Nhật Ký Bí Mật Của Tiểu Thư Miranda

Chương 11

Turner mải suy nghĩ về việc anh muốn chạm vào Miranda nhiều đến mức nào - ở bất cứ chỗ nào và khắp mọi nơi - đến nỗi hoàn toàn quên mất cô chắc phải chết cóng ở căn phòng bên kia. Chỉ đến khi nhận thấy rằng cuối cùng mình đã được sưởi ấm hẳn, anh mới sực nhớ ra cô thì không.

Nguyền rủa bản thân thậm tệ đến cả chục lần vì tội ngu ngốc, anh đứng dậy sải bước ra cánh cửa cô đã đóng lại chắn giữa họ. Anh giật nó ra và lại thốt lên một tràng nguyền rủa khác khi trông thấy cô co ro trên sàn, run lẩy bẩy.

“Đồ ngốc,” anh nói. “Em đang cố giết mình đấy à?”

Cô ngước lên nhìn, đôi mắt mở to hơn khi thấy anh. Turner đột ngột nhớ ra là mình gần như chẳng mặc gì.

“Tiêu rồi,” anh lẩm bẩm một mình, rồi lắc đầu bực bội và lôi cô đứng lên.

Miranda bừng tỉnh khỏi cái nhìn đờ đẫn và bắt đầu chống trả. “Anh làm gì thế?”

“Lắc cho cảm giác trở lại người em.”

“Em hoàn toàn khỏe,” cô dù cơn run rẩy đã chứng minh là cô nói dối.

“Quỷ tha ma bắt em đi. Chỉ nói chuyện với em mà anh sắp chết cóng đây này. Đến chỗ ngọn lửa đi.”

Cô nhìn vào ngọn lửa màu cam đang nổ lách tách trong căn phòng bên cạnh một cách thèm khát. “Nếu anh ở lại đây.”

“Được rồi,” anh nói. Bất cứ điều gì để làm cô ấm hơn. Bằng một cái thúc thật nhẹ, anh chỉ cho cô đi về hướng bên phải.

Miranda dừng lại cạnh lò sưởi và giơ hai bàn tay ra. Một tiếng rên mãn nguyện nho nhỏ thoát ra từ môi cô, chu du ngang qua căn phòng và thúc thẳng vào gan ruột Turner.

Anh bước tới trước, như bị thôi miên bởi làn da trong mờ, tai tái trên gáy cô.

Miranda lại thở dài, rồi quay người lại để sưởi ấm lưng. Cô giật nảy mình vì anh đứng gần sát. “Anh đã nói anh sẽ đi mà,” cô trách.

“Anh nói dối đấy,” Turner nhún vai. “Anh không tin là em sẽ hong khô mình đúng cách.”

“Em không phải trẻ con.”

Anh nhìn xuống ngực cô. Chiếc váy mặc ban ngày màu trắng đã dính sát vào da cô, anh có thể lờ mờ thấy cả hai núm vú màu hồng sẫm của cô. “Rõ ràng là em không phải.”

Hai cánh tay cô phóng lên che lấy ngực.

“Quay người lại đi nếu em không muốn anh nhìn em.”

Cô làm theo, nhưng trước đó miệng cô đã há hốc trước sự táo bạo của anh.

Turner nhìn chằm chằm vào lưng cô một lúc lâu. Nó cũng duyên dáng thú vị gần như đằng trước. Làn da của cô chẳng hiểu sao đẹp thế, vài lọn tóc xổ ra đang quăn lại vì ẩm ướt. Cô có mùi như những bông hồng ướt đẫm, và anh phải gồng mình hết sức mới không đưa tay ra ve vuốt dọc cánh tay cô.

Không, không phải cánh tay, là bờ hông của cô. Hoặc có lẽ cặp chân của cô. Hoặc có thể là...

Anh hít vào một hơi gấp gáp.

“Có gì không ổn à?” Cô không quay lại, nhưng giọng nói nghe rất hoảng sợ.

“Không có gì cả. Em đang ấm lên chứ?”

“Ồ, vâng.” Nhưng ngay cả khi nói vậy, cô vẫn run rẩy.

Trước khi Turner cho mình cơ hội can ngăn chính mình, anh đã với tay ra nới lỏng vạt áo của cô.

Một tiếng kêu tắc nghẹn bật ra từ miệng cô.

“Em sẽ không bao giờ ấm lên được khi vẫn bị cái thứ này bám dính vào người như một cột băng.” Anh bắt đầu kéo tuột đống vải xuống.

“Em không nghĩ... em biết... Chuyện này thật sự...”

“Gì?”

