Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu

Chương 104

Khi ở nhà, Đàm Mặc tiếp tục đọc sách mỗi ngày, thỉnh thoảng xem một vài thứ liên quan đến chương trình học, dù sao thì anh cũng là học sinh đặc biệt duy nhất trong trường có thể đến lớp mà không cần nghe giảng hay làm bài tập về nhà sau giờ học.

Vậy nên anh cũng không có bài tập của kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè.

Kiều Lam không có được đãi ngộ như vậy, cô vẫn phải làm bài tập về nhà.

Dù trường liên cấp chỉ cho học sinh lớp mười hai nghỉ đông mười ngày nhưng bài tập về nhà lại không thiếu, đề thi thử chất đống, ngoài ra còn rất nhiều loại bài tập ngu ngốc không cần động não mà chỉ cần động bút.

Kiều Lam làm bài mà vừa bực mình vừa cạn lời.

Đàm Mặc nghiên cứu giá cổ phiếu hôm nay xong thì trở về phòng tìm Kiều Lam, Kiều Lam đang ngồi ở bàn đang loay hoay với bài tập.

Cô đang làm Toán.

Cô thích những bài tập linh hoạt hơn như Toán, Lý, Hóa, mặc dù thành tích Ngữ Văn và Tiếng Anh của cô tốt hơn.

Đàm Mặc vươn tay cầm lấy đống đề Kiều Lam bày ra trên bàn. Anh mở ra nhìn, Ngữ Văn, Tiếng Anh và cả Sinh Học gần như đều trống không, có lẽ Kiều Lam định làm những môn này cuối cùng.

Việc này phù hợp với tính cách của cô, giống như lúc ăn cơm, Kiều Lam hầu như cũng ăn những món mình thích trước, để những món mình không quá thích ra sau cùng.

Kiều Lam thấy Đàm Mặc đến thì buông bút, cô xoay cổ tay hơi đau nhức, cười hỏi Đàm Mặc: “Xem xong rồi sao?”

Từ sau khi tiếp xúc với thị trường chứng khoán, hứng thú của Đàm Mặc dần dần tăng, thời gian dành cho việc này mỗi ngày càng lúc càng nhiều, lúc trước Kiều Lam còn nói muốn học cùng Đàm Mặc nhưng căn bản không có thời gian.

“Ừ.” Đàm Mặc gật gật đầu, thuận miệng nói đôi câu với Kiều Lam về xu hướng của thị trường chứng khoán hôm nay, ánh mắt rơi vào cổ tay đang chuyển động một cách vô thức của Kiều Lam.

Anh ngừng một chút rồi nói: “Mình làm giúp cậu nhé?”

“Gì cơ?”

Kiều Lam ngước mắt.

“Cậu không cần phải làm mấy môn Ngữ Văn với Tiếng Anh này, có thời gian dư thì thà học thuộc nhiều từ mới, đọc sách…” Đàm Mặc cầm bài tập Ngữ Văn và Tiếng Anh mà Kiều Lam đặt ở chỗ xa nhất đến, một chồng đề thật dày, phía trên sạch sẽ, ngay cả một cái tên cũng không có.

“Cậu làm những gì trên tay cậu trước, những thứ này mình giúp cậu làm.”

Kiều Lam ngừng xoa xoa cổ tay, nhìn Đàm Mặc rồi lại nhìn tập đề trong tay anh, cô chỉ ước gì mình có thể cho anh một cái ôm thật lớn. Kiều Lam thật lòng cảm thán:

“Mặc Mặc, cậu đúng là thiên thần.”

Đàm Mặc cười: “Mình không phải thiên thần. Mình muốn có thù lao.”

“Thù lao gì nào?” Kiều Lam cười tít mắt, cam đoan: “Chỉ cần cậu muốn, sao trên trời cũng hái xuống giúp cậu.”

