Nhất Kiếm Tam Ưng

Chương 16

Lý Hàn Mai xem thư, trừng mắt tức giận nói :

- Bọn ác ma còn chờ gây án ở Ngũ Dương xong mới đến Vân Nam, vậy là hội kỳ Nam Nhạc dời đổi chắc rồi!

Lạp Tháp hòa thượng gật đầu :

- Ườm!

Vừa định phóng đi tiếp, bỗng một bóng người từ trên núi phóng xuống trước mặt Lạp Tháp hòa thượng.

Lạp Tháp hòa thượng vội lách sang bên, tay phải giơ lên toan xuất chưởng.

Lý Hàn Mai như đã nhận ra người ấy, vội kéo tay áo Lạp Tháp hòa thượng và cất tiếng hỏi :

- Có phải Vương Trinh thúc thúc đó không?

Lạp Tháp hòa thượng vội thu tay về. Quả đó là Truy Phong Yến Tử Vương Trinh, hướng về ông vòng tay thi lễ nói :

- Đại sư với đại tẩu sao cũng đến đây vậy? Có gặp tệ sư đệ không?

Lý Hàn Mai sửng sốt, liền nhớ ra gì đó, vội hỏi :

- Tống thúc thúc đã một mình đến đây dọ thám ma huyệt ư? Còn sư công đâu?

Vương Trinh lắc đầu :

- Không, do Tinh Viên Kim Cang dẫn đường, còn Vương mỗ với sư tổ đến Kê Lung cương dọ thám Quỷ Ảnh Tử, hẹn gặp lại nhau bên hồ Phóng Sinh dưới Quan Âm sơn, nhưng đến bây giờ vẫn chưa...

Lạp Tháp hòa thượng không chờ Vương Trinh nói dứt, vội giục :

- Nhanh lên, hãy từ con đường này tìm tới, lệnh sư đệ đã bị trúng đạn khói độc rồi!

Đoạn quay sang Lý Hàn Mai nói :

- Nữ thí chủ, hãy cho y một viên Tuyết Liên Thực mau!

Lý Hàn Mai sực nhớ đến lời nói của đại hán mặt sẹo, đó hẳn là Tống Trác, liền lấy một viên Tuyết Liên Thực đưa cho Vương Trinh và giục ông đi mau.

Vương Trinh vội đón lấy Tuyết Liên Thực rồi phóng đi về hướng đường núi mà Lạp Tháp hòa thượng đã chỉ, nhưng được mấy bước, quay trở lại nói :

- Tinh Viên Kim Cang có báo với sư công là đã gặp nhóm Uyển Dao ba người cũng đến ma huyệt, đại tẩu hãy đi đón mau!

Lý Hàn Mai nghe vậy, vội quay sang chào Lạp Tháp hòa thượng rồi liền phóng đi ngay.

Lạp Tháp hòa thượng chờ Vương Trinh đi khỏi, cũng liền phóng đi theo sau Lý Hàn Mai, khinh công hai người đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực, phóng đi như làn khói nhẹ, chỉ chốc lát sau đã đến cánh rừng thấp.

Hai người hạ chân trên vòm cây, nhận định hình thế xong, vừa định phóng xuống tiến vào ma huyệt, bỗng nghe sau đồi có tiếng người ồn ào, biết là người của Thiết Tưởng bang đã đến.

Hai người sau một hồi bàng bạc, quyết định từ địa đạo tiến vào ma huyệt cứu người trước, rồi thì vận Thiền công hộ thân, theo địa đồ do Tử Vân đã vẽ, phá hủy cơ quan cạm bẫy, thẳng tiến đến mật thất.

Lý Hàn Mai đi vào mật thất, thấy sự bày trí bên trong đã bị hủy hoại gần hết, đi sâu vào có một cánh cửa sắt, Lạp Tháp hòa thượng vung chưởng đánh mở, dẫn trước đi vào.

Bỗng nghe tiếng khóc của nữ nhân từ trong vọng ra, bèn ngoảnh lại ra hiệu bảo Lý Hàn Mai đi trước.

Lý Hàn Mai hiểu ý, liền vượt qua Lạp Tháp hòa thượng, đi thẳng vào trong mật thất, chỉ thấy Tử Vân chạy nhanh đến nói :

- Ân chủ đã bình an trở về đến, xin thứ cho tiện nữ nhất thời khinh suất, không phát hiện ra dâm ma đã trốn khỏi mật thất, ẩn thân trong rừng...

Lạp Tháp hòa thượng thấy phía sau Tử Vân có một thiếu nữ nửa như cười, nửa như khóc, vẻ mặt hết sức quái dị. Lý Hàn Mai cũng ngây ra nhìn, cả lời nói của Tử Vân cũng không chú ý.

Lạp Tháp hòa thượng ngắt lời :

- Tử Vân, người này là ai? Sao lại có mặt tại đây?

Tử Vân vội đáp :

- Đây là nữ đồ nhỏ nhất của dâm ma, tiện nữ vào trong mật thất, lát sau y cũng tiến vào địa đạo, lớn tiến gọi sư phụ và nói là có dẫn về hai mỹ nữ, tiện nữ hoài nghi hẳn là tiểu thư, liền bức bách y nói ra chỗ giấu, y nhất quyết không chịu...

Thiếu nữ ấy chính là Ngọa Vân, vì muốn thăm dò lão dâm ma có còn ở trong mật thất hay không, nên đã lớn tiếng kêu gọi, thấy Tử Vân đang ra tay phá hủy cơ quan, lòng hết sức thắc mắc và sinh lòng ngờ vực, thế là hai người cãi nhau, đến khi nghe tiếng vang của cửa sắt, ngỡ là lão dâm ma trở về, hai người hoảng sợ, càng cãi nhau dữ dội hơn.

Ngọa Vân vừa nhìn thấy Lạp Tháp hòa thượng với Lý Hàn Mai, liền đoán ra hai người là ai, vừa định cất tiếng, Tử Vân đã tranh trước một bước, nghe Tử Vân gọi là ân chủ, hết sức lấy làm lạ, nghe tiếp đã hiểu ra hơn nửa phần, chẳng chờ Tử Vân dứt lời, đã tiến tới quỳ xuống nói :

- Đại sư! Phu nhân! Tiểu thư với Thúy tỷ đang ở phía sau, tiện nữ vào đây là định mở cửa đón họ, nhưng Tử Vân lại đánh mắng tiện nữ.

Lạp Tháp hòa thượng đưa mắt nhìn Lý Hàn Mai, chẳng hiểu ất giáp gì cả.

Lý Hàn Mai nghe ái nữ bình an vô sự, lòng mừng khôn xiết, liền đỡ hai nàng đứng lên. Ngọa Vân lại tường thuật mọi sự, bà càng yên tâm hơn, vừa định ngợi khen hai nàng thì Lạp Tháp hòa thượng bỗng trợn trừng mắt, thộp cổ áo Ngọa Vân quát :

- Tiểu quỷ, ngươi dám dối gạt hòa thượng này, nếu không mau khai ra chỗ ẩn náu bí mật của dâm ma, ta sẽ xé xác ngươi quẳng cho chó sói ăn ngay.

