Nhất Kiếm Tam Ưng

Chương 4

Cát Tập Bách thận trọng phòng có biến cố, liền cầm lấy binh khí, ngồi dậy xuống giường, hữu chưởng tung ra toan đánh tắt ngọn nến, xông ra ngoài ứng địch. Nào ngờ chưởng phong chàng phát ra, ngọn nến chỉ lay động hai lần rồi bốc cao lên, chẳng những không tắt mà còn cháy sáng hơn.

Chàng sửng sốt ngước mắt nhìn, chỉ thấy Lạp Tháp hòa thượng đang đứng ở cửa phòng, miệng nhai nhóp nhép một chiếc đùi gà, khóe môi hãy còn rượu chảy ròng ròng, mắt nhìn chăm chăm vào những thức ăn thừa trên bàn tròn.

Cát Tập Bách mừng rỡ, vội thu tay về và gọi :

- Sư thúc!

Vừa định tiến tới chào hỏi, nhưng chân vừa cất lên đã cảm thấy có một sức mạnh vô hình cản lại.

Lạp Tháp hòa thượng trừng mắt cười khảy :

- Hừ! Ngươi thật sung sướng, ăn no rồi lăn ra ngủ, gây ra chuyện phiền phức, chờ ai thu xếp đây?

Đoạn ngồi xuống bên bàn, cầm lấy ấm rượu Cát Tập Bách chưa uống giọt nào lên, ừng ực uống liền mấy ngụm, rồi mới nói tiếp :

- Xem ra ngươi cũng khá, cả bàn thức ăn chỉ còn lại chút ít, vậy mà không uống giọt rượu nào, thật mất bản sắc anh hùng và cũng chứng tỏ sư phụ ngươi vẫn cả đời keo kiệt, không chịu dạy ngươi học uống rượu. Thôi cũng được, để cho sâu rượu trong bụng ta thừa hưởng cũng tốt!

Đoạn giơ ấm rượu lên cao, uống một hơi cạn sạch, mới đặt ấm xuống bàn, đưa tay áo lên quẹt miệng, ngoắc tay với Cát Tập Bách đang đứng thừ ra nói :

- Trông điệu bộ của ngươi, chuẩn bị xuất trận chiến đấu hay là luyện võ chưa xong? Ta cũng muốn xem thử tài nghệ của ngươi một phen!

Cát Tập Bách đỏ mặt ấp úng :

- Đệ tử vừa mới nghe... bên ngoài có người... có người...

Lạp Tháp hòa thượng đứng lên, đi đến bên bàn sách ngồi xuống, cười nói :

- Đó chẳng phải nghiệt chướng do ngươi gây ra là gì? Báo hại người ta già trẻ ba đời thảy đều phải ra nghênh địch, cả ta rượu cũng chưa uống đủ, còn phải đến đây cản ngăn ngươi.

Cát Tập Bách ngẩn người :

- Sư thúc bảo là...

Lạp Tháp hòa thượng lắc đầu ngăn lời Cát Tập Bách, nói tiếp :

- Ta nói là ngươi đã giết chết của người ta ba mươi mấy con ngao khuyển, nhưng lại chừa lại năm con hung dữ nhất, để chúng đuổi theo ngươi, nếu không phải sư di ngươi được ta truyền thư báo trước, kịp thời đến đón huynh muội ngươi, phát hiện bọn ác tặc giục khuyển đuổi theo, trong khi huynh muội ngươi lại đang hốt hoảng chạy bừa, vì không muốn ngươi kêu la, ta mới ném trúng huyệt đạo của ngươi, mang ngươi về đây, nếu không thì ngươi làm sao mà thoát thân được?

Cát Tập Bách giờ mới biết quả là nguy hiểm, bất giác rợn người, vội qùy xuống dập đầu lạy nói :

- Đa tạ sư thúc đã đẫy lui ác thú, để cho sư di giải cứu đệ tử và Ngọc muội!

Lạp Tháp hòa thượng lại trừng mắt quát :

- Ngươi chỉ biết bắt chước cái trò ghê tởm này của sư phụ ngươi, còn chưa mau đứng lên? Lần sau mà còn vậy, ta chẳng thèm màng đến ngươi nữa!

Cát Tập Bách biết vị sư thúc này này khác với sư phụ, ngoại trừ vái lạy trước Phật Tam Bảo, rất ghét cái trò này, vội đứng lên, giả vờ bướng bỉnh hậm hực nói :

- Đệ tử chẳng tin mấy con ác khuyển ấy lại ghê gớm đến vậy, đã dám đến đây, đệ tử quyết giết sạch chúng mới được!

Dứt lời, liền tức thì quay người chạy ra ngoài.

Quả nhiên diệu kế đã phát sinh công hiệu, Lạp Tháp hòa thượng rất thích kẻ khác đối chọi với mình, vừa thấy Cát Tập Bách xông ra cửa, cũng chảng rõ ông di động cách nào, lại còn nhanh hơn Cát Tập Bách, chớp mắt đã cản trước mặt chàng, cười ha hả nói :

- Muộn rồi, hãy mau ngoan ngoãn ngồi xuống cho ta!

Cát Tập Bách giả vờ bất đắc dĩ quay lại, ngồi mạnh xuống trên một chiếc ghế dựa bên cửa, cúi đầu lặng thinh.

Lạp Tháp hòa thượng cũng ngồi xuống trên một chiếc ghế dựa khác, trầm giọng nói :

- Ta hỏi ngươi, có biết ta bảo ngươi đến Quan Âm sơn để làm gì không? Chuyện ở đây, sư di ngươi có cho ngươi biết chưa?

Cát Tập Bách vốn định trả lời không biết, bỗng lại đổi miệng nói :

- Sư thúc định truyền cho đệ tử một chút võ công phải không?

Lạp Tháp hòa thượng chớp mắt liên hồi :

- Ngươi đoán cũng đúng đấy! Nhưng người truyền dạy võ công cho ngươi không phải ta, mà là Tiểu Thúy!

Cát Tập Bách chẳng ngờ sư thúc lại giáng cho chàng một đòn như vậy, lòng rất không vui, nên nhất thời cũng không trả lời được.

Lạp Tháp hòa thượng cười to nói :

- Ngươi nghĩ là Tiểu Thúy không xứng đáng ư? Cho ngươi biết, Tiểu Thúy với Uyển Dao hai người đã được chân truyền của sư di ngươi. Theo ta biết, Trường Mi đại sư cho đến nay chỉ có một ái đồ là sư di ngươi, đã truyền hết sở học bình sanh. Ngay năm rồi, lão nhân gia ấy còn triệu sư di ngươi lên Thiên Sơn, chẳng rõ lại truyền cho bí kỹ gì đó nữa, nếu ngươi mà học được hai ba phần của sư di ngươi là đủ cho ngươi hưởng dụng cả đời rồi!

Cát Tập Bách từng nghe sư phụ nói về chuyện Trường Mi đại sư tinh thông Thiền công mật tông, thầm nhủ :

- Nếu mình mà được sư di truyền cho võ công, dĩ nhiên còn gì bằng, nhưng việc báo thù trễ nãi thì sao?

Thế nên, chàng phân vân do dự, chỉ trả lời một cách ỡm ờ.

Lạp Tháp hòa thượng biết tỏng tâm sự chàng, mỉm cười nói :

- Tiểu tử ngươi thật không biết tốt xấu, cho ngươi hay, bằng vào võ công hiện nay của ngươi mà định báo thù, thật là mơ tưởng, mặc dù mãi đến bây giờ, ngoài sư phụ Phong hòa thượng của ta ra, cả ta cũng không biết nguyên hung đã sát hại Tam nghĩa là ai. Tuy nhiên, sư phụ ta đến nay cũng chưa chịu cho ta biết danh tánh hung thủ, hiển nhiên là sợ ta xả thân vì đạo nghĩa, tìm hung thủ báo thù cho bằng hữu. Chẳng phải lão nhân gia ấy không cho ta đi, mà ta biết là sợ ta không đối phó nổi ma đầu ấy!

Cát Tập Bách nghe vậy, lòng thầm rúng động, nghĩ :

- Nếu hung thủ thật sự lợi hại như vậy thì cả đời mình cũng đừng mong báo được thân thù.

Bất giác lòng nghe vô vàn đau xót, nước mắt dâng ngập bờ mi.

Lạp Tháp hòa thượng cũng hết sức cảm động, bởi tấm lòng chân thành của chàng, nghiêm mặt nói :

- Ngươi cũng đừng buồn, với tấm lòng hiếu thảo của ngươi, Đức Phật cũng sẽ phò hộ cho ngươi. A Di Đà Phật! Nữ thí chủ đến thật đúng lúc, xin hãy thành toàn cho tấm lòng hiếu thảo của vị sư điệt này!

Ông vừa nói vừa đứng lên, hướng ra cửa chắp tay trước ngực thi lễ.

Cát Tập Bách vội lau nước mắt ngẩng lên, thấy nữ chủ nhân chậm bước đi vào, vội tiến tới qùy xuống, run giọng nói :

- Điệt nhi Cát Tập Bách, xin khấu tạ ơn cứu giúp của sư di!

Nữ chủ nhân đưa tay nâng nhẹ, đỡ Cát Tập Bách đứng lên, quay sang Lạp Tháp hòa thượng cười nói :

- Đại sư, thịt thơm ngon không chịu ăn uống, lại đến đây bày trò thuyết pháp giảng đạo chi vậy?