“Đây là ý tưởng vô cùng tồi tệ.”

“Có thể.” Chiếc váy rơi xuống sàn thành một đống ướt sũng, còn lại lớp áo lót mỏng manh trên người cô, dính chặt như làn da thứ hai.

“Ôi, lạy Chúa tôi.” Cô cố gắng che đậy mình, nhưng rõ ràng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô bắt chéo hai tay trước ngực, rồi di chuyển một bàn tay xuống che nơi hai chân gặp nhau. Rồi chắc cô nhận ra là không phải cô đang đối diện với anh, nên cô vòng hai tay đặt lên mông.

Turner nửa hy vọng cô siết tay lại.

“Anh sẽ vui lòng đi khỏi đây chứ?” cô thì thầm nói vẻ

Anh đã định thế. Chúa ơi, anh biết anh nên tuân theo yêu cầu của cô. Nhưng hai chân anh kiên quyết từ chối nhúc nhích, và anh không thể rời mắt khỏi cặp mông tròn trịa thanh tú được che bằng hai bàn tay mảnh mai của cô.

Hai bàn tay vẫn còn đang run rẩy vì lạnh.

Anh lại chửi thề, nhớ ra lý do tại sao anh phải giật bỏ cái váy của cô và lại bắt đầu. “Đến gần bếp lửa hơn đi,” anh ra lệnh.

“Em sẽ tới gần mức nào cũng được!” Cô kêu lên. “Chỉ cần anh đi đi.”

Anh lùi một bước. Anh thích cô hơn khi cô hơ lửa.

“Đi đi!”

Anh bước tới cánh cửa và sập nó lại. Miranda vẫn còn đứng im một lúc, rồi cuối cùng cô thả cái chăn trên vai xuống sàn và quỳ xuống trước ngọn lửa.

Tim Turner dộng ầm ầm trong lồng ngực, anh ngạc nhiên là nó không báo cho cô biết về sự có mặt của anh.

Cô thở dài và vươn người.

Anh bắt đầu căng cứng hơn - một kỳ công mà anh không nghĩ là có thể xảy ra.

Cô nâng bím tóc nặng nề ra khỏi cổ và uể oải xoay đầu.

Turner rên lên.

Đầu Miranda xoay phắt lại. “Đồ đểu giả!” cô bật lên, quên cả che đậy mình.

“Đồ đểu giả à?” Anh phải nhướn mày trước một từ cổ lỗ như thế.

“Đểu giả, phóng đãng, ác quỷ, bất cứ thứ gì anh muốn gọi.

“Anh sợ là có tiếng phải có miếng.”

“Nếu anh là một quý ông, anh phải đi khỏi rồi mới đúng.”

“Nhưng em yêu anh,” anh nói, không rõ vì sao anh lại nhắc cô nhớ về điều ấy.

“Anh thật kinh khủng khi mang chuyện đó ra,” cô thì thầm.

“Tại sao?”

Miranda nhìn anh bằng ánh mắt sắc lạnh, bị sốc vì anh đã hỏi câu đó. “Tại sao em yêu anh à? Em không biết. Anh rõ ràng không xứng với nó.”

“Đúng,” anh tán thành.

“Dù sao nó không quan trọng. Em không nghĩ là em còn yêu anh nữa,” cô nói nhanh. Bất cứ gì để bảo vệ lòng kiêu hãnh đã bị ăn mòn của cô. “Anh đã đúng. Đó chỉ là một trò mê đắm của đám nữ sinh.”

“Không, không phải thế. Và em không phải kiểu người có thể nhanh chóng hết yêu ai.”

Mắt Miranda mở to. Anh đang nói gì thế? Chẳng lẽ anh muốn tình yêu của cô? “Turner, anh muốn gì?”

“Em.” Anh chỉ có thể thốt ra được như thế, cứ như anh không hề muốn nói ra một chút nào.

“Không, anh không muốn,” cô nói, bối rối hơn bao giờ. “Anh đã nói vậy.”

Anh tiến đến một bước. Anh sẽ bị đày xuống địa ngục vì chuyện này, nhưng trước hết anh sẽ lên thiên đường đã. “Anh muốn em,” anh nói. Và anh thật sự muốn cô. Anh muốn cô với sức mạnh, nhiệt năng và cảm xúc mãnh liệt hơn là anh có thể nhận thức được. Nó vượt xa sự thèm muốn.

Nó vượt xa nhu cầu cấp thiết.

Nó không thể lý giải, chết tiệt, chắc chắn không dựa trên lý trí, nhưng nó ở đó và không thể chối từ.