Hai tay siết mạnh, Ngọa Vân đau đớn la ầm lên.

Lý Hàn Mai thấy vậy không đành lòng, quắc mắt với Lạp Tháp hòa thượng, nâng mặt Ngọa Vân lên, gỡ tay Lạp Tháp hòa thượng ra, dịu giọng nói :

- Đừng sợ, ngươi biết nhiều bí mật của lão dâm ma hơn hết, hãy mau nói cho đại sư biết chỗ ẩn nấp bí mật của y và sao Uyển Dao với Tiểu Thúy còn chưa vào đây?

Ngọa Vân hết sức cảm động, liền quay người đi trước dẫn đường, đưa Lạp Tháp hòa thượng rẽ vào một gian mật thất, ấn nút cơ quan, trên vách hiện ra một hang động, Ngọa Vân chui vào.

Hang động này rộng chỉ mấy thước nhưng sâu hơn trượng, bên trong chỉ có một ít lọ thuốc, ngoài ra không còn gì khác. Lạp Tháp hòa thượng vừa định nổi đóa, Ngọa Vân đã từ trong hang bò ra, tay bưng một chiếc túi nhỏ bằng vải đen, trao cho Lạp Tháp hòa thượng nói :

- Đại sư, trong này toàn là bí kíp quan trọng, đại sư hãy mở ra xem!

Lạp Tháp hòa thượng đâu thèm những bí kíp tà ma ngoại đạo này, hầm hầm chộp lấy định hủy đi.

Lý Hàn Mai chờ sốt ruột, đi đến thấy Lạp Tháp hòa thượng lại định nổi đóa, vội nói :

- Khoan đã!

Đoạn giật lấy túi vải, nói tiếp :

- Đại sư sao thế này? Không xem sao biết bên trong không có bí mật?

Lạp Tháp hòa thượng thầm nhủ :

- Ngươi luôn đối chọi với hòa thượng này, thôi thì ngươi cứ xem đi!

Ông hậm hực nói :

- Nữ thí chủ lúc nào cũng có lý cả, cứ xem đi!

Đoạn ông quay người đi ra khỏi mật thất, tìm kiếm những chỗ khác.

Lý Hàn Mai mở túi vải ra xem, trong có mấy cuộn giấy, khi xem kỹ, bất giác mừng rỡ reo lên :

- Đại sư, đến đây mau!

Lạp Tháp hòa thượng tìm kiếm một hồi, thấy chẳng có vật gì quan trọng khác, bèn bảo Tử Vân thu dọn chuẩn bị rời khỏi, bỗng nghe Lý Hàn Mai reo lên, ngỡ là quả như mình suy đoán, đã gặp vật dâm tà gớm ghiếc gì đó, ông rề rà nói :

- Bần tăng chả có hứng thú xem đâu, nữ thí chủ hãy tự giữ lấy đi!

Lý Hàn Mai đã đi đến, giơ một cuộn giấy ra trước mặt Lạp Tháp hòa thượng, rồi lại giấu ra sau lưng, xẵng giọng nói :

- Đại sư có thật không muốn xem hay là cố ý tỏ ra mình thanh cao?

Lạp Tháp hòa thượng rất tinh mắt, cuộn giấy chỉ lướt qua trước mặt, nhưng ông đã nhìn thấy trên có vẽ một bức địa đồ và ở giữa như là một thanh kiếm.

Ông chợt động tâm, đưa tay định giật lấy cuộn giấy, nhưng Lý Hàn Mai đã giấu ra sau lưng, đành sốt ruột nói :

- Lý thí chủ đừng giở trò với bần tăng mà!

Lý Hàn Mai như trẻ lại hai mươi tuổi, cười đắc ý nói :

- Đại sư phen này đã phải cầu khẩn ta rồi! Muốn xem rất dễ, chỉ cần chấp nhận ta một điều, ta sẽ hai tay dâng tặng ngay!

Lạp Tháp hòa thượng rất nóng tính, muốn lập tức xem cho rõ ngay, vội nói :

- Hòa thượng này đã nuốt lời bao giờ, chỉ cần cho bần tăng xem, điều gì bần tăng cũng chấp nhận hết, được rồi chứ?

Lý Hàn Mai biết rõ tính Lạp Tháp hòa thượng, nói là giữ lời, bèn nghiêm túc nói :

- Chẳng phải ta sợ đại sư không giữ lời, muốn xem cũng chẳng khó, vật này giao cho đại sư, đại sư phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, Lý Hàn Mai này không màng đến nữa.

Đoạn vung tay, cuộn giấy nhẹ nhàng bay đến trước mặt Lạp Tháp hòa thượng.

Lạp Tháp hòa thượng bắt lấy, mở ra xem, liền tức hai mắt trố to, cười vang reo lên :

- Tuyệt quá!

Lạp Tháp hòa thượng giơ cuộn giấy lên, quay người định tìm Ngọa Vân khen ngợi, nào ngờ nhìn quanh chẳng thấy hai nàng đâu cả, bất giác kêu lên :

- Ồ! Đâu rồi nhỉ?

Ngay khi ấy, bỗng có năm bóng người xông vào, dẫn đầu là Tiểu Thúy, theo sau là Giang Uyển Dao và Từ Ngọc Nhi, thảy đều lộ vẻ hớt hải, nước mắt ràn rụa, chia nhau nhào vào lòng Lạp Tháp hòa thượng và Lý Hàn Mai khót thút thít.

Lạp Tháp hòa thượng và Lý Hàn Mai thấy vậy kinh ngạc đến ngẩn người ra, chỉ nghe Từ Ngọc Nhi vừa khóc vừa hối hả nói :

- Sư phụ! Mau lên, Bách ca...

Tiểu Thúy và Giang Uyển Dao ôm mặt khóc sướt mướt, đâu còn thốt nên lời được nữa.

Lạp Tháp hòa thượng chẳng hiểu ất giáp gì cả, kéo Từ Ngọc Nhi đứng lên, trầm giọng quát :

- Ngươi khóc gì kia chứ? Nói mau, Tập Bách sao rồi?

Từ Ngọc Nhi bị quát, càng sợ đến run rẩy, cả khóc cũng không khóc ra tiếng được nữa.

Tử Vân và Ngọa Vân theo sau đi vào, cũng lộ vẻ kinh ngạc đứng yên nhìn, thấy vậy biết là đã xảy ra chuyện không hay, vội ra khỏi mật thất chia nhau tìm kiếm.

