ người ngồi cạnh bàn. Ánh đèn dưới hiên hắt vào qua cửa sổ, qua một lớp sa mỏng, lại càng thêm yếu ớt ảm đạm.

Quý Yến Nhiên giúp hắn lau khô mái tóc ẩm ướt: "Ngươi muốn tìm hiểu về chuyện xưa, thì cứ giao cho Giang Lăng Phi thăm dò đi."

Vân Ỷ Phong nói: "Cũng được, còn chúng ta thì sao?"

"Chúng ta tiếp tục xuôi Nam, đến toà thành mà ngươi thích nhất kia." Quý Yến Nhiên đè tay lên vai hắn, hơi cúi người xuống, "Chuyện của Giang gia, ngươi đừng bận tâm nữa. Nghe nói cảnh sắc Giang Nam hiện tại đẹp lắm, gió nhẹ mưa phùn cỏ cây ẩm ướt, chúng ta cứ chỉ tiêu dao qua ngày như vậy thôi, đến khi nào ngươi chán, mà Lăng Phi vẫn chưa giải quyết xong chuyện ở đây, chúng ta về hỗ trợ cũng không muộn."

Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ: "Sợ là Giang đại ca không đợi được chúng ta về mất."

Quý Yến Nhiên nghe vậy nhíu mày: "Không được nói bậy!"

"Hả?" Vân Ỷ Phong sững sờ, mất một lúc mới hiểu ra để giải thích, "Ý ta là, sống cùng Vương gia tại toà thành nhỏ đó ở Giang Nam, sao mà chán cho được. Đã không chán thì làm gì có chuyện cam tâm tình nguyện rời đi, mỗi ngày trôi qua ngắm mưa bụi, nhìn núi xa, nghe tiếng đàn, nào còn nhớ được về Giang gia nữa chứ."

Quý Yến Nhiên không ngờ hắn lại muốn nói đến ý này, chẳng biết phải đáp lại làm sao: "Ta..."

"Ta hiểu mà." Vân Ỷ Phong cầm lấy tay hắn, áp lên mặt mình, cười nói, "Được, vậy thì mai chúng ta lên đường đến Giang Nam đi."

-

vtrans by xiandzg

Phúc lợi nhân dịp mình mất ngủ hahaa
Bình Luận (0)
Comment