Một cách chậm rãi, anh rút ngắn khoảng cách giữa họ. Miranda cứng đờ bên lò sưởi, môi cô hé mở, hơi thở trở nên gấp gáp. “Anh sẽ làm gì?” cô thì thầm.

“Điều đó bây giờ rõ ràng rồi mà.” Và một chuyển động thay đổi, anh cúi xuống bế thốc cô lên.

Miranda không nhúc nhích, không kháng cự lại anh. Hơi ấm từ cơ thể anh làm cô say. Nó rót vào cô, làm tan chảy xương cốt cô, khiến cô cảm thấy tràn trề sức sống diệu kỳ. “Ôi, Turner,” cô thở dài.

“Ồ, đúng thế.” Môi anh vạch một đường dài theo quai hàm cô khi dịu dàng, cung kính đặt cô xuống giường.

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi anh phủ trùm cơ thể anh lên người cô, Miranda chỉ có thể ngước nhìn anh không chớp mắt và nghĩ rằng cô đã yêu anh mãi mãi, rằng mỗi giấc mơ của cô, mỗi ý nghĩ đi qua của cô, đều dẫn dắt đến thời khắc này. Anh không thốt ra những lời sẽ làm trái tim cô vút bay, nhưng ngay bây giờ điều đó dường như không quan trọng. Đôi mắt xanh của anh sáng rực với một xúc cảm mãnh liệt đến nỗi cô nghĩ anh chắc phải yêu cô một chút. Và thế dường như cũng đủ rồi.

Đủ để khiến chuyện này thành có thể.

Đủ để khiến chuyện này là đúng.

Miranda chìm vào lớp chăn đệm khi sức nặng cơ thể anh ở phía trên cô. Cô với tay chạm vào mái tóc dày của anh. “Nó quá mềm mại,” cô thì thào. “Thật lãng phí quá.”

Turner nhấc đầu lên nhìn xuống cô với vẻ thích thú. “Lãng phí ư?”

“Trên một người đàn ông,” cô nói với nụ cười bẽn lẽn. “Giống như đôi lông mi dài. Phụ nữ sẽ giết người vì chúng đấy.”

“Họ sẽ làm thế sao?” Anh cười toe toét với cô. “Và giá cho đôi lông mi của anh thì thế nào?”

“Rất, rất cao.”

“Và em sẽ giết người vì đôi lông mi dài à?”

“Em sẽ giết người vì lông mi của anh.”

“Thật sao? Em không nghĩ chúng hơi vàng so với mái tóc sẫm màu của em à?”

Cô giả vờ đánh anh. “Em muốn chúng rung động trước mặt em chứ không dính vào mi mắt em, ngốc ạ.”

“Có phải em vừa gọi anh là ngốc không hả?”

Cô toét miệng cười với anh. “Em gọi thế đấy.”

“Thế này có cảm thấy ngốc không?” Anh vuốt tay lên bàn chân trần của cô.

Cô lắc đầu, thở hắt ra.

“Thế này?” Tay anh khum lại trên ngực cô.

Cô rên lên những tiếng rời rạc.

“Thế này?”

“Không,” cô xoay xở thoát ra.

“Cảm giác thế nào?”

“Tốt.”

“Chỉ có thế thôi à?”

“Tuyệt diệu.”

“Và?”

Miranda hít vào một hơi rời rạc, cố không tập trung vào ngón trỏ của anh, nó đang uể oải lần theo những đường tròn xuyên qua lớp lụa mỏng che đậy núm vú nhăn nheo của cô. Và cô nói từ duy nhất dường như miêu tả được cảm giác ấy. “Lấp lánh.”

Anh cười ngạc nhiên. “Lấp lánh ư?”

Tất cả những gì cô có thể làm là gật đầu. Hơi nóng của anh chạm vào cô khắp mọi nơi, và anh quá rắn chắc, quá nặng và quá đàn ông. Miranda cảm thấy như đang trượt qua mép vực. Cô đang rơi, rơi, nhưng cô không muốn được cứu. Cô chỉ muốn mang anh theo cùng.

Anh gặm vành tai cô, rồi miệng anh ở chỗ hõm trũng trên vai cô, răng anh kéo mạnh quai áo lót mỏng manh của cô. “Em cảm thấy thế nào?” anh hỏi giọng khàn khàn.

“Nóng.” Một từ ấy dường như mô tả được cho mọi centimet trên cơ thể cô.

“Ừm, tốt. Anh thích em như thế.” Bàn tay anh luồn dưới lớp vải lụa và úp vào bầu ngực cô.

“Ôi, Chúa ơi! Ôi, Turner!” Cô uốn cong lưng bên dưới anh, vô tình trao cho anh một nắm tay đầy đặn hơn nơi bầu ngực mình.