Lý Hàn Mai lúc này cũng hết sức bối rối, chỉ lo vỗ về Tiểu Thúy và Giang Uyển Dao, nghe Lạp Tháp hòa thượng quát nạt Từ Ngọc Nhi, lòng càng thêm xót xa, bực tức nói :

- Đại sư điên rồi hay sao? Hung hãn thế này, làm cho bọn trẻ sợ chết còn gì?

Lạp Tháp hòa thượng bỏ Từ Ngọc Nhi ra, nhưng vẫn hầm hầm không nói một lời, chỉ lo xem cuộn giấy trong tay.

Lý Hàn Mai hết hỏi Tiểu Thúy lại hỏi Giang Uyển Dao, khi biết rõ mọi sự, bà hết sức bực tức lẫn kinh ngạc.

Lạp Tháp hòa thượng cũng nghe rõ, liền trầm giọng hỏi :

- Tiểu tử đó bây giờ trốn ở đâu?

Từ Ngọc Nhi chưa kịp đáp, Ngọa Vân và Tử Vân đã hớt hải từ địa đạo chạy vào, la to :

- Nguy rồi! Đại sư, đuổi theo mau!

Mọi người sửng sốt, chẳng rõ chuyện gì đã xảy ra, Lý Hàn Mai đã tiến tới, túm lấy Ngọa Vân hỏi :

- Việc gì mà hốt hoảng như vậy? Nói mau!

Ngọa Vân bị Lý Hàn Mai nhấc bổng khỏi mặt đất, sợ đến tái mặt, không sao thốt nên lời.

Tử Vân vội tiến tới nói :

- Tiện nữ ra ngọn đồi phía sau, phát hiện có dấu chân lộn xộn ở trong rừng thưa, như từng có người giao đấu, tìm kỹ xung quanh, thấy có hai vỏ đạn khói độc và tuyệt môn ám khí Thực Hồn Châu của lão ma đầu, hiển nhiên lão ma đầu đã quay trở lại...

Lý Hàn Mai không chờ Tử Vân nói dứt, biết là không ổn, việc Cát Tập Bách mất tích hiển nhiên có liên quan đến lão ma đầu quay trở lại, vội nói :

- Chúng ta đi mau!

Dứt lời liền tức thì đi nhanh ra khỏi mật thất, mọi người cũng vội chạy theo sau. Khi đến ngọn đồi, thấy Lý Hàn Mai đã ở đó tìm kiếm.

Lạp Tháp hòa thượng đến nơi, đưa mắt nhìn dấu chân trên mặt đất cười khảy nói :

- Lý thí chủ, xem ra dữ nhiều lành ít rồi! Hãy nhìn xem, những dấu chân này rõ ràng là tuyệt kỹ bổn môn Liên Diệp chưởng của Cát Tập Bách, y đã thi triển giao đấu với lão dâm ma, có lẽ công lực kém cỏi, đã bị người ta bắt đi rồi!

Lý Hàn Mai tiến tới xem, gật đầu bực tức nói :

- Thật không ngờ lão dâm ma quá là xảo quyệt, đã đánh lừa chúng ta, quay trở lại sào huyệt, hẳn là có mưu đồ gì đó.

Lạp Tháp hòa thượng nóng lòng tìm người, trầm giọng nói :

- Lẽ đương nhiên, y thị làm sao bỏ được cuộn giấy đó?

Ông vừa dứt lời, Kim Nhãn Thần Ưng bỗng từ trên trời lao xuống và cất tiếng kêu vang.

Ba vị cô nương phát hiện trước, cùng reo lên :

- Thần ưng!

Lạp Tháp hòa thượng nghe tiếng kêu của thần ưng, liền biết không ổn, vội quát :

- Đi mau!

Khoát tay ra hiệu thần ưng dẫn đường, rồi liền thi triển khinh công theo sau.

Lý Hàn Mai cũng đã đoán ra, vội bảo mọi người ở lại canh chừng, không được rời khỏi, chỉ hỏi Tử Vân :

- Ngươi có biết lão ma còn có bí thất nào khác ở quanh đây không?

Tử Vân ngẫm nghĩ một hồi, sực nhớ ra nói :

- Đúng rồi, lúc đến đây, chúng tôi có ở lại Kê Lung cương một đêm, đi mau!

Đoạn liền dẫn trước phóng đi xuống đồi, chạy thẳng về phía ngọn núi mà huynh muội Cát Tập Bách từng đi qua.

Lý Hàn Mai bảo các nàng trở về ngôi nhà lá, rồi liền đuổi theo sau Tử Vân.

Lát sau đã đuổi kịp Lạp Tháp hòa thượng. Chỉ thấy ông đang đứng trước một lùm cỏ, mắt nhìn ngọn núi cao chót vót, thừ ra tại chỗ, bà vội hỏi :

- Đại sư sao vậy? Còn chưa đi mau?

Lạp Tháp hòa thượng đang sốt ruột, trừng mắt bực tức nói :

- Thí chủ không thấy sao? Núi cao thế này, trèo qua phải mất nửa ngày trời, còn cứu người kịp sao?

Lý Hàn Mai đưa mắt nhìn, quả phía trước không có lối đi, sau lùm cỏ là núi cao chập chùng, ít ra cũng dài rộng trên ba dặm.

Lúc này thần ưng đang lượn quanh và kêu vang trên đỉnh núi, lúc lúc lại lao xuống bên kia núi, không ngớt cất tiếng kêu thảng thốt.

Lạp Tháp hòa thượng thấy vậy càng thêm lo lắng, biết là bên kia núi đang xảy ra ác đấu, định vận hết công lực thi triển Vân Du Bộ phi thân lên đỉnh núi rồi hẵng tính.

Tử Vân công lực kém, khinh công dĩ nhiên không sánh bằng Lý Hàn Mai, mãi đến lúc này mới theo kịp đến, thấy hai người đang bối rối, biết là không tìm ra lối đi, liền tiến tới nói :

- Đại sư, hãy đi theo tiện nữ!

Hay tay vén lùm cỏ ra, quả nhiên xuất hiện một lối đi.

Lạp Tháp hòa thượng mừng rỡ nói :

- Nhanh lên!

Liền chui ngay vào trong lùm cỏ, Lý Hàn Mai cũng không do dự, theo sau chui vào.

Chốt lác sau đã qua khỏi đường hầm, chỉ thấy phía trước bụi khói mịt mù, ánh tím chớp chóa, nhất thời không sao thấy rõ được đó là gì.

Lạp Tháp hòa thượng lòng lo cho sư điệt, vừa ra khỏi đường hầm, liền phóng đi qua một bãi đất đá ngổn ngang, trước mắt hiện ra một vực thẳm rộng mấy trượng, bên kia khói đen phủ trùm, cát bụi tung bay, ánh tím chớp chóa.

Ngoảnh lại thấy Lý Hàn Mai và Tử Vân đã đến bên cạnh, giờ mới nhìn thấy rõ dưới ánh sáng tím có một con thú to lớn đang ác chiến với ai đó và Kim Nhãn Thần Ưng đang bay lượn trên đầu, lúc lúc lại lao xuống tấn công con quái thú ấy và cất tiếng kêu giận dữ liên hồi, chấn động cả sơn cốc.