Đoạn quay sang Cát Tập Bách nói tiếp :

- Bách nhi, sư thúc ngươi luôn là vậy, ngươi cũng đừng buồn!

Lạp Tháp hòa thượng cười ha hả :

- A Di Đà Phật! Thật là tội lỗi, hòa thượng này cũng không quấy rầy nữa, đằng nào thì cũng là người của thí chủ nồi, hòa thượng này đã giao tận tay, mọi sự tùy ở thí chủ xử lý!

Dứt lời, liền quay người toan bỏ đi.

Cát Tập Bách vội cất tiếng gọi :

- Sư thúc... lão nhân gia...

Lạp Tháp hòa thượng đứng lại, quát :

- Ngươi còn kêu réo gì nữa?

Nữ chủ nhân nghiêm giọng :

- Bổn nhân chưa từng thấy hòa thượng mà lại hung dữ như vậy, vậy mà cũng là sư thúc, chẳng chút xót thương đệ tử. Người thì bổn nhân đã nhận chắc rồi, nhưng chuyện từ nay về sau, chẳng thể để cho Lý Hàn Mai này một mình gánh vác.

Lạp Tháp hòa thượng mừng đến nhẩy cẫng lên nói?

- A Di Đà Phật! Đó còn phải nói, chỉ cần nữ thí chủ chịu truyền chút võ công cho hắn, xót thương hắn thế nào là chuyện của thí chủ, còn sau này ư? E rằng thí chủ càng không muốn hòa thượng này can thiệp đến nữa! Nhưng phải nói rõ trước, thí chủ đã thuyết phục lão gia rồi chứ?

Lý Hàn Mai biết dụng ý của Lạp Tháp hòa thượng, sợ mình biết bị mắc lừa, phản hồi trả người lại cho ông dẫn đi, nên mới đánh trống lảng đề cập đến lão gia.

Thật ra hai mẹ con bà sớm đã có thiện cảm với Cát Tập Bách, nhất là con gái Uyển Dao càng nhất kiến khuynh tâm, lại nghe Ngọc Nhi kể về thân thế và cảnh ngộ của chàng, bà càng thêm xót thương, dù Lạp Tháp hòa thượng muốn dẫn chàng đi, mẹ con bà cũng chẳng dễ dàng buông tay, nên bèn thẳng thắn nói :

- Đại sư khỏi phải che đậy, tưởng Lý Hàn Mai này không biết ý định quái quỷ của đại sư hay sao? Tuy nhiên, kể ra thì đại sư là sư huynh, Lý Hàn Mai này là sư muội, chuyện sau này thảy đều có trách nhiệm. Còn về chuyện ở đây, lão gia chẳng phải không muốn trừ khử ác tặc, mà là sợ mai kia oan oan tương báo, hậu hận vô cùng, mới không muốn ra tay, thà chấp nhận bỏ lại sản nghiệp lánh đi xa, Lý Hàn Mai cũng nghĩ như vậy, năm rồi gia sư cũng có khuyên bảo Lý Hàn Mai phải kiên nhẫn chờ đợi.

Lạp Tháp hòa thượng phì cười :

- Các vị chỉ biết chờ đợi, cũng không xem thử lòng dạ người ta hiểm ác dường nào, trước mắt đại nạn sắp đến, để xem các vị còn phải chờ đợi đến bao giờ?

Đoạn đưa mắt nhìn Cát Tập Bách, vờ thở dài nói tiếp :

- Ngươi cũng đừng vui mừng quá mức, xem ra cũng là vì tiểu tử ngươi mạng có sát tinh, vừa đến Thái Sử Đệ là đã gây ra tai họa trùng trùng cho người ta rồi!

Cát Tập Bách nghe cuộc đối thoại của hai vị tiền bối này, lòng đang lo lắng cho bản thân, bởi biết vị sư thúc này định để mình ở lại đây, cảm thấy hết sức ngượng ngùng, điều khác còn có thể chấp nhận, duy chỉ vị cô nương kia thật là khó đối phó, nếu hai vị tiền bối này lại bắt mình ở đây thành thân, nghĩ đến thân thù chưa báo, tiền đồ mênh mang, lòng càng thêm rối rắm, bất giác đỏ mặt tía tai, thật muốn lên tiếng khẩn cầu sư thúc đưa mình rời khỏi đây ngay.

Lúc này nghe sư thúc bỗng thay đổi giọng điệu, lại trách mình mang tai họa đến cho kẻ khác, chàng bàng hoàng lo lắng, thầm nhủ :

- Nếu quả thật bọn ác đồ phát hiện ra hành tung của mình, tìm đến đây trả thù, thì mình phải cá nhân gánh chịu, đâu thể để liên lụy đến người khác.

Thế là, chàng tiến tới một bước, đến trước mặt hai vị tiền bối vòng tay thi lễ, kiên quyết nói :

- Sư thúc! Sư di! Xin hai vị yên tâm, họa do đệ tử gây ra, phải do đệ tử gánh chịu, giờ đệ tử đi tìm bọn ác tặc kia, thanh toán cho xong chuyện này.

Cát Tập Bách lòng đầy nghĩa phẫn, dứt lời liền ưỡn ngực xông ra ngoài.

Lý Hàn Mai khi nghe lời nói của Lạp Tháp hòa thượng, lòng hết sức kinh ngạc, vừa định hỏi rõ, thấy Cát Tập Bách ra chiều buồn rầu, bà càng thêm lấy làm lạ.

Đến khi nghe Cát Tập Bách nói ra những lời thành khẩn ấy, bà mới vỡ lẽ, càng thêm thương mến vị sư điệt dũng cảm kiên nghị và hào khí lẫm liệt này.

Thấy Cát Tập Bách xông ra cửa, bà đâu thể để chàng mạo muội như vậy, tay áo phất nhẹ, một luồng kình lực liền cản Cát Tập Bách lại, rồi tiến tới đỡ lấy chàng, ôn tồn nói :

- Bách nhi, đừng nghe những lời với vẩn của sư thúc ngươi, ông ấy chẳng có lòng dạ tốt lành gì đâu. Nếu ngươi mà cuống lên, thật hợp ý ông ấy. Vả lại, nếu bọn ác tặc ấy thật sự dám đến đây nạp mạng, còn phải chờ ngươi ra tay hay sao? Vị sư thúc thích đa sự này của ngươi sớm đã đưa họ lên tây thiên rồi. Này, ngươi hãy lắng nghe thử, bây giờ chẳng phải đã hoàn toàn yên lặng là gì?

Cát Tập Bách xông ra rất nhanh và mạnh, nhưng bị Lý Hàn Mai kịp đỡ lấy, chàng mới đứng vững lại được.

Giờ nghe sư di nói vậy, đành cúi đầu đứng yên, ngưng thần lắng nghe, quả nhiên bên ngoài hoàn toàn tĩnh lặng, hiển nhiên bọn ác tặc đã lui đi, thế là chàng lặng thinh không nói gì nữa.

Lạp Tháp hòa thượng thấy Lý Hàn Mai ra chiều rất thương yêu Cát Tập Bách, lòng hết sức lấy làm lạ, bởi Lý Hàn Mai có tiếng là Lạt Thủ Quan Âm, chưa từng thấy bà thân thiện với một người xa lạ như thế này bao giờ. Tiểu tử Cát Tập Bách này thật duyên phúc cao dầy và càng bội phục vị sư muội này liệu sự như thần, biết hết mọi ý nghĩ và việc làm của mình, đành giả vờ như vô sự cười nói :

- Thôi được, thôi được, kể như hòa thượng này đa sự, nhưng sư muội cũng đừng chỉ biết vui mừng, nói xấu hòa thượng này cũng chẳng hề gì, nhưng đừng quên rượu của hòa thượng này đấy!

Cát Tập Bách một lòng không quên báo thù cho nghĩa phụ và luôn lưu tâm về tung tích của cha mẹ thân sinh, đâu còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện đàn bà con gái nữa?

Giờ sư thúc sắp đặt cho mình như vậy, tuy là tốt, nhưng mình quả thật có hơi sợ vị cô nương kia, ngay bản thân mình cũng chẳng hiểu vì sao, nhưng vì phải học võ công báo thù, lại chẳng tiện từ chối, thật tiến thoái lưỡng nan, khổ trong lòng, đành ngậm miệng làm thinh.

Lý Hàn Mai thấy vậy ngỡ là Cát Tập Bách ngại ngùng, bèn trừng mắt với Lạp Tháp hòa thượng một cái, dịu giọng nói :

- Bách nhi đừng ngại, lát nữa sư di sẽ tính nợ với ông ấy!

Đoạn quay sang nhìn Lạp Tháp hòa thượng đang ngồi bên bàn sách, vờ tức giận nói :

- Sư huynh cũng thật tệ, đối với đại sự của bọn trẻ mà có thể tùy tiện vậy sao? Vả lại, sư huynh biết Dao nhi có phản đối hay không?

Lạp Tháp hòa thượng cười phá lên nói :

- Sư muội thật khéo vờ vĩnh, hòa thượng này dám cam đoan, đừng nói là Dao nhi, mà ngay cả sư muội, hòa thượng này cũng chẳng sợ không bằng lòng, không tin ư?