“Chúa hay anh?” anh trêu.

Hơi thở Miranda ngắn và gấp gáp hơn. “Em... không... biết.”

Turner trượt tay kia xuống dưới mép váy lót và đẩy nó lên cho tới khi anh cảm thấy được đường cong mềm mại nơi hông cô. “Trong trường hợp này,” anh thì thầm vào cổ cô, “anh nghĩ đó là anh.”

Cô mỉm cười yếu ớt. “Làm ơn, không tôn giáo.” Cô không cần ai nhắc nhở mới nhớ rằng hành động của mình đang đi ngược lại mọi giáo lý cô được dạy tại nhà thờ, trường học, gia đình và mọi nơi khác.

“Với một điều kiện.”

Cô mở mắt thật to vẻ dò hỏi.

“Em phải cởi cái thứ đáng nguyền rủa này ra.”

“Em không thể.” Cô nghẹn lời.

“Nó đáng yêu và mềm mại, và anh sẽ mua cho em cả trăm cái như thế, nhưng nếu em không bỏ nó ngay bây giờ, thì nó sẽ bị xé vụn đấy.” Như để biểu thị rõ hơn sự khẩn nài của mình, anh áp hông mình vào gần sát hông cô hơn, gợi nhắc cho cô nhớ đến cái đàn ông căng cứng của anh.

“Em không thể. Em không biết tại sao.” Cô nuốt xuống. “Nhưng anh có thể.”

Khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười toe toét láu cá. “Không phải câu trả lời anh đang mong, nhưng rõ ràng là câu trả lời anh chấp nhận.” Anh quỳ phía trên cô, đẩy cái váy lót lên cao hơn, cao hơn nữa cho tới khi nó qua ngực cô và trượt qua đầu cô.

Miranda cảm thấy không khí lạnh ùa vào làn da trần của mình, nhưng lạ lùng thay, cô không còn cảm thấy cần che đậy mình nữa. Có vẻ tự nhiên một cách hoàn hảo khi người đàn ông này nên thấy và nên chạm vào từng centimet trên người cô. Đôi mắt anh bao quát khắp làn da thịt rực rỡ của cô với vẻ chiếm hữu, và cô rùng mình trước biểu hiện dữ dội của anh. Cô muốn thuộc về anh theo mọi cách mà một người đàn bà có thể thuộc về một người đàn ông. Cô muốn đánh mất mình trong hơi nóng và sức mạnh của anh.

Và cô muốn anh đầu hàng cô cũng ngang bằng thế.

Cô với bàn tay lên áp vào ngực anh, cho phép các ngón tay mình chà qua núm vú màu nâu bằng phẳng của anh. Anh rụt người lại.

“Em làm anh đau à?” cô thì thầm lo lắng.

Anh lắc đầu. “Lại đi,” anh thở gấp.

Bắt chước những vuốt ve mơn trớn của anh lúc trước, cô khiến vòm ngực anh căng lên qua mỗi cái đụng chạm của mình, điều đó khiến cô mỉm cười vui sướng. Giống như trẻ con phát hiện món đồ chơi mới, cô với sang nghịch núm vú bên kia. Turner nhận ra anh đang nhanh chóng mất tự chủ dưới những ngón tay tò mò của cô, anh nắm lấy tay cô giữ nó đứng yên. Anh nhìn xuống cô đắm đuối cả phút dài, đôi mắt xanh bừng bừng mãnh liệt. Cái nhìn của anh quá dữ dội đến nỗi Miranda phải chống lại thôi thúc muốn quay đi nơi khác. Nhưng cô buộc mình phải nhìn thẳng vào mắt anh. Cô muốn anh biết rằng cô không sợ hãi, rằng cô không xấu hổ, và quan trọng hơn cả là cô rất thành thật khi nói cô yêu anh.

“Chạm vào em đi,” cô thì thầm.

Nhưng anh như đã đông cứng tại chỗ, bàn tay anh vẫn giữ lấy tay cô trên ngực anh. Nhìn anh thật kỳ lạ, bị giằng xé và hầu như... sợ hãi.

“Anh không muốn làm tổn thương em,” anh hổn hển.

Và cô không biết làm sao để trấn an anh, nhưng cô thì thầm, “Anh sẽ không làm thế.”

“Anh...”

“Làm ơn,” cô nài nỉ. Cô cần anh. Cô cần anh ngay bây giờ.