“Mình muốn sao làm gì chứ?” Đàm Mặc thầm nghĩ sao khắp trời cũng không bằng một mình cậu. Anh duỗi tay ra, trên cổ tay trắng quá mức vẫn luôn đeo một chiếc vòng tay, trên chiếc vòng tay được làm thủ công đã đeo rất lâu xuyên một hạt châu màu đen.

“Mình muốn một cái mới.” Đàm Mặc nói.

Kiều Lam nhìn thấy chiếc vòng trên tay Đàm Mặc. Đây là đồng tâm kết mà cô đã tặng cho Đàm Mặc hai năm trước. Đàm Mặc đã nhờ dì Trần sửa lại đồng tâm kết này và thêm vào một hạt Obsidian, cuối cùng ghép lại thành chiếc vòng tay bây giờ. Đàm Mặc vẫn luôn đeo chiếc vòng tay này, bây giờ nhìn lại trông nó thật sự đã cũ.

Đúng thật là cần một cái mới.

Thế nhưng…

Kiều Lam bối rối.

“Mình không biết làm.” Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhăn lại. Đồng tâm kết lúc trước là cô lên mạng xem hướng dẫn, học vài ngày mới đan được một cái không gọi là quá xấu. Bây giờ Kiều Lam đã quên hết cách làm, đồng tâm kết cũng không đan được chứ nói gì đến vòng tay.

Đàm Mặc lấy chiếc vòng tay xuống: “Mình mặc kệ.” Anh nhét vòng vào trong tay Kiều Lam: “Mình muốn nó.”

Kiều Lam: “…”

Cô vừa buồn cười vừa cảm thấy Đàm Mặc chấp nhất, cố ý đùa giỡn đáng yêu vô tận.

Dù sao anh cũng đã giúp cô làm bài tập, cô dành thời gian lúc nào đó tìm video học. Kiều Lam cất kỹ chiếc vòng tay, ngẫm nghĩ rồi nhân cơ hội yêu cầu: “Vậy buổi chiều cậu đi với mình ra ngoài mua dây màu được không?”

Đương nhiên không thành vấn đề, Đàm Mặc thầm nghĩ, đồng ý hai trăm phần trăm luôn.

Buổi chiều hai người cùng nhau ra ngoài, những thứ như dây màu này tìm đại ở shop quà tặng nào cũng có, sắp tới lại là Tết, khắp trung tâm mua sắm toàn là người, trong những shop quà tặng nhỏ thế này lại càng chật ních các cô gái.

Dạo gần đây Đàm Mặc lại cao thêm – 185 cm, sắp có thể chạm đến trần nhà rồi. Chiều cao vốn đã gây chú ý lại còn kết hợp với nước da trắng trẻo và ngũ quan cực kỳ tinh tế, Đàm Mặc khiến tất cả mọi người phải nhìn ngắm ngay khi vừa mới bước vào cửa hàng.

Trong thời đại mà các anh bé càng được chào đón hơn các chị bé thì những chàng trai như Đàm Mặc quá bắt mắt.

Nhưng chàng trai như vậy lại cực kỳ nhu thuận đi theo phía sau một cô gái. Hai người đi đến chỗ bán dây màu ở bên trong, không nghe được đang nói gì nhưng nhìn động tác thì có vẻ đang chọn màu.

Kiều Lam nắm lấy tay Đàm Mặc, so dây màu với tay Đàm Mặc, thử xem màu nào trông đẹp nhất. Nhưng rồi lại phát hiện bởi vì da Đàm Mặc quá trắng, nên mỗi một màu đều cực kỳ đẹp trên da anh.

Kiều Lam ngẩng đầu liếc nhìn Đàm Mặc rồi lại nhìn màu dây: “Trông tất cả đều rất đẹp đó, Mặc Mặc, cậu thích cái nào?”

“Thích hết.” Ngược lại Đàm Mặc trả lời rất nhanh, đôi mắt màu nâu nhạt pha chút ý cười: “Mua hết đi.”

Dứt lời lại bổ sung thêm cho rõ: “Mua nhiều một chút thì có thể luyện tập nhiều hơn, hạt Obsidian mua lần trước cũng còn rất nhiều.”