Đoạn đắc ý đưa tay lấy mảnh giấy dưới đĩa mực, nói tiếp :

- Này, hãy xem, nha đầu ấy đã viết vào đây, tuyệt đối không phản đối nữa!

Rồi nhẹ vung tay, mảnh giấy nhỏ liền trở nên cứng rắn như sắt thép, “vù” một tiếng bay thẳng vào ngực Lý Hàn Mai.

Cát Tập Bách hoảng kinh, chàng chẳng phải sợ Lý Hàn Mai thọ thương, mà là sợ bà xem xong bai thơ của con gái, hiều lầm mình là kẻ hiếu sắc, cám dỗ hoàng hoa khuê nữ của ngươi ta trước, nếu đồn ra ngoài, vậy thì cuộc đời mình kể như kết thúc còn gì?

Thế là, chàng buộc miệng kêu lên :

- Không được vậy!

Đồng thời tay phải vươn ra, định chộp lấy mảnh giấy.

Nhưng Lý Hàn Mai nhanh hơn, thấy Lạp Tháp hòa thượng ném mảnh giấy ra, mà mảnh giấy này lại lấy trên bàn sách, thật hoài nghi Cát Tập Bách có hành vi không đứng đắn.

Khi thấy Cát Tập Bách hốt hoảng ra tay tranh giành, càng thêm tức giận, tay trái vung ra, đẩy Cát Tập Bách ngã về phía chỗ ngồi của Lạp Tháp hòa thượng, tay phải vươn ra, mảnh giấy đã bay vào trong tay bà.

Lạp Tháp hòa thượng thấy Cát Tập Bách hốt hoảng ra tay giành lấy mảnh giấy, cũng hết sức ngạc nhiên, lại thấy Lý Hàn Mai mặt mày tái ngắt, biết là bà đã hiểu lầm. Bởi sợ sư điệt thọ thương, không chờ chân lực của Lý Hàn Mai phát ra, Ban Nhược Vô Minh A Già Đà Công của ông đã từ đầu ngón tay phát ra, đồng thời quát :

- Tiểu tử, ngươi vội gì kia chứ?

Ban Nhược Vô Minh A Già Đà Công tay phải đã hóa giải Hỗn Nguyên khí công của Lý Hàn Mai, tay trái ông đẩy ra rồi rụt về, giữ cho Cát Tập Bách đứng vững lại, bình an vô sự.

Cát Tập Bách hoàn hồn lại, đứng ngây ra nhìn sư thúc, không dám động đậy nữa.

Lạp Tháp hòa thượng trừng mắt nhìn Cát Tập Bách, rồi quay sang Lý Hàn Mai trầm giọng nói :

- Thế nào? Sao không chịu hỏi thăm, Lạp Tháp sư huynh này mà nhìn lầm được sao? Vậy mà còn dám nói hòa thượng này, sư muội đối xử với tiền bối như vậy, không thấy ngại sao?

Lý Hàn Mai xem bài thơ trên giấy, nhận ra chính là nét chữ của con gái mình, lòng vừa kinh vừa mừng, kinh là vì con gái vừa gặp đã sinh lòng si yêu, mừng là tâm nguyện mình đã có thể hoàn thành, không còn phải lo con gái phản đối, sắc mặt liền trở lại bình thường.

Nhưng lời lẽ của Lạp Tháp hòa thượng nghe thật gai góc, vội tiến tới ôm Cát Tập Bách vào lòng, hai tay đặt lên mạch môn và mắt nhìn vào mặt chàng hỏi :

- Bách nhi có thọ thương không vậy?

Cát Tập Bách vốn đã sợ đến hồn vía lên mây, đứng ngây ra bên cạnh sư thúc, bỗng thấy Lý Hàn Mai xông đến, ngỡ đã khiến bà tức giận ra tay đánh mình, vừa định tránh né, hai tay đã bị nắm chặt, rồi thì một luồng sức nóng từ mạch môn chảy thẳng đến đan điền, vận hành toàn thân, bất giác rúng động cõi lòng.

Lại nghe bà dịu dàng quan tâm hỏi, chàng mới vỡ lẽ, vội nói :

- Bách nhi rất khỏe, đa tạ ân điển của sư di!

Lạp Tháp hòa thượng ngồi bên, chỉ buông tiếng cười vang.

Thì ra Lý Hàn Mai sợ Cát Tập Bách không chịu nổi Hỗn Nguyên khí công của mình, nghe Lạp Tháp hòa thượng trách cứ, vội giúp chàng chuyển khí hành công, khi nghe chàng trả lời rất khỏe, bà mới yên tâm.

Lát sau, Cát Tập Bách chẳng những sắc mặt hồng hào, thần sung khí túc, nội công chân lực cũng gia tăng không ít.

Lúc này Lý Hàn Mai mới buông tay ra, cười nói :

- Bách nhi, giờ thì không còn gì đáng ngại nữa, hãy nghỉ ngơi cho khỏe, có gì ngày mai hẵng nói!

Rồi quay sang Lạp Tháp hòa thượng, trừng mắt nói :

- Cũng tại sư huynh giở trò quái quỷ cả, may mà Bách nhi bình an vô sự, nếu không thì...

Lạp Tháp hòa thượng không nhịn được, ngắt lời :

- Nếu không thì sao? Chả lẽ muốn hòa thượng này bồi thường cho một nữ tế hay sao?

Lý Hàn Mai cũng không nén nổi, cười nói :

- Sư huynh chớ hề màng đến tụng kinh niệm Phật, suốt ngày chỉ lo xen vào chuyện tư tình nhi nữ của kẻ khác, nếu không mách với lệnh sư Phong hòa thượng, để lão nhân gia ấy phạt cho bế quan mười năm, sâu rượu trong bụng chết đói hết, xem rồi đây còn dám ham rượu nữa hay không!

Lạp Tháp hòa thượng trong lòng hiểu rõ, biết Lý Hàn Mai có được thừa long khoái tế, đã lòng vui khôn xiết và cũng mừng một phen khổ tâm của mình đã không uổng phí, nên cũng vui vẻ cười vang.

Rồi lại đưa mắt nhìn Cát Tập Bách, quay sang Lý Hàn Mai chắp tay thi lễ nói :

- Nữ thí chủ, gieo thiện nhân thì sinh thiện nhân quả, giờ thì bần tăng đã không uổng chuyến đi này, tuy đặt chân hồng trần, nhưng giúp người nên chuyện lành, đó cũng là tu hành, công đức vô lượng. Nữ thí chủ trước nay nói là giữ lời, nhắc đến rượu là khiến cho lũ sâu men trong bụng bần tăng nổi loạn, phiền thí chủ từ bi cho!

Lý Hàn Mai nghe vậy, cười phá lên nói :

- Sư huynh chỉ học được những lời điên khùng của Phong sư thúc, mở miệng ra là đòi rượu đòi thịt, Lý Hàn Mai này đã mắc nợ sư huynh bao giờ? Rượu thịt thì có sẵn, nhưng sư huynh đã dạy dỗ Dao nhi cách nào, để tiểu muội tìm Dao nhi đến đây, xem kẻ già không nên nết như sư huynh trả lời thế nào cho biết!

Lạp Tháp hòa thượng vội chắp tay nói :

- A Di Đà Phật! Hòa thượng này một lòng phát nguyện rộng kết thiện duyên, nữ Bồ Tát nhân quả tiền định, đâu cần phải hỏi nữa!

Cát Tập Bách nghe nói tìm Uyển Dao đến đây, nghĩ đến bốn mắt nhìn nhau càng thêm ngại ngùng, liền cuống lên buột miệng nói :

- Vậy không được đâu!

Lạp Tháp hòa thượng thấy vậy khoái trá cười phá lên, Lý Hàn Mai thấy Cát Tập Bách ra chiều bối rối, biết chàng hãy còn ngây thơ về tình cảm nhi nữ, cũng cảm thấy nực cười.

Bỗng, Lạp Tháp hòa thượng và Lý Hàn Mai ngưng tiếng cười, cùng lùi ra sau mấy bước, Cát Tập Bách cũng ngẩn người, rồi lại thấy Lạp Tháp hòa thượng tươi cười trở lại.

Chỉ thấy rèm cửa sổ mở ra, hai bóng người nhỏ nhắn phóng vào, ra là hai thiếu niên thư sinh.

Lý Hàn Mai một tay đưa lên trước ngực thủ thế, tiến tới một bước, vừa định quát hỏi, nhưng đã nhận ra hai chiếc áo dài đen rộng thùng thình kia là của gia gia mặc lúc luyện công, nên liền đứng ngay lại.

Hai thiếu niên thư sinh thấy những người trong phòng đều đứng ngây ra, bất giác bật cười khúc khích.

Lý Hàn Mai nghe tiếng biết là con gái mình, bèn bỏ bàn tay trước ngực xuống, tiến tới nói :

- Thật tinh nghịch quá đi!

Giang Uyển Dao và Từ Ngọc Nhi đưa mắt nhìn nhau, hai nàng đều bất giác đỏ mặt bởi sự ăn mặc quái dị của mình, chia nhau lao về phía mẫu thân và ca ca, giấu mặt cười trộm.

Cát Tập Bách đang thắc mắc hai thiếu niên áo đen này chẳng rõ là ai, nếu là thù địch, sao vào đến lại không ra tay? Còn như là thân hữu, sư thúc sao không nhận biết được?