Lời cầu xin mãnh liệt đam mê của cô phá vỡ rào chắn phòng thủ của anh, và với một tiếng rên xiết, anh kéo cô lên cho một nụ hôn thô bạo trước khi đặt cô nằm trở lại giường. Lần này anh nằm xuống cùng cô, cả chiều dài rắc chắc của cơ thể anh ép lên hai bầu ngực cô. Tay anh ở khắp mọi nơi, anh đang gọi tên cô, mỗi sự đụng chạm, mỗi âm thanh đều đốt lên ngọn lửa trong cô.

Cô cần cảm thấy anh. Từng centimet.

Cô giật chiếc chăn cuốn tạm quanh thắt lưng anh, muốn loại bỏ rào chắn cuối cùng giữa họ. Cô cảm thấy sự tiếp xúc với cái chăn tuột mất, và rồi chẳng còn gì ở đó cả... ngoại trừ Turner.

Cô thở hổn hển trước cái đàn ông đang bị khuấy động của anh. “Ôi, lạy Chúa tôi.”

Và điều đó làm anh cười thầm. “Không, chỉ anh thôi.” Anh vùi mặt vào hõm cổ cô. “Anh đã nói với em rồi mà.”

“Nhưng anh quá...”

“To à?” anh cười với cô. “Đó là lỗi của em đấy, em yêu.”

“Ồ, không.” Cô quằn quại bên dưới anh. “Em không thể làm được điều đó.”

Anh ấn mình vào cô chắc chắn hơn. “Suỵt.”

“Nhưng em muốn...”

“Em sẽ làm được.” Anh làm cô im lặng bằng một nụ hôn nóng bỏng, thậm chí không chắc anh đã hứa với cô điều gì. Khi cô lại rên rỉ, anh kéo miệng mình rời xa cô, tìm đường xuống rốn của cô. Lưỡi anh lần theo một vòng tròn ở đó và rồi khiếm nhã nhấn sâu vào bên trong. Hai tay anh đang ở trên bắp đùi cô, dễ dàng mở chúng ra, trải rộng cô ra cho sự xâm nhập của anh.

Anh muốn hôn cô. Anh muốn ngấu nghiến cô, nhưng anh không nghĩ cô đã sẵn sàng cho một sự thân mật đến thế, vì vậy thay vào đó, anh ấn một bàn tay lên...

Và trượt một ngón tay vào trong.

“Turner!” cô gào lên, và anh chẳng thể giúp gì ngoài việc mỉm cười thỏa mãn. Anh vỗ nhẹ ngón tay, đùa nghịch làm cô quằn quại bên dưới anh. Anh phải lấy tay kia giữ chặt hông cô để cô không lăn khỏi giường.

“Mở ra cho anh,” anh rên lên, kéo miệng trở lại với môi cô.

Anh nghe cô bật ra một tiếng kêu nho nhỏ sung sướng, và hai chân cô dường như tan chảy, trượt ra tách xa hơn cho tới khi cái đàn ông của anh ấn vào cô, tìm kiếm nơi mềm mại của cô. Turner đưa môi anh kề sát tai cô và thì thầm, “Anh sắp làm tình với em ngay bây giờ.”

Không thở được, cô gật đầu.

“Anh sắp biến em thành của anh.”

“Ôi, vâng, làm ơn.”

Anh từ từ di chuyển tới trước, kiên nhẫn ép vào chỗ trong trắng chật khít của cô. Nó đang giết chết anh, nhưng anh sẽ kìm mình lại. Hơn mọi thứ trên đời, anh muốn chìm vào cô, một cách dữ dội, nhưng điều đó sẽ phải đợi lần sau. Không phải là trong lần đầu tiên của cô.

“Turner ơi,” cô thì thầm, và anh nhận ra mình đang bất động tới vài giây. Nghiến chặt răng, anh từ từ lùi lại.

Miranda siết chặt hai vai anh. “Ôi, không, Turner. Đừng đi!”

“Suỵt. Đừng lo. Anh vẫn ở đây.” Anh di chuyển trở vào.

“Đừng bỏ em,” cô thì thầm.

“Anh sẽ không bỏ em.” Anh tiến tới tấm màng trinh trắng của cô và rên rỉ trước sự kháng cự của nó. “Cái này sẽ đau đấy, Miranda.”

“Em không quan tâm.” Các ngón tay cô bấu vào da thịt anh.

“Em có thể để lần sau.” Anh ấn vào sâu hơn một chút, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể.

Cô ưỡn cong người bên dưới anh, rên rỉ tên anh. Hai cánh tay cô choàng quanh người anh, các ngón tay ấn vào lưng anh co thắt từng nhịp. “Làm ơn, Turner,” cô nài nỉ. “Ôi, làm ơn. Xin anh, làm ơn đi.”