Lạp Tháp hòa thượng thoáng quan sát, biết người đang ác chiến với quái thú ắt là Cát Tập Bách, vừa định vượt qua vực thẳm, giúp chàng một tay diệt trừ quái thú.

Bỗng nghe tiếng Cát Tập Bách từ bên kia vực vọng đến quát :

- Nghiệt súc muốn chết!

Rồi thì một tiếng thú rống lên thảm thiết, tiếp theo một cuộn khói đen bốc lên, kèm theo là tiếng ầm ầm như trời long đất lở và mùi tanh tưởi lan tỏa hết sức ghê tởm.

Kim Nhãn Thần Ưng bỗng từ trong đám khói mù lao ra, bay đến bên Lạp Tháp hòa thượng, vỗ cánh kêu ầm ĩ.

Lạp Tháp hòa thượng biết có điều không ổn, nóng lòng cứu người, liền tức thì tung mình sang bên kia vực, tìm kiếm trong đám khói đen bụi mù, chỉ thất mặt đất đầy đá vụn, ngổn ngang dấu chân thú và máu đỏ lênh láng, nào có bóng dáng của Cát Tập Bách.

Ông đưa mắt nhìn, trên một tảng đá to có một chiếc đầu thú to cỡ mặt bàn, mặt giống như lừa, răng nanh như chó, lưỡi dài và có hai chĩa, trên đầu có một chiếc sừng đỏ óng ánh, hết sức quái dị khủng khiếp.

Lý Hàn Mai tìm kiếm một hồi không thấy vết tích gì, nghĩ Cát Tập Bách nếu không phải bị thú ăn thịt thì cũng là bị ném xuống vực thẳm, tính mạng khó bảo toàn, bất giác nghe lòng xót xa cơ hồ rơi lệ.

Lạp Tháp hòa thượng có lẽ cũng không nén nổi niềm bi phẫn, đau lòng sư điệt mất tích, trừng mắt giận dữ nhìn chiếc đầu thú, tung mình đến chộp lấy chiếc sừng, vận công nhấc lên, ném xuống vực thẳm.

Nào ngờ Lạp Tháp hòa thượng chỉ có thể nhấc đầu thú lên được ba thước, đành cố vận thêm công lực, vậy mới nhấc lên thêm được hơn thước nữa.

Bỗng “choang” một tiếng, ánh tím lấp lóa, Lạp Tháp hòa thượng sửng sốt, trên mặt đất đã có thêm một vũng máu và một thanh kiếm.

Lạp Tháp hòa thượng động tâm thầm nhủ :

- Vật mà cuộn giấy ám chỉ chẳng phải thanh kiếm này là gì? Thảo nào lão dâm ma đã dừng chân vùng này, trú trong ngôi nhà lá kia!

Lý Hàn Mai vừa quay người, cũng bị ánh kiếm lôi cuốn, liền cất bước tiến tới, cúi xuống nhìn, sửng sốt kêu lên :

- Ủa, đây chẳng phải là...

Lạp Tháp hòa thượng vội nói :

- Thí chủ nói gì vậy? Đi tìm người mau!

Trong khi nói mắt rực tinh quang, ra ý bảo Lý Hàn Mai chớ tiết lộ thiên cơ.

Lý Hàn Mai hiểu ý, lòng chấn động dữ dội, bất giác nhớ lời Trường Mi đại sư: “Thiên Nam tử quan hiển, Thiền Tông lục hạp viên, phúc họa tu di pháp, nhân quả sinh sinh duyên”.

Lạp Tháp hòa thượng cũng đang nhớ lại lời nói của Thiên Nam Dật Tẩu, bảo kiếm khí Thiên Nam sẽ ứng vào mình, hẳn là thanh kiếm này đây, nếu không, loại thần vật này xuất thế, đâu phải chuyện tầm thường, nếu không có duyên thì sao có được kỳ ngộ này? Đành rằng đáng mừng, nhưng từ nay mình khó có thể thoát khỏi hào kiếp võ lâm, bằng vào công lực hiện có của mình, thật khó mà bảo vệ nôåi thần khí, bất giác vẻ lo âu hiện rõ trên mặt.

Ông vừa định ném đầu thú xuống vực để nhặt lấy thần kiếm, tay vừa giơ lên, bỗng nghe tiếng quát :

- Hãy khoan!

Tiếp theo là một bóng xám lao nhanh xuống, bợ lấy chiếc đầu thú trong tay Lạp Tháp hòa thượng, người đã đứng bên cạnh Lý Hàn Mai, trên mặt thoáng có bạch khí.

Lạp Tháp hòa thượng biết đó là Thiên Nam Dật Tẩu, liền tức thì chững lại.

Chỉ thấy Thiên Nam Dật Tẩu nhẹ phất tay áo, xua tan bụi khói xung quanh, đi đến bên Lạp Tháp hòa thượng, đưa tay đón lấy chiếc đầu thú, xem kỹ một hồi mới nói :

- Thật là kỳ duyên, lão phu sống đến từng tuổi này, đến hôm nay mới được mở rộng tầm mắt, ngẫu nhiên gặp nhiều kỳ trân dị báu thế này, thật không uổng phí chuyến đi này!

Đoạn nhẹ vung tay, ném đầu quái thú vào một khe núi, rồi ngồi xuống trên đá, vẻ rất ung dung tự tại.

Lạp Tháp hòa thượng thấy vậy hết sức bực tức, hai tay chùi xuống đất cát, lau đi vết máu, quắc mắt nhìn Thiên Nam Dật Tẩu nói :

- Lão già lại giở trò trống gì nữa đây? Kẻ khác sốt ruột, lão lại thản nhiên đùa cợt thế này, thật ra là...

Lý Hàn Mai cũng hết sức sốt ruột, không chờ Lạp Tháp hòa thượng nót dứt đã tiếp lời :

- Sư công, thật ra là sao thế này? Bách nhi...

Thiên Nam Dật Tẩu cười to :

- Giờ các người còn lo gì nữa chứ? Kể như lão phu đã gặp rồi, đáng tiếc là...

Lạp Tháp hòa thượng thật vô phương, nếu Thiên Nam Dật Tẩu mà không phải trưởng bối thì ông sớm đã nổi đóa rồi.

Nhưng Lý Hàn Mai không dằn nổi, cất tiếng hỏi :

- Đáng tiếc gì vậy?

Thiên Nam Dật Tẩu vuốt râu mỉm cười :

- Đáng tiếc là Nho tông của lão phu không có phúc duyên thiện quả như Thiền tông của Phật môn, chí bảo võ lâm thảy đều bị phái Thiên Sơn của các người được hết, còn nhiệm vụ thì lại đổ trút lên đầu lão phu, đơn thân một mình xông xáo, diệt hỏa cứu người không kể, lại còn phải đến nơi này đánh đuổi lão dâm ma nữa. Cũng còn may, quái thú này đã rơi đầu, thần vật đã xuất thế, lão phu cũng phải kiếm chác một chút, mang chiếc đầu quái thú này về Phù Đồ, chế luyện mấy món kỳ dược, lại phải vất vả thêm mấy năm nữa.