Kiều Lam vui vẻ: “Đan thật nhiều sau đó mỗi dịp cuối năm đưa một cái vòng tay sao?”

Đàm Mặc cũng cười: “Mình thấy cũng được đấy.”

Mỗi năm tặng một chiếc vòng tay thì cũng quá khó coi rồi, Kiều Lam thầm nghĩ, mặc dù cô là một đứa nghèo nhưng cũng không nghèo đến mức đó đâu, nhưng cuối cùng Kiều Lam vẫn mua thật nhiều màu khác nhau.

Nếu đã đi vào thì dứt khoát dạo thêm chút nữa, Kiều Lam cũng rất thích đến những cửa hàng nhỏ như thế này, nhìn xung quanh một chút cũng rất tốt.

Đàm Mặc đi theo phía sau Kiều Lam, không để ý đến một đám người cả trai lẫn gái đang nhìn về phía bên này. Anh vừa quay đầu đã nhìn thấy đủ loại băng đô treo bên cạnh gương.

Đàm Mặc bỗng nhớ đến khi còn học lớp mười, hôm lễ Giáng Sinh kia anh đến trường tặng cho Kiều Lam một chiếc dây chuyền nhỏ hình quả táo. Lúc Kiều Lam chạy từ trong hội trường ra, cô đeo một chiếc băng đô sừng hươu trên tóc, lung linh lấp lánh, trông hoạt bát lại đáng yêu.

Bây giờ trên tường treo rất nhiều băng đô, có loại đính kim sa, cái kia nơ con bướm, còn có kiểu sáng long lanh như lần trước Kiều Lam đeo, trừ cái đó ra lại còn có lỗ tai mèo, tai thỏ.

Đàm Mặc nhìn chằm chằm chiếc băng đô tai thỏ lông xù màu hồng phấn một lúc lâu. Kiều Lam đã chọn đồ xong chuẩn bị đi thanh toán, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Đàm Mặc đứng cạnh tấm gương, không biết anh đang nhìn chằm chằm thứ gì trên tường mà ngây ngẩn.

Khi bước đến xem, Kiều Lam hiếm khi lại ngẩn người, toàn là băng đô trông cực kỳ thiếu nữ.

Mà thứ Đàm Mặc đang nhìn chằm chằm tuyệt đối là cái trông “thiếu nữ” nhất.

“Mặc Mặc?”

Kiều Lam thử gọi tên anh. Đàm Mặc quay đầu nhìn Kiều Lam một lúc lâu, đột nhiên vươn tay lấy chiếc băng đô tai thỏ treo trên tường xuống.

Vì đang nghỉ nên Kiều Lam không buộc tóc đuôi ngựa, mái tóc dài và đen như mực xõa trên vai, chiếc băng đô tai thỏ màu hồng phấn được Đàm Mặc đeo lên tóc Kiều Lam.

Thế còn chưa đủ, Đàm Mặc đưa tay kéo chiếc khẩu trang đang che mặt Kiều Lam xuống. Ngũ quan xinh xắn của cô gái lập tức lộ ra. Cô ngẩng đầu, đôi mắt đen ướŧ áŧ nhìn Đàm Mặc, kết hợp với chiếc băng đô lông xù làm cho vẻ ngoài vốn cực kỳ sáng sủa và thanh tú của Kiều Lam được tôn lên hết sức đáng yêu.

Đàm Mặc hài lòng.

“Đi, đi trả tiền.”

Kiều Lam bị ép đeo băng đô tai thỏ: “…”

Đàm Mặc thích phong cách này sao?

Đàm Mặc thích kiểu đáng yêu như thế này hả?

Đúng rồi, trong nguyên tác không phải Đàm Mặc thích Tống Dao sao? Tống Dao đúng là kiểu đáng yêu.

Nhưng vẻ ngoài của cô lại không đáng yêu chút nào hết.