Không thể kiểm soát mình hơn nữa, Turner lao vào trong, rùng mình trước cảm xúc mạnh mẽ khi cô siết chặt vòng tay quanh người anh. Nhưng Miranda đã cứng người lại bên dưới anh, và anh nghe thấy cô nhăn mặt.

“Anh xin lỗi,” anh vội nói, cố giữ yên và làm ngơ nhu cầu cấp thiết đến mức đau đớn của cơ thể mình. “Anh xin lỗi. Anh xin lỗi. Có đau không?”

Cô nhắm chặt mắt và lắc đầu.

Anh hôn những giọt nước mắt nhỏ xíu nơi khóe mắt cô. “Đừng nói dối.”

“Chỉ đau một chút thôi,” cô thì thầm thừa nhận. “Nó thật đáng kinh ngạc hơn bất cứ thứ gì khác.”

“Anh sẽ làm cho nó tốt hơn,” anh nồng nhiệt nói. “Anh hứa anh sẽ làm được.” Chống người trên hai cẳng tay để cho cô được giải phóng khỏi sức nặng của anh, Turner lại bắt đầu di chuyển - chậm rãi, những nhịp chắc chắn, mỗi lần mang đến một cơn ngạc nhiên choáng váng của sự khao khát tinh khôi cùng với sự chà xát ngọt ngào của nó.

Và suốt lúc ấy, anh nghiến chặt quai hàm tập trung từng thớ thịt trên cơ thể căng cứng và cuồn cuộn để ghìm giữ bản thân trong tầm kiểm soát. Nhịp nhàng, anh cố gắng thật dịu dàng. Nếu anh di chuyển ra khỏi nhịp điệu này dù chỉ một giây thôi, anh sẽ mất kiểm soát hoàn toàn. Anh phải làm thế vì cô. Anh không lo cho bản thân, anh biết mình sẽ tới được thiên đàng trước tối nay.

Nhưng vì Miranda... Tất cả những gì anh biết là anh cảm thấy có trách nhiệm mãnh liệt để đảm bảo rằng cô cũng tìm thấy được khoái cảm tột đỉnh. Trước đây anh chưa bao giờ lên giường với một trinh nữ, nên anh không chắc chuyện này sẽ thế nào, nhưng vì Chúa, anh sẽ cố. Anh sợ rằng ngay cả nói thôi cũng sẽ khiến anh không kìm được mất, nhưng anh vẫn cố nói, “Em cảm thấy thế nào?”

Miranda mở mắt chớp chớp. “Tốt ạ.” Giọng cô nghe có vẻ ngạc nhiên. “Nó không đau nữa.”

“Chỉ thế thôi à?”

Cô lắc đầu. “Em cảm thấy rất tuyệt vời. Và... đói.” Cô lướt ngón tay lưỡng lự suốt chiều dài lưng anh.

Turner rùng mình vì cái chạm nhẹ như lông vũ của cô và cảm thấy khả năng kiểm soát của mình đang trôi tuột mất.

“Anh cảm thấy thế nào?” cô thì thầm. “Anh cũng đói chứ?”

Anh càu nhàu gì đó mà cô không hiểu và bắt đầu di chuyển nhanh hơn. Miranda cảm thấy một sự kích động nơi bụng mình, tiếp theo là cảm giác că không thể chịu nổi. Ngón tay ngón chân cô bắt đầu râm ran, nhoi nhói, và rồi ngay khi cô chắc rằng cơ thể mình sẽ vỡ tan thành nghìn mảnh vụn thì một cái gì đó bên trong cô bật lên, hông cô giật nẩy lên trên đệm với một lực mạnh đến mức nâng cả anh lên.

“Ôi, Turner!” cô hét lên. “Cứu em!”

Anh thúc tới không nao núng. “Anh sẽ cứu,” anh rên rỉ. “Anh thề đấy.” Và rồi anh thét lên, nét mặt anh trông đau đớn, rồi cuối cùng, anh hít thở, anh ngập chìm vào cô.

Họ nằm đó quấn chặt lấy nhau trong mấy phút, người ẩm ướt vì phải vận sức. Miranda yêu cái sức nặng của anh trên người cô, yêu cái cảm giác cảm giác mãn nguyện mệt nhoài này. Cô lười nhác vuốt tóc anh, ước mong thế giới quanh họ sẽ biến mất. Họ có thể ở đây bao lâu, cuộn mình như chiếc kén trong cái chòi săn nhỏ này trước khi ai đó sực nhớ tới họ?

“Anh cảm thấy thế nào?” cô khẽ hỏi.