Đến khi Từ Ngọc Nhi cười và lao đến, chàng mới nhận ra là nghĩa muội mình.

Giang Uyển Dao nhào vào lòng mẫu thân, chỉ cười ngớ ngẩn, không dám ngẩng đầu lên.

Tiểu Thúy chẳng rõ từ lúc nào cũng đã vào trong phòng, thấy cảnh tượng ngỡ ngàng trong phòng, hết sức nực cười và đi nhanh đến bên Giang Uyển Dao, ôm lấy tỷ tỷ cười to.

Lý Hàn Mai ôm chặt lấy con gái, thấy Tiểu Thúy như vậy, biết là hẳn có duyên cớ, lại nhìn Lạp Tháp hòa thượng, thấy ông có vẻ ung dung tự đắc, bà đã đoán ra được phần nào.

Nhưng còn chưa hiểu thật ra là có ý gì, bèn hỏi :

- Dao nhi, hai người giả ra bộ dạng quái dị như vậy chi vậy?

Giang Uyển Dao vẫn rúc đầu vào ngực mẫu thân, chỉ tay ra sau khẽ nói :

- Y đấy!

Lý Hàn Mai nhìn theo hướng chỉ của nàng, thấy đó là Cát Tập Bách, lại tỏ ra hoang mang, trố mắt thừ ra nhìn Cát Tập Bách, thầm nhủ :

- Vậy là thế nào? Chả lẽ mình ra ngoài chỉ chốc lát mà hai nghiệt chướng này lại thầm lén hẹn hò hay sao?

Lúc Giang Uyển Dao trả lời, Tiểu Thúy cũng đưa tay chỉ Lạp Tháp hòa thượng, rồi nheo mắt nói :

- Chính đại hòa thượng đã dạy đấy!

Lý Hàn Mai vậy là đã hiểu ra, cười nói :

- Dao nhi, vậy là chuyện quấy hủy sào huyệt ác tặc và phóng hỏa ngoài trang viên cũng là các ngươi ư?

Giang Uyển Dao như sợ mình đã hành động sai, ngước mắt nhìn mẫu thân, chưa dám trả lời, chỉ nhẹ gật đầu, liếc mắt nhìn Cát Tập Bách, ý muốn noi là xem ta có đủ bản lĩnh hay không?

Tiểu Thúy ngỡ phen này tỷ tỷ đã gây ra tai họa, mình cũng là đồng lõa, định trút hết trách nhiệm cho Lạp Tháp hòa thượng, vội biện hộ cho tỷ tỷ, đưa tay chỉ Lạp Tháp hòa thượng nói :

- Mọi sự đều do hòa thượng cả, mẫu thân vừa đi khỏi, đại hòa thượng liền bảo Thúy nhi đi tìm hai chiếc áo đen của công công, cải trang cho tỷ tỷ và còn dạy cách chia nhau đối phó với hai đại ma đầu kia, nói như thế nào để có thể giúp Đại ma đầu mắng Tam ma đầu là đã cấu kết với Vu Sơn song kiệt. Và lại giúp Tam ma đầu mắng Đại ma đầu là cam tâm làm tay sai cho Xích Độc giáo, nói gì nhận giặc làm cha, ăn trong trèo ngoài... Ôi thôi nhiều lắm, Thúy nhi không sao kể xiết được.

Mọi người nghe Tiểu Thúy nói xong, thảy đều hết sức vui mừng, cả Cát Tập Bách cũng không nén được cười.

Lý Hàn Mai nghe xong, hết sức bội phục diệu kế của Lạp Tháp hòa thượng, nhưng không hiểu sao ông lại biết được hai ma đầu ấy bất hòa với nhau, nên dìu con gái đến ngồi xuống ghế, rồi quay sang Lạp Tháp hòa thượng hỏi :

- Sư huynh sao biết hai ma đầu ấy có mưu đồ riêng và bất hòa nhau, dám bảo hai tiểu nha đầu này ăn mặc quái dị như vậy đột nhập vào sào huyệt của chúng, thêm dầu vào lửa?

Lạp Tháp hòa thượng tự nãy giờ nhắm mắt dưỡng thần, lặng thinh ngồi yên, nghe Lý Hàn Mai hỏi, mới mở mắt ra, chớp hai cái rồi cười nói :

- A Di Đà Phật! Thí chủ đã đánh giá thấp hòa thượng này rồi. Phập pháp vô biên, chả lẽ hòa thượng này không thể giống như Tôn Ngộ Không, biến thành con ruồi nhỏ, chui vào bụng ma vương, moi tim ra xem cho rõ hay sao?

Mọi người nghe vậy lại cười ầm lên.

Lý Hàn Mai cười khảy nói :

- Ai mà nghe những lời quái quỷ của sư huynh!

Lúc Lạp Tháp hòa thượng nói, Tiểu Thúy đã cười ngặt ngoẽo, lại nghe Lý Hàn Mai bảo hòa thượng nói những lời quái quỷ, nàng càng cười đến ôm bụng còng lưng, đợi một hồi không nghe hòa thượng nói, nàng bèn giải thích :

- Mẫu thân, thật vậy đấy! Đại hòa thượng nói với tỷ tỷ là ông ấy nghe ma đầu đã quyết định đến Lôi Châu gì đó báo thù, trước khi lên đường phải giết hết cả gia đình và đốt nhà chúng ta, nên dùng kế phản... phản gián gì đó, giả mạo một bức thư của Vu Sơn song kiệt gửi cho họ Lam, bảo y ngày mai giết xong họ Hoàng rồi hẵng lên đường. Nhưng đại hòa thượng nói, thư của ông ấy cố ý để cho họ Hoàng bắt gặp, hai người hẳn sẽ động thủ với nhau, bảo tỷ tỷ giả làm Vu Sơn song kiệt, lẻn vào sào huyệt bọn ác tặc, giết và nhiễu loạn chúng, dụ dẫn hai ma đầu ấy ra ngoài...

Lý Hàn Mai nghe Tiểu Thúy ấp a ấp úng nói một hơi, vừa bực mình lại vừa nực cười, bỗng ngắt lời :

- Thôi được rồi, bọn tiểu quỷ các ngươi cứ là thích nghe những lời quái quỷ của hòa thượng, ngươi đã thấy hòa thượng vào trong sào huyệt ác tặc lúc nào? Ông ấy chẳng phải cùng về với chúng ta, và cứ đòi uống rượu là gì? Vả lại, ông lấy làm sao có thể giả mạo thư của Vu Sơn song kiệt và thật sự có biết bọn họ có giao tình với họ Lam hay không? Hứ! Đó chỉ là những lời quái quỷ nhằm đánh lừa bọn trẻ con các ngươi thôi!

Tiểu Thúy nghĩ lại, cũng quả là đã bị đánh lừa, bèn hậm hực trừng mắt cho Lạp Tháp hòa thượng một cái, dẩu môi lên, rồi ngồi lặng thinh giận dỗi.

Nhưng Giang Uyển Dao không nghĩ vậy, bởi nàng lẻn vào sào huyệt bọn ác tặc, quả có nghe hai ma đầu ấy đang cãi nhau vì một bức thư, cũng giống như Lạp Tháp hòa thượng đã nói, luôn miệng nhắc đến Vu Sơn song kiệt, người này mắng người kia là bù nhìn, người kia mắng người nọ là phản bội, rồi hai người động thủ với nhau, nên bèn kéo nhẹ tay áo mẫu thân khẽ nói :

- Mẫu thân, đó là sự thật cả, bức thư ấy hãy còn cầm trong tay đại ma đầu, còn bọn tặc đồ thì chia thành hai phe tranh giành tài vật, chúng còn tưởng hai người là do Vu Sơn song kiệt phái đến đấy!

Lý Hàn Mai nghe Giang Uyển Dao nói vậy, càng thêm hồ đồ hơn, chỉ “à” một tiếng, thừ ra nhìn Lạp Tháp hòa thượng.

Tiểu Thúy bỗng kề tai Lý Hàn Mai nói :

- À! Thúy nhi đã nhớ ra rồi, mẫu thân chẳng phải đã ra nhà trước hậu viện, chỗ công công là gì? Lúc ấy đại hòa thượng từ trong thư phòng đi ra, Thúy nhi vào thư phòng dọn dẹp đã gặp ông ấy!

Lạp Tháp hòa thượng giờ mới đứng lên, chắp tay trước ngực nói :

- Thiện tai! Nữ Bồ Tát nói rất đúng, bần tăng chẳng thể không ra sức vì thí chủ!

Lý Hàn Mai lúc này cũng thật vô cùng cảm kích, thầm bội phục Lạp Tháp hòa thượng quả là nhiệt tình, vội cười nói :

- Đại hòa thượng thật công đức vô lượng, nhưng tiểu muội sợ ma đầu ấy chưa từ bỏ ý định, khó thể không tụ tập bọn môn đồ Thất Độc giáo ở gần đây, trùng chấn thanh thế, lại kéo đến Thái Sử Đệ quấy nhiễu thì vẫn...