Lạp Tháp hòa thượng nghe Thiên Nam Dật Tẩu nói huyên thuyên đến sốt cả ruột, khi Thiên Nam Dật Tẩu nói đến diệt hỏa cứu người, đánh đuổi dâm ma, lòng càng thêm kinh ngạc, thắc mắc nói :

- Lão tiền bối hãy nói rõ hơn xem nào, lúc này ai mà còn lòng dạ suy đoán nữa? Lão tiền bối nói là cứu người, mà cứu ai vậy?

Lý Hàn Mai cũng hết sức nóng lòng lo, liền tiếp lời :

- Phải rồi, người đã cứu đi đâu rồi vậy?

Thiên Nam Dật Tẩu giờ mới nghiêm mặt nói :

- Mai nhi, giờ thì không còn gì để nói nữa, việc này đã là kiếp số khó tránh. Thái Sử Đệ đã trở thành tro than, Nghiêu Thần đã được Tinh Viên Kim Cang cõng về Phù Đồ, trong vòng mười năm không màng đến thế sự nữa, ngươi cũng nên sớm trở về Thiên Sơn, xem ra Dân Sơn lục ly đã theo về với Thất Độc giáo, cấu kết bọn tà ma ngoại đạo, rồi đây hẳn sẽ đại cử xâm lấn Trung Nguyên!

Lý Hàn Mai nghe Thái Sử Đệ đã trở thành tro than, công công đã được cứu mang đến đảo Phù Đồ, lòng hết sức đau xót, biết là do bọn Thất Độc giáo gây ra, nghiến răng nói :

- Bọn tà ma này thật độc ác, Lạt Thủ Quan Âm này mà không giết sạch các ngươi, thề sẽ không trở về Thiên Sơn nữa.

Thiên Nam Dật Tẩu mỉm cười khuyên :

- Mai nhi, sư phụ ngươi không cho ngươi biết đó là khí số hay sao? Ngươi còn không lo không thể chính tay giết chết kẻ thù hay sao? Giờ ngươi cũng đừng tức giận nữa, không cần phải trở về Thái Sử Đệ nữa, gia nhân nô bộc, lão phu đã thu xếp giùm ngươi rồi, ngươi cứ cùng với đại sư đưa Bách nhi đến Tàng Hương Ô trước...

Lạp Tháp hòa thượng sốt ruột xem lờn :

- Bách nhi! Bách nhi! Biết đâu mà tìm Bách nhi bây giờ?

Thiên Nam Dật Tẩu nực cười :

- Tính nóng nảy của đại sư vẫn chưa sửa đổi, kể ra cũng là vì các người quá sơ xuất, không đuổi kịp mụ ma đầu La Sát Nữ, các ngươi vừa quay lại, mụ ta cũng liền bám theo trở về Tàng Hương Ô, nào ngờ bị mụ ta phát hiện trên mình Cát Tập Bách có dị báu, định đoạt lấy linh dược ngọc bình để giết ác thú lấy Ly Hỏa Tử Quang kiếm, nên dẫu dụ Bách nhi đến đây và bức bách y xuống vực thẳm chiến đấu với quái thú hầu thừa cơ cướp lấy thần kiếm. Nào ngờ Bách nhi phúc duyên thâm hậu, đã lấy được thần kiếm từ trước, quái thú mới đuổi đến bên kia vực, đấu với thần ưng và Bách nhi, mụ ma đầu ấy đứng ngoài chờ thời cơ ra tay.

Lạp Tháp hòa thượng giờ mới vỡ lẽ, lòng thầm tự trách lẽ ra mình không nên điểm huyệt ngủ của Giang Nghiêu Thần, nếu không nhờ Thiên Nam Dật Tẩu kịp thời ra tay cứu thì thật là tệ hại.

Lý Hàn Mai nghe đến kinh tâm động phách, lòng hết sức lo cho sự an toàn của Cát Tập Bách và người nhà.

Thiên Nam Dật Tẩu lẽ nào không nhận thấy, nên lại cười nói :

- Chuyện đã qua rồi, hai người còn lo gì nữa? Lão phu cũng chẳng thể ở đây lâu, hãy mau bồng y đến đây cho lão phu xem thử!

Lý Hàn Mai đã không nén nổi nước mắt, tức tưởi nói :

- Sư công chưa cho Mai nhi biết tung tích của Bách nhi kia mà?

Lạp Tháp hòa thượng cũng không khỏi vừa tức giận lại vừa buồn cười, cũng chẳng thèm màng đến, tiến tới nhặt lấy Tử Quang Ly Hỏa kiếm.

Ông đối mặt với vực thẳm, vừa cúi người xuống, ánh mắt lướt qua lùm cỏ bên bờ vực, thấy có một vũng máu tươi và một cánh tay nằm trong vũng máu.

Ông bất giác động tâm, cả thần kiếm cũng chẳng màng, liền tung mình đến lùm cỏ, hai tay vén ra, quả phát hiện Cát Tập Bách đang nằm ngủ say trong ấy, bình an vô sự.

Lạp Tháp hòa thượng mừng rỡ reo lên, rồi liền bồng Cát Tập Bách lên, đi đến bên Thiên Nam Dật Tẩu, ha hả cười nói :

- Hòa thượng này tinh mắt lắm, để xem lão còn giấu được nữa hay không?

Lý Hàn Mai nghe tiếng reo mừng của Lạp Tháp hòa thượng, hết sức kinh ngạc, vội tiến tới xem, thấy Lạp Tháp hòa thượng đã bồng Cát Tập Bách lên, bà cũng vui mừng nhặt lấy thần kiếm, theo sau Lạp Tháp hòa thượng đi đến bên Thiên Nam Dật Tẩu.

Thiên Nam Dật Tẩu đón lấy Cát Tập Bách đặt lên trên đầu gối, lập tức bắt mạch và xem xét sắc mặt, bất giác kinh ngạc nói :

- Thế này thì lạ quá!

Lý Hàn Mai thấy vậy, sốt ruột hỏi :

- Sư công, thế nào rồi?

Thiên Nam Dật Tẩu như đã hiểu ra, toét miệng cười nói :

- Thằng bé này thật là phúc duyên sâu dày, theo hiện tượng kinh mạch của y lúc này, hoàn toàn khác với người thường, nếu không phải đã có người với Thiền công chí cao vô thượng thoát thoai hoán cốt cho y, tuyệt đối chẳng thể khí quán tam quan lục mạch, tinh hành lục phủ ngũ tạng, hơn nữa nhất nguyên chí dương, thẳng đến thiên tâm thần thông lục hạp, ý giao âm dương...