Môi anh nhếch lên thành một nụ cười trẻ thơ. “Em nghĩ anh cảm thấy thế nào?”

“Tốt, em hy vọng thế.”

Anh lăn xuống khỏi người cô, chống khuỷu tay lên, nâng cằm cô bằng hai ngón tay. “Tốt, anh biết,” anh nói, cố ý nhấn mạnh từ cuối cùng.

Miranda cười. Người ta không thể mong điều gì tốt hơn thế.

“Em cảm thấy sao?” anh lặng lẽ hỏi, vẻ quan tâm biểu lộ ra nơi chân mày. “Em có đau nhức không?”

“Chắc là không.” Cô dịch người như để kiểm tra cơ thể mình. “Có thể lát nữa em mới bị.”

“Em sẽ bị.”

Miranda cau mày. Vậy là anh có quá nhiều kinh nghiệm ngắt hoa bẻ nhụy các trinh nữ à? Anh nói Leticia đã có thai khi họ đám cưới. Rồi cô gạt ý nghĩ ấy ra khỏi tâm trí. Cô không muốn nghĩ đến Leticia Không phải bây giờ. Người vợ đã chết của Turner không có chỗ trên giường của họ.

Và cô thấy mình mơ đến những đứa con. Những đứa bé tóc vàng nhỏ xíu với đôi mắt xanh sáng rực đang mỉm cười ngước nhìn cô vui sướng. Một Turner thu nhỏ, đó là điều cô muốn. Cô cho rằng đứa bé ấy có thể giống cô và phải chịu những màu sắc ít nổi bật của cô, nhưng trong tâm trí cô, nó hoàn toàn giống Turner đến cả hai lúm đồng tiền.

Cuối cùng khi cô mở mắt, cô thấy anh đang nhìn xuống cô chăm chú, và anh chạm vào miệng cô, ở ngay khóe miệng đang cong lên. “Điều gì làm em có vẻ mơ màng thế?” anh thì thầm, giọng anh khàn khàn thỏa mãn.

Miranda tránh cái nhìn đăm đăm của anh, ngượng ngùng bởi những ý nghĩ của mình. “Không có gì quan trọng,” cô thì thầm. “Trời vẫn đang mưa à?”

“Anh không biết,” anh đáp, nhỏm dậy ngó qua cửa sổ.

Miranda kéo chăn che cơ thể trần truồng của mình, thầm ước giá như cô đã không hỏi về thời tiết. Nếu mưa đã tạnh, họ sẽ phải trở về nhà chính. Đến giờ chắc mọi người đã nhớ ra họ. Họ có thể nói là đã tìm được chỗ trú mưa, nhưng lý do đó sẽ có kẽ hở nếu họ không trở về ngay khi trời quang.

Anh kéo rèm lại và quay sang cô, Miranda nín thở trước vẻ đẹp cân đối đậm chất nam tính của anh. Cô đã thấy những bức vẽ tượng người trong nhiều cuốn sách của ba, và ông thậm chí còn có cả một phiên bản thu nhỏ của bức tượng David ở Florence. Nhưng không gì so sánh được với người đàn ông sống động, đang hít thở đứng trước mặt cô. Cô thả ánh nhìn đăm đăm của mình xuống sàn, sợ rằng chỉ hình ảnh của anh thôi cũng sẽ quyến rũ cô lần nữa.

“Trời vẫn đang mưa,” anh nói đều đều. “Nhưng trời đang hửng hơn rồi. Chúng mình nên dọn dẹp, ừm, đống lộn xộn này để có thể sẵn sàng đi ngay khi trời tạnh.”

Miranda gật đầu. “Anh có thể đưa em váy áo của em không?”

Anh nhướn mày. “Giờ lại e lệ à?”

Cô gật đầu. Có lẽ thật là ngớ ngẩn, sau hành vi phóng đãng của cô, nhưng cô không quá thạo đời đến nỗi có thể mình trần đứng dậy từ một cái giường trong khi có ai khác ở trong phòng. Cô hất đầu về phía chiếc váy vẫn đang nằm một đống trên sàn. “Anh có thể làm ơn không?”

Anh nhặt nó lên đưa cho cô. Nó vẫn còn ướt nguyên vì cô không buồn trải phẳng nó ra, nhưng vì ở khá gần lò sưởi nên cũng không quá kinh khủng. Cô vội mặc váy áo và trải phẳng giường, kéo chăn giắt lại gọn gàng theo đúng như cô đã thấy các cô hầu gái làm lúc ở nhà. Đó là công việc khó nhọc hơn cô tưởng bởi giường được kê sát vào tường.