Lạp Tháp hòa thượng biết Lý Hàn Mai lo là ma đầu Hoàng Ngọc chưa chết, và nghĩ Thất Độc giáo còn hậu thuẫn cho Hoàng Ngọc, bèn xua tay nói :

- Chuyện ấy hãy yên tâm, Vân Lĩnh tam ma phen này đã chết sạch trên mặt biển Quý Châu, cả Nhị ma cũng đã chết bởi tay giáo đồ Thất Độc giáo. Thất Độc giáo đã nhận định bọn ác tặc này không còn giá trị nữa, cần phải diệt đi, nếu Hoàng Ngọc quả là đi tìm Lôi Châu tam bá báo thù, chắc chắn cũng bị Thất Độc giáo diệt trừ.

Lý Hàn Mai ngẫm nghĩ một hồi, bỗng hỏi :

- Tin tức ấy từ đâu mà có vậy?

Lạp Tháp hòa thượng mỉm cười :

- Chính do hai tặc đồ thất bại ở Lôi Châu, thọ thương chạy về khai ra. Trước khi gặp thí chủ, bần tăng sớm đã vào trong khu rừng sau núi, vừa lúc gặp bọn ác tặc đang động thủ với Vu Sơn song kiệt, cuộc chiến hết sức hào hứng, bọn ác tặc thương vong thảm trọng. Hai thiếu niên ấy tuổi chừng mười sáu mười bảy, chẳng những anh tuấn tuyệt luân, y trang sang trọng, mà diện mạo cũng hết sức giống nhau...

Cát Tập Bách với Từ Ngọc Nhi đưa mắt nhìn nhau, vừa định cất tiếng hỏi gì đó, nhưng Cát Tập Bách môi vừa động đậy, Lạp Tháp hòa thượng đã biết tỏng tâm ý của huynh muội chàng, nói tiếp :

- Ngươi không cần hỏi, ta biết hai người cũng đã gặp hai thiếu niên ấy, đúng không nào?

Hai người gật đầu, Từ Ngọc Nhi còn định kể cho sư phụ nghe về chuyện mình bị trêu cợt và hẹn gặp nhau vào đêm mai, mong sư phụ giúp mình tiết hận.

Cát Tập Bách vội chạm nhẹ vào vai nàng, ra ý ngăn cản, Từ Ngọc Nhi đành nén lại.

Lạp Tháp hòa thượng thấy hai người như vậy, đã hiểu ra hết, mỉm cười nói :

- Chớ thấy họ dáng vẻ yếu đuối mà lầm, thật ra võ công họ rất trác tuyệt, lại sử dụng binh khí kỳ môn, người lại hết sức tinh ranh. Bọn ác tặc không chống chọi nổi, lại còn bị người ta bởn cợt một phen. Về sau, khi người ta bỏ đi lại còn làm bộ làm tịch đuổi theo ra ngoài rừng, bị người ta chỉ đích danh hẹn gặp nhau tỉ thí ở thung lũng Bạch Vân vào giờ tý đêm mai.

Tiểu Thúy nghe Lạp Tháp hòa thượng ngợi khen hai thiếu niên ấy thế này thế nọ, nhất là nói người ta võ công trác tuyệt, nàng hết sức không phục, trợn mắt nhìn tỷ tỷ làm mặt xấu, lại còn hậm hực quét mắt nhìn Lạp Tháp hòa thượng.

Lạp Tháp hòa thượng lẽ nào không nhìn thấy, nhưng ông tảng lờ, nói tiếp :

- Họ Lam căn hận trở về sào huyệt Thái Sử Đệ, kể lại mọi sự với ma đầu, Hoàng Ngọc hết sức bực tức, nhắc lại chuyện đến Lôi Châu báo thù. Lam Vĩ đương nhiên không muốn thất ước bẽ mặt, thế là bắt đầu cãi nhau, rồi không vui giải tán.

Lý Hàn Mai nghĩ hòa thượng này đã giấu giếm mình làm ra nhiều điều như vậy, thảo nào bọn trẻ đã bị ông ta quay lòng vòng, nhưng vẫn chưa tin hòa thượng lại viết thư trong sào huyệt ác tặc.

Vừa định cất tiếng hỏi, Tiểu Thúy vốn đã bất phục, quyết lật tẩy hòa thượng nên tranh hỏi trước :

- Đại hòa thượng chớ có nói dối, bức thư ấy của công, chính Tiểu Thúy đã trông thấy ông viết trong thư phòng của tỷ tỷ!

Lạp Tháp hòa thượng chắp tay cười nói :

- Nữ Bồ Tát, hòa thượng này đâu có nói là không phải! Lúc hòa thượng này từ trong Thái Sử Đệ ra, mưa đã tạnh từ lâu, có lẽ thí chủ cũng là sau khi mưa tạnh mới ra ngoài, đến đỉnh núi trước hòa thượng này một chút, thí chủ sao nhận ra được họ mà cứu về đây vậy?

Lý Hàn Mai nghe Tiểu Thúy nói là Lạp Tháp hòa thượng đã viết thư trong thư phòng của Dao nhi, nên nhớ đến bài thơ kia, bèn khẽ hỏi :

- Dao nhi, có phải hòa thượng giở trò không?

Không hề chú ý đến lời hỏi của Lạp Tháp hòa thượng.

Nhưng Tiểu Thúy thì luôn lắng nghe lời nói của Lạp Tháp hòa thượng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cát Tập Bách huynh muội, nàng nghe hòa thượng hỏi Lý Hàn Mai bằng cách nào cứu được Cát Tập Bách huynh muội về đây, bèn tranh trước nói :

- Đó còn phải hỏi, tỷ tỷ nói là chính tỷ tỷ đã...

Giang Uyển Dao đang đỏ bừng mặt vì bị mẫu thân hỏi về chuyện bài thơ, lại nghe Tiểu Thúy nói huỵch toẹt ra với mọi người về những lời nàng đã nói, hoảng kinh vội quát :

- Tiểu Thúy, ngươi muốn chết!

Rồi lại đưa tay chỉ Lạp Tháp hòa thượng, tức tối nói :

- Đại hòa thượng hư lắm. Dao nhi không gọi là sư bá nữa, mà phải gọi là hòa thượng rượu thịt...

Lạp Tháp hòa thượng cười ngắt lời :

- A Di Đà Phật! Nữ Bồ Tát đừng trách hòa thượng này. Nếu hòa thượng này nói ra, nữ Bồ Tát còn phải cảm tạ hòa thượng này nữa đấy!

Ý của Tiểu Thúy vốn ngỡ là nói ra tỷ tỷ đã cứu Cát Tập Bách, nhất định sẽ khiến Cát Tập Bách cảm ân đồ báo, từ nay sẽ hết sức chiều chuộng tỷ tỷ và cũng để chứng tỏ với hòa thượng là mình biết hơn ông ấy nhiều.

Ngờ đâu lại bị tỷ tỷ quát mắng, lòng hết sức bực tức, thầm làu bàu :

- Người ta nói giùm cho, lại còn mắng người ta, từ nay chẳng thèm màng đến tỷ tỷ nữa đâu!

Cát Tập Bách lúc này lòng càng lo rầu hơn, một là vì Tiểu Thúy nói là Giang Uyển Dao đã cứu mình, đó thật là một điều bất ngờ, từ nay chẳng biết sẽ bị nàng ta kềm kẹp đến dường nào.

Hai nữa, nàng ta đã mắng sư thúc mình một cách quá vô lý, nếu gần gũi bên nàng ta thì cuộc sống sẽ ra sao? Thế nên, chàng hết sức ngượng ngùng, muốn nói cũng chẳng thốt nên lời.

Giang Uyển Dao nghe Lạp Tháp hòa thượng nói là mình phải cảm tạ ông, biết là ông ta trêu cợt mình, hiển nhiên bài thơ đã lọt vào tay ông, nên càng tức tối mắng :

- Sư bá quái quỷ! Sư bá hư đốn! Hiếp đáp Dao nhi, Dao nhi không chịu đâu, nếu không mau trả bài thơ ấy cho Dao nhi, coi chừng Dao nhi...

Vừa nói vừa giận dỗi giậm chân lia lịa.

Cát Tập Bách nghe nàng nhắc đến bài thơ, lòng càng thêm bối rối, đỏ mặt cúi đầu nhìn Từ Ngọc Nhi, không dám nhìn Giang Uyển Dao nữa. Đoạn lại thấy Giang Uyển Dao giận dỗi giậm chân, càng thêm thắp thỏm lo âu, sợ nàng ta truy cứu đến chuyện mình xem trộm thơ tình thì khốn.

Lý Hàn Mai thấy vậy vột quát ngăn con gái, và khẽ nói với nàng là bài thơ đã lấy lại rồi, và còn cố ý thử nàng, kề tai nàng khẽ nói :

- Dừng quá quắt thế này, kẻo Bách ca ca thấy, sẽ không thích ngươi đấy!

Quả nhiên, câu này thật linh nghiệm, Giang Uyển Dao liền ngưng nhõng nhẽo, và không dám ở lại nữa, ôm lấy Tiểu Thúy, như gió cuốn chạy ra khỏi thư phòng.

Lý Hàn Mai nhìn theo bóng lưng con gái khuất ngoài cửa, quay lại nhìn Lạp Tháp hòa thượng, gật đầu mỉm cười nói :

- Kể như sư huynh đã thắng rồi!

Lạp Tháp hòa thượng cười ha hả chắp tay nói :

- Người xuất gia sao lại có thể nói dối? Nữ thí chủ, về phía lão gia, phiền thí chủ lo liệu, hòa thượng này chẳng tiện mở miệng. Còn ở chỗ Tri Giác sư huynh, hòa thượng này chẳng phải nói khoác, chỉ cần một câu nói là xong!

