Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 389.4 - Chương 389.39

Chương 389


Đêm khuya.

Để không làm trễ thời gian trở về, Chu Chu dự định xuất phát ngay trong đêm.

Sau khi rời khỏi phòng Cố Kiều Niệm, cô ấy trực tiếp thuê một chiếc xe trên mạng, dự định sẽ lập tức khởi hành trở về thành phố Dung, đi về qua đêm.

Bằng cách này, sáng mai là cô ấy có thể về đến nhà, giải quyết mọi chuyện cần xử lý ngay trong ngày, đến tối là có thể trở về.

Chỉ trong khoảng một ngày.

Bởi vì chỉ đi một ngày, Chu Chu không mang theo thứ gì khác, cô ấy trở về nhà, cô ấy cầm ba lô của mình, lẳng lặng đi ra ngoài
Vừa ra sân, một hòn đá chợt lăn đến chân Chu Chu.

Cô ấy bị dọa nhảy dựng lên, ngước mắt lên thì thấy một bóng người cao lớn đang từ từ đi ra từ bóng đêm.

Sau khi thấy rõ là ai, Chu Chu: “…”
“Tổng giám đốc Nghiêm, đêm hôm khuya khoắt không ngủ, anh đi quanh quẩn trong sân làm gì?”Chu Chu hạ giọng hỏi.

“Cô cũng biết là đêm sao? Không đi ngủ mà còn đi đâu đây?” Nghiêm Trình Thành đút hai tay vào túi, mũi đỏ bừng vì lạnh.

“Về thành phố Dung.

” Chu Chu cụp mắt.

“Thật trùng hợp, anh đây cũng có việc phải qua đó một chuyến, tiện đường đưa cô đi.


Thật ra, gần đây có rất nhiều xe, Chu Chu có thể tự lái xe đi.


Nhưng vị trí địa lý của nhà cô ấy lại rất xấu, phần lớn là đường núi gập ghềnh khó đi.

Gầm xe lại thấp, đi chiếc nào hư chiếc đó.

Cho nên cô ấy mới thuê một chiếc xe leo núi để đi.

Ban đầu cô ấy dự định sẽ lái một chiếc xe trong số những chiếc mà Khôi Kiệt sử dụng hằng ngày để đi về thành phố Dung.

Nhưng nếu Nghiêm Trình Thành cũng phải về thành phố Dung, vậy cô ấy có thể đi nhờ một chuyến, chắc chắn là tốt hơn tự lái.

“Tổng giám đốc Nghiêm đúng là một người tốt bụng!”
Chu Chu ôm tay, sau đó bước về phía xe của Nghiêm Trình Thành.

Nghiêm Trình Thành vẫn duy trì dáng vẻ ngầu lòi , nhìn bóng dáng Chu Chu, cười to một tiếng, sau đó đi qua.

Khoảng một tiếng rưỡi sau, Chu Chu nhận được chiếc xe mình thuê.

Siêu xe của Nghiêm Trình Thành nhiều đến nỗi không đếm hết được bằng bàn tay, nhưng mà…
Anh ấy dạo một vòng quanh chiếc xe Chu Chu thuê: “Chiếc xe bá đạo như vậy của thương hiệu nào thế? Sau tôi chưa từng nhìn thấy?”
“Đây là doanh nghiệp xe địa phương chúng tôi, được thiết kế đặc biệt cho đường núi.

” Chu Chu ném balo tới ghế phụ, sau đó nhanh chóng kéo cửa ghế lái ngồi lên, khởi động xe: “Tổng giám đốc Nghiêm, cảm ơn anh đã cho tôi đi nhờ xe, hôm khác mời anh ăn cơm.


Nghiêm Trình Thành giật giật khóe miệng, giống như muốn nói gì đó.

Tầm mắt liếc nhìn ghế phụ cạnh Chu Chu, sau đó lựa chọn không nói gì.

Anh ấy lùi ra phía sau hai bước, thản nhiên xua tay: “Được rồi, mau đi đi.


“Đi liền đây!” Chu Chu cho rằng Nghiêm Trình Thành chê cô dài dòng, sau khi cười một tiếng thì rời đi.

Lúc này, thành phố nhộn nhịp vào ban ngày bắt đầu rơi vào vẻ yên bình tĩnh lặng.

Ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường, giống như những ngọn đèn lồng được bố trí một cách trật tự hai bên đường, soi rõ đường phố.

Nghiêm Trình Thành đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm hướng Chu Chu rời đi, mắt không chớp một cái, đứng yên một hai phút.

Cả người giống như nhập định.

Sau đó anh ấy xoay người, đi vào chỗ thuê xe.

Cửa kính mở ra.

Gió lạnh xuyên qua áo gió của người đàn ông cao lớn kéo vào.

Một cô gái nhỏ đang ngủ gật trước quầy lễ tân, sợ tới mức run lên.

Sau đó một tấm thẻ ngân hàng đặt được đặt trước mặt cô.

“Cô nhóc vừa rồi thuê chiếc xe kia, cho tôi một chiếc.


Câu chữ được chia thành hai phần.

Cố Kiều Niệm nhìn vào kết quả ADN liên tục, chỉ sợ đó là giấc mơ.

Mấy ngày qua, ngày nào cô cũng như sống trên mây.

Những chuyện đã xảy ra không hề có cảm giác chân thật chút nào.

“Chị đừng đi qua đi lại nữa, tôi nhìn cũng thấy mệt.

” Cung Dịch bất lực nói.

“Bé ngoan, đột nhiên tôi nhớ đến một chuyện.

” Cố Kiều Niệm chạy tới chỗ Cung Dịch.

Cung Dịch nhích sang bên cạnh một chút, thuận thế bế cô ngồi lên đùi…
Cố Kiều Niệm cũng đã quen, theo bản năng đặt tay lên vai Cung Dịch.

“Tôi có quen một thầy tướng, trước kia bà đã từng nói loáng thoáng với tôi, đại khái là ngày nào mẹ tôi cũng khóc vì tôi.


Điều này, rất có thể lại sau khi cô chết ở kiếp trước, rơi vào cảnh hỗn độn.

Đó cũng là thời điểm hiện tại, chuyện sau này sẽ được đẩy lùi tới hai năm sau.

Nếu như Hàn Thu Hoa không nói bậy.

Điều đó có phải là… ít nhất mẹ ruột của cô vẫn còn sống?
“Thầy tướng ở đâu?” Cung Dịch hỏi.

Cố Kiều Niệm suy nghĩ một chút: “Không phải là cậu sắp xếp giúp tôi sao, chính là bà cô tinh thần không tốt lắm trước đây? Chính là bà ấy.


“À~”
Cung Dịch gật đầu.

“Bà ấy… Bà ấy rất khác.

” Cố Kiều Niệm không biết nên giải thích thế nào với Cung Dịch.

“Chị không cần giải thích, người mà chị có thể để trong lòng, đương nhiên không phải người xấu xa rồi.

” Cung Dịch nói tiếp: “Lần sao về nếu có thời gian, chị cũng dẫn tôi đi gặp bà ấy, được không?”
“Được!”
Cố Kiều Niệm đồng ý không chút do dự.

Cũng có thể sau khi Hàn Thu Hoa nhìn thấy Cung Dịch, sẽ nhớ tới cái gì thì sao?
“Chị đó, mấy ngày nay tôi phải trông chừng chị nên chưa được nghỉ ngơi lúc nào.

” Cung Dịch ôm lấy Cố Kiều Niệm, khá mệt mỏi nói: “Chị đừng đi tới lui như thế, ngủ với tôi có được không?”
Giọng anh nhẹ nhàng, giống như đang làm nũng.

Trái tim Cố Kiều Niệm cũng mềm theo.

“Được~”
Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng đáp lại, sờ đầu Cung Dịch.


“Mấy ngày nay cậu đã vất vả vì bảo vệ tôi rồi.


Nếu không có Cung Dịch, đối mặt với cục diện rối rắm như vậy, Cố Kiều Niệm cũng không chắc liệu mình có thể xử lý tốt và nhanh chóng như vậy không.

“Ừm.


Cung Dịch gật đầu.

Sau đó Cố Kiều Niệm kéo anh nằm xuống giường.

Mấy ngày nay quả thật Cung Dịch ngủ rất ít, mệt mỏi cũng là sự thật.

Nhưng trước đó Cố Kiều Niệm đã yêu cầu anh, anh chỉ có thể phớt lờ sự mệt mỏi này thôi.