Lạp Tháp hòa thượng đâu nghe nổi những lời huyên thuyên của Thiên Nam Dật Tẩu, sốt ruột đến quên cả mình đang đứng trước mặt bậc trưởng bối, ngắt lời :

- Thôi được rồi, đâu ai luận bàn chuyện y học với tiền bối, sao tiền bối không nói ngắn gọn dứt khoát, được hay không được?

Lý Hàn Mai sớm đã yên tâm, lúc này nghe Thiên Nam Dật Tẩu nói vậy, nghĩ hẳn là có nguyên nhân, nhưng mắt thấy Cát Tập Bách ngủ như chết, không khỏi hoang mang hỏi :

- Sư công muốn nói Bách nhi...

Thiên Nam Dật Tẩu lúc này đã ngưng lời, đang vuốt râu trầm ngâm, nghe Lý Hàn Mai hỏi, như sực nhớ ra, quay sang Lạp Tháp hòa thượng hỏi :

- Đại sư, lão phu hỏi điều này, lệnh sư đã tinh thông A Nậu Đa La rồi phải không?

Nghe hỏi, Lạp Tháp hòa thượng như từ trong mơ bừng tĩnh, vỗ tay cười nói :

- Phải, nhất định là vậy!

Lý Hàn Mai vội hỏi :

- Phải, phải, phải gì kia chứ?

Lạp Tháp hòa thượng giờ mới nói :

- Gia sư đã đến Thiên Sơn theo lời mời của Trường Mi trưởng lão, Không Động thiền sư và Xích Mi thần ni cũng đã tụ tập tại Thiên Trì, có lẽ...

Thiên Nam Dật Tẩu cũng bất giác đứng phắt dậy reo lên :

- Chính ông ấy! Lão phu đã già lẩn thẩn rồi, Thiền tông Tứ lão tu hội Thiên Trì chính là lúc này, Không Động thiền sư tịnh thông lục hạp, A Nậu Đa La vi diệu vô cùng, có ông ấy thí pháp, tập hợp tuyệt học của Tứ lão, dùng tâm pháp thiền công Thần Thọ Hồn Dữ truyền cho Bách nhi, vậy là thằng bé này từ nay đã có được hết thảy tuyệt học của Tứ lão rồi!

Lạp Tháp hòa thượng nghe vậy cũng liền vỡ lẽ, lòng mừng khôn xiết.

Thiên Nam Dật Tẩu ngước mắt nhìn, thấy trời đã hừng sáng, vội nói :

- Mai nhi, nhanh lên! Hãy tìm một chỗ kín đáo cho Bách nhi nằm, khi trời sáng y rất cần được nghỉ ngơi, tuyệt đối không được kinh động, chỉ cách hai giờ cho y uống một chén sữa người, tốt nhất là đặt kiếm bên cạnh y và nhốt trong mật thất, lão phu thật chẳng thể ở lại nữa, mọi sự hai người hãy cẩn thận.

Lạp Tháp hòa thượng dĩ nhiên hiểu rõ sự thể, Lý Hàn Mai cũng đã yên tâm, chỉ hỏi :

- Sư công, phải cần bao lâu?

Thiên Nam Dật Tẩu cũng không xác định được, lắc đầu nói :

- Lão phu cũng không rõ, nói chung là càng lâu càng tốt, tuyệt đối không được để cho người đến gần, lão phu đi đây!

Đoạn liền tung mình đến khe núi xách lấy chiếc đầu quái thú, phi thân bỏ đi.

Lạp Tháp hòa thượng thấy Thiên Nam Dật Tẩu đã đi khỏi, biết Thái Sử Đệ không thể về được nữa, bèn quyết định tạm thời ở lại Tàng Hương Ô, nên liền giắt thần kiếm vào lưng, cắp lấy Cát Tập Bách, tung mình vượt qua vực thẳm.

Tử Vân vốn nấp sau một tảng đá to bên kia vực, không dám hiện thân, có lẽ sợ bị lão ma đầu phát hiện nên nấp vào trong hang động, nhưng khi Lạp Tháp hòa thượng đi vào, đặt Cát Tập Bách nằm xuống thì nàng ta đã đi đâu mất.

Lạp Tháp hòa thượng vừa lo vừa giận, đã không thể lớn tiếng kêu gọi, lại lo nha đầu ấy không biết khinh trọng, chạy bừa khắp nơi, thấy Lý Hàn Mai như chẳng chút bận tâm, chỉ lo chui vào trong hang động, thầm nhủ :

- Mụ này lại định giở trò gì nữa đây? Hay chính mụ đã sai phái họ ra ngoài?

Nhưng ông giả vờ như không hay biết, đặt Cát Tập Bách nằm xuống xong, ông liền lui ra trước, ngước mặt suy tư.

Lý Hàn Mai theo sau đi ra, đến trước mặt Lạp Tháp hòa thượng, trố to mắt nhìn ông nói :

- Hòa thượng lại niệm kinh gì nữa đây? Chả lẽ vậy là thôi hay sao?

Lạp Tháp hòa thượng đảo tròn mắt, như đã nghĩ ra được cách, giả vờ hỏi :

- Thí chủ nóng ruột gì chứ? Bần tăng đang suy nghĩ, ở đâu mà tìm được nhiều sữa người thế này?

Lý Hàn Mai tức giận nói :

- Đại sư chớ giở trò với Lý Hàn Mai này, ai cần đại sư tìm sữa người kia chứ? Nếu đại sư mà định mượn cớ bỏ trốn, để xem bổn nhân có buông tha cho đại sư hay không! Chuyện đã đến nước này rồi, chả lẽ đại sư cam tâm để mặc cho bọn độc ác tà ma thiêu rụi Thái Sử Đệ mà chúng ta đã phải biết bao cực khổ mới giành lại được từ tay Vân Lĩnh tam ma, bỏ qua một cách dễ dang như vậy hay sao?

Lạp Tháp hòa thượng cười thầm :

- Mụ lúc nào cũng có ý nghĩ quái quỷ, làm sao mà giấu hòa thượng này được? Để xem mụ có cách gì lợi hại cho biết!

Đoạn giả vờ giận dữ, một tay giơ lên, vận A Già Đà Công bổ vào tảng đá khi nãy đã để chiếc đầu quái thú, tảng đá liền tức thì nứt ra làm ba đổ xuống, cười gằn nói :

- Ta mà không bổ đôi bọn tà mà ấy như là tảng đá này, ta thề sẽ không uống rượu ăn thịt nữa!

Nói đến đó, liếc mắt nhìn Lý Hàn Mai, thấy bà đang tươi cười, hết sức vui mừng vì kế khích tướng của mình đã có công hiệu, bèn giả vờ nói :

- Nhưng đáng tiếc là...