Lý Hàn Mai tủm tỉm cười gật đầu, đưa mắt nhìn Cát Tập Bách, càng nhìn lòng càng thương hơn.

Lạp Tháp hòa thượng thấy Lý Hàn Mai nhìn Cát Tập Bách như vậy, biết là bà đang nóng lòng chờ nữ tế tương lai hành lễ, lúc bấy giờ lễ giáo xã hội rất nghiêm khắc, nghi tiết có thể giản giảm, nhưng danh phận chẳng thể qua loa.

Lạp Tháp hòa thượng đương nhiên hiểu rõ, nên quay sang Cát Tập Bách cười nói :

- Thế nào? Chuyện đã thu xếp xong rồi, chả lẽ cả mấy lạy cũng muốn miễn hay sao?

Từ lúc Giang Uyển Dao với Từ Ngọc Nhi vào thư phòng, Cát Tập Bách lòng quay như chong chóng, hồi hộp đến mức không dám nhìn thẳng hai mẹ con Giang Uyển Dao, chỉ lơ đễnh vịn vai Từ Ngọc Nhi, không hề chú ý đến kẻ khác ngạc nhiên và thắc mắc về mình.

Lúc này thấy Giang Uyển Dao đã rời khỏi, vừa cảm thấy nhẹ người, chưa kịp hỏi Từ Ngọc Nhi cho rõ tự sự, và còn định bàn tính về chuyện phó ước đêm mai.

Bỗng nghe sư thúc nói vậy, như sực tỉnh, vội đáp :

- Vâng!

Rồi nháy mắt với Từ Ngọc Nhi, nhẹ đẩy vai nàng quay người lại.

Từ Ngọc Nhi cũng thật nhanh trí, hiểu ngay ý của ca ca. Chỉ thấy nàng tươi cười sửa lại y phục, tiến tới quỳ xuống trước mặt Lạp Tháp hòa thượng, cung kính vái lạy và nói :

- Kính lạy ân sư, đồ nhi Từ Ngọc Nhi...

Lạp Tháp hòa thượng vừa thấy Từ Ngọc Nhi ra vẻ nghiêm túc, lòng đã thắc mắc thầm nhủ :

- Tiểu nha đầu này chỉ mới mười bốn tuổi, chả lẽ đã muốn thành thân? Nhưng Lý Hàn Mai đâu có con trai, ai cưới ngươi kia chứ?

Nhưng lại nghĩ :

- Có thể là ả ta ở lâu nơi đất khách, đã tiêm nhiễm phong tục quái lạ ở địa phương là em gái tạ thân cho anh trai hay sao?

Nào ngờ vừa nghĩ đến đó, dưới chân đã có người vái lạy vài gọi sư phụ, liền bừng lửa giận, chẳng chờ Từ Ngọc Nhi dứt lời, đã giậm chân quát :

- Nghiệt chướng, ai bảo ngươi đa sự vái lạy vậy hả?

Lý Hàn Mai biết rõ ý của Lạp Tháp hòa thượng là bảo Cát Tập Bách hành lễ nhân thân, còn sợ Cát Tập Bách nhút nhát ngại ngùng, vốn định ngăn cản.

Nhưng thấy Cát Tập Bách thản nhiên mỉm cười, ngỡ là chàng đã có tình ý với con gái mình, bằng lòng hôn sự, bất giác mừng thầm.

Nhưng chẳng ngờ người quỳ lạy không phải Cát Tập Bách, mà là Từ Ngọc Nhi, khiến bà chẳng hiểu gì cả.

Đến khi Từ Ngọc Nhi cất tiếng gọi sư phụ và tự xưng đồ nhi, bà mới vỡ lẽ, thì ra Cát Tập Bách đã hiểu lầm ý của Lạp Tháp hòa thượng.

Lúc hai vị tiền bối bàn về hôn sự của chàng, Cát Tập Bách đã hết sức ngại ngùng, không muốn chú ý nghe, hơn nữa lời lẽ của hai người cũng rất sâu sắc, nên chàng càng không lưu tâm.

Khi nghe sư thúc nói câu “Chuyện đã thu xếp xong rồi!”, chàng ngỡ là ông nói về chuyện lấy lại trang viện, còn câu sau cùng là nói với Từ Ngọc Nhi.

Chàng biết Từ Ngọc Nhi mãi đến giờ vẫn chưa chính thức hành lễ bái sư, đang thầm mắng nàng hồ đồ, cũng may là vị sư phụ này không chấp nhất tiểu tiết, không thì thật là rắc rối. Nên vừa nghe sư phụ nói vậy, liền đẩy Từ Ngọc Nhi tới, Từ Ngọc Nhi cũng cùng ý nghĩ như ca ca, khi thấy ca ca nháy mắt ra hiệu và dùng tay đẩy, liền tiến tới vái lạy Lạp Tháp hòa thượng.

Khi Lạp Tháp hòa thượng tức giận quát, Cát Tập Bách với Từ Ngọc Nhi sững sờ, lúc này mới vỡ lẽ.

Cát Tập Bách hoảng kinh, vội tiến tới trước mặt Lý Hàn Mai, cung kính quỳ xuống, dập đầu lạy bốn lạy.

Lý Hàn Mai thấy vậy, lòng vui như mở hội, vội đỡ Cát Tập Bách dậy, trìu mến nắm tay chàng cười nói :

- Bách nhi, thật khuất tất ngươi quá! Khi nào các ngươi báo thù xong hẵng cử hành đại lễ, từ nay ngươi hãy trông nom Dao nhi cho tử tế. Ta cũng không có gì tặng cho ngươi, chỉ có thanh cổ kiếm treo trên vách khách sảnh là của phụ thân Dao nhi để lại...

Lạp Tháp hòa thượng nháy mắt với Cát Tập Bách, mỉm cười nói :

- A Di Đà Phật! Vậy mới phải chứ!

Cát Tập Bách được Lý Hàn Mai đỡ dậy, thấy bà thương yêu mình như vậy, trái tim mất tình thương mẹ hiền đã lâu bất giác cảm động đến cơ hồ rơi nước mắt.

Nghĩ đến cuộc đời mình mười mấy năm bơ vơ khổ sở, vốn ngỡ gặp được tam thẩm là có thể sum hợp vui vầy, nào ngờ vừa gặp nhau đã phải chia xa.

Giờ đây được sư di xót thương, gả con gái độc nhất cho mình, mặc dù e sợ Giang Uyển Dao tính quá ương bướng, nhưng nghĩ dẫu sao nàng cũng còn ngây thơ hồn nhiên, từ từ rồi sẽ thay đổi, chỉ cần mình chịu khó nhường nhịn, con gái dẫu sao cũng dịu hiền thôi.

Hơn nữa, nếu không có sự trợ giúp của hai mẹ con nàng, việc báo thù càng mong manh hơn, cũng may là báo xong thù mới cử hành hôn lễ, hiện tại còn có thể chuyên tâm học luyện võ công, thôi thì cứ ở lại đây rồi sẽ tính.

Lúc này, Lạp Tháp hòa thượng cũng đã nhẹ phất tay áo đỡ Từ Ngọc Nhi dậy, đi đến trước Lý Hàn Mai, chắp tay nói :

- Xin chúc mừng thí chủ đã có được khoái tế, chẳng phải hòa thượng này khoác lác, tiểu tử này quả là một nhân tài. Tri Giác sư huynh đã giúp thí chủ xây dựng căn cơ vững chắc rồi, chỉ cần thí chủ vun bồi thêm, tập hợp tuyệt học hai phái vào y, thành tựu hẳn sẽ cao hơn chúng ta.

Đoạn quay sang Cát Tập Bách, vừa định nói gì đó, nhưng Lý Hàn Mai đã lừ mắt ngắt lời :

- Thôi được rồi, nhìn sư huynh cả người đầy hơi hớm giang hồ là tiểu muội muốn tởm lợm rồi, còn sợ tiểu muội ngược đãi y hay sao?

Lạp Tháp hòa thượng cười ha hả :

- A Di Đà Phật! Thật là tội lỗi, hòa thượng này nói vậy chẳng qua là vì...

Bỗng ngưng lời, nháy mắt với Cát Tập Bách, nói tiếp :

- Tiểu tử, người ta tặng cho ngươi một thanh bảo kiếm, ngươi không nghe sao? Hay là không hiểu? Chả lẽ có thể nhận lấy không hay sao?

Lý Hàn Mai nạt :

- Tiểu muội biết rồi, chẳng thiếu rượu thịt cho sư huynh đâu, hà tất ép buộc gây khó khăn cho trẻ con chứ?

Đoạn quay sang Cát Tập Bách, trìu mến nói :

- Bách nhi, mặc kệ ông ấy, không có thì thôi, chúng ta cũng chẳng bận tâm đến tục lễ ấy, chỉ cần ngươi tử tế làm người...

Cát Tập Bách nghe vậy đã hiểu ý sư thúc là muốn chàng cũng lấy ra một vật trọng yếu gì đó để làm tín vật đính hôn, nhưng chàng ngoài tấm thân ra, không hề có vật gì, chứ đừng nói là bảo vật gia truyền.

Thế nên, chàng bất giác ngượng đỏ mặt, nghĩ đến thân thế thê lương của mình, bi thiết nhìn Lý Hàn Mai, lắc đầu nói :

- Sư di...