Bây giờ, nguy hiểm của Cố Kiều Niệm cũng tạm thời được giải quyết, nên đến lượt Cung Dịch yêu cầu cô.

Cung Dịch không phải kiểu người cho rằng khi hai bên yêu nhau, nhất định phải suy nghĩ thấu đáo vì đối phương, còn những cảm xúc tiêu cực của mình thì tự gánh lấy.

Đối với Cung Dịch, yêu đương nhiên phải thua thiệt lẫn nhau, rồi lại yêu cầu lẫn nhau.

Cố Kiều Niệm chủ động ôm lấy Cung Dịch, hôn lên mặt anh: “Bé ngoan, ngủ ngon.


“Ngủ ngon.


Hai mắt Cung Dịch sắp không trụ nổi nữa, anh nhắm mắt lại, hôn lên trán Cố Kiều Niệm.

Sau đó, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Hòn đá trong lòng Cố Kiều Niệm được đặt xuống, đêm nay ngủ vô cùng ngon giấc.

Cũng trong đêm khuya này.

Một tin tức nóng hổi được đăng tải trên các diễn đàn lớn.

Cha mẹ của Cố Kiều Niệm không may bị gϊếŧ, hiện trường vụ án thật khủng khiếp, hung thủ thật sự được nghi ngờ là cha mẹ nuôi của Cố Kiều Niệm.

Một hòn đá lập tức làm dậy sóng cả hồ.

“Chẳng trách đoàn phim Âm Mưu Phượng Hoàng lại đình công, thì ra đã xảy ra chuyện lớn như vậy?”
“Thật sự bị cha mẹ nuôi gϊếŧ sao? Quá sốc! Tam quan trốn đi rồi! Lúc trước nick phụ của người đại diện Cố Kiều Niệm có nói rồi, tôi còn chính nghĩa mà phỉ nhổ, nói tin tức này là giả, kết quả bây giờ bạn lại nói cho tôi biết đó là sự thật?”
“Ăn dưa lầu trên, chờ thông báo chính thức!”.

Chương 390:


Chuyện này được thảo luận sôi nổi trên mạng cả một đêm.


Không ngoài ý muốn, được lên top hot search.


Buổi sáng, những quần chúng ăn dưa ngủ sớm đều đã dậy, cuộc thảo luận trực tiếp bùng nổ.


Cố Kiều Niệm thức dậy sớm.


Cung Dịch vẫn còn ngủ, cô cầm lấy điện thoại, nhìn lướt qua những bình luận trên mạng.


Vẫn như bình thường, đủ lời lẽ.


Về mặt dư luận, Cung Dịch và Chu Chu sẽ xử lý, cô không cần phải bận tâm, cũng không quan tâm quá nhiều.


Vừa định đặt điện thoại xuống, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện.


Nguyên Giang Vãn đã ra ngoài với cô nhiều ngày như vậy, có phải việc trị liệu sẽ bị gián đoạn không?


Cô nhìn thoáng qua Cung Dịch, chuẩn bị trộm xuống giường.


Lần này, cũng như vô số lần trước, cô vừa nhích ra khỏi lòng ngực Cung Dịch thì đã bị Cung Dịch kéo trở lại.


Cố Kiều Niệm dở khóc dở cười.


Cậu Cung có đặt radar gì trên người cô không vậy?


“Bé ngoan, hôm nay không có chuyện gì, cậu ngủ nhiều một chút, tôi phải đi xuống lầu tiễn Chu Chu, sau đó hỏi dì Nguyên về chuyện trị liệu, rồi mới trở về ngủ với cậu được.” Cố Kiều Niệm nhỏ giọng dỗ dành.


Cung Dịch rõ ràng đã dậy, lông mày nhíu chặt.


Cố Kiều Niệm hôn lên trán anh: “Nhiều nhất là mười phút.”


“Vậy thì mười phút.”


Cung Dịch ôm chặt Cố Kiều Niệm, sau đó dùng giọng điệu buồn bực nói.


“Được~”


Cô không biết bộ dạng các bạn nhỏ khác thức dậy sẽ như thế nào, nhưng bộ dạng bạn nhỏ nhà cô thức dậy, thật đáng yêu.


Cố Kiều Niệm lại hôn mạnh Cung Dịch vài lần, sau đó rời khỏi giường.


