Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 101



Mặc dù xu hướng bao nuôi trong giới rất phổ biến, chỉ mình Vưu Vi cũng đã biết đến mấy người.
Trong số đó còn có cả những nghệ sĩ rất nổi tiếng trên mạng.
Nhưng cứ xem như tất cả mọi người đều đã hiểu quan hệ giữa những người này và mấy vị minh tinh nổi tiếng, đạo diễn lớn hoặc nhà sản xuất là loại quan hệ đó.
Bọn họ cũng sẽ không thừa nhận.
Dù có bị người hỏi cũng chỉ làm bộ làm tịch đáp một câu: “Không phải thế, mọi người đều là bạn bè, ừm, là bạn thân thôi.”
Đây là lần đầu tiên Vưu Vi thấy được kiểu thừa nhận phách lối như như Cung Dịch.
“Nghe hiểu chứ?”
Còn chưa đợi Vưu Vi lấy lại tinh thần, cơn đau ngay ở chỗ cổ tay đã lập tức tăng lên.
“Cung Dịch, đây là trại huấn luyện, nếu cậu dám làm tôi bị thương thì cứ chờ bị đuổi ra ngoài đi!” Vưu Vi đau đến mức đổ mồ hôi hột.
Cung Dịch rủ mi mắt, Vưu Vi thoáng thấy như anh đã cười một tiếng.
“Vậy thì thử chút xem.”
Vừa dứt lời, Cung Dịch liền đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, mặt vô cảm dùng sức đạp một phát.
“A!”
Tiếng hét thảm thiết của Vưu Vi vang khắp hành lang.
Cung Dịch từ từ thu cái chân dài của mình về.
Anh nhìn cũng không nhìn Vưu Vi đang lăn lộn dưới sàn, nhẹ nhàng cử động cổ tay bị thương do Vưu Vi cố ý đụng phải, dửng dưng nói: “Tôi chờ anh đuổi tôi ra ngoài.”

Nói xong, Cung Dịch xoay người rời đi.
Khi Nghiêm Trình Thành đến phòng y tế, Vưu Vi đã sắp khóc đến ngất đi.
“Tổng giám đốc Nghiêm…” Biên đạo trực ca gian nan nhìn về phía Nghiêm Trình Thành.
“Tổng giám đốc Nghiêm!” Vưu Vi vừa thấy Nghiêm Trình Thành thì khóc càng dữ dội hơn: “Tổng giám đốc Nghiêm, ngài phải làm chủ cho tôi, Cung Dịch trong trại huấn luyện quá càn rỡ, ỷ mình có quan hệ nam nữ đặc biệt với PD Cố nên dám trắng trợn đạp gãy xương cổ tay của tôi!”
“Tất cả ra ngoài hết đi.” Nghiêm Trình Thành không nhịn được khoát tay.
Để tiện đến trại huấn luyện xem tình hình ghi hình, anh ấy đã dứt khoát dời đến gần đây.
Lần này đã quá nửa đêm, anh ấy vừa nghe Cung Dịch làm người khác bị thương ở trại huấn luyện thì đã lập tức lo lắng không yên chạy đến.
Sau khi nắm bắt sơ lược tình huống, anh ấy liền qua đây.
Những nhân viên khác trong phòng bệnh lục đục rời đi.
Vưu Vi thì vẫn đang khóc.
Khóc đến lê hoa đái vũ cực kỳ đáng thương.
Thế nhưng Nghiêm Trình Thành đã có phần mất kiên nhẫn.
Anh ấy kéo một chiếc ghế đến, bắt chéo hai chân ngồi xuống: “Khóc cái gì hả? Là cậu đụng làm tay cậu ấy bị thương trước, giờ cậu ấy chỉ đáp lại y vậy cho cậu mà thôi.