Trong lòng Kiều Lam có chút ngọt ngào lại hơi chua chua, theo sát Đàm Mặc đến quầy thu ngân bên kia. Mấy cô gái bên này nhìn Đàm Mặc nhiều rồi, cuối cùng cũng tình cờ nhìn thấy Kiều Lam, lập tức lại bị vẻ đẹp của cô làm cho kinh ngạc.

Đến khi Kiều Lam và Đàm Mặc rời đi rồi, mấy cô gái ở quầy thu ngân không khỏi cảm thán, giá trị nhan sắc của cặp đôi trẻ này có hơi cao quá rồi.

Trên đường về nhà, Kiều Lam thấy rõ là tâm tình của Đàm Mặc cực kỳ tốt.

Cô sờ chiếc băng đô trên đầu, ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại ra tải vài bức ảnh đẹp của mấy tiểu hoa [1] đang nổi về, kiểu ngự tỷ có, đáng yêu thanh thuần cũng có.

[1] Tiểu hoa là từ chỉ chung những nữ diễn viên mới bắt đầu vào nghề.

Tải xong rồi, Kiều Lam quay sang hỏi Đàm Mặc cảm thấy bức nào đẹp.

Đàm Mặc nhìn lướt qua, lắc đầu: “Không đẹp chút nào.”

Kiều Lam: “Nếu nhất định phải chọn một thì sao?”

Đàm Mặc chỉ có thể cầm lấy điện thoại của Kiều Lam xem một lần nữa, cuối cùng chỉ một tấm cho Kiều Lam: “Người này đi.”

Bởi vì đôi mắt của người này hơi giống Kiều Lam.

Kiều Lam nhìn chằm chằm nữ minh tinh trong điện thoại, ánh mắt cô ấy cực kỳ khiêu khích, mái tóc đen cùng làn da tuyết trắng đẹp mê người.

Không hợp với mấy từ đáng yêu thanh thuần một chút nào.

Kiều Lam:???

Cái này không đúng.

Kiều Lam đóng ảnh lại, một lúc lâu cũng không nghĩ ra được điều gì nên như thế, cuối cùng dứt khoát mở video ra tìm hướng dẫn đan vòng tay.

Về đến nhà, Đàm Mặc ngoan ngoãn giúp Kiều Lam làm bài tập Ngữ Văn và Tiếng Anh. Kiều Lam cầm một đống dây màu và một hộp nhỏ Obsidian, bắt đầu nghiêm túc học cách đan vòng tay.

Nhưng làm đi làm lại vẫn không đúng lắm, Kiều Lam chợt nhớ ra vòng tay của Đàm Mặc là do dì Trần sửa giúp, cô lập tức nhảy xuống giường chạy đến phòng dì Trần tìm bà.

Kiều Lam đẩy cửa đi vào, dì Trần đang ngồi cạnh giường, đeo kính lão, không biết đang xem gì.

Dì Trần thấy Kiều Lam vào thì ra hiệu cho cô đến. Kiều Lam đặt dây màu và hạt châu đen trên tay xuống, đến gần mới thấy rõ thứ dì Trần đang xem là một album ảnh.

Kiều Lam chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết đây là Đàm Mặc lúc bé.

Album ảnh này ghi lại hành trình từ nhỏ của Đàm Mặc, từ lúc vừa mới ra đời, cuối cùng dừng lại ở năm Đàm Mặc mười lăm tuổi, cũng là năm mẹ Đàm Mặc mất.

“Những bức ảnh này đều do tự tay phu nhân của chúng tôi bỏ vào.” Dì Trần cẩn thận vuốt vuốt album ảnh.

Album được lật đến trang đầu tiên, từ trang đó đến trang thứ năm, trong hình ngoại trừ Đàm Mặc ra thì có thể thấy được hai người khác.

Kiều Lam đã gặp cha Đàm vài lần, nhận ra được đây là dáng vẻ cha Đàm lúc còn trẻ, bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp có ngũ quan tinh xảo và khí chất ôn hòa.