Lý Hàn Mai sửng sốt, vội tiếp lời :

- Đừng lo, Tử Vân là do Hàn Mai phái đi dọn dẹp nhà lá để cho Tập Bách làm tĩnh thất, còn Tiểu Thúy thì đi tìm sữa người, có lẽ đã sắp về đến...

Lạp Tháp hòa thượng cũng có nghĩ đến ngôi nhà lá ấy, bọn tà ma đã bỏ đi, nhờ lão ngư phu phái người bí mật canh phòng quanh đây, hẳn sẽ không còn ai dám đến quấy nhiễu nữa và ông sớm đã có quyết định, phải tìm kiếm tung tích bọn ma đầu.

Nên ông ngắt lời :

- Bần tăng không phải có ý như vậy, đằng nào thì công lực của Tập Bách hiện giờ đã được các vị sư thúc bá “Thần Thọ Hồn Dữ”, chẳng khác nào chân truyền, tối đa hai ba hôm nữa e rằng thí chủ cũng phải thua kém y, còn cần bảo vệ gì nữa? Chỉ có điều là...

Lý Hàn Mai thấy Lạp Tháp hòa thượng lại ỡm ờ không chịu nói rõ ra, tức giận quát :

- Có điều sao? Hòa thượng chưa uống đã rượu phải không hả?

Lạp Tháp hòa thượng cười nói :

- A Di Đà Phật! Thật tội lỗi, thật tội lỗ! Bần tăng chỉ là sợ lại phải bị thí chủ trách mắng sát nghiệt đầy rẫy và các vị lão tiền bối càng không buông tha cho hòa thượng này lạm sát, phải tội mười năm bế quan, chắc là lũ sâu rượu trong bụng...

Lý Hàn Mai bị Lạp Tháp hòa thượng trả đũa, tức đến hai tay run rẩy, tính bà nóng như lửa, hể nổi đóa lên là ngay cả mười mấy năm giáo huấn của sư tôn cũng quên sạch, lúc này nghe Lạp Tháp hòa thượng đề cập đến, tuy lập tức giác ngộ, nhưng lòng vẫn còn tức tối.

Bà nghiến răng hậm hực nói :

- Đại sư khỏi cần xiên xỏ ta, hai chúng ta đường ai nấy đi, mỗi người có chí hướng riêng, Lý Hàn Mai này cũng đã từng mười mấy năm xông xáo giang hồ, chưa bao giờ van xin ai, bảo ta nhẫn nhịn chuyện thiêu hủy nhà cửa của bọn ác ma ấy, vậy là đại sư đã lầm người rồi!

Nói đến đó, chợt nảy ra một kế, cũng giả vờ ra chiều khinh bỉ cười nói :

- Thật không ngờ truyền nhân y bát của Phong hòa thượng mà lại hèn nhát như vậy, đụng chuyện một chút cũng không gánh vác nổi. Thôi cũng được, vậy kẻ khác khỏi nói Lý Hàn Mai này lôi kéo người ta xuống nước.

Những lời nói khích ấy quả nhiên phát sinh công hiệu, Lạp Tháp hòa thượng sớm đã không chịu nổi, hai mắt trợn to và đảo liên hồi, trầm giọng nói :

- Thôi, thôi! Bần tăng phục thí chủ rồi, bất kể rừng đao núi kiếm, hòa thượng này cũng quyết không đi sau, thế nào?

Lý Hàn Mai được nước, nói tiếp :

- Ủa, đại sư không sợ xuống địa ngục hay sao?

Lạp Tháp hòa thượng tức giận, trỏ tay vào hang động, gằn giọng nói :

- Thí chủ muốn hòa thượng này nhảy vào lửa đỏ ngay phải không? Nếu vậy thì ngay cả người trong kia cũng chẳng cần nữa, bần tăng đi ngay đây!

Lý Hàn Mai thấy Lạp Tháp hòa thượng đã nổi giận thật sự, vội mỉm cười nói :

- Cho dù không cần thì cũng đâu thể nào đi ngay lập tức!

Bà ngưng thần lắng nghe, quay người đi vào hang động và nói :

- Hãy xem, bọn họ đã về rồi, còn phải phiền đại sư mang Tập Bách trở về ngôi nhà lá kia rồi mới có thể đi được.

Lạp Tháp hòa thượng thấy Lý Hàn Mai đã mắc bẫy mình, lại đâm ra muốn lập tức lên đường ngay, nghe bà nhắc đến Tử Vân, bèn hỏi :

- Thí chủ lúc nào cũng thích làm ra vẻ bí mật, thật ra thí chủ đã bảo nha đầu ấy đi từ lúc nào mà cả Thiên Nam Dật Tẩu cũng bị giấu nhẹm vậy?

- Đại sư đã sơ suất đó thôi, Hàn Mai có làm ra vẻ bí mật gì đâu, thấy nha đầu ấy cứ sốt ruột, đứng bên bờ vực, lại biết Tập Bách đã bất tỉnh, nghĩ hẳn là thương thế trầm trọng, cần phải điều trị ngay, bèn bảo y đi tìm Tiểu Thúy và đến dọn dẹp nhà lá ngay, sau rồi...

- Sau rồi nghe nói cần phải uống sữa người nên thí chủ lại dùng truyền âm nhập mật bảo Tiểu Thúy về tìm nữ bộc, tìm cách đưa sữa người đến đây chứ gì? Nhưng thí chủ không nghĩ đến chuyện Tiểu Thúy về đến Thái Sử Đệ, thấy nơi ấy đã trở thành đống tro tàn, có thể tức đến ngất xỉu hay không? Hôm nay đừng mong có sữa người, mà e rằng cả Tiểu Thúy cũng không trở lại đây!

Lý Hàn Mai quả là không nghĩ đến chuyện ấy, giờ nghe Lạp Tháp hòa thượng đề cập, bà liền đâm ra lo lắng, hai người đi đến phía sau bức bình phong đá chắn trước hang động, dừng lại không đi tiếp nữa.

Bên kia hang động đã vọng đến tiếng nói của Giang Uyển Dao, Lạp Tháp hòa thượng vội nói :

- Giờ hối hận thì đã muộn rồi, hãy khoan cho bọn nha đầu vào đây, sắp đặt xong cho Tập Bách rồi hẵng tính!

Đoạn liền đi nhanh vào hang động, Lý Hàn Mai cũng đành tạm ném lòng theo sau, thấy hòa thượng đã cõng Cát Tập Bách lên, đi về phía cửa hang động, Tử Quang Ly Hỏa kiếm giắt ở phía sau lưng.

Lý Hàn Mai bước nhanh, vượt qua mặt Lạp Tháp hòa thượng, thấy nhóm Giang Uyển Dao bốn nàng đã đến gần, chỉ còn cách năm sáu trượng, liền tung mình lướt tới, khoát tay truyền thanh bảo họ quay lại dẫn đường.

Tử Vân về đến Tàng Hương Ô, tìm gặp Giang Uyển Dao kể lại mọi sự, khóc lóc một hồi, rồi vội dọn dẹp mật thất sạch sẽ.