Không tháo nguyên cánh tay cậu xuống là đã cho cậu mặt mũi rồi.”
Tiếng khóc của Vưu Vi thoáng ngừng lại.
Anh ta mờ mịt nhìn Nghiêm Trình Thành: “Tổng giám đốc Nghiêm?”
“Tôi đã xem camera giám sát, trước đó là cậu cố ý đụng khiến Cung Dịch bị thương.” Nghiêm Trình Thành nói, đốt một điếu thuốc, trực tiếp mở video trên điện thoại di động quăng đến cạnh anh ta: “Tự xem đi.”
Vưu Vi liếc video một cái.
Này chẳng phải là lúc anh ta lang thang bên ngoài phòng tập của lớp A sao?
“Tổng giám đốc Nghiêm, tôi… tôi quanh quẩn ở cửa chẳng qua chỉ là để xem tiến độ luyện tập của bọn họ thôi.” Vưu Vi lắp bắp: “Ngài không thể chỉ xem camera đã buộc tội tôi cố ý làm cậu ta bị thương chứ? Hơn nữa cổ tay cậu ta cũng chỉ bị trật khớp nhẹ, tôi lại bị cậu ta đạp gãy xương! Hai việc này có thể nói như nhau à?”
“Cậu là cái thá gì, cậu so với cậu ấy à? Cổ tay cậu ấy trật khớp, cậu có chết cũng không bồi thường nổi, hiểu không?” Nghiêm Trình Thành hung hăng đáp.
Vưu Vi nhìn đi nhìn lại Nghiêm Trình Thành đến mấy lần.
Từ trước đến nay anh ấy vẫn luôn tao nhã lịch sự, Vưu Vi còn tưởng anh ấy sẽ là một người biết nói phải trái.
Tên không cha không mẹ như Cung Dịch, tất nhiên không có khả năng để giám đốc sản xuất đặc biệt đi một chuyến vì mình!
Vưu Vi cắn răng.
Nhất định là Cố Kiều Niệm!
“Ngài Nghiêm, tôi thật sự rất chân thành muốn giải quyết vấn đề này.

Ngài không biết đấy thôi, Cung Dịch ỷ vào quan hệ với PD Cố đã hoành hành bá đạo trong trại huấn luyện, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc thu hình của chương trình.

Nếu ngài không đuổi tên đó đi, sau này tên đó sẽ gây ra nhiều rắc rối hơn cho ngài đấy!” Vưu Vi gấp gáp nói.

Nghiêm Trình Thành: “…”
Trái lại, anh ấy không quản cái gì rắc rối hay không rắc rối.
Trong đầu anh ấy chỉ nghĩ…
Động tác của Cung Dịch nhanh thế sao?
Chuyện này thì liên quan gì đến Cố Kiều Niệm?
“Tôi không muốn nghe cậu nói nhảm, tôi cho cậu hai lựa chọn.

Một là im như thóc trở về trại huấn luyện, sau này chớ gây rắc rối, tôi sẽ xem như tối nay chưa có chuyện gì xảy ra.

Lựa chọn thứ hai, thu dọn đồ đạc cút ra khỏi trại huấn luyện, cậu mà dám ra ngoài nói bậy câu nào, tôi sẽ lập tức phong sát cậu.” Nghiêm Trình Thành khoát tay, vẻ mặt không kiên nhẫn đưa ra hai lựa chọn cho Vưu Vi.
Trên thực tế, Nghiêm Trình Thành chỉ muốn cho Vưu Vi một lựa chọn, đó là trực tiếp phong sát tên nhóc này.
Nhưng lần trước Cung Dịch cũng đã nói.
Anh khinh thường việc sử dụng thủ đoạn đối phó đám tiểu lâu la này.
“Tổng giám đốc Nghiêm, tôi mới là người bị hại!”
“Cậu là một thằng nhóc con thì có!” Nghiêm Trình Thành càng thêm bực mình: “Mau chọn đi!”
Mặt Vưu Vi tái mét.
Anh ta nhớ lại, trước khi đi, Cung Dịch có nói một câu, tôi chờ anh đuổi tôi ra ngoài.
Hóa ra anh đã sớm biết.
Cố Kiều Niệm sẽ mở đường phía trước cho anh.
Cơ bản mình còn không làm nổi chướng ngại vật của anh.
“Tôi… tôi chọn lựa chọn đầu tiên.” Vưu Vi rủ mi mắt, thấp giọng đáp.
Giữ rừng xanh đây, lo gì không có củi đốt!
Chỉ cần còn ở lại trong ngành giải trí, sớm muộn gì anh ta cũng tìm được cơ hội trả thù!
“Được.”
Nghiêm Trình Thành không muốn đợi thêm phút nào nữa, lập tức đứng lên.
Anh ấy đi tới cửa, rồi như đột nhiên nghĩ đến gì đó, lại quay đầu lại.
“Nhóc con, tôi có lòng tốt khuyên cậu một câu, Cung Dịch không phải người cậu có thể chọc nổi.