Lạp Tháp hòa thượng nghe Cát Tập Bách vẫn gọi Lý Hàn Mai là sư di, vừa nực cười lại vừa tức mình, quắc mắt nói :

- Ta thấy tiểu tử ngươi tuổi cũng chẳng còn nhỏ nữa, sao không hiểu chuyện chút nào cả thế này? Hẳn không phải mừng đến mụ cả người chứ? Bây giờ mà còn sư di gì nữa, chả lẽ ngay cả một tiếng “nhạc mẫu” cũng không biết gọi hay sao?

Cát Tập Bách bị sư thúc quát mắng, càng thêm hốt hoảng bối rối, ngập ngừng chẳng thốt nên lời, bỗng như nghĩ ra gì đó, đứng ngẩn ra nhìn Lạp Tháp hòa thượng, mặt như cười mà không phải cười.

Từ Ngọc Nhi thấy ca ca ra chiều bối rối, cũng cảm thấy nực cười, nhưng lại không biết giúp chàng bằng cách nào, đôi mắt đen láy cứ hết nhìn sư phụ rồi lại nhìn Cát Tập Bách.

Lý Hàn Mai nghe Lạp Tháp hòa thượng nói huỵch toẹt ra, cũng mỉm miệng cười, khi thấy Cát Tập Bách ra chiều ngượng ngùng, vừa thương vừa tội nghiệp, quắc mắt nhìn Lạp Tháp hòa thượng nói :

- Thôi, đừng làm khó y nữa!

Vừa định an ủi Cát Tập Bách vài lời, đã thấy chàng từ trên cổ lấy xuống một vật, hai tay trao ra trước mặt Lý Hàn Mai, ngập ngừng nói :

- Nhạc mẫu, đây là do nghĩa phụ lúc lâm biệt đã đeo cho Bách nhi, xin nhạc mẫu hãy nhận lấy!

Lý Hàn Mai đang ngạc nhiên, vừa định hỏi, thấy đó là một mảnh ngọc cổ, bèn đón lấy trong tay chú mắt nhìn.

Bỗng nghe Lạp Tháp hòa thượng hướng ra cửa phòng chắp tay nói :

- Lão thí chủ! Hòa thượng này xin báo tin mừng với lão thí chủ, phải cùng hòa thượng này uống một bữa thỏa thích chứ!

Chỉ thấy rèm cửa lay động, Giang lão cười hô hố đi vào, hướng về Lạp Tháp hòa thượng vòng tay thi lễ nói :

- Đại hòa thượng quả là Phật pháp vô biên, cả gia đình Giang Nghiêu Thần này kể như đã nhận chịu hết công đức của đại hòa thượng, chẳng những đánh đuổi cường đồ, cứu mạng cả gia đình lão hủ, thu hồi tổ nghiệp, mà cả chung thân đại sự của Dao nhi cũng được tác thành, lão hủ thật quá là vui sướng.

Đoạn lại buông tiếng cười vang.

Lạp Tháp hòa thượng cũng cười theo nói :

- Vị sư điệt nghèo hèn này của bần tăng thật quá trèo cao, ngay cả lễ vật đính hôn cũng chẳng có!

Đoạn quay sang Cát Tập Bách nói tiếp :

- Bách nhi, hãy đến khấu kiến gia gia mau, nếu như ngươi khôn khéo một chút, bản lĩnh của gia gia ngươi e ngươi hưởng dùng không hết đấy!

Cát Tập Bách thấy Giang lão tuổi đã ngoài bảy mươi, râu mày tóc đều bạc phơ, dáng người cao to vạm vỡ, tinh thần quắc thước như người trung niên, đôi mắt hổ đầy vẻ uy nghiêm và sáng rực tinh quang, hiển nhiên nội ngoại công đều đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, nghe sư thúc nói vậy, liền tiến tới một bước, quỳ xuống dập đầu lạy bốn lạy.

Giang Nghiêu Thần lòng vui như mở hội, hai tay đỡ Cát Tập Bách dậy, mở to mắt nhìn chàng, dĩ nhiên anh tuấn dễ thương hơn khi người đầy bùn đất nhiều, càng vui sướng đến mức không thốt nên lời.

Ngay khi ấy, bỗng nghe Lý Hàn Mai bật lên một tiếng kinh ngạc, mọi người đều hướng mắt nhìn về phía bà, chỉ thấy bà trong tay cầm món vật của Cát Tập Bách, lật qua lật lại, xem tới xem lui.

Giang Nghiêu Thần và Lạp Tháp hòa thượng cùng tiến đến hỏi :

- Đó là gì vậy?

Lý Hàn Mai nguýt cho hòa thượng một cái, cười nói :

- Sư huynh phen này đã lầm rồi, Bách nhi chẳng nghèo hèn đâu! Phụ thân hãy xem, đây đâu phải là vật trang sức thường!

Trích Vân Thủ Giang Nghiêu Thần chẳng những là lão giang hồ, mà còn là hậu duệ quan liêu, biết nhiều hiểu rộng, đón lấy vật ấy xem, ngoại hình là một ngọc quyết, trong suốt và ẩn vân xanh biếc, nhìn mặt này có thể thấy hình tượng Cung Ly trong bát quái, nhìn mặt kia thì là một chữ Bính.

Giang Nghiêu Thần trao ngọc quyết cho Lạp Tháp hòa thượng và nói :

- Đại sư hẳn từng nghe lệnh sư nói về Ly Minh Song Quyết chứ? Đó thật là bảo vật vô giá, nhưng đáng tiếc...

Lạp Tháp hòa thượng đón lấy xem, liền đã hiểu ra, tiếp lời :

- Đáng tiếc là chỉ có một nửa, còn nửa kia đã bị thất lạc phải không?

Đoạn trao trả ngọc quyết cho Lý Hàn Mai và nói :

- Mai kia Dao nhi hẳn sẽ có kỳ ngộ! Vậy xem ra nhân duyên này là do tiền định, không lâu nữa sẽ châu liên bích hợp, lão thí chủ đâu cần lo nghĩ nhiều. Sư muội hãy cất giùm cho Dao nhi trước, đến lúc hẵng lấy ra ghép đôi cho hai trẻ!

Sau đó, lại bảo Từ Ngọc Nhi khấu kiến Giang Nghiêu Thần.

Lý Hàn Mai đưa mắt nhìn công công, chỉ mỉm cười lặng thinh.

Giang Nghiêu Thần có lẽ đã vui sướng đến mức hồ đồ, cứ ngắm nhìn gương mặt ngây thơ của Từ Ngọc Nhi, như có vô vàn tâm tư mà không sao bày tỏ được.

Lý Hàn Mai hiểu ý, bèn thay Từ Ngọc Nhi kể sơ lược về thân thế của nàng.

Giang Nghiêu Thần vừa nghe con dâu kể, vừa đăm chiêu suy nghĩ, sau cùng ông nước mắt chảy dài và không ngớt thở dài.

Từ Ngọc Nhi bị Giang lão bưng lấy mặt ngắm nhìn, đã thẹn đến mặt đỏ bừng, lại nghe Lý Hàn Mai kể thân thế mình, và thấy Giang lão mắt ngập lệ, lòng xúc động bồi hồi, bất giác “oa” một tiếng, úp mặt vào giữa hai đùi Giang lão khóc sướt mướt.

Lạp Tháp hòa thượng, Cát Tập Bách và cả Lý Hàn Mai thảy đều ngơ ngẩn, chẳng hiểu ất giáp gì cả.

Giang Nghiêu Thần từ từ đỡ Từ Ngọc Nhi lên, ôm vào lòng, cố nén nước mắt tuôn trào, thê thiết nói :

- Ngọc Nhi, đừng khóc, lão phu có điều hỏi ngươi!

Lạp Tháp hòa thượng cất bước tiến tới, chắp tay mỉm cười nói :

- Lão thí chủ, xin thứ cho bần tăng mạn phép hỏi, xưa kia thí chủ bố thí rộng rãi, kết nhiều thiện duyên, có từng cùng Lý Lương Mưu đại nhân hứa nguyện không vậy?

Lý Hàn Mai giật mình, hết nhìn Giang lão, Lạp Tháp hòa thượng, lại nhìn Từ Ngọc Nhi, lòng hết sức thắc mắc, nhưng lại không dám lên tiếng hỏi.

Giang Nghiêu Thần tay trái chìa ra, nhìn Lạp Tháp hòa thượng nói :

- Đại sư, xin mời ngồi trước đã!

Đoạn quay sang Lý Hàn Mai và Cát Tập Bách, cũng chìa tay nói :

- Hai người cũng ngồi xuống đi!

Lý Hàn Mai giơ mảnh ngọc quyết trong tay lên nói :

- Phụ thân nói về vật này phải không?

Rồi thì đưa mắt nhìn Cát Tập Bách, thấy chàng có vẻ bâng khuâng, đang ngồi trên một chiếc ghế vuông nhỏ ở bên dưới, hiển nhiên lòng rất hồi hộp.

Giang Nghiêu Thần lắc đầu nói :

- Đó thì từ từ hẵng nói, cũng may là đại sư đã vạch trần, châu liên bích hợp, nhân duyên tiền định, đến lúc ấy không chừng còn có sự gặp gỡ lớn hơn. Giờ mọi người hãy đến đây, xem sau cổ của Ngọc Nhi.