“Đây là mẹ Đàm Mặc đúng không?” Kiều Lam nói. “Mặc Mặc trông rất giống dì ấy.”

Ngũ quan của Đàm Mặc rất tinh xảo, bây giờ nhìn ảnh hoàn toàn có thể biết anh giống anh. Ngoại trừ chiếc mũi giống cha Đàm ra thì những phần khác trên mặt quả thật giống mẹ Đàm Mặc như đúc.

Dì Trần nhìn mẹ Đàm Mặc trong ảnh, trong mắt không giấu được vẻ hiền từ: “Đúng vậy. Lúc này Nhạn Ngưng mới tốt nghiệp đại học được một năm.”

Mẹ Đàm vừa mới tốt nghiệp đại học thì chỉ mới 22 tuổi. Bà xinh đẹp, giỏi giang, gia thế lại tốt, chắc chắn là đối tượng được đông đảo cánh mày râu yêu thích. Người môn đăng hộ đối với bà rất nhiều nhưng mẹ Đàm lại vừa ý cha Đàm một nghèo hai trắng.

Nghe nói cha Đàm là đàn anh cùng trường với mẹ Đàm Mặc, vẻ ngoài anh tuấn, gia cảnh thanh bần [2] nhưng lại hết sức ưu tú. Dì Trần nói từ hồi đại học mẹ Đàm đã rất thích ông ta. Bà là một cô gái dạn dĩ, thích thì liền theo đuổi, thế nhưng cha Đàm mãi không đồng ý, cuối cùng không biết vì lý do gì, hai người nhanh chóng kết hôn.

[2] Thanh bần: Nghèo mà trong sạch.

Hai người kết hôn rất nhanh, sinh Đàm Mặc cũng vậy. Tất cả mọi người đều cảm thấy hai người trai tài gái sắc, vợ chồng đằm thắm, ngay cả dì Trần cũng cho rằng như vậy.

Nhờ ông ngoại Đàm Mặc, cha Đàm thuận lợi tiến vào viện kiểm sát. Ông ta tuổi trẻ tài cao, thăng quan tiến chức thuận lợi. Ngay khi mọi người tưởng rằng mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp thì cha Đàm gian díu với thư ký của mình.

Nếu như hỏi cha Đàm có thật sự thích người thư ký kia không, bản thân ông ta cũng không biết. Bây giờ nhớ lại mẹ Đàm đã qua đời, cha Đàm cảm thấy nhớ nhung bà hơn cả người vợ hiện giờ của mình rất nhiều.

Có đôi lúc ông ta cũng sẽ tự hỏi tại sao trước đây mình lại đi quá giới hạn, thật ra ông ta có yêu vợ mình, nhưng ông ta vẫn nɠɵạı ŧìиɦ.

Mà điều khiến ông ta bất ngờ nhất có lẽ là một người phụ nữ dịu dàng như mẹ Đàm lại không hề cho ông ta chút cơ hội nào để hối cải cả. Nɠɵạı ŧìиɦ chẳng khác nào tội chết, bà nhanh chóng ly hôn rồi mang theo Đàm Mặc chỉ mới ba tuổi đến nước Mỹ xa xôi.

Vì vậy sau ba tuổi, trong những bức ảnh của Đàm Mặc không còn thấy bóng dáng của cha nữa.

Sau này trong ảnh của Đàm Mặc có một vài tấm ảnh chụp cùng với mẹ Đàm. Cuối cùng đến năm anh mười lăm tuổi thì đột ngột dừng lại, không có ảnh, chỉ còn album trống không.

Nhưng dì Trần đã lật ra hai trang sau của album, Kiều Lam vừa cúi đầu nhìn thì trái tim chợt thắt lại.

Sau hai trang trống, trong album ảnh lại xuất hiện một tấm hình, trong tấm hình đó chỉ có một người.

Không phải mẹ Đàm cũng không phải Đàm Mặc.

Đó là Kiều Lam chẳng biết đã được chụp vào lúc nào.
Bình Luận (0)
Comment