Quý trọng sinh mạng, chuyên tâm nhảy múa trong làng giải trí là được, chớ chọc cậu ta, hiểu chứ?”
Vưu Vi cực kỳ muốn phản bác.

Nhưng anh ta biết, mạng giao thiệp trong giới của Nghiêm Trình Thành cực kỳ rộng rãi.

Ông chủ trước của anh ta còn từng bảo rằng tổng giám đốc Hoàn Ảnh cũng là anh em tốt của anh ta, bây giờ tài nguyên truyền hình và điện ảnh trong tay Hoàn Ảnh cực kỳ tốt.
Anh ta đến tham gia chương trình này chính là vì muốn móc nối với Hoàn Ảnh, mong sau này có thể thông qua Hoàn Ảnh chuyển sang làm diễn viên.
Vậy nên…
Anh ta không thể đắc tội Nghiêm Trình Thành, tránh để anh ấy đi nói gì đó với tổng giám đốc bên Hoàn Ảnh, cắt đi đường tắt đến bên truyền hình điện ảnh của anh ta.
“Tôi hiểu.”
“Tốt.”
Bấy giờ Nghiêm Trình Thành mới an tâm rời đi.
Vưu Vi ngồi trên giường bệnh, cổ tay bó thuốc, đau thì cũng không còn đau như trước, chỉ là khuất nhục lại hành hạ anh ta nhiều hơn.
Đồng thời, trong lòng anh ta còn vô cùng thất vọng.
Quả nhiên Cố Kiều Niệm thật thần thông quảng đại.
Nếu anh ta nhanh chân hơn Cung Dịch một bước thì đã không phải lưu lạc đến bộ dáng chật vật như ngày hôm nay!
“Cung Dịch! Tôi sẽ không để yên cho cậu!”
Vưu Vi gọi tên Cung Dịch, nghiến răng đến sắp nứt.
Xử lý Vưu Vi xong, Nghiêm Trình Thành lại đến xem Cung Dịch.
“Tôi nói này, trực tiếp phong sát là được rồi.

Tôi thấy tên đó sẽ còn tìm đến làm phiền cậu đấy, cái con ruồi như âm hồn bất tán.” Nghiêm Trình Thành nhìn cổ tay Cung Dịch một chốc: “Có ổn không?”
“Ừm.” Cung Dịch đáp một tiếng: “Khi nào Tư Bắc quay về?”
“Vốn là phải tháng sau, nhưng cậu ấy nói không thể bỏ qua buổi công diễn đầu tiên của cậu, hôm ấy sẽ tạm thời quay về một chuyến, xem cậu công diễn xong lại quay về tiếp.” Nghiêm Trình Thành nói: “Trước khi bay cậu ấy có nói tôi là cậu ấy chọc phải cậu, giờ cậu muốn đuổi gϊếŧ cậu ấy à?”
Cung Dịch hơi nhướng mày, còn cong khóe miệng.
“Cậu ấy hiểu lầm rồi, cậu ấy không chọc phải tôi.”
Mặt Nghiêm Trình Thành đầy nghi ngờ: “Nhìn qua thì chẳng những cậu ấy không chọc phải cậu, còn khiến cậu cảm thấy vui vẻ sao?”
Cung Dịch không trả lời: “Sau này nếu Tư Bắc muốn đến, cậu đừng cản, cứ để bọn họ đến xem tôi một chút.”
Nghiêm Trình Thành: “?”
Không phải lần trước bảo đừng để bọn họ đến sao?.


Bình Luận (0)
Comment