Lạp Tháp hòa thượng và Lý Hàn Mai liền đi đến gần, Cát Tập Bách cũng đứng sau lưng hai vị tiền bối.

Chỉ thấy Giang lão tay ôm Từ Ngọc Nhi, gác mặt nàng lên khuỷu tay trái, tay phải vén cổ áo nàng ra, hiện rõ một nốt ruồi son to cỡ đồng tiền.

Lạp Tháp hòa thượng với Cát Tập Bách cả ngày trời cũng không phát giác và Lý Hàn Mai từng xoa bóp điều thương cho nàng cũng không trông thấy, vậy sao Giang lão mới đây đã phát hiện ra thế nhỉ?

Thì ra thời kỳ ấy phụ nữ thảy đều mặc áo cổ cao, lại để tóc dài xõa ra sau gáy, sao có thể nhìn thấy được?

Còn bây giờ Từ Ngọc Nhi đang mặc chiếc ái dài nam to rộng, đầu chít khăn nhỏ, mái tóc đen thắt trên đỉnh, lúc nàng vái lạy Giang lão, thân trên cúi xuống, cổ áo rộng phanh ra, ánh nến soi vào, nốt ruồi to dĩ nhiên đập vào mắt Giang lão rồi.

Thế là, liền khơi dậy một ấn tượng đã khắc sâu trong lòng Giang lão hơn ba mươi năm qua, mặc cho Giang lão rắn rỏi đến mấy cũng không cầm lòng được, hai giòng lệ anh hùng chảy dài.

Mọi người sau khi phát hiện nốt ruồi son trên cổ Từ Ngọc Nhi, thảy đều hết sức lấy làm lạ.

Chỉ nghe Giang lão nói tiếp :

- Nếu lão phu đoán không lầm, Ngọc Nhi chính là ngoại tôn nữ của lão phu!

Lý Hàn Mai với Cát Tập Bách càng thêm thắc mắc, không hẹn cùng đưa mắt nhìn Từ Ngọc Nhi.

Ngay cả bản thân Từ Ngọc Nhi cũng lấy làm lạ, bởi trước nay nàng chưa từng nghe mẫu thân đề cập đến nàng có một ngoại công họ Giang.

Cát Tập Bách bởi đặc biệt thân thiết với Từ Ngọc Nhi, hơn nữa lại do thẩm nương gửi gắm lúc lâm biệt, nên càng quan tâm hơn, vừa định tiến đến hỏi thì Lạp Tháp hòa thượng như sực nhớ ra điều gì, bỗng hỏi :

- Ngọc Nhi, ngươi có nhớ sau cổ mẫu thân ngươi cũng có một nốt ruồi son giống vậy không?

Từ Ngọc Nhi lòng mừng khôn xiết, quay lại nhìn Giang lão nói :

- Lão nhân gia là ngoại công của Ngọc Nhi thật rồi!

Đoạn rúc vào lòng Giang lão, khóc thút thít gọi :

- Công công! Công công!

Giang Nghiêu Thần lòng thật xót xa lẫn vui sướng, cười nói :

- Ngọc Nhi, ngươi có từng nghe mẫu thân ngươi nói là có một ngoại công này hay không?

Từ Ngọc Nhi ngước mặt lên, nước mắt ràn rụa, lắc đầu, nhìn mọi người nói :

- Không, nhưng mẫu thân có nói, bản thân lão nhân gia ấy cũng không biết mình có phải họ Lý hay không. Năm năm trước, trên lưng mẫu thân có nổi một mụn nhọt, Ngọc Nhi đắp thuốc cho lão nhân gia ấy, đã phát hiện trên cổ lão nhân gia ấy có một dấu đỏ to. Ngọc Nhi hỏi lão nhân gia ấy có đau không, thế là lão nhân gia ấy đã nói là Ngọc Nhi cũng có một dấu đỏ như vậy.

Lạp Tháp hòa thượng lại hướng về Giang lão chắp tay cười nói :

- Lão thí chủ, hôm nay thật sao phúc cao soi, hỷ sự trùng trùng, bần tăng dám bảo đảm, nếu lệnh ái đã mất tích vào lúc Lý tướng quân bị cướp ở Lam Quan hồi ba mươi lăm năm về trước, và được một bà lão cõng trên lưng, vậy thì không sai rồi!

Giang lão cười ha hả, gật đầu nói :

- Không sai chút nào, lúc bấy giờ lão hủ đang phục vụ dưới trướng Lý tướng quân, được Lý tướng quân ưu ái, xem thân quyến lão hủ như người nhà, luôn kề cận nhau, hôm ấy Lý tướng quân thống soái vào Giang Tây, lão hủ theo đại quân đi trước, gia quyến theo sau, do nhị thiếu gia của Lý tướng quân hộ tống. Lúc ngang qua Lam Quan thì gặp bọn phỉ chận cướp, nữ quyến cơ hồ chết hết, Hàn Mai nhờ lão đại của lão hủ áp tải lương thảo từ phía sau xông lên giải cứu...

Lạp Tháp hòa thượng cười to tiếp lời :

- A Di Đà Phật! Đúng là người lành có trời phò hộ, lúc ấy bần tăng đi theo gia sư, cùng Xích Mi sư thúc đến Tuyết Sơn phó ước, ngang quan Lam Quan, thấy bọn phỉ đồ đang ra tay tàn sát, gia sư thấy vậy bèn bảo bần tăng tích chút công đức, nhưng tiếc là đã quá muộn, khi đánh đuổi xong bọn Xích Độc giáo, gia quyến của Lý tướng quân đã chết hết, không sao cứu được, may nhờ Xích Mi sư thúc tinh mắt, đã phát hiện một bà lão trọng thương trong lùm cỏ, trên lưng cõng một bé gái chừng hai tuổi, còn đang giãy giụa, bèn đích thân cởi đứa bé ấy ra, bà lão đưa tay chỉ bé gái sau lưng, rồi tắt thở...

Mọi ngươi giờ mới hiểu ra, Lý Hàn Mai, Cát Tập Bách và Từ Ngọc Nhi đã nước mắt chảy dài.

Giang Nghiêu Thần lúc này đã khích động đến cực độ, ôm lấy Từ Ngọc Nhi, run giọng nói :

- Đại sư có thể kể được là ân nhân ba đời của nhà họ Giang này! Ngọc Nhi, hãy mau lạy sư phụ ngươi thêm mấy lạy đi!

Ông ấn Từ Ngọc Nhi quỳ xuống trước mặt Lạp Tháp hòa thượng, rồi ông cũng phất tay áo, khom mình xá dài Lạp Tháp hòa thượng.

Lạp Tháp hòa thượng sợ nhất vái lạy, thấy vậy vội nói :

- Tội nghiệt! Tội nghiệt! A Di Đà Phật!

Đồng thời đưa tay đỡ Giang Nghiêu Thần lại, nói tiếp :

- Lão thí chủ, thật là tội lỗi cho bần tăng, người xuất gia giúp người cản tai giải nạn, đó là bổn phận, sao gánh nhận nổi đại lễ của lão thí chủ? Bây giờ lũ sâu rượu trong bụng hòa thượng này đang nổi loạn, hãy mang đến chút rượu ngon để dỗ dành chúng thì hơn. Ngọc Nhi, ngươi cũng đứng lên mau, theo đại cựu ma (mợ cả) đi ngủ một giấc cho khỏe, ngày mai còn phải lên đường!

Đoạn một tay kéo Từ Ngọc Nhi dậy, một tay đỡ lấy Giang Nghiêu Thần, quay sang Lý Hàn Mai cười nói :

- Nữ thí chủ hãy rộng lòng từ bi, hòa thượng này đã sắp không chịu nổi nữa rồi, xin hãy làm ơn làm phúc!

Mọi người nghe những lời bông đùa của Lạp Tháp hòa thượng, bất giác cười ầm lên.

Lý Hàn Mai đỡ lấy Từ Ngọc Nhi, Cát Tập Bách cũng vội đỡ lấy Giang lão, Lạp Tháp hòa thượng dẫn trước đi ra cửa phòng, bỗng nghe ông ở ngoài quát :

- Bách nhi, mau đi theo ta! Sư muội, mau ra nhà trước nghinh địch!

Câu sau cùng đã cất lên ở trên không, chứng tỏ hòa thượng đã tung mình lướt đi.

Giang Nghiêu Thần nắm lấy tay Cát Tập Bách, tung mình ra khỏi thư phòng, thấy cánh cửa ngăn ở cuối hành lang bên phải đã bị Lạp Tháp hòa thượng đẩy mở, đưa mắt nhìn, xa xa thấy tiền viện đã bốc cháy, cũng liền quát :

- Mai nhi, hãy bảo vệ sảnh thất này!

Rồi cắp lấy Cát Tập Bách tung mình qua cửa ngăn, phóng đi nhanh như chớp.

Cát Tập Bách bị cắp dưới nách, chỉ cảm thấy mình lướt đi như bay. Đưa mắt nhìn, hai bên tối om, ánh lửa đang ở phía trước bên phải.

Những chỗ đi qua toàn là vách đá cheo leo, có lẽ Giang lão đã đi theo đường tắt, chỉ cần nhẹ điểm chân trên mỏm đá hay cành cây là người đã vượt qua vực thẳm, một cái tung mình là hơn ba trượng.
Bình Luận (0)
Comment