Đến lúc họ và căn chòi đã chỉnh tề thì cơn mưa cũng ngớt thành một màn mưa bụi lờ mờ. “Em nghĩ quần áo của bọn mình sẽ không ướt hơn thế này được đâu,” Miranda vừa nói vừa thò tay ra ngoài cửa sổ để kiểm tra cơn mưa.

Anh gật đầu, và họ tìm đường quay trở về nhà chính. Anh không nói gì, và Miranda cũng không thể bắt mình phá vỡ sự im lặng đó. Giờ chuyện gì sẽ xảy ra đây? Anh có cưới cô không? Anh nên làm thế, dĩ nhiên, nếu anh là một quý ông như cô vẫn nghĩ, anh sẽ làm, nhưng không ai biết cô đã bị tổn hại. Và anh biết cô quá rõ để không cần lo lắng rằng cô sẽ kể cho ai đó hòng bẫy anh vào hôn nhân.

Mười lăm phút sau, họ đã đứng trước thềm dẫn lên cửa trước dinh thự Chester. Turner ngừng lại nhìn Miranda, ánh mắt nghiêm túc và chăm chú, rồi anh dịu dàng hỏi, “Em sẽ ổn chứ?”

Cô chớp mắt vài lần. Tại sao giờ anh lại hỏi cô điều này?

“Chúng ta sẽ không thể nói chuyện một khi đã vào nhà,” anh giải thích.

Cô gật đầu, cố gắng phớt lờ cảm giác đang chìm nghỉm trong bụng mình. Có cái gì đó không đúng.

Anh húng hắng ho và rướn cổ như thể cái cà vạt của anh đang quá chặt. Anh hắng giọng lần nữa, rồi lại lần nữa. “Em sẽ báo cho anh biết nếu một tình huống nảy sinh đòi hỏi chúng ta phải hành động nhanh chóng chứ.”

Miranda lại gật đầu, cố phân biệt xem đây là một lời tuyên bố hay một câu hỏi. Nửa này nửa kia, cô quyết định. Và cô không chắc vì sao nó lại quan trọng.

Turner hít vào một hơi thật sâu. “Anh sẽ cần một ít thời gian để suy nghĩ.”

“Về cái gì?” cô hỏi, trước khi có cơ hội nghĩ kỹ hơn. Mọi thứ bây giờ không phải đơn giản rồi sao? Còn gì phải thảo luận nữa chứ?

“Bản thân anh, chủ yếu là thế,” anh nói, giọng hơi cộc cằn, có lẽ hơi khách quan. “Nhưng anh sẽ gặp em sớm, và anh sẽ nói rõ mọi chuyện. Em không cần phải lo lắng.”

Và rồi, vì đã phát ốm với việc phải chờ đợi, phát ốm vì tỏ ra quá dễ dãi, cô thốt lên, “Anh định cưới em à?”

Bởi vì, Chúa ơi, cứ như là người đàn ông này đang nói chuyện qua màn sương ấy.

Turner có vẻ sửng sốt bởi câu hỏi mà như hét của cô, nhưng dù sao anh cũng cộc cằn nói, “Dĩ nhiên.”

Trong khi Miranda chờ đợi niềm vui sướng hân hoan mà cô biết mình nên cảm thấy, anh thêm, “Nhưng anh không thấy có lý do nào phải vội vã trừ phi chúng ta có lý do thuyết phục.”

Cô gật đầu, nuốt nước bọt. Một đứa bé. Anh muốn cưới cô chỉ khi cô có bầu. Mà dù có thế nào thì anh vẫn làm điều ấy, nhưng anh sẽ tận hưởng quãng thời gian dễ chịu của mình đã.

“Nếu chúng ta cưới ngay,” anh nói, “thì người ta sẽ thấy rõ là chúng ta buộc phải làm thế.”

“Chính anh mới là người bị bắt buộc,” Miranda lẩm bẩm.

Anh tựa sát người“Hửm?”

“Không có gì.” Bởi vì quả là một sự sỉ nhục nếu nhắc lại điều đó. Bởi vì vừa nói xong cô đã thấy bẽ mặt rồi.

“Chúng ta nên vào thôi,” anh nói.

Cô gật đầu. Cô đang trở nên giỏi cái khoản gật đầu rồi.

Là một quý ông, Turner nghiêng đầu và đưa cánh tay ra cho cô. Sau đó anh dẫn cô vào phòng khách và hành động như thể trên đời này chẳng có gì khiến anh phải quan tâm.

3 Tháng bảy 1819

Và sau chuyện xảy ra ấy, anh không nói chuyện với mình thêm một lần nào nữa.
Bình Luận (0)
Comment