“Áo khoác.”


Cô vừa đặt chân xuống đất, Cung Dịch đã vội vàng nhắc nhở như sợ cô quên mất.


“Biết rồi.”


Cố Kiều Niệm mặc thêm áo khoác.


Vừa bước xuống lầu, cô đã nhìn thấy Tư Bắc đang lững thững trên cầu thang.


“Anh Tư.” Cố Kiều Niệm gọi một tiếng.


Tư Bắc nhanh chóng xoay người lại, sau đó cười nói: “Cô của tôi cũng đã nhận cô làm con gái nuôi, nói thế nào thì tôi cũng lớn hơn hai tuổi, cho dù không gọi là anh trai thì gọi là Tư Bắc cũng tốt hơn anh Tư chứ?”


Cố Kiều Niệm cũng cười, nhưng không gọi Tư Bắc hay là anh trai gì đó.





Cô không cần hỏi Cung Dịch.


Nếu cô dám gọi người khác là anh trai, rất có thể anh sẽ làm mưa axit cả thế giới, đây còn tính là tốt, nếu không tốt, cả bầu trời cũng bị anh làm sụp đổ.


“Anh tìm Cung Dịch sao?” Cố Kiều Niệm hỏi.


“Không phải, tôi đang đợi cô.” Tu Bắc ngừng lại một chút: “Lẽ ra hôm qua cô tôi phải làm trị liệu, nhưng bởi vì… Tóm lại, tôi muốn bà ấy quay lại tiếp tục trị liệu, bây giờ là giai đoạn đầu, cũng là thời gian khó khăn nhất, nhưng bà ấy không yên tâm về cô, cho nên không nghe lời tôi.”


Lúc nói ra câu cuối cùng, Tư Bắc hơi thất vọng.


Cô mình quen biết cô Cố cũng chỉ mới vài tháng nếu tính từ lần ở đảo đó. Bây giờ anh ấy không quản được bà ấy, còn phải tới xin Cố Kiều Niệm giúp đỡ.


“Tôi cũng vì việc này mới xuống đây.” Cố Kiều Niệm nói: “Dì Nguyên đâu rồi?”


“Trong phòng, Nhiễm Nhiễm đang khuyên nhủ bà ấy.”


Nói là khuyên nhưng thật ra Tư Hân Nhiễm đang giận lẫy.


Tư Hân Nhiễm đưa lưng về phía Nguyên Giang Vãn, ôm hai tay, tức giận đến nỗi hai má phình lên.


Cố Kiều Niệm gõ cửa bước vào.


Tư Hân Nhiễm nhìn cô, sau đó hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.


Rõ ràng là đang tức giận với Cố Kiều Niệm.


“Kiều Kiều dậy rồi à?” Nguyên Giang Vãn lập tức đứng dậy.


Cố Kiều Niệm vội vàng đi tới.


“Mẹ nuôi, con đã chuẩn bị xe cho mẹ, lát nữa sẽ đưa mẹ về.”


Nguyên Giang Vãn ngơ ngác nhìn Cố Kiều Niệm.


“Mẹ nuôi?”


Cố Kiều Niệm ngồi xuống: “Đúng vậy, mẹ… đổi ý sao?”


“Không… Không có!” Nguyễn Giang Vãn lập tức cười tươi, sau đó phản ứng lại sau tiếng mẹ nuôi mà Cố Kiều Niệm gọi: “Kiều Kiều, mẹ không vội về, mẹ sẽ chờ sau khi tang lễ.”


“Bọn con không định tổ chức tang lễ nhanh như vậy.” Cố Kiều Niệm rũ mí mắt: “Sau khi trở về thành phố Hải, phải chọn nghĩa trang thật tốt, còn phải siêu độ vong linh, chọn một ngày tốt nhất. Tốt nhất là sau khi mẹ bình phục, không sợ bất kỳ kẻ nào phát hiện, quang minh chính đại lấy danh nghĩa mẹ nuôi của con tới phúng viếng.”


Nguyên Giang Vãn không ngờ Cố Kiều Niệm sẽ nói như vậy.


Hốc mắt bà ấy đỏ ửng: “Vậy mẹ phải mau chóng hồi phục mới được.”