Trong nhà có rất nhiều thực phẩm, đủ cho ba mươi người dùng trong hai tháng.

Nhà gồm có ba khu, khu trong là thạch thất, nằm kín đáo trong núi đá, cửa đá và chắn sắt hết sức kiên cố, bên trong được bày trí rất lộng lẫy, hầu hết mọi vật dụng đều bằng vàng bạc và còn có địa đạo thông đến bí huyệt, hết sức an toàn, thật là một nơi hành lạc lý tưởng của bọn tà ma.

Lạp Tháp hòa thượng cõng Cát Tập Bách đi theo sau Lý Hàn Mai, chốt lát đã vào đến nhà, đi thẳng vào trong thạch thất, đặt Cát Tập Bách nằm lên một chiếc giường lót da hổ, Ly Hỏa kiếm cũng để ở bên cạnh chàng.

Sau đó định dặn Từ Ngọc Nhi cách chăm sóc cho Cát Tập Bách, nhưng chẳng thấy nàng nào vào thạch thất, biết là Lý Hàn Mai đang ở ngoài kể lại chuyện cứu người được kiếm cho các nàng nghe, liền đi ra khỏi thạch thất, đóng cửa chắn sắt lại.

Trong sảnh đường khu nhà thứ nhì, bốn nàng xúm quanh Lý Hàn Mai, bà đang thuật lại những lời nói của Thiên Nam Dật Tẩu lúc ở bên bờ vực và trịnh trọng căn dặn không được làm kinh động Cát Tập Bách trong thạch thất, đồng thời chỉ cách cho chàng uống sữa người, ban đêm phải rời xa thạch thất...

Lạp Tháp hòa thượng thầm phục tài chỉ huy của Lý Hàn Mai, khiến cho mấy ả nha đầu này răm rắp vâng lời, cũng chẳng lên tiếng, tìm lấy một mảnh ván, dùng ngón tay viết lên đó mấy chữ rồi đi ra ngoài, gọi thần ưng đến, bảo nó bay đến Thiết Tưởng bang, rồi trở vào sảnh đường.

Lý Hàn Mai với bốn nàng đã đi đâu mất, cửa thạch thất vẫn đóng chặt, hoàn toàn tĩnh lặng, bất giác thầm nhủ :

- Lúc này mà mụ còn định giở trò quái quỷ ư?

Ngay khi ấy bốn nàng ùa ra, kéo ông đến một gian phòng rộng, mùi rượu thịt thơm phức khiến hòa thượng vui đến mức cười vang.

Lạp Tháp hòa thượng vừa trông thấy rượu thịt thơm ngon là bất chấp tất cả, lập tức cầm lấy ẩm rượu đưa lên miệng tu òng ọc, khiến bốn nàng ôm bụng cười ngặt ngoẽo.

Mãi đến khi Lý Hàn Mai từ trong thạch thất đi ra, các nàng mới ngưng cười đứng sang bên.

Chỉ thấy Lý Hàn Mai đã cởi mở khăn choàng xanh, lộ ra toàn thân y phục trắng, lưng thắt một dải lụa màu xanh biếc, trang nghiêm hệt như Ngọc Quan Âm.

Bà vừa bước chân vào sảnh đường, thấy Lạp Tháp hòa thượng đang ngồm ngoàm ăn uống, cũng rất lấy làm lạ.

Giang Uyển Dao đến gần nói :

- Thức ăn do Tử Vân tỷ làm đấy, đã để cho đại sư nếm trước rồi!

Lạp Tháp hòa thượng ngẩng lên nhìn, thấy Lý Hàn Mai ăn mặc như vậy, ngạc nhiên cười hỏi :

- Nữ Bồ Tát hiện thân, thật hòa thượng này được vinh quang lây chẳng ít!

Đoạn quay sang Tử Vân nói tiếp :

- Nữ thí chủ, từ nay hiếu kính lệnh sư rượu và thức ăn ngon, đừng quên hòa thượng này nhé!

Đoạn lại nốc một ngụm rượu to vào bụng, cầm lấy một chiếc đùi gà, đưa lên miệng nhai ngấu nghiến, khiến các nàng lại cười ầm lên.

Lý Hàn Mai cười nói :

- Thật chưa từng thấy người nào ăn uống xấu xa thế này! Thôi đừng nói chuyện vớ vẩn nữa, mau ăn no rồi lên đường.

Đoạn ngồi xuống bên bàn, quay sang bốn nàng nói tiếp :

- Các ngươi hẳn cũng đói rồi, hãy ngồi xuống cùng ăn, lát nữa Tiểu Thúy mang sữa người về đến, Dao nhi với Ngọc Nhi hãy cho Tập Bách uống, luân phiên nhau ở trong nhà canh phòng, thỉnh thoảng Ngọa Vân phải ra ngoài tuần tra, tuyệt đối không được rời khỏi nhà nửa bước, nếu xảy ra chuyện gì, coi chừng ta đánh gẫy chân các ngươi. Còn Tử Vân đi theo ta, trể lắm là ngày mai ta sẽ về đến.

Bốn nàng ngồi vào bàn, cùng gật đầu vâng lời, cầm lấy đũa lên ăn.

Lạp Tháp hòa thượng ăn no, đưa tay áo lên quệt miệng ha hả cười nói :

- A Di Đà Phật! Đa tạ công đức của thí chủ!

Đoạn đứng lên, quay sang Từ Ngọc Nhi và Giang Uyển Dao cười nói :

- Nếu hai ngươi ban đêm mà lén vào thạch thất, xảy ra chuyện gì, hòa thượng này sẽ không màng đâu nhé! Ngọa Vân, ngươi cũng phải coi chừng địa đạo của mật thất đấy!

Lý Hàn Mai cười nói :

- Lối ra của địa đạo ở miếu thổ địa, ta đã phong bế rồi, các ngươi chỉ cần lưu ý mặt trước, bốn phía đã có chốt gác ngầm, có chuyện thần ưng sẽ đến cảnh báo, khi nào vạn bất đắc dĩ thì hãy phóng hỏa đốt nhà.

Nói xong, bà ngước lên nhìn trời, thấy giờ Thìn đã qua, liền giục lên đường.

Tử Vân đi ra, đánh một vòng, lúc trở vào trên lưng đã có thêm hai chiếc túi da to.

Lý Hàn Mai biết đó là vật dụng và thức ăn, không cần thiết lắm, nhưng không muốn làm cho Tử Vân mất hứng, lại mỉm cười gật đầu, lòng thầm mừng cô gái này thật là kỹ lưỡng chu đáo.

Lạp Tháp hòa thượng tung mình ra trước tiên, phi thân lên mái nhà. Lý Hàn Mai dặn dò vài câu, rồi cùng Tử Vân ra cửa trước, phóng đi về phía Tây nam.
Bình Luận (0)
Comment