“Đương nhiên rồi.” Cố Kiều Niệm nắm lấy tay bà ấy: “Mẹ nuôi, Tư Bắc và Hân Nhiễm đều đang đợi mẹ mau chóng khỏe mạnh lên, như vậy không cần phải lo sợ mỗi ngày mẹ sẽ bị cướp đi. Cho nên, sau này dù có xảy ra chuyện gì, cũng phải ưu tiên việc trị liệu của mẹ lên hàng đầu, cho dù là vì bạn nhỏ của chúng ta.”


Nguyên Giang Vãn liên tục gật đầu: “Mẹ biết rồi, lát nữa mẹ sẽ về.”


“Được rồi, lát nữa con phải đến phía cảnh sát bên kia làm một số thủ tục, có lẽ một hai ngày nữa mới trở về.” Cố Kiều Niệm dịu dàng nói.


“Ừm, con cứ làm việc của con!”


“Thật là bất công, cùng một lời nói, tại sao con nói thì cô không chịu nghe?” Tư Hân Nhiễm có chút tức giận.


“Bởi vì em vẫn là một đứa nhỏ, sau khi em lớn bằng chị, đương nhiên sẽ nghe lời em.” Cố Kiều Niệm nói.





Tư Hân Nhiễm vẫn rất tức giận, dùng sức hừ một tiếng.


Cố Kiều Niệm không để ý, bây giờ cô cũng có chút hiểu biết về Tư Hân Nhiễm.


Em ấy ương ngạnh thì vẫn ương ngạnh, không chỉ ương ngạnh, mà có đôi khi sẽ bộc phát ra những hành động liều lĩnh…


Nhưng em ấy là một người biết sửa sai, tốt độ sửa cũng rất nhanh!


Miệng dao găm tâm đậu hũ chính là Tư Hân Nhiễm.


Hừ một tiếng đã là vô cùng tốt rồi.


Cố Kiều Niệm nắm chắc thời gian, nói chuyện với Nguyên Giang Vãn một lúc, rồi ra ngoài tìm Chu Chu.


Đến phòng Chu Chu, Cố Kiều Niệm thấy mảnh giấy do Chu Chu để lại.


“Nóng lòng về nhà, không thể ngủ được, đi trước đây~”


Phía dưới còn vẽ hình mặt cười.


Cố Kiều Niệm rũ mi mắt cười cười, lấy điện thoại ra gọi cho Chu Chu.


Chu Chu đã tới nửa tiếng trước.


Mấy năm không trở về, thị trấn thay đổi rất nhiều, mắt thường cũng có thể nhìn thấy đang giàu lên.


Chu Chu mua một ít trái cây, vừa xách lên xe, điện thoại chợt đổ chuông.


Cô ấy nhìn thấy tên người gọi thì mỉm cười.


“Dậy sớm vậy sao?” Chu Chu nhấc máy.


Cố Kiều niệm nghe thấy tiếng xe cộ ồn ào bên phía cô ấy thì biết cô ấy đã tới rồi.


“Đi gấp như vậy, sợ chị đi theo hả?”


Chu Chu cười nói: “Xong rồi, bị chị phát hiện rồi!”


Cố Kiều Niêm không nói nên lời.


“Yên tâm, em tự sắp xếp được.” Chu Chu nói tiếp.


“Biết rồi, em đi từ từ, không cần về gấp đâu, dù sao cũng phải nghỉ ngơi một đêm.” Cố Kiều Niệm nói.


“Em hiểu rồi, thôi, bên này em có rất nhiều thứ cần phải mua, không nói chuyện với chị nữa.”


“Được rồi, cứ bận đi.”


Sau đó liền cúp điện thoại.


Chu Chu mở số ghi nhớ, xem nên mua gì tiếp theo.


Lúc này.


Một cơn gió thổi qua khiến tốc cô ấy hơi rối, Chu Chu cúi đầu nhìn điện thoại, vén tóc ra sau tóc, sau đó cất điện thoại, rồi đi tới một cửa hàng làm bia mộ.


Chu Chu không biết, trong một góc nào đó, dưới ánh mặt trời, khoảnh khắc cô ấy cười khi nhận điện thoại của Cố Kiều Niệm cùng với cảnh cơn gió ban mai thổi loạn tóc cô ấy đều được ghi lại trên camera.

Bình Luận (